Chương 1593: Anh đấu tranh anh dũng cho tôi, tôi ở phía sau ngăn nước cho anh

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày chín tháng tám, hội nghị thứ mười một của hội đồng nhân dân tỉnh Mật Đông đã kết thúc thắng lợi. Bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương chủ trì hội nghị, lần này hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua chương trình nghị sự miễn đi chức vụ của đồng chí Đường Chấn Huy, bổ nhiệm đồng chí Vương Tử Quân từ phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh lên làm quyền chủ tịch tỉnh…

Nhân dân tỉnh Mật Đông xem chương trình thời sự chủ yếu chú ý đến thông tin Vương Tử Quân trở thành quyền chủ tịch tỉnh Mật Đông.

Tin tức này đối với người thường thi bọn họ chỉ có chút giật mình, thế nhưng cũng không quá chú ý, dù sao thì bọn họ còn cách quá xa với vị trí chủ tịch tỉnh như thế này.

Nhưng ngay sau đó lại có nhiều người nghe sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, khi độ tuổi của Vương Tử Quân được thông báo làm cho nhiều người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Người này chưa đến bốn mươi đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông, đối với nhiều người thì căn bản là quá khủng khiếp.

– Còn trẻ như vậy đã là chủ tịch tỉnh, có năng lực gì không? Một vài người trưởng thành lão luyện tỏ ra có chút lo lắng.

Có nhiều người tỏ ra cảm thán, có người cảm thán thật lòng, có người vì ghen ghét, cũng có người cảm thấy bất mãn thay cho mình.

Nhưng dù bọn họ có phản ứng thế nào, ngày 9/8 này Vương Tử Quân trở thành chủ đề nghị luận chủ yếu trong tỉnh Mật Đông, thậm chí là trong cả nước.

Vương Tử Quân là người trong cuộc cũng không nghe thấy những lời nghị luận này, bây giờ hắn đang ngồi trong phòng khách sạn Thịnh Thế vừa uống trà vừa trò chuyện với Sầm Vật Cương. Lúc này trên mặt Sầm Vật Cương có vài phần đỏ ửng, vừa rồi khi tiếp rượu phó trưởng ban tổ chức trung ương xuống Mật Đông có vài phần sảng khoái, thế cho nên có vài phần men say.

– Bí thư Tử Quân, không, sau này sẽ là chủ tịch Tử Quân, anh đã biết cơ bản về thế cục ở tỉnh Mật Đông, sau này tôi hy vọng hai ta có thể phối hợp công tác với nhau thúc đẩy kinh tế Nam Giang. Tôi đã lớn tuổi, không nghĩ đến gì khác, chỉ mong làm tốt một việc, đó chính là không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức và nhân dân. Sầm Vật Cương uống một hớp nước, đầu lưỡi có hơi tê.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Sầm Vật Cương, hắn vừa cười vừa nói: – Bí thư Sầm, ngài là cây cột chống trời trong tỉnh Mật Đông, tôi vừa mới đến chưa lâu, mặc dù có được sự giúp đỡ của ngài và chủ tịch Đường, căn bản đã có vài phần hiểu rõ về Mật Đông, thế nhưng những hiểu biết này vẫn còn nông cạn, làm việc cũng sẽ không thiếu khiếm khuyết, thế nên sau này mong ngài giúp đỡ nhiều hơn.

Sầm Vật Cương cười cười, trên mặt có vài phần đắc ý, hắn nói: – Chủ tịch Tử Quân, anh nên lớn mật công tác, nếu có người nào đui mù cản tay anh, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ thu thập anh ta.

Vương Tử Quân nghe những lời cực kỳ khí phách của Sầm Vật Cương mà chỉ cười cười không nói, biểu hiện này của hắn cũng xem như đánh thức một Sầm Vật Cương đang có chút thất thố. Lão cười cười với Vương Tử Quân: – Chủ tịch Tử Quân, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai có công tác cần làm.

Vương Tử Quân bắt tay cáo từ Sầm Vật Cương, hắn nhìn hình bóng Sầm Vật Cương rời đi, không khỏi thở dài một hơi. Lần đầu tiên hắn đến tỉnh Mật Đông thì có đàm đạo qua với Sầm Vật Cương, khi đó Sầm Vật Cương còn giới thiệu cho hắn không ít tình huống. Nhưng bây giờ sau khi hai người chính thức hợp tác, vị trí của Vương Tử Quân thay đổi lớn, nhìn qua cuộc nói chuyện lần đầu tiên trước đó lại thấy quá ngắn gọn.

Cũng may Vương Tử Quân cũng không ôm hy vọng quá lớn, mặc dù thái độ của Sầm Vật Cương khi đó làm hắn khá thất lạc.

Tuy Vương Tử Quân cảm thấy trong đó không có vấn đề, thế nhưng chủ yếu là thái độ của Sầm Vật Cương. Người này đã có thói quen nói một không hai, vẫn hy vọng mình giống như Đường Chấn Huy trước đó.

Xem ra phương diện ma xát là không thể thiếu được.

Khi Vương Tử Quân đang thầm cảm khái thì một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến bên cạnh hắn nói: – Chủ tịch Vương, chủ tịch Hà đã chờ ngài một giờ ở phòng trà lầu bốn, anh ấy nói tôi sang hỏi xem ngài có thời gian rảnh không?

Cô gái này dáng người cao ráo, mặc trang phục màu xám như tiếp viên hàng không, càng phụ trợ cho cơ thể thêm lung linh. Vương Tử Quân vừa mới uống chút rượu, bây giờ thấy cô gái này thì không khỏi nóng lòng lên.

Nhưng Vương Tử Quân lại khống chế khá tốt, chỉ sau nháy mắt đã khống chế tâm tư như ngựa non của mình, hắn nhìn về phía cô gái rồi cười nói: – Cô đưa tôi đi gặt mặt chủ tịch Hà một chút.

Phụ nữ luôn mẫn cảm với ánh mắt của đàn ông, khi ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên người mình, nàng cảm thấy trái tim đập lên không ngừng. Nàng thật sự có khát vọng tiếp cận mãnh liệt với người đàn ông đứng hàng thứ hai trong tỉnh Mật Đông.

Nàng cũng không thiếu tiếp xúc nhiều thứ mặt trái trong khách sạn, nàng cũng biết có vài chị em của mình lấy tuổi xuân ra làm vốn, trổ hết tài năng, bây giờ đã là những nữ giám đốc xí nghiệp được người ta chú ý.

Nếu như chủ tịch Vương có ý nghĩ này, như vậy nàng có thể từ chối sao?

Vương Tử Quân không biết chỉ một ý nghĩ lóe lên trong đầu mình mà làm cho trái tim của cô gái kia chạy như hươu non. Hắn được cô gái này đưa lên lầu, hắn vừa đi vừa nghĩ đến chuyện gặp mặt Hà Kiến Chương.

Xem ra Hà Kiến Chương tuy là người làm việc cứng nhắc nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất khôn khéo, đối phương biết rõ vì sao mình đi đến bước này, cũng hiểu bước kế tiếp nên đi thế nào. Nhìn từ điểm này thì Vương Tử Quân cảm thấy rất thích liên hệ với những người thông minh.

Một phút sau Vương Tử Quân được gặp Hà Kiến Chương. Lúc này Hà Kiến Chương đang mặc tây trang ngồi uống trà trong phòng, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn vội vàng đứng lên nói: – Chủ tịch Vương, ngài muốn thi triển kế hoạch lớn, tội gì phải làm khổ một người lớn tuổi như tôi?

Khi Vương Tử Quân bắt tay Hà Kiến Chương, hắn cười nói: – Trước khi chủ tịch Đường ra đi thì có đề cử chủ tịch Hà với tôi, nói ngài là một cán bộ lão thành ở Mật Đông, cực kỳ hiểu rõ các hạng mục công tác trong tỉnh. Tôi vừa đến Mật Đông chưa bao lâu, kinh nghiệm công tác còn thiếu, lúc này cần có một người kinh nghiệm phong phú như ngài để đền bù khiếm khuyết. Vì sự phát triển của Mật Đông, tôi không thể không đề cử chủ tịch Hà, nếu không thì còn ai để đề cử nữa?

Tuy lần này vừa gặp mặt thì Hà Kiến Chương đã nói lời oán trách với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ vui mừng với tình huống tiến thêm một bước của mình. Đến vị trí của hắn, hắn cảm thấy tốt nhất là mình nên đến công tác thêm một vài năm ở hội đồng nhân dân hoặc là mặt trận tổ quốc tỉnh.

Nếu như không thể làm được như vậy, chỉ có thể trực tiếp về hưu. Nhưng Hà Kiến Chương không ngờ ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của một người bạn, nó cho hắn biết mình được xác định là nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông.

Tin tức này làm cho Hà Kiến Chương cực kỳ khiếp sợ, nếu như không phải người bạn kia có kết giao với hắn nhiều năm, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng người ta đang đùa giỡn mình.

Hà Kiến Chương đã ngồi lên vị trí hiện tại hơn sáu năm, đã là một vị phó chủ tịch có lý lịch dày nhất tỉnh Mật Đông, nhưng sau khi từ vị trí bí thư thị ủy đến phó chủ tịch tỉnh thì không được chuyển dời sang vị trí nào khác. Năm xưa vì hắn có tính tình quá cứng nhắc, thế nên bị điều động từ bí thư thị ủy lên phó chủ tịch tỉnh, tuy cấp bậc tăng tiến nhưng người hiểu biết nhìn qua lại cảm thấy thiếu nhiều thứ.

Lúc này Hà Kiến Chương được đề cử làm phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng hắn không ngờ tới, nhưng hôm nay khi có thông báo bổ nhiệm, hắn mới chính thức nuốt cảm giác không yên vào trong bụng.

Theo Hà Kiến Chương thì người có khả năng tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ nhất chính là Cố Tắc Viêm, dù sao thì Cố Tắc Viêm cũng đã là phó chủ tịch thường ủy. Hơn nữa Cố Tắc Viêm còn được Sầm Vật Cương giúp đỡ, thế nên chuyện Cố Tắc Viêm tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ là ván đóng thuyền rồi.

Nhưng bây giờ khi mà có kết quả thông báo bổ nhiệm, Hà Kiến Chương vốn là một người sắp lui ra lại trở thành một mâm bánh trái ngon ngọt. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng gương mặt khi rời đi của Cố Tắc Viêm.

Tuy Cố Tắc Viêm vẫn cười nhưng không thể không nói hành động của người này có chút khiếm khuyết, thật sự giống như câu nói “cười như khóc”, biểu hiện này có thể thấy rõ được tâm tình của Cố Tắc Viêm khi đó là thế nào.

Vẻ mặt của Cố Tắc Viêm làm cho Hà Kiến Chương cảm thấy rất vui sướng, trong số những vị phó chủ tịch của ủy ban nhân dân tỉnh, hắn cực kỳ có ý kiến với Cố Tắc Viêm. Người này tiến vào trong hàng ngũ phó chủ tịch tỉnh chậm hơn hắn ba năm, thế nhưng người ta vừa đi vào đã là phó chủ tịch thường ủy. Cố Tắc Viêm là người chiếm hết tất cả thiên thời địa lợi, Hà Kiến Chương hắn sao có thể là đối thủ được? Vì vậy những năm qua hắn thầm đánh cờ với Cố Tắc Viêm, nhưng Cố Tắc Viêm luôn là người có được ưu thế, đối phương chưa khiêu chiến công khai với mình thì là quá khách khí rồi.

Một vài lần Hà Kiến Chương dùng lý lịch và vị trí của mình để lên tiếng, thế nhưng khi đó Cố Tắc Viêm nắm quyền to trong tay nói rõ ràng, đó là anh nghĩ quá nhiều rồi. Bây giờ tất cả thay đổi, rõ ràng chính là đối phương mới nghĩ quá nhiều, đây tuyệt đối là một cảm giác hưởng thụ rất tốt.

Hà Kiến Chương dù sao cũng là một người có lòng dạ, sau khi trải qua cảm giác vui mừng lúc đầu thì suy tư xem mình nên làm thế nào. Sau khi xác định Vương Tử Quân là người đẩy mình lên vị trí hiện tại, hắn quyết định sẽ theo sát tiến độ của Vương Tử Quân.

Thứ nhất là sự kiện này Hà Kiến Chương không có lựa chọn nào khác, nếu Vương Tử Quân đã đẩy mình lên, như vậy sẽ có người nói quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân là rất tốt, nói ngược lại cũng không ai tin tưởng; thứ hai Vương Tử Quân có thể lấy vị trí phó chủ tịch thường vụ vốn đã là miếng thịt trong miệng Cố Tắc Viêm ra ngoài, điều này nói rõ Vương Tử Quân có trợ lực hùng mạnh ở tuyến trên. Hơn nữa Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy liên thủ với nhau có thể ngang tay với Sầm Vật Cương, điều này cho hắn biết Vương Tử Quân không phải là người đơn giản, sao hắn không tiếp cận người này cho được?

– Ha ha ha, chủ tịch Vương, ngài quá khen ngợi tôi rồi. Dù tôi có chút kinh nghiệm, thế nhưng nếu so với chủ tịch Vương thì vẫn quá mặc cảm. Hà Kiến Chương nói đến đây thì nhanh chóng rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó mới nói: – Nhưng nếu chủ tịch ngài đã tín nhiệm tôi như vậy, Hà Kiến Chương tôi nhất định sẽ chăm chú đoàn kết bên cạnh ngài, hỗ trợ ngài triển khai mở rộng công tác.

Hà Kiến Chương nói những lời này căn bản là tỏ thái độ với Vương Tử Quân, tuy nhiều người nhìn qua giống như thừa thãi, thế nhưng một người từ cơ sở tiến lên vị trí hiện tại như Hà Kiến Chương lại cảm thấy nó rất quan trọng.

Dù sao thì người xưa cũng nói rõ ràng, chỉ khi nào anh xác định được vị trí và hàng ngũ của mình thì mới có thể cho ra được công trạng.

Vương Tử Quân căn bản cực kỳ hoan nghênh những lời tỏ thái độ của Hà Kiến Chương. Mặc dù hắn đẩy Hà Kiến Chương tiến lên, cũng không liên hệ với người này, thế nhưng thông qua những gì Hà Kiến Chương hiểu về tình thế Mật Đông, hắn đã biết Hà Kiến Chương chỉ có thể đi theo mình, nếu không sẽ là cất bước cực kỳ khó khăn.

Nhưng những gì suy nghĩ mà sự thật căn bản vẫn cách biệt rất lớn, lúc này Hà Kiến Chương có thể nói ra những lời như vậy thì cũng là rất tốt, thế là Vương Tử Quân vội vàng cười nói: – Cám ơn sự ủng hộ của chủ tịch Kiến Chương với tôi, bây giờ tôi còn phải khảo sát tình thế ở Mật Đông, sau này các công tác chủ yếu của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh sẽ phải nhờ vào chủ tịch Hà, cần ngài quan tâm nhiều hơn.

Vương Tử Quân nói đến phương diện phó thác công việc cho mình, lời này Hà Kiến Chương không phải là nghe mà không hiểu, hắn ngây người trong giây lát rồi chợt cảm thấy vui mừng như điên. Dù sao thì một vị phó chủ tịch thường vụ được chủ tịch giao ủy thác, như vậy phương diện quyền lợi cũng không kém gì chủ tịch tỉnh.

Ví dụ như Vương Tử Quân, trước đó là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, đây là vị trí tương đối lợi hại, có thể áp chế cho Cố Tắc Viêm được Sầm Vật Cương giúp đỡ không ngóc đầu lên được. Bây giờ mình có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, tất nhiên cũng có được quyền uy tương tự.

Nhưng Hà Kiến Chương mừng rỡ và không khỏi cảm thấy bội phục vị lãnh đạo thứ hai tỉnh ủy nhỏ hơn mình hai mươi tuổi kia. Hắn hiểu mục đích Vương Tử Quân làm như vậy chính là tạo sân khấu cho mình đấu tranh anh dũng, để bản thân Vương Tử Quân có thể yên ổn làm các công tác khác.

Hà Kiến Chương không cảm thấy Vương Tử Quân cho mình đấu tranh anh dũng là có gì không ổn, bây giờ Vương Tử Quân đã là quyền chủ tịch tỉnh, thế nhưng còn cách vị trí chủ tịch tỉnh một đợt tuyển cử của hội đồng nhân dân tỉnh.

Mặc dù nhiều người xem ra đó chỉ là hình thức, thế nhưng thực tế thì chuyện này cũng có nguy hiểm. Nếu như Vương Tử Quân đắc tội với quá nhiều người, bị người ta lấy đó làm cái cớ công kích, thậm chí bị người ta thông qua thủ đoạn để làm cho tuyển cử thất bại, như vậy tuyến trên sẽ phải suy xét lại.

Nếu Hà Kiến Chương là người đấu tranh anh dũng, Vương Tử Quân có thể đứng trên cao nắm phương hướng, sẽ ít đắc tội với người, vì vậy có thể nói là một công đôi việc.

Nhưng Hà Kiến Chương cũng không quá tức giận vì tính toán của Vương Tử Quân, đắc tội với người cũng không có gì là hay, trước kia khi hắn còn chưa là phó chủ tịch tỉnh thì còn quyết tâm làm việc theo lương tâm, sau khi thành phó chủ tịch tỉnh thì vẫn không thay đổi ý nghĩ này, đắc tội với khá nhiều người. Bây giờ Vương Tử Quân để mình xông lên phía trước, căn bản là mạnh hơn thời điểm trước kia một mình quyết đấu rất nhiều.

– Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cho ngài thất vọng. Sau khi nghe xong lời nói của Hà Kiến Chương thì Vương Tử Quân cười ha hả. Hai người cùng uống trà, sau đó Hà Kiến Chương khẽ nói: – Chủ tịch Vương, trước khi ngài tiến lên làm chủ tịch tỉnh, ngài nên công tác thận trọng và an phận, nhưng tôi cảm thấy ngài cũng không phải không nên làm gì, nếu không thì người ta sẽ có chuyện để nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn vẻ mặt của Hà Kiến Chương rồi nói: – Tôi cũng có tính toán như vậy, chủ tịch Hà, thừa dịp này hai ta thương lượng chuyện này một chút.

Vương Tử Quân nói ra tính toán của mình một lượt, Hà Kiến Chương nghe lời nói của Vương Tử Quân, thế là gương mặt từ khiếp sợ trở nên vui mừng như điên.