Chương 1502: Mượn nồi súp để hòa thượng cụng ly.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tử Quân mở mắt thấy trời bên ngoài đã sáng, hắn cầm đồng hồ lên nhìn thoáng qua, sau đó trở nên tỉnh táo hơn.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại Vương Tử Quân cảm thấy không gian có chút vắng vẻ, bình thường ở trước mặt Mạc Tiểu Bắc thì hắn không biết nói gì, thế nhưng bây giờ đến Mật Đông được một tuần, hắn cảm thấy cơ thể phấn chấn không chịu được. Hắn nằm trên gường thầm nghĩ, nếu không thì mình thừa dịp chủ nhật để đưa Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đến Mật Đông một chuyến?

Vương Tử Quân nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi nghĩ đến nhân viên phục vụ Tiểu Hà, hắn thầm nghĩ ở trong khoảng rừng tình cảm của mình có không ít mỹ nữ, thế nhưng cho dù thế nào cũng không thể không thừa nhận Tiểu Hà kia là mỹ nữ. Điều động một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp như vậy đến phục vụ cho mình, đây thật sự là một sự kiện cực kỳ có tính khảo nghiệm rèn luyện.

Tuy Vương Tử Quân cảm thấy mình hoàn toàn có thể ổn định trận tuyến, thế nhưng cô nam quả nữ ở bên cạnh nhau, hơn nữa độ tuổi của mình còn quá trẻ, rất nhiều chuyện dù mình không nói lời nào thì chung quanh cũng sẽ có nhiều thông tin không hay.

Đến cấp bậc của Vương Tử Quân căn bản không cần quá cẩn thận như vậy, nhưng những chuyện như vậy thật sự có lực sát thương khá cao. Phụ nữ xinh đẹp thường đi kèm với những dự đoán khó lường, hắn không cho cô nàng kia cơ hội nào để phát huy nghệ thuật của một hồng nhan. Tối qua hắn để cho Triệu Hiểu Bạch ở lại nửa giờ, nếu nói là bàn về công tác, không bằng nói là có vài điều cấm kỵ.

Dù khách sạn Thịnh Thế này có hoàn cảnh khá tốt, thế nhưng cũng không phải nơi có thể sống tốt. Hai ngày nữa cục sự vụ cơ quan sẽ sắp xếp cho mình, khi đó mình nên đi đến sống trong khu thường ủy tỉnh ủy thì hay hơn.

Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn đứng lên rửa mặt, sau khi làm vệ sinh thân thể thì mặc đồ thể thao đi ra khỏi nhà.

– Chào bí thư Vương. Vương Tử Quân vừa mới ra khỏi nhà thì gặp Tiểu Hạ, nàng đang mỉm cười nhìn hắn, nhìn qua giống như một đóa hoa bách hợp tươi đẹp.

Vương Tử Quân khẽ cười nói với Tiểu Hạ: – Tôi cũng không phải không có tay chân, cô không cần mỗi buổi sáng đều đến chỗ tôi, khi tôi cần ăn điểm tâm thì cô đưa đến là được.

– Phục vụ tốt cho bí thư chính là công tác của tôi, nếu không giám đốc sẽ giữ lại tiền lương của tôi. Bí thư Vương, ngài không hy vọng tôi sẽ là người bị hại đấy chứ? Tiểu Hạ nói với gương mặt tươi cười như hoa, cơ thể lúc này giống như một giọt sương ban mai tuyệt đẹp.

Vương Tử Quân tuy đã cho ra quyết định sẽ đứng từ xa nhìn mà không dám tiếp cận với Tiểu Hạ, thế nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút vui sướng.

Vương Tử Quân cố gắng áp chế tâm tư này vào trong lòng, hắn cười nói: – Trong phòng cũng không có gì cần dọn dẹp, chính cô nghỉ ngơi một lát đi. Nếu cô muốn thu dọn khắp nơi, tôi lại cảm thấy rất áp lực.

Vương Tử Quân nói xong cũng không quan tâm đến Tiểu Hạ, hắn nhanh chóng chạy vài vòng quanh một cái hồ nhỏ, sau khi đổ mồ hôi đầm đìa thì đi về nhà. Lúc này Tiểu Hạ đã dọn xong một bữa sáng rất phong phú.

– Bí thư Vương, hôm nay phòng bếp nấu món ngài thích ăn nhất, mời ngài nếm thử. Tiểu Hạ đang quét dọn phòng nhanh chóng nở nụ cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, nói là cô đã vất vả rồi, sau đó ngồi xuống dùng cơm. Sau khi ăn xong thì hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Tiểu Hạ luôn ở bên cạnh hầu hạ Vương Tử Quân, nàng cẩn thận lột trứng gà đặt bên cạnh hắn, dáng người yểu điệu làm cho bất kỳ động tác nào của nàng cũng rất quyến rũ, làm cho người ta nhìn vào và hai mắt tỏa sáng.

Nếu dựa theo tính cách trước kia của Vương Tử Quân, hắn nhất định sẽ để cho Tiểu Hạ ngồi xuống cùng ăn với mình. Nhưng bây giờ hắn đã có chút khúc mắc với cô gái này, sao có thể để cho người ta cầm được đằng chuôi của mình?

Khi Vương Tử Quân lẳng lặng quan sát Tiểu Hạ, cô nàng này cũng không đặt ánh mắt lên người hắn. Vô tình ánh mắt hai người va chạm vào nhau, khi đó nàng nhanh chóng trốn thoát như một chú nai con hoảng sợ.

Khi Vương Tử Quân ngồi lên chiếc xe đến đón, Tiểu Hạ đứng trong nhà mới cảm thấy dễ chịu hơn, nàng vui vẻ thu dọn gian phòng của Vương Tử Quân, sau đó đi ra khỏi nhà.

– Tiểu Hạ, bí thư Vương đi làm rồi à? Một người phụ nữ với độ tuổi tương đồng nhưng lại đầy đặn hơn nhanh chóng tiến lên chào hỏi Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ căn bản có quan hệ khá thân thiết với người này, nàng cười nói: – Đúng vậy, đã đi làm, bí thư Vương kia cực kỳ trẻ tuổi, thế nhưng tôi làm công tác phục vụ ở bên cạnh và cảm thấy cực kỳ áp lực.

– Tất nhiên rồi, cậu cũng không nhìn qua anh ấy mà xem, đám lãnh đạo của chúng ta cả ngày đều bận rộn như cháu nội vậy. Người ta là ai chứ? Chính là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, nghe nói người này chính là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông chúng ta đấy. Nữ nhân viên phục vụ đầy đặn rõ ràng là một người miệng lưỡi chua ngoa, nàng vừa dùng khăn lau kính vừa dùng giọng thần bí nói.

Tiểu Hạ định mở miệng thì có người quát lớn: – Trần Kiến Linh, không được nói đùa trong giờ làm việc, lát nữa nếu việc nghiệm thu không khả quan, tôi sẽ giữ lại tiền lương của cô.

Khi âm thanh này vang lên, một người phụ nữ lắc mông đi đến. Người phụ nữ nay xem ra đã qua độ tuổi hoàng kim, thế nhưng nhìn lướt qua cơ thể vẫn thấy tràn đầy khí tức mê người.

Nhưng người phụ nữ làm cho vô số đàn ông nhìn vào phải động lòng lại là một hình tượng cọp cái trong mắt một nhân viên phục vụ như Trần Kiến Linh, nàng tỏ ra sợ hãi nói: – Quản lý Triệu, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.

– Hừ, cô đã ba lần khảo hạch không hợp cách, tôi nói cho cô biết, có một câu cô cần nhớ cho kỹ, đó là hôm nay không cố gắng công tác thì ngày mai phải cố gắng tìm việc làm. Nếu tương lai cô bị sa thải, như vậy cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Người phụ nữ này nói rồi đưa mắt nhìn Tiểu Hạ, trên gương mặt yêu dị chợt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt: – Tiểu Hạ, vừa rồi tôi thấy bí thư Vương đi làm thì phải.

– Quản lý Triệu, tôi đã thu dọn xong phòng của bí thư Vương, mời ngài đến kiểm tra. Tiểu Hạ cũng cực kỳ sợ hãi quản lý Triệu, thế nên giọng nói cực kỳ cẩn thận.

Quản lý Triệu đi đến bên cạnh Tiểu Hạ, nàng dùng bàn tay đỡ lấy mái tóc mềm mại của Tiểu Hạ, sau đó cười nói: – Tiểu Hạ, không cần phải nói mãi đến chuyện công tác, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Đúng rồi, con gái cần phải chú ý cách ăn mặc, như vậy thì mới ngày càng xinh đẹp hơn.

Tiểu Hạ khẽ gật đầu mà không lên tiếng, thế nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy không thoải mái vì hành động thân cận của quản lý Triệu.

– Trong phòng của tôi có một hộp trang điểm mới, cô cầm mà sử dụng, nó cũng không phải nhãn hiệu gì cao quý, thế nhưng lại thích hợp cho cô sử dụng. Quản lý Triệu nói xong thì lại lắc mông bỏ đi.

Trần Kiến Linh thấy quản lý Triệu đi xa thì thè lưỡi ra đằng sau cửa kính rồi mắng: – Hồ ly tinh, hừ!

Tiểu Hạ khoát tay áo nói: – Cô cũng nên cẩn thận một chút, đừng để người ta truyền những lời này vào tai chị ấy.

– Hừ, vào tai chị ta thì thế nào? Trước kia không phải cũng là nhân viên phục vụ như chúng ta sao? Không phải là lên giường với lãnh đạo mới được như vậy à? Có gì hay ho chứ?

Trần Kiến Linh nghiến răng nghiến lợi nói hai câu, sau đó lại nhìn thoáng qua Tiểu Hạ: – Tiểu Hạ, lần này cơ hội của cậu tốt hơn so với cô ta, bí thư Vương kia không những trẻ tuổi đẹp trai, còn là người có quyền lực lớn. Nếu cậu tiếp cận được anh ấy, đừng nói là một biên chế, cuộc sống sau này sẽ sung sướng hơn con họ Triệu kia rất nhiều.

Tiểu Hạ vội vàng khua tay nói: – Kiến Linh, cậu đừng nói bậy bạ, sẽ bị trời phạt.

Trần Kiến Linh phát tiết xong thì tiếp tục lau kính, lúc này trong mắt Tiểu Hạ lại có chút chần chờ…

Lúc này phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng không quá náo nhiệt, nếu so sánh với khi còn công tác ở Nam Giang thì căn bản là quá thưa thớt. Hắn cũng là người có nhiều lần trải qua tình huống thế này, vì vậy cũng không sinh ra cảm giác mất mát.

Vương Tử Quân vừa tiến hành quy hoạch công tác sau này cho mình, vừa xem xét tài liệu về tỉnh Mật Đông, thế là một quyển sổ lớn đã được viết chi chít.

Vương Tử Quân viết xong chữ cuối cùng thì đặt bút xuống, bàn tay đặt lên điện thoại cách đó không xa, sau đó cũng nhanh chóng thu lại.

– Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười, hắn đang chờ người đi đến.

Khi Vương Tử Quân nói mời vào, một người đàn ông hơn bốn mươi với gương mặt to tròn đi đến. Hắn vừa vào cửa thì đã nhanh chóng nở nụ cười: – Chào chủ tịch Vương, anh có bận rộn gì không?

Vương Tử Quân cười cười nói: – Thư ký trưởng Tề Bảo, mời anh ngồi bên này.

Người được Vương Tử Quân gọi là thư ký trưởng Tề Bảo chính là vị phó thư ký trưởng Trương Tề Bảo chuyên phục vụ cho Vương Tử Quân, là người đứng đầu trong số các phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xem như là Nhị quản gia của ủy ban nhân dân tỉnh.

Người này làm cho người ta sinh ra cảm giác luôn luôn vui vẻ, trên mặt luôn treo nụ cười. Sau khi Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông thì hắn nhanh chóng đến báo danh, đã là người ngày nào cũng phải đến đây báo cáo công tác cho Vương Tử Quân, thật sự là rất kiên trì, mặc gió kệ mưa.

Trương Tề Bảo đặt nửa mông ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân trên ghế sa lông, hắn bắt đầu báo cáo công tác ngày hôm nay, cũng có vài việc cần xử lý, khẽ lên tiếng trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân là cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn căn bản không xa lạ gì công tác của ủy ban nhân dân các cấp, vì vậy quá trình báo cáo rất nhanh. Sau khi Trương Tề Bảo báo cáo xong những công tác cần thiết, hắn khẽ hỏi xem lãnh đạo có gì cần phân phó hay không, đúng lúc này Vương Tử Quân cười nói: – Thư ký trưởng Tề Bảo, anh công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh được bao lâu rồi?

– Đã được bốn năm. Trương Tề Bảo dùng giọng chú ý nói.

– Thư ký trưởng Tề Bảo, hôm qua thư ký trưởng Hanh Dư nói trong văn phòng có nhiều hạng mục công tác, anh ấy căn bản không đỡ hết được. Những chuyện bên phía ủy ban nhân dân tỉnh lại khá nhiều, thật sự cần có người phụ giúp gánh vác, những vị phó thư ký trưởng khác đều phải tự phục vụ lãnh đạo, tôi nói chuyện với bọn họ cũng không trực tiếp bằng nói với anh. Thế này đi, sau này anh công tác nên giúp đỡ nghĩ kế giúp thư ký trưởng Hanh Dư nhiều hơn, giảm bớt súc ép, nếu có vấn đề gì không giải quyết ngay được thì báo cáo với tôi.

Vương Tử Quân nói những lời này cực kỳ trôi chảy, hắn cũng không nhìn gương mặt của Trương Tề Bảo, thế nhưng dư quang khóe mắt lại khóa chặt đối phương. Vẻ mặt Trương Tề Bảo khẽ động, gương mặt béo tốt có chút do dự, sau đó hắn cười nói: – Chủ tịch Vương, tôi biết rõ khuyết điểm của mình, đó chính là quá chú ý lý niệm, quá tôn sùng lý luận, nhưng lại chỉ là những lý luận tầm thường. Bình thường tôi chỉ yêu cầu mình công tác không được việt vị, không ôm quyền tranh công, ngài nói như vậy tôi nhất định sẽ xem xét.

Vương Tử Quân gật đầu cười nói: – Giao những công tác khó nhọc cho anh, chứng tỏ thượng cấp tín nhiệm anh. Tôi hy vọng thư ký trưởng Tề Bảo có thể an phận làm người, làm việc mạnh mẽ. Tôi hy vọng tương lai anh sẽ là một nhân vật có thể thi triển tài năng, chính thức biến thành nhân tài, như vậy mới được trọng dụng.

Trương Tề Bảo kính sợ rời đi, Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Hắn tin tưởng Trương Tề Bảo hiểu ý của mình, dựa vào trí tuệ của đối phương, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ mình bắt đầu cho ra tính toán đối phó.

Vương Tử Quân căn bản là muốn lợi dụng và cũng không muốn gạt Trương Tề Bảo. Sau khi Trương Tề Bảo trở thành thư ký trưởng chuyên trách của hắn, hắn căn bản đã biết được kinh nghiệm chủ yếu của thư ký trưởng Trương này là gì.

Trước khi Trương Tề Bảo trở thành phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì là chủ tịch thành phố Linh Lung, có thể nói là xuân phong đắc ý, phát triển thuận lợi. Nhưng ngay khi đó vì hắn không ở cùng một phía với bí thư thị ủy hiện tại, thế nên bị điều đến làm phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Chức vụ này căn bản là đề bạt với người thường, thế nhưng đối với một Trương Tề Bảo là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong ban ngành thị ủy Linh Lung, là một điều động hạ cấp.

Sau khi đi vào văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Trương Tề Bảo cũng không có tính toán gì, tuy hắn là phó thư ký trưởng hàng thứ hai thế nhưng lại kém quá xa khi làm chủ tịch thành phố Linh Lung. Hơn nữa bây giờ hắn công tác còn bị người ta áp chế rất nặng.

Người áp chế Trương Tề Bảo chính là thư ký trưởng Lý Hanh Dư.

Vương Tử Quân cho Trương Tề Bảo một hy vọng, hắn sẽ không thể không lựa chọn. Xưa nay có nhiều người là như vậy, cho dù bọn họ biết mình cất bước có thể là rơi xuống, thế nhưng bọn họ không thể chùn bước.

Nguyên nhân của nó chính là bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Trương Tề Bảo chính là một người không còn lựa chọn nào khác, nếu không hắn sẽ chẳng rơi rụng đến mức này, cuối cùng không thể không ném đi vị trí tốt đẹp của mình.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ cười, bàn tay lại đặt lên điện thoại trên bàn. Nếu như có người cảm thấy hắn vướng bận, quyết định cho hắn ăn súp nóng, hắn phải làm cho đám người kia tỉnh ngủ, làm cho bọn họ phải cho ra sự tôn trọng xứng đáng với mình.

Lúc này Vương Tử Quân không muốn vì tranh quyền mà xé toạc da mặt, không muốn bị người ta đùa giỡn như kẻ ngốc, vì cứ như vậy sẽ dần dần bị người ta cho ra rìa.

Điện thoại vang lên hai tiếng chuông thì có người nghe máy, sau khi nghe giọng nói khách khí vang lên ở đầu bên kia thì Vương Tử Quân cười nói: – Trường Lĩnh phải không? Tôi là Vương Tử Quân, cậu xem chủ tịch có thời gian hay không? Tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo.

Trường Lĩnh trong miệng Vương Tử Quân chính là thư ký Quách Trường Lĩnh của chủ tịch Đường Chấn Huy. Vương Tử Quân từng gặp mặt Quách Trường Lĩnh vài lượt, người này chưa đến bốn mươi, trên mặt đeo kính cận, dù ai nhìn vào cũng thấy cực kỳ hào hoa phong nhã.