Chương 1679: Khúc chiết tất nhiên phải qua tang thương.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hải Bác là người thông minh, hắn nhìn thấy rõ trạng thái chính trị của tỉnh Mật Đông hiện tại. Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân có vài lần giao thủ với nhau, giống như cũng không nhận được kết quả tốt. Thật sự thì hắn cũng không hy vọng hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh rơi vào trạng thái nước sôi lửa bỏng, ngược lại mong làm sao cho hai người này tương hòa, cùng nhau đưa Mật Đông phát triển mạnh mẽ. Tuy ý nghĩ như vậy là tốt thế nhưng cũng chỉ là mong muốn, với vị trí của Hải Bác thì căn bản không thể có chút ảnh hưởng đến hai vị lãnh đạo này.

Hải Bác vừa thầm suy nghĩ vừa nghe báo có của Hào Đạt Thành.

– Chủ tịch Hải, ngày hôm qua tôi có cùng vài vị cán bộ lão thành đi tìm anh Trần. Ông cụ năm xưa từng nhận chức ở huyện chúng tôi, quê nhà là huyện chúng tôi, thế nên cực kỳ có cảm tình với huyện Trầm Thủy. Chúng tôi căn bản nhờ cậy ông cụ vài vấn đề, ông cụ cũng đã đồng ý sẽ nói chuyện này với chủ tịch Vương, tôi tin tưởng ông cụ chỉ cần ra mặt, vấn đề khó khăn này sẽ được giải quyết. Hào Đạt Thành nói, giống như cực kỳ tin tưởng vào sức mạnh của mình.

Anh Trần là một trong những vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc nhiệm kỳ trước, trước tết Hải Bác còn đi thăm hỏi người này. Bây giờ nghe nói đám Hào Đạt Thành tìm đến gặp chủ tịch Trần, hắn không khỏi đổ mồ hôi thay cho chủ tịch Vương. Trong tỉnh Mật Đông có định luận rõ ràng về lực chấp hành của chủ tịch Vương, dù cho có khó khăn thế nào chỉ cần chủ tịch Vương ra tay thì sẽ không là vấn đề. Vì vậy sự kiện này sẽ sinh ra bao nhiêu mâu thuẫn đây?

Giông như chỉ sau một đêm đã có cực kỳ nhiều người chạy quan hệ vì khu quy hoạch trong địa phương mình. Không ít lãnh đạo huyện chạy đến tìm lão lãnh đạo đã về hưu hay đang giữ chức trên tỉnh có liên quan để hy vọng chủ tịch Vương có thể mở một mặt lưới cho mình, căn bản là cho khu quy hoạch có một đường sống.

Mặc dù khu quy hoạch dưới huyện chủ yếu là gân gà, ăn cũng không có hương vị gì, bỏ lại đáng tiếc, thế nhưng dù thế nào cũng sẽ là một cơ sở thành tích. Mình bây giờ nhận chức không những không phát dương quang đại, ngược lại còn đánh mất đi cơ sở phát triển trong tương lai, người ta không nói nhưng lại thầm chửi chó má sau lưng, nói anh là lãnh đạo vô năng, bại gia tử.

Là một lãnh đạo dù biết chuyện này không thể làm, thế nhưng anh cũng phải bày ra tư thái chính đáng. Hơn nữa nhiều lãnh đạo địa phương căn bản không chịu bó tay chịu trói trong sự kiện này.

Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, phòng làm việc của lão cũng không được yên tĩnh. Sáng hôm nay lão đã tiếp ba vị cựu chiến binh, ý nghĩa của các vị cán bộ lão thành này chính là mong lão hạ thủ lưu tình ở phương diện liên quan đến khu quy hoạch của địa phương.

Sầm Vật Cương có biểu hiện tương đối nhiệt tình với các vị cán bộ lão thành, thế nhưng khi nói đến phương diện này thì lão không tỏ thái độ, căn bản chỉ nói tuyến tỉnh có ý nghĩ riêng ở phương diện này.

Tất nhiên các cán bộ lão thành cũng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, vì vậy bọn họ thở ngắn than dài một phen, cũng không dây dưa quá nhiều. Chỉ là mong sao bí thư Sầm có thể quan tâm đến phương diện này một chút.

Sau khi tiễn chân người biện hộ cuối cùng, Sầm Vật Cương thở dài một hơi, lão nghĩ đến những gì vừa phát sinh trong phòng làm việc của mình. Thầm nghĩ lúc này chỉ sợ ở phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng không phải ít người và thoải mái hơn mình.

Sầm Vật Cương cảm thấy Vương Tử Quân dù suy nghĩ cho sự phát triển của Mật Đông, thế nhưng tóm lại thì trong sự việc này vẫn thiếu suy xét ổn thỏa. Vì một chuyện như vậy mà làm cho lòng người bàng hoàng, bây giờ lại có quá nhiều người đến cầu tình, có lẽ lúc này Vương Tử Quân đang cảm thấy sứt đầu mẻ trán vì hành vi tưởng chừng là “cao minh” của mình.

– Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký trưởng Phương Anh Hồ đi vào. Khi hắn thấy trong phòng vẫn còn đầy mùi khói thuốc, hắn đi ra mở cửa sổ rồi cười nói với Sầm Vật Cương: – Bí thư, có phải ngài vừa tiễn chân các vị lão lãnh đạo hay không?

– À, sức khỏe của các lão lãnh đạo là rất tốt. Anh Hồ, anh sắp xếp cho hội cựu chiến binh, để bọn họ tổ chức nhiều hoạt động cho các cựu chiến binh vào thời điểm mùa xuân thế này. Sầm Vật Cương lắc đầu rồi khẽ nói với Phương Anh Hồ.

Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng rồi cười nói: – Vừa rồi tôi ra khỏi cửa cũng có vài người đến chờ, mục đích của bọn họ chính là muốn tôi giúp đỡ bọn họ nói vài lời, để cho khu quy hoạch trong huyện của bọn họ được tiếp tục bảo trì.

– Anh đồng ý sao? Sầm Vật Cương xoay người nhìn Phương Anh Hồ rồi hỏi.

Phương Anh Hồ lắc đầu nói: – Bí thư, tôi nào dám đồng ý điều này? Dù sao đây cũng là sự việc mà bên phía chính quyền thúc đẩy, nhưng tôi căn bản là muốn chối cũng không được. Bây giờ người bên dưới đều đã thành tinh, bọn họ dùng đại nghĩa phát triển kinh tế địa phương để kéo các vị lão lãnh đạo ra nói giúp vài lời, các vị lãnh đạo nói tuyến huyện phát triển không dễ dàng, căn bản là tôi không biết dùng đường nào để chối từ.

– Ha ha ha. Sầm Vật Cương chỉ vào Phương Anh Hồ rồi nói: – Tôi nghe nói năm xưa lão chủ tịch huyện thiếu chút nữa đã tuyển anh làm con rể có phải không?

– À, lão chủ tịch rất coi trọng tôi, chỉ là…Đáng tiếc là cô ấy lại không muốn. Phương Anh Hồ nói đến chuyện năm xưa thì không khỏi nở nụ cười tự giễu nói.

Hai người cười vài tiếng, sau đó Sầm Vật Cương cười nói: – Anh cảm thấy chuyện này nên làm thế nào cho tốt?

– Bí thư, tôi cảm thấy ở sự kiện này thì ngài nên tôn trọng ý kiến của chủ tịch Vương, dù sao thì đây cũng là công tác mà chủ tịch Vương chú trọng phổ biến. Phương Anh Hồ nói đến đây thì hạ thấp âm thanh xuống một chút.

Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát, cũng không nhanh chóng lên tiếng. Lão biết rõ câu nói của Phương Anh Hồ là cực kỳ có lợi cho mình, dù sao thì mình cũng không phải là người trực tiếp quản chuyện này, nếu như ném tất cả cho Vương Tử Quân, người ta cũng tuyệt đối không nói gì được. Nhưng bây giờ tình hình có hơi lộn xộn, nếu hoàn toàn giao nó cho Vương Tử Quân, chẳng phải đang muốn làm cho người ta không thoải mái sao?

Trong đầu Sầm Vật Cương chợt lóe lên vài ý nghĩ, lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên. Sầm Vật Cương chần chờ giây lát, Phương Anh Hồ nhìn thấy bí thư Sầm không tỏ thái độ gì, thế là đi ra mở cửa.

Khi Phương Anh Hồ mở cửa ra thì thấy phó bí thư Văn Thành Đồ đang đứng bên ngoài. Sau vài phen giao thủ thì Văn Thành Đồ bây giờ có vẻ đứng càng ngày càng vững hơn, khi thấy Phương Anh Hồ thì khẽ cười rồi chào hỏi Sầm Vật Cương: – Bí thư Sầm, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ?

Sầm Vật Cương cười cười nói: – Tôi đã bàn xong chuyện với thư ký trưởng, mời bí thư Văn vào phòng ngồi.

Sầm Vật Cương vẫn bảo trì sự tôn trọng với phó bí thư Văn Thành Đồ. Nếu như Văn Thành Đồ biết rõ tình cảnh của Vương Tử Quân khi đến Mật Đông, nhất định sẽ tự cảm thấy mình rất may mắn, chính mình căn bản nhận được thêm vài phần kính trọng.

Cho dù Sầm Vật Cương sở dĩ cho ra vài phần kính trọng được quyết định bằng vị trí của Văn Thành Đồ vào lúc hiện tại, thế nhưng có một điều quan trọng khác chính là vì Mật Đông có Vương Tử Quân.

Năm xưa Sầm Vật Cương dùng ưu thế tuyệt đối để hoàn toàn áp đảo Đường Chấn Huy, vì vậy cũng không quá quan tâm đến Vương Tử Quân. Bây giờ Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương nhìn qua có vẻ hòa thuận êm ái thế nhưng một vài người có kinh nghiệm thế sự lại thấy rõ hai người có cạnh tranh. Mặc dù sau khi Vương Tử Quân tuyển cử thành công thì căn bản đặt tất cả tâm tư lên phương diện công tác, thế nhưng Sầm Vật Cương vẫn cảm thấy mình bị uy hiếp.

Nhìn từ góc độ của Sầm Vật Cương thì căn bản cực kỳ coi trọng cảm giác bị uy hiếp này.

– Bí thư, đây là một văn kiện của phòng tổ chức, ngài đã xem qua chưa? Văn Thành Đồ nói rồi đưa một phần văn kiện cho Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, trong văn kiện chính là các vị trí còn trống sau khi cán bộ về hưu hoặc điều chỉnh công tác. Có hai vị trí quan trọng mà người ta cần quan tâm, một là giám đốc sở giao thông công chánh, hai là bí thư thị ủy Thanh Chuyên.

Nếu so ra thì vị trí giám đốc sở giao thông căn bản có lực hút hơn, vì bí thư thị ủy Thanh Chuyên tuy cùng cấp với giám đốc sở giao thông, thế nhưng tình huống của thành phố Thanh Chuyên không làm cho người ta cảm thấy thích thú.

Phòng tổ chức tỉnh ủy đã nói ra hai đồng chí phù hợp với vị trí giám đốc sở giao thông, mà ở vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên chỉ có một lời đề nghị, đó là chủ tịch Phùng Vũ Trách thành phố Thanh Chuyên.

Sầm Vật Cương đã nhận được văn kiện này trước Văn Thành Đồ, khi Uông Thanh Minh còn chưa xác định được rõ ràng nhân tuyển thì đã đưa văn kiện này đến, chủ yếu là trưng cầu ý kiến của Sầm Vật Cương.

Nhưng lúc này Sầm Vật Cương vẫn cố gắng bày ra bộ dạng chăm chú. Lão nhìn danh sách một lúc, sau đó mới giống như vô tình nói với Văn Thành Đồ: – Tôi cũng vừa xem qua văn kiện này, nhưng có vài vị trí mà tôi cảm thấy phòng tổ chức nên xem xét lại cho chu đáo.

– Bí thư, phương diện điều động lần này tôi cảm thấy chúng ta nên chú ý đến cán bộ trẻ. Lúc này trẻ hóa cán bộ đang được đề cao, chúng ta nên cho cán bộ trẻ một cơ hội, để đẩy bọn họ lên võ đài chính trị rộng rãi hơn. Văn Thành Đồ tiếp tục lên tiếng: – Đổi mới quan niệm sẽ có thể thúc đẩy phát triển, phương diện này người trẻ tuổi dễ dàng tiếp nhận hơn chúng ta. Vài năm qua thành phố Thanh Chuyên căn bản không có điểm nhấn phát triển nào, tôi cảm thấy chúng ta nên lấy Thanh Chuyên làm nơi thí điểm.

Sầm Vật Cương nhìn Văn Thành Đồ chậm rãi lên tiếng mà không khỏi nở nụ cười lạnh, lão biết rõ ý nghĩa lời nói của Văn Thành Đồ. Trong tranh đấu lần trước thì Văn Thành Đồ đã phải nếm mùi khổ sở, bây giờ tất nhiên muốn tìm lại thể diện của mình.

Lần này Vương Tử Quân chỉnh đốn khu quy hoạch lấy thành phố Thanh Chuyên làm đầu tàu công tác, là địa phương bắn phát súng khai hỏa đầu tiên. Cũng vì tác dụng gương mẫu của thành phố Thanh Chuyên mà mới có kết quả oanh liệt như lúc này. Thanh Chuyên sở dĩ làm được như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên là Phùng Vũ Trách nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân.

Bây giờ Văn Thành Đồ căn bản áp đặt ý nghĩ trẻ hóa cán bộ lên vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, có lẽ là xuất phát từ điểm này.

Mặc dù Sầm Vật Cương có chút khinh thường ý nghĩ của Văn Thành Đồ, thế nhưng lão vẫn thản nhiên nói: – Trước nay chúng ta luôn có gắng nếm thử phương diện trẻ hóa cán bộ, tôi cảm thấy trẻ hóa cán bộ là một sự kiện tốt, rất có lợi cho sự triển khai mở rộng công tác.

– Tôi sẽ đem ý kiến của ngài nói với trưởng phòng Uông, để cho anh ấy cân nhắc thêm một chút. Văn Thành Đồ khẽ cười với Sầm Vật Cương rồi nói.

Sau khi nói xong thì Văn Thành Đồ chuẩn bị rời đi, nhưng Sầm Vật Cương lại chỉ lên bàn trà nói: – Bí thư Văn, anh còn chưa uống một ngụm trà nào, sao lại vội vàng bỏ đi rồi? Hai người chúng ta đã nhiều này chưa trò chuyện với nhau, tâm sự một chút cũng không có vấn đề.

– Nói thật, tôi cũng muốn thổ lộ tâm tình với bí thư, vì hai người chúng ta cũng đã lâu rồi chưa trò chuyện với nhau.

Văn Thành Đồ nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: – Bí thư Sầm, trên thế giới này có đôi khi anh không thể không cảm thấy quá nhỏ bé, ví dụ như hôm nay, sáng sớm tôi đi làm thì nhận được điện thoại của một người bạn cũ, anh ấy kính nhờ tôi quan tâm đến khu quy hoạch trong huyện của mình.

Văn Thành Đồ nói đến đây thì tỏ ra rất cảm khái: – Nếu không phải tôi đến công tác ở Mật Đông, chỉ sợ anh ấy cũng không gọi điện thoại cho tôi.

Sầm Vật Cương khẽ cười rồi nói: – Xem ra bí thư Văn cũng bị quấy rầy vì sự kiện này. Chỗ tôi căn bản là có nhiều người hơn, mới sáng sớm đi làm đã có ba người đến phòng làm việc của tôi, tất nhiên cũng chỉ vì một việc, đó là mong tôi nói lời biện hộ cho khu quy hoạch dưới huyện nhà, để cho chủ tịch Vương có thể hạ thủ lưu tình.

– Tôi tất nhiên không thể nào so sánh với ngài được, ngài là người đứng đầu một tỉnh, là người xử lý tất cả sự việc ở Mật Đông, người ta không tìm đến ngài thì còn tìm đến ai? Văn Thành Đồ mỉm cười nói một câu, sau đó hai người cười phá lên ha hả.

– Chuyện này có tìm tôi cũng không được gì, vì chủ tịch Vương là người chủ trì sự kiện này, nên cứ để anh ấy thao tác thì hay hơn. Sầm Vật Cương nói đến đây thì thở dài: – Có một số việc nhìn qua thì khá dễ dàng, thế nhưng muốn thật sự làm được thì hơi khó.

Sầm Vật Cương nói những lời này giống như cảm khái, thế nhưng lại giống như đang muốn biểu đạt tâm tình của mình.

Hà Kiến Chương đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang tiếp điện thoại. Vương Tử Quân tươi cười nói với đầu dây bên kia, mở miệng là gọi lão lãnh đạo, căn bản rất thân mật.

Khi Hà Kiến Chương đang do dự có nên lảng tránh đi hay không, lúc này Vương Tử Quân dùng giọng ngại ngùng nói: – Lão lãnh đạo, tôi còn có chút công tác, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi đứng lên khỏi ghế sa lông rồi cười nói: – Vừa rồi một vị lão lãnh đạo gọi điện thoại đến, nói đến chuyện một huyện trong tỉnh, xem ra các đồng chí của chúng ta căn bản là thần thông quảng đại.