Chương 1469: Thật ra không muốn đi

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Thừa Uyên là người theo Chử Vận Phong nhiều năm, tự cho là một người đã sớm luyện được công phu ẩn giấu cực kỳ sâu, không người nào dám nói chuyện lung tung trước mặt mình…Không ngờ mình vừa mới tiến lên chức vụ chủ tịch tỉnh được chưa lâu thì đã có người chạy đến ly gián, thế là tâm tư không khỏi trở nên bực bội.

Điều này nói rõ điều gì, có nghĩa là có người nhìn thấy khe hở của mình, hơn nữa lại luôn chĩa mắt vào đó.

Chương Thu Mi mặc dù không nói đến cái tên của Vương Tử Quân, thế nhưng một người thông minh như Lý Thừa Uyên sao không đoán được ý nghĩa lời nói của Chương Thu Mi, thế là hai hàng chân mày không khỏi nhăn lại.

Chương Thu Mi luôn quan sát phản ứng của Lý Thừa Uyên, lúc này nhìn thấy chủ tịch Lý cau mày, nàng biết mình đang tiến gần một bước đến mục tiêu. Thế cho nên tiếp tục mở miệng châm ngòi: – Chủ tịch Lý, hai ngày trước tôi đi qua phòng tổ chức, thấy đám người đến báo cáo với trưởng phòng Vương xếp cả hàng dài, hơn nữa còn có một quy củ được dựng lên, đó là những người đi gần với ngài đều không có tư cách xếp hàng.

– Lúc này đám người của phòng tổ chức ai cũng ngẩng câu đầu như thiên nga, vênh váo tự đắc, há miệng ngậm miệng đều nói trưởng phòng Vương như thế nào, thậm chí còn có người nói…

Vẻ mặt Lý Thừa Uyên căn bản không có chút biểu cảm, Chương Thu Mi cũng không nói gì thêm, thế là Lý Thừa Uyên không khỏi dùng giọng bình tĩnh hỏi: – Nói cái gì?

– Chủ tịch Lý, ngài cũng đừng đặt nặng trong lòng, vì dù sao những người kia đều yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, tôi thật sự không muốn nói cho ngài nghe, chỉ sợ ngài sẽ nổi giận. Chương Thu Mi sau khi cho ra một động tác nhíu mày thì dùng giọng tức giận không thôi nói: – Có một tin đồn được truyền bá khắp nơi, nói là ngài sở dĩ tiến lên làm chủ tịch tỉnh cũng là vì Vương Tử Quân, là vì Vương Tử Quân nhường cho ngài.

Chương Thu Mi nói xong những lời này thì dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Lý Thừa Uyên, sau đó dùng giọng bênh vực kẻ yếu nói: – Chủ tịch Lý ngài cho ra nhiều cống hiến ở Nam Giang, những thứ này chúng tôi hiểu rất rõ ràng, đám người nói lời huyên thuyên kia thì biết cái gì? Chẳng qua chỉ là một đám chó đi theo người ta sủa gâu gâu mà thôi, ngài cũng đừng đặt trong lòng, không đáng chấp nhất với đám người kia.

– Thu Mi, trưởng phòng Tử Quân là người có năng lực, mọi người nói rõ vị trí này là anh ấy nhường cho tôi, nói rõ tôi căn bản còn chưa được như trưởng phòng Vương. Lý Thừa Uyên cực kỳ căm hận, thế nhưng hắn là người lý trí, tuyệt đối không cho một người như Chương Thu Mi có thể nhìn ra được. Loại phụ nữ chỉ biết nói bừa làm loạn thế này thường giỏi bịa đặt tất cả thông tin xung quanh, có ai có thể đảm bảo nàng sẽ không ném những lời của mình ra ngoài? Nếu một khi để cho người ta đạt được mục đích, như vậy sẽ là dư luận xôn xao, cũng rất náo nhiệt ồn ào.

Lý Thừa Uyên nhìn bộ dạng đầy căm phẫn của Chương Thu Mi, hắn chỉ khẽ cười, cũng không thể nói ra những lời tùy tiện, thế nhưng vẫn phải bày tỏ một chút với tình huống đối phương đến dựa vào mình. Vì vậy hắn châm thêm nước trà cho Chương Thu Mi rồi cười nói: – Khi chủ tịch Chử đi thì tôi và chị sẽ cùng đến đưa tiễn.

– Vâng, tốt quá. Chương Thu Mi chợt tỉnh táo tinh thần, nàng biết rõ Lý Thừa Uyên là cấp dưới trung thành của Chử Vận Phong, bây giờ chủ tịch Lý sắp xếp mình cùng đi đưa tiễn Chử Vận Phong, điều này nói rõ cái gì? Nói rằng chủ tịch Lý vẫn coi trọng lòng trung thành của mình.

Nhưng Chương Thu Mi cũng có chút thất vọng, tuy nàng có chút thêm mắm dặm muối với những tin đồn bên ngoài, thế nhưng ít nhất thì nó cũng thật sự tồn tại. Nàng tin tưởng nó sẽ là một cây gai đâm vào lòng Lý Thừa Uyên, không ngờ đối phương lại mỉm cười cho qua.

– Vương Tử Quân, không phải anh xem thường tôi sao? Tôi sẽ làm cho anh phải trả giá nhiều vì hành vi kiêu ngạo của mình.

Phụ nữ một khi đi vào trong quan trường thì căn bản khó thể nào giữ lòng lương thiện, có đôi khi còn độc ác hơn cả đàn ông. Nếu hai bên không thể là bạn, chắc chắn người này sẽ dùng tất cả thủ đoạn để đẩy những kẻ có quan hệ không tốt với mình xuống vực sâu vạn trượng.

Sau khi nói thêm vài câu thì Chương Thu Mi rời khỏi phòng làm việc của Lý Thừa Uyên. Lý Thừa Uyên khách khí tiễn chân Chương Thu Mi ra đến cửa, sau khi đóng cửa lại thì gương mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc. Những tin đồn kia chắc chắn sẽ ngày càng được truyền bá rộng rãi, thậm chí sẽ cho ra nhiều phiên bản, điều này làm cho Lý Thừa Uyên cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng lại không làm gì được.

Lý Thừa Uyên nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, hắn không khỏi thầm cảm khái, loại tâm tình lúc này giống như khi còn trẻ yêu một cô gái nào đó, chỉ cần bất kỳ hành vi nào của nàng cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tâm tình của anh. Nếu như vài ngày nàng không quan tâm đến anh, như vậy thậm chí anh còn sinh ra tâm tư muốn chết; nếu ngày nào đó nàng nở nụ cười vui vẻ với anh, như vậy anh cũng cực kỳ vui sướng giống như một đóa hoa nở rộ trong mùa xuân. Không ngờ Vương Tử Quân chỉ là một trưởng phòng tổ chức thế nhưng căn bản có quá nhiều lực ảnh hưởng với mình, muốn thoát khỏi những cảm xúc do người kia mang lại thậ sự là quá khó.

Đối với nhiều người thì sự kiện Chử Vận Phong rời khỏi Nam Giang là chuyện lớn, tuy bây giờ vụ án Chử Ngôn Huy còn đang được điều tra, thế nhưng lại có sắp xếp mới cho Chử Vận Phong, nhất định rời khỏi Nam Giang đến cương vị mới.

Không ai cho ra hạn định thời gian cụ thể với Chử Vận Phong, thế nhưng Chử Vận Phong vẫn nhắc nhở người nhà nhanh chóng thu dọn hành lý. Lần này không những là lão, ngay cả vợ là chị Lý cũng phải rời đi.

Chử Vận Phong là lão lãnh đạo ở Nam Giang, không ít người cảm thấy buồn vì lão phải rời đi. Đám người này cảm thấy nếu mình không đi tiễn chân lão lãnh đạo thì tâm lý cực kỳ bất an, cảm thấy cực kỳ có lỗi với lãnh đạo, hơn nữa cảm thấy khó chịu nhất là những người đang ở trên các cương vị quan trọng.

Đi tiễn chân lãnh đạo cũng không phải chuyện dễ dàng, vì hành động này căn bản có nguy hiểm theo sau. Nếu như hành động của mình được truyền đến tai bí thư Diệp hoặc trưởng phòng Vương, như vậy cũng không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.

– Cậu dọn vài hộp trà mà hôm trước Khương Long Cương mang đến cho tôi, hôm nay tôi có việc cần dùng. Khi tan tầm thì Vương Tử Quân khẽ lên tiếng phân phó với Du Giang Vĩ đang dọn đồ đạc trong phòng.

Du Giang Vĩ đồng ý một tiếng, sau đó lấy hai hộp trà từ trong tủ trà ra, lại cẩn thận bỏ vào trong túi giấy.

– Giang Vĩ, cậu xem mang theo hai hộp trà có phải là quá ít không? Vương Tử Quân nhìn Du Giang Vĩ đang thu dọn đồ đạc rồi khẽ hỏi.

– Trưởng phòng Vương, hai hộp trà này được anh Khương tuyển chọn cực kỳ cẩn thận, tôi cảm thấy dù ngài đưa cho ai cũng không là vấn đề. Du Giang Vĩ có chút trầm ngâm rồi cười nói.

Những lời của Du Giang Vĩ cũng không phải là giả, theo ý nghĩ của hắn thì với địa vị hiện tại của trưởng phòng Vương, mặc dù tặng cái gì cho người khác, chỉ sợ bọn họ sẽ cực kỳ vui sướng, tiếp nhận và mang ơn. Ngược lại món quà nhỏ nhưng thân phận người tặng lại quá rõ ràng, thế cho nên có không ít tình nghĩa bên trong.

Vương Tử Quân cầm túi trà mà Du Giang Vĩ đưa đến, hắn vẫn có chút không hài lòng, thế là nói với Du Giang Vĩ: – Giang Vĩ, cậu xem tôi còn có thứ gì không? Hai hộp trà là quá nhẹ.

Du Giang Vĩ chợt cảm thấy cực kỳ nghi vấn, trưởng phòng Vương đang định làm gì? Hắn lục tung tủ tìm xem còn thứ gì không, Vương Tử Quân lắc đầu bất mãn, sau đó nói: – Thôi khỏi đi, hai hộp trà cũng được.

Sau khi tiễn Vương Tử Quân về nhà, tâm tư của Du Giang Vĩ vẫn đặt lên món quà của Vương Tử Quân. Lúc này hắn thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là ai làm cho trưởng phòng Vương phải trịnh trọng chuẩn bị quà như vậy? Trong ấn tượng của hắn thì Vương Tử Quân trước nay chỉ nhận những món đặc sản từ các địa phương, căn bản không nhận thêm thứ gì khác.

Không biết thì không nên hỏi, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của một thư ký. Dù sao thì Du Giang Vĩ vẫn làm rất tốt phương diện này, thế nên sau khi đưa Vương Tử Quân về nhà thì lên xe bỏ đi ngay.

Du Giang Vĩ không biết gói quà quá nhẹ lại làm cho Vương Tử Quân bận rộn một giờ. Sau khi dùng xong cơm tối thì Vương Tử Quân cuối cùng cũng không có thêm được thứ gì khác, thế nên hắn đành xách hai hộp trà rời khỏi nhà.

– Anh đi đâu vậy? Mạc Tiểu Bắc mặc dù không có hứng thú với hành tung của Vương Tử Quân, thế nhưng khi thấy thái độ bỏ thời gian xem xét để chuẩn bị quà cáp của Vương Tử Quân, nàng không khỏi dùng giọng kỳ quái hỏi.

Vương Tử Quân có chút chần chờ rồi nói với Mạc Tiểu Bắc: – Anh đi tiễn chân một người.

Mạc Tiểu Bắc tuy không quan tâm lắm đến tình hình chính trị, thế nhưng nàng vẫn biết những chuyện gió thổi cỏ lay ở Nam Giang. Nàng khẽ nhíu mày rồi dùng giọng oán trách nói: – Anh đi như vậy căn bản không được hoan nghênh.

– Anh chỉ muốn đến đưa tiễn một chút thôi. Vương Tử Quân thản nhiên vung tay lên nói: – Cá nhân anh rất bội phục ông ấy, nếu không đi đến đưa tiễn thì anh cũng thấy rất tiếc nuối.

Mạc Tiểu Bắc không tiếp tục khuyên Vương Tử Quân, nhưng khi Vương Tử Quân ra khỏi cửa thì lại dặn dò: – Chú ý vợ anh ấy, nếu không thì anh gọi điện thoại đi được không?

– Không có gì đâu, anh biết rồi. Vương Tử Quân cười cười rồi xách hai hộp trà ra khỏi nhà.

Bầu không khí buổi tối ở thành phố Đông Hồng đã có chút cảm giác mát, Vương Tử Quân đi trên con đường nhỏ dưới hàng cây, hắn chợt sinh ra cảm giác con đường tăm tối. Hắn đứng ở trước cổng nhà số bảy có thể thấy được ánh đèn ở nhà số hai trong khu thường ủy tỉnh ủy.

Ngày mai chủ nhân của căn nhà số hai kia sẽ rời khỏi Nam Giang, tuy chủ nhân của căn nhà kia rời đi không có liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng nói thật lòng thì Vương Tử Quân vẫn cảm thấy cực kỳ kính trọng chủ nhân của nó.

Kính nể căn bản không liên quan đến lập trường, đó là một sự kính phục với phẩm chất, phẩm cách, thậm chí là những thứ gì đó cao xa hơn của một người.

Dù nhìn từ phương diện nào thì Vương Tử Quân cũng không cần phải đi, vì lúc này chủ nhân của căn nhà số hai kia đã như mặt trời lặn về tây, hắn lại đang phát triển không ngừng. Sau này chủ nhân của căn nhà số hai kia là Chử Vận Phong chỉ có thể là có việc tìm đến Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân thì căn bản sẽ không có gì cần nhờ đối phương giúp đỡ cả.

Nếu so sánh như vậy thì vẫn còn một lý do, đó là chủ nhân của căn nhà số hai kia căn bản cũng không bằng lòng đến gặp mình.

– Cốc cốc cốc. Trong đầu lóe lên hàng trăm ý nghĩ, Vương Tử Quân đưa bàn tay lên gõ cửa, tiếng gõ cửa không lớn thế nhưng lại vang đi rất xa trong hoàn cảnh yên ắng âm u.

– Ai vậy? Một giọng nói không chút sức lực vang lên, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi ra mở cửa. Thông qua ánh đèn u ám bên ngoài, nàng thấy một người đàn ông không quá lớn tuổi hơn mình đứng bên ngoài. Nàng có chút sững sốt rồi khẽ nói: – Ông cụ nhà tôi hôm nay không tiếp khách, cám ơn anh đã đến thăm, nhân cơ hội lúc này không có ai nhìn thấy nên anh về đi, đến đây cũng không có gì hay.

Người phụ nữ này có cặp mắt rất đẹp, căn bản có chút tương tự như Chử Vận Phong. Vương Tử Quân lập tức đoán được thân phận của cô gái, nhưng lúc này hắn chợt nghẹn lời, không nói nên lời.

– Nơi này là khu nhà thường ủy tỉnh ủy, rất nhiều người đang ở đây, anh mau đi nhanh lên, nếu để người của nhà số bảy nhìn thấy thì không hay.

Vương Tử Quân cuối cùng cũng xác nhận lòng tốt của người phụ nữ này, hắn thản nhiên nói: – Tôi chính là hàng xóm nhà số bảy.

Người phụ nữ chợt sững sốt, sau đó dùng giọng có chút phẫn nộ nói: – Anh đến làm gì? Anh hại nhà tôi còn chưa đủ thảm sao?

– Tôi đến thăm. Vương Tử Quân cũng không chú ý đến lời trách móc của người phụ nữ, hắn dùng giọng không nóng không lạnh nói: – Ngày mai chủ tịch Chử sẽ rời khỏi Nam Giang, tôi đến tiễn chân anh ấy.

Người phụ nữ vốn là một người mạnh mẽ, thế nhưng khi nhìn người đàn ông không nóng không vội trước mặt, lại cảm thấy mình không thể nói ra những lời uy hiếp đối phương. Nàng suy nghĩ giây lát rồi nói: – Anh chờ một chút, tôi đi xem bố tôi có muốn gặp anh không.

Vương Tử Quân đứng ở bên ngoài cũng không quá lâu, hai phút sau Chử Vận Phong từ trong nhà đi ra.

Lúc này dưới ánh đèn hơi tối thì mái tóc của Chử Vận Phong giống như bạc nhiều hơn hai ngày trước nhưng hình tượng vẫn cực kỳ uy thế. Tuy lão không còn là vương giả ở Nam Giang, thế nhưng niềm kiêu ngạo của lão là thứ mà không ai có thể xóa đi được.

Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: – Chủ tịch Chử, tôi đến thăm ngài.

Chử Vận Phong đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, lão trầm mặc giây lát rồi trầm giọng hỏi: – Lần này anh đến có phải có chuyện gì hay có công tác gì cần bàn với tôi không?

– Không. Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.

– Anh đi đi, tôi thừa nhận anh là một trưởng phòng tổ chức cực kỳ hợp cách ở Nam Giang, thế nhưng bây giờ tôi có thân phận là bố của Chử Ngôn Huy. Chử Vận Phong vuốt tóc rồi nói tiếp: – Tôi không phản đối chuyên đưa đám người của Chử Ngôn Huy ra công lý, thế nhưng mong anh cho tôi bảo trì quyền lợi của người làm cha.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt không chút biểu cảm của Chử Vận Phong, hắn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: – Tôi đến đưa tiễn anh, cũng không liên quan gì đến chuyện ân oán cả.

– Tôi và anh vốn không có ân oán gì, vì vậy cũng không có vấn đề, tôi căn bản tán thành tất cả công tác và hành động của anh. Nếu như tôi vẫn còn nhận chức ở Nam Giang, tất nhiên nhà tôi sẽ mở rộng cửa với anh, thế nhưng bây giờ tôi không còn công tác ở Nam Giang, tôi không còn liên quan đến Nam Giang, tôi cũng không muốn trò chuyện với anh, thế nên anh về đi. Chử Vận Phong nói những lời này xong thì hơi nghiêng đầu đi nơi khác, Vương Tử Quân có chút dở khóc dở cười, hắn đành phải gật đầu rời đi. Nhưng trước khi đi hắn vẫn đưa túi trà vào trong tay Chử Vận Phong: – Chủ tịch Chử, cá nhân tôi rất tán thưởng ngài, ngài mang theo chút trà này, khi nào rảnh thì có thể dùng thử.

Vương Tử Quân cũng không chờ Chử Vận Phong có phản ứng, hắn nhanh chóng bỏ đi.

Chử Vận Phong nhìn túi trà trong tay, lão lắc đầu rồi xách vào nhà.

– Bố, trà này tính thế nào bây giờ? Con gái nhìn thấy trong tay Chử Vận Phong có thêm một túi trà thì dùng giọng bất mãn hỏi.

Chử Vận Phong hiểu rõ tâm tình của con gái, cũng không nói gì. Thế nhưng chị Lý với gương mặt tiều tụy thấy lão trầm mặc không nói thì chạy đến giật lấy túi trà, sau đó ném xuống đất, còn chưa hết giận mà đá túi trà vào góc tường, sau đó ngồi xuống khóc hu hu trên ghế sa lông.

– Được rồi, con trai Ngôn Huy của chúng ta phát triển đến tình trạng hôm nay là do nó tự gieo gió gặt bão, cũng không trách được người ta. Chử Vận Phong cũng không ngăn cản mà ngồi xuống an ủi vợ mình.

– Bố, ngài nhận đồ của người ta, ngài biết rõ ý nghĩa của nó không? Vậy là thái độ của ngài ở sự kiện này… Vợ của Chử Ngôn Huy tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nàng nói năng lộn xộn biểu đạt sự bất mãn của mình.

Chử Vận Phong khoát tay áo nói: – Những chuyện này bố hiểu hơn con, con chỉ cần biết một điều, đó là bố và anh ta không có thù hận cá nhân, vì vậy không thể nói đến chuyện có tha thứ hay không.