Chương 1366: Vương giả khoe đạo, chính giả khoe kết giao, võ giả khoe mưu.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi tổ chức hội nghị thì Long Điền Hỉ xem như đã hiểu được tâm ý của Vương Tử Quân, căn bản cảm thấy biện pháp của trưởng phòng Vương khá là hung ác, trên cơ bản có thể đẩy ba thành phố đứng đầu lên kệ nướng.

Nhưng mãi khi Vương Tử Quân nói ra những sắp xếp này, hắn mới chợt hiểu tàn nhẫn nhất vẫn là chiêu thức này. Phòng tổ chức tỉnh ủy đã có đề cử cho vị trí giám đốc sở giao thông công chánh, chính là phó bí thư thị ủy Đông Hồng là Lộ Lục Thông, dựa theo ý chỉ hiện tại của Vương Tử Quân, căn bản rơi vào trong tay cán bộ thành phố Lộc Hồ.

Điều này sao có thể làm cho La Tấn Thương nuốt trôi cơn tức? Phải biết rằng vào lúc ban đầu khi tiến hành khảo sát sơ bộ thì La Tấn Thương căn bản cảm thấy cực kỳ mừng rỡ vì vị trí này của mình. Lúc này theo sắp xếp của Vương Tử Quân thì khả năng hắn tiến lên sẽ không còn.

– Trưởng phòng Vương, phó bí thư Trịnh của thành phố Lộc Hồ đã đến tuổi về hưu, nếu như để cho anh ấy tiến lên làm phó giám đốc sở giao thông công chánh, cơ bản là không thể công tác được bao lâu nữa. Long Điền Hỉ trầm ngâm giây lát rồi quyết định nói lời thật lòng.

Vương Tử Quân cười khoát tay áo, hắn đưa ra một tư liệu cho Long Điền Hỉ: – Tôi chưa nói sẽ đẩy anh Trịnh tiến lên, ý của tôi là để cho Lý Thuận Khanh là phó chủ tịch thành phố Lộc Hồ tiến lên giữ chức vụ này. Đồng chí Lý Thuận Khanh đã công tác ở vị trí hiện tại hơn năm năm, lý lịch không kém ai. Hơn nữa đồng chí này công tác cực kỳ có tinh thần, thành phố Lộc Hồ lại là người đứng đầu trong danh sách khảo hạch cán bộ lần này, chúng ta cần phải căn cứ vào đó để đề bạt cán bộ.

Nếu nói để cho phó bí thư Trịnh Danh Đạt của thành phố Lộc Hồ tiến lên, như vậy La Tấn Thương chủ yếu cực kỳ căm phẫn, nhưng nếu cho Lý Thuận Khanh tiến lên, như vậy Long Điền Hỉ cho rằng La Tấn Thương sẽ tức chết. Tuy La Tấn Thương là cán bộ cấp giám đốc sở, thế nhưng thực quyền của một người là phó bí thư và giám đốc sở giao thông công chánh vẫn có chút chênh lệch, thế cho nên hắn mong muốn vị trí ở sở giao thông công chánh cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu như vì nguyên nhân này mà La Tấn Thương căn bản không thể tiến lên, ngược lại một người mà trước nay hắn không thèm quan tâm đã thay thế mình, điều này làm sao có thể hắn chịu nổi?

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Long Điền Hỉ hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn gật đầu nói: – Trưởng phòng, tôi cảm thấy có thể đề cử đồng chí Lý Thuận Khanh.

Khi thấy Long Điền Hỉ hiểu ý nghĩ của mình thì Vương Tử Quân khẽ nở nụ cười thỏa mãn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: – Anh cho văn phòng làm ra một văn kiện theo đúng tinh thần của tôi trên hội nghị hôm nay, yêu cầu phòng tổ chức các cấp cần phải tích cực quán triệt tinh thần văn kiện, ở phương diện đề bạt cán bộ cần phải xem xét vào ưu khuyết điểm khảo hạch cán bộ của từng địa phương cụ thể.

Vương Tử Quân nói xong sắp xếp của mình thì cũng không nói gì thêm, Long Điền Hỉ nghe mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Trưởng phòng Vương làm như vậy rõ ràng là ép người nhảy lầu. Nếu như văn kiện này được đưa xuống bên dưới, như vậy dù cho Vương Tử Quân có ra đi, thứ này cũng giống như vòng kim cô buộc lên đầu mọi người.

– Trưởng phòng Vương, tôi sẽ đi ngay. Long Điền Hỉ thầm cảm thán về sự cay độc của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng cảm thấy nếu như Vương Tử Quân không làm như vậy, cũng thật sự phải xin lỗi người ta.

Khi Long Điền Hỉ rời đi thì Vương Tử Quân bắt đầu gọi điện thoại, người ở đầu dây bên kia cực kỳ coi trọng Vương Tử Quân, sau khi nói với Vương Tử Quân là tất cả đã chuẩn bị tốt thì cúp điện thoại.

Lưu Giang Đào rời khỏi phòng họp thì đi về phòng làm việc của mình, sau khi suy xét nguyên nhân hậu quả một lượt, hắn gọi điện thoại cho Đậu Minh Đường để báo cáo chi tiết tình hình hội nghị hôm nay. Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Đông Hồng, có một số việc cực kỳ mẫn cảm mà người thường khó thể so sánh được. Hắn đã ý thức được Vương Tử Quân đang quay giáo phản kích trong sự kiện này.

Nhưng Đậu Minh Đường cũng không tỏ thái độ với báo cáo của Lưu Giang Đào, hắn chỉ nói một câu biết rồi, sau đó cúp điện thoại.

Một câu biết rồi hời hợt của Đậu Minh Đường rơi vào trong tai làm cho Lưu Giang Đào cảm thấy cực kỳ không nỡ. Nhưng hắn cảm thấy tạm thời không có gì liên quan đến mình, thế nên cũng không quá quan tâm.

Vào lúc tan tầm thì Lưu Giang Đào đi trên hành lang và vừa vặn gặp mặt phó bí thư thị ủy La Tấn Thương. Lúc này La Tấn Thương sắp tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh, hắn căn bản cực kỳ có ý nghĩ muốn kết giao với bí thư La. Vì vậy khi thấy đối phương thì hắn tươi cười như hoa nói: – Bí thư La, hôm nay ngài có rảnh không? Tôi muốn cướp chút thời gian để chúc mừng ngài vài ly.

Lưu Giang Đào và La Tấn Thương vì được phân công công tác không quá giao nhau thế nên hai bên không có ma xát quá lớn. Hơn nữa La Tấn Thương là người sắp rời đi, quan hệ giữa hai người căn bản có thêm vài xu thế tăng tiến. Dù sao thì người của La Tấn Thương cũng ở lại thành phố Đông Hồng, nếu như muốn quan tâm tốt đến những người này, như vậy sự giúp đỡ của Lưu Giang Đào là cực kỳ quan trọng.

Lưu Giang Đào cho rằng mình dù không thể được dùng cơm với La Tấn Thương, ít nhất cũng có thể nói đùa vài câu nối gần quan hệ. Nhưng không ngờ sự việc lại nằm ngoài dự đoán của hắn, La Tấn Thương căn bản không cho hắn cơ hội như vậy. La Tấn Thương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Giang Đào, sau đó nở nụ cười quái gở nói: – Cùng dùng cơm với trưởng phòng Lưu sao? Ôi, tôi cũng ăn không tiêu.

Lưu Giang Đào nghe La Tấn Thương nói như vậy mà cảm thấy đầu mình như bị người ta đập vào một viên gạch, nhưng hắn không hiểu nguyên nhân, căn bản không biết mình đắc tội với vị phó bí thư thị ủy này ở chỗ nào?

Mặc dù Lưu Giang Đào cảm thấy mình không sợ La Tấn Thương, thế nhưng không hiểu vì sao La Tấn Thương lại nổi giận, điều này làm hắn có chút khó chịu. Dù sao thì có một số việc chú trọng dĩ hòa vi quý, giải quyết được thì không nên gây chiến.

– Bí thư La, ngài đây là… Khi Lưu Giang Đào đang buồn bực chuẩn bị hỏi thêm hai câu thì La Tấn Thương hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bỏ đi rất nghênh ngang.

Long Điền Hỉ xấu hổ đứng yên tại chỗ, hắn dùng ánh mắt vô thức nhìn chung quanh. Biểu hiện của La Tấn Thương làm cho Lưu Giang Đào cảm thấy xấu hổ, trong mắt hắn thì La Tấn Thương không phải là người hành động theo cảm tính, không phải kẻ lỗ mãng, thế nhưng hôm nay sao lại có thái độ như vậy với mình?

Khi Lưu Giang Đào cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì có tin tức truyền đến: Chiều nay trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Vương Tử Quân đã đi đến nói về phương diện nhân tuyển vị trí giám đốc sở giao thông công chánh với bí thư Diệp, đã đá một người cực kỳ có hy vọng là La Tấn Thương ra ngoài vòng tranh chấp.

Nhưng Vương Tử Quân đá La Tấn Thương ra ngoài thì có liên quan quái quỷ gì đến Lưu Giang Đào hắn?

Lưu Giang Đào cẩn thận suy xét lại thì biết rõ ngọn nguồn, nguyên nhân La Tấn Thương bị loại chính là vì thành phố Đông Hồng căn bản có thành tích khảo hạch cán bộ quá kém so với thành phố Lộc Hồ.

Chuyện này rơi vào trong tai làm cho Lưu Giang Đào sinh ra cảm giác như sắp tan vỡ, đây là cái quái gì vậy? Hắn làm trò không bằng người khác, thế là phải chịu tội.

Diêu Trung Tắc quay lại phòng làm việc của mình, hắn cảm thấy cực kỳ đè nén, văn kiện nắm trong tay dính đầy mồ hôi. Hắn căn bản cảm thấy chưa hết giận, thế là nhét văn kiện vào trong ngăn bàn.

Diêu Trung Tắc căn bản là người tỏ thái độ giúp đỡ phương án cải cách nhân sự được tiến hành trong tỉnh, mặc dù giúp đỡ như vậy là có ý nghĩa gì thì ai cũng biết rõ, thế nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng bày ra hình tượng chú trọng đại cục, cực kỳ quan tâm đến công tác nhân sự. Khi hắn đang chuẩn bị hưởng thụ thành quả ủng hộ của mình, không ngờ Vương Tử Quân lại đi nước cờ như vậy, kết quả này căn bản nằm ngoài dự kiến của hắn.

Khi tiếp nhận kết quả khảo hạch cán bộ của các thành phố trong tỉnh thì Diêu Trung Tắc căn bản là cực kỳ vui sướng, tâm tình thoải mái cực điểm.

Lúc bắt đầu thì Diêu Trung Tắc cho rằng Vương Tử Quân sẽ buông tha cải cách nhân sự khi tiếp nhận báo cáo khảo hạch của các thành phố, nhưng khi hắn chuẩn bị tiến hành quy nạp sự việc theo hướng có lợi cho mình, hắn lại giật mình phát hiện đối phương căn bản là quá bình tâm tĩnh khí, cực kỳ ẩn giấu. Vương Tử Quân thực tế là ông say không phải vì rượu, ý nghĩ sâu xa cất giấu rất sâu. Diêu Trung Tắc cảm thấy cực kỳ nén giận với chiêu thức của Vương Tử Quân, đồng thời không khỏi cực kỳ bội phục.

Vương Tử Quân đúng là người dám nghĩ dám làm, ra tay không theo quy luật, đối phương đang tuyên chiến, hơn nữa còn là tuyên chiến với số đông. Vương Tử Quân rõ ràng đang nói với mọi người, không phải các anh định chơi tôi sao? Ông đây sẽ không ngại tiếp chiêu. Hơn nữa người này ra chiêu đường đường chính chính, cũng không tin những người kia có thể là tường thành bền vững với thời gian.

Diêu Trung Tắc đến bây giờ cũng không đám nghĩ là những người kia sẽ bền vững như sắt thép. Vì trong quan trường xưa nay chưa từng có tình hữu nghị chính thức, nếu muốn đúc một nhóm người thành khung sắt thì cực kỳ khó khăn. Nhân tâm khác biệt, ai cũng có gương mặt của mình, chẳng qua cùng truy cầu lợi ích mà đứng chung hàng ngũ, mới tụ tập lại một chỗ, phấn đấu cùng một mục tiêu.

Mọi người đều có lợi ích của cá nhân, khi nào có cơ hội sẽ coi người ta là đối thủ sinh tử, sẽ dồn đối phương vào chỗ chết. Đám người kia sẽ dắt tay nhau, sẽ tạo nên tường thành vững chắc sao? Căn bản là mơ ngủ.

Hơn nữa quan trường giống như một ngọn tháp vàng, càng lên cao càng khó đi, vị trí còn lại càng ít. Rất nhiều người lợi dụng khi người khác không chú tâm mà đưa chân mình ra, ngáng chân đối phương, sau đó chính mình nắm lấy cơ hội để tiến lên. Những chuyện này Diêu Trung Tắc cũng từng trải qua, thế nên hiểu rất rõ.

Diêu Trung Tắc lúc này thật sự cảm động lây với đòn phản công của Vương Tử Quân, người này làm như vậy căn bản đưa một số người lên đầu sóng ngọn gió.

Khi Diêu Trung Tắc đang cảm thấy cực kỳ bó tay với đòn phản công của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã ra đòn thứ hai.

Vị trí giám đốc sở giao thông công chánh đã có nhân tuyển rất tốt, người có tiếng hô cao nhất và có hy vọng mười phần chính là La Tấn Thương, nhưng ngay sau đó lại đổi thành Lý Thuận Khanh.

Tuy nói về lý lịch, bàn về thành tích, thậm chí là sự quan trọng của vị trí hiện tại thì Lý Thuận Khanh căn bản kém xa La Tấn Thương, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến phương diện Vương Tử Quân đề cử Lý Thuận Khanh tiến lên. Hơn nữa khi hắn báo cáo với bí thư Diệp Thừa Dân, còn lớn tiếng la hét, nhất định phải tônn trọng kết quả khảo hạch cán bộ giữa năm, yêu cầu tỉnh ủy khi sử dụng cán bộ thì phải chú trọng vào kết quả khảo hạch cán bộ của các địa phương.

Mặc dù Diêu Trung Tắc cực kỳ cố gắng lên tiếng trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, trọng điểm cường điệu những phương diện vĩ đại của La Tấn Thương so với Lý Thuận Khanh, thế nhưng cũng không làm gì hơn được. Vương Tử Quân dùng kết quả khảo hạch cán bộ để làm một cái khiên cực kỳ tốt cho mình, dù là dao kiếm gì cũng không đánh vào được, mưa gió không thể phả vào. Dù Diêu Trung Tắc có nói cái gì thì Vương Tử Quân cũng giơ cái khiên này lên, bình tĩnh đối phó, làm cho Diêu Trung Tắc căn bản không thể nào nói hơn được nữa.

Diêu Trung Tắc cực kỳ tức giận nhưng không dám biểu hiện ra khi đối mặt với hành vi này của Vương Tử Quân. Cuối cùng Diệp Thừa Dân vỗ bàn nói là sự kiện này cần phải xem trọng kết quả khảo hạch cán bộ giữa năm, yêu cầu sau này khi điều động cán bộ cần phải nghiêng về phía các thành phố có kết quả khảo hạch cán bộ vĩ đại cao nhất.

Khảo hạch cán bộ chỉ là một thủ đoạn, nhưng nếu được chú trọng như vậy thì sẽ làm cho các thành phố bị thúc giục. Khi nói đến những điều này thì Diệp Thừa Dân giống như quên đi sự khác biệt của thành phố Lộc Hồ và Đông Hồng, giống như thành phố Lộc Hồ còn mạnh mẽ hơn cả Đông Hồng.

Lúc này biện pháp tốt nhất không phải là nghĩ phương pháp đánh vào mặt Vương Tử Quân, mà phải là tuyệt đối không thể để cho Vương Tử Quân đánh vỡ trạng thái liên minh của người bên mình, nếu muốn làm tốt công tác này, Diêu Trung Tắc cần phải trấn an những người bên dưới đang đi theo mình.

Từ góc độ của Diêu Trung Tắc thì hắn không tin La Tấn Thương nhìn không ra âm mưu của sự kiện này, nhưng nhìn thấy rõ vấn đề nhưng tâm tư thế nào, có bình tâm tĩnh khí tiếp nhận hay không lại là một việc hoàn toàn khác.

La Tấn Thương căn bản không thể nào làm gì được Vương Tử Quân, thế nhưng sẽ tuyệt đối không lưu tình với một người chiếm vị trí của mình là Lý Thuận Khanh.

Người cướp vị trí của mình trong quan trường thật sự giống như thù giết cha cướp vợ.

Diêu Trung Tắc do dự một chút, sau đó tìm được số điện thoại của La Tấn Thương trong sổ điện thoại. Hắn có quan hệ không tệ với La Tấn Thương, khi La Tấn Thương sắp tiến lên vị trí giám đốc sở giao thông công chánh, người kia cũng thường xuyên đi đến phòng làm việc của mình để tranh thủ trợ giúp.

Sau khi áp chế tâm tình của mình, Diêu Trung Tắc gọi điện thoại cho La Tấn Thương. Sau khi nghe được giọng nói của La Tấn Thương, Diêu Trung Tắc trầm giọng nói: – Chào bí thư La, tôi là Diêu Trung Tắc, chúng ta trò chuyện một lát được không?

Sau khi nghe được giọng nói của Diêu Trung Tắc, giọng điệu của La Tấn Thương có thêm một chút nịnh nọt. Sau khi nói vài lời khách khí, La Tấn Thương hỏi xem bí thư Diêu có dặn dò gì với mình hay không.

Diêu Trung Tắc cũng không đi đường vòng với La Tấn Thương, hắn đi thẳng vào vấn đề: – Bí thư Tấn Thương, tôi biết rõ phương điện điều động nhân sự cho vị trí giám đốc sở giao thông lần này căn bản là có chút không công bằng với anh, nhưng sự việc này đã được tỉnh ủy cho ra quyết định, tôi hy vọng anh nên mở rộng lòng dạ, tiếp tục ném nhiệt tình vào công tác của mình. Tỉnh ủy sẽ không xem nhẹ sự cố gắng của các đồng chí, sẽ không làm cho các đồng chí vùi đầu vào công tác cảm thấy có hại.

Nói trắng ra thì lời nói lúc này của Diêu Trung Tắc không thể gọi là mờ mịt, hắn đã nói tỉnh ủy không làm cho các đồng chí đang vùi đầu vào công tác bị hại, hắn tin tưởng La Tấn Thương nghe và hiểu mình đang nói gì.

La Tấn Thương quả nhiên là người thông minh, hắn báo cáo tư tưởng cho bí thư Diêu, sau đó trầm giọng nói: – Bí thư Diêu, ngài cứ yên tâm, tôi bày tỏ rõ ràng với ngài, tôi sẽ là người thắng không kiêu bại không nản. Trước sau tôi sẽ luôn cố gắng lớn nhất để triển khai mở rộng công tác của mình.

Sau khi nói vài câu thì Diêu Trung Tắc cảm thấy mình đã thu phục được La Tấn Thương, thế là nói khi nào có thời gian thì hai bên cùng đi câu cá, cuối cùng cúp điện thoại.

Khi Diêu Trung Tắc thở dài một hơi thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn số điện thoại gọi đến, thế là trong đầu hiện lên hình ảnh bí thư Hậu Đại Hảo của thành phố Lộc Hồ. Diêu Trung Tắc cảm thấy Hậu Đại Hảo là một cây kim, nhưng cây kim này cũng không nên đâm vào người mình. Nếu như thành phố Lộc Hồ không tự vẽ ra thành tích quá tốt, như vậy Diêu Trung Tắc có cần phải gọi điện thoại trấn an La Tấn Thương hay không?

– Bí thư Hậu, các anh làm quá tốt công tác của mình, bây giờ các thành phố trong tỉnh đều phải hướng về phía Lộc Hồ để học tập. Sau khi nối thông điện thoại thì Diêu Trung Tắc không nhịn được vung dao đâm Hậu Đại Hảo.

Hậu Đại Hảo nhanh chóng mở miệng kêu oan: – Bí thư Diêu, thành phố Lộc Hồ chúng tôi bị oan, tôi cảm thấy Vương Tử Quân đang xem Lộc Hồ là bia ngắm bắn. Khi mà thành phố chúng tôi được cho là điển hình khảo hạch cán bộ, tôi cảm thấy ánh mắt của các thành phố khác nhìn về phía mình rất khác lạ. Buổi sáng khi tan tầm thì có không ít người gọi điện thoại đến chúc mừng tôi, tôi thật sự là ăn quả đắng không nói nên lời. Bí thư Diêu, ngài nói xem bây giờ tôi nên làm gì bây giờ?