Chương 711: Thắng bại như thăng bằng trên dây

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Núi xanh mờ ảo giống như một bứa tranh được cuộn tròn, người ta nhìn vào mà cảm thấy mê say, khi cô gái mặc cổ trang bay lượn thì hình ảnh liên tục được truyền đi.

Cô gái mặt trang phục cổ trang có gương mặt xinh đẹp thoát tục, nàng đang bay trong mây, lúc này giống như là một nàng tiên trong mắt mọi người, có khí thế tung hoàn thiên địa.

– Hỏi thế gian tình là gì làm cho đôi lứa phải xa rời nhau.

Một tiếng ca khẽ vang lên, ngay sau đó trên màn hình lớn chợt xuất hiện bốn chữ:

– Thiên Kiếm Vấn Tình.

Bốn chữ này xuất hiện và biến mất rất nhanh, chỉ là sau khoảnh khắc thì chợt ẩn chợt hiện, ngay sau đó là một đạo quan cực kỳ có hương vị cổ xưa xuất hiện trên màn hình.

Cô gái mặc cổ trang khẽ đi đến cổng Tam Thanh Quan trên Cô Yên Sơn trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, khi cô gái kia đi vào Tam Thanh Quan, màn hình biến thành màu đen và dần biến mất.

Biến hóa đột nhiên kia có thể nói là đã đủ rung động, thậm chí còn làm cho người ta rung động hơn đoạn quảng cáo thuốc bổ thận vừa rồi xuất hiện trên màn hình. Nhưng khi rất nhiều người say đắm trong cảnh đẹp trên màn hình, đám nhân viên công tác của chính quyền tham gia hội chợ lần nầy lại có chút thẫn thờ.

Đây là hội chợ xúc tiến thương mại, sao lại có hình ảnh như vậy? Tuyên truyền như thế không phải đã lộn chỗ đấy chứ?

Đám nhân viên chính quyền chỉ có thể thầm nghĩ như vậy, lú này đám người phó chủ tịch Lưu ở gần màn hình nhất lại đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh đứng nơi đó, hắn đã từng xem qua đoạn phim này, hắn biết rõ nghi vấn của lãnh đạo sẽ được giải đáp ngay mà thôi.

Quả nhiên khi có người chuẩn bị mở miệng chất vấn Vương Tử Quân, trên màn hình chợt xuất hiện một hàng chữ, có câu nói cảm ơn thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam đã cung cấp cho đoàn làm phim những cảnh quay tuyệt đẹp ở núi Cô Yên Sơn.

Tuy chỉ là vài chữ nhưng lại nói rõ tất cả, cảnh kia là thật, làm cho mọi người biết tất cả hình cảnh như thơ vừa rồi là thật, địa điểm chính là Cô Yên Sơn.

Đám người tham gia hội chợ triển lãm lần này đều cảm thấy ngứa ngáy, một hành vi bất thình lình như vậy căn bản sẽ cho ra hiệu quả quảng cáo khó thể đo lường. Hơn nữa lãnh đạo sẽ ghi nhớ hơn nhiều so với anh đứng ra mở miệng nói này nói nọ. Còn ấn tượng tốt sẽ đưa đến điều gì, căn bản khó thể đo lường được.

Lúc này tất cả moi người mới gật đầu nở nụ cười hiểu ý, lúc này mới biết thành phố La Nam đưa ra triển lãm thứ gì, chỉ là thứ này đã thu hút ánh mắt của biết bao người. Hàng loạt ánh mắt nhìn lên màn hình, bọn họ lại chờ đợi một tình huống tốt đẹp giốn như những hình ảnh vừa rồi.

– Chủ tịch Lưu, chủ nhiệm Nam, thành phố La Nam chúng tôi là vùng núi, thế nên chúng tôi có đủ tài nguyên du lịch. Núi Cô Yên Sơn không những có phong cảnh tuyệt đẹp, dân phong chất phác, còn có cả đạo quán của Đạo gia. Tam Thanh Quan đã có ba trăm năm lịch sử trên đỉnh Cô Yên Sơn, thật sự rất nổi tiếng. Thành phố La Nam chúng tôi đang trên đà phát triển, chuẩn bị khai phá hạng mục du lịch Cô Yên Sơn, kết hợp với những công ty có năng lực, cùng nhau khai sáng một hạng mục du lịch hiếm có.

Vương Tử Quân nói phần lớn chỉ là những lời hư cấu, phần lớn là tự biên tự diễn, nhưng Tam Thanh Quan thật sự có ba trăm năm lịch sử ở thành phố La Nam.

Nếu như lúc đầu Vương Tử Quân nói rằng muốn khai phá du lịch thì chỉ sợ người ta chỉ cười nhạt mà thôi, nhưng bây giờ đoạn quảng cáo của phim Thiên Kiếm Vấn Tình đã đưa đến rung động cho người xem, càng có nhiều người hướng đến địa phương có phong cảnh tuyệt mỹ kia. Vương Tử Quân mở miệng vào lúc này căn bản làm cho người ta cảm thấy rất đáng tin.

Nếu thành phố La Nam không tiến hành khai phá Cô Yên Sơn, như vậy người ta sẽ không được thấy một cảnh đẹp hiếm có, xem như lãng phí tài nguyên, thật sự là phạm tội.

– Quả nhiên là cảnh đẹp hiếm có, bây giờ tôi cũng muốn đến Cô Yên Sơn thăm thú một chút.

Phó chủ tịch Lưu nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Phó chủ tịch Lưu đã mở miệng, những người khác tất nhiên sẽ phụ họa theo. Tuy chủ nhiệm Nam cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn nói:

– Cảnh rất đẹp, rất có cơ sở đầu tư.

Các vị lãnh đạo quốc gia mời đến đã lên tiếng, lãnh đạo tỉnh là Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân sẽ càng mở miệng khích lệ. Dù thế nào thì hạng mục du lịch được mở ra ở Cô Yên Sơn thành phố La Nam sẽ càng tăng thêm màu sắc cho tỉnh Sơn Nam.

Tuy hạng mục du lịch Cô Yên Sơn còn chưa được áp dụng, thế nhưng những rung động của nó lại che giấu đi những hào quang vừa rồi của thành phố Đông Bộ và Sơn Viên. Lúc này Lý Dật Phong nghĩ về gian hàng của thành phố mình, hắn chợt sinh ra cảm giác khó thể cười nổi.

Thật sự châu ngọc đã được đưa ra, bây giờ có cố gắng cũng không còn hiệu quả như mong muốn.

– Bí thư Vương, tôi nghe nói thành phố La Nam giao thông không tiện lợi, nếu như là thế thì dù núi Cô Yên Sơn có đẹp thế nào cũng chỉ là hoang phế, chỉ sợ khó có thể tìm người đầu tư vào được.

Một giọng nói từ phương xa truyền đến.

Khi âm thanh vang lên, mọi người đưa mắt nhìn sang, đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, hắn đang dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn Vương Tử Quân.

– Xin hỏi ngài là…

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua người đàn ông kia rồi trầm giọng hỏi.

– Tôi là Trần Bình Tuấn của công ty đầu tư Đông Du. Công ty của chúng tôi rất có hứng thú với cảnh sắc ở Cô Yên Sơn, nhưng một cảnh đẹp du lịch nếu không có điều kiện giao thông tiện lợi, như vậy cho dù có tài nguyên thì cũng không có giá trị đầu tư. Vì vậy bây giờ tôi muốn hỏi bí thư Vương, có phải thành phố La Nam có chuẩn bị ở phương diện giao thông hay không?

Vương Tử Quân nghe thấy người kia tự giới thiệu, hắn căn bản không có gì kinh ngạc. Nhưng những người bên cạnh xem náo nhiệt lại đưa mắt nhìn Trần Bình Tuấn, rõ ràng bọn họ rất quan tâm đến câu hỏi của Trần Bình Tuấn.

Dù Trần Bình Tuấn là ai thì Vương Tử Quân cũng sẽ trả lời, nếu như đối phương không hỏi, Vương Tử Quân cũng sẽ nói rõ điều này.

– Giám đốc Trần hỏi rất hay, căn cứ vào câu hỏi của ngài, tôi phán đoán ngài chắc chắn là người trong nghề ở phương diện đầu tư du lịch. Thành phố La Nam chúng tôi nhất định sẽ không ra trận mà không có chuẩn bị, bây giờ chúng tôi đẩy Cô Yên Sơn ra ngoài, tất nhiên sẽ có phương án giao thông phù hợp.

Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía màn hình đen:

– Mời các vị nhìn lên màn hình.

– Các vị không cần lo, lần này chúng tôi sẽ có tư liệu rõ ràng, cũng không phải là quảng cáo.

Vương Tử Quân nói một lời ẩn giấu làm cho chung quanh vang lên những tiếng cười đầy thiện chí. Khi tiếng cười vang lên, nhiều ánh mắt nhìn về phía màn hình lớn.

Lý Quý Niên đứng ở cách Vương Tử Quân không xa, hắn nhìn bộ dạng phong độ nhẹ nhàng của Vương Tử Quân, thật sự cảm thấy vị trí đó nên là của mình. Nhưng lúc này hắn vẫn phải hếch ngực đứng tại chỗ, vì dù sao hắn cũng là chủ tịch thành phố La Nam.

Nhưng lúc này hình như giọng khách đã lấn giọng chủ.

Trong lòng xuất hiện ý nghĩ này, Lý Quý Niên thầm nói một tiếng, sau đó cũng không tiếp tục suy nghĩ lung tung. Lúc này cần phải nhất trí đối ngoại, hắn dù sao cũng là một vị chủ tịch thành phố, cần phải có cái đầu và chút độ lượng.

Màn hình màu đen lại phát sáng, nhưng lúc này là bản đồ tỉnh Sơn Nam, còn có một giọng nam cực kỳ trầm bổng căn cứ vào bản đồ để mở miệng giới thiệu về đường sắt Mân Cô và đường cao tốc Sơn La. Khi hai tuyến đường được vẽ lên trên bản đồ, khốn cảnh giao thông không thuận tiện của thành phố La Nam đã được giải quyết dễ dàng, tất cả không còn là vấn đề.

– Lúc này đường sắt Mân Cô đang được khởi công xây dựng, đường cao tốc Sơn La lại đang đến giai đoạn chuẩn bị sau cùng, trong thời gian hai năm thì tình hình giao thông ở thành phố La Nam sẽ biến đổi lớn, khi đó từ thành phố Sơn Viên đến La Nam chỉ mất nửa giờ đi xe…

Trần Bình Tuấn nhìn lên màn hình chậm rãi biến thành màu đen, hắn chợt nói:

– Bí thư Vương, ngài có thể đảm bảo những hình ảnh trên đoạn phim vừa rồi hoàn toàn là cảnh thật hay không? Nếu như có thể, công ty Đông Du chúng tôi nguyện đầu tư một trăm triệu khai phá điểm du lịch Cô Yên Sơn.

Lời nói của Trần Bình Tuấn làm cho vẻ mặt đám người chợt biến đổi, con số đầu tư là một trăm triệu. Con bà nó, vào những năm chín mươi thì tiền lương của nhân viên nhà nước chỉ là năm trăm đồng, anh chỉ dựa vào hai tuyến giao thông, một đoạn phim phong cảnh thì đã đầu tư vào một trăm triệu, đây rõ ràng là niềm tin quá lớn vào cảnh đẹp ở núi Cô Yên Sơn.

Lúc này tâm tình của nhiều người chợt rơi xuống đáy cốc, dù Nguyễn Chấn Nhạc là người trấn định cũng không khỏi bị tình huống đột nhiên này làm cho bất ngờ, cực kỳ bức bối và chán ghét.

Từ lúc hội chợ được mở màn thì thành phố Đông Bộ làm chủ nhà căn bản còn chưa có động tác gì lớn, nhưng thành phố La Nam căn cứ vào hai đoạn phim tài liệu đã nắm được số tiền đầu tư một trăm triệu, đây là cái quái gì? Dù Nguyễn Chấn Nhạc có lòng tin để cho thành phố Đông Bộ tìm được vài trăm triệu đầu tư vượt mặt La Nam, thế nhưng lúc này tất cả danh tiếng ban đầu đã bị bí thư Vương cướp đi mất.

Cảm giác này giống như Nguyễn Chấn Nhạc bỏ ra tất cả sức lực để cưới một cô vợ xinh đẹp đưa về nhà, thế nhưng đêm đầu tiên lại phải cho Vương Tử Quân. Dù sau này cô vợ vẫn là của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng cảm giác kia dù thế nào cũng là quá chênh lệch.

Dù ngột ngạt hay bức bối thì sự việc đã phát triển đến mức này, Nguyễn Chấn Nhạc tuy có trong tay những hạng mục cả trăm triệu, thế nhưng không thích hợp để lấy ra vào thời điểm này, thậm chí nếu lấy ra cũng chỉ là làm bừa, vẽ rắn thêm chân.

Nếu không thể vẽ rắn thêm chân thì cũn chỉ có thể mặc kệ nó mà thôi, trơ mắt nhìn cho qua mà thôi. Dù rất khó chịu nhưng Nguyễn Chấn Nhạc vẫn cảm thấy dùng kỹ xảo khoe khoang chỉ là nhất thời, muốn cười vào lúc cuối cùng phải xem thực lực như thế nào. Nguyễn Chấn Nhạc chưa từng phủ nhận mình là người có thực lực mạnh mẽ, hắn không là người mạnh mẽ thì còn ai vào đây nữa? Tên kia sao?

Lúc này trên mặt Hào Nhất Phong chợt xuất hiện nụ cười, tuy lão không thích Vương Tử Quân, thế nhưng tình huống lúc này đại biểu cho hội chợ xúc tiến thương mại đang có mở đầu cực kỳ tốt đẹp, đặc biệt là tất cả được phô bày dưới tình huống có mặt phó chủ tịch Lưu.

Vương Tử Quân quả thật là một người có năng lực hùng mạnh, Thạch Kiên Quân thầm nghĩ như vậy, thế nhưng càng nghĩ càng cảm thấy tiếc vì một người như vậy căn bản không phải là dưới trướng của mình. Tuy Vương Tử Quân nhích lại gần Thạch Kiên Quân hơn so với Hào Nhất Phong, thế nhưng chỉ là nhích lại gần chứ không phải gom thành một mối.

Khi nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ vô hạn chờ vòng nguyệt quế của thành phố La Nam rơi vào trong tay mình, Lý Quý Niên đứng ở bên cạnh Vương Tử Quân lại nhớ đến thân phận chủ tịch thành phố của mình ở La Nam, hắn hận không thể đứng ra lên tiếng thay cho Vương Tử Quân. Dưới ánh mắt của mọi người, Vương Tử Quân bình thản đáp lời Trần Bình Tuấn:

– Giám đốc Trần, tôi thật sự cảm động với lời đề nghị đầy thịnh tình của anh, nhưng đầu tư có nguy hiểm, cần phải cực kỳ cẩn thận. Tôi cảm thấy giám đốc Trần nên đi đến thực địa khảo sát, sau khi xem xét rõ ràng phong cảnh Cô Yên Sơn thì hãy nói đến mức đầu tư.

Vương Tử Quân nói không nhiều nhưng lại giống như ném ra một quả bom tấn làm nổ tung ánh mắt mọi người. Đám người tham gia hội chợ lần này cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ xem xét kỹ càng lời nói của Vương Tử Quân, có thể thấy rõ ý nghĩa như thế này: Đừng tưởng lời nói của Vương Tử Quân rất khách khí mà tưởng bở, thực tế Trần Bình Tuấn bỏ vốn không đủ, bây giờ chúng tôi không hợp tác với anh.

Một miếng bát ngọt lớn lại bị Vương Tử Quân đẩy đi, hành động này không khỏi làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, thế nhưng dù là khách tham dự hội chợ lần này cũng cảm thấy cực kỳ khó tưởng. Dù sao thì bí thư Vương cũng phải cần một thành tích để tô đậm cho chính mình.

Trần Bình Tuấn là một người có thâm niên đầu tư, hắn đã nhiều lần có liên hệ với đám quan viên chính quyền. Sau khi xem xét cảnh trí ở Cô Yên Sơn thông qua đoạn phim giới thiệu của Thiên Kiếm Vấn Tình, thần kinh mẫn cảm nói cho hắn biết: Đây là một hạng mục đầu tư hái ra tiền. Vì vậy hắn mới chọn thời gian phù hợp, địa điểm phù hợp, lời nói phù hợp để ném ra yêu cầu đầu tư của mình.

Trần Bình Tuấn cảm thấy một hấp dẫn lớn như vậy thì khó ai cản nổi, dù sao tình huống này sẽ làm cho Vương Tử Quân nổi danh trong tỉnh, càng làm cho lãnh đạo tỉnh nở mày nở mặt.

Nhưng Vương Tử Quân lại từ chối, từ chối rất ngắn gọn và rõ ràng. Trần Bình Tuấn thật sự không cam lòng, hắn không khỏi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nở nụ cười, lúc này nụ cười trên mặt hắn nhìn có vẻ bình thản và chân thành, thế nhưng Trần Bình Tuấn lại nhìn thấy bên trong nụ cười nhạt kia là sự tự tin vô hạn.

Trần Bình Tuấn nhìn nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, hắn chuẩn bị tăng thêm hai chục triệu, thế nhưng sau đó lại nuốt lời vào bụng. Hắn thầm hiểu, nếu như mình chỉ bỏ vào hai chục triệu thì căn bản không thể nào đả động được người kia. Thế nhưng nếu đầu tư quá nhiều thì hắn căn bản lại sinh ra cảm giác dao động.

Trần Bình Tuấn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:

– Cứ xử lý theo lời bí thư Vương, nhưng tôi hy vọng quý thành phố có thể cho người dẫn đường, cùng với tôi đến thăm núi Cô Yên Sơn.

– Phương châm kêu gọi đầu tư của thành phố chúng tôi chính là dùng hành động để chứng minh, lãnh đạo ban ngành thành phố La Nam tình nguyện cúc cung tận tụy vì nhà đầu tư. Hoan nghênh giám đốc Trần đến thành phố La Nam, cũng hoan nghênh mọi người đến thành phố La Nam thăm thú.

Vương Tử Quân bắt tay Trần Bình Tuấn rồi khẽ cười nói.