Chương 1626: Nhờ lực gió đưa đến mây xanh.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Alo, chào anh, có phải là chủ tịch Vương không? Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm bổng, âm thanh này nghe vào tai làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Vương Tử Quân cảm thấy giọng điệu này khá quen thuộc, nhưng lại không thể nghĩ ra được đó là ai, thế là đành cười nói: – Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi anh là ai?

– Chào chủ tịch Vương, mạo muội quấy rầy ngài. Người kia cười cười nói: – Tôi là Trịnh Đồng Dục.

“Là Trịnh Đồng Dục!” Vương Tử Quân chợt hiểu ý nghĩa cuộc điện thoại của Trịnh Đồng Dục, thế nhưng hắn vẫn nhiệt tình nói: – Thì ra là chủ nhiệm Trịnh, chào anh, ngài có gì cần chỉ thị không?

– Cũng không dám cho ra chỉ thị gì, nghe con trai tôi nói chủ tịch Vương đã về thủ đô, tôi muốn hỏi xem ngài có thời gian hay không, tôi muốn mời ngài uống trà. Trịnh Đồng Dục cười ha hả hai tiếng rồi nói: – Nếu ngài có thời gian, nửa giờ sau chúng ta ra ngoài tâm sự một chút.

Trịnh Đồng Dục nhắc đến con trai, còn mời Vương Tử Quân uống trà, chỉ đơn giản một câu giống như đã nói rõ vấn đề, biểu đạt ý nghĩ của mình ra ngoài. Vương Tử Quân không thể từ chối được, hắn đơn giản mở miệng sảng khoái đồng ý: – Được rồi, lát nữa chúng ta gặp mặt.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi xoa xoa đầu, chẳng lẽ Trịnh Đồng Dục này đến vì chuyện xin lỗi cho con? Nếu đúng là như vậy thì dễ nói, mà chỉ sợ Trịnh Đồng Dục không phải đơn giản chỉ có tâm tư như vậy.

Hai mươi phút sau Vương Tử Quân đi ra bên ngoài, khin hắn đang đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính khá nhã nhặn đi về phía mình, sau đó cung kính nói: – Xin hỏi ngài có phải là chủ tịch Vương không? Tôi là thư ký Tiểu Lưu của chủ nhiệm Trịnh.

Vương Tử Quân gật đầu nói: – Tôi là Vương Tử Quân, có phải chủ nhiệm Trịnh đã đến rồi không?

Tiểu Lưu đã làm thư ký cho Trịnh Đồng Dục được một khoảng thời gian, là người cực kỳ hợp cách, rất cẩn thận và chú ý, cảm thấy rất tâm đắc vì phương diện nghênh đón của mình. Thậm chí khi mà lãnh đạo đi ra khỏi cửa thì hắn cũng phải suy xét thật kỹ xem đó là thời gian nào thì phù hợp, căn bản không bao giờ mắc sai lầm ở những phương diện nhỏ nhặt, suy xét thấu đáo.

Tiểu Lưu đã đến đây chờ Vương Tử Quân, thế nhưng dự vào bản năng thì không cho rằng Vương Tử Quân sẽ đến sớm như vậy. Hắn thầm cảm khái không thôi, thế là chỉ về phía trước nói: – Chủ tịch Vương, chủ nhiệm Trịnh đang chờ ngài trong quán trà, mời ngài theo tôi.

Quán trà Khuê Hải không hề âm u như một quán trà nhỏ thông thường, đi ở trên hành lang được lót gỗ không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác khoáng đạt. Vương Tử Quân nhìn phong cách bố trí tinh xảo rồi gật đầu tán dương: – Phòng trà này sắp xếp bố trí rất tốt.

– Nghe nói ông chủ quán trà trước kia làm nghệ thuật, sau khi có tiền thì ở quán trà này. Tiểu Lưu khẽ cung kính trả lời. Hắn là thư ký của Trịnh Đồng Dục, hắn đã tiếp xúc qua không ít lãnh đạo, thế nhưng một người còn trẻ như Vương Tử Quân lại được chủ nhiệm Trịnh nhiều lần dặn dò tiếp đãi nhiệt tình, đây căn bản là lần đầu tiên có tình huống như vậy.

Vì thế mà Tiểu Lưu rất tình nguyện nói vài lời với Vương Tử Quân, nhưng lại sợ nói sai để lại ấn tượng xấu với Vương Tử Quân, thế nên làm hắn cực kỳ đắn đo suy nghĩ về những gì mình sắp nói. Chỉ cần là Vương Tử Quân mở miệng thì hắn cũng nhanh chóng cho ra lời ứng đối.

Vương Tử Quân cười cười với Tiểu Lưu, cũng không nói thêm điều gì. Hành lang không quá dài, sau khi đi thêm vài bước thì Tiểu Lưu đẩy một cánh cửa phòng, lúc này một người đàn ông trung niên đeo kính hơn năm mươi tuổi mỉm cười tiến lên nói: – Chào chủ tịch Vương, mời anh ngồi bên này.

Vương Tử Quân và Trịnh Đồng Dục cũng xem như là có quen biết, dù sao thì trước kia cũng thường ngồi họp với nhau, bây giờ thấy Trịnh Đồng Dục thì hắn nhiệt tình vươn tay nói: – Chào chủ nhiệm Trịnh.

Sau khi hai người ngồi xuống thì Trịnh Đồng Dục châm trà cho Vương Tử Quân, lúc này mới cười nói: – Chủ tịch Vương, tôi đã nghe qua chuyện hôm nay, bình thường tôi công tác bề bộn, căn bản cũng thiếu quản giáo con cái. Không dạy được con là lỗi của bố, kính mong chủ tịch Vương thứ lỗi cho.

– Thanh niên có ai mà không xúc động? Biết sai có thể sửa là tốt rồi. Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi mỉm cười nói.

Trịnh Đồng Dục nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân thì trong lòng cũng có chút thoải mái. Chút vấn đề của con chỉ là bình thường, hắn không thèm quan tâm, cũng không hy vọng Vương Tử Quân đặt chuyện này vào trong lòng.

– Hôm nay quay về tôi sẽ cấm túc tiểu tử kia ở nhà vài ngày. Trịnh Đồng Dục cười cười rồi nói tiếp: – Chủ tịch Vương, trước đó vài ngày có báo cáo được đưa đến bàn làm việc của lãnh đạo, khi đó lãnh đạo rất tán thưởng công tác của các anh ở tỉnh Mật Đông, nói rằng đặt một Vương Tử Quân ở Mật Đông, căn bản là cho Mật Đông một chiếc máy phát triển gia tốc.

Mặc dù Trịnh Đồng Dục nói có chút hàm hồ nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu rõ ràng đó là vị lãnh đạo nào. Với vị trí hiện tại của Trịnh Đồng Dục, tất nhiên không thể dùng chuyện này để gạt mình, vì vậy Vương Tử Quân cười cảm tạ Trịnh Đồng Dục rồi khẽ cho ra lời mời: – Chủ nhiệm Trịnh, tỉnh Mật Đông tuy có được chút thành tích nhưng cũng còn khá nhiều vấn đề, ngài là lãnh đạo chuyên gia, sau này nếu có rảnh thì bỏ chút thời gian đến Mật Đông kiểm tra một chút, cũng xem như cho Mật Đông động lực tiếp tục phát triển kinh tế.

– Cũng không dám cho ra những ý kiến giúp đỡ địa phương, chỉ là mọi người cùng tham khảo mà thôi. Trịnh Đồng Dục nói rồi giống như dùng giọng đùa giỡn lên tiếng: – Chủ tịch Vương mới là chuyên gia trên phương diện phát triển kinh tế, tôi cũng không dám múa đao trước mặt Quan Công, múa rìa qua mắt thợ, không phải làm việc đáng xấu hổ sao?

Sau khi hai người nói vài câu mở đầu thì bầu không khí có vẻ hòa đồng dễ chịu hơn. Trịnh Đồng Dục là một người nói chuyện khôi hài, kiến thức uyên bác, hơn nữa hai người cũng không có gút mắc lợi ích, thế cho nên nói chuyện liên tục vang lên tiếng cười, bầu không khí hòa thuận.

Vô tình đã uống xong một ấm trà, Trịnh Đồng Dục yêu cầu nhân viên pha thêm một ấm khác, sau đó cười nói: – Chủ tịch Tử Quân, tôi đã ở bên cạnh lãnh đạo không ít năm, cảm nhận sâu sắc nhất chính là phương pháp công tác.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, cũng không biết vì sao chủ nhiệm Trịnh lại nhắc đến vấn đề này. Thế nhưng hắn biết rõ một nhân vật có cấp bậc như Trịnh Đồng Dục thì sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này, thế nên bên trong phải có đạo lý của nó.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân ngậm miệng lắng nghe Trịnh Đồng Dục lên tiếng. Vẻ mặt Vương Tử Quân rơi vào trong mắt Trịnh Đồng Dục, làm cho Trịnh Đồng Dục thầm tán thưởng, xem ra Vương Tử Quân còn trẻ nhưng không thể xem thường.

– Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy phương pháp công tác rất quan trọng, có một số việc tuy xuất phát điểm là như nhau, thế nhưng phương pháp khác nhau thì sẽ cho ra những kết quả khác nhau. Nếu có phương pháp công tác tốt, như vậy sẽ có lực thúc đẩy phát triển, nếu như phương pháp không tốt, sẽ làm cho sự việc tốt biến thành rối loạ

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe những lời nói giống như tầm thường của Trịnh Đồng Dục, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: – Chủ nhiệm Trịnh nói rất đúng, những năm qua tôi công tác ở cơ sở, căn bản có nhiều cảm xúc với các phương pháp xử lý công tác. Cũng giống như những gì ngài vừa nói, có đôi khi phương pháp tốt sẽ làm cho chuyện xấu biến thành tốt; nếu một phương pháp không tốt sẽ làm cho sự việc phát sinh rủi ro, điều này không phải là không có.

Trịnh Đồng Dục đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, tuy hắn liên tục gật đầu nhưng khóe miệng lại chứa đựng nụ cười thần bí. Sau khi Vương Tử Quân nói xong, hắn cũng không nhanh chóng lên tiếng, mà chỉ chú trọng châm trà cho Vương Tử Quân.

– Chủ tịch Vương, thực tế sẽ cho ra những hiểu biết chính xác nhất. Chúng ta làm việc khó thể nào được như mọi người toan tính, thế nhưng nhất định phải phù hợp với lợi ích của số đông. Tôi công tác đã gặp qua nhiều đồng chí có xuất phát điểm rất tốt, thế nhưng vì phương pháp công tác không đúng mà đơn tố cáo đầy trời, tuy lãnh đạo hiểu anh ấy vất vả công tác, thế nhưng lại cảm thấy anh ấy không khống chế được đại cục, cuối cùng đành phải thay đổi vị trí. Trịnh Đồng Dục nói đến đây thì dùng giọng có chút cảm xúc lên tiếng: – Nếu những đồng chí kia bị thay đổi thì thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc.

Vương Tử Quân biết rõ Trịnh Đồng Dục đến đây cũng không phải là ôn chuyện với mình, lại càng không phải là trao đổi về phương diện nhân sinh. Trịnh Đồng Dục là người ở bên cạnh lãnh đạo, căn bản mỗi câu mỗi chữ đều phải suy nghĩ tính toán kỹ càng. Tuy người đứng sau Vương Tử Quân là Lâm Trạch Viễn, thế nhưng có một số việc không phải là người phía sau của anh có lực lượng thì không cần cố kỵ.

Mỗi con đường đều có chuẩn tắc riêng, hầu như chuẩn tắc này ước thúc hành động của từng người đi trên đó.

Nhìn qua sử sách thì cũng thấy rõ ràng, lời của hoàng đế cũng không phải là vàng ngọc, bọn họ làm việc cũng không phải tùy ý thích gì làm đó. Ví dụ như hoàng đế thời nhà Minh, ngoài những chuyện liên quan đến mình, những thứ khác không thể không tiến hành đấu sức với các vị đại thần, rất nhiều chuyện mà chính mình cảm thấy đúng, thế nhưng lại không thể không làm theo ý của đám đại thần.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân lúc này đã hiểu mục đích Trịnh Đồng Dục tìm mình trò chuyện. Thế nhưng Trịnh Đồng Dục không nói rõ ràng thì hắn chỉ mỉm cười nói: – Chủ nhiệm Trịnh lên tiếng làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, sau này tôi sẽ có không ít vấn đề cần thỉnh giáo chủ nhiệm Trịnh.

Vương Tử Quân nói rồi nâng ly trà trong tay làm động tác mời với Trịnh Đồng Dục. Trịnh Đồng Dục cũng nâng ly trà lên mời, sau đó đặt ly trà xuống.

Hai người nói thêm vài câu liên quan đến những vấn đề vụn vặt, sau đó Trịnh Đồng Dục đứng lên nói: – Chủ tịch Vương, hai mươi phút sau tôi sẽ phải cùng thủ trưởng đi tham gia một hoạt động, bây giờ cần phải đi, khi nào anh có thời gian, chúng ta lại gặp mặt trò chuyện.

– Bất cứ lúc nào tôi cũng nghe theo lời triệu hoán của ngài. Vương Tử Quân bắt tay cáo biệt Trịnh Đồng Dục, sau đó đưa Trịnh Đồng Dục đi ra cổng quán trà, chính hắn thì leo lên xe của mình.

Vương Tử Quân ngồi lên xe cũng không lái đi ngay, hắn lẳng lặng suy tư về lời nói của Trịnh Đồng Dục. Theo những lời của Trịnh Đồng Dục, hắn nghe và hiểu ra vấn đề, thế nhưng hắn còn chưa hiểu mục đích của Trịnh Đồng Dục khi nói ra những lời này.

Đây rốt cuộc là ý nghĩ của Trịnh Đồng Dục, hay là ý nghĩ của viên lãnh đạo kia? Còn có một vấn đề khác, đó là đám người châm ngòi công kích mình sẽ làm cho tuyến trên sinh ra phản ứng gì?

Đến tối mà Vương Quang Vinh vẫn chưa về, chỉ gọi điện thoại về nhà, nói là cùng bí thư Lâm tham gia một hoạt động, nói người nhà cứ dùng cơm rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân chưa kịp nói với Vương Quang Vinh về sự việc có người dưới quê lên thăm, thế nên hắn đành thay mặt Vương Quang Vinh đi tiếp đãi nhóm người Vương Sinh Lĩnh. Lần này Vương Tử Quân mời khách cũng không phải ở khách sạn năm sao, hắn tìm một nhà hàng bình thường nhưng có hoàn cảnh đẹp đẽ và món ăn tinh tế để mời khách.

Vương Tử Quân đã đi đến nhà hàng này trước nửa giờ, tuy chỉ là một bữa cơm bình thường, thế nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng phải chú trọng đến phần lễ nghi cần có.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng khách của nhà hàng, nghe tiếng nhạc vang lên chậm rãi du dương, thế là không khỏi sinh ra cảm giác bay bổng xuất trần. Nhà hàng này không quá lớn, có nhiều khách đến dùng cơm, thế nhưng hoàn cảnh lại rất đẹp.

– Chủ nhiệm Nguyễn, mời ngài đi bên này, nơi này tuy không lớn nhưng đầu bếp lại giỏi, đặc biệt là nấu những món Tứ Xuyên rất ngon. Một giọng nói khá lớn kèm theo những tiếng bước chân linh hoạt từ bên ngoài truyền vào.

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những chuyện mời khách, hắn vẫn chú tâm suy nghĩ chuyện của mình. Thế nhưng một người mở miệng lại làm hắn phải nhíu mày, người đó nói: – Anh Trần, lần này không giống lần trước, tôi nhớ lần trước anh cũng đề cử một nhà hàng cho chủ nhiệm Nguyễn, thức ăn bên trong làm rất đẹp, thế nhưng lại không quá ngon.

– Ha ha ha, đó là anh không giỏi thưởng thức mà thôi. Anh Trần nở nụ cười tự giễu rồi nói.

Người được anh Trần gọi là anh, Vương Tử Quân nghe giọng nói cũng biết đó là ai. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, chợt thấy Lý Hanh Dư tươi cười đi cùng vài người vào trong nhà hàng, nhưng nếu so sánh với Lý Hanh Dư thì người đàn ông phong độ nhẹ nhàng đi ở giữa càng làm cho hắn phải quan tâm.

Người đàn ông kia đi giữa mọi người như sao sáng quanh trăng, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, bên trong có chút ung dung tự đắc. Nếu như không phải thời gian qua nhanh, Vương Tử Quân thiếu chút nữa hoài nghi về tình huống hôm nay.

Vương Tử Quân nhớ rõ ràng lần đầu mình gặp mặt người kia, nụ cười trên mặt của đối phương vẫn là như vậy, chỉ là bây giờ người kia có vẻ trưởng thành hơn.

Khi Vương Tử Quân nhìn về phía Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này ánh mắt của Nguyễn Chấn Nhạc cũng giống như có cảm ứng mà nhìn về phía hắn. Nụ cười nhàn nhạt của Nguyễn Chấn Nhạc chợt nhanh chóng ngưng tụ, chỉ là vẻ căng cứng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười thanh thoát.

Đám người đi bên cạnh cũng chú ý đến động tác của Nguyễn Chấn Nhạc, từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân theo bản năng. Trong số người này có không ít người biết Vương Tử Quân, vì vậy vẻ mặt có vẻ khá bình tĩnh, nhưng Lý Hanh Dư là người từng làm thư ký trưởng cho Vương Tử Quân, vẻ mặt hắn lại cực kỳ khó xử.

Lý Hanh Dư lần này đến thủ đô cũng là vì có công vụ, sau khi xử lý xong thì mời vài nhân vật quan trọng đi dùng cơm, tất nhiên phải mời cho được chủ nhiệm Nguyễn. Khi hắn đang cố gắng biểu hiện mình trước mặt chủ nhiệm Nguyễn, không ngờ lại gặp mặt Vương Tử Quân ở nơi này.

Lý Hanh Dư là người cực kỳ mẫn cảm, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân, cảm thấy gương mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, giống như không thấy mình. Điều này không khỏi làm cho hắn run lên. Hắn lén gặp mặt Nguyễn Chấn Nhạc, hơn nữa còn trò chuyện vui vẻ, có phải đã đóng một cây đinh vào trong lòng Vương Tử Quân?

Trong quan trường chú ý đến các mối quan hệ, rất nhiều chuyện không phải là anh cố ý dựng lên, thế nhưng đặt vào trường hợp đặc biệt, suy xét cẩn thận sẽ phát ra hương vị khác thường, còn có ý nghĩa sâu xa. Chỉ cần có một chút hoài nghi, như vậy sẽ trồng vào trong lòng một cây đinh, sau này vào thời điểm quan trọng thì sẽ đâm vào làm đau người ta, biết đâu vận rủi của anh kéo đến cũng vì một tình huống nhỏ nhặt như vậy?