Chương 900: Bất đắc dĩ ép chuột đi cày

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Bí thư Nhất Phong đây là quan tâm đến sự phát triển của thành phố Sơn Viên.

La Nhân Uy khẽ xoa xoa hai bàn tay rồi dùng giọng trung hậu nói.

– Được rồi, tôi sẽ làm người tốt đến cùng.

Hào Nhất Phong nói đến đây thì nói với Thạch Kiên Quân ở bên cạnh:

– Chủ tịch Thạch, dù sao hôm nay chúng ta cũng đã đến đây, như vậy cứ theo sắp xếp của bí thư La, xem như làm người tốt một lần.

Thạch Kiên Quân nhìn hai người Hào Nhất Phong và La Nhân Uy nói chuyện vui vẻ với nhau, hắn cũng cười nói:

– Tôi nghe theo lời bí thư Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong đang cười, La Nhân Uy cũng đang cười, Đường Cảnh Ung cũng cười. Bọn họ cùng nhau vui cười nhìn có vẻ hài hòa nhưng trong lòng đều tự hiểu ra vấn đề, tất nhiên bên trong cũng không được hài hòa như những gì biểu hiện ra bên ngoài.

Thạch Kiên Quân tuy nói lời dễ nghe nhưng lúc này càng có mối quan hệ vi diệu với bí thư Hào Nhất Phong, điều này không còn là gì bí mật trong tỉnh Sơn Nam. Đặc biệt là sau khi trưởng phòng tổ chức La Tiểu Binh đến tỉnh Sơn Nam, mối quan hệ giữa hai người càng trở nên trong sáng.

Chương trình ca múa nhạc bắt đầu, đám khách nhân tham gia đã có chút cảm giác mệt mỏi. Khi có vài người chuẩn bị tìm chổ nghĩ ngơi, chợt nghe thấy có vài vị cán bộ đi đến nói:

– Các vị, nói cho các vị một tin tốt, chút nữa bí thư Nhất Phong và các vị lãnh đạo tỉnh ủy sẽ gặp mặt mọi người, cùng thảo luận phương diện phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam.

Tin tức này truyền đến làm cho đám thương nhân tham gia sự kiện lần này chợt cảm thấy phấn chấn tinh thần. Tuy bọn họ coi như mỗi người đều là tinh anh, thế nhưng lại là lần đầu tiên được tiếp xúc với bí thư tỉnh ủy. Chưa nói đến những phương diện gì khác, được bắt tay với bí thư Nhất Phong cũng là một chuyện đáng để khoe khoang.

Khi vài tên cán bộ rời đi thì đám người bắt đầu bàn về việc bí thư Hào Nhất Phong tiếp đãi mọi người. Đặc biệt là những người phụ nữ, bọn họ càng tỏ ra hưng phấn, cô gái mặc váy vàng nhạt đã lấy gương ra xem xét lại vẻ ngoài của mình, để xem lớp trang điểm có bị mất đi hay chưa.

Trong tư tưởng của những người phụ nữ này, xã hội thương phẩm thì cái gì cũng là thương phẩm, con người cũng không ngoại lệ. Nếu như có thể được may mắn bắt tay với bí thư tỉnh ủy, sau này sẽ có khả năng liên hệ lớn hơn. Phải biết rằng quan viên đến cấp bậc như vậy cũng không phải ai tiếp cận cũng được, chưa nói đến phương diện hồng nhan tri kỷ.

– Chị Triệu, bí thư Nhất Phong muốn gặp mặt chúng ta, điều này làm cho em cảm thấy hưng phấn.

Chị Triệu cũng lên tiếng;

– Theo tư liệu phân tích chính xác, những vị quan viên trên bốn mươi trong nước chúng ta thường có cuộc sống không thường xuyên ở bên cạnh vợ, cũng có những người có cuộc sống gia đình không tốt, nhưng lại không chịu ly hôn. Dân chúng nói sự kiện này chính là một không làm, hai không chịu, hôm nay được bắt tay của bí thư Nhất Phong hay không thì phải xem vào bản lĩnh của em.

Chị Triệu nói như vậy làm cho người phụ nữ áo vàng chợt vung tay lên đánh loạn xạ:

– Người ta nào có được bản lĩnh như chị, nhưng mà đến lúc đó bắt tay với bí thư Nhất Phong, chị có thể chụp ảnh dùm em được không? Em sẽ lấy về cho mọi người cùng xem.

Những âm thanh ồn ào vang lên, từng ánh mắt nóng bỏng nhìn lên đài, chương trình ca múa nhạc vẫn đang tiếp tục.

Sao còn chưa chấm dứt nhỉ?

Thế là lúc này mọi người ngồi chờ mong sao cho chương trình nhanh chóng kết thúc, ca nhạc cũng không còn gì là thú vị. Khi mọi người đang ở trong trạng thái chờ mong, phó chủ tịch Phạm Hòa Long của thành phố Sơn Viên và vài nhân viên công tác lại đi đến.

– Chào mọi người, xin hỏi vị nào là giám đốc Trần của tập đoàn Đan Luân?

Phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố là Trần Vận Hổ đi theo bên cạnh Phạm Hòa Long chợt cười nói.

La Nhân Uy là bí thư thị ủy, công tác của bí thư La chủ yếu là tiếp xúc với bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng đám cán bộ bên dưới lại không thể bình tĩnh ung dung được như vậy, bọn họ muốn suy xét tất cả mọi thứ dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt. Sau khi mọi việc được quyết định, bọn họ sẽ sắp xếp những vị thương nhân có máu mặt đến gặp bí thư Nhất Phong, coi như làm cho sự việc kết thúc viên mãn.

Một người đàn ông trung niên bị hỏi chợt mỉm cười lên tiếng:

– Tôi không biết.

Trần Vận Hổ không khỏi có chút sững sốt, tập đoàn Đan Luân tiếng tăm lừng lẫy, nếu như không phải là như vậy thì bọn họ sẽ không huy động nhân lực để cho chủ tịch Phạm đi đón người. Nhưng bây giờ lãnh đạo xí nghiệp đều có mặt ở đây, lại không có người biết giám đốc Trần, như vậy không phải là quá kém cỏi rồi đấy chứ?

Nhưng nghĩ lại thì lại khác, thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng mời khách từ khắp nơi trong nước, tuy tập đoàn Đan Luân có danh tiếng tốt nhưng muốn phát triển đến mức làm cho người người đều phải biết tiếng thì căn bản còn chưa đủ độ chín.

Nếu người này không biết thì hỏi người khác, Trần Vận Hổ trầm ngâm giây lát, hắn mỉm cười với người đàn ông trung niên vừa rồi, sau đó hỏi người đàn ông trung niên ở bên cạnh:

– Xin hỏi ngài có biết giám đốc Trần của tập đoàn Đan Luân không?

– Tôi cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi.

Người đàn ông trung niên kia nở nụ cười vui vẻ làm cho Trần Vận Hổ cảm thấy thoải mái, vì hắn thấy trong nụ cười của đối phương có vài phần cung kính.

Lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này của thành phố Sơn Viên với mục đích chủ yếu là kêu gọi đầu tư, đẩy đám thương nhân đến tham gia lên trời cao, bất đắc dĩ là bây giờ tuyến trên có yêu cầu, thế cho nên đám người Phạm Hòa Long không thể không làm theo. Bây giờ thấy đám thương nhân cung kính với mình, bọn họ cảm thấy cực kỳ thoải mái.

– Giám đốc Trần ở vị trí nào?

Trần Vận Hổ chợt thể hiện đầy đủ phong thái của một quan viên, hắn khẽ hỏi người đàn ông trung niên kia.

– Điều này,…Hình như giám đốc Trần cũng không đến, vì người của tập đoàn Đan Luân ở bên kia.

Người đàn ông trung niên nói rồi chỉ về phía bên kia.

Lời nói của người đàn ông trung niên làm cho Trần Vận Hổ thật sự hoảng sợ, bây giờ là lúc nào, còn dám nói đùa sao? Giám đốc Trần của tập đoàn Đan Luân không đến? Trần Vận Hổ chợt tỏ ra mất vui, trong lòng thầm oán trách vị lãnh đạo của tập đoàn Đan Luân. Thầm nghĩ lãnh đạo muốn biến anh thành gương điển hình tiêu biểu, thế nhưng vào đúng thời điểm quan trọng thế này mà anh không đến sao?

Nhưng tập đoàn Đan Luân cũng không phải là người của thành phố Sơn Viên bọn họ, cho dù Trần Vận Hổ có mất vui cũng không có biện pháp làm gì bọn họ. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, sau đó hắn nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện một người đàn ông trung niên bên cạnh cao lớn khí thế, rất phù hợp. Không phải ông chủ thì chính là đầu bếp, trong lòng hắn thầm lóe lên ý nghĩ:

“Không có giám đốc Trần thì dùng vị này, giả mạo một chút cũng không sao!”

– Tôi là phó thư ký trưởng Trần Vận Hổ của thành phố Sơn Viên, xin hỏi anh tên gì?

Trần Vận Hổ vừa vươn tay vừa cười tủm tỉm với người đàn ông trung niên.

– Chào lãnh đạo, tôi họ Hà!

Người đàn ông trung niên thấy Trần Vận Hổ đưa tay ra thì nở nụ cười cùng tiến lên bắt tay lãnh đạo.

Trần Vận Hổ nhìn phản ứng của đối phương và càng cảm thấy đây là một người có tài, dùng gặp mặt lãnh đạo là rất tốt. Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cười híp mắt nói:

– Giám đốc Hà hiện đang kinh doanh sản nghiệp gì?

– Điều này…Hì hì, chỉ là kinh doanh nhỏ phụ giúp gia đình mà thôi.

Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ xấu hổ, hắn khẽ lên tiếng.

Nếu như dưới tình huống bình thường thì một câu nói của người đàn ông trung niên sẽ được người ta hiểu với ý nghĩa thực chất của nó, Trần Vận Hổ cũng không cần tiếp tục hỏi lại, thế nhưng bây giờ quá khẩn cấp, hắn cần phải hỏi han một cách cẩn thận hơn.

Dù sao cũng phải gặp mặt bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, nếu như không biết rõ nhân thân của người này, như vậy thì sẽ rất phiền toái.

– Giám đốc Hà, ngài có thể cho tôi xem danh thiếp được không?

Trần Vận Hổ đã là phó thư ký trưởng nhiều năm, hắn là một người cực kỳ giỏi giao tiếp. Vì muốn tiến thêm một bước trên phương diện xem xét người đàn ông trung niên này có thể đảm nhận trách nhiệm hay không, hắn nhanh chóng cười nói.

Giám đốc Hà thấy Trần Vận Hổ chủ động xin danh thiếp của mình, hắn càng cảm thấy nở mày nở mặt, thế là cười tủm tỉm nói:

– Ôi, lãnh đạo, ngài quá khách khí rồi.

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa lấy danh thiếp trong cặp ra đưa cho Trần Vận Hổ.

Trần Vận Hổ nhận lấy danh thiếp, hắn nhìn qua những dòng chữ bên trên, thấy bên trên viết dòng chữ tổng giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân.

Khi thấy dòng chữ này thì Trần Vận Hổ chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, dù nhà máy rượu Hồng La Xuân không phải là doanh nghiệp của tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại nổi tiếng khắp tỉnh Sơn Nam, chính Trần Vận Hổ lại rất hay uống rượu Hồng La Xuân.

Một xí nghiệp nổi tiếng thế này, hơn nữa người này còn là tổng giám đốc của xí nghiệp đó, bọn họ đến thành phố Sơn Viên tham gia hoạt động kêu gọi đầu tư, đến tiếp kiến bí thư Nhất Phong không phải càng biến thành điển hình sao? Khi trong lòng xuất hiện ý nghĩ này thì Trần Vận Hổ chuẩn bị xem xét tên tuổi của vị giám đốc Hà này.

Nhưng khi ánh mắt Trần Vận Hổ nhìn xuống bên dưới, một dòng chữ nhỏ làm hai mắt hắn trở nên ngưng trọng. Dòng chữ này thật sự là quá nhỏ so với tổng giám đốc công ty rượu Hồng La Xuân, nhưng dòng chữ lại làm cho Trần Vận Hổ sinh ra cảm giác dở khóc dở cười. Thật ra là như thế này: trợ lý tổng giám đốc kiêm phó chủ nhiệm văn phòng công ty rượu Hồng La Xuân.

Thì ra vị này cũng không phải là tổng giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân, chỉ là trợ lý tổng giám đốc kiêm phó chủ nhiệm văn phòng mà thôi, nói toạc ra thì chỉ là một lâu la chạy việc mà thôi.

Trần Vận Hổ chợt rơi từ trên trời cao xuống đất, hắn hít vào vài hơi không khí, nhìn danh thiếp trong tay, lại nhìn trợ lý Hà đang đứng đó với bộ dạng cung kính. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:

– Trợ lý Hà, tổng giám đốc của các anh có đến đây không?

– Có đến.

Người đàn ông trung niên gọi là trợ lý Hà cũng tỏ ra có chút ngượng ngùng, dù sao thì bị người ta vạch trần thân phận cũng rất ngại.

Trần Vận Hổ cố gắng áp chế cảm giác bực mình, tuy hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian với trợ lý Hà, thế nhưng tốt xấu gì người ta cũng đến đây, thế nên mở miệng phân phó:

– Tổng giám đốc của các anh ở nơi nào, chúng tôi sẽ đến gặp mặt.

– Điều này…Được rồi, lãnh đạo, tôi sẽ đi gọi xe.

Trợ lý kiêm phó chủ nhiệm Hà giống như chưa từng tiếp xúc với vị quan lớn nào như Trần Vận Hổ, thế nên khi bắt tay cũng không chịu buông tay.

“Cái gì, chuẩn bị xe?”

Vẻ mặt Trần Vận Hổ chợt trở nên vô cùng kinh ngạc.

– Tổng giám đốc của chúng tôi đến thành phố La Nam, nếu ngài muốn gặp mặt anh ấy chỉ có thể đi đến La Nam mà thôi.

Trợ lý Hà thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trần Vận Hổ, thế là vội vàng giải thích.

“Cái gì, tổng giám đốc công ty Hồng La Xuân đến thành phố La Nam? Khoảng cách quá xa, mình đi gặp thì còn ý nghĩa gì nữa? Hơn nữa vào lúc quan trọng thế này chẳng lẽ mình phải đưa cả bí thư Hào Nhất Phong đến thành phố La Nam để gặp mặt đối phương?”

Tiểu Vương nghĩ đến đây mà muốn tức giận bỏ qua vị trợ lý Hà này, nhưng hắn là người làm chủ, phải thể hiện phong độ chính đáng của mình, tuyệt đối không vì chút chuyện nhỏ nhặt mà phát sinh tình huống mất vui.

Trần Vận Hổ híp mắt một lúc lâu mới trầm giọng nói:

– Trợ lý Hà, quý công ty còn có lãnh đạo nào đến Sơn Viên không?

– Không, chỉ có mình tôi.

Lúc này trợ lý Hà mở lời rất dứt khoát.

Trần Vận Hổ nhìn gương mặt vui cười như chiếc bánh bột ngô của trợ lý Hà, hắn chợt sinh ra cảm giác ũ rủ. Hắn xem như đã hiểu rõ, sự kiện này trên cơ bản không có chỗ đứng cho trợ lý Hà, một trường hợp thế này sao có thể bắt cáo chồn lái xe cho được?

– À, thành phố Sơn Viên chúng tôi có nhiều nơi rất đẹp, hy vọng trợ lý Hà ở lại rong chơi vài ngày.

Cuối cùng Trần Vận Hổ vẫn giữ vững phong độ của một vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, hắn khẽ cười nói với trợ lý Hà.

Sau khi bắt chặt tay của trợ lý Hà, Trần Vận Hổ lại hỏi một người đàn ông trung niên cao gầy ở bên cạnh:

– Tiên sinh, xin hỏi ngài có thấy giám đốc Trần của tập đoàn Đan Luân không?

Người người đàn ông trung niên cao gầy nói:

– Anh Trình của tập đoàn Đan Luân ở bên kia.

Người đàn ông trung niên cao gầy vừa nói vừa chỉ chỉ về phía một người khá mập. Trần Vận Hổ nhìn theo tay của đối phương, chợt phát hiện người đàn ông trung niên béo tốt kia rất có tiêu chuẩn, thế là lập tức cảm ơn rồi đi về phía bên kia.

Anh Trình đang dùng giọng dí dỏm trò chuyện cùng hai người phụ nữ đẹp như hoa, không biết hắn nói điều gì mà làm cho hai người phụ nữ liên tục nở nụ cười, bộ ngực liên tục phập phồng, cực kỳ cuốn hút.

– Xin hỏi anh là giám đốc Trình của tập đoàn Đan Luân sao?

Trần Vận Hổ đi đến trước mặt người đàn ông trung niên béo tốt rồi khẽ nói.

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện vui vẻ với hai người phụ nữ nghe thấy có người gọi mình là giám đốc Trình thì cảm thấy rất có thể diện, hắn cười cười nói:

– À, hì hì, tôi họ Trình.

– Chào giám đốc Trình, tôi là Trần Vận Hổ của ủy ban nhân dân thành phố Sơn Viên, chút nữa bí thư Nhất Phong sẽ tiếp đón các vị lãnh đạo doanh nghiệp, chúng tôi hy vọng anh là người đi đầu.

Trần Vận Hổ nhìn chương trình ca múa nhạc đã kết thúc, hắn cũng không khách sáo mà trực tiếp nói ra mục đích của mình.