Chương 413: Khát vọng được đi học

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tử Quân nói lời vui đùa, Đổng Xương Cương cũng cười theo. Khi thấy Vương Tử Quân có hứng thú để nói ra những lời vui đùa như vậy, Đổng Xương Cương đã thả lỏng hơn rất nhiều, hắn thầm nghĩ, biết đâu vị bí thư này căn bản không nhìn ra sơ hở của mình?

Đổng Xương Cương ngồi thêm một lát, nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó chậm rãi bỏ đi. Khi Đổng Xương Cương bỏ đi thì trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Thái Thần Bân.

– Bí thư Vương, cũng không còn sớm nữa, ngài cũng nên nghỉ ngơi là được rồi.

Thái Thần Bân nhìn ra ngoài rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu:

– Thần Bân, tôi nhờ cậu hỏi chuyện kia, cậu nghe ngóng thế nào rồi?

– Bí thư Vương, tôi đã hỏi rõ ràng. Năm ngoái thị trấn Lập Sơn phát sinh một vụ lũ quét nhỏ, thầy Nghiêm vì cứu ba học sinh mà trở thành như vậy, trong số các học sinh được cứu, còn có con gái của chủ nhà này.

Vương Tử Quân cầm một điếu thuốc chậm rãi hít vài hơi, Thái Thần Bân lại có chút do dự, hắn nói:

– Chuyện này rất rõ ràng, Tiểu Quách căn bản là chiếm công lao của thầy Nghiêm.

– Điều này tôi biết rõ.

Vương Tử Quân khoát tay áo thản nhiên nói.

Thái Thần Bân nhìn Vương Tử Quân trầm ngâm, hắn thật sự có chút không rõ ràng. Thứ nhất những gì mà Vương Tử Quân gần đây chú ý đến thường sẽ phải được xử lý, hơn nữa xử lý với tốc độ rất cao, cho dù gặp lãnh đạo thượng cấp cũng chưa từng do dự, nhưng bây giờ thì sao? Không phải chỉ là một bí thư đảng ủy thị trấn sao? Chỉ cần bí thư Vương mở miệng, dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nể mặt.

– Ngủ đi.

Vương Tử Quân khẽ dụi tàn thuốc, sau đó hắn tiện tay thổi ngọn đèn cách đó không xa.

Bầu không khí sáng sớm ở thôn Bách Gia Trại thật sự giống như một con đường được rửa sạch, cực kỳ tươi mát. Vương Tử Quân lúc này đã thức dậy, các vị thôn dân có thói quen dậy sơm cũng đã thức dậy. Anh Hà là chủ nhà bắt chuyện một câu với Vương Tử Quân rồi nhanh chóng đi ra đồng, trong nhà chỉ còn lại con gái lớn đang nấu cơm và một cô con gái còn nhỏ tuổi.

Các cô gái trong thôn đều rất ngại gặp người lạ, thế cho nên các cô gái trong nhà cố gắng trốn tránh Vương Tử Quân đang ở nhờ nhà mình. Con gái lớn của anh Hà chỉ khẽ gật đầu với Vương Tử Quân rồi đi xuống phòng bếp, con gái nhỏ thì lại cầm lấy một quyển sách giáo khoa, bắt đầu đọc bài.

– Tiểu Hà, cháu đọc sai rồi, chữ này có hai âm, cháu mới đọc có một âm, tuy nó khá giống nhưng tính ra thì vẫn sai, không phù hợp.

Vương Tử Quân nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế đọc bài mà cười ha hả nói.

So sánh với chị gái thì Tiểu Hà cũng không quá ngại ngùng với Vương Tử Quân, nàng thật sự còn có chút hiếu kỳ với hắn nhưng thật sự không dám mở miệng. Bây giờ thấy vi đại ca kia đang cười cười nói chuyện với mình, thế là nàng cũng lớn gan hẳn lên.

– Không sai, thầy Nghiêm đọc như vậy mà.

Tiểu Hà lắc bím tóc trên đầu rồi nghiêm túc nói.

Tuy Tiểu Hà ăn mặc có vẻ cũ nát thế nhưng vẻ khờ dại và hoạt bát của một cô bé biểu hiện rất rõ ràng, rất sáng lạn và thanh thản. Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Tiểu Hà, những cảm giác hậm hực trong lòng đã biến mất, hắn cười ha hả nói:

– Tiểu Hà, thầy cũng không phải nói gì cũng đúng, thầy cũng có khi mắc lỗi.

– Em không tin, thầy nghiêm sẽ không bao giờ mắc lỗi.

Giống như thứ gì đó cực kỳ thần thánh trong lòng mình bị xúc phạm, Tiểu Hà trừng mắt bất mãn nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân có thể nói gì với một cô gái đáng yêu và chân thật như vậy? Hắn chỉ có thể lắc đầu nói:

– Tiểu Hà, anh cũng không phải nói về người thầy của em, anh nói chính mình, vì năm xưa anh cũng từng là giáo viên.

– Anh cũng từng là giáo viên?

Hai mắt nhỏ xíu xinh xắn của Tiểu Hà chợt mở lớn thành hình tròn, rõ ràng từ sâu trong lòng nàng thì giáo viên là những người rất giỏi.

– Đúng vậy, hơn nữa anh từng là giảng viên ở trường đại học.

Vương Tử Quân cười nói.

– Chú Vương, có phải học đại học rất vui không? Có phải bọn họ sẽ được học rất nhiều thứ, có phải sẽ có rất nhiều thầy cô không?

Tiểu Hà chợt lên tiếng, cách xưng hô cũng thay đổi, ánh mắt đầy mơ mộng.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt với ước mơ vô hạn về tri thức của Tiểu Hà, không biết vì sao trong lòng sinh ra cảm giác khổ sở, hắn gật đầu nói:

– Nơi đó có rất nhiều giáo viên, cũng có thể học được rất nhiều thứ.

– Ôi, nếu cháu có thể được lên đại học thì tốt quá.

Tiểu Hà dùng hai bàn tay nhỏ chống cằm, nàng khẽ nói, nhưng ngay sau đó nàng lại dùng giọng vui vẻ nói:

– Chúng cháu có thầy Nghiêm, cũng học được rất nhiều thứ. Đúng rồi, chú Vương, chú có biết học sinh trong thành phố học cái gì không?

Học sinh trong thành phố học cái gì? Vương Tử Quân vốn rơi vào trong trầm ngâm, đúng lúc này thì một kế hoạch có sẵn trong lòng chợt lóe lên, nó vốn chỉ là một ý nghĩ tạo ra thành tích lớn cho hắn, nhưng lúc này hắn lại ném tất cả ý nghĩ thành tích ra khỏi đầu mình.

Vương Tử Quân tự nhận mình không phải là thánh nhân, hắn có ý nghĩ riêng của mình, thế nhưng lúc này nhìn cặp mắt hồn nhiên ngây thơ của Tiểu Hà, trong lòng hắn chợt bùng lên chút cảm giác khác lạ.

– Học sinh trong thành phố học được cái gì thì các cháu cũng có thể được được học giống như vậy.

Một lời giống như tuyên ngôn mà cũng giống như hứa hẹn được phát ra từ miệng Vương Tử Quân, âm thanh còn vang vọng trong không gian.

Tiểu Hà ngồi trên ghế chợt cảm thấy chú Vương trước mặt trở nên rất nghiêm túc, tuy lời nói của chú Vương vẫn rất êm tai, thế nhưng nàng lại không biết lời lẽ của chú Vương nặng nhẹ thế nào.

Trẻ con vẫn luôn là trẻ con, nàng cũng không nghĩ quá nhiều về những gì mà mình không hiểu, thế là nàng đặt quyển sách trong tay xuống rồi khẽ nói:

– Chú Vương, chú giúp cháu kiểm tra một chút, để xem cháu đã thuộc chưa.

– Được, để chú dò cho.

Vương Tử Quân tiếp nhận sách giáo khoa trong tay Tiểu Hà, sau đó cười ha hả nói.

Âm thanh trong trẻo của Tiểu Hà lại vang lên trong sân, Vương Tử Quân cầm sách trong tay, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

– Bí thư Vương, ngài thật sự rất vui vẻ.

Sau khi Tiểu Hà đọc xong thì Lỗ Hà Lượng đi đến với nụ cười sáng lạn. Hắn nhìn Tiểu Hà đang đứng bên cạnh Vương Tử Quân để chờ một lời bình rồi cười ha hả nói:

– Nha đầu này cũng xem như tìm cho mình một người thầy tốt.

Lỗ Hà Lượng cũng không đến một mình, theo sau còn có Đổng Xương Cương. Nhưng lúc này Đổng Xương Cương căn bản không có cơ hội lên tiếng, vì hắn thật sự có chênh lệch lớn với Lỗ Hà Lượng, vì thế khi Lỗ Hà Lượng lên tiếng thì hắn cũng chỉ cười trừ mà thôi.

Vương Tử Quân khoát tay áo với hai người Lỗ Hà Lượng, sau đó hắn nói với Lỗ Hà Lượng:

– Hai người các anh cứ ngồi đó một chút, trước tiên tôi nói rõ những điểm sai của cô bé này cái đã.

Hai người Lỗ Hà Lượng tất nhiên sẽ không dám phản đối lời phân phó của Vương Tử Quân, bọn họ ngồi xuống hai chiếc ghế đẩu, cùng lắng nghe Vương Tử Quân nói những điểm sai của Tiểu Hà.

Một mùi hương thơm ngát từ trong nhà bếp bay ra khi Vương Tử Quân đang chỉ điểm sai cho Tiểu Hà. Lúc này Tiểu Hà vốn đang chú tâm lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân, nàng chợt tỏ ra đứng ngồi không yên, ánh mắt to tròn chốc chốc lại nhìn về phía nhà bếp.

– Tiểu Hà, nghe giảng phải chăm chú, không chăm chú thì sẽ bị phạt.

Vương Tử Quân nhìn thấy Tiểu Hà nghiêng đầu nhìn, hắn không khỏi cười ha hả nói.

– Chú Vương, hôm nay chị cháu nấu bánh ngọt đấy.

Tiểu Hà thật sự chịu không nổi nữa, nàng cũng không chờ Vương Tử Quân nói xong thì vội vàng chạy ra.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Tiểu Hà, thật sự là một cô bé điển hình, thế là không khỏi nở nụ cười và đi theo phía sau.

– Bí thư Vương, bọn trẻ đều là như vậy, chưa từng che giấu những suy nghĩ thật sự trong lòng, ở cùng với bọn trẻ thế này thật sự là một chuyện làm cho người ta thoải mái…

Lỗ Hà Lượng thật sự rất có trình độ, sau khi Tiểu Hà bỏ đi thì hắn cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

– Bọn trẻ là như vậy, thế cho nên mới cần giáo viên dạy bảo.

– Bí thư Vương, tôi chuẩn bị quay về sẽ kết hợp với phòng giáo dục thành phố, để xem năm nay bọn họ có thể phái ra một nhóm sinh viên vừa ra trường xuống các quận huyện vùng sâu hay không, đặc biệt là những thị trấn kinh tế không phát đạt như Lập Sơn, càng phải là nơi có điểm nghiêng phù hợp.

Lỗ Hà Lượng thấy Vương Tử Quân rất hào hứng thì vội vàng nói ra những ý nghĩ mà mình đã suy nghĩ cả đêm cho Vương Tử Quân.

Lỗ Hà Lượng là một vị cán bộ lãnh đạo, tất nhiên hắn là người cực kỳ nhạy cảm. Tuy Vương Tử Quân cũng không nói gì, thế nhưng thấy Vương Tử Quân chọn đi đến Bách Gia Trại, lại tự mình ở trong phòng nghe giảng khá lâu, thế là hắn cũng cảm ứng được vấn đề. Nếu nhìn vào những gì mọi người nói chuyện với nhau vào buổi tối thì khó thể nhận ra điều gì, thế nhưng xem xét kỹ lưỡng thì sẽ đoán được chút tâm tư của lãnh đạo.

Đổng Xương Cương cũng hiểu rất rõ ý đồ của Lỗ Hà Lượng, hắn thầm nghĩ, vị bí thư thành đoàn này cũng không phải là tầm thường, thật sự cũng rất nhanh nhạy ở phương diện lên tiếng hùa theo lãnh đạo. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu điều đến cho thị trấn mình thêm vài giáo viên cũng tốt. Đồng thời lúc này hắn cũng cảm nhận được lực lượng của bí thư Vương, đồng thời ý nghĩ muốn làm tốt quan hệ với bí thư Vương càng thêm mạnh mẽ hơn.

– Biện pháp như vậy thật sự không tệ.

Dù Vương Tử Quân cũng không hài lòng lắm với biện pháp như vậy, thế nhưng dù sao đó cũng là một lời nói làm cho mình vừa lòng, là báo cáo công tác hướng về phía mình, thế cho nên hắn cũng cho đối phương một lời đánh giá tích cực.

Nụ cười trên mặt Lỗ Hà Lượng lại sáng thêm vài phần. Đối với hắn thì chuyện được Vương Tử Quân khẳng định, đây là một thành tích không nhỏ của hắn. Tuy Vương Tử Quân không thể quyết định được vận mệnh của hắn, nhưng chỉ cần Vương Tử Quân lên tiếng, cũng sẽ có lực ảnh hưởng đến bí thư thị ủy của bọn họ.

– Chú Vương, chú nếm thử món bánh của chị cháu nấu xem, rất ngon đấy.

Tiểu Hà cầm một rổ bánh trong tay chạy ra nói.

Những chiếc bánh nướng vàng óng mang theo mùi hương thơm ngát làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ăn. Vương Tử Quân vốn cũng không quá đói, thế nhưng lúc này một cảm giác đói bụng chợt xuất hiện dữ dội.

– Cô bé này thật đáng yêu.

Đổng Xương Cương nhìn Vương Tử Quân cầm lấy một cái bánh rồi cười ha hả nói.

– À, nhưng mà nha đầu đáng yêu này cũng vừa mới trả qua một tai nạn, năm ngoái thiếu chút nữa đã hai lần mất mạng, đều liên quan đến lũ quét.

Vương Tử Quân cắn một miếng bánh rồi thản nhiên nói.

Vẻ mặt Đổng Xương Cương chợt trở nên cực kỳ khó coi, đến lúc này hắn mới biết vị bí thư kia hiểu rất rõ nhưng chẳng qua không nói ra mà thôi. Hắn nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như trượt từ tên vách núi xuống vực sâu bên dưới.

Đổng Xương Cương biết rất rõ nếu Vương Tử Quân truy cứu sự việc lần này thì sẽ có bao nhiêu kết quả nghiêm trọng. Cho dù là chú của Tiểu Quách cũng không thể gánh chịu được trách nhiệm này.

– Chú Vương, thầy Nghiêm nói rằng những chuyện đó không cần phải nhớ đến làm gì, chú xem, cháu thậm chí đã quên rồi, nhưng năm ngoái cháu chỉ thiếu chút nữa bị lũ quét cuốn đi một lần, cũng không phải là hai lần.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt trẻ thơ của Tiểu Hà mà khẽ nở nụ cười. Lúc này Thái Thần Bân cũng đi đến, hắn cũng nghe thấy lời đối thoại của bí thư Vương và cô bé bên kia, nhưng khi nhìn sang thì thấy gương mặt Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương đều trở nên trắng bệch.

– Bí thư Vương, chuyện này…

Lỗ Hà Lượng lúc này đã mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó, nhưng hắn không hiểu tình hình thực tế, khốn nổi Vương Tử Quân đã nói ra thì hắn là hạ cấp dù thế nào cũng phải bày tỏ thái độ. Tuy nó không phải là phạm vi chức quyền của hắn, thế nhưng hắn tin chỉ cần mình và Vương Tử Quân cùng báo lên, sợ rằng lãnh đạo thành phố sẽ cực kỳ coi trọng.

Đổng Xương Cương cảm thấy lần này rất có thể mình sẽ rơi vào tình huống khốn khổ, người khác thì dễ nói, nhưng sự việc này thật sự là hắn trốn không thoát khỏi liên quan. Nếu như nói đúng sự thật, chỉ sợ rằng vị trí bí thư đảng ủy thị trấn Lập Sơn của hắn sẽ bị đổi chỗ.

Lỗ Hà Lượng muốn nói gì thì Đổng Xương Cương hiểu rất rõ, nếu đổi lại là hắn thì cũng sẽ nói như vậy. Dù sao hắn và Lỗ Hà Lượng cũng không có tình cảm gì, Lỗ Hà Lượng cũng không có nghĩ vụ bảo vệ mình.

– Bí thư Lỗ, chỉ là một câu nói vui đùa mà thôi.

Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng không phục trêu ghẹo Tiểu Hà:

– Không biết là tiểu nha đầu này giả vờ hay thật sự hồ đồ, ngay cả một hay hai lần cũng không phân biệt rõ ràng.

Vương Tử Quân vung tay cản Lỗ Hà Lượng tỏ thái độ, sau đó hắn mới mỉm cừi, ánh mắt bình thản. Hắn cũng không phải không quan tâm đến thái độ của Lỗ Hà Lượng, không quan tâm đến chuyện mà Lỗ Hà Lượng muốn nhắc đến, thế nhưng hắn cũng không mưu cầu danh lợi, chỉ tỏ thái độ bàng quan mà thôi. Thế nhưng nụ cười và ánh mắt của hắn càng biểu đạt thái độ rất rõ ràng.

Bí thư Vương không bắt bẻ, không phê bình, bên trong ẩn giấu một cảm giác hàm dưỡng của lãnh đạo, đây thật sự là phong thái rất tuyệt. Nhưng nếu so sánh với tình huống đập cờ lê xuống đầu thì thế nào sẽ nghiêm trọng hơn? Lỗ Hà Lượng và Đổng Xương Cương nghĩ như vậy và thật sự cảm thấy rất bất an, trái tim muốn nhảy lên cuống họng.

Chị của Tiểu Hà nấu cơm rất ngon, cháu óng vàng, bánh nướng thơm phức, còn có một dĩa dưa muối, củ cải, thật sự giòn tan sảng khoái. Sau khi dùng điểm tâm ở nhà Tiểu Hà, Vương Tử Quân và nhóm người Thái Thần Bân cùng nhau xuống núi, đi xuống thị trấn Lập Sơn. Trước khi đi thì Vương Tử Quân lấy cây bút máy trong túi áo của Lỗ Hà Lượng tặng cho Liễu Hà làm vật kỷ niệm.

Anh Triệu là trưởng thôn Bách Gia Trại, tất nhiên hắn sẽ có nhiệm vụ tiễn chân lãnh đạo. Khi thấy nhóm người Vương Tử Quân rời khỏi thôn thì hắn không nhịn được lẩm bẩm:

– Còn tưởng rằng lãnh đạo trẻ tuổi sẽ giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn, không ngờ cũng chỉ là một đứa bé nhút nhát, không làm được gì, còn làm cho mình đắc tội với lãnh đạo thị trấn.