Chương 672: Tôi chính là tôi, không trung dung, không nửa vời

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lợi dụng tư bản nhân gian, nhưng tư nhân hay dân gian có nhiều tiền như vậy sao?

Tống Ích Dân tuy cảm thấy Vương Tử Quân nói rất có lý, thế nhưng hắn thật sự căn bản không thể nghĩ rằng xí nghiệp tư nhân nào có số tiền một tỷ để đầu tư xây dựng đường cao tốc cho thành phố La Nam.

– Một công ty căn bản khó thể cho ra một tỷ, thế nhưng nhiều công ty, nhiều người, số tiền kia lại không là vấn đề với số đông.

Vương Tử Quân nói đến đây thi trầm giọng tiếp tục:

– Ích Dân, nếu như con đường cao tốc này được làm xong, anh nghĩ xem có bao nhiêu xe đi qua? Hơn nữa con đường này nói thông với đường cao tốc phía tây của tỉnh Sơn Nam, đến lúc đó nó sẽ là động mạch chủ thúc đẩy kinh tế thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ.

– Dân gian cũng không thiếu những người có chí hướng, tôi tin tưởng chỉ cần hai bên kiên trì nguyên tắc ai cũng có lợi, như vậy công ty tham gia đầu tư sẽ rất đông. Nếu thật sự không đủ thì chúng ta đưa ra thị trường, gom góp tài chính từ thị trường chứng khoán để thúc đẩy xây dựng đường cao tốc.

Vương Tử Quân nói xong lời cuối cùng thì trong lòng bừng bừng hào khí, hai mắt vốn sáng ngời chợt bừng bừng hào quang.

Tống Ích Dân cũng bị lây nhiễm hào khí của Vương Tử Quân, tuy hắn vẫn cảm thấy có chút khó khăn, thế nhưng nếu đường cao tốc được xây dựng, như vậy ai cũng có thành tích cao độ, thế là cũng hạ quyết tâm lớn.

Đi theo Vương Tử Quân, dù không thành công cũng không có tổn thất gì lớn.

Một chiếc xe hai mươi bốn chỗ nhanh chóng chạy trên đường từ thành phố La Nam đến Tam Hồ, nếu so sánh với thành phố La Nam thì thành phố Tam Hồ chỉ có một huyện Tránh Uẩn là vùng núi, tất cả quận huyện còn lại đều là đồng bằng.

Hoàn cảnh địa lý như vậy chính là cơ sở tốt đẹp để thành phố Tam Hồ có thể đẩy mạnh phát triển kinh tế, dù không ở trong các vị trí dẫn đầu toàn tỉnh, thế nhưng dù thế nào cũng ở trong mức phát triển trung bình. Nếu so sánh với La Nam hay các thành phố vùng núi khác, thành phố Tam Hồ thật sự có tư bản để kiêu ngạo.

Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Tam Hồ trên danh nghĩa là học tập kinh nghiệm phát triển của thành phố anh em, thực tế chính là muốn thương lượng xây dựng đường cao tốc với bí thư thành phố Tam Hồ Lâm Trường Công. Vương Tử Quân thấy đường cao tốc có đi qua thành phố Tam Hồ, thế cho nên có thể nhận được sự giúp đỡ của Lâm Trường Công, nếu hai người bọn họ cùng nhau lên tiếng thì sẽ có độ nặng hơn.

– Bí thư Vương, tôi đã trao đổi ý kiến với thành phố Tam Hồ, bọn họ rất có ý kiến với phương diện thành phố La Nam xây dựng đường cao tốc. Điều kiện giao thông ở thành phố Tam Hồ cũng không tệ, nhưng thành phố lại không có đường cao tốc đi qua, nhiều ít gì cũng là uy hiếp đến sự phát triển kinh tế của bọn họ.

Hà Khởi Duệ ngồi ở bên cạnh Vương Tử Quân khẽ lên tiếng.

Vì Lý Quý Niên không ủng hộ cũng không phản đối xây dựng đường cao tốc, thế cho nên Hà Khởi Duệ trở thành người quan trọng nhất giúp đỡ Vương Tử Quân đến thành phố Tam Hồ đàm phán làm đường. Vương Tử Quân tất nhiên muốn Lý Quý Niên đi theo, thế nhưng chủ tịch Lý lại trùng hợp bị bệnh ngay vào lúc này.

Lý Quý Niên cáo bệnh cũng không phải chỉ là trốn tránh công tác thương lượng với thành phố Tam Hồ, quan trọng là hắn cũng muốn tránh mặt tổ điều tra của cục công an tỉnh. Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ tâm tính của Lý Quý Niên.

Lý Quý Niên là người tránh hại tìm lợi, như vậy sẽ luôn gặp dữ hóa lành, đây là chân lý có thể dùng được ở mọi nơi. Trong quan trường thì ý nghĩ theo đuổi danh lợi là của tất cả mọi người, thế nhưng tránh hại tìm lợi quá mức lại là biểu hiện mềm yếu. Đây cũng là một lý do vì sao Lý Quý Niên ở thành phố La Nam lại bị phó bí thư Lục Ngọc Hùng ép chặt sít sao đến như vậy.

Vương Tử Quân dù nghĩ về Lý Quý Niên, thế nhưng hắn vẫn chăm chú lắng nghe lời nói của Hà Khởi Duệ. Sau đó hắn gật đầu rồi cười nói:

– Lần này mục đích của chúng ta chính là thương lượng trao đổi về sự việc làm đường cao tốc, thế nhưng cũng không thể buông lỏng công tác kêu gọi đầu tư, dù sao vẫn là một cơ hội học tập kinh nghiệm cho thành phố chúng ta.

Nhóm người Hà Khởi Duệ gật đầu xưng vâng, dù sao đối với bọn họ thì phát triển kinh tế mới là vấn đề quan trọng nhất.

Vì Vương Tử Quân ngồi trên xe nên, thế cho nên Hà Khởi Duệ cũng không phải là trung tâm tranh luận. Phó chủ tịch chủ quản giao thông là Trương Xương Hữu càng liên tục trao đổi lấy ý kiến với bí thư Vương trên phương diện làm đường cao tốc, vị chủ tịch Trương này cũng bắt đầu cố ý dựa vào Vương Tử Quân.

Trong xe thi thoảng vang lên tiếng cười, tài xế thấy như vậy cũng thật sự thả lỏng một chút. Nhưng cũng không phải người nào cũng được thoải mái tự nhiên, ít nhất thì vẻ mặt của trưởng phòng Hà Tiến Chung phòng khoa học công nghệ cũng khá bức bối.

Dù đã đánh mất vị trí cục trưởng cục công an, Hà Tiến Chung cũng xem như mất đi hy vọng, thế nhưng Triệu Quân Hạo đến thành phố La Nam lại làm cho dã tâm của hắn chợt nảy mầm. Hắn không muốn buông tha cơ hội tiếp xúc với Triệu Quân Hạo vào lúc này. Khi hắn chuẩn bị phản ánh tình huống của mình với cục trưởng Triệu Quân Hạo, đúng lúc văn phòng thị ủy gọi điện thoại xuống, thế là kế hoạch của hắn biến thành mới giấy lộn.

Hà Tiến Chung phải đi cùng với Vương Tử Quân đến học tập kinh nghiệm ở thành phố Tam Hồ, lý do này làm cho trưởng phòng Hà cực kỳ khó chịu. Hắn hiểu rõ mục đích của Vương Tử Quân khi đến Tam Hồ, rõ ràng là vì thương lượng làm đường cao tốc.

Các người đến thành phố Tam Hồ bàn việc làm đường cao tốc, sao phải đưa một trưởng phòng khoa học công nghệ đi theo làm gì? Nhưng Hà Tiến Chung có bực tức thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng, khi hắn cảm thấy cực kỳ bức bối thì nhân viên công tác ở bên kia lại mở miệng nói thêm:

– Đáng lý ra danh sách cán bộ đi học tập kinh nghiệm lần này không có ngài, thế nhưng bí thư Vương nói ngài là cán bộ lãnh đạo được bồi dưỡng trọng điểm, thế cho nên tự mình chỉ điểm, cho ngài vào danh sách.

Sau khi nghe những chữ “bồi dưỡng trọng điểm” thì Hà Tiến Chung thật sự cảm thấy hận ngứa răng, con bà nó, Vương Tử Quân không phải không muốn cho tôi gặp mặt cục trưởng Triệu sao? Còn dùng cái cớ này để khảo nghiệm chỉ số thông minh của tôi, anh cho rằng tôi là người ngu sao?

Trên đường đi Hà Tiến Chung thấy đám đồng liêu mở miệng nịnh nọt Vương Tử Quân, hắn lại tỏ ra cực kỳ bình thản nhưng trong lòng cứ loạn cả lên như có một tổ ong vò vẽ, cực kỳ mất tự nhiên. Nhưng hắn không thể không tiếp nhận một sự thật, đó chính là lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân đang dần được mở rộng ở thành phố La Nam.

Thật ra Hà Tiến Chung là một người căn bản không chịu được cảm giác cô đơn, hắn luôn tán thưởng câu nói của chủ tịch Mao: Đấu với thiên thì vui mừng; đấu với địa cũng vui mừng; đấu với người cũng vui mừng. Hắn cho rằng có quyền lực sẽ không giống như người thường, thế nhưng dù anh đến cấp bậc nào, chỉ cần rời khỏi đấu tranh chính trị, anh sẽ là chó nhà tang, sau đó làm gì cũng sai, khốn khổ khốn nạn hơn bất kỳ ai khác. Hà Tiến Chung nghĩ lại tình cảnh của mình, hắn cảm thấy cảm giác lạnh lẽo sinh ra từ trong tim và từ lòng bàn chân, còn có đau đớn nào hơn khi bị một cây gai đâm vào trong cuống họng chính mình?

– Tút tút tút.

Khi mọi người đang nói chuyện thì điện thoại của Kim Điền Lạc vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó tươi cười nghe máy. Sau khi nói với đầu dây bên kia vài câu, hắn cười nói:

– Bí thư Vương, bí thư Lâm của thành phố Tam Hồ đang chờ chúng ta ở phía trước.

Vương Tử Quân và bí thư thị ủy Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ là cùng một cấp, nếu bàn về lý lịch thì Vương Tử Quân thấp hơn Lâm Trường Công khá nhiều. Lúc này Lâm Trường Công gióng trống khua chiêng đi ra nghênh đón đoàn người Vương Tử Quân, có thể nói đã rất nể mặt Vương Tử Quân.

Lâm Trường Công đã là bí thư thị ủy thành phố Tam Hồ được sáu năm, cũng xem như là một cán bộ lão thành của tỉnh Sơn Nam. Vì Lâm Trường Công có tư cách rất cao thế cho nên thường xuyên vênh váo với người khác. Đừng nói là một vài lãnh đạo đơn vị ban ngành trọng yếu, dù là phó chủ tịch thường ủy trên tỉnh, nếu không cần đi ra nghênh đón thì hắn sẽ chẳng thèm đi.

Thế nhưng trước nay lại có rất nhiều tin tức bên lề về Vương Tử Quân, phải nói là Lâm Trường Công căn bản không xem vị bí thư trẻ tuổi hơn mình rất nhiều kia làm đối thủ cạnh tranh trên đường chính trị, ngược lại hắn còn cảm thấy hứng thú với con đường tham chính và phương thức vung tay xử lý vấn đề của Vương Tử Quân. Mặc kệ tiểu tử Vương Tử Quân kia có quan điểm đúng hay sai, thế nhưng ít nhất thì người này cũng có thể để lộ ra tư tưởng của mình, không trung dung, không nửa vời, có gan công khai phụ trách và đối diện mâu thuẫn, thái độ này là cực kỳ đáng quý.

Lâm Trường Công trà trộn quan trường nhiều năm, hắn là một lão quan trường cực kỳ xảo quyệt, thế nhưng hắn luôn cảm thấy mình chỉ nhìn và nghe được một phương diện về Vương Tử Quân, những khía cạnh hác của bí thư Vương kia là gì, hắn căn bản không tìm hiểu được. Hắn cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi kia là một người đồng hành đặc biệt, công phu hàm dưỡng cực cao, cực kỳ khí phách, lại ẩn giấu sự quỷ dị bí hiểm. Nếu không phải là người có kinh nghiệm chính trị cao vời sẽ không nhìn nhận được sự quỷ dị bí hiểm của Vương Tử Quân, thậm chí ngay cả Lâm Trường Công cũng không thể đắn đo đúng mực.

Lâm Trường Công từng phân tích con đường tham chính của Vương Tử Quân, cảm thấy đây là một người cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi dám nghĩ đến việc lớn, có thể làm việc lớn, có thể hoàn thành việc lớn. Dù ý tưởng của người này luôn làm cho người ta phải giật mình, thế nhưng sau khi được thực tế nghiệm chứng, người ta sẽ cảm thấy tuy hắn không làm việc theo thói cũ, thường xuyên ra bài không theo quy luật, thế nhưng làm việc theo ý tưởng của hắn lại căn bản không có gì khác người quá lớn. Phải nói rằng những ý nghĩ của người này đều là sáng kiến rất hay, vội nhưng không nóng nảy, xa mà không mờ mịt, lớn nhưng không rỗng, thật sự có chút tài năng.

Bây giờ Lâm Trường Công đi đến đầu đường nghênh đón Vương Tử Quân, có thể cho thấy sự coi trọng của hắn đối với con đường cao tốc nối Thành phố La Nam và Sơn Viên như thế nào.

Vương Tử Quân trước nay luôn đặt nặng phương châm người kính ta một thước ta kính người một trượng, hắn nhìn thoáng qua cảnh trí ngoài cửa sổ, sau đó trầm giọng nói với Kim Điền Lạc:

– Còn cách con đường đi vào thành phố Tam Hồ bao xa nữa?

– Chưa đến ba kilomet.

Kim Điền Lạc đã đến thành phố Tam Hồ khá nhiều lần, thế là hắn dùng giọng không chút do dự đáp lời.

– Tốt, khi đến địa phận thành phố Tam Hồ thì anh nói cho tôi một tiếng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói.

Kim Điền Lạc hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn vội vàng gật đầu đồng ý. Khi hai người nói chuyện với nhau thêm một lúc thì xe đi đến địa giới thành phố Tam Hồ, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn về phía trước, thấy ba chiếc xe màu đen dừng ngay bên đường giống như đội quân danh dự.

Khi xe chạy đến cách đoàn xe hai mươi mét thì Vương Tử Quân yêu cầu dừng lại. Tình huống nghênh đón thế này thật sự đã rất nể mặt, nếu như hắn không tiếp nhận chẳng những không có chỗ tốt, thậm chí còn phát sinh nhiều ảnh hưởng không tất yếu.

Khi Vương Tử Quân xuống xe thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi cũng bước xuống từ chiếc xe Audi đầu tiên, người này không quá cao, sau khi xuống xe thì nở nụ cười sáng lạn như mặt trời mùa hạ.

– Ha ha ha, bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh.

Lâm Trường Công tiến lên hai bước chào đón Vương Tử Quân, lại nở nụ cười lớn tiếng nói.

Vương Tử Quân vừa bắt tay với Vương Tử Quân vừa cười nói:

– Bí thư Lâm, lần này xem như mạo muội quấy rầy, chỉ mong không làm phiền nhiễu đến công tác của anh.

– Ha ha ha, bí thư Vương nói như vậy là quá khách khí rồi, nếu thật sự là ngài quấy rầy, tôi lại muốn ngài quấy rầy càng nhiều càng tốt, chào mừng anh đến quấy rầy tôi bất cứ lúc nào.

Lâm Trường Công nói đến đây thì chỉ về phía chiếc Audi phía trước rồi nói:

– Bí thư Vương, chỗ này không phải địa phương nói chuyện, chúng ta đến khách sạn tâm sự một chút.

Vương Tử Quân cũng không chối từ, hắn cùng Lâm Trường Công leo lên chiếc xe Audi rộng rãi. Lúc này trên xe chỉ có tài xế, rõ ràng là vì Lâm Trường Công muốn nghênh đón chính mình.

– Bí thư Vương, chủ tịch Triệu đã báo cáo ý tưởng của các anh ở thành phố La Nam, tôi nghe mà cảm thấy cực kỳ vui mừng. Thành phố Tam Hồ chúng tôi trước nay đều có ý nghĩa làm đường cao tốc, thế nhưng một cây làm chẳng nên non, lại thiếu sự giúp đỡ, vì vậy mà tỉnh cũng không thông qua. Lúc này có thành phố La Nam đứng ra thúc đẩy, như vậy cũng làm cho tôi càng có thêm niềm tin vào con đường cao tốc này.

Lâm Trường Công cười với Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.

Lâm Trường Công tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân có chút vui mừng, lần này hắn đến Tam Hồ cũng chính vì muốn cùng đối phương liên thủ làm đường. Lúc này Lâm Trường Công tỏ thái độ như vậy rõ ràng đã làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mục đích của mình cơ bản đã thành công.

Lâm Trường Công là một người có quyền uy cực mạnh ở thành phố Tam Hồ, là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như bí thư Lâm đã quyết định thì trên cơ bản sẽ không ai dám bác bỏ.

Vương Tử Quân nghĩ đến những lời giới thiệu của Kim Điền Lạc về Lâm Trường Công trước khi đến đây, hắn chợt cười nói:

– Bí thư Lâm, thật ra chúng tôi vốn có chút không yên với chuyện này, nhưng sau khi nghe lời nói của bí thư Lâm, tôi đã có thể đặt trái tim vào đúng lồng ngực của mình.