Chương 1905: Khát vọng cháu nội thành ông nội.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Anh Hồ khẽ gật đầu với Uông Thanh Minh, sau đó hắn cười nói với Sầm Vật Cương: – Bí thư Sầm, đây là bản thảo về bài viết xây dựng Năm Mật Đông của ngài, văn phòng đã viết xong, ngài có nên xem qua hay không?

Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: – Chuyện này anh làm chủ là được, không cần báo cáo quá chi tiết với tôi.

Phương Anh Hồ cười khẽ nói: – Bí thư, điều này liên quan đến phương hướng phát triển kế tiếp của Mật Đông, ngài nên tự mình tọa trấn thì hay hơn, nếu không thì tâm lý của người bên dưới khó thể nào bình tĩnh được.

– Hừ, không cần phải dùng sự độ lượng của mình để phỏng đoán người khác, làm sao anh biết tâm lý người bên dưới khó bình tĩnh được? Theo tôi thấy các anh rõ ràng không có niềm tin vào bài viết của mình. Sầm Vật Cương nói đến đây thì trầm giọng với Phương Anh Hồ: – Thư ký trưởng Anh Hồ, anh cần phải ở vị trí thư ký trưởng thêm vài ngày, thượng cấp căn bản sẽ yêu cầu có trình tự rõ ràng với sự việc liên quan đến chủ tịch Hà.

– Bí thư Sầm, nói thật thì tôi tình nguyện công tác ở bên cạnh ngài. Phương Anh Hồ cười cười dùng giọng tự nhiên nói.

Uông Thanh Minh căn bản muốn phun một bãi nước miếng với lời nói tỏ thái độ của Phương Anh Hồ, đây không phải là quá dối trá rồi sao? Uông Thanh Minh biết rõ Phương Anh Hồ làm thư ký trưởng là nhờ sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương, người này có thể nói là có lực tương tác khá mạnh ở Mật Đông. Nhưng có một câu nói thế này, đó là binh sĩ không muốn làm tướng quân sẽ không phải là binh sĩ tốt, Phương Anh Hồ anh có thể không màng danh lợi sao? Thật sự là đáng chê cười.

Phương Anh Hồ có phải là binh lính tốt hay không? Tất nhiên là phải, nhưng sao người này lại say sưa với chức vụ làm người hầu cho Sầm Vật Cương như vậy? Có người nói rằng Phương Anh Hồ là thư ký trưởng giống như một đứa cháu nội, mỗi lần nhìn thấy Sầm Vật Cương là phải quỳ gối, không cười không nói, tâm cơ quá sâu. Nhưng hôm nay đứa cháu này sắp tiến lên vị trí của ông nội, sẽ có một đám cháu nội đến quỳ dưới chân hắn.

Một người có những khát vọng chính trị mãnh liệt sao lại không muốn làm tướng quân? Chỉ là thư ký trưởng khó thể nào nhảy một bước lên làm bí thư tỉnh ủy, dù thế nào cũng phải trải qua kinh nghiệm nắm giữ nhiều chức vụ, phải có lý lịch sâu rộng.

– Điều này tôi biết rõ, thế nhưng anh cũng không nên cứ mãi đi lại bên cạnh tôi. Những năm qua anh công tác bên cạnh làm tôi bớt đi nhiều lo lắng, nhưng tôi nếu cứ mãi giữ anh ở lại thì bất lợi cho sự phát triển của anh. Trước kia tôi còn chưa có quyết tâm này, thế nhưng bây giờ cơ hội đến, anh cũng không nên cứ mãi nắm lấy vị trí hiện tại của mình. Sầm Vật Cương khoát tay áo, cũng không chờ Phương Anh Hồ lên tiếng thì nói tiếp: – Anh nên sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta đến thành phố Linh Long một chuyến.

– Đến thành phố Linh Long? Phương Anh Hồ có chút sững sốt, hắn khôngn khỏi nói: – Không phải đầu tuần vừa mới đến Linh Long sao?

– Tôi muốn đến xem thế nào. Sầm Vật Cương cười cười rồi thản nhiên nói, trong lòng lại có chút không vui. Anh là thư ký trưởng thì cứ sắp xếp theo lời lãnh đạo là được, nào có thể khoa chân múa tay như vậy? Xem ra Phương Anh Hồ vẫn chưa quá trưởng thành chính trị, vừa rồi bị mình dạy bảo thì đầu óc choáng váng, không phân biệt rõ đông tây nam bắc.

– Tôi sẽ sắp xếp, đúng rồi bí thư, lần này có những ai đi theo? Phương Anh Hồ nói đến đây thì khẽ xin chỉ thị: – Vẫn là ban ngành trước đó sao?

– À, còn có thêm trưởng phòng Uông. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua trưởng phòng Uông rồi cười nói: – Cũng đừng nên cả ngày ở thành phố Rừng Mật, nên đi theo tôi đến Linh Long tham quan một chút.

– Tôi đi cùng với bí thư nhất định sẽ được thưởng ngoạn phong cảnh khác hẳn. Uông Thanh Minh căn bản rất tình nguyện đi theo Sầm Vật Cương ra ngoài, dù sao được đi theo cũng là một sự tán thành của lãnh đạo với mình.

Uông Thanh Minh, cũng có ý nghĩ cầu tiến, tất nhiên cảm thấy đây là cơ hội khó có được.

– Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nhìn Phương Anh Hồ và Uông Thanh Minh. Hai người Uông Thanh Minh và Phương Anh Hồ đưa mắt nhìn nhau, sau đó thức thời rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương tiếp cú điện thoại này hơn hai mươi phút, sau đó đặt điện thoại xuống, tâm tình vẫn chìm đắm trong nội dung cuộc điện thoại. Nội dung của cuộc điện thoại có một việc làm cho lão vui sướng, thế nhưng vẫn có một thông báo, đó chính là lúc này kinh tế nước ngoài có chút vấn đề, yêu cầu Mật Đông cho ra phương án đối phó.

Sầm Vật Cương trước kia cũng từng nghe nói qua chuyện kinh tế phát triển quá nhanh và xuất hiện nguy cơ, nhưng khi đó lão không mấy quan tâm. Dù sao đó chỉ là dự đoán, thế nhưng khi dự đoán này sắp là sự thật thì lão không khỏi suy xét đến những ảnh hưởng của nó.

– Anh nói cho tôi nghe xem, vì sao tiền cho hạng mục Phát Ly Cung còn chưa đến nơi? Anh có biết hạng mục Phát Ly Cung quan trọng thế nào với thành phố Linh Long hay không? Lỗ Đỉnh Thành, giám đốc Lỗ, trước kia anh có phải đã hứa hẹn với tôi như vậy không? Trong văn phòng thị ủy Linh Long, Đồ Phấn Đấu chỉ tay vào Lỗ Đỉnh Thành rồi dùng giọng lớn tiếng nói.

Lỗ Đỉnh Thành không dám đắc tội với Đồ Phấn Đấu, dù sao thì tập đoàn của hắn vẫn ở thành phố Linh Long, nếu hắn muốn phát triển thì phải có sự giúp đỡ của bí thư Đỗ.

Lỗ Đỉnh Thành nào không biết được tầm quan trọng của hạng mục Phát Ly Cung? Trước kia hắn cực kỳ tin tưởng vào việc xây dựng Phát Ly Cung, thế nhưng bây giờ vì ảnh hưởng của hoàn cảnh bên ngoài nên tài chính có vấn đề, không, phải nói là đã sớm có dấu hiệu này, hắn chỉ là không chống đỡ được mà thôi.

– Bí thư Đồ, cũng không phải là chúng tôi không muốn thực hiện, thế nhưng lúc này tài chính liên tục có vấn đề, tập đoàn chúng tôi còn có nghiệp vụ khác, đặc biệt là nghiệp vụ năng lượng, bây giờ vì nguyên nhân giá cả mà lợi nhuận xuất hiện vấn đề không nhỏ, đồng thời tiền hàng bây giờ cũng có…

Đồ Phấn Đấu đã sớm biết lời giải thích của Lỗ Đỉnh Thành, thế nhưng hắn không muốn nghe những thứ này. Hắn nhìn Lỗ Đỉnh Thành rồi hổn hển nói: – Giám đốc Lỗ, anh biết tôi không muốn nghe những lời này, tôi không muốn nhắc đến những thứ này, tôi muốn tiến độ thực tế, hai mắt chỉ nhìn vào kết quả. Hạng mục Phát Ly Cung được lãnh đạo tỉnh ủy cực kỳ coi trọng, anh lấy lý do này nói với tôi, như vậy tôi phải lấy lý do nào để nói với lãnh đạo đây? Sao có thể báo cáo với bí thư Sầm, sao có thể đòi tiền của lãnh đạo được?

Lỗ Đỉnh Thành rất muốn nói mình muốn tiếp tục khởi công Phát Ly Cung, thế nhưng bây giờ phương diện tài chính khó khăn, hắn không thể cầm đâu ra tiền. Lúc này người có tiền là đại gia, không có tiền là cháu nội, hắn căn bản không cho ra nhiều tiền như vậy, nhất định phải có tư tưởng làm cháu nội.

Lỗ Đỉnh Thành do dự một lúc rồi nói: – Bí thư Đồ, nếu không thì tập đoàn chúng tôi sẽ vay một khoản tiền từ ngân hàng đầu tư phát triển thành phố Linh Long được không?

Đồ Phấn Đấu càng thêm nhíu mày, hắn đưa văn kiên lên rồi nói: – Anh Lỗ, anh xem cái này đi, đây là cái gì? các anh còn thiếu vay nợ ngân hàng sao? Đặc biệt là tháng này các anh còn chưa trả lợi tức ngân hàng, lại muốn đi vay, anh nói xem có được không?

Lỗ Đỉnh Thành lúc này không còn gì để nói, nếu hắn có thể nghĩ biện pháp thì đã nghĩ từ lâu rồi. Bây giờ hai nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn đều rất sa sút, hơn nữa hạng mục khai phá xây dựng trọng điểm lại có yêu cầu lớn, vốn là giá cả cao lại đột nhiên tụt dốc, điều này làm cho hắn không nhịn được phải muốn khóc toáng lên.

Lúc này cho dù cắt da bán thịt của Lỗ Đỉnh Thành cũng không được bao nhiêu tiền, nhà đất thành phố Linh Long vốn nóng hổi bây giờ lại biến thành gân gà, khó ném ra ngoài.

– Bí thư Đồ, có nhận được thông báo từ văn phòng tỉnh ủy. Thư ký của Đồ Phấn Đấu khẽ đi vào, sau đó đưa một phần văn kiện cho Đồ Phấn Đấu.

Lỗ Đỉnh Thành rất muốn xem nội dung của văn kiện kia là gì, thế nhưng hắn không dám xem. Đồ Phấn Đấu nhìn vào nhíu mày, điều này làm cho Lỗ Đỉnh Thành cảm thấy văn kiện kia căn bản là một chuyện không làm cho bí thư Đồ cảm thấy vui vẻ.

Lỗ Đỉnh Thành cảm thấy sự việc làm cho bí thư Đồ Phấn Đấu không vui căn bản là việc không nhỏ.

– Sau khi anh quay về thì nhanh chóng khởi động hạng mục Phát Ly Cung, tôi nói cho anh biết, bí thư Sầm sắp đến kiểm tra giám sát thành phố Linh Long. Đồ Phấn Đấu vung tay lên dùng giọng chân thật đáng tin nói.

– Còn chuyện tài chính… Lỗ Đỉnh Thành chợt ý thức được cơ hội sắp đến, hắn không khỏi dùng cặp mắt trông mong nhìn Đồ Phấn Đấu.

– Anh liên lạc với chủ tịch Miêu. Đồ Phấn Đấu dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lỗ Đỉnh Thành rồi nói.

– Đại ca, anh hỏi ông chủ Thái xem, khi nào thì có tiền, điều này…Tôi căn bản không còn xu nào. Trần Lão Tứ vừa gặm bánh báo cứng ngắc vừa dùng ánh mắt trông mong nhìn vị đại ca đốc công của mình.

Trần Đại cũng đang gặm bánh bao, hắn nghe Trần Lão Tứ hỏi thì không khỏi dùng giọng mất vui nói: – Tiểu tử cậu muốn tìm gái sao? Vài ngày trước không phải đã chi tiền cho cậu rồi sao?

– Đại ca, đó là hôm trước rồi, hôm vừa em lại đến nữa. À, Diễm Hồng kia nói, nếu như hôm nay không trả tiền nợ trước đó, cô ấy sẽ đi sang công trường tìm tôi. Trần Lão Tứ nói đến đây thì có chút ngại ngùng.

Đám đàn ông đang ăn cơm nghe Trần Lão Tứ nói như vậy thì không khỏi cười rộ lên, một người có quan hệ không sai với Trần Lão Tứ chợt nói: – Lão Tứ, nếu cô ấy dám đến tìm, chẳng phải là vào hang sói sao? Tôi thấy anh em chúng ta nên xem cậu hưởng thụ một chút thì hơn.

– Đúng vậy, Lão Tứ sợ cô ấy động vào người, thế mà cứ mãi khoe khoang, tôi cũng không tin cậu chịu đựng được.

Khi đám người ồn ào chung quanh thì Trần Lão Tứ có chút tức giận: – Đại ca, em đã có hơn mười ngàn tiền công ở tay ông chủ Thái, bây giờ ông ấy căn bản cũng không đưa cho em hai trăm, vi chút tiền mà em phải giống như cháu nội đến tìm ông, rốt cuộc là ai thiếu nợ ai vậy? Anh ấy có ý gì thế?

Vẻ mặt Trần Đại chợt biến đổi, đám công nhân đang vui đùa với Trần Lão Tứ cũng có gương mặt ngưng trọng. Đối với bọn họ thì tuy không thiếu tiền bên ngoài như Trần Lão Tứ, thế nhưng trong tay không có xu nào cũng làm bọn họ cảm thấy khốn khổ, giống như ví tiền của mình nằm trong tay người khác vậy.

Bọn họ là người làm công nên có khứu giác rất mạnh, lúc bắt đầu thì còn hiểu ông chủ Thái xoay vòng tài chính khó khăn, thế nhưng bây giờ dù là ai cũng cảm thấy bất ổn.

Ông chủ Thái này dù là khó khăn thì cũng không thể thiếu tiền tiêu vặt của bọn họ được chứ?

– Hừ hừ, trước kia nói một tuần cho ăn cơm thịt hai lần, nhưng bây giờ các anh nhìn xem, hôm nay ăn đậu hũ trắng và cải trắng, đừng nói là thịt heo, ngay cả một miếng thịt nát cũng không có.

– Đúng vậy, sao thức ăn ngày càng kém đi như vậy?

Khi những âm thanh rối loạn vang lên, Trần Đại thật sự đã ngồi không yên. Hắn nhanh chóng nhét bánh bao vào miệng, sau đó vỗ mông đi về phía văn phòng bên kia.

– Ông chủ Thái, ông chủ Thái. Trần Đại lớn tiếng hô vài câu mà không nghe thấy ai đáp lại. Người làm việc trong công trường đều là đàn ông thô lỗ, bọn họ cũng không cố kỵ nhiều, sau khi nghe thấy không ai lên tiếng thì đẩy cửa phòng làm việc của ông chủ Thái đi vào.

Trần Đại vừa đi vào thì phát hiện mình đến không phải lúc, lúc này Diễm Hồng với cơ thể béo tốt đang cưỡi lên người ông chủ Thái say rượu. Ông chủ Thái đang mở to hai mắt, hai tay giữ lấy đầu giường giống như không quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Diễm Hồng thấy Trần Đại thì cũng không có gì ngại ngùng mà cười nói: – Anh Thái sắp xong rồi, lát nữa anh đến là được.

Trần Đại cũng từng đến tìm Diễm Hồng, cũng coi như là khách quen, nhưng lúc này thấy tình cảnh của ông chủ Thái và Diễm Hồng cũng có vài phần khó chịu.

– Trần Đại, có chuyện gì thế? Lúc này ông chủ Thái mới kịp phản ứng, hắn dùng giọng không còn sức lực nói.

Trần Đại cũng không thèm che giấu: – Ông chủ Thái, anh em chưa nhận được tiền công, thế nên…Thế nên bây giờ anh em đến tìm gặp Diễm Hồng cũng đều là ký sổ, mọi người có chút xích mích vì tiền bạc.

– Hì hì, anh Thái, anh cũng nên cho anh em chút tiền, tôi nhớ chỗ này của anh có một người là Trần Lão Tứ, người này đã nợ em năm sáu lần rồi. Diễm Hồng vừa nói vừa dùng bàn tay đầy đặn vỗ vỗ lên bụng của ông chủ Thái.

Ông chủ Thái thật sự không chịu được, hắn không khỏi kích động trách móc: – Việc này cũng ký sổ được sao? Nếu cậu ấy nhấc quần bỏ đi, tôi xem cô có thể làm được gì?

– Ôi, đều là người quen mà thôi, tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy? Diễm Hồng vùng vẫy vòng eo còn lớn hơn cả người của ông chủ Thái rồi cười hì hì nói: – À, dù sao thì cũng nhàn rỗi, bây giờ không phải là xã hội tiết kiệm sao? Em cũng không thể lãng phí tài nguyên được.

Trần Đại nghe Diễm Hồng nói đến xã hội tiết kiệm thì thiếu chút nữa cười thành tiếng. Lúc này ngay cả Diễm Hồng còn biết lãng phí tài nguyên, cũng không biết đây là niềm vui hay nổi buồn của xã hội cầu tiến nữa rồi.

– Được rồi, xem như anh phục em. Ông chủ Thái nói rồi hoạt động cơ thể một hai cái, nhìn qua giống như cá chết trên giường, nhưng hắn vẫn khẽ nói với Trần Đại: – Trần Đại, tiền của cậu thì cứ yên tâm, ông chủ Thái tôi sẽ không thiếu tiền công của cậu, tài chính bên kia sắp đến tay rồi, nửa giờ sau là có thể có tiền. Cậu nói cho các anh em yên tâm đi, cũng nói bọn họ sống cho tốt, lát nữa còn có lãnh đạo đến chỗ chúng ta kiểm tra công tác.

Trần Đại thầm nghĩ kiểm tra cái quái gì, dù là đồ con lừa cũng không có đủ sức khi không được ăn cỏ, huống hồ mọi người đều là con người.

Tuy Trần Đại thầm không cho là đúng thế nhưng biểu hiện lại cúi người khom lưng nói: – Được, tôi sẽ đi, à…Hai người cứ tiếp tục đi.

– Còn tiếp tục cái gì nữa, ông chủ Thái không còn gì nữa rồi. Diễm Hồng đứng lên khỏi người ông chủ Thái, nàng nói với Trần Đại: – Trần Đại, nếu không thì anh đổi vị trí với ông chủ Thái, tôi cũng không uổng công đến đây?