Chương 1442: Chạy trời không khỏi nắng, lại tăng một bậc

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Những ngày nay Vương Tử Quân liên tục nhận được nhiều cuộc điện thoại, điều làm cho hắn cảm thấy xấu hổ chủ yếu lại là điện thoại chúc mừng, giống như cả tỉnh Nam Giang đều chú ý đến hướng đi của hắn. Những cuộc điện thoại như vậy làm cho Vương Tử Quân cảm thấy dở khóc dở cười, cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói vài câu cho qua mà thôi.

Vương Tử Quân còn nói được gì nữa đây? Thuận miệng nói những câu tốt đẹp khi mình được đề bạt sao? Hay cứ để cho người ta suy đoán lung tung, nhưng thật ra mình tránh được một kiếp? Hai phương pháp này căn bản là không sáng suốt, thế cho nên hắn sẽ căn bản không áp dụng.

Cho đến bây giờ thì Lâm Trạch Viễn cũng không nói gì đến chuyện của Vương Tử Quân, bí thư Lâm còn chưa tỏ thái đọ, hắn ngoài việc suy đoán thì chỉ có thể chịu cảm giác dày vò mà thôi. Dù sao bây giờ bí thư Lâm chú ý đến hắn căn bản có thể hóa giải bể khổ lúc này và nhanh chóng siêu sinh.

Tuy cảm thấy bức bối nhưng những lời tích cực lại không dám tùy tiện nói ra, Vương Tử Quân là người lăn lộn quan trường lâu năm, hắn hiểu rất rõ đạo lý này. Người trong quan trường dù anh cho là mình có tài không gặp thời cũng không thể phàn nàn chính mình thế này thế nọ được. Gặp phải chuyện không may thì nên tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình, không phải cứ mãi nói này nọ với lãnh đạo. Thử nghĩ mà xem, anh cho rằng lãnh đạo sẽ quan tâm đến mình sao? Anh nói như vậy chẳng lẽ nghĩ rằng lãnh đạo có mắt không tròng? Nếu như không phải lãnh đạo quan tâm đến anh, anh có đi được xa đứng được cao như vậy không? Một câu nói kia có thể làm cho anh nghẹn chết.

Hơn nữa lãnh đạo đều có phương pháp đối với người hầu của mình, cụ thể đưa sang vị trí nào thì anh không thể can thiệp được. Nếu như anh không giữ vững tinh thần, chủ động liên hệ với lãnh đạo, chẳng phải để cho lãnh đạo thấy anh là người luôn suy đoán toan tính của mình sao? Nếu như anh cứ mãi suy bụng ta ra bụng người, luôn phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo và biểu hiện ra quá rõ ràng, như vậy anh nhất định là người đáng sợ, không được trọng dụng.

Sự việc đến nước này thì Vương Tử Quân cũng không thể tiến mà khó thể lùi, mặc cho chính mình bị đưa lên đầu sóng ngọn gió của dư luận, anh không thể nói ra những lời gì có khuynh hướng cho mình.

– Thân Do Giáp, anh đi đến nơi nào rồi? Anh còn chưa chuẩn bị xong sao? Điện thoại vừa nối thông thì Tào Kha Nhi đã dùng giọng như làm nũng nói.

Bạn trai của Tào Kha Nhi tên là Thân Do Giáp, tuy không phải là người trong quan trường nhưng lại có lý lịch học tập ở nước ngoài, chỉ sau hai năm đã phát triển được một công ty con với tài sản hơn ba chục triệu, công khai tiến vào trong mắt của người Tào gia.

Tào Kha Nhi căn bản là nói gì nghe nấy với một thương nhân kỳ tài như Thân Do Giáp, đến nổi Tào Kha Nhi thường cố ý trêu đùa hắn, đó là chơi một trò mãi mà không biết mệt. Nàng nói mỗi khi trời vừa tối thì hắn có thể lập tức nằm ngủ ngáy o o, điều này làm cho hai người cười không thở nổi.

– Ôi, bảo bối, em giao việc mà anh không tranh thủ thời gian làm cho xong sao? Em yên tâm, anh đang ở khách sạn Kim Hào, người ta vừa mới đưa đến một đợt hàng cá muối đỉnh cấp, anh để cho bọn họ chuẩn bị một chút, đảm bảo em sẽ thỏa mãn.

– Anh xem rồi làm cho tốt, em phải đi đón anh rể, anh ở khách sạn chờ em. Tào Kha Nhi nói rồi cũng không cho Thân Do Giáp kịp phản ứng mà cúp điện thoại.

Tào Kha Nhi đi vào khách sạn Nam Giang, nàng gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc. Nói với Nguyễn Chấn Nhạc là nàng đang chờ bên ngoài, mà Nguyễn Chấn Nhạc cũng nhanh chóng đồng ý.

– Em Kha Nhi, sao em lại đến chỗ này? Tào Kha Nhi đang chán chét ngồi nghịch điện thoại trong đại sảnh khách sạn, chợt có một âm thanh vang lên.

Tào Kha Nhi nhìn lại, nàng cũng không xa lạ gì người đang chào hỏi mình, đó là trưởng khoa Lý Tú Tú của khu vực tiếp đãi. Người này có dáng người cao gầy, làm cho người ta nhìn vào và sinh ra cảm giác vui vẻ đẹp đẽ.

Tào Kha Nhi sở dĩ quen biết Lý Tú Tú cũng là vì có vài tin tức bên lề trong văn phòng tỉnh ủy, bắt đầu có nhiều người nói nàng và Lý Tú Tú là hai đóa hoa của văn phòng tỉnh ủy.

Tào Kha Nhi cũng không quan tâm đến những lời soi mói của đồng nghiệp, cũng không quá đặt nặng trong lòng. Nàng có sự kiêu ngạo của mình, mà điều này cũng không phải là người như Lý Tú Tú có thể hiểu được. Không phải cô dựa vào vẻ đẹp của mình mà bò lên sao? Có gì mà đặc biệt hơn người? Mỗi một bậc thang tiến lên phải quỳ rạp mình trước một tên quan viên nào đó, xinh đẹp hay không chẳng còn là gì, như vậy còn đáng rêu rao trong văn phòng tỉnh ủy sao?

Tục ngữ có câu hổ không có ý đánh người nhưng người lại có tâm hại hổ, Lý Tú Tú đã từng gặp Tào Kha Nhi một lần, cũng không tự chủ được phải so sánh một phen. Khi Tào Kha Nhi ý thức được điều này thì thấy buồn cười, cũng thấy rất phiền.

Thế nhưng ngoài mặt thì Tào Kha Nhi vẫn phải cố gắng bảo trì quan hệ thân mật với Lý Tú Tú. Mặc dù nàng không quan tâm đắc tội một bình hoa trong văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng nàng cũng không muốn vì một người phụ nữ không ra gì mà ảnh hưởng đến thể diện của mình.

– Chào chị Tú Tú, hôm nay chị không có nhiệm vụ tiếp đãi gì sao?

Sau khi nghe Tào Kha Nhi gọi mình là chị thì hai hàng chân mày đẹp đẽ của Lý Tú Tú khẽ nhăn lại, sau đó nàng mỉm cười nói: – Đúng vậy, hôm nay chủ tịch Kim đến, điểm danh tôi đến đây phục vụ, thật sự là mệnh khổ.

Tào Kha Nhi cũng không bỏ qua hành vi nhíu mày mờ ám của Lý Tú Tú. Từ trong tiếp xúc với Lý Tú Tú thì nàng biết người phụ nữ này không muốn người ta chủ động gọi là chị, vì đối phương bảo dưỡng cực kỳ tốt, quần áo cũng đổi mới liên tục, vì sao lại bị gọi là chị được? Như vậy là quá già.

Tào Kha Nhi phát hiện được bí mật này, nàng hầu như mỗi lần gặp mặt Lý Tú Tú đều dùng giọng thân mật gọi là chị, sau đó nhìn đối phương không thoải mái nhưng không dám phát giận, thế là cảm thấy rất vui sướng.

– Chị Lý xem như vất vả rồi. Tào Kha Nhi đã hoàn thành hoạt động mờ ám của mình, nàng cũng không còn tâm tư tranh cường hào thắng với đối phương. Nàng cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi với Lý Tú Tú, thế nên ngậm miệng không nói.

Lý Tú Tú cười cười, nàng chuẩn bị lên tiếng, chợt thấy cầu thang khách quý mở ra, nàng tranh thủ thời gian nói với Tào Kha Nhi: – Em Kha Nhi, em ngồi chơi nhé, chị đi trước, chủ tịch Kim đi ra rồi.

Tào Kha Nhi nhìn Lý Tú Tú lắc lư vòng eo khêu gọi đi về phía trước mà không nhịn được phải nở nụ cười. Nhìn về phía Lý Tú Tú thì thấy phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn và anh rể Nguyễn Chấn Nhạc đang đi ra, thế là nàng nhanh chóng đứng lên đi đón anh rể.

– Cục trưởng Nguyễn, lần này ngài đến Nam Giang với nhiệm vụ quan trọng, tôi cũng không quấy rầy ngài. Nhưng nếu lần sau ngài đến Nam Giang, nhất định phải nể mặt chúng tôi một chút. Kim Hành Thuấn bắt chặt tay Kim Hành Thuấn rồi thân mật nói.

Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc cũng rất dễ gần: – Chủ tịch Kim, ngài biết tôi có nhiệm vụ trên người, mà tôi cũng thật sự bất đắc dĩ. Tôi sẽ khắc ghi lời nói của ngài, cũng mong lần sau ngài đến thủ đô thì cho tôi cơ hội.

Lý Tú Tú đứng cung kính sau lưng hai người Kim Hành Thuấn và Nguyễn Chấn Nhạc, nàng giống như phụ trợ cho bầu không khí nói chuyện giữa hai người đàn ông. Khi nàng thấy Tào Kha Nhi đi đến thì đầu tiên là sững sờ, nhưng cũng không dám mở miệng. Nàng chỉ đưa mắt nhìn đối phương, tỏ ý đây là địa bàn của mình, để cho Tào Kha Nhi đừng xen vào.

Hôm nay Tào Kha Nhi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn, hai chân thon lộ ra, làm cho dáng người thêm đẹp và là da càng thêm trắng nõn. Hơn nữa nàng quen sống an nhàn sung sướng, thế cho nên khí chất của bản thân căn bản là không dễ học được.

– Kha Nhi đến rồi à? Nguyễn Chấn Nhạc thấy Tào Kha Nhi thì lên tiếng bắt chuyện rất thân thiết, sau đó giới thiệu với Kim Hành Thuấn: – Chủ tịch Kim, đây là em gái của vợ tôi, là Tào Kha Nhi.

– Ha ha, Kha Nhi là mỹ nữ được văn phòng tỉnh ủy Nam Giang công nhận, trước đó vài ngày tôi còn gặp mặt chủ nhiệm Tào, khi đó tôi nói với anh ấy nếu để cho Kha Nhi tiếp tục phát triển ở Nam Giang, như vậy là giúp đỡ lớn với tỉnh Nam Giang chúng tôi. Kim Hành Thuấn nhìn Tào Kha Nhi rồi bày ra bộ dạng trưởng bối nói.

Kim Hành Thuấn biết hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Kha Nhi có chuyện, thế nên hắn cũng không dây dưa với Nguyễn Chấn Nhạc, nói lời cáo từ rồi bỏ đi.

Tào Kha Nhi đưa Nguyễn Chấn Nhạc lên chiếc xe Tùng Thử mình vừa mua, sau đó mới cười ha hả không quan tâm đến hình tượng. Nguyễn Chấn Nhạc tuy cực kỳ chiều chuộng cô em vợ của mình, thế nhưng lúc này thấy nàng cười như vậy vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.

– Kha Nhi, nha đầu xấu xa này, em vẫn muốn trêu đùa anh sao? Anh có gì không thích hợp sao? Nguyễn Chấn Nhạc vô thức nhìn chính mình, lại phát hiện không có chút vấn đề gì cả.

– Không, anh rể vẫn đẹp trai tiêu sái như ngày nào. Tào Kha Nhi vẫn cười, sau đó nàng dùng giọng vui vẻ giải thích: – Em chỉ là thấy được biểu hiện của một người phụ nữ, thế là cảm thấy rất vui sướng. Cám ơn anh rể, tuy đánh vào mặt một tiểu nhân vật không có gì đáng khoe khoang, thế nhưng em vẫn cảm thấy rất vui.

Nguyễn Chấn Nhạc gần đây rất thận trọng, lúc này nghe thấy Tào Kha Nhi nói như vậy thì không khỏi cười nói: – Em nói người phụ nữ kia sao? Cô ấy trêu chọc công chúa nhà Tào gia sao? Nói cho anh biết, nếu như cô ta nói gì không hay, anh sẽ cho cô ta xuống nông thôn rèn luyện vài năm.

– Được rồi, anh rể, anh không cần cố gắng làm em vui vẻ. Tào Kha Nhi nói rồi khởi động xe, chiếc xe Tùng Thử rất khéo léo, bên trong được Tào Kha Nhi sắp xếp cực kỳ có hương vị của phụ nữ.

– Chất lượng chiếc xe này khá tốt, tuy kém hơn một chút so với những hãng cùng loại, thế nhưng cũng xem như tương xứng. Nguyễn Chấn Nhạc ngồi ở hàng ghế sạch sẽ phía sau rồi vỗ vỗ lên xe cười nói.

– Điều này là đương nhiên, em bỏ ra năm mươi ngàn mới mua được đấy. Tào Kha Nhi có chút tự hào với chiếc xe của mình, lời khích lệ của Nguyễn Chấn Nhạc càng làm cho nàng thêm kiêu ngạo.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không xa lạ gì giá cả xe hơi trên thị trường, sau khi nghe Tào Kha Nhi nói chiếc xe này có giá năm mươi ngàn thì không khỏi dùng giọng trêu chọc nói: – Có phải ông chủ bán xe muốn tặng em không?

– Anh rể, anh cũng quá lạc hậu rồi, chẳng lẽ anh không biết chiếc xe này có giá năm mươi ngàn sao? Loại xe này đã bán được hơn mười ngàn chiếc trong nước rồi đấy. Tào Kha Nhi nói đến đây thì vỗ vỗ lên chiếc xe của mình: – Đây là xe Tùng Thử, em mua vì muốn giúp đỡ sản phẩm trong nước.

– Đây là xe Tùng Thử được Vương Tử Quân cố gắng giúp đỡ sao? Nguyễn Chấn Nhạc nhìn qua cửa sổ xe, lúc này thấy ở thành phố Đông Hồng đầy xe Tùng Thử, hắn không khỏi cảm khái nói: – Vương Tử Quân thật sự làm không ít chuyện hiện thực ở Nam Giang.

– Anh rể, trưởng phòng Vương sẽ bị điều đi sao? Tào Kha Nhi vốn không muốn hỏi vấn đề này, nhưng sau khi nghe Nguyễn Chấn Nhạc chủ động nhắc đến Vương Tử Quân, nàng không khỏi có chút hiếu kỳ, thế là trầm giọng hỏi.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Tào Kha Nhi, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: – Vương Tử Quân cũng không có vấn đề gì, tất nhiên sẽ không có chuyện gì.

– Anh rể, anh gạt em, người nào không biết các anh đến Nam Giang là gì cái gì? Anh yên tâm, em rất kín miệng, anh cứ nói cho em biết đi. Tào Kha Nhi dùng ánh mắt bất mãn nhìn Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó lại dùng giọng làm nũng nói.

Nguyễn Chấn Nhạc đối diện với một Tào Kha Nhi cực kỳ thông minh khéo hiểu lòng người, hắn sinh ra cảm giác bức bối khó tiêu tan. Thử nghĩ mà xem, Tào Kha Nhi là chị em với Tào Chân Nhi, vì sao hai bên không chút tương thông?

Nguyễn Chấn Nhạc luôn căng cứng cả người vì công tác, luôn ở vào trạng thái tên đã lên dây, nhưng lúc này khi thấy sự việc biến chuyển, hắn tuy có chút mệt mỏi nhưng tinh thần hoàn toàn trầm tĩnh. Hắn chợt cảm thấy có chút vắng vẻ, một cảm giác cô đơn xâm lấn tâm hồn. Hắn không nhớ rõ bao nhiêu ngày rồi mình chưa chạm qua Tào Chân Nhi, cái này giống như cũng không có gì là kỳ quái, vì khi đối mặt với Tào Chân Nhi thì hắn luôn cảm thấy bộ phận cần tham chiến chợt mềm nhũn, căn bản không thể sẵn sàng chiến đấu.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy cả người như đờ đi. Vì thế hắn không quan tâm đến câu hỏi thăm của Tào Kha Nhi về Vương Tử Quân.

– Chúng tôi đến để điều tra xem tác phong công tác của anh ta thật sự có vấn đề gì không, nếu muốn làm ra thành tích thì phải là tác phong không tốt, nhưng tác phong của anh ấy vẫn khá tốt, thế nên lo lắng chỉ là vô cớ mà thôi. Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi rút thuốc ra hút, sau đó nghĩ thế nào lại thôi.

– Như vậy anh ta sẽ bị xử lý sao? Không biết vì sao Tào Kha Nhi rất để bụng vấn đề của Vương Tử Quân, thậm chí còn vượt qua cả sự quan tâm với Thân Do Giáp.

– Nhiều lắm là di dời vị trí, vì sao thành tích của anh ta là khó thể chối cãi được. Nguyễn Chấn Nhạc nói rất đúng trọng tâm, không khỏi dùng giọng hâm mộ lên tiếng.

Lời nói của anh rể làm cho Tào Kha Nhi không khỏi thở dài một hơi. Khi nàng chuẩn bị quẹo xe vào, hai người đi đường chợt thu hút sự chú ý của nàng. Hai người kia nhìn giống như có độ tuổi tương tự với nàng, nam thì anh tuấn, nữ xinh đẹp quyến rũ, nhìn qua giống như hai người ngọc đang nắm lấy tay nhau.

Tào Kha Nhi nhìn hai người kia mà không khỏi ngẩn ngơ, xe cũng dừng ngay lại. Nguyễn Chấn Nhạc đang ngồi sau suy nghĩ sự việc, hắn nhìn theo ánh mắt của Tào Kha Nhi, vẻ mặt sững sờ.