Chương 1647: Kéo dài một chút, hoãn lại một chút

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chủ tịch Vương, ngài xem văn kiện phê bình này có nên uyển chuyển một chút được không? Hà Kiến Chương cầm một phần văn kiện đưa đến cho Vương Tử Quân, trên gương mặt có vài phần ý nghĩ khuyên nhủ.

Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện Hà Kiến Chương đưa đến, hắn thấy đó là một thông cáo phê bình trên danh nghĩa của ủy ban nhân dân tỉnh với sự kiện tiếp đãi thương nhân quá lãng phí của thành phố Linh Long. Thông cáo này đã được làm xong từ hai ngày trước, bây giờ còn chưa được truyền xuống thì Hà Kiến Chương đã đi đến.

Vương Tử Quân nhìn lên văn kiện trên bàn, sau đó hắn cười hỏi Hà Kiến Chương: – Chủ tịch Hà, anh cảm thấy phần thông cáo này còn gì chưa thỏa đáng sao?

– Chủ tịch Vương, không phải là không thỏa đáng, nhưng có phải quá nghiêm khắc hay không? Dù thế nào thì lần này thành phố Linh Long cũng có thành quả kêu gọi đầu tư không nhỏ, tập đoàn Huyền Hà lại xây dựng một tòa nhà cao nhất Mật Đông ở Linh Long, nó sẽ là kiến trúc tiêu chí cho Mật Đông, thật sự làm cho Mật Đông chúng ta rạng rỡ một chút. Hà Kiến Chương trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình với Vương Tử Quân.

Sau khi cùng công tác với nhau một thời gian thì Hà Kiến Chương xem như hiểu tính nết của Vương Tử Quân, khi làm việc thì Vương Tử Quân chú trọng người nói thẳng hơn người đi đường vòng, vì đường vòng không những mất công mất sức, hơn nữa còn không đạt được hiệu quả mong muốn.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Hà Kiến Chương: – Chủ tịch Hà, chúng ta cần phải khen ngợi thành tích, thế nhưng vẫn phải phê bình những hành vi phô trương lãng phí. Nếu như không làm cho rõ ràng, như vậy chẳng phải dung túng hành vi này sao? Nếu cứ như vậy mãi thì không biết còn được bao nhiêu tài chính cho địa phương nữa đây?

– Chủ tịch Vương, ngài nói rất đúng, thế nhưng thành phố Linh Long… Hà Kiến Chương định nói đến sự đặc biệt của thành phố Linh Long, thế nhưng sau đó lại phải nuốt những lời này vào bụng.

Vương Tử Quân hiểu vì sao Hà Kiến Chương muốn nói lại thôi, hắn cười nói với Hà Kiến Chương: – Bầu không khí xa hoa lãng phí căn bản là đối chọi gay gắt với công tác của chúng ta, nếu như chúng ta xử lý không rõ ràng, tránh nặng tìm nhẹ, sau này công tác sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Hà Kiến Chương làm sao không hiểu rõ điều này? Sở dĩ hắn đề nghị như vậy với Vương Tử Quân chủ yếu là coi trọng một phương diện khác. Lúc này Sầm Vật Cương tỏ thái độ rất chính xác với phương diện kêu gọi đầu tư, đó là dùng hết sức cổ vũ địa phương kêu gọi đầu tư để toàn lực phát triển kinh tế. Lần này thành phố Linh Long kêu gọi đầu tưu tổn hao nhiều tài chính, thế nhưng đối với tình hình tài chính trong tỉnh thì chỉ là chín trâu mất một sợi lông, thật sự không đáng nhắc tới. Hơn nữa tập đoàn Huyền Hà đến đầu tư lại căn bản là một điểm sáng lớn của tỉnh.

Nếu như Vương Tử Quân tiến hành phê bình thật nghiêm tình huống xa hoa lãng phí của thành phố Linh Long, như vậy rất có thê sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt, đặc biệt là sẽ bị bắn ngược ở bên phía Sầm Vật Cương. Lúc này cục diện trong tỉnh đang khá hài hòa, Hà Kiến Chương thích điều này, hắn không muốn nhìn thấy Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương vì chút chuyện nhỏ mà rơi vào thế giằng co.

– Chủ tịch, có phải nên hoãn lại thời gian cho ra thông cáo này không? Hà Kiến Chương suy tư giây lát rồi khẽ đề nghị.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Hà Kiến Chương, hắn hiểu Hà Kiến Chương nói như vậy vì điều gì. Hắn không phải là người không thông tình đạt lý, thế nhưng có nhiều chuyện kéo dài trì hoãn thì sẽ dần dần chết đi.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn lấy ra một phần văn kiện rồi nói: – Tôi hiểu tâm tư của chủ tịch Kiến Chương, nhưng bầu không khí như vậy không xử lý ngay thì không được. Anh xem cái này đi, đây là số tiền chúng ta hao tổn trong lúc kêu gọi đầu tư cả năm qua.

Hà Kiến Chương tiếp nhận văn kiện trong tay của Vương Tử Quân, hắn xem xét mà không khỏi cảm thấy kinh hãi. Mặc dù hắn biết công tác kêu gọi đầu tư khá tốn tiền của, thế nhưng lại không khỏi hoảng sợ vì con số kinh hoàng như vậy.

– Chủ tịch Vương, nên xử lý bầu không khí này, nhưng ngài có nên thương lượng trước với bí thư Sầm hay không? Hà Kiến Chương suy nghĩ giây lát rồi dùng giọng thiện ý nhắc nhở.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không tiếp tục chủ đề này, chỉ trầm giọng nói: – Anh có ý nghĩ gì với quy hoạch của tất cả các thành phố trong tỉnh?

– Tuy còn chưa có báo cáo thế nhưng nhìn từ những tình huống mà chúng ta có được thì thấy có nhiều quy hoạch đang tồn tại những vấn đề liên quan đến đất đai. Tôi cảm thấy những quy hoạch không tốt nên dừng lại ngay. Hà Kiến Chương trở tay không kịp với suy nghĩ quá rộng của Vương Tử Quân, thế nhưng vẫn phải nói ra lời đề nghị của mình.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, một lúc sau mới nói: – Các khu quy hoạch có thể đẩy mạnh trình độ phát triển kinh tế, thế nhưng nếu mọc lên như nấm thì căn bản là quá áp đặt. Những hành vi không ra gì kia căn bản không những không thể thúc đẩy kinh tế phát triển, ngược lại còn cho ra không ít vấn đề ở phương diện quỹ đất, chúng ta nên dừng lại một loạt hạng mục như vậy.

“Ngừng các khu quy hoạch?” Câu nói này của Vương Tử Quân làm cho Hà Kiến Chương chợt run lên, bây giờ khắp nơi đang hừng hực khí thế xây dựng các khu quy hoạch, bọn họ không phải vì muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế của mình sao? Nó không những liên quan đến tình hình phát triển kinh tế của địa phương, còn liên quan đến thành tích của nhiều lãnh đạo.

Nếu như ngừng các khu quy hoạch kia lại, như vậy cũng không phải là một sự kiện đơn giản. Hơn nữa bí thư Sầm Vật Cương chính là người cực kỳ chú ý đến phương diện này.

Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Hà Kiến Chương lại không dám nói ra lo lắng của mình, dù sao thì đề nghị này của Vương Tử Quân không có chút vấn đề. Hơn nữa một khi Vương Tử Quân đã quyết định thì chính mình có khuyên cũng không có được tác dụng lớn.

Xem ra bầu không khí bình tĩnh khó thể nào giữ được lâu.

Khi Hà Kiến Chương đang cảm khái thì trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Đồ Phấn Đấu đi đến dùng giọng phẫn nộ nói: – Bí thư Sầm, đồng chí của thành phố Linh Long chúng tôi vì muốn kêu gọi tập đoàn Huyền Hà đến đầu tư mà vứt bỏ nhà cửa chạy đến Hongkong đồn trú hơn ba tháng, bây giờ hạng mục đã thành, thế nhưng lại bị người ta nói là xa hoa lãng phí, ngài nói xem như vậy có đúng không?

Sầm Vật Cương không nói gì, lão chỉ lẳng lặng uống trà, lão biết rõ người Đồ Phấn Đấu đang nói đến là ai, cũng hiểu rõ mục đích đến tố cáo của Đồ Phấn Đấu.

– Bí thư Sầm, tôi biết rõ có người không thích thành phố Linh Long chúng tôi phát triển tốt đẹp, ai bảo thành phố Linh Long là do một tay ngài gầy dựng lên? Chúng tôi phát triển mạnh mẽ cũng không cầu công lao to lớn, thế nhưng cũng không mong người ta vì một chút chuyện nhỏ mà chắn đường làm bậy. Đồ Phấn Đấu là người đi theo Sầm Vật Cương khá nhiều năm, biết rõ tính cách của Sầm Vật Cương, biết rõ lúc này Sầm Vật Cương không nói lời nào nhưng lời nói của mình vẫn lọt vào đầu.

– Bốp! Sầm Vật Cương đặt ly nước xuống bàn, lão đưa mắt nhìn Đồ Phấn Đấu rồi trầm giọng nói: – Phấn Đấu, anh nghe ai nói như vậy? Anh ngồi ở trên vị trí của mình thì trước khi sự việc chưa được định luận, anh cần phải là người giữ vững bầu không khí chặt chẽ, không lan truyền, không phát tán tin đồn. Chỉ dựa vào vài tin đồn nhảm mà anh đã ngồi không yên rồi sao? Ai xử phạt các anh?

Đồ Phấn Đấu thấy Sầm Vật Cương nổi giận thì không những không sợ hãi mà còn dùng giọng rất có khí thế nói: – Bí thư Sầm, chuyện này đã được lan truyền ở phía ủy ban nhân dân tỉnh, tôi nghe nói đã cho ra văn kiện phê bình thành phố Linh Long.

– Sao? Dựa theo lời nói của anh, như vậy các anh không có sai lầm nào khi đến thành phố Hongkong kêu gọi đầu tư, là có người phê bình oan các anh sao? Sầm Vật Cương đứng lên chỉ vào Đồ Phấn Đấu rồi lớn tiếng nói.

Đồ Phấn Đấu cứng miệng nói: – Bí thư Sầm, lần này chúng tôi đi kêu gọi đầu tư dù có tốn chút tiền của, thế nhưng tôi cũng biết rõ tổng số tiền bỏ ra cho sự kiện lần này. Vì kêu gọi được đầu tư mà chúng tôi chi khá mạnh tay, thế nhưng ngài cũng phải biết rằng những xí nghiệp mà chúng tôi chiêu đãi không giống như trong nội địa, không phải tùy tiện tìm quán ăn dùng cơm là được. Hơn nữa đám lãnh đạo các xí nghiệp nổi tiếng nếu như không được chiêu đãi chu đáo, như vậy bọn họ sẽ có thể diện sao?

Sầm Vật Cương khoát tay áo với Đồ Phấn Đấu, lão trầm giọng nói: – Anh ghi báo cáo về tất cả tình huống gửi cho tôi, tôi sẽ xét duyệt, xem các anh có vấn đề nào ở sự kiện này không?

– Bí thư Sầm, vẫn là câu nói thân thẳng không sợ bóng nghiêng, tôi đã viết xong báo cáo, có gì không đúng thì ngài cứ cách chức của tôi, tôi sẽ không nói hai lời. Thế nhưng tôi cũng không mong muốn thủ hạ của mình vùi đầu kéo xe, đến khi ngóc đầu lên lại bị người ta cho ăn đòn. Đồ Phấn Đấu nói ra hai chữ ăn đòn cực kỳ trịnh trọng, làm cho người ta suy nghĩ mà không khỏi sinh ra cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

– Anh làm tốt công tác của mình là được, những thứ khác anh không cần phải lo. Sầm Vật Cương không những không nổi giận mà vỗ vỗ vai Đồ Phấn Đấu rồi nói: – Tỉnh ủy nhìn rõ ràng công tác của anh, không phải ai muốn bôi đen cũng được. Nhưng những lời như vừa rồi của anh chỉ có thể nói ở chỗ của tôi, nếu như tôi phát hiện anh ra ngoài nói bậy bạ, tôi sẽ không tha cho anh.

Sầm Vật Cương nói cực kỳ khó nghe thế nhưng Đồ Phấn Đấu nghe vậy mà không khỏi sinh ra cảm giác hưởng thụ. Lúc này trên gương mặt thật thà phúc hậu của hắn chợt xuất hiện nụ cười sáng rực, hắn tiến lên một bước đối diện với Sầm Vật Cương rồi nói: – Bí thư Sầm, con người của tôi thế nào thì ngài hiểu rõ ràng. Tôi cảm thấy mình cho dù bị uất ức cũng có thể chịu đựng được. Thế nhưng bí thư Sầm, tôi không đành lòng bị người khác lừa gạt. Sao anh ta không tìm chỗ nào khác để khai đao, cứ nắm chặt thành phố Linh Long? Tôi thấy thành phố Linh Long là phần đất của ngài, thế nên nói không nên lời, đây rõ ràng là ông say không phải vì rượu, là vì hướng về phía ngài.

Sầm Vật Cương rất căm tức, lão chỉ vào mặt Đồ Phấn Đấu, đuổi người này ra khỏi phòng.

Khi Đồ Phấn Đấu nói lời càu nhàu với Sầm Vật Cương thì thư ký của Sầm Vật Cương đi vào, hắn thấy Đồ Phấn Đấu nói với tâm tình kích động thì cũng không chen vào, mà hắn cũng không đủ độ nặng để chen vào. Hắn nghe được vài lời của Đồ Phấn Đấu, cảm thấy nó rất có hương vị. Nhìn qua thì cảm thấy Đồ Phấn Đấu là người quá làm càn, chỉ là một vị bí thư thị ủy thế nhưng dám thân mật với bí thư tỉnh ủy đến mức độ như vậy, điều này khó thể nói rõ ràng cho được. Đồ Phấn Đấu nói không che đậy miệng như vậy thật ra là biểu hiện sự thân cận với Sầm Vật Cương, tăng cường độ nặng của mình.

Sầm Vật Cương ngồi xuống ghế xem báo cáo của Đồ Phấn Đấu, sau khi nhìn vào số liệu thì vẻ mặt liên tục thay đổi.

Tuy thành phố Linh Long bỏ ra quá nhiều tiền ở phương diện chiêu đãi nhà đầu tư, thế nhưng Sầm Vật Cương cảm thấy nếu so sánh với chuyện tập đoàn Huyền Hà đến đầu tư ở Mật Đông thì chỉ là vấn đề nhỏ không đáng nhắc đến. Nếu tập đoàn Huyền Hà đến đầu tư ở Mật Đông, như vậy số tiền lợi nhuận từ thuế sau này cũng là khổng lồ.

Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Sầm Vật Cương, những lời nói vừa rồi của Đồ Phấn Đấu như cây kim đâm vào đầu lão.

“Anh ta không phải hướng về phía thành phố Linh Long, mà là hướng về phía ngài. Người nào không biết thành phố Linh Long do một tay ngài gầy dựng lên, anh ta đột phá ở thành phố Linh Long rõ ràng là ông say không phải vì rượu!”

– Anh ta có nên làm vậy không? Sầm Vật Cương thì thào một tiếng, gương mặt chợt trở nên âm trầm.

– Bí thư, vừa rồi chủ tịch Vương có gọi điện thoại đến, nói là có việc cần bàn bạc với ngài. Thư ký khẽ gõ cửa đi đến rồi trầm giọng báo cáo.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: – Cậu nói với chủ tịch Vương…Nói là…

Khi hai chữ nói là vừa cho ra khỏi miệng thì Sầm Vật Cương chợt nảy lòng tham: – Mời chủ tịch Vương buổi chiều đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Thư ký có chút sững sốt, sau đó gật đầu nói: – Tôi sẽ thông báo cho chủ tịch Vương.

Khi Kim Chính Thiện đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang sửa chữa một bản thảo phát biểu. Đây là bài phát biểu của hắn ở hội nghị công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị, tuy Triệu Hiểu Bạch viết rất tốt, thé nhưng hắn cảm thấy nó cũng không hợp khẩu vị của mình.

– Chủ tịch Vương. Kim Chính Thiện vừa vào cửa thì đã mỉm cười chào hỏi, Triệu Hiểu Bạch đi theo phía sau bắt đầu châm trà rót nước.

Vương Tử Quân buông văn kiện mỉm cười đứng lên khỏi ghế đi tới, hắn bắt tay Kim Chính Thiện rồi cười cười nói: – Bí thư Kim, anh là khách quý, mời anh ngồi.

Kim Chính Thiện nhìn Vương Tử Quân phong độ nhẹ nhàng mà không khỏi cảm khái, trước kia hắn tưởng rằng Vương Tử Quân khó lọt qua cửa ải này, không ngờ người ta không những gió êm sóng lặng, còn làm cho cha con Thịnh gia ngã đau. May mà khi đó Triệu Hiểu Bạch cố gắng chịu đựng, nếu không thì vẫn bảo trì được quan hệ như trước với Vương Tử Quân, thế nhưng hai bên chắc chắn là bằng mặt không bằng lòng.

Sau khi nói vài câu thân cận với Vương Tử Quân, Kim Chính Thiện chợt trầm giọng nói: – Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bí thư Yến Quy sắp được điều động có phải không?

– À, thật sự là như vậy. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Kim Chính Thiện rồi khẽ nói. Chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ, hắn cũng không cần giấu diếm.

– Chủ tịch Vương, vị trí bí thư thị ủy Rừng Mật cũng không dễ làm, chưa nói đến phương diện sự vụ quấn lấy người, còn phải xử lý tốt công tác phối hợp với các đơn vị trong tỉnh. Những năm qua tôi ở trên cương vị công tác này căn bản đã bị bóc ra nhiều lớp da, nói thật lòng với ngài, tôi thật sự sinh ra cảm giác uể oải cả thể xác và tinh thần. Kim Chính Thiện nâng ly trà Triệu Hiểu Bạch vừa rót lên uống một ngụm rồi dùng giọng cảm khái nói.