Chương 786: Quan cho ra con số, con số xuất cao quan

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Duẫn Quang Phát nói ra một loạt con số làm cho Lý Điền Đắc gật đầu không thôi. Những ngày qua hắn có nghe nói về hành động của thành phố La Nam, nhưng thật không ngờ lại có động tác lớn như vậy. Nếu như sớm biết có nhiều xí nghiệp đầu tư vào thành phố La Nam như vậy, hắn với kinh nghiệm chuyên nghiệp của mình, sẽ đoán được năm nay La Nam tăng trưởng bao nhiêu phần trăm.

– À, tôi biết rồi, trưởng phòng Duẫn, xem ra lần này thành phố La Nam đã như sao trên trời.

Sau khi nắm rõ tình huống, Lý Điền Đắc cũng không còn tâm tư dây dưa với Duẫn Quang Phát, bây giờ hắn nghĩ đến tình huống đến báo cáo cho cục trưởng.

Dù sao con số của thành phố La Nam cũng thật sự làm cho người ta kinh hoàng.

Quan Vĩnh Hạ ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên con đường nhỏ trong khu văn phòng tỉnh ủy, hắn cười tủm tỉm gật đầu với nhân viên công tác tới lui qua lại, chỉ cần có người chào hỏi thì hắn sẽ gật đầu đáp lại. Dù hắn thật sự không biết đám người mà mình gật đầu đáp lại kia có tên tuổi thế nào.

Quan Vĩnh Hạ là thường ủy tỉnh ủy, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn cũng là một lãnh đạo xếp trong hàng mười người lớn nhất tỉnh, hơn nữa hắn được bí thư Nhất Phong tín nhiệm, đôi khi lời nói còn nặng hơn cả phó bí thư tỉnh ủy.

Nhưng khi Quan Vĩnh Hạ đi đến ngoài phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, hắn khẽ hạ đầu xuống thấp, dần cúi xuống, sau đó nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ rồi đưa tay lên gõ cửa.

– Thư ký trưởng Vĩnh Hạ à, ngồi bên này đi.

Hào Nhất Phong thấy Quan Vĩnh Hạ đi vào, lão khoát tay cho Quan Vĩnh Hạ ngồi xuống ghế đối diện.

Trước bàn làm việc của Hào Nhất Phong có một chiếc ghế, chiếc ghế này không phải là người bình thường sẽ có tư cách được ngồi, người ngồi lên nó phải là những tồn tại được Hào Nhất Phong coi trọng.

Quan Vĩnh Hạ nhìn gương mặt của bí thư Hào Nhất Phong, hắn biết rõ tâm tình của bí thư là rất tốt, hắn cười cười nói:

– Bí thư Nhất Phong, hôm nay có chuyện vui gì muốn chia xẻ với thuộc hạ không?

Khi Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh Sơn Nam thì Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, quan hệ giữa hai người rất ăn ý. Khi cùng Hào Nhất Phong ra ngoài kiểm tra chỉ đạo công tác, Quan Vĩnh Hạ luôn tỏ ra kính sợ, nhưng khi chỉ còn hai người thì Quan Vĩnh Hạ có chút tùy tiện hơn. Tất nhiên Quan Vĩnh Hạ cũng phải chú ý chừng mực, trên quan trường cấp bậc rất nhiêm và có quy củ, nếu lãnh đạo thân cận với anh thì được gọi là hòa ái, nhưng nếu anh căn cứ vào đó mà lỗ mãng xem lãnh đạo như người thân, đó là không biết trời cao đất rộng.

Vì thế mà thể hiện mối quan hệ với lãnh đạo luôn là một nghệ thuật cần học hỏi lâu dài.

Làm lãnh đạo tất nhiên sẽ có cảm giác lên cao cô đơn gió lạnh, bọn họ cũng cần phải có bạn bè, cần có người nói chuyện tùy ý với mình. Vì thế trong mắt Hào Nhất Phong thì Quan Vĩnh Hạ không chỉ là một thủ hạ trợ giúp công tác, còn là một người bạn thân thiết.

Sau khi nghe lời trêu chọc của Quan Vĩnh Hạ, Hào Nhất Phong cười cười nói:

– Thật sự là có tin tức tốt, vừa rồi Nguyễn Chấn Nhạc của thành phố Đông Bộ gọi điện thoại đến báo cáo công tác, cậu ta nói năm nay thành phố Đông Bộ tăng trưởng hai mươi phần trăm.

– Nguyễn Chấn Nhạc nói là sự thật. Bí thư Hào, lần này hội chợ xúc tiến thương mại tổ chức ở thành phố Đông Bộ, tất nhiên Đông Bộ sẽ ký được nhiều hạng mục, tăng trưởng hai mươi phần trăm cũng xem như dẫn đầu toàn tỉnh.

Quan Vĩnh Hạ đã đoán ra được mục đích của Hào Nhất Phong, hắn mở miệng góp vui.

Hào Nhất Phong cười cười, lão nâng ly nước lên uống một ngụm:

– Cuối năm là thời điểm tổng kết, tỉnh chúng ta và Chiết Giang có sự cách biệt quá lớn, tôi hy vọng hai năm tới có thể thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.

Sơn Nam và Chiết Giang là láng giềng, tốc độ phát triển kinh tế cũng không khác biệt gì nhiều, có thể nói là chiến hữu cùng chung chiến hào. Nhưng vì hoàn cảnh địa lý khác nhau, nhiều khi bị đưa ra so sánh. Nếu như vẫn không khác gì nhau nhu trước kia thì sẽ chẳng là vấn đề, hai bên cùng vui vẻ. Nhưng khi bí thư Lâm Trạch Viễn liên tục thúc đẩy, tốc độ tăng trưởng của thành phố Chiết Giang bùng lên quá mạnh, bây giờ tổng sản lượng hay tốc độ phát triển kinh tế cũng luôn đi đầu, vượt xa tỉnh Sơn Nam.

Dù trước đó người đứng đầu tỉnh ủy không phải là Hào Nhất Phong, nhưng khi đó lão vẫn là chủ tịch tỉnh, tất nhiên lão cũng cảm thấy mất mặt. Quan Vĩnh Hạ đi theo Hào Nhất Phong thời gian dài, tất nhiên biết rõ Hào Nhất Phong đang nghĩ gì.

– Bí thư Nhất Phong, tôi nghe nói bí thư Lâm ở bên kia sắp rời khỏi Chiết Giang rồi phải không?

Hào Nhất Phong nhấp một ngụm trà rồi cười nói với Quan Vĩnh Hạ:

– Đã điều động đến làm bí thư thị ủy Ma Đô.

Quan Vĩnh Hạ hít vào một hơi, hắn biết rõ phương án điều động kia có ý nghĩa là gì. Lâm Trạch Viễn là bí thư thị ủy Ma Đô, đây cũng không phải là điều động cùng cấp, không những chức vụ thăng tiến, còn có nghĩa là tương lai chính trị của đối phương là vô hạn lượng.

Nhưng Quan Vĩnh Hạ lại đặt sự việc này vào lòng, tuy hắn biết Hào Nhất Phong không có ý nghĩ với vị trí bí thư thị ủy Ma Đô, nhưng người ta được điều động cũng làm cho bí thư Nhất Phong không thoải mái. Nếu chính mình bây giờ mở miệng kích thích Hào Nhất Phong, rõ ràng là không có ánh mắt.

– Bí thư Hào, tôi cảm thấy chúng ta nên cho ra lời khẳng định đầy đủ với công tác của thành phố Đông Bộ, cần hiệu triệu các nơi học tập kinh nghiệm phát triển kinh tế tiên tiến cua Đông Bộ, phải làm sao để xuất hiện hiệu ứng thắp một chiếc đèn bừng sáng bốn phương. Chỉ cần các thành phố khác nhìn vao đó mà cố gắng, như vậy kinh tế của tỉnh Sơn Nam sẽ tiến lên như diều gặp gió.

Hào Nhất Phong cười cười không nói gì, thế nhưng nụ cười của lão đã nói rõ tất cả. Lão dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Quan Vĩnh Hạ, trong lòng thầm nghĩ không hỗ danh là thư ký đi theo mình nhiều năm, có nhiều thứ không cần nói rõ mà vẫn hiểu thấu, sau đó biểu hiện thái độ rất phù hợp.

Quan Vĩnh Hạ cũng không tiếp tục ở phương diện này, hắn nói vài lời ở phương diện báo cáo công tác cuối năm, sau đó đứng lên nói:

– Bí thư Hào, tôi sẽ cho văn phòng làm ra thông báo để các thành phố học theo tấn gương của thành phố Đông Bộ, sau đó phát xuống các thành phố khác.

– Phải đưa đến khắp đơn vị và ban ngành trong tỉnh.

Hào Nhất Phong khoát tay chặn Quan Vĩnh Hạ lại, sau đó lão dùng giọng chân thật đáng tin nói.

– Tôi sẽ đi làm ngay.

Tuy chỉ thêm vào các đơn vị ban ngành trong tỉnh, nhưng ai cũng hiểu ý của bí thư Nhất Phong là cực kỳ coi trọng sự việc này, vì thế Quan Vĩnh Hạ chợt cảm thấy mình phải nhanh chóng thực hiện công việc này.

Một thông báo có ý nghĩ khen ngợi thật sự không phải là gì khó khăn với những vị thư ký nổi tiếng cán bút thần thánh trong văn phòng tỉnh ủy, dưới tình huống được Quan Vĩnh Hạ coi trọng cao độ, hai mươi phút sau có người đưa văn kiện đến tay hắn.

Sau hai lần sửa đổi, Quan Vĩnh Hạ cuối cùng cũng thấy hài lòng, hắn đi đến phòng làm việc của bí thư Nhất Phong.

– Thư ký trưởng Quan!

Khi Quan Vĩnh Hạ đến phòng làm việc của bí thư Nhất Phong, có người ở phong thư ký chào hỏi hắn. Hắn đưa mắt nhìn, phát hiện đó chính là cục trưởng Phạm Thông Tây của cục thống kê.

– À, chào anh.

Thư ký trưởng Quan tất nhiên đối diện với cán bộ ban ngành thì phải bày ra phong thái lãnh đạo. Hắn có quan hệ bình thường với Phạm Thông Tây, vì vậy cũng không nói điều gì, chỉ khẽ gật đầu đi vào phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.

Hào Nhất Phong lúc này đang tiếp khách, khi thấy khách trong phòng làm việc của bí thư Nhất Phong, Quan Vĩnh Hạ chợt ngây người, sau đó cười nói:

– Chào hai vị lãnh đạo.

Hào Nhất Phong cười cười không nói gì, nhưng Thạch Kiên Quân ngồi bên cạnh Hào Nhất Phong lại nói:

– Thư ký trưởng Quan đến rất đúng lúc, tôi vừa vặn mới nhắc đến anh với bí thư Nhất Phong, anh sang đây ngồi đi.

– Vĩnh Hạ, quyết định khen ngợi đã làm tốt chưa? Đã xong rồi thì nên đưa cho chủ tịch Thạch xem xét một lượt.

Hào Nhất Phong thấy Quan Vĩnh Hạ cầm văn kiện trong tay, biết ngay thư ký trưởng Quan đã cố gắng làm cho xong, bây giờ đã cho ra quyết định.

Thạch Kiên Quân lần này đến tìm Hào Nhất Phong chính là vì chuyện phát triển kinh tế, tuy chưa công bố sắp xếp của các thành phố trong tỉnh, thế nhưng Thạch Kiên Quân thông qua người quen để biết tỉnh Sơn Nam kém xa Chiết Giang, điều này làm cho hắn là một chủ tịch cảm thấy bị động.

Thạch Kiên Quân đang định thương lượng với Hào Nhất Phong làm sao tăng cường kinh tế tỉnh Sơn Nam, chợt thấy Hào Nhất Phong nhắc đến sự việc khen thưởng, thế là hắn nhận lấy văn kiên trên tay Quan Vĩnh Hạ.

“ Quyết định về việc học tập kinh nghiệm phát triển kinh tế tiên tiếng của thành phố Đông Bộ! “

Thạch Kiên Quân nhìn tiêu đề mà đầu tiên nghĩ đến không phải là thành phố Đông Bộ, hắn nghĩ đến sự kiện Hào Nhất Phong lấy lòng người đứng sau lưng Nguyễn Chấn Nhạc. Mà những chuyện này chính Thạch Kiên Quân cũng rất quan tâm.

Văn kiện này có hai trang nhưng Nguyễn Chấn Nhạc chắc chắn sẽ nhận ra thủ đoạn của Hào Nhất Phong. Chỉ thị này được đưa xuống, Nguyễn Chấn Nhạc sẽ là điển hình của tỉnh Sơn Nam, như vậy sẽ là cơ sở tốt cho Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên vị trí cao hơn.

“ Xem ra nếu xem xét công phu vuốt mông ngựa thì mình vẫn chênh lệch so với Hào Nhất Phong! “

Thạch Kiên Quân thầm nghĩ về những tính toán của Hào Nhất Phong, thế là hắn thở dài một hơi, hắn cũng nghĩ rằng mình tuyệt đối không chống lại những hành vi của Hào Nhất Phong. Sau khi suy xét trong nháy mắt thì Thạch Kiên Quân trầm giọng nói:

– Bí thư Hào, tôi kiên quyết đồng ý quyết định học tập kinh nghiệm phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ, chúng ta cần phải đẩy thành phố Đông Bộ lên làm điển hình mới được.

– Chỉ khi nào làm cho tỉnh Sơn Nam xuất hiện xu thế truy đuổi lẫn nhau trong quá trình phát triển kinh tế, chỉ như vậy mới đẩy kinh tế tỉnh chúng ta phát triển lên giao đoạn mới.

Hào Nhất Phong cười cười nói:

– Đúng vậy, hai năm qua kinh tế chúng ta tuy có nhiều thành tích, thế nhưng lại có vài phương diện có thiếu hụt không nhỏ. Đặc biệt là có một vài thành phố ỷ vào thực lực phát triển kinh tế hùng hậu của mình, không muốn phát triển kinh tế, tốc độ tăng trưởng thật sự làm cho người ta phải cảm thấy xấu hổ. Đối với chuyện này tôi cảm thấy chúng ta nên tiến hành phê bình, nhất định phải phê bình, không được nuông chiều.

Hào Nhất Phong nói rất nặng, Quan Vĩnh Hạ ngồi bên cạnh Thạch Kiên Quân tất nhiên cũng có thể hiểu bí thư Nhất Phong đang nói đến thành phố nào. Quan Vĩnh Hạ không mở miệng phát biểu ý kiến ở phương diện này, vì vị bí thư thị ủy kia hắn cũng không quản được.

Thạch Kiên Quân cũng thầm hiểu bí thư Hào Nhất Phong đang nói về ai. Hắn cũng lo lắng đến phương diện phát triển kinh tế của thành phố Sơn Viên, lúc này nghe được bí thư Hào Nhất Phong nói như vậy thì trầm giọng nói:

– Bí thư Nhất Phong, chuyện này nên xử lý cho tốt một chút, thành phố Sơn Viên là hạch tâm của tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại không thể hóa thân thành động cơ kéo cả tỉnh Sơn Nam phát triển kinh tế.

Hai người trao đổi hơn mười phút, sau đó Thạch Kiên Quân rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong. Quan Vĩnh Hạ đưa văn kiện cho bí thư Nhất Phong xem xét, sau đó cũng cất bước ra ngoài.

Hào Nhất Phong vuốt vuốt đầu, tâm tình cũng thả lỏng hơn một chút. Tuy Thạch Kiên Quân có thái độ mập mờ, thế nhưng lại nói rõ một vấn đề chính là đứng với mình cùng một phía trên phương diện phát triển kinh tế. Điều này làm cho Hào Nhất Phong rất vui mừng, vì đấu tranh chính trị là khó tránh khỏi, thế nhưng tốt xấu gì thì Thạch Kiên Quân cũng là người có tính đại cục.

– Cốc cốc cốc.

Tiếng đập cửa khẽ vang lên, cục trưởng cục thống kê Phạm Thông Tây đi vào phòng làm việc của Hào Nhất Phong. Sau khi nhìn thấy bí thư Hào Nhất Phong thì hắn đã cười nói:

– Bí thư Hào, đây là văn bản báo cáo cụ thể về tình hình phát triển kinh tế của các thành phố trong tỉnh Sơn Nam chúng ta.

Tuy được yêu cầu tám giờ đến, thế nhưng lúc này Phạm Thông Tây gặp mặt lãnh đạo đã là hơn mười giờ. Phạm Thông Tây tất nhiên sẽ không chút oán hận với tình huống này, dù sao thì quan lớn cũng đè chết người, hắn có thể chờ lãnh đạo, không thể để cho lãnh đạo phải chờ mình.

Phạm Thông Tây ngôi đối diện với bí thư Hào Nhất Phong, đợi bí thư Nhất Phong khích lệ vài câu, dù sao thì bản báo cáo lần này căn bản không có bất kỳ vấn đề nào.

Thành phố La Nam tăng trưởng một trăm hai mươi phần trăm, Hào Nhất Phong nhìn con số này mà không khỏi sinh ra cảm giác mờ mắt. Điều này sao có thể? Thành phố La Nam phát triển kinh tế mạnh mẽ như vậy sao?

Nhưng những con số được ghi rõ ràng trên báo cáo lại làm cho Hào Nhất Phong không khỏi không nhìn vào, ngay sau đó lão nhanh chóng tỉnh táo lại. Lão biết Phạm Thông Tây nhất định không cho ra một con số giả để lừa gạt mình, lại càng không có bất kỳ sai lầm nào ở phương diện này.

Nhưng Hào Nhất Phong vẫn lầm bầm:

– Thành phố La Nam tăng trưởng một trăm mười hai phần trăm sao?

– Đúng vậy, bí thư Hào, khi vừa nhận lấy bảng báo cáo thống kê thì tôi cũng thật sự không tin. Nhưng sau khi xem xét thật tỉ mỉ, tôi phát hiện kinh tế thành phố La Nam không phải chỉ là phát triển nhanh như thông thường. Thành phố La Nam vốn kém phát triển, bây giờ các hạng mục lớn được đầu tư mạnh mẽ, thế là GDP của cả thành phố tăng tiến chóng mặt.

Phạm Thông Tây nói đến đây thì thay đổi chủ đề:

– Trước kia kinh tế của thành phố La Nam chỉ là bình thường, nhưng bây giờ dưới sự lãnh đạo của thị ủy và bí thư Nhất Phong, mới một năm đã tiến lên bậc thang mới, tốc độ tăng trưởng này thật sự là hiếm có trong nước.

Hào Nhất Phong tất nhiên biết rõ đó là tốc độ phát triển kinh tế không thể hơn được, nhưng bây giờ lão thật sự không vui cho được, dù sao thì vị bí thư thị ủy kia cũng không phải là người mà lão thích thú cho lắm.

– À, rất tốt.

Hào Nhất Phong nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó khuyến khích cục trưởng Phạm Thông Tây hai câu rồi đuổi ra khỏi phòng làm việc của mình. Lão đóng cửa lại, sau đó lấy văn kiện ra xem xét tỉ mỉ, trong mắt tràn đầy do dự.

– Ôi.

Hào Nhất Phong chợt vỗ đùi, lão chợt nhớ ra thứ gì đó, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Quan Vĩnh Hạ.

Nhưng điện thoại chỉ vang lên những tiếng tút tút không ngừng, vị thư ký trưởng giống như lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt Hào Nhất Phong lại giống như biến mất. Lão có chút không thoải mái, sau đó mới gọi điện thoại cho thư ký của mình.

Một phút sau Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại đến, chợt nghe hắn cười nói:

– Bí thư Nhất Phong, ngài tìm tôi sao?