Chương 1739: Hai con lừa trên cây cầu độc mộc(trung).

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

May mà trạng thái dày vò này cũng nhanh chóng kết thúc, Sầm Vật Cương lúc này ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thoáng qua Lý Hanh Dư rồi nói: – Bí thư Lý, biết rõ vì sao tôi gọi anh đến không?

Lý Hanh Dư là người rất có ánh mắt, hắn vội vàng đứng lên nói: – Bí thư Sầm, tôi đến để thừa nhận sai lầm, tôi không làm tốt công tác mới sinh ra nhiễu loạn như vậy.

– Hừ, chính anh làm kiểm điểm thế này căn bản là nói một đường làm một nẻo. Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Hanh Dư: – Anh nghĩ như thế nào tôi còn không rõ sao?

Những lời này của Sầm Vật Cương không khỏi làm cho Lý Hanh Dư chợt run rẩy, hắn cho ra hành động mờ ám ở thành phố Kim Hà, không phải muốn đẩy Lữ Nhạc Ngũ ra khỏi vị trí chủ tịch thành phố sao? Chẳng lẽ bí thư Sầm đã sớm có cảnh giác rồi? Thế là hắn không khỏi sinh ra cảm giác chột dạ.

Khi Lý Hanh Dư còn đang có chút bàng hoàng thì Sầm Vật Cương lạnh lùng nói: – Anh cảm thấy bị tôi trách oan sao? Trách nhiệm của anh là phải có, cũng không phải đổ hết lên đầu mình? Nếu anh có suy nghĩ như vậy thì nên xem xét lại.

– Anh là bí thư thị ủy, nhiệm vụ của anh là phải làm tốt công tác đoàn kết ban ngành, xe lửa chạy nhanh là nhờ đầu tàu, chính anh thì sao? Thành phố Kim Hà các anh sinh ra tình huống chia rẽ, trách nhiệm là thuộc về anh. Nếu không phải anh làm tốt công tác đoàn kết ban ngành, như vậy mâu thuẫn giữa các anh nào đến mức như vậy? Rõ ràng là anh không làm tốt công tác của mình.

Mặc dù Sầm Vật Cương mắng rất thật thế nhưng Lý Hanh Dư không khỏi thở dài một hơi. Bí thư Sầm phê bình nghiêm khắc và nội dung của nó cũng nằm trong dự đoán của hắn, đây căn bản là chuyện tốt.

– Bí thư Sầm, tôi thừa nhận mình không làm tốt công tác của một người đứng đầu ban ngành, tôi có trách nhiệm ở phương diện này.

Biểu hiện của Lý Hanh Dư vẫn làm cho Sầm Vật Cương tương đối thỏa mãn, lão gật đầu nói: – Tôi đã cho đồng chí Anh Hồ xem xét mâu thuẫn giữa hai người các anh, tuy anh có trách nhiệm, thế nhưng cũng không phải tất cả nằm trên người anh.

– Bí thư Sầm, tuy tôi có chút không thoải mái khi đến thành phố Kim Hà, thế nhưng thái độ của tôi là rất thành khẩn, thật sự có tâm tính muốn làm ra một phen sự nghiệp. Lý Hanh Dư nói đến đây thì càng cảm thấy uất ức: – Thế nhưng người ở thành phố Kim Hà căn bản là rất bài ngoại, đặc biệt là một người như tôi.

Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: – Không cần lấy lý do bài ngoại để nói về vấn đề này, anh có thể dung nhập vào trong ban ngành hay không, có thể hòa mình làm một thể ở Kim Hà hay không, đây cũng liên quan đến phương diện năng lực khống chế.

Tuy bị Sầm Vật Cương cắt ngang lời nhưng Lý Hanh Dư lại cảm thấy rất vui, hắn biết những lời thổ lộ của mình chí ít cũng được Sầm Vật Cương tán thành. Thế là hắn nói tiếp: – Bí thư Sầm, không phải Lý Hanh Dư tôi không chú trọng đoàn kết, thế nhưng khi anh mang theo một quả tim thật lòng để đối mặt với người khác, lại đổi lấy sự trào phúng, dù anh là người thật sự chân thành thì cũng không tiếp tục bảo trì trạng thái chân thành trước đó được.

– Tôi thừa nhận mình công tác có vài phần vội vàng xao động, nhưng có một số việc mà tôi không thể không hấp tấp. Có vài người không quan tâm đến quyết định của thị ủy, căn bản mở miệng ra là nói chủ tịch Vương thế này thế kia…

Gương mặt Sầm Vật Cương càng thêm nghiêm túc, lão khoát tay nói: – Chuyện của hai người các anh liên quan đến ban ngành Kim Hà, các anh không nên nói lung tung.

– Chủ tịch Vương là lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, anh ấy cho ra sắp xếp gì thì thành phố Kim Hà phải chấp hành và chứng thực, anh có biết không?

Lý Hanh Dư lần này không vì sự ngăn cản của Sầm Vật Cương mà dừng lời, hắn tiếp tục nói: – Bí thư, tôi luôn chấp hành tất cả chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp. Tuy rất nhiều phương diện chủ tịch Vương có ý kiến với tôi, thế nhưng chủ tịch Vương vẫn là một vị lãnh đạo tôn cực kỳ tôn trọng.

– Nhưng sự phát triển của thành phố Kim Hà như thế nào thì tôi phải là người chịu trách nhiệm với lãnh đạo thượng cấp, tôi không thể vì nghênh đón ý chỉ của thượng cấp mà làm trái với lương tâm, đẩy Kim Hà phát triển theo hướng không có lợi.

Sầm Vật Cương chờ Lý Hanh Dư nói xong thì cũng không lên tiếng, bầu không khí trong phòng rất trầm mặc. Sau khi trầm ngâm thêm một lát thì Sầm Vật Cương mới nói: – Hanh Dư, đừng cho rằng như vậy thì tôi mặc kệ, nhưng anh phải biết là chủ tịch Vương không có ý kiến với mình, anh ấy đều tán thành với các đồng chí của mình.

– Bí thư Sầm ngài nói rất đúng. Lý Hanh Dư cười cười nói.

– À, chuyện ở thành phố Kim Hà thì tôi cũng đã xem xét qua, vì sự phát triển của thành phố Kim Hà mà hai người các anh phải có sự điều chỉnh. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: – Anh là lãnh đạo đứng đầu thành phố Kim Hà, sau khi quay về nên suy nghĩ làm sao để cho ban ngành của mình bừng bừng sức chiến đấu, nếu như phía thành phố Kim Hà tiếp tục phát sinh tình huống nội bộ tranh đấu lẫn nhau, như vậy tôi sẽ hỏi tội anh.

Tuy Sầm Vật Cương nói bằng giọng điệu có vài phần ẩn giấu thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì tên ngốc cũng hiểu được. Lúc đầu là điều chỉnh một trong hai, sau đó nếu có vấn đề thì chính mình phải là người chịu tội, đây không phải nói Lý Hanh Dư hắn là kẻ thắng trong sự kiện này sao?

Lý Hanh Dư nghĩ đến phương diện mình sắp bao trùm lực ảnh hưởng ở thành phố Kim Hà, hắn không khỏi có vài phần đắc ý. Nhưng hắn cũng không để lộ ra, chỉ dùng giọng chú ý nói: – Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để phát sinh những tình huống gây bất lợi đoàn kết như vậy, nếu có thì mong ngài trực tiếp xử lý.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, căn bản rất thỏa mãn với thái độ của Lý Hanh Dư.

Khi Lý Hanh Dư rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Vương Tử Quân đang ngồi trong phòng làm việc nghe Trương Tề Bảo báo cáo về vấn đề liên quan đến Lỗ Trạch Cảnh.

– Anh nói người lái chiếc xe kia là Lỗ Trạch Cảnh sao? Vương Tử Quân không nhịn được phải bật cười.

Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân nở nụ cười thì không khỏi thở dài một hơi. Lỗ Trạch Cảnh căn bản làm phát sinh sự kiện lái xe không an toàn trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, điều này căn bản không có liên quan đến một người là thư ký trưởng như hắn. Thế nhưng nếu như nói hắn không có liên quan đến sự việc này cũng không đúng. Dù sao hắn cũng là người phụ trách công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như chủ tịch Vương có nổi giận, hắn không thể nào tránh thoát được.

Vương Tử Quân không chú ý đến động tác của Trương Tề Bảo, hắn thầm nghĩ đến Lỗ Trạch Cảnh. Người kia căn bản bị giam vài ngày ở thủ đô còn chưa thấy chán, bây giờ lại chạy đến đây gây sóng gió.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Trương Tề Bảo: – Cục công an có ý kiến gì về phương diện xử lý hành vi của Lỗ Trạch Cảnh?

– Chủ tịch Vương, dựa theo quy định của pháp luật, hành vi của Lỗ Trạch Cảnh nặng thì bị giam giữ hai ngày, nhẹ thì giữ xe vài ngày. Trương Tề Bảo là người làm việc rất ổn thỏa, trước khi đến đã tìm hiểu kỹ càng các phương án xử lý.

Vương Tử Quân cười cười nói: – Nếu không có hậu quả gì lớn thì không tính là sự việc quá nghiêm trọng, thế nên cứ để cho cục công an xử lý theo quy định.

Trương Tề Bảo thầm đồng ý một tiếng, lại thầm nghĩ lần này xem như Lỗ Trạch Cảnh thoát được một kiếp, thế nhưng chiếc xe kia phải bị giữ lại vài ngày. Người kia chạy xe quá nhanh trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, may mà không húc vào người nào, nếu như tông vào ai đó, chỉ sợ mình có trăm miệng cũng khó nói nổi.

– Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Tề Bảo nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi tiến lên nghe máy. Sau khi chào hỏi hai câu thì Trương Tề Bảo khẽ nói với Vương Tử Quân: – Chủ tịch Vương, là điện thoại của chủ tịch Đường.

Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại rồi cười lớn nói: – Lão lãnh đạo, đã vài ngày không gặp mặt ngài, ngài vẫn khỏe đấy chứ?

Trương Tề Bảo nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn biết Đường Chấn Huy gọi điện thoại cho chủ tịch Vương vào lúc này là vì vấn đề gì, tuy hắn cũng rất muốn nghe những đoạn đối thoại của hai vị lãnh đạo, thế nhưng hắn biết có một số thứ mà mình không nên biết.

Khi Trương Tề Bảo đóng cửa lại thì Vương Tử Quân đang cười hỏi về tình hình sức khỏe của vợ Đường Chấn Huy khi bị huyết áp cao, hai người tỏ ra cực kỳ thân cận.

– Tử Quân, lần này tôi gọi điện thoại cho anh chủ yếu là muốn nói đến chuyện của Lạc Ngũ. Đường Chấn Huy nói rồi dùng giọng nghiêm túc thay đổi chủ đề.

Vương Tử Quân buông điện thoại của Đường Chấn Huy, vẻ mặt chợt có vài phần lạnh nhạt. Vương Tử Quân không cảm thấy bất ngờ vì Lữ Nhạc Ngũ tìm Đường Chấn Huy.

Dù sao thì đây cũng là người mà Đường Chấn Huy đề bạt lên.

Nhưng khi nhớ đến câu nói trêu chọc mình của Đường Chấn Huy, hắn không khỏi có chút buồn cười. Lữ Nhạc Ngũ nói với Đường Chấn Huy không dám tìm mình, lý do là mình quá mức nghiêm túc, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy dở khóc dở cười.

Mình thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi như vậy sao?

Vương Tử Quân thu hồi nụ cười và gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, yêu cầu Triệu Hiểu Bạch liên lạc với Lữ Nhạc Ngũ, để Lữ Nhạc Ngũ đến phòng làm việc của mình một chuyến.

Lữ Nhạc Ngũ có lẽ đang ở thành phố Rừng Mật, sau khi Triệu Hiểu Bạch gọi điện thoại, chưa đến một giờ sau đã đi đến trước mặt Vương Tử Quân.

– Chủ tịch Vương, tôi đã gây thêm phiền toái cho ngài rồi. Lữ Nhạc Ngũ đứng trước bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng nói lời kiểm điểm.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như con trẻ phạm sai lầm của Lữ Nhạc Ngũ, hắn không khỏi thản nhiên nói: – Nhạc Ngũ, tôi gọi anh đến cũng không phải muốn trách phạt anh, hai ta ngồi xuống trò chuyện.

Lữ Nhạc Ngũ căn bản rất e ngại Vương Tử Quân, thế nên đó không phải là lý do đưa ra để lừa gạt Đường Chấn Huy, vì hắn thật sự sợ hãi vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi mà càng ngày càng có uy thế này. Tuy chủ tịch Vương khi đối mặt với ai cũng nở nụ cười, mà nụ cười này lại càng có lực tương tác.

Thế nhưng Lữ Nhạc Ngũ có tiếp xúc khá lâu với Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình vô tình có vài phần cảm giác sợ hãi. Hắn đã từng nói ra chuyện này với một đồng sự có quan hệ không tệ với mình, không ngờ hai người lại có sự cộng minh rất lớn.

Có lẽ người này có sự uy nghiêm trời sinh.

Lữ Nhạc Ngũ thầm cảm khái, hắn cẩn thận ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân vẫn cười vui vẻ như trước, thế nhưng Lữ Nhạc Ngũ cảm thấy mình vẫn như một học sinh đối diện với giáo viên chủ nhiệm.

– Chủ tịch Vương, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của ngài. Lữ Nhạc Ngũ thấy Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn không khỏi dùng giọng trịnh trọng xin lỗi.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: – Nhạc Ngũ, bây giờ không phải là lúc xin lỗi, tôi muốn hỏi anh, anh có tranh chấp gì với Lý Hanh Dư?

Lữ Nhạc Ngũ do dự giây lát rồi nói: – Chủ tịch Vương, khi bí thư Lý xuống nhận công tác ở thành phố Kim Hà, tôi luôn có tâm tư phối hợp công tác với anh ấy, thế nhưng khi anh Lý lên nhận chức thì luôn nhìn chằm chằm vào tôi, căn bản không bao giờ thông qua bất kỳ lời đề nghị nào của tôi.

Vương Tử Quân uống một hớp nước mà không lên tiếng.

Vương Tử Quân có thể nghĩ đến tình huống này. Khi Lý Hanh Dư đi đến thành phố Kim Hà căn bản là rất tức giận, cơn tức này không thể phát vào một ai khác, lại càng không dám đặt lên người của Sầm Vật Cương, thế nên chỉ có thể phát giận với Lữ Nhạc Ngũ.

– Chủ tịch Vương, nếu như vậy thì tôi sẽ vì đại cục mà biết nên làm gì và không nên làm gì. Thế nhưng đến cuối cùng thì cách làm của bí thư Lý làm tôi khó thể gật bừa. Ví dụ như phương diện nhất thể hóa Rừng Mật, dù anh ấy mở hội nghị lớn hội nghị nhỏ muốn đẩy mạnh thúc đẩy phương án nhất thể hóa Rừng Mật, thế nhưng lại lấy lý đo điều động những tinh binh cường tướng tôi điều làm công tác nhất thể hóa, hơn nữa cò điều đi toàn bộ. Lữ Nhạc Ngũ nói đến đây thì nắm chặt tay lại nói tiếp: – Vì trưởng phòng tài chính có vài phương diện không nghe chỉ thị của anh ấy, thế nên anh ấy thông qua hội nghị thường ủy mà trực tiếp đẩy người này xuống nhận công tác mới ở phòng nghiên cứu chính sách, nói là ủy thác trách nhiệm, thực tế muốn nắm quyền lợi tài chính trong tay.

– Cũng vì di dời trưởng phòng tài chính thế nên bây giờ công tác nhất thể hóa Rừng Mật căn bản là cất bước cực kỳ khó khăn.

– Tôi và Lý Hanh Dư căn bản là có nhiều lần khắc khẩu với nhau, nhưng cách làm của anh ấy vào hai ngày trước làm cho tôi khó thể tiếp nhận được. Vốn là chủ tịch Mã nắm các hạng mục trong phương án nhất thể hóa Rừng Mật, bây giờ anh ấy lấy lý do chủ tịch Mã công tác quá bận rộn, đơn giản chuyển công tác sang cho chủ tịch Trần xưa nay chưa từng thừa nhận phương án nhất thể hóa Rừng Mật.

– Nếu như phương án này nằm trong tay sự chủ đạo của anh Trần, tôi cảm thấy vài ngày sau hạng mục sẽ mắc cạn, vì vậy tôi không nhịn được mà lớn tiếng với anh ta.

Tuy Lữ Nhạc Ngũ nói không phải rất nhiều thế nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được sự tranh chấp của hai người ở Kim Hà, trong quá trình tranh chấp đó thì Lữ Nhạc Ngũ luôn ở vào thế hạ phong.

Lữ Nhạc Ngũ căn bản là một người chiếm được ưu thế địa lợi, tuy Vương Tử Quân cảm thấy Lữ Nhạc Ngũ có chút khiếm khuyết ở phương diện năng lực, thế nhưng cũng không thừa nhận Lý Hanh Dư là một kể đanh đá chua ngoa.

– Sau này anh chuẩn bị thế nào? Vương Tử Quân châm trà cho Lữ Nhạc Ngũ rồi trầm giọng hỏi.

Lữ Nhạc Ngũ do dự giây lát rồi nói với giọng có chút kích động: – Chủ tịch Vương, tôi biết mình rời đi không những phụ lòng tín nhiệm của ngài, càng phụ lòng ủy thác của chủ tịch Đường. Thế nhưng tôi dù có ở lại thành phố Kim Hà cũng không còn tác dụng, tôi thật sự thừa nhận mình không là đối thủ của Lý Hanh Dư.