Chương 1451: Gió bão nổi lên.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chủ tịch Kim, trưởng phòng Vương là người thúc đẩy cải cách nhân sự, bây giờ đã được đại đa số các tỉnh thành chung quanh học hỏi kinh nghiệm, nếu ngài có đề nghị gì thì trực tiếp nói với anh ấy. Chúng ta đều là người một nhà, tôi tin tưởng lời đề nghị của anh sẽ được chăm chú suy xét. Nếu nói trên phương diện chức vụ thì Đậu Minh Đường căn bản đè lên đầu Đậu Minh Đường, bây giờ hắn lên tiếng yêu cầu Kim Hành Thuấn nên chú ý lời nói, không nên đâm người ta sau lưng.

Lời nói thế này căn bản là không khách khí, thậm chí có thể nói là vẽ lên mặt đối phương. Sau khi Đậu Minh Đường lên làm phó bí thư tỉnh ủy thì luôn ẩn nhẫn, làm cho người ta sinh ra cảm giác vị phó bí thư này không có mũi nhọn. Nhưng bây giờ hắn mở miệng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác như vả vào mồm.

Vẻ mặt Kim Hành Thuấn chợt biến đổi, hắn nào không hiểu lời châm chọc của Đậu Minh Đường? Hắn cảm thấy xấu hổ, thấy mặt nóng hừng hực. Hắn thấy đại cục hôm nay đã định, nhưng hắn không ngờ Đậu Minh Đường những ngày qua luôn ẩn nhẫn lại phản kích sắc bén như vậy.

Nhưng Kim Hành Thuấn cũng không muốn nuốt trôi cơn tức này, bây giờ đại cục đã định, hắn không cho rằng bằng vào một người như Đậu Minh Đường có thể làm ra thiêu thân gì khác. Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì Lý Thừa Uyên đã lên tiếng: – Tôi đã từng thảo luận với chủ tịch Kim về phương diện truy cứu trách nhiệm cán bộ, chúng tôi cảm thấy phương diện nhận lỗi từ chức có thể tạo nên cơ chế từ trên xuống dưới, như vậy mới đảm bảo có tác dụng mạnh mẽ. Lúc này lãnh đạo thượng cấp cực kỳ chú ý đến cải cách nhân sự của tỉnh Nam Giang, chúng ta quyết không thể cho ra bất kỳ sai lầm nào trong vấn đề này được.

Lý Thừa Uyên nói đến đây thì đưa mắt nhìn Đậu Minh Đường, giọng điệu càng thêm trầm thấp: – Bí thư Đậu, anh là phó bí thư nắm công tác nhân sự, những lời này cũng giống như những gì anh đã nói. Tôi cho rằng dù là ai phạm vào sai lầm thì cũng phải trả giá thật nhiều, anh nói xem có đúng không?

Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, có thể nói là ở sát nút phía sau Đậu Minh Đường. Lời nói của hắn vào lúc này cực kỳ sắc bén, hơn nữa còn chĩa vào Vương Tử Quân. Mọi người ngang hàng nhau trước mặt chế độ, thế cho nên những lời này coi như chĩa vào chỗ hiểm của Vương Tử Quân.

– Chủ tịch Lý có sự coi trọng đến công tác nhân sự, điều này làm tôi cảm động, nếu có thời gian thì tôi nhất định sẽ cùng chủ tịch Lý tham khảo về phương diện công tác cải cách nhân sự. Đầu óc Đậu Minh Đường khẽ xoay chuyển, vừa cười vừa nói.

Đậu Minh Đường nói rất trôi chảy, rất có ý nghĩ một lạng bạt ngàn cân, nhưng những lời này rơi vào trong tai Lỗ Kính Tu, lại làm cho Lỗ Kính Tu thở dài một hơi. Đậu Minh Đường không phải là người chịu rơi xuống thế hạ phong, bây giờ bị Lý Thừa Uyên ép cho như vậy, rõ ràng là vì quá lo lắng.

Căn bản là quá lo lắng.

Lỗ Kính Tu nghĩ đến chuyện Lý Thừa Uyên cứ mãi nhắc đến quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ, hắn nghĩ đến vai trò của mình trong sự kiện này, thế là cảm thấy những lời nói của Đậu Minh Đường và Lý Thừa Uyên giống như một cây đao lấp lánh hào quang, không phải mũi đao đang chĩa về phía Lỗ Kính Tu hắn sao? Điều này không khỏi làm cho trái tim của hắn chợt xiết chặt, một cảm giác đau đớn kéo đến đánh úp lên người hắn, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại.

[CHARGE=4]Diệp Thừa Dân ngồi trên vị trí của mình, Đào Nhất Hành đưa cho bí thư một tư liệu về nội dung hội nghị. Bí thư Diệp xem xét rồi ngẩng đầu trầm giọng nói: – Các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp, trưởng phòng Vương xin nghỉ, chúng ta sẽ không đợi. Thư ký trưởng Nhất Hành, sau hội nghị thì anh sẽ truyền đạt tinh thần xuống bên dưới, kể cả trưởng phòng Vương, những người vì lý do mà không thể tham gia hội nghị đều phải được truyền đạt rõ ràng, hơn nữa cần phải trưng cầu ý kiến của bọn họ về quyết định của hội nghị thường ủy.

Diệp Thừa Dân nói làm cho bầu không khí phòng họp yên tĩnh trở lại. Vừa rồi mọi người cho ra những lời đối chọi gay gắt, đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi, quyết định hướng đi chính thức vẫn phải dành cho hội nghị thường ủy.

– Thưa các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp, chủ đề của hội nghị hôm nay chính là thảo luận về hành động tối qua của cục công an thành phố Đông Hồng. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đám thường ủy ngồi trong phòng đều ngầm hiểu ánh mắt của lãnh đạo, đều nhìn về phía lãnh đạo. Lúc này vẻ mặt đám người có chút âm trầm, giống như mọi người hôm nay đến đây chính là đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn, giải quyết một phiền phức, tất cả đều có chung một biểu hiện khí khái, hơn nữa cũng hy vọng lãnh đạo thấy được sự quyết tâm của mình. Vì vậy đám người này che giấu nụ cười rất tốt, vừa không làm cho lãnh đạo của mình hiểu lầm, vừa treo cao sự việc không liên quan đến mình. Chính mình có thể chế giễu đối phương, thế nhưng dù thế nào cũng phải có ý thức đại cục.

Diệp Thừa Dân đưa mắt nhìn đám thường ủy tỉnh ủy trong phòng, lão cũng không nói điều gì vào lúc này. Lão không nói lời nào cũng không phải tin tưởng vẻ mặt của đám người trong phòng, đám người kia có tâm tư gì thì lão hiểu rất rõ, có người nào không phải là đèn cạn dầu? Có người nào tình nguyện thành thật nói với nhau bằng những lời thật lòng? Căn bản chỉ là những chính khách bằng mặt không bằng lòng mà thôi.

Vì vậy Diệp Thừa Dân không nói lời nào nhưng lại hưởng thụ cảm giác ưu việt hơn người cao cao tại thượng, lão chỉ muốn nói vài câu tuyên truyền về vấn đề giác ngộ, thế nhưng lại cố gắng biểu hiện sự phẫn nộ của mình.

Sau khi suy nghĩ kỹ thì Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Lỗ Kính Tu, giọng nói khá lạnh: – Cục công an thành phố Đông Hồng lần này tự tiện ra tay xử lý vấn đề, mang đến những ảnh hưởng ác liệt cho tỉnh Nam Giang, trước khi họp tôi đã nhận được điện thoại của lãnh đạo trung ương, yêu cầu cho ra lời giải thích.

– Lúc này mọi người nói xem chuyện này Nam Giang chúng ta nên cho ra lời giải thích thế nào thì hợp lý với lãnh đạo thượng cấp?

Tuy mọi người trên cơ bản đều hiểu rõ ràng thế nhưng giọng nói thất lạc của Diệp Thừa Dân vang lên và không ai dám lên tiếng tiếp chiêu. Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ trầm mặc, đám người ngồi đây đều có biểu hiện khác nhau, thế nhưng hầu như ai cũng cúi đầu của mình thấp xuống một chút.

– Nếu là hành động của cục công an, như vậy thì Chân Hồng Lỗi là cục trưởng cục công an tỉnh, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Sau khi đặt bút lên bàn thì Chử Vận Phong bắt đầu điểm danh.

Câu nói chất vấn của Chử Vận Phong giống như đặt lò xo xuống mông Chân Hồng Lỗi, lão vừa nói dứt lời thì Chân Hồng Lỗi đã nhanh chóng đứng lên.

Chân Hồng Lỗi đứng trong hội nghị thường ủy mà cảm thấy cực kỳ sảng khoái, đã một năm rồi hắn cứ mãi nhẫn nhịn, kẹp chặt lấy đuôi của mình, vì hắn không muốn trêu chọc người kia. Tên kia không phải là người, rõ ràng là một con nhím mà không ai cắn vào được, cho dù anh không cẩn thận động vào thì cũng sẽ bị một cây lông đâm sâu vào da thịt, anh sẽ đau đớn đến mức không thể không mở miệng cầu xin tha thứ.

Chân Hồng Lỗi có cảm nhận khắc cốt ghi tâm với điều này, hắn không muốn trêu chọc người kia, nhưng điều làm cho hắn cực kỳ bức bối chính là uy thế của người kia càng lúc càng lớn. Chân Hồng Lỗi ngồi trong phòng làm việc của mình mà nhiều lần thầm nghĩ chính mình chịu nhục để có một ngày Đông Sơn tái khởi, có phải đó là một giấc mộng mãi mãi không bao giờ thực hiện được không?

Không ai có thể cho Chân Hồng Lỗi một câu trả lời chính xác, kể cả chủ tịch Chử mà hắn đang dựa vào, dù địa bàn Nam Giang luôn nằm trong tay lãnh đạo của mình.

Vì vậy Chân Hồng Lỗi là người xem xét tình thế rất tinh tế, hắn cực kỳ thức thời, hắn luôn ẩn giấu ý nghĩ của mình cực kỳ sâu trong cục công an tỉnh, trong mắt rất nhiều người thì hắn không còn là một cục trưởng nhất ngôn cửu đỉnh được nhiều người ủng hộ. Sau khi Lỗ Kính Tu tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp, vị trí của hắn càng thêm bấp bênh.

Một năm qua Chân Hồng Lỗi đã trải qua rất nhiều chuyện, đầu tiên là chịu những lời chỉ trích của đám thuộc hạ trung thành đang nản lòng thoái chí, có những người trước kia luôn trung thành đi theo hắn đã lần lượt ly khai. Hơn nữa hắn còn bị Đoạn Văn Đống từng bước áp sát cực kỳ khốn khổ. Có thể nói một năm qua hắn lo trong sợ ngoài, hoàn toàn mất đi khả năng khống chế cục diện, điều này cực kỳ ngột ngạt và nhục nhã đối với một người như Chân Hồng Lỗi hắn.

Khi Chân Hồng Lỗi đang cực kỳ nản lòng thoái chí thì hy vọng đột nhiên kéo đến. Một người căn bản giống như không ai chiến thắng được cuối cùng đã đi đến nước tận cùng, đối phương sẽ phải di dời. Ha ha, điều này cực kỳ sung sướng lòng người, làm cho tâm tình của Chân Hồng Lỗi giống như được ngồi cáp treo, cực kỳ vui mừng phấn khởi, thế là đêm đó hắn không khỏi một mình uống cạn một ly rượu lâu năm trong nhà.

Nói thật kết quả như vậy làm cho Chân Hồng Lỗi cực kỳ vui vẻ, người kia quá mạnh, năng lực quá khủng khiếp, thủ đoạn lại đanh đá chua ngoa. Đáng sợ nhất chính là người này có lòng dạ rất sâu, thế nhưng lại căn bản không chịu biểu hiện ra, vẻ bề ngoài có thể làm người ta phải rơi vào trạng thái ma túy, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay hại người. Chân Hồng Lỗi không cầu mong gì khác, chỉ mong sao người này bị tổn thương gân cốt, điều này giống như một tảng đá lớn chất trong lòng, hắn chỉ cần vị ôn thần này bị điều đi khỏi Nam Giang là quá đủ rồi.

Thế nhưng ông trời thương tình lại cho Chân Hồng Lỗi một cơ hội hả giận, người kia trẻ tuổi kiêu ngạo và tự phụ, không có tâm tư quá vững vàng, sắp đi đến nơi còn có tâm tư lật bàn. Ha ha, kết quả là trộm gà không được còn mất nắm gạo, sắp chết trong tay người khác.

Vương Tử Quân tìm rất đúng điểm phát lực, đồng thời cũng cho ra quyết đoán phù hợp, nhưng căn bản gặp phải đối thủ của mình trong kiếp này. Đám người Chân Hồng Lỗi chỉ thi triển một kế sách nhỏ, điều động lực lượng mà bọn họ có được sau nhiều năm kinh doanh ở Nam Giang, thế là tương kế tựu kế cho ra kết quả như ngày hôm nay.

Người ngoài có thể thấy được Vương Tử Quân đang ai oán như thế nào, Chân Hồng Lỗi nghĩ đến sự bị động của Vương Tử Quân mà thiếu chút nữa cười thành tiếng. Nếu như không phải hắn thầm véo tay lên đùi mình, hắn thật sự rất muốn cười lớn phát tiết trong phòng họp hội nghị thường ủy.

– Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, các vị lãnh đạo, vừa rồi bí thư Diệp có nhắc đến chuyện này, tôi là cục trưởng cục công an tỉnh phải có trách nhiệm. Vì vậy hôm nay trước mặt các vị thường ủy tỉnh ủy tôi xin bày tỏ thái độ: Những trách nhiệm gì nên gánh vác thì tôi sẽ gánh vác. Chân Hồng Lỗi nói với gương mặt bình tĩnh, thái độ thành khẩn.

[CHARGE=4]Nhưng Chân Hồng Lỗi tỏ thái độ như vậy căn bản chỉ là một câu nói nhảm đối với những người đang ngồi nơi đây, bước ngoặt ngay sau đó mới chính là thứ mà đám người đang chờ đợi.

– Tôi là cục trưởng cục công an tỉnh, có sự việc lớn như vậy xảy ra mà tôi không được biết chút thông tin nào. Thế nhưng tôi lại nghĩ rằng, có phải tỉnh ủy không tín nhiệm một vị cục trưởng cục công an như tôi, cũng đã quyết định điều động tôi đi khỏi vị trí hiện tại rồi hay sao? Chân Hồng Lỗi đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, hai môi kéo căng. Những lời này đã được hắn chú tâm suy xét và sắp xếp cực kỳ tốt, hắn cần phải là người nắm giữ tiết tấu, thái độ nói chuyện phải hiệu quả, ít nhất cũng phải trầm bổng du dương, lên xuống phù hợp.

Lúc này Chân Hồng Lỗi dùng một giọng điệu cực kỳ chính nghĩa để ép Diệp Thừa Dân phải tỏ thái độ.

Trước khi Diệp Thừa Dân đi vào phòng họp đã từng gặp mặt Chân Hồng Lỗi, bây giờ Chân Hồng Lỗi lại hỏi ra những lời này, lão cũng không quá bất ngờ.

Diệp Thừa Dân nhìn đám thường ủy tỉnh ủy đang nghẹn họng nhìn trân trân, lão thầm nghĩ rằng có phải lúc này Chử Vận Phong đang cảm thấy rất vui mừng hay không? Chân Hồng Lỗi dùng giọng cực kỳ hào hùng nói ra những lời như vậy, không phải đang ném cho mình một yêu cầu quá khó khăn sao? Lão là người làm quan vài chục năm, căn bản đều nhìn rõ những trò diễn xiếc nhỏ nhặt này.

Diệp Thừa Dân nghĩ đến đây mà không khỏi thầm cười lạnh, lão nhìn bộ dạng cực kỳ căm phẫn của Chân Hồng Lỗi, lão dùng giọng bình tâm tĩnh khí nói: – Anh là cục trưởng cục công an tỉnh Nam Giang, tỉnh ủy rất thỏa mãn với năng lực công tác của anh, cho đến bây giờ cũng chưa có tính toán điều động anh rời khỏi vị trí cục trưởng cục công an tỉnh. Thế nào? Hồng Lỗi anh có ý nghĩ rời khỏi cục công an sao?

Sau khi Chân Hồng Lỗi nói ra những lời chú ý gây chuyện thì Lỗ Kính Tu không khỏi đổ mồ hôi hột, lúc này Chân Hồng Lỗi cầm trong tay con dao quá sắc, hơn nữa còn chỉ vào tim phổi của hắn, hắn căn bản không thể nào nói nên lời.

Đây không phải chỉ là chút trao đổi trên phương diện chính trị, là một sự việc khó thể tha thứ, hơn nữa đây lại là hội nghị thường ủy, căn bản không còn dư âm quay về, lại có đầy đủ bản ghi chép được lưu giữ lại.

Biết đâu lời nói của Chân Hồng Lỗi chỉ là một bước đệm, ý nghĩ thật sự của đối phương chính là ép cho mình không có đường lui?

– Cám ơn bí thư Diệp và tỉnh ủy đã tín nhiệm tôi, nếu lãnh đạo tỉnh ủy còn tín nhiệm tôi, tôi bây giờ vẫn còn là cục trưởng cục công an tỉnh. Thế nhưng tôi lại có chút buồn bực, vì sao trước khi sự việc này phát sinh mà không có bất kỳ văn bản chỉ thị nào đưa xuống cho cục công an tỉnh? Vì sao khi sự việc xảy ra rồi lại lấy tôi ra chịu tội thay?

– Người chỉ hy hành động không thể nào bao biện làm thay được, xảy ra vấn đề bọn họ còn chạy nhanh hơn thỏ, nhanh chóng lẩn tránh. Tôi muốn hỏi có phải là vị lãnh đạo đó cảm thấy Chân Hồng Lỗi tôi không có mặt mũi, đáng đời bị oan uổng sao? Giọng nói của Chân Hồng Lỗi càng thêm cao vút, câu sau cùng căn bản làm cho người ta cảm thấy rất bất ngờ.