Chương 1786: Ý kiến khai sáng là tài phú.​

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hà Kiến Chương nhìn những gì Vương Tử Quân đưa ra, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó lại nói: – Chủ tịch, tôi cảm thấy phía thành phố Đồng Lục chủ yếu cũng là vì muốn tiến cử xí nghiệp lớn là tập đoàn Thần Khí, mặc dù có vài phần không ổn, thế nhưng dù nhìn vào phương diện nào thì xuất phát điểm cũng là tốt.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cười nói: – Hôm nay tôi chỉ đơn giản phê bình Lôi Hợp Tuấn vài câu, nếu như không phải nhìn vào bộ dạng của anh ta lúc rời khỏi phòng, tôi sẽ nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm của một người là bí thư thị ủy như anh ta.

– Chủ tịch Vương, Lôi Hợp Tuấn đây cũng là muốn có được thành tích, dù sao tập đoàn Thần Khí cũng là doanh nghiệp lớn trong nước, một khu an dưỡng của bọn họ cũng đủ tạo ra một bậc thang kinh tế cho thành phố Đồng Lục. Hà Kiến Chương vừa uống nước vừa khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu nói: – Tôi hoan nghênh làm ra thành tích, thế nhưng có một số việc không thể không nhìn vào điểm mấu chốt. Ví dụ như tình huống này, nếu xuất hiện lũ lụt, chỉ sợ cả thành phố Đồng Lục sẽ gặp phải nguy hiểm?

– Chủ tịch Vương, hay là để cho bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để tiến hành chỉnh đốn và cải cách? Hà Kiến Chương do dự giây lát rồi khẽ nói.

– Chủ tịch Kiến Chương, tôi biết anh đang suy nghĩ cho thành phố Đồng Lục, thế nhưng con sông kia chủ yếu chảy qua thành phố Đồng Lục, nếu như muốn xây dựng lại, trả giá về nhân lực là rất lớn, hơn nữa còn cần nhiều thời gian. Vương Tử Quân cười khổ một tiếng nói: – Hơn nữa những phương diện xây dựng thế này có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, một khi chúng ta nới lỏng, như vậy sẽ có rất nhiều kiến trúc như thế này xuất hiện, chúng ta phải bóp chết nó từ trong trứng nước.

Hà Kiến Chương thấy Vương Tử Quân đã quyết định thì cũng chỉ có thể nói: – Chủ tịch, chuyện này tôi nghĩ cũng không dễ làm, tuy phía thành phố Đồng Lục chấp hành chỉ thị của chúng ta, thế nhưng chỉ sợ tập đoàn Thần Khí sẽ làm phức tạp sự việc.

Hà Kiến Chương nói gì thì Vương Tử Quân đều hiểu, hắn nhìn về phía Hà Kiến Chương rồi nói: – Việc xấu xa cứ để tôi làm, anh giúp tôi nhìn vào Đồng Lục, để cho bọn họ chứng thực đúng tinh thần chỉ thị là được.

– Vâng, chủ tịch. Hà Kiến Chương không nói nhiều, hắn thay đổi chủ đề: – Chủ tịch, trong nhiệm kỳ mới lần này cần phải xem xét đến vài vị phó thư ký trưởng trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, trong số bọn họ có nhiều người tại vị nhiều năm, trong công tác không có công lao cũng có khổ lao.

Vương Tử Quân gõ ngón tay lên bàn rồi nói: – Chủ tịch Kiến Chương, chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua, đến khi đó liên hệ với bí thư Sầm một chút.

Hà Kiến Chương chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nói: – Chủ tịch, lần này số cán bộ cần được điều động là tương đối nhiều, tôi cảm thấy anh nên sớm liên hệ với bí thư Sầm thì hay hơn.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu.

Hà Kiến Chương cùng Vương Tử Quân nói thêm vài câu chuyện rồi rời đi. Mặc dù Vương Tử Quân đồng ý rất sảng khoái về sự kiện điều động nhiệm kỳ lần này thế nhưng Hà Kiến Chương vẫn cảm thấy không quá tốt. Hà Kiến Chương là một người từ cơ sở đi lên, từ một cán bộ bình thường đến vị trí hiện tại, thế cho nên hầu như thấy rõ và biết rõ nhiều chuyện hơn so với người khác.

Lúc này lực ảnh hưởng của chủ tịch Vương trong tỉnh liên tục được đẩy cao, vế rách giữa chủ tịch Vương và bí thư Sầm càng thêm sâu, thế cục nhất ngôn cửu đỉnh của bí thư Sầm ở tỉnh Mật Đông đã bị phá vỡ. Mặc dù bí thư Sầm biểu hiện giống như không quan tâm đến điều này, thế nhưng Hà Kiến Chương biết rõ đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài mà thôi.

]Bí thư Sầm là người khống chế thế cục rất mạnh, Hà Kiến Chương căn bản là người liên hệ với Sầm Vật Cương nhiều năm, thế nên hắn có hiểu biết rất chính xác. Một người có khí phách như Sầm Vật Cương sao có thể để cho quyền uy của mình bị người khác khiêu chiến? Đối mặt với thế cục lúc này, Sầm Vật Cương nhất định sẽ tìm cách lấy lại quyền uy của mình.

Nhiệm kỳ mới lần này là một cơ hội tốt cho bí thư Sầm.

– Chủ tịch Vương, đây là phòng nghiên cứu của công ty chúng tôi, chúng tôi chuẩn bị dùng thời gian ba năm để thúc đẩy phát triển phương diện nghiên cứu khoa học, thành lập nên cơ cấu nghiên cứu khoa học của mình. Tổng giám đốc Trần Tường Cao của tập đoàn Thành Viễn tỉnh Mật Đông chỉ vào một khu vực trước mắt rồi dùng giọng tự hào nói.

Vương Tử Quân nhìn đám người đi tới đi lui trong khu vực thuộc phòng nghiên cứu khoa học, hắn quay sang cười nói với Trần Tường Cao: – Cạnh tranh ở phương diện khoa học kỹ thuật không những tăng cường chất lượng của sản phẩm công nghệ, nhanh chóng đổi mới sản phẩm, như vậy mới có thể làm cho sản phẩm được tiêu thụ sâu rộng. Giám đốc Trần có thể coi trọng công tác nghiên cứu khoa học như vậy, điều này là rất tốt.

Lúc này đám người Phùng Vũ Trách, Tần Hoài Chung đứng bên cạnh Trần Tường Cao cũng nở nụ cười cực kỳ sáng lạn. Chủ tịch Vương có thể thừa nhận sự phát triển của công ty, thế là bọn họ cảm thấy trên mặt mình có hào quang, dù sao thì công ty của bọn họ cũng đặt địa bàn ở thành phố Thanh Chuyên.

– Mong chủ tịch yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài, bước tiếp theo chúng tôi sẽ tăng chi phí đầu tư cho công tác nghiên cứu khoa học, không ngừng đề cao sức cạnh tanh tổng lực của xí nghiệp. Trần Tường Cao cũng cảm thấy rất có thể diện, thế nên lời nói càng có thêm vài phần tự tin.

Vương Tử Quân cười xem như một câu trả lời cho Trần Tường Cao.

Có thể nói chuyến đi thăm tập đoàn Thành Viễn của Vương Tử Quân cực kỳ thuận lợi, khi kết thúc khảo sát thì Trần Tường Cao đột nhiên nói: – Chủ tịch Vương, chúng tôi cảm thấy biển hiệu của tập đoàn Thần Viễn có vẻ hơi cũ, tôi chuẩn bị đổi một cái mới. Trước đó tôi trò chuyện với chủ tịch Tần và có biết tài nghệ thư pháp của chủ tịch Vương là rất cao, không biết chúng tôi có thể được chủ tịch Vương viết cho vài chữ hay không?

“Làm biển hiệu?” Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn không ngờ mình lại gặp chuyện này. Vương Tử Quân căn bản biết rõ trình độ thư pháp của mình, chính mình tuy viết khá đẹp, thế nhưng nếu so sánh với người trong nghề vẫn còn một khoảng cách xa.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt mong đợi của Trần Tường Cao, hắn cười cười nói: – Tôi chỉ là viết vài ba chữ lung tung, nếu như dùng nó để làm biểu hiệu, căn bản là múa rìu qua mắt thợ.

Vương Tử Quân nói rồi khoát tay áo: – Bí thư Phùng, tôi giao chuyện này cho anh, anh tìm nhà thư pháp nổi tiếng trong thành phố Thanh Chuyên giúp đỡ giám đốc Trần làm biển hiệu.

Phùng Vũ Trách thực tế cũng rất mong muốn chủ tịch Vương ra tay, dù sao thì hạng mục của tập đoàn Thành Viễn căn bản được thị ủy bọn họ giúp đỡ trọng điểm, nếu như chủ tịch Vương có thể viết biển hiệu cho tập đoàn này, sau này sẽ có thể tiết kiệm được nhiều thứ khác.

Bây giờ chủ tịch Vương cũng không ra tay, để cho người khác ra tay.

Nhưng cho đến bây giờ thì Phùng Vũ Trách vẫn căn bản chưa từng từ chối sắp xếp của Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân đã cho ra sắp xếp, hắn nhanh chóng lên tiếng: – Vâng, giám đốc Trần nếu đã muốn viết biển hiệu, tôi sẽ cho hội trưởng Mã của hiệp hội thư pháp thành phố Thanh Chuyên đến giúp đỡ.

Trần Tường Cao tuy tràn đầy thất lạc thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn cực kỳ sáng lạn: – Cám ơn chủ tịch Vương quan tâm, có sự quan tâm của chủ tịch Vương, chúng tôi cực kỳ tin tưởng vào sự phát triển của xí nghiêp trong tương lai.

Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt tay với Trần Tường Cao, sau đó leo lên xe bỏ đi.

– Ôi, xem ra tôi đã suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi nếu yêu cầu chủ tịch Vương ghi vài dòng lưu niệm khuyến khích, có lẽ chủ tịch Vương sẽ không từ chối. Trần Tường Cao nhìn xe chạy đi như bay mà không khỏi dùng giọng cảm khái nói với người phía sau.

Vị phó tổng giám đốc tập đoàn đứng sau lưng Trần Tường Cao lên tiếng: – Tổng giám đốc Trần, chủ tịch Vương đến kiểm tra xem xét công ty của chúng ta, đây là một tin tức tốt, tôi tin tưởng ngày mai sẽ được phát đi khắp tỉnh.

– À, điều này là nhất định rồi. Đúng rồi, Tiểu Lý, cậu liên lạc với người của đài truyền hình, nếu bọn họ cho ra bản tin gì nói về sự kiện chủ tịch Vương đến thăm tập đoàn Thành Viễn, nhất định phải nói cho tôi biết nhé. Trần Tường Cao quay đầu sang chỗ khác lên tiếng phân phó thư ký của mình.

Thư ký đồng ý một tiếng rồi lập tức nói: – Tổng giám đốc Trần, ngày mai chúng ta lấy thông tin từ trên chương trình thời sự và báo chí không được sao?

– Cậu thì biết cái gì? Với quy mô của công ty chúng ta, bây giờ chủ tịch Vương đến nghiêm cứu kiểm tra chỉ là bình thường, nhưng cậu nghĩ xem hai chục năm nữa thì sao, nếu khi đó muốn chủ tịch Vương đến thì rõ ràng là không thể. Sự kiện chủ tịch Vương đến thăm công ty chúng ta ngày hôm nay căn bản là tài phú cho tương lai phát triển mai sau.

Tiểu Lý tuy còn chưa hiểu nhiều lắm thế nhưng cũng không chần chờ mà đồng ý lời phân phó của giám đốc, sau đó hắn nhanh chóng rời đi.

Trần Tường Cao nhìn về phía cổng công ty rồi dùng giọng cảm khái nói: – Nếu như mười năm sau công ty chúng ta còn được chủ tịch Vương đến thăm, như vậy thì quá tốt rồi.

Vị phó tổng giám đốc đã hiểu ra ý nghĩa lời nói của Trần Tường Cao, hắn cười cười với Trần Tường Cao: – Giám đốc Trần, tôi cảm thấy chúng ta chỉ cần cùng nhau cố gắng, nhất định đây không phải là mong ước nữa rồi.

Vương Tử Quân ngồi lên xe lẳng lặng nghe Phùng Vũ Trách báo cáo công tác. hơn một năm trôi qua, khi đường cao tốc được đẩy mạnh xây dựng, thành phố Thanh Chuyên có thể nói là liên tục tiến lên, hơn một năm đã vượt qua mức trung bình trong tỉnh.

– Chủ tịch Vương, chúng tôi dự định đẩy mạnh phát triển công nghiệp, đồng thời cũng sẽ không phải không quam đến du lịch và nông nghiệp. Đặc biệt là ở phương diện gia công sản phẩm nông nghiệp, chúng tôi ở đây càng có ưu thế riêng của mình. Phùng Vũ Trách nó đến đây thì dùng giọng kiêu ngạo nói: – Khi mà cấp tỉnh ngày càng coi trọng phương diện điều kiện môi trường, bây giờ giá nông sản ở thành phố chúng tôi đã tăng lên một bậc, quần chúng bây giờ thật sự thấy được lợi ích thực tế của mình.

Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với quy hoạch đi theo hướng phát triển du lịch của Phùng Vũ Trách. Thành phố Thanh Chuyên là nơi đẹp đẽ, núi non sông ngòi hùng vĩ, thế nhưng phương diện phát triển nông nghiệp lại làm cho hắn bất ngờ. Bây giờ khắp nơi đều tranh nhau tìm hạng mục công nghiệp lớn, vì những hạng mục kia căn bản không những đề cao GDP, còn nhanh chóng làm cho lãnh đạo có được thành tích.

Thế cho nên nông nghiệp căn bản là rất kém cỏi.

– Anh nói xem các anh phát triển nông nghiệp theo hướng nào? Vương Tử Quân nhìn Phùng Vũ Trách rồi cười hỏi.

Khi thấy Vương Tử Quân có hứng thú với quy hoạch phát triển của mình, Phùng Vũ Trách căn bản cảm thấy vui sướng. Hắn biết rõ chủ tịch Vương là người thích những kẻ có năng lực sáng nghiệp, mặc dù mình đã coi như có quan hệ rất tốt với chủ tịch Vương, thế nhưng điều cần thiết là phải tăng cường mối quan hệ giữa hai bên, hơn nữa mình còn phải cho ra được thành tích.

Bây giờ tình huống ở thành phố Thanh Chuyên liên tục đi theo hướng phát triển tốt đẹp, nắm bắt cơ hội lần này chính là ý nghĩ chung của Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung.

Sau vài lượt thảo luận thì hai người Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung xác định phương hướng phát triển của thành phố Thanh Chuyên, đó chính là lợi dụng những tư chất có sẵn để phát triển du lịch, đồng thời phát triển một ngành nông nghiệp đặc sắc.

– Chủ tịch Vương, chúng tôi chuẩn bị dựa vào những chính sách tốt của tỉnh về phương diện cải tạo môi trường, để phát triển nông nghiệp đặc sắc, đặc biệt là hạng mạc gia công sản phẩm nông nghiệp, chúng tôi càng phải bỏ lực ra nhiều hơn.

– Bây giờ nông sản của thành phố Thanh Chuyên chúng tôi rất được hoan nghênh, đặc biệt là cây lạc ở nơi này đã có được nhãn hiệu ở nhiều nơi trong nước. Khi dùng cơm có nhiều người gọi món rau xanh, chủ yếu đều muốn rau đến từ Thanh Chuyên.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt có vài phần hưng phấn của Phùng Vũ Trách mà không khỏi mỉm cười nói: – Thật vậy sao? Sau này cũng muốn nếm thử các món rau xanh và món lạc ở thành phố các anh, để xem có gì khác biệt hay không.

– Chủ tịch, bữa trưa hôm nay chúng tôi đã sắp xếp xong, ngài có thể nếm thử. Phùng Vũ Trách nói rồi cười lên tiếng: – Chúng tôi chuẩn bị dùng khách du lịch để xúc tiến phát triển công nghiệp gia công nông sản, đồng thời dựa theo sự thay đổi mùa trong năm để chuẩn bị một vài hạng mục lễ hội nông sản, có thể phát triển nông nghiệp và cả du lịch.

Phùng Vũ Trách lên tiếng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn căn bản biết rõ tình huống của thành phố Thanh Chuyên, biết rõ nếu như Thanh Chuyên tiếp tục phát triển theo hướng như thế này, sẽ tạo ra con đường phát triển riêng biệt cho mình.

Bữa cơm trưa Vương Tử Quân yêu cầu dùng ở ven đường, sau khi bốn món được dâng lên, bên hắn đã có một vòng người bao bọc.

Những người này đều là cán bộ chủ yếu của thành phố Thanh Chuyên, sau đó Phùng Vũ Trách nhanh chóng giới thiệu từng người cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân bắt tay với những vị cán bộ này, hắn cảm nhận được trong số cán bộ này hai người khác biệt.

Một người là chủ nhiệm Lý Vĩ Dân của ủy ban cải cách thị ủy, một người là bí thư Mã Cương Cường của quận Đông Thành. Vì nguyên nhân không đủ ghế nên các vị thường ủy thị ủy cũng không tập trung hết chỗ này, thế nhưng hai người kia lại được ngồi nơi đây, nếu như không có người sắp xếp thì Vương Tử Quân căn bản là không tin.

Có thể sắp xếp Lỹ Vĩ Dân và Mã Cương Cường vào nơi này chỉ có thể là Phùng Vũ Trách hoặc là Tần Hoài Chung.

Vương Tử Quân ăn cơm không chậm, thế nhưng vì hiểu rõ tâm tư của hai người Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung thế nên cố gắng ăn chậm một chút, liên tục trò chuyện với Lý Vĩ Dân và Mã Cương Cường.

Mã Cương Cường và Lý Vĩ Dân được ngồi vào đây và tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của nó là như thế nào, thế cho nên cả hai đều cố gắng phát huy. Sau khi đáp lại vài câu hỏi của Vương Tử Quân thì bọn họ có chút không yên, chỉ sợ câu nói của mình không làm cho chủ tịch Vương thỏa mãn.

Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung nhìn vào động tác của Vương Tử Quân mà cảm thấy rất vui mừng. Dù sao thì chủ tịch Vương cho ra biểu hiện như vậy cũng xem như hiểu ý của hai người bọn họ.

Sau khi dùng cơm xong thì Mã Cương Cường và Lý Vĩ Dân thở dài một hơi, hai người bọn họ cũng không phải chưa từng đi dùng cơm với lãnh đạo, cũng không phải đã ăn no mới đến đây, đầu bếp cũng dùng hết thủ đoạn để làm các món trên bàn, thế nhưng hai người ăn vào mà không có hương vị gì.

Bọn họ chỉ muốn lưu lại ấn tượng tốt cho chủ tịch Vương mà thôi.

Dù sao thì vận mệnh cả đời bọn họ sẽ được quyết định trong tay vị lãnh đạo này.