Chương 626: Tửu lượng cao thì tương lai vô hạn

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tử Quân ở thành phố La Nam một ngày, sau đó theo đường cũ quay về thành phố Sơn Viên. Chiều hôm đó hắn đang nghỉ nghơi trong hang ổ của mình và Trương Lộ Giai, chợt nhận được điện thoại của Trương Thiên Tâm.

– Tử Quân, cậu ở chỗ nào?

Trương Thiên Tâm gọi đến rồi hỏi.

Tuy Vương Tử Quân nghĩ rằng Trương Thiên Tâm biết không ít về mối quan hệ giữa mình và Trương Lộ Giai, thế nhưng hắn không thể nào nói rằng mình và chị của Trương Thiên Tâm đang ở chỗ này. Loại quan hệ này không nên thích hợp phô bày, trên quan trường dù là bất kỳ mối quan hệ nam nữ như thế nào cũng sẽ trở thành tay cầm cho đối thủ chính trị của mình. Vì thế Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói:

– Tôi đang ở thành phố Sơn Viên, chuẩn bị ngày mai đến thành phố La Nam báo danh.

– Tử Quân, tôi có vài người bạn muốn làm quen với cậu, cậu xem bây giờ có rảnh không?

Trương Thiên Tâm cũng không giấu diếm Vương Tử Quân, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

Trương Thiên Tâm gần đây chỉ chú tâm đến phương diện kinh doanh mà không nhúng tay vào sự việc của Vương Tử Quân, bây giờ sao lại đột nhiên muốn giới thiệu bạn bè cho mình? Nghe giọng điệu của Trương Thiên Tâm thì giống như mời mình dùng cơm chỉ là ngụy trang, có mối quan hệ gì đó cần nể mặt mới là thật. Vương Tử Quân thầm suy đoán bạn của Trương Thiên Tâm là người nào, hắn lại không thể chối từ:

– Nếu như là bạn bè trên phương diện kinh doanh thì để hôm khác sẽ hay hơn.

– Không phải, là bạn đến từ huyện Dương Cương.

Trương Thiên Tâm vừa giải thích vừa nói:

– Năm ngoái tôi đến buôn bán ở huyện Dương Cương thì làm quen được người này, là bí thư huyện ủy huyện Dương Cương Nhan Sĩ Tắc.

Huyện Dương Cương chính là một trong hai quận bảy huyện của thành phố La Nam, đối với một thành phố mà phương diện phát triển kinh tế chỉ ở mức trung bình như La Nam thì Dương Cương là một huyện nghèo khó cấp quốc gia. Vương Tử Quân chỉ biết được nhiêu đó thông tin về huyện Dương Cương, nhưng bí thư huyện Dương Cương đã tìm đến con thuyền của Trương Thiên Tâm, điều này nói rõ năng lực hoạt động xã hội của viên bí thư kia căn bản là rất rộng.

– Cậu làm ăn gì ở huyện Dương Cương?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

– Năm ngoái tiếp nhận một mỏ than, tuy than đá không nhiều nhưng vẫn có thể cho ra chút lợi nhuận.

Trương Thiên Tâm nói rất tùy ý, rõ ràng hắn cũng không quá quan tâm đến phương diện kinh doanh này.

Hai ngày qua Vương Tử Quân căn bản nhận được không ít cuộc gọi, đều là của những người thân quen gọi điện thoại đến. Những người này nói với nội dung khác nhau nhưng mục đích thì căn bản là như nhau, đó chính là thay người nào đó lên lạc với Vương Tử Quân, muốn mời Vương Tử Quân dùng cơm.

Vì bản thân đang ở thành phố La Nam nên Vương Tử Quân chỉ có thể dịu dàng xin miễn, nhưng hắn lại ghi tạc những người mở lời vào trong lòng. Ngày mai hắn đến nhận chức ở thành phố La Nam, bây giờ Trương Thiên Tâm lại mở lời mời, hắn thật sự có chút động tâm. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó để Trương Thiên Tâm lái xe đến đón mình.

Năm phút sau Vương Tử Quân rời khỏi khu dân cư, hắn đi đến đứng vững ở địa phương mà hai bên đã giao ước sẵn. Ngay sau đó một chiếc xe Mercedes Benz màu trắng chạy đến dừng ngay bên cạnh, lái xe là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi với bộ dạng tuấn tú lịch sự.

– Xin hỏi ngài có phải họ Vương không?

Tên thanh niên vừa nhìn thấy Vương Tử Quân thì vội vàng xuống xe dùng giọng cung kính nói.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua chiếc xe Mercedes Benz, trong lòng thầm nghĩ Trương Thiên Tâm này xem ra làm ăn rất tốt, bây giờ đã đổi sang chạy xe Mercedes Benz rồi.

– Đúng vậy, tôi họ Vương.

Vương Tử Quân nói rồi thuận tiện ngồi vào trong chiếc xe Mercedes Benz màu trắng.

Nếu so sánh với bộ dạng thoải mái tùy ý của Vương Tử Quân thì tên thanh niên kia lại có vẻ căng thẳng. Hắn là lái xe của Trương Thiên Tâm, gần đây hắn cho rằng giám đốc Trương của mình là một đại nhân vật khả năng phi phàm. Chưa nói đến những thứ khác, chiếc xe Mercedes Benz này cũng không phải là người bình thường có thể được lên ngồi. Hơn nữa trong mắt hắn thì giám đốc Trương căn bản là chưa có gì chưa thành công, đám người vênh váo hung hăng đứng trước mặt giám đốc Trương cũng phải cười tươi hớn hở, bày ra tư thế như cháu nội gặp ông.

Nhưng hôm nay giám đốc Trương cho mình đến đón người lại dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc giống như vị khách hôm nay thật sự là khách quý vậy. Hắn đã đi theo Trương Thiên Tâm được nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giám đốc Trương của mình nói như vậy, thế cho nên hắn tỏ ra cực kỳ kính sợ người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế phía sau.

– Ông chủ, có cần mở nhạc không?

Tên thanh niên vừa cẩn thận lái xe vừa khẽ lên tiếng xin chỉ thị của Vương Tử Quân.

Lúc này trong đầu Vương Tử Quân đang suy nghĩ về con đường mình cần đi ở thành phố La Nam, hắn nghe thấy lái xe hỏi như vậy thì gật đầu nói:

– Được, nhưng đừng quá lớn.

Tên thanh niên đồng ý một tiếng, sau đó tiếng nhạc chậm rãi vang lên trong xe giống như một dòng nước êm đềm chảy xuôi. Vương Tử Quân nghe nhạc mà cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn vài phần.

Mười phút sau xe chạy đến dừng lại trước một ngôi nhà sáu tầng màu đen, Vương Tử Quân cũng không có ấn tượng với ngôi nhà này. Khi xe dừng lại thì Trương Thiên Tâm từ bậc thang đi xuống nghênh đón.

Bên cạnh Trương Thiên Tâm chính là một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, người này có gương mặt bình thường, đặc điểm làm cho người ta khắc sâu chính là mái tóc thưa thớt. Khi Trương Thiên Tâm tiến lên chào đón thì hắn cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

– Tử Quân, tôi muốn lái xe đến đón cậu, thế nhưng hôm qua uống chút rượu, bây giờ còn đau đầu, chỉ sợ không an toàn, thế cho nên để Tiểu Tôn đi thay.

Trương Thiên Tâm vừa giúp Vương Tử Quân mở cửa xe vừa khẽ lên tiếng giải thích.

Vương Tử Quân vung tay vỗ vỗ vai Trương Thiên Tâm, sau đó hắn cười nói:

– Hai người chúng ta còn phải khách khí như vậy sao?

– Tử Quân, nghe nói chị dâu Tiểu Bắc đã sinh một tiểu tử mập mạp, khi nào thì mở tiệc vui vậy? Ông lão nhà tôi vì chuyện này mà ngày nào cũng trừng mắt với tôi, ra lệnh phải tranh thủ thời gian kết hôn.

Trương Thiên Tâm nói chuyện với Vương Tử Quân căn bản không chút cố kỵ, vừa gặp mặt đã mở miệng kể khổ.

Vương Tử Quân vỗ vai Trương Thiên Tâm nói:

– Cậu đấy, tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, không thể cứ mãi nhàn nhã đi xuống như vậy, phải tranh thủ thời gian phù hợp để kết hôn là vừa.

– Ôi, Tử Quân, tôi cũng không vì một thân cây mà bỏ qua cả cánh rừng, hơn nữa sinh con cũng không phải kết hôn mới có được, anh nói xem có đúng không bí thư Nhan?

Trương Thiên Tâm nói rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình.

Người đàn ông trung niên thật sự có chút sững sốt vì câu hỏi đột nhiên của Trương Thiên Tâm, sau đó hắn nói:

– Giám đốc Trương, vấn đề ngài vừa nói căn bản là không phù hợp nguyên tắc, thế nhưng xã hội bây giờ đang phát triển, chúng ta nên dùng ánh mắt phát triển nhìn vào vấn đề, tất cả đều có thể xảy ra.

Vương Tử Quân từ lúc xuống xe đã chú ý đến Nhan Sĩ Tắc, dù sao thì đối phương chính là vị bí thư huyện ủy đầu tiên của thành phố La Nam đi vào trong mắt mình. Sau khi nghe thấy lời nói khéo đưa đẩy của đối phương, ấn tượng của hắn về Nhan Sĩ Tắc càng tăng lên vài phần.