Chương 662: Nói chuyện với lãnh đạo giống như đánh Thái Cực quyền.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một chủ nhân của bữa tiệc bị bắt, một người bị đưa đi hỗ trợ điều tra, thế là bữa tiệc căn bản không thể nào được tiếp tục. Ngoài những vị lãnh đạo đơn vị ban ngành quan trọng đang đi đến dựa vào lãnh đạo của mình, những người khác ở những đơn vị bình thường đều nhanh chóng giải tán.

Sự việc này xảy ra ai ở lại lâu sẽ gặp phải chuyện không may, thế thì có ai chịu ở lại trên mảnh đất thị phi này?

Kết quả là một bữa tiệc rượu náo nhiệt ở thành phố La Nam cứ như vậy mà hạ màn, không ai tiễn khách, cũng không có ai nói lời vui vẻ. Ngay cả những người có quan hệ tốt đẹp với nhau cũng chỉ gật đầu không nói lời nào, vội vã cáo từ bỏ đi.

Dù không ai nói thế nhưng mọi người lại ý thức được một vấn đề, đó chính là thời tiết ở thành phố La Nam sắp thay đổi.

Những người không có gánh nặng tất nhiên sẽ nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lại có nhiều người không có ít việc để lo, ví dụ như cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung. Sau khi Hà Tiến Chung lên xe, chưa đến một phút sau điện thoại đã vang lên.

Hà Tiến Chung nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn có chút do dự, sau đó nhanh chóng nghe điện thoại. Hắn trầm ngâm nói với đầu dây bên kia:

– Bí thư Lục, tôi là Tiến Chung.

Người gọi điện thoại đến chính là Lục Ngọc Hùng, lần này cũng không phải là thư ký gọi điện thoại đến, chính Lục Ngọc Hùng trực tiếp cầm máy gọi đến. Sau khi Hà Tiến Chung lên tiếng, Lục Ngọc Hùng ở bên kia cũng không đáp lời ngay, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới thản nhiên nói:

– Quán trà Tam Tương.

Lục Ngọc Hùng nói xong thì đầu dây bên kia vang lên những âm thanh tút tút. Hà Tiến Chung không phải chỉ mới liên hệ với Lục Ngọc Hùng ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu rõ bí thư Lục gọi điện thoại cho mình là có ý gì. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó phân phó với lái xe:

– Đi đến quán trà Tam Tương.

Lái xe không dám chậm trễ với lời phân phó của Hà Tiến Chung, hắn nhấn mạnh chân ga, chiếc xe số một trong cục công an nhanh chóng chạy về phía quán trà Tam Tương.

Quán trà Tam Tương cách khách sạn Tinh La một con phố, quán trà không quá lớn, trước kia chủ yếu là kinh doanh trà khô, bây giờ con gái bà chủ học pha trà quay về, thế là mở ra hai gian và lắp đặt thiết bị làm phòng trà.

Tuy đã là ban đêm nhưng quán trà Tam Tương vẫn sáng đèn, vẫn vang lên âm nhạc cổ điển, làm cho người ta sinh ra cảm giác phiêu diêu thoát tục.

Hà Tiến Chung cũng không có hứng thú gì với trò uống trà, hắn sở dĩ là khách quen nơi đây, cũng là vì bí thư Lục Ngọc Hùng thích đến chỗ này. Thật sự ứng với câu nói “Sở Vương thích eo thon, nhiều cung nữ nhịn ăn chết đói”, Lục Ngọc Hùng thích uống trà, thế là Hà Tiến Chung nghiễm nhiên trở thành khách quen ở chỗ này.

– Chào cục trưởng Hà.

Một cô gái mặc sườn xám màu trắng thấy Hà Tiến Chung xuất hiện thì nhanh chóng tươi cười đón chào. Cô gái này không đặc biệt xinh đẹp thế nhưng lại giống như bình rượu lâu năm trong quán trà, làm cho người ta càng nhìn càng thấy có hương vị. Hà Tiến Chung sở dĩ được bà chủ nơi này hoan nghênh cực kỳ long trọng, cũng là vì thân phận của hắn.

Hà Tiến Chung khẽ gật đầu rồi khẽ nói:

– Ông chủ Lục ở chỗ nào?

– Mời ngài đi bên này!

Cô gái nói rồi duỗi bàn tay trắng nõn mời Hà Tiến Chung, khi nàng khẽ cúi người thì eo thon hơi gập lại, ngực ưỡn lên, mông cong vút, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người đối diện.

Tâm thần của Hà Tiến Chung không khỏi bị thu hút vì tư thế quyến rũ của cô gái trước mặt, thế nhưng ngay sau đó hắn đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình. Hắn thầm nghi đến tình huống cách đây vài ngày mình và trưởng phòng tài chính Lý Nhạc Ngũ với bí thư Lục Ngọc Hùng đến nơi này uống trà, Lý Nhạc Ngũ thừa lúc cùng mình đi vào nhà vệ sinh đã rỉ tai nói một câu:

– Những cô gái như thế kia đến pha trà rót nước, bí thư Lục sao có thể thờ ơ cho được?

Lúc đó Hà Tiến Chung căn bản chỉ xem đó là một câu nói vui cười, thế nhưng bây giờ hắn nhìn thấy cô gái có biểu hiện cực kỳ tinh tế trước mặt, chính hắn cũng không khỏi cảm thấy máu nóng bừng bừng.

Con bà nó, đây là lúc nào rồi mà mình còn có ý nghĩ như vậy? Hà Tiến Chung vô thức lắc đầu, trong lòng thầm oán hận chính mình, sau đó cùng cô gái trẻ đi vào trong một gian phòng.

Quán trà Tam Tương cũng không quá lớn, khi cửa mở ra thì Lục Ngọc Hùng đang ngồi uống trà trên chiếc ghế rộng rãi ở trong phòng. Cô gái khẽ cười cười với Lục Ngọc Hùng, sau đó nhanh chóng rót trà cho Hà Tiến Chung.

– Tiến Chung, ngồi đi.

Lục Ngọc Hùng khẽ khoát tay áo với Hà Tiến Chung rồi trầm giọng nói.

Hà Tiến Chung ngồi xuống vị trí không xa Lục Ngọc Hùng, hắn nhìn thoáng qua, cũng không lập tức mở miệng.

– Anh định làm như thế nào?

Sau khi cô gái kia rời khỏi phòng thì Lục Ngọc Hùng cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu lập lờ nước đôi, giống như hỏi mà cũng giống như hỏi thăm.

Hà Tiến Chung hiểu ý của Lục Ngọc Hùng, bí thư Lục đang hỏi xem mình có sạch sẽ trong vụ việc của Trịnh Khiếu Nam hay không. Trên đường đến đây thì hắn đã suy xét rất nhiều về vấn đề này, vì thế sau khi nghe được câu hỏi của Lục Ngọc Hùng thì dùng giọng không thẹn với lương tâm nói:

– Tôi làm việc thì bí thư Lục cứ yên tâm đi.

Lục Ngọc Hùng dùng ánh mắt cực kỳ ẩn giấu nhìn Hà Tiến Chung, hắn cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này, chỉ lẳng lặng uống trà.

Lục Ngọc Hùng không nói lời nào, Hà Tiến Chung dù có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo Lục Ngọc Hùng, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể nghẹn lời mà thôi. Hắn vốn không có hứng thú uống trà, bây giờ trà vào miệng lại càng sinh ra cảm giác nhạt nhẽo.

– Trịnh Khiếu Đống liên lụy vào sự việc này có sâu không?

Lục Ngọc Hùng cuối cùng cũng mở miệng, hơn nữa vấn đề này cũng chính là phương diện mà Hà Tiến Chung quan tâm nhất.

Trịnh Hiểu Nam sống hay chết thì Hà Tiến Chung không quan tâm, thế nhưng Trịnh Khiếu Đống thì hắn lại quan tâm. Dù sao Trịnh Khiếu Đống cũng biết rõ quá nhiều chuyện, nếu như Trịnh Khiếu Đống mở miệng, như vậy sẽ là một kiếp nạn quá lớn đối với bọn họ.

– Không quá rõ ràng, thế nhưng nếu chỉ dựa vào chút chuyện nhỏ nhặt thế này, tôi cảm thấy nó căn bản không làm gì được Trịnh Khiếu Đống.

Hà Tiến Chung dùng giọng điệu cực kỳ nắm chắc nói.

Lục Ngọc Hùng gật đầu nói:

– Trịnh Khiếu Đống thì tôi có thể yên tâm.

Sau khi Lục Ngọc Hùng lên tiếng thì hai người lại rơi vào trầm mặc. Lúc Hà Tiến Chung đang suy đoán mục đích Lục Ngọc Hùng gọi mình đến đây vào lúc này, hắn chợt nghe Lục Ngọc Hùng nói:

– Lúc này chúng ta quá sơ suất rồi.

Hà Tiến Chung căn bản rất đồng ý với câu nói cảm khái của Lục Ngọc Hùng, sự việc lần này hắn thật sự rất mất mặt. Sau khi suy nghĩ một lát thì Hà Tiến Chung trầm giọng nói:

– Bí thư Lục, ngài cứ yên tâm về sự việc ở cục công an, tôi đảm bảo sẽ không tái hiện tình huống thế này nữa.

Lục Ngọc Hùng không nói gì, hắn đưa mắt nhìn Hà Tiến Chung, giống như đang suy đoán xem lời nói của Hà Tiến Chung có bao nhiêu phần có thể tin tưởng được.

Chương 662(p2): Nói chuyện với lãnh đạo giống như đánh Thái Cực quyền.

– Anh nên có chút tâm tư ở cục công an là vừa.

Lục Ngọc Hùng đặt ly trà trong tay xuống rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.

Hà Tiến Chung đưa mắt nhìn gương mặt đen nhẻm của Lục Ngọc Hùng, biết rõ bí thư Lục đang phê bình chính mình, thế nhưng hắn lại không giải thích. Cho dù hắn có giải thích thế nào cũng căn bản là không thuyết phục, không ai tin những gì anh sắp nói ra.

Khi phòng trà trong quán Tam Tương đầy khói thuốc thì Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, nhưng lúc này trong phòng không phải chỉ có một mình hắn, còn có trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi.

Tôn Chiêu Hi cũng đến tham gia bữa tiệc rượu tối hôm nay, nhưng hắn không ngờ khi mình lên xe lại nhận được điện thoại triệu kiến của Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đi vào thành phố La Nam, Tôn Chiêu Hi có biểu hiện khá tốt, thế nhưng lại căn bản không chịu dựa về phía Vương Tử Quân.

– Bí thư Vương!

Sau khi ngồi xuống thì Tôn Chiêu Hi nở nụ cười nói:

– Thật sự không ngờ Trịnh Khiếu Đống thông minh một đời mà hồ đồ khoảnh khắc, lại làm ra những trò như vậy với em mình, cuối cùng xem như lấy đá đập chân mình, làm trò cười cho người khác.

Tôn Chiêu Hi mở miệng dù giống như buôn chuyện vói Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại tỏ thái độ với Vương Tử Quân, đó chính là hắn không phải là người của Trịnh Khiếu Đống, mong bí thư Vương tin tưởng vào hắn.

Vương Tử Quân nào không nghe rõ ý nghĩa lời nói của Tôn Chiêu Hi, hắn cười cười nói:

– Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, giấy không gói được lửa, Trịnh Khiếu Đống làm ra chuyện này vốn sẽ không có hy vọng thành công.

– Đúng vậy.

Tôn Chiêu Hi cũng suy xét từng câu nói của Vương Tử Quân, cũng muốn tìm ra ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Hắn là trưởng phòng tổ chức, công việc chủ yếu của hắn là suy xét ý nghĩ của lãnh đạo, vừa xem xét hạ cấp vừa suy xét thượng cấp, thật sự không thể nói là nhàn rỗi.

Trong quan trường thì lời nói của lãnh đạo căn bản không đồng nhất, giống như đánh Thái Cực quyền, nhìn qua thì rất chậm rãi, nói không đâu ra đâu, thế nhưng thực tế lại đầy hàm nghĩa phong phú. Có những lời thật sự không nói rõ ra, chủ yếu là cần anh suy xét thưởng thức và phỏng đoán, có thể lĩnh ngộ được ý đồ chân thật của lãnh đạo hay không, tất cả cũng phải nhìn vào lực lĩnh ngộ của anh.

Lúc này Vương Tử Quân đã đứng vững bàn chân ở thành phố La Nam, hiện tại thứ mà bí thư Vương coi trọng nhất chính là quyền lực nhân sự. Vương Tử Quân nếu muốn chấp chưởng quyền lợi này, như vậy trưởng phòng tổ chức là một khâu vô cùng quan trọng.

Lục Ngọc Hùng là bí thư nắm công tác tổ chức, năm xưa khi ở vào thời đại của Trình Tự Học thì là một tay che trời. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, tất nhiên hắn sẽ không cho phép Lục Ngọc Hùng cường thế như cũ, tất nhiên hai người bọn họ sẽ không thể không tranh đấu một lần ở phương diện nhân sự.

Sự thật thì nhân sự chính là chức trách của một bí thư thị ủy như Vương Tử Quân, thế nhưng Lục Ngọc Hùng sẽ linh hoạt nhượng quyền sao? Lúc này Vương Tử Quân tìm đến mình, ý nghĩ quan trọng nhất chính là xem mình tỏ thái độ.

Lục Ngọc Hùng là một người bá đạo, Tôn Chiêu Hi thấy rất rõ ràng, hắn càng không muốn đắc tội với người có thủ đoạn cứng rắn như vậy. Nhưng Vương Tử Quân là người mà hắn cũng không thể đắc tội, chỉ cần nhìn vào thủ đoạn của Vương Tử Quân thì hắn biết rõ một vấn đề, bí thư Vương cũng không phải hạng người đèn cạn dầu.

Tôn Chiêu Hi muốn tất cả mọi chuyện được thuận lợi cũng không phải dễ dàng như vậy.

Khi Tôn Chiêu Hi đang suy xét vấn đề thì chợt nghe Vương Tử Quân nói:

– Trưởng phòng Tôn, lần này Trịnh Khiếu Nam xảy ra chuyện đã cho chúng ta một bài học lớn, nhưng may mà chúng ta phát hiện sớm, bất bò mới lo làm chuồng, xem như bây giờ cũng không tính là muộn.

Tôn Chiêu Hi chợt sững sờ, hắn hiểu ý nghĩa câu nói mất bò mới lo làm chuồng của Vương Tử Quân có nghĩa là gì. Nhưng nếu hắn đi về phía bên này, tất nhiên tất cả mối quan hệ của hắn ở bên kia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Hắn có chút do dự, thế là không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân.

Tôn Chiêu Hi thấy Vương Tử Quân cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh, bí thư giống như đang tùy ý nói chuyện với mình, nhưng bí thư híp nửa mắt lại làm cho hắn cảm thấy run lên.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó hắn nói:

– Bí thư Vương nói rất đúng, mất bò mới lo làm xuống, lúc này cũng không muộn.

– Trưởng phòng Tôn, thành phố La Nam chúng ta nghèo khó nhất tỉnh, nguồn thu vào thậm chí còn kém hơn một huyện vùng duyên hải, dưới tình huống này tỉnh ủy có kỳ vọng rất cao vào ban ngành đảng ủy chính quyền thành phố chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể theo sát tiến độ của đảng ủy chính quyền tỉnh, đẩy mạnh thành phố La Nam phát triển kinh tế, vứt bỏ hai chữ ngheo đói ra khỏi thành phố La Nam.

Tôn Chiêu Hi chợt sững sờ, hắn thật sự không ngờ lời nói của Vương Tử Quân lại chuyển đến phương diện này. Khi hắn cảm thấy có chút khó hiểu thì nghe thấy Vương Tử Quân nói:

– Lúc này tâm tư của con người thành phố La Nam đang biến đổi, thế nhưng dù là quần chúng hay cán bộ đều có yêu cầu bức thiết với sự phát triển của thành phố. Hiện tại đang là con nước lớn, vì thế nếu có bất kỳ khối đá nào cản đường thì vận mệnh cũng sẽ bị gạt sang bên cạnh.

– Anh thấy thế nào, trưởng phòng Tôn?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tôn Chiêu Hi, giọng điệu rất bình tĩnh.

Tôn Chiêu Hi lúc này càng cảm thấy khó chịu, nếu như hắn còn không biết rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, như vậy trực tiếp đập đá vào đầu chết đi cho rồi. Vương Tử Quân dù nói đường hoàng nhưng thực tế lạ chỉ có một tầng ý nghĩ, đó là nếu anh có tâm tư khác biệt, như vậy cũng đừng trách tôi gạt văng anh ra như một cục đá cản đường.

Nếu như lời này được Vương Tử Quân nói ra trước sự kiện Trịnh Khiếu Nam bị bắt, Tôn Chiêu Hi căn bản sẽ gạt sang một bên không quan tâm. Nhưng sau khi thấy rõ thủ đoạn của bí thư Vương ở sự kiện Trịnh Khiếu Nam, hắn chợt cảm thấy giống như có con rắn bò qua sống lưng, cảm giác lạnh lẽo xốc lên đầu.

Vương Tử Quân cũng không phải là người nói suông.

– Bí thư Vương, thành phố La Nam chúng ta đã đến thời điểm bắt buộc phải thay đổi, chưa nói đến những phương diện khác, nhìn vào mức lương cho cán bộ cũng thấy quá rõ ràng. Đáng lý ra lương bổng cho cán bộ các nơi phải giống nhau, thế nhưng lương cho cán bộ ở La Nam lại thấp hơn các thành phố khác. Không đâu xa ví dụ như em tôi làm phó cục trưởng ở thành phố An Dịch, là cán bộ cấp phó cục, bây giờ có lương cao hơn cả tôi là cấp phó sở, loại khác biệt này kèm theo hàng loạt khác biệt khác.

Tôn Chiêu Hi nói đến đây thì nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục:

– Nếu muốn làm cho thành phố La Nam biến đổi, như vậy đầu tiên là phải dựa vào cán bộ chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta đưa một nhóm cán bộ có tư tưởng, có năng lực và bản lĩnh lên vị trí phù hợp, chỉ khi đó mới phát huy tác dụng thúc đẩy thành phố La Nam phát triển.

Chương 662(p3): Nói chuyện với lãnh đạo giống như đánh Thái Cực quyền.

Khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn mở miệng nói ra khá nhiều lời xem như không uổng phí. Tôn Chiêu Hi cuối cùng cũng dao động dưới phương án vừa đấm vừa xoa của mình.

Những lời nói của Tôn Chiêu Hi cũng chính là suy nghĩ trong lòng Vương Tử Quân, hắn là bí thư thị ủy, nếu hắn muốn ngồi yên ổn trên vị trí của mình thì phải động vào nhân sự, điều chỉnh cán bộ.

– Trưởng phòng Tôn là trưởng phòng tổ chức lão thành ở thành phố La Nam, có thể nói không người nào biết rõ tình huống cán bộ thành phố La Nam hơn anh. Thế này đi, xem như ném cho anh ưu phiền, trước tiên mong anh cho ra một danh sách điều chỉnh cán bộ thành phố La Nam.

Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi dùng giọng biết thời biết thế đổ sự việc vào trong tay Tôn Chiêu Hi.

Tôn Chiêu Hi không do dự mà cười đồng ý, danh sách này chẳng khác nào hắn quăng một danh trạng cho bí thư Vương. Thế nhưng hắn cũng không quá bất ngờ với yêu cầu này của bí thư Vương, dù sao đây cũng là việc hắn cần phải làm.

– Vâng, bí thư Vương, anh xem chúng ta đi từng bước một, hai là…

Tôn Chiêu Hi cũng không nói hết lời, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ ý nghĩa lời nói của hắn.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn cười nói:

– Điều chỉnh cán bộ là một công tác trường kỳ, tất nhiên sẽ phải di từng bước một. Tôi thấy hay là thế này, cục công an là ban ngành hộ tống cho quá trình phát triển kinh tế trong thành phố, nó liên quan đến sự thành bại trong phát triển kinh tế địa phương, thế nên chúng ta cần phải nắm chặt công tác kiến thiết đội ngũ công an, cần phải có quy hoạch rõ ràng.

Động vào Hà Tiến Chung, tuy đã làm tốt công tác tư tưởng nhưng Tôn Chiêu Hi vẫn không nhịn được phải rùng mình một cái. Hà Tiến Chung là ai? Đây là một người đứng đầu trong nhóm cán bộ cấp cục ở thành phố La Nam, cục công an nằm trong tay người này không ít năm, các mối quan hệ bên trong cục công an cực kỳ rắc rối khó gỡ.

Động đến Hà Tiến Chung sao? Đối phương sẽ căn bản không cho phép chuyện này xả ra.

– Bí thư Vương, cục trưởng Hà Tiến Chung…

Tôn Chiêu Hi vốn nói không dễ động vào Hà Tiến Chung, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì chợt nghĩ đến tình huống giữa Hà Tiến Chung và Vương Tử Quân. Nếu như mình nói tốt cho Hà Tiến Chung trước mặt Vương Tử Quân, như vậy chỉ sợ rằng bí thư Vương sẽ phản cảm, mình cũng xem như được không bù mất.

Tôn Chiêu Hi nói đến đó và không tiếp tục lên tiếng, hắn cảm thấy mình nói như vậy là quá đủ, với tài trí của bí thư Vương thì không thể không hiểu rõ ý nghĩ của mình.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly lên uống một ngụm:

– Cục trưởng Tiến Chung công tác rất tốt ở cục công an, thế nhưng bồi dưỡng cán bộ cần phải chú trọng phát triển toàn diện, chúng ta không những bồi dưỡng nhân tài chuyên trách, càng bồi dưỡng nhân tài có tính toàn cục.

– Nếu cứ mãi ở trên một vị trí, như vậy sẽ dễ dàng tạo nên trạng thái ỳ trệ, bất lợi cho công tác bồi dưỡng nhân tài, càng bất lợi cho quá trình phát triển toàn diện của thành phố La Nam. Hơn nữa công tác của chúng ta là vì sự phát triển của thành phố La Nam, nào có chuyện kén cá chọn canh ở đây?

Tôn Chiêu Hi nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cũng cười theo, thế nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng và thật sự không chút yên tĩnh. Điều động cán bộ nói thành chú trọng bồi dưỡng, dù anh có ăn quả đắng cũng khó nói nên lời, dù anh muốn náo loạn cũng không tìm ra được điểm nào hay hơn để nói.

Dù sao đây cũng là điều động công tác, nếu anh không phục thì có thể làm gì được? Tôn Chiêu Hi thầm cảm thấy đáng tiếc cho Hà Tiến Chung, sau đó hắn lên tiếng xin chỉ thị:

– Bí thư Vương, ngài nói xem cục trưởng Hà nên đặt vào vị trí nào thì coi như tiến hành bồi dưỡng trọng điểm?

– Lúc này chúng ta tổ chức hội nghị đều chú trọng vào phương diện khoa học kỹ thuật, vì khoa học kỹ thuật tượng trưng cho sức sản xuất. Cục trưởng Hà là người có kinh nghiệm cơ sở phong phú, vì vậy nên để anh ấy tăng tiến thêm tri thức văn hóa. Anh Lý ở phòng khoa học công nghệ không phải đã đến tuổi về hưu rồi sao? Để anh Hà đến phòng khoa học công nghệ nhận trọng trách, xem như thúc đẩy phòng khoa học công nghệ lên bậc thang mới.

Vương Tử Quân nói không nhanh không chậm nhưng Tôn Chiêu Hi lại cảm thấy da đầu căng lên, khoa học kỹ thuật là quan trọng nhưng từ vị trí cục trưởng cục công an đến trưởng phòng khoa học công nghệ thì chênh lệch là sông so với biển, hắn là trưởng phòng tổ chức sao không nhìn nhận rõ cho được?

Tôn Chiêu Hi nghĩ như vậy mà thầm nghĩ, Vương Tử Quân đừng tưởng rằng còn trẻ mà mềm tay, đây là người có thù tất báo. Hắn nghĩ như vậy mà càng cảm nhận được mối nguy của mình.

Vương Tử Quân đến thành phố La Nam thì Tôn Chiêu Hi đã từng ra sức nghiên cứu, hắn cảm thấy Vương Tử Quân là một người khí thế hào hùng oai phong lẫm liệt, là người bừng bừng sát khí, ai nhìn vào cũng bị mê mẩn.

Bây giờ Tôn Chiêu Hi thấy ánh mắt Vương Tử Quân tràn đầy sắc bén, ánh mắt rộng rãi như thấy cả thiên hạ. Vương Tử Quân cũng không phải là người thích nhìn vào người khác, dù là nói chuyện trên hội nghị hay với người nào khác, anh mắt luôn giống như nhìn về hư vô mờ mịt. Điều này làm cho người ta sinh ra cảm giác tất cả hành vi của mình đều nằm trong vòng khống chế, làm người ta không dám chậm trễ, không dám lừa gạt.

Tôn Chiêu Hi thầm nghĩ như vậy, hắn cũng không nói thêm nhiều lời. Hắn biết rõ bí thư Vương điều Hà Tiến Chung đến phòng khoa học công nghệ chỉ là mở đầu, chỉ là một đòn gây chấn động và kinh sợ. Mọi người nhìn vào đó sẽ hiểu, những kẻ cứng đầu sẽ thấy rõ kết quả chống đối. Bí thư Vương dần đứng vững ở thành phố La Nam, bây giờ đang lộ ra nanh vuốt của mình để chỉ điểm giang sơn.

– Chủ tịch Lý, đây là tư liệu hôm nay.

Thư ký của Lý Quý Niên đi vào phòng, hắn chú ý đặt một phần văn kiện lên bàn làm việc của Lý Quý Niên rồi khẽ nói.

Lý Quý Niên khẽ gật đầu, hắn nói một câu nhàn nhạt cứ để đó, sau đó tiếp tục vuốt pho tượng ngọc thạch hình con trâu của mình, giống như pho tượng này có bí mật gì đó rất lớn vậy. Thư ký cũng từng thừa dịp cất pho tượng cho Lý Quý Niên mà vuốt qua vài lượt, hắn dù không phải người chuyên nghiệp ở phương diện ngọc thạch, nhưng hắn biết đay chỉ là pho tượng ngọc thạnh bình thường, căn bản không đáng giá vài đồng.

Nhưng một bức tượng như vậy lại được Lý Quý Niên xem là bảo bối và liên tục ve vuốt.

– Chủ tịch Lý, vừa rồi văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, nói là mười giờ sáng nay sẽ tổ chức hội nghị thường ủy.

Thư ký trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp.

Dù sao hội nghị thường ủy cũng là đại sự, nếu như chủ tịch Lý bị trễ giờ, thư ký sẽ không gánh nổi.

Lý Quý Niên vẫn tiếp tục ve vuốt pho tượng, ánh mắt hắn giống như vẫn không thay đổi, nhưng khóe miệng lại nói:

– Có nói việc gì hay không?

– Chủ yếu là vì mở rộng kêu gọi đầu tư.

Thư ký mở sổ ghi chép nhìn qua, sau đó nói tiếp:

– Còn liên quan đến vài phương diện điều chỉnh nhân sự.

“Điều chỉnh nhân sự?”

Lúc này thì Lý Quý Niên đã thật sự lắp bắp kinh hãi.