Chương 581: Vấn đề ô nhiễm

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha ha, chủ nhiệm Triệu, xem anh khách khí quá rồi. Hôm nay là ngày tốt lành của ủy ban cải cách, các anh là nhà mẹ đẻ nên ngồi ghế chủ tịch, những người khác căn bản sẽ không được hưởng đãi ngộ này, mời anh ngồi.

Trưởng phòng Lý vừa nói vung tay khiếm tốn với chủ nhiệm Triệu.

Chủ nhiệm Triệu đã chừa ra vị trí này, tất nhiên sẽ không chịu ngồi xuống. Hắn nhiệt tình kéo tay trưởng phòng Lý, thế là hai bên có chút tranh chấp, đúng lúc trưởng phòng Lý quay đầu lại nhìn, thấy Vương Tử Quân ngồi cách đó không xa.

Khi thấy Vương Tử Quân thì trưởng phòng Lý chợt ngây người một lúc, cũng vì vậy mà bị ép người xuống ghế chủ tịch.

– Trưởng phòng Lý, đây là chủ nhà, là trưởng ban Trần Đại Giang ban nhân sự phòng lao động thương binh xã hội tỉnh.

Chủ nhiệm Triệu thấy trưởng phòng Lý ngồi xuống ghế, động tác của đối phương là quá nhanh, biểu hiện lại an tâm thoải mái, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra chút bức bối. Thế nhưng gương mặt vẫn không có chút biểu cảm, hắn nhiệt tình chỉ Trần Đại Giang ở bên cạnh rồi cười ha hả nói.

Trần Đại Giang hưng phấn xoa xoa tay chuẩn bị duỗi tay với trưởng phòng Lý, chuẩn bị bắt chặt tay vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy này. Nhưng hắn chà xát hai tay một lúc lâu mà trưởng phòng Lý căn bản không có dấu hiệu đưa tay ra.

Chẳng lẽ trưởng phòng Lý có gì đó không hài lòng với mình? Trần Đại Giang sinh ra cảm giác không yên, hắn càng đỏ mặt tía tai, càng cảm thấy cực kỳ bất an như Đúng lúc này trưởng phòng Lý đứng lên đi sang bàn bên cạnh.

Chủ nhiệm Triệu cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi thấy tình huống như vậy cũng không nhịn được. Nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với trưởng phòng Lý, vậy là trong lòng tuy mất hứng nhưng cũng chỉ có thể ngồi nhìn mà thôi.

– Chủ tịch Vương, không thể ngờ ngài cũng ở đây.

Dưới ánh mắt kin ngạc của mọi người, trưởng phòng Lý cười ha hả đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nhiệt tình vươn hai tay ra nói.

Bàn bên kia vốn không ai thèm quan tâm đến Vương Tử Quân, nhưng khi thấy trưởng phòng Lý vươn tay ra thì ai cũng ngây cả người, từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thấy trưởng phòng Lý đưa tay ra thì cảm thấy có chút phiền muộn khổ sở. Trước đó khi công tác ở tỉnh đoàn thì Vương Tử Quân cũng có chút quen biết người này, bây giờ thấy đối phương chủ động vươn tay, hắn cũng đưng lên nói:

– Rất vui khi được gặp anh.

– Chủ tịch Vương, anh đi đến nhận công tác ở thành phố Đông Bộ, chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay thừa dịp có tiệc vui, chúng ta uống vài ly cho vui.

Trưởng phòng Lý thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì trong lòng khẽ động.

Bây giờ tuy Nhiếp Hạ Quân đã rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không thể xem thường. Rất nhiều người cảm thấy kỳ quái vì tình huống Tề Chính Hồng rơi rụng, trưởng phòng Lý là lãnh đạo của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn lại nhìn thấy hình bóng của Vương Tử Quân ở sự kiện này.

Tuy đây chỉ là ngờ vực vô căn cứ nhưng chỉ cần một chút như vậy cũng đủ lấy mạng người, dù sao thì đó cũng là một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh có cơ hội tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh.

Ngoài sự việc liên quan đến Tề Chính Hồng, trưởng phòng Lý càng có chút lo lắng là mình đến huyện Lô Bắc kiểm tra chỉ đạo công tác, vì nghe một bộ hạ cũ phàn nàn mà đứng lên phê bình chủ tịch Tiếu của huyện Lô Bắc.

Lẽ ra với vị trí hiện tại, trưởng phòng Lý đừng nói là phê bình một vị chủ tịch huyện, dù là phó chủ tịch thành phố cũng hoàn toàn có thể. Nhưng sau khi rời khỏi thành phố An Dịch thì hắn thật sự muốn mắng chửi phê bình chính mình.

Cũng không phải trưởng phòng Lý thấy mình phê bình sai, chủ yếu là quan hệ giữa Tiếu Tử Đông và Vương Tử Quân. Chính mình lên tiếng mắng chửi tâm phúc của Vương Tử Quân, nếu để cho Vương Tử Quân biết được, không phải sẽ nghĩ là mình tiến về phía hắn đấy chứ?

Những ngày qua trưởng phòng Lý rất lo nghĩ về chuyện này, dù sao Vương Tử Quân cũng không phải người dễ trêu chọc. Trưởng phòng Lý đã qua rồi tuổi cầu tiến, bây giờ chỉ muốn làm hòa thượng một ngày thì gõ mõ một ngày, thành thật ở trên vị trí của mình. Vì thê hắn căn bản không muốn trêu chọc một đối thủ làm cho người ta đau đầu như vậy.

Vương Tử Quân không biết trưởng phòng Lý nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt khẽ gật đầu. Trưởng phòng Lý thấy Vương Tử Quân cũng không từ chối lời đề nghị của mình, vậy là tâm tình căng cứng cũng có chút thả lỏng. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cũng rất vui vì mình đến tham dự buổi tiệc mừng hôn lễ này.

– Chủ tịch Vương, chúng ta đến bên kia ngồi thôi, vừa đúng lúc tôi muốn giới thiệu cho ngài vài người bạn.

Trưởng phòng Lý khẽ gật đầu với chủ nhiệm Triệu đang đi đến, sau đó khẽ nói lời mời với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lúc này cũng không có hứng di chuyển, thế là hắn lắc đầu nói:

– Thôi khỏi đi, tôi cảm thấy ngồi đây cũng rất tốt, vì vậy ngồi đây cũng được.

Trưởng phòng Lý một lòng với Vương Tử Quân làm cho vẻ mặt nhiều người trở nên khác thường. Bọn họ là người trong thể chế quan trường tỉnh Sơn Nam, dù bọn họ phần lớn không biết Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào biểu hiện của trưởng phòng Lý cũng đoán được thân phận của Vương Tử Quân.

Là Vương Tử Quân chủ tịch thành phố Đông Bộ sao? Người này nghe vào tai giống như sấm nổ bên tai, tại sao hắn lại đến chỗ này?

Chủ nhiệm Triệu thầm suy đoán, thế nhưng hắn vẫn bước nhanh đến nói:

– Chủ tịch Vương, tôi vừa rồi không chú ý, khi nào thì chủ tịch Vương đại giá quang lâm đến chỗ này vậy? Anh xem, tôi thật sự là có mắt không tròng, lát nữa phải tự phạt hai ly mới được.

Vương Tử Quân cũng không có gì bất mãn với chủ nhiệm Triệu, hắn cười cười nói với chủ nhiệm Triệu:

– Tôi cũng chỉ là theo bạn đến đây mà thôi, chủ nhiệm Triệu cứ bận rộn, cũng không cần quan tâm đến tôi làm gì.

Chủ nhiệm Triệu thầm nghĩ, tôi có thể không quan tâm đến anh sao? Nhưng hắn lại nhanh chóng nở nụ cười và dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trần Đại Giang đang đứng bên cạnh, tỏ ý đây là chuyện tốt anh làm ra, rõ ràng lại đưa một vị chủ tịch thành phố như Vương Tử Quân xuống bàn bên dưới.

Trần Đại Giang lúc này cũng thật sự ngây người, hắn không ngờ người được thông gia nhà mình gọi là chủ tịch huyện bây giờ đã là chủ tịch Vương nổi tiếng khắp tỉnh của thành phố Đông Bộ. Chủ tịch huyện và chủ tịch thành phố tuy chỉ kém nhau một chữ, thế nhưng chênh lệch giữa hai bên cũng không phải có thể tính bằng kilomet.

Mình sao lại xui xẻo như vậy, sao lại động vào một con ô long như thế?

Tuy Trần Đại Giang rất ảo não nhưng không thể thay đổi được sự thật, thế là vài phút sau, bàn tiệc kia vốn chỉ là hàng thứ yếu dành cho đám bạn bè người thân của chú rể đã được thăng cấp, mà những người ngồi nơi đây được đưa sang bàn chủ tịch. Những người vốn dĩ sẽ ngồi trên bàn chủ tịch, bây giờ tất cả chuyển sang bàn thứ tịch.

Trần Đại Giang nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó đi đến bên cạnh thông gia là anh Giang. Tuy hai bên vẫn buôn chuyện như trước, thế nhưng đã khách khí hơn trước đó rất nhiều.

Nếu so sánh với Trần Đại Giang thì anh Giang cũng không khá hơn chút nào, hắn cũng khiếp sợ vì sự chuyển biến của chủ tịch Vương. Mới vài năm trôi qua, bây giờ chủ tịch huyện đã biến thành chủ tịch thành phố rồi sao?

Chương 581(p2): Vấn đề ô nhiễm.

– Chủ tịch Vương, hai ngày trước tôi đến huyện Lô Bắc kiểm tra chỉ đạo công tác, tôi xem như được mở rộng tầm mắt, tình huống xây dựng huyện Lô Bắc càng làm cho tôi sinh ra cảm giác mới mẻ, nghe nói tất cả đều nhờ vào cơ sở công tác của chủ tịch Vương vào thời điểm trước.

Trưởng phòng Lý cắn hạt dưa rồi cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói gì. Trưởng phòng Lý lúc này nói những lời như vậy với hắn, nếu như không có mục đích gì, dù đánh chết thì hắn cũng không tin.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, sau khi nói chuyện vớ vẩn vài câu thì chợt nghe thấy trưởng phòng Lý dùng giọng cẩn thận nói:

– Con người của tôi có hơi nóng tính, có đôi khi không tránh khỏi xúc động. Có những đồng chí vốn công tác rất tốt, thế nhưng tôi lại cho ra yêu cầu quá nghiêm, kết quả là mở miệng phê bình chủ tịch Tiếu một trận, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình quá lỗ mãng.

Trưởng phòng Lý phê bình Tiếu Tử Đông? Hèn gì hôm nay người này nói chuyện theo kiểu như vậy, nhưng những ngày qua Vương Tử Quân cũng không nghe được bất kỳ những lời nói kể khổ nào từ miệng Tiếu Tử Đông cả.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

– Trưởng phòng Lý không cần quan tâm đến chuyện này, dù sao cũng là vì công tác. Lãnh đạo yêu cầu nghiêm cũng chính là tín nhiệm anh ta.

Khi hai người Vương Tử Quân và trưởng phòng Lý nói chuyện với nhau thì âm nhạc vang lên du dương, nghi lễ kết hôn chính thức bắt đầu. Trần Độ Hà cực kỳ tinh thần và Giang Gia Kỳ mặc áo cưới màu trắng cùng đứng bên nhau, phía sau bọn họ chính là một người thanh niên mặc tây phục và Lâm Dĩnh Nhi mặc váy dài màu xanh nhạt.

Lúc này Lâm Dĩnh Nhi thật sự giống như một đóa hoa nở ra không một tiếng động, bùng ra mùi hương thơm ngát. Tuy hôn lễ lần này Giang Gia Kỳ là nhân vật chính, hơn nữa Giang Gia Kỳ cũng thật sự không kém ai, thế nhưng đứng trước mặt Lâm Dĩnh Nhi thì trông vẫn kém hơn rất nhiều.

Dưới lời nói nhiệt tình của người dẫn chương trình, từng mục hôn lễ được tiến hành. Lâm Dĩnh Nhi lẳng lặng đứng ở vị trí phù dâu, nàng không mở miệng, nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng thi thoảng nhìn về phía mình.

Khi kết thúc nghi lễ, Giang Gia Kỳ ném bó hoa trong tay ra, nghe nói bó hoa này rơi vào trong tay ai thì sau đó người kia sẽ là cô dâu.

Một tình huống tranh đoạt diễn ra, bó hoa nhỏ bay bổng qua lại, Lâm Dĩnh Nhi đứng yên bất động nhưng lại là người được bó hoa chọn mặt gửi vàng.

– Chúc mừng phù dâu xinh đẹp của chúng ta, cô ấy đã trở thành chủ nhân của bó hoa may mắn, lúc này chúng ta cùng nhau chúc phúc cô ấy trong tìm được hạnh phúc của đời mình trong tương lai không xa.

Người dẫn chương trình thật sự rất có kinh nghiệm, chỉ cần nói hai câu đã làm sống động bầu không khí, sau đó tiếp tục:

– Các vị khách quý còn độc thân nếu xem trọng vị phù dâu này, xin hỏi các vị có tình nguyện cùng cô ấy đi về phía tương lai tươi sáng không? Nếu đồng ý thì mong mọi người dùng lòng nhiệt tình của mình để bày tỏ với cô phù dâu xinh đẹp.

Đám đàn ông trẻ tuổi vốn đã bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của Lâm Dĩnh Nhi, bây giờ nghe được người dẫn chương trình nói như vậy thì càng ồn ào hơn. Không gian rộn rã, thế nhưng Lâm Dĩnh Nhi vẫn ôm bó hoa tươi và lẳng lặng đứng nơi đó.

Lễ cưới dù sao cũng phải tiếp diễn, Lâm Dĩnh Nhi tuy xinh đẹp động lòng người nhưng người dẫn chương trình cũng không muốn cướp đoạt vinh quang của hai người làm chủ bữa tiệc hôm nay. Sau khi hắn nói thêm vài câu thì chính thức khai tiệc.

Vương Tử Quân ăn mà cảm thấy có chút chán nản, thật sự không có nhiều hương vị. Tuy lúc này hắn không biết Lâm Dĩnh Nhi ở chỗ nào, thế nhưng nhìn bộ dạng nàng đứng ngây người ôm bó hoa, hình ảnh này thật sự khắc sâu vào lòng hắn.

Cô gái kia thật sự si tình và cố chấp, rốt cuộc em sẽ chờ anh bao năm nữa đây?

Vương Tử Quân uống vài ly rượu, sau đó hắn lấy cớ có việc để rời khỏi hôn lễ. Mưa thu vẫn rơi tí tách những giọt sầu vô tận, lúc này giống như từ trên trời bao phủ Vương Tử Quân.

– Cái này cho anh.

Khi Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng rất đè nén, đột nhiên một bóng xanh lóe lên đưa một thứ gì đó nhét vào trong lòng Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng phóng đi như bay trong mưa thu.

Bóng xanh chập chờn hương hoa thơm ngát.

Vương Tử Quân nhìn bó hoa trong tay, hắn có chút ngây dại.

– Năng lực chấp chính thật sự không phải nằm ở phương diện chính quyền chú trọng cái gì, mặc kệ cái gì, xử lý hậu quả gì sao? Người nghèo bị hao tổn, người giàu có lợi, quan liêu đắc lợi, cải cách cái gì? Chính là thay đổi quan niệm trách nhiệm.

Trên màn hình ti vi là đại hội cán bộ trong hội trường lớn tỉnh Sơn Nam, lúc này quyền chủ tịch tỉnh là Thạch Kiên Quân đang dõng dạc phát biểu, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt từ bên dưới đài chủ tịch.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng khách nhìn hình ảnh quen thuộc mà gương mặt có chút ngưng trọng. Tuy lúc này người nói chính là Thạch Kiên Quân, thế nhưng ánh mắt Vương Tử Quân chủ yếu nhìn về phía Hào Nhất Phong ngồi bên cạnh Thạch Kiên Quân.

Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, lão ngồi chính giữa đài chủ tịch, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta căn bản không nhìn rõ chút biểu cảm nào.

Hình ảnh trên ti vi giống như cũng biết suy nghĩ của Vương Tử Quân, khi hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, đúng lúc có một đặc tả rất lớn cho hai vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam trên màn hình. Một lời đặc tả giống như đã nói rõ với mọi người, sau này tỉnh Sơn Nam sẽ tiến vào một giai đoạn mới.

Khi Vương Tử Quân đang xem thời sự thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn nhìu mày, thầm nghĩ: Kể từ hôm nay xem như chính mình không còn thanh nhàn nữa rồi.

Hầu như cứ đến tối là có người đến gõ cửa, trong số này có báo cáo công tác, có báo cáo tư tưởng. Vì vậy nhiều lúc nếu không cần thiết thì Vương Tử Quân căn bản sẽ không ở lại trong căn nhà số hai thuộc khu nhà dành cho thường ủy thị ủy Đông Bộ.

Tuy không thích nhưng hiện tượng này là rất phổ biến, may mà Vương Tử Quân chỉ ở một mình, nếu như có thêm Mạc Tiểu Bắc, chỉ sợ cũng giống như đám Chúc Vu Bình, mỗi ngày đám người đến nhà có thể nói là rộn ràng như thủy triều.

Vương Tử Quân mở cửa phát hiện người đứng ngoài là Chúc Vu Bình, hắn chợt cười ha hả nói;

– Bí thư Chúc, anh thật sự là khách quý, mời anh vào nhà.

Chúc Vu Bình xách theo một chiếc túi nhựa, hắn đến nhà Vương Tử Quân cũng không tỏ ra khách khí, hắn vừa vào nhà vừa vung vẫy chiếc túi nói:

– Hôm nay một người thân thích của tôi ở nông thôn có gửi đến hai con chim trĩ, hì hì, thứ tốt không thể hưởng một mình, thế là đến tìm chủ tịch Vương làm vài ly.

Vương Tử Quân biết Chúc Vu Bình đến tìm mình tuyệt đối không phải chỉ là nhàm chán uống vài ly đơn giản như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không nói rõ ra. Dù hai người quan hệ rất gần, thế nhưng dù sao cũng phải giữ gìn, mà uống rượu chính là phương thức liên lạc tình cảm đơn giản và hiệu quả nhất giữa cánh đàn ông với nhau.

Chương 581(p3): Vấn đề ô nhiễm.

– Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn, anh Chúc, trước nay tôi đã nghe người ta khen như điếu đổ, nói là chim trĩ ăn rất ngon, hôm nay mới xem như được hưởng lộc. Cũng may trong nhà tôi còn bình rượu ngon, chúng ta cùng giải quyết.

Vương Tử Quân vừa nói vừa xuống nhà bếp lấy bát đũa, cũng lấy món đậu phộng luộc trong tủ lạnh ra đặt trên mặt bàn.

Tuy Vương Tử Quân phần lớn thời gian đều không dùng cơm ở nhà, thế nhưng nhân viên cần vụ phục vụ căn nhà mỗi ngày đều phải dọn rửa nhà bếp một lần, lại càng không quên đặt chút thức ăn vào trong tủ của lãnh đạo.

Chúc Vu Bình nhìn Vương Tử Quân lấy rượu ra mà hai mắt sáng ngời. Nếu so sánh với một Vương Tử Quân căn bản không uống được bao nhiêu thì Chúc Vu Bình lại uống rất tốt, nếu không có việc gì cũng phải làm hai ba ly, là người nổi tiếng có tửu lượng cao trong ban ngành thành phố Đông Bộ.

– Là rượu Kiếm Nam Xuân ba mươi năm, chủ tịch Vương, đây thật sự là thứ tốt, nếu sớm biết chỗ ngài có rượu ngon như thế này thì…Hì hì, tôi đã chịu khó đến sớm hơn.

Chúc Vu Bình nhìn bình rượu đóng gói đơn sơ rồi cười tủm tỉm nói.

Bình rượu này là Tần Hồng Cẩm đến thành phố Đông Bộ đưa cho Vương Tử Quân, hơn nữa cũng không phải chỉ có một chai, là cả thùng. Cũng không biết Tần Hồng Cẩm lấy đâu ra nhiều như vậy. Lúc bình thường Vương Tử Quân căn bản không uống rượu này, lúc này Chúc Vu Bình đến mới đưa rượu ra.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không dám nói đây là rượu mà Tần Hồng Cẩm đưa đến, dựa theo quy tắc của hắn, những chuyện gì khó nói đều đổ lên người Mạc Tiểu Bắc.

– Đây là trước đó tôi về thủ đô thăm vợ, thuận tiện mượn gió bẻ măng ở chỗ Mạc lão gia tử, tìm được một vài chai mang về.

Trong lúc tiếp xúc với Vương Tử Quân, Chúc Vu Bình cũng xem như hiểu vài phần về Vương Tử Quân. Lúc này nghe nói đây là rượu lấy từ chỗ Mạc lão gia tử, hắn không khỏi dùng giọng nghiêm nghị thành kính nói:

– Chủ tịch Vương, tôi thật sự bội phục anh. Người ta là con rể phải tặng quà cho các vị lão nhân gia, còn ngài thì lại giống như đi ngược lại quy củ thì phải.

Vương Tử Quân cười cười, hắn gắp một miếng thịt lên miệng nhai nuốt, cảm thấy mùi hương thơm ngát bao phủ vòm miệng. Hắn vốn cảm thấy ăn cơm mất ngon, bây giờ chợt hào hứng bừng bừng.

– Anh Chúc, món chim trĩ thật sự rất ngon, nếu có thể phát triển nó thành sản nghiệp, chỉ sợ sẽ là một phương pháp làm giàu tuyệt vời.

Chúc Vu Bình lại rót đầy ly cho hai người, sau đó cười nói:

– Năm xưa tôi cũng có ý nghĩ như vậy, thế nhưng chim trĩ hoang cũng không nhiều, hơn nữa người càng ngày càng đông thì chim trĩ càng thêm hiếm, nếu muốn mở rộng phát triển có quy mô thì căn bản là không thể.

– Tôi cũng đã nghĩ đến phương án nuôi dưỡng nhân tạo, thế nhưng làm như vậy cũng xem như mất đi hương vị thiên nhiên.

Vương Tử Quân căn bản rất thừa nhận câu nói của Chúc Vu Bình, bây giờ người ta nuôi trồng đại trà rất nhiều, nhưng lại thiếu hương vị hoang dại.

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí cực kỳ vui vẻ hòa thuận. Khi chai rượu còn lại phân nửa, Chúc Vu Bình đặt ly xuống nói:

– Chủ tịch Vương, ngài có phát hiện ra không, gần đây người kia đi đến tỉnh rất nhiều lần.

Chúc Vu Bình dù không nói rõ đó là ai nhưng Vương Tử Quân lại biết rất rõ ràng, hắn cũng rất chú ý đến lời nói của Chúc Vu Bình.

– Bí thư Đổng đến tỉnh báo cáo công tác chỉ là một việc rất bình thường, cũng không có gì kỳ quái.

Vương Tử Quân nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói.

– Chủ tịch Vương, chúng ta cảm thấy rất bình thường, nhưng người ta lại không thấy báo cáo như thế là bình thường. Tôi có một đứa cháu công tác ở phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy, hai ngày trước nó vô tình đi ngang qua phòng họp tỉnh ủy, chợt nghe thấy vị lãnh đạo kia đang kể khổ với lãnh đạo tỉnh ủy ở bên trong.

Chúc Vu Bình nói đến đây thì đặt ly rượu xuống.

Vương Tử Quân khẽ gạt đầu, cũng không nói gì. Bây giờ tình thế ở tỉnh Sơn Nam thay đổi bất ngờ, Đổng Quốc Khánh không nhàn rỗi cũng nằm trong dự đoán của hắn. Hắn thật sự không có biện pháp với vấn đề này, chỉ là bây giờ còn chưa quá rõ ràng mà thôi.

– Không có việc gì, trời sập cũng không có vấn đề.

Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống cười cười nói với Chúc Vu Bình.

Chúc Vu Bình nhìn bộ dạng đầy tự tin của Vương Tử Quân thì trong lòng thầm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Hắn là một thành viên đáng tin của Vương Tử Quân, bây giờ trên trán đã có dấu ấn của chủ tịch Vương, quan hệ với chủ tịch Vương chính là cùng chung vinh nhục, cùng phát triển cùng lụn bại. Hắn thật sự cảm thấy áp lực rất lớn với tình thế ở tỉnh Sơn Nam vào thời điểm hiện tại. Tuy lúc này thành phố Đông Bộ vẫn là sóng êm biển lặng, thế nhưng tình huống bình tĩnh thế này chỉ là tạm thời, chờ người kia tích tụ đủ lực lượng, sợ rằng một tình huống xung đột mạnh mẽ đang chờ đón đám người bọn họ.

Hôm nay Chúc Vu Bình sở dĩ đến tìm gặp Vương Tử Quân, uống rượu chỉ là tiện thể, đến đây chủ yếu chính là vì muốn liên hệ với chủ tịch Vương vì tình huống vào giai đoạn này. Vương Tử Quân tỏ ra rất tự tin, điều này làm cho trái tim không yên của hắn thả lỏng hơn rất nhiều.

– Chủ tịch Vương, tôi mời anh một ly.

Chúc Vu Bình nâng ly rượu lên cụng với Vương Tử Quân.

Thời gian qua nhanh, mới đó mà qua thu đến đông, Vương Tử Quân lúc này mặc áo khoác dày đang lẳng lặng nghe cục phục vụ công báo cáo công tác cung cấp điện nước khí ấm vào cuối năm, đồng thời cũng mở miệng hỏi hai câu với cục trưởng Ngụy Siêu Tiến về vấn đề cung cấp khí ấm cuối năm cho cả thành phố Đông Bộ.

Ngụy Siêu Tiến hơn bốn mươi tuổi, báo cáo với Vương Tử Quân bằng giọng nói to lớn khí thế. Tuy người này đã có vẻ giống như cố gắng áp chế giọng điệu của mình thế nhưng vẫn làm cho người ta thấy cục trưởng Ngụy nói khá nhanh.

– Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, cục phục vụ công chúng tôi có lòng tin sẽ làm tốt công tác cung cấp khí ấm từ nay cho đến mùa xuân.

Ngụy Siêu Tiến đối mặt với chủ tịch Vương trẻ tuổi hơn mình lại tỏ ra nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình báo cáo cho ra vấn đề gì đó.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đang định nói vài câu với Ngụy Siêu Tiến thì Triệu Quốc Lương gõ cửa đi vào. Hắn đi đến bên cạnh Vương Tử Quân và khẽ nói:

– Chủ tịch Vương, vừa rồi thị ủy gọi điện thoại đến, nói rằng sẽ tổ chức hội nghị thường ủy mở rộng.

Vương Tử Quân nghe Triệu Quốc Lương báo cáo mà chợt sững sờ. Gần đây hắn thấy căn bản không có chuyện gì gấp gáp, vì sao lại mở hội nghị thường ủy mở rộng? Hắn tuy có nghi vấn nhưng chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý rằng mình đã hiểu.

Mười phút sau Ngụy Siêu Tiến rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Thái Nguyên Thương đang chờ bên ngoài đã nhanh chóng tiến vào.

– Chủ tịch Vương, tôi đã hỏi với thư ký trưởng Đảng, hội nghị lần này chính là chăm chú học tập chứng thực tinh thần chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong, sẽ bùng lên một phong trào học tập mới ở thành phố Đông Bộ.

Thái Nguyên Thương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.

Chương 581(p4): Vấn đề ô nhiễm.

Học tập tinh thần chỉ thị của Hào Nhất Phong, khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt hiểu ý tứ của Đổng Quốc Khánh:

– Cũng nên học tập một chút.

Thái Nguyên Thương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà vẻ mặt biến đổi, cũng không có quá nhiều chuyện. Dù sao thì Thái Nguyên Thương cũng thấy không có biện pháp nào để đối phó cho tốt. Học tập tinh thần chỉ thị của lãnh đạo vốn chính là một công tác quan trọng của ban ngành hạ cấp.

Còn sự việc này có ẩn giấu thứ gì, dù Thái Nguyên Thương lòng dạ biết rõ nhưng căn bản không thích hợp nói ra.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp, các vị thường ủy thị ủy và phó chủ tịch thành phố cũng đang chờ sẵn ở phòng hội nghị. Khi hắn đi vào trong thì nhóm người Chúc Vu Bình, Triệu Quốc Lương, Lữ Hạ Cường đều khẽ gật đầu. Nhóm La Kiến Cường và Bành Quang Binh tuy vẫn nở nụ cười nhìn về phía hắn, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn vào ánh mắt vui vẻ của bọn họ để thấy được vài thứ gì đó.

Đổng Quốc Khánh đến muộn hơn Vương Tử Quân khoảng nửa phút, hắn mặc một chiếc áo khoác rộng, gương mặt như hoa cỏ mùa xuân. Hắn ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nhấp một hớp trà rồi cười nói:

– Thưa các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập mọi người chính là muốn nghiên cứu một vấn đề, đó là tổ chức xâm nhập họp tập tinh thần lý luận “một đuổi hai vượt” của bí thư Hào Nhất Phong, kết hợp với tình hình thực tế ở thành phố Đông Bộ, dùng tinh thần chỉ thị của bí thư để đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố Đông Bộ.

– Hôm trước tôi đến báo cáo công tác cho bí thư Hào Nhất Phong, bí thư Hào đã rất coi trọng công tác của thành phố Đông Bộ chúng ta. Anh ấy nói thành phố Đông Bộ tuy phát triển kinh tế rất mạnh mẽ thế nhưng ở những phương diện khác vẫn có tồn tại chút tì vết, vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề trên nhiều phương diện.

– Bây giờ phát triển kinh tế không tiến thì lùi, thành phố Đông Bộ chúng ta nếu muốn tiếp tục nằm trong danh sách đứng đầu tỉnh Sơn Nam thì không nên ngủ say trên chiến thắng, cần phải có những ý nghĩ to tát hơn, tìm về hạng mục lớn hơn, dùng hạng mục để kéo tất cả các phương diện khác cùng hoạt động theo.

Đổng Quốc Khánh nói đến đây thì khẽ đưa mắt nhìn khắp bốn phía, ánh mắt lướt qua gương mặt các vị thường ủy thị ủy, sau đó chợt nở nụ cười đắc ý.

Đổng Quốc Khánh lúc này tích cực dựa vào bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, sự giúp đỡ của bí thư Hào là một thanh kiêm sắc mà đám thường ủy thị ủy nơi đây không dám coi thường, vào thời điểm quyết định nếu như Đổng Quốc Khánh có thể theo kịp tiến độ của lãnh đạo, như vậy hắn sẽ nắm trong tay con đường tắt để phát triển mạnh mẽ trong quan trường. Chỉ cần hắn có thể nắm chặt thanh kiếm sắc này, hắn tin chắc đám người đang dựa vào Vương Tử Quân phải quay sang dựa vào mình.

Hào Nhất Phong nâng ly nước lên nhấp một ngụm, sau đó hắn nói tiếp:

– Thưa các đồng chí, bí thư Hào Nhất Phong mỗi ngày đều bận rộn tối mắt, toàn tỉnh có nhiều vấn đề và sự việc cần bí thư Hào giải quyết, nhưng anh ấy vẫn chú ý đến sự phát triển của thành phố Đông Bộ chúng ta. Điều này làm tôi thấy rất cảm động, đồng thời cũng nhận rõ trọng trách gian khổ trên người mình.

– Nhưng dù là nhiệm vụ gian khổ thì ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta cũng sẽ không lùi bước. Khi đó tôi đã biểu thị thái độ của mình với bí thư Hào Nhất Phong, đó chính là thành phố Đông Bộ sẽ kiên quyết chứng thực tinh thần chỉ thị của tỉnh ủy, sẽ tìm hạng mục lớn, sẽ cố gắng để thành phố Đông Bộ cho ra những cống hiến lớn với sự nghiệp phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam.

– Thật sự là gánh nặng đường xa, thưa các đồng chí, thành phố Đông Bộ chúng ta tuy lấy được thành phố cao thế nhưng vẫn còn kém so với yêu cầu của các vị lãnh đạo tỉnh. Nếu chúng ta đền bù chênh lệch này thì nhất định phải ra sức cố gắng và trả giá lớn hơn, chăm chú học tập tinh thần chỉ thị của bí thư Hào, khuếch trương mở rộng ý nghĩ, tìm hạng mục lớn, dùng hạng mục để đẩy mạnh phát triển toàn diện kinh tế.

Hội nghị lần này Đổng Quốc Khánh không ít lần cường điệu về vấn đề học tập tinh thần chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong, nhưng điều chủ yếu nhất chính là hắn muốn phô bày mối quan hệ thân mật của mình cho tất cả đám thường ủy thị ủy có mặt ở chỗ này biết rõ ràng.

Vẻ mặt đám thường ủy thị ủy mà trước nay căn bản chưa quyết định sẽ nghiêng về phía Vương Tử Quân hay Đổng Quốc Khánh chợt biến đổi khá lớn trong hội nghị lần này. Đặc biệt là Hạ Nham Châu mà gần đây luôn dựa vào Vương Tử Quân, hắn liên tục dùng ánh măt lấp lánh nhìn về phía Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh.

Vương Tử Quân vẫn bất động ngồi ở phía bên kia, hắn dù đang cười nhưng lại cảm nhận được áp lực vô hình mà Đổng Quốc Khánh mang đến. Là người trong quan trường, nếu như không có người tuyến trên bao phủ thì sẽ là một tín hiệu nguy hiểm. Nếu như lãnh đạo đứng đầu ở tuyến trên lại bao phủ đối thủ của anh, cuộc sống của anh sẽ thật sự rất khổ sở.

Đổng Quốc Khánh là kẻ lão luyện quan trường, phương pháp của hắn tuy đơn giản nhưng lại có tác dụng không nhỏ. Bây giờ hắn dựa vào mối quan hệ với Hào Nhất Phong để cố gắng biến nó thành lực lượng của mình trong thành phố Đông Bộ.

– Chủ tịch Vương, kinh tế luôn là trọng điểm công tác của khối chính quyền thành phố, anh có gì muốn nói với lời yêu cầu của bí thư Hào Nhất Phong hay không?

Đổng Quốc Khánh thấy Vương Tử Quân trầm ngâm thì trầm giọng hỏi.

Vương Tử Quân cười cười nói:

– Bí thư Đổng vừa rồi nói rất hay, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Đổng. Sau này trong công tác thì chúng tôi nhất định sẽ chứng thực tinh thần chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong, cố gắng xúc tiến kinh tế thành phố Đông Bộ tiến lên một bước mới.

Tuy thật lòng thì Vương Tử Quân không muốn nói những lời thế này, nhưng dưới tình huống hiện tại thì hắn không thể nói gì khác hơn. Hào Nhất Phong dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy, Vương Tử Quân dù không quan tâm thế nhưng ở trong trường hợp công chúng thế này cũng phải ra sức giữ gìn hình tượng của lãnh đạo tỉnh ủy.

Sau khi Vương Tử Quân nói xong thì Đổng Quốc Khánh lại nói ra vài yêu cầu, tuy lời lẽ tầm thường nhưng thư ký hội nghị lại ghi chép rất chăm chú.

Sau khi đi ra khỏi phòng họp thì Vương Tử Quân chợt ý thức được đây cũng không phải hiện tượng gì tốt. Bây giờ Đổng Quốc Khánh đang dựa vào ngọn gió đông của Hào Nhất Phong, đang cố gắng phát động tấn công với mình.

Lúc này Vương Tử Quân có nên để lộ bài tẩy của mình là chủ tịch Thạch Kiên Quân ra hay không? Bây giờ Thạch Kiên Quân có thật sự đủ sức để chống lại một vị bí thư tỉnh ủy có lực ảnh hưởng tuyệt đối ở tỉnh Sơn Nam hay không?

Vương Tử Quân tự định giá khả năng đối kháng giữa quyền chủ tịch Thạch Kiên Quân và bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, vì mãi suy nghĩ mà hắn chợt phát hiện mình đã đi về đến phòng làm việc. Khi hắn vừa đi vào phòng chưa được bao lâu, đám người Tôn Quốc Lĩnh và Lữ Hạ Cường cũng nhanh chóng đi theo.

Khu văn phòng khối chính quyền thành phố và khu văn phòng thị ủy cách nhau không quá xa, đôi khi nhìn qua cửa kính là có thể thấy được tình huống bên kia. Khi nhóm người Tôn Quốc Lĩnh đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, Đổng Quốc Khánh thông qua cửa kính mà thấy rất rõ ràng.

Chương 581(p5): Vấn đề ô nhiễm.

Đảng Hằng đứng bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn nhìn nụ cười lạnh lẽo trên mặt Đổng Quốc Khánh, trong lòng chợt xuất hiện ý lạnh. Hắn thấy rõ ràng tình huống Tôn Quốc Lĩnh và Lữ Hạ Cường đi đến phòng làm việc của chủ tịch Vương, tất nhiên hắn sẽ hiểu rõ nụ cười lạnh của bí thư Đổng là hướng về ai.

– Thư ký trưởng Đảng, cậu cảm thấy hội nghị hôm nay có hiệu quả thế nào?

Đổng Quốc Khánh lại ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc, hắn nở nụ cười hỏi Đảng Hằng.

Đảng Hằng trầm ngâm giây lát rồi nói:

– Bí thư Đổng, tôi cảm thấy hội nghị lần này chúng ta đã đạt được mục đích dự định, tôi tin tưởng sau này những người có quan hệ bình thường với chủ tịch Vương như là trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình sẽ phải phân biệt khoảng cách.

Đảng Hằng vừa nói ra ý nghĩ của mình vừa nhìn phản ứng của Đổng Quốc Khánh, từ khi hắn đến thành phố Đông Bộ thì luôn cảm thấy mình và vị lãnh đạo này có khoảng cách không nhỏ, loại ngăn cách này làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái, đồng thời cũng ra sức để chữa trị.

Cũng vì ý nghĩ này mà Đảng Hằng nói chuyện hay làm gì trước mặt Đổng Quốc Khánh cũng cực kỳ chú ý, khi hắn thấy vẻ mặt Đổng Quốc Khánh không có biểu cảm gì, hắn biết bí thư Đổng không vừa ý với câu nói vừa rồi của mình.

– Còn những người đi gần với chủ tịch Vương như bí thư Chúc, tôi cảm thấy chỉ một hội nghị như thế này là căn bản không thể nào đánh động được bọn họ.

– Thư ký trưởng nói rất đúng, chỉ là một hội nghị thì chỉ có thể làm cho đám cỏ trên đầu tường nghiêng về phía chúng ta mà thôi, nếu thật sự muốn áp chế đám người ngoan cố kia, chúng ta cần có thủ đoạn khác.

Đổng Quốc Khánh vỗ vỗ vai Đảng Hằng rồi trầm giọng nói.

– Vợ, hôm nay thế nào rồi?

Vương Tử Quân lợi dụng thời gian nghỉ ngơi khi tổ chức hội nghị để gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Bắc. Lúc này Mạc Tiểu Bắc đã có mang được khá lâu, nàng luôn được người trong nhà cho là bảo vật, tự do càng ngày càng ít đi. Không những Mạc lão gia tử cực kỳ coi trọng, thậm chí Vương gia cũng coi trọng không kém, Vương lão gia tử tự mình đến thủ đô, mẹ Vương Tử Quân là Triệu Tuyết Hoa lại càng được Mạc lão gia tử giữ lại hỗ trợ.

Ngoài những vấn đề này, trước nay Mạc lão gia tử căn bản không quá quan tâm đến cuộc sống của Vương Tử Quân nhưng bây giờ lại gọi điện thoại vài lượt, Mạc lão dùng giọng mù mờ nhắc nhở Vương Tử Quân chú ý tác phong cuộc sống, còn trịnh trọng yêu cầu hắn phải bảo trì trạng thái tâm tình vui vẻ với Mạc Tiểu Bắc.

Vương Tử Quân rất khó ngờ Mạc lão gia tử lại nói ra hai chữ tâm tình như vậy, cũng vì hắn khi đó chủ quan trả lời có chút qua loa, thế là Vương lão gia tử gọi điện thoại đến dạy bảo hơn hai mươi phút.

Vương lão gia tử gọi điện thoại đến mắng cũng xem như làm cho Vương Tử Quân sáng mắt ra, có thể nói là thực hiện đầy đủ nghĩa vụ. Thế nhưng thật sự thì dù các ông không gọi điện thoại yêu cầu thì ngày nào hắn cũng tâm tình với vợ, làm cho nàng cực kỳ vui vẻ.

– Ôi, hôm nay không biết mẹ nấu món gì, cực kỳ khó nuốt.

Mạc Tiểu Bắc vẫn giọng điệu như trước, thế nhưng Vương Tử Quân nghe âm thanh và cảm thấy nàng giống như không muốn xa rời mình.

Mạc Tiểu Bắc rõ ràng là một người phụ nữ kiên cường, thế nhưng khi mà thời gian mang thai càng lâu thì lại càng biểu hiện sự nhu nhược của phụ nữ. Trước kia nàng rất ít khi hỏi Vương Tử Quân lúc nào thì về thủ đô, thế nhưng bây giờ mỗi tuần đều hỏi như vậy hai lần.

Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống nắm chiếc mũi thon của Mạc Tiểu Bắc, hắn cười cười nói:

– Em yên tâm đi, ai cũng muốn tốt cho em thôi, mẹ anh nấu những món kia không phải là độc dược đâu mà sợ.

Nếu như không phải vì sợ bầu không khí mẫn cảm ở tỉnh Sơn Nam vào lúc này Vương Tử Quân hận một tuần không bay về thủ đô vài lượt, nhưng tình thế ở Sơn Nam vào lúc này căn bản là không thích hợp để hắn bay về.

Có câu quan mới lên nhận chức sẽ cố gắng đốt lửa vài lượt, bây giờ Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, hắn cũng bắt đầu chuẩn bị đốt những đống lửa của mình. Vào thời điểm hiện tại tất cả các thành phố trong tỉnh đều phải chăm chú học tập theo tình thần chỉ thị của bí thư tỉnh ủy, càng có không ít thành phố mở diễn đàn bàn luận về sự phát triển của tỉnh Sơn Nam theo tinh thần chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong.

– Em không nói với anh nữa, đúng là không đứng đắn chút nào.

Mạc Tiểu Bắc tỏ ra hờn dỗi, dù nói lời bất hòa với Vương Tử Quân thế nhưng cũng không cam lòng cúp điện thoại.

– Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh này thì vẻ mặt khẽ biến đổi, đã lâu rồi hắn chưa được nghe tiếng gõ cửa gấp gáp như thế, bay giờ âm thanh này vang lên làm hắn sinh ra cảm giác không tốt.

– Vợ, anh có chút chuyện, chúng ta liên lạc sau nhé!

Vương Tử Quân nói với Mạc Tiểu Bắc ở bên kia một câu, sau đó cúp điện thoại.

Khi Vương Tử Quân mở cửa thì Lữ Hạ Cường nhanh chóng đi vào, lúc này vẻ mặt Lữ Hạ Cường rất bối rối, hắn vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì lớn tiếng nói:

– Chủ tịch Vương, không hay rồi, thôn dân thôn Mạn