Chương 1362: Sấm vang lên không tiếng động, dao sắc ở trong vỏ.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy sắp tan tầm nhưng Long Điền Hỉ vẫn còn chưa về nhà, hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, đợi báo cáo kết quả của văn phòng. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, Long Điền Hỉ là người xếp đầu trong số các vị phó phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cảm thấy sự việc hiện tại căn bản có chút không đúng.

Long Điền Hỉ chỉ nhận được những thông tin linh tinh, thế nhưng những tin tức này được hợp lại vẫn làm hắn giật mình không thôi. Nhưng những tin tức này vẫn làm hắn không thể xác định, vì vậy hắn không dám báo cáo nó lên cho Vương Tử Quân.

Khi nhận được văn bản báo cáo về công tác khảo hạch cán bộ giữa năm, hắn cảm thấy sự việc không tầm thường. Hắn là người thông minh, hắn biết sự việc căn bản chỉ là mở đầu. Hắn cũng là một người hiểu rất rõ về tình hình địa phương bên dưới.

Không có bất kỳ một cán bộ nào không phù hợp với chức vụ, kết quả này vừa xuất hiện thì hắn hầu như làm cho kết quả cải cách căn bản mất đi tất cả nguyện vọng chính đáng của nó. Chỉ sợ những người lạnh nhạt với cải cách thì sẽ đứng cùng với nhau thành một hàng, lúc này cải cách nhân sự chỉ sợ sẽ bị treo lên giữa không trung.

Nếu như cải cách nhân sự dừng lại không tiếng động, như vậy Long Điền Hỉ thấy nó không phải là quan trọng nhất. Nghiêm trọng nhất chính là có người đứng sau lưng nói này nọ về Vương Tử Quân, thậm chí tuyến trên sẽ cho ra vài nhận định về năng lực công tác của Vương Tử Quân, như vậy thì Vương Tử Quân sẽ bị điều đi khỏi Nam Giang, khả năng này căn bản không phải là không có.

Sự kiện này không ảnh hưởng quá lớn đến Nam Giang, thế nhưng sẽ là một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn cho Vương Tử Quân. Dù có người dựa dẫm ở tuyến trên, thế nưhng chỉ sợ muốn khôi phục lại uy thế như trước đó thì phải mất đi vài năm.

Long Điền Hỉ là cán bộ được Vương Tử Quân đẩy lên vị trí hiện tại, hắn tất nhiên hy vọng vị thế của Vương Tử Quân càng ngày càng tốt, vì chỉ như vậy thì vị trí của hắn mới có thể ổn định và tiến lên. Nhưng quá đáng tiếc, bây giờ cục diện quá xấu, căn bản là quá bất lợi cho Vương Tử Quân.

Nếu như trưởng phòng Vương bị điều chỉnh, như vậy mình nên làm gì bây giờ? Long Điền Hỉ suy nghĩ về vấn đề này, mặc dù vấn đề này có vẻ hơi xa, thế nhưng biết đâu nó sẽ là sự thật?

Vương Tử Quân không thiếu đối thủ ở Nam Giang, càng có không ít người mong muốn trưởng phòng Vương bị điều đi. Bây giờ Vương Tử Quân đẩy mạnh cải cách và rơi vào hoàn cảnh khốn khổ, có thể nói là cơ hội cực kỳ tốt cho những người kia ra tay.

Long Điền Hỉ có thể thấy rõ những điều này, chắc chắn những người kia cũng thấy rõ cơ hội này. Hắn bây giờ thật sự hy vọng có thành phố nào đó cho ra một âm thanh bất đồng trong báo cáo khảo hạch cán bộ.

Cũng không cần có quá nhiều lời, chỉ cần có vài thành phố cho ra kết quả phù hợp là được, nhưng cải cách nhân sự động đến quyền lợi của quá nhiều người, bọn họ sẽ ngu ngốc đứng ra làm chim đầu đàn sao?

– Cốc cốc cốc. Khi Long Điền Hỉ đang suy nghĩ miên man thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó phó chủ nhiệm văn phòng phòng tổ chức tỉnh ủy là Trần Tường Lĩnh đi vào. Lúc này vẻ mặt Trần Tường Lĩnh là cực kỳ không tốt, hắn đặt văn kiện lên bàn làm việc của Long Điền Hỉ, sau đó giọng nói có chút run rẩy: – Trưởng phòng, đã có kết quả khảo hạch cán bộ giữa năm, mong ngài xem qua.

Long Điền Hỉ nhìn gương mặt của Trần Tường Lĩnh mà căn bản đoán ra được kết quả, nhưng hắn vẫn khẽ cầm văn kiện trên bàn lên xem.

Hơn chục thành phố trong tỉnh đều cho ra một kết quả giống như suy đoán trước đó của Long Điền Hỉ, mỗi kết quả chỉ có hai dạng, một là vĩ đại hai là phù hợp chức vụ, căn bản không có tồn tại bất kỳ vị cán bộ nào không phù hợp với chức vụ.

Nếu như nói có sự khác biệt về kết quả khảo hạch cán bộ của các thành phố trong tỉnh, căn bản chỉ là số liệu về cán bộ vĩ đại và phù hợp chức vụ mà thôi.

Lưu Giang Đào nhìn báo cáo này mà không khỏi thở dài một hơi. Trần Tường Lĩnh đứng bên cạnh không nhịn được nói: – Trưởng phòng, tôi cảm thấy báo cáo này căn bản là không ra gì, một thành phố vì sao không có bất kỳ cán bộ nào không phù hợp chức vụ?

Long Điền Hỉ khoát tay áo, hắn hiểu được tâm tình của Trần Tường Lĩnh, thế nhưng chuyện này cũng không thể dựa vào suy đoán để có thể cho ra phán đoán, vì tất cả không đơn giản chút nào. Quan trọng là kết quả này ẩn giấu ý nghĩa gì?

– Tường Lĩnh, anh chờ chút rồi đưa kết quả này lên cho trưởng phòng Vương, nếu như trưởng phòng Vương bên kia không có sắp xếp gì, như vậy các anh cũng nên tan tầm. Long Điền Hỉ nhìn thoáng qua Trần Tường Lĩnh rồi trầm giọng nói.

Trần Tường Lĩnh khẽ gật đầu, tuy lúc này đã qua giờ tan tầm, thế nhưng hắn vẫn không có chút dị nghị với sắp xếp của Long Điền Hỉ. Lúc này trưởng phòng Vương không biết sẽ cho ra sắp xếp gì với bọn họ đây?

Sau khi Trần Tường Lĩnh rời khỏi phòng thì Long Điền Hỉ bấm số điện thoại của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng trầm thấp báo cáo với Vương Tử Quân về kết quả khảo hạch, sau đó dùng giọng thăm dò nói: – Trưởng phòng, tôi biết phương diện khảo hạch cán bộ lần này có vấn đề, nếu không sẽ tuyệt đối không bao giờ cho ra một kết quả mà người nào cũng phù hợp như vậy.

Vương Tử Quân bên kia ừ một tiếng, hắn cũng không nói gì khác.

Tín hiệu này càng làm cho Long Điền Hỉ cảm thấy bối rối, hắn cảm thấy bây giờ vùng vẫy thì không thể không có cơ hội lật ngược bàn. Nhưng hắn căn cứ vào phản ứng của trưởng phòng Vương, cảm thấy trưởng phòng Vương có chút chán nản.

Nếu như trưởng phòng Vương căn bản không còn tin tưởng vào sự kiện này, như vậy mình nghĩ biện pháp cũng chỉ là lãng phí thời gian. Hắn thầm nghĩ như vậy, thế là cảm thấy tâm tình lạnh băng.

– Trưởng phòng Long, cũng đã đến giờ tan tầm rồi, anh nên cho các đồng chí tan tầm về nhà đi thôi. Giọng nói của Vương Tử Quân lại vang lên, giọng điệu không khác gì dĩ vãng, thế nhưng Long Điền Hỉ lại cảm thấy có chút khác thường.

Không phải là trưởng phòng Vương đã không nhịn được rồi sao? Hay là…Long Điền Hỉ đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại. Hắn ngồi bên cạnh bàn làm việc của mình, đủ mọi ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Hắn biết rõ khi mình được điều động lên vị trí phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy thì đã được người ta nói là người của Vương Tử Quân, nếu như vì sự kiện này mà trưởng phòng Vương bị điều chỉnh, như vậy đường đi sau này của mình sẽ là vấn đề.

Đối với hắn bây giờ thì tình thế tốt nhất là Vương Tử Quân được giữ lại ở Nam Giang, thế nhưng bây giờ mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động, Vương Tử Quân còn ở lại được sao?

Long Điền Hỉ biết kết quả khảo hạch sẽ được giữ bí mật, thế nhưng khi hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, những người nên biết tin tức này đã thông qua những con đường của mình để có được thông tin rõ ràng.

Khi Diêu Trung Tắc nhận điện thoại thì đang ngồi trong phòng làm việc của mình, bí thư thị ủy Linh Hà là Trịnh Trường Quảng đang ngồi mỉm cười ở vị trí đối diện. Trịnh Trường Quảng là bí thư thị ủy Linh Hà, căn bản được sự trợ giúp mạnh mẽ của Diêu Trung Tắc, thế nên hắn là khách quen trong nhà Diêu Trung Tắc.

– Anh Trịnh, thành phố Linh Hà các anh cho ra kết quả khảo sát thế nào? Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi Trịnh Trường Quảng.

Trịnh Trường Quảng nhìn nụ cười nhạt trên mặt Diêu Trung Tắc, hắn biết rõ tâm tình của lãnh đạo lúc này là rấ tốt, thế là cười hì hì nói: – Bí thư Diêu, báo cáo của thành phố Linh Hà chúng tôi căn bản là cực kỳ chân thật, căn bản không có chút giả tạo, có hai mươi lăm phần trăm cán bộ là vĩ đại, phần còn lại cực kỳ phù hợp với chức vụ.

– Vậy thì rõ ràng là con số cán bộ vĩ đại của thành phố các anh thấp nhất trong số các báo cáo thống kê của tỉnh Nam Giang. Diêu Trung Tắc vuốt mái tóc của mình rồi cười hì hì nói: – Sau này khảo hạch cuối năm thì nên cho tỉ lệ cán bộ vĩ đại cao hơn mới được.

Trịnh Trường Quảng cũng không quan tâm đến tỉ lệ cán bộ vĩ đại, hắn chủ yếu coi trọng kết quả của cả tỉnh. Khi mà Vương Tử Quân liên tục quật khởi thì vị trí và uy vọng của Diêu Trung Tắc ở phương diện nhân sự tụt giảm nghiêm trọng, điều này làm cho vài công tác của hắn không được như ý, quyền uy của hắn ở thành phố Linh Hà gặp phải vài vấn đề khó khăn.

Nếu Diêu Trung Tắc khôi phục lại uy quyền năm xưa, như vậy đối với Trịnh Trường Quảng thì căn bản là cục diện cực kỳ tốt. Hắn là một vị bí thư thị ủy, hắn muốn nắm vững cục diện địa phương trong tay mình, như vậy thì hắn sẽ có nhiều lời nói có lực lượng hơn khi điều động các vị trí cấp phó sở trong thành phố của mình.

– Bí thư Diêu, trước đó tôi đã tổ chức hội nghị và nói rõ vấn đề, đại đa số đồng chí đều cho rằng phương hướng cải cách nhân sự lần này là cực kỳ chính xác, căn bản có lợi cho phương diện phát triển kinh tế tỉnh Nam Giang. Nhưng tôi cảm thấy cải cách quá cấp tiến, có vẻ như chiều ngang là quá lớn. Trịnh Trường Quảng vừa nói vừa quan sát gương mặt của Diêu Trung Tắc, vẻ mặt lãnh đạo rất ung dung, căn bản cũng không cản lời phê bình của hắn, thế nên tâm tình càng thả lỏng hơn.

– Có câu thế này: Đường phải đi từng bước, nếu như chúng ta bước quá nhanh quá mạnh và quá lớn, như vậy sẽ té ngã rất đau. Bí thư Diêu là lãnh đạo tỉnh ủy, là phó bí thư chủ quản công tác nhân sự, tôi cảm thấy ngài nên đứng lên nắm lấy đại cục ở sự kiện này, chủ động uốn nắm những hành vi căn bản không ổn cho đại cục Nam Giang.

Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn cười cười nói: – Trường Quảng, tôi không thể nói ý nghĩ của anh là không đúng, nhưng công tác này chủ yếu do trưởng phòng Vương thúc đẩy, tôi là một thành viên ban ngành, có đôi khi cũng không nên đứng lên nói như vậy.

Diêu Trung Tắc dừng lại một lát rồi nói tiếp: – Sau khi trưởng phòng Tử Quân đi đến Nam Giang, tôi căn bản luôn có thái độ nhiệt tình, tán thành và tán thưởng công tác của anh ấy. Cũng chính nhờ tinh thần của trưởng phòng Vương mà công tác tổ chức của tỉnh Nam Giang mới tiến vào cục diện mới. Tôi cũng không muốn đả kích tính tích cực của các đồng chí trẻ tuổi, người ta sẽ nói Diêu Trung Tắc tôi đố kỵ người tài, không nhìn vừa mắt thành tích của cán bộ thanh niên.

– Bí thư Diêu, sao chúng tôi không biết những khó khăn của ngài? Ngài có thể nói là luôn đi đầu trong đẩy mạnh phát triển Nam Giang, nếu ai dám nói lung tung, chưa nói đến những thứ khác, Trịnh Trường Quảng tôi nhất định sẽ cho hắn biết tay. Trịnh Trường Quảng vỗ vỗ ngực rồi nói tiếp: – Nhưng, bí thư Diêu, có một số việc tôi cảm thấy gnafi không nên cứ để cho nó đi theo quỹ tích thất bại, nên cản thì phải cản. Nếu như ngài bận tâm đến phương diện đoàn kết, như vậy có thể giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ phản ánh lên trên, tôi tin tưởng đứng từ góc độ của trưởng phòng Vương, anh ấy cũng sẽ không thể không quan tâm đến phản ánh của chúng tôi.

Diêu Trung Tắc chỉ cười cười mà không nói gì thêm, Trịnh Trường Quảng nhìn nụ cười của bí thư Diêu, hắn cười nói: – Bí thư Diêu, tôi còn có vài công tác cần báo cáo với ngài, thành phố chúng tôi…

Nếu so sánh với Diêu Trung Tắc thì Diệp Thừa Dân nhận được kết quả có hơi muộn. Khi lão biết được báo cáo thống kê của phòng tổ chức thì đang luyện chữ trong phòng, thư ký trưởng Đào Nhất Hành là người đi vào báo cáo tin tức này.

Sau khi nghe báo cáo của Đào Nhất Hành, Diệp Thừa Dân đặt bút tuyên lên giấy, tờ giấy trắng tinh đã được viết vài chữ khá nghệ thuật đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

Đào Nhất Hành cũng không ngờ động tác của Diệp Thừa Dân lại dữ dội như vậy, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Diệp Thừa Dân: – Bí thư Diệp, chuyện này ngài cũng không nên quá tức giận, tôi cảm thấy kết uqar này cũng là nằm trong dự đoán, vì có nhiều người quá xúc động với phương án cải cách lần này.

– Hừ, xúc động quá nhiều, xúc động thì không nên sửa sao? Diệp Thừa Dân lại ngồi xuống ghế, lão trầm giọng nói: – Anh gọi điện thoại cho Đậu Minh Đường, hỏi bọn họ xem có phải thành phố Đông Hồng không có một cán bộ nào không phù hợp chức vụ hay không?

Mặc dù Đào Nhất Hành căn bản là nói gì nghe nấy với lời nói của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn dù thế nào cũng không gọi điện thoại đi. Vì hắng gọi điện thoại thì rõ ràng là đắc tội với Đậu Minh Đường, hơn nữa đây là quyết định của Diệp Thừa Dân khi đang nổi giận mà thôi.

– Bí thư, phía bí thư Đậu cũng rất khó xử, anh ấy làm bí thư thị ủy Đông Hồng, chẳng những tất cả lãnh đạo thành phố khác đều nhìn vào, bên dưới cũng có người đang nhìn chằm chằm. Nếu anh ấy muốn làm tốt công tác ở thành phố Đông Hồng, như vậy còn phải nhờ tuyến dưới ra sức, ngài nói xem có đúng không?

Diệp Thừa Dân hít vào một hơi thật sâu, lão là một vị lãnh đạo có kinh nghiệm phong phú, sao không hiểu rõ lời nói của Đào Nhất Hành? Thế nhưng kết quả này căn bản làm hắn cảm thấy khó tiếp thụ.

Khi Vương Tử Quân thúc đẩy cải cách nhân sự thì Diệp Thừa Dân cũng không quá bận tâm, nhưng bây giờ sự việc đã được mở rộng, căn bản không còn cơ hội quay đầu, vì vậy lão cũng không thể dùng ánh mắt lạnh nhìn sự việc đang diễn ra.

Trong suy nghĩ của Diệp Thừa Dân, dù tất cả thành phố đều có mâu thuẫn với cải cách nhân sự, thế nhưng dù thế nào thì cũng phải biểu hiện một bộ dạng vừa phải. Lão đang nghĩ rằng các thành phố sẽ nên báo cáo lên một tỉ lệ cán bộ không phù hợp chức vụ khá thấp, cố gắng làm cho báo cáo của mình đẹp mắt hơn một chút.

Nhưng Diệp Thừa Dân không ngờ kết quả là tất cả cán bộ đều hợp cách, con số quá tốt đã đẩy Vương Tử Quân lên giữa không trung, bây giờ muốn đi xuống cũng cực kỳ khó khăn.

Không chỉ là ở Nam Giang, tuyến trên cũng cực kỳ quan tâm đến công tác cải cách nhân sự lần này, thậm chí có vị lãnh đạo trung ương gọi điện thoại đến còn yêu cầu Nam Giang làm trọng điểm cải cách nhân sự trong nước.

Kết quả khảo hạch như vậy sẽ lừa được ánh mắt lãnh đạo sao? Kết quả như vậy sẽ là cái gì trong mắt cấp trên? Ngoài thay đổi khó khăn, hơn nữa rõ ràng là phòng tổ chức Nam Giang không thành công.

Diệp Thừa Dân là người đứng đầu tỉnh Nam Giang, trách nhiệm là có, người chủ động thúc đẩy cải cách nhân sự là Vương Tử Quân, dù tuyến trên biết người này chịu nhiều uất ức, thế nhưng sẽ có thanh danh không tốt. Thậm chí vì dẹp loạn di chứng mà Vương Tử Quân rất có thể sẽ bị điều đi.