Chương 1004: Anh sẽ quay trở lại.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Tú Anh là người cực kỳ nuông chiều con trai, vừa nghe thấy những lời như vậy thì giống như biến thành một con gà mẹ, tâm tình lập tức nổ tung:

– Các người nói gì? Con tôi là phạm tội cưỡng hiếp sao? Tôi nói cho các người biết, tranh thủ câm miệng thối lại, nếu tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi sẽ bóc da các người ra.

Hai tên kiểm sát viên cảm thấy mẹ của người trong cuộc đang kích động, cũng không biết rõ sự việc này có liên quan đến người nào, chỉ là làm theo phép, điều tra theo lệnh thượng cấp mà thôi. Viên kiểm sát trưởng căn bản không quan tâm đến Lý Tú Anh, hắn nói với Tam Thúc của Tào Viễn:

– Đồng chí, các anh là người nhà của Tào Viễn, tôi hiểu tâm tình của các anh, nhưng pháp bất dung tình, mời các anh phối hợp cho.

Tam Thúc của Tào Viễn biết rõ cãi cọ đôi co với loại tiểu nhân vật này căn bản rất mất mặt, thế cho nên trầm ngâm giây lát rồi cười nói:

– Hai vị đồng chí, lúc này các vị cũng thấy rõ tình huống của cháu tôi rồi, tôi thấy nếu các vị có lời nào muốn hỏi thì không bằng chờ nó tỉnh lại rồi nói sau, các vị thấy thế nào?

Hai tên kiểm sát viên đưa mắt nhìn nhau, sau đó viên kiểm sát trưởng nói:

– Được rồi, chúng tôi sẽ đi trưng cầu ý kiến của bác sĩ. Nhưng vụ án giết người này đã quá rõ ràng, chúng tôi chỉ muốn làm công tác tìm hiểu cuối cùng mà thôi.

Hai kiểm sát viên nói xong thì bỏ đi, Lý Tú Anh nhìn cửa phòng đóng lại, nàng chợt nổi trận lôi đình:

– Các người làm sao vậy? Chỉ bị người ta nói vài câu thì bị dọa rồi sao? Các người bình thường không phải rất lợi hại à? Vì sao hôm nay lại ỉu xìu như vậy?

– Chân Nhi, con gọi điện thoại cho Chấn Nhạc đi, gọi bí thư thị ủy của bọn họ đến, tôi muốn hỏi anh ta xem làm như vậy là có ý gì?

Lý Tú Anh vội vàng như lửa thiêu lên người, điều này làm cho đám người nhà Tào gia trợn trắng mắt. Thầm nghĩ trong lòng, nếu Nguyễn Chấn Nhạc có thể tiếp xúc với vị bí thư thị ủy kia, chỉ sợ bây giờ nhà bọn họ không cần phải đau đầu như thế này.

– Mẹ, Chấn Nhạc đang rất bận, anh ấy không thích hợp ra mặt. Con thấy chuyện này đã như vậy, chúng ta chuẩn bị ra hầu tòa thôi.

Tào Chân Nhi trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng khuyên nhủ mẹ.

Ra tòa? Hai chữ này thật sự là quá không hay với Lý Tú Anh, thế nhưng bây giờ ngoài như vậy cũng không còn cách nào khác.

– Anh Tào, Viễn Nhi xảy ra chuyện, nếu anh không nói cho lão gia tử biết thì tôi đến nói. Dù sao tôi cũng không thể trơ mắt nhìn con mình xấu hổ. Nếu như nó bị tòa án phán quyết, lúc đó Tào gia sẽ mất sạch thể diện.

Lý Tú Anh lớn tiếng nói với người đầu dây bên kia.

Người ở đầu dây bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói cứ xử lý theo pháp luật rồi cúp điện thoại.

Tào Chân Nhi nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của mẹ mà thật sự đau lòng, lại thầm căm hận không thôi. Nàng hiểu sự việc phát triển đến mức này cũng là vì người kia ở phía sau thúc đẩy.

Dù Tào gia có thế lực ở khắp mọi nơi, thế nhưng đứng trước mặt đối phương thì căn bản mất đi tất cả tác dụng.

– Mẹ, lúc này mẹ đừng lo lắng, Viễn Nhi đã có thời gian ngắn theo đuổi cô ngôi sao kia, chỉ cần chúng ta có thể chắc chắn khẳng định hành vi giữa nó và đối phương, như vậy Viễn Nhi sẽ không có vấn đề.

– Không được, nhất định phải cho con khốn kiếp kia chịu trừng phạt. Tôi muốn cho nó sống còn khổ hơn chết. Cậu Tam, cậu không phải có người ở trong cục thuế sao? Cậu cho người ta điều tra, không thể cho con khốn nạn kia sống yên được.

Lý Tú Anh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng không chết không bỏ qua.

Tam Thúc trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói:

– Điều này cũng là một biện pháp, được rồi, em sẽ đi sắp xếp người.

– Tam Thúc, tìm người làm chuyện xấu cũng không khó.

Tào Chân Nhi trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

– Ừ!

Tam Thúc Tào gia nói một tiếng rồi rời khỏi phòng.

Đám người Tào gia nghe thấy Lý Tú Anh nhắc đến cô ngôi sao kia thì giống như tìm được điểm trút giận, một đám người liên tục kêu gào. Tào Chân Nhi nhìn đám người nghiến răng nghiến lợi thề báo thù cho Viễn Nhi, thế là tâm tình chợt rơi vào đáy vực.

Tào Chân Nhi thật sự cảm thấy rất bi ai, đám người này căn bản không thể làm gì được người khởi xướng, chỉ có thể nghĩ biện pháp ức hiếp một người phụ nữ căn bản là không có bối cảnh gì, cũng thật sự quá xấu hổ.

– Tút tút tút.

Khi Tào Chân Nhi đang nghĩ đến chuyện nên giải quyết sự kiện của Tào Viễn như thế nào, đột nhiên Nguyễn Chấn Nhạc gọi điện thoại đến. Tào Chân Nhi nhìn đám người Tào gia đang kêu gào, nàng trầm ngâm giây lát, sau đó đi ra ngoài tiếp điện thoại.

– Alo!

– Chân Nhi, tình huống của Viễn Nhi như thế nào rồi?

Nguyễn Chấn Nhạc lúc này nói bằng giọng quan tâm hiếm có.

– Cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình huống căn bản là không thể lạc quan.

Tào Chân Nhi cố gắng ổn định tâm tình, nàng khẽ nói với đầu dây bên kia.

– Vậy thì tốt rồi.

Nguyễn Chấn Nhạc rất vui mừng, hắn nói:

– Anh vốn nghĩ sẽ đi đến thăm nom, thế nhưng chủ tịch thành phố Yên Hư đến, anh cần phải gặp mặt anh ấy.

Tào Chân Nhi nghe nói chủ tịch thành phố Yên Hư sẽ đến, nàng chợt nghĩ đến sự kiện ở khu công nghiệp Lam Hà, thế là khẽ nói:

– Chuyện kia thế nào?

– Không tốt lắm.

Tâm tình của Nguyễn Chấn Nhạc chợt hạ thấp:

– Triệu Đại Hải kia tuy đã được thả ra nhưng sự kiện nguồn nước sông Lam Hà bị ô nhiễm lại được mở rộng, muốn che giấu là không thể. Những ban ngành có liên quan đã cố gắng cho ra nhiều công tác thế nhưng căn bản là không thể tiến triển. Chỗ khó lại là sắp xếp các xí nghiệp gây ô nhiễm, khu công nghiệp Lam Hà tình nguyện tiếp nhận bất kỳ phương án xử lý ô nhiễm của chính quyền thành phố, thế nhưng bọn họ lại tranh luận gay gắt về phí tổn, vì xí nghiệp đã nói trước với chính quyền về phương diện sẽ gây hại cho môi trường…

– Em đã sớm nhắc nhở anh, không nên mở những khu công nghiệp gây ảnh hưởng lớn đến môi trường, thế nhưng anh lại không nghe, cho rằng phương pháp uống rượu độc giải khát này không phải không thể làm. Anh cho rằng mình có bản lĩnh bằng trời, bây giờ thì tốt rồi, phiền toái chạy đến người.

Tào Chân Nhi lại xem như bệnh cũ tái phát, thế là dùng giọng lạnh lùng trào phúng nói.

Nguyễn Chấn Nhạc vốn có tâm tình không được tốt, sau khi nghe Tào Chân Nhi trách móc thì cảm giác ôn tồn hòa ái trước đó căn bản là không còn, hắn lạnh lùng nói:

– Em nghĩ rằng anh muốn như em sao? Anh thật sự không có biện pháp, trên phương diện phát triển kinh tế anh không thể theo kịp Vương Tử Quân, chỉ có thể đi tìm đường tắt mà thôi.

Sau khi xem xét lời nói của chồng, Tào Chân Nhi cảm thấy Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là quá bất đắc dĩ. Nàng biết rõ Vương Tử Quân mới đến La Nam được vài năm nhưng lại cho ra vài hạng mục trọng điểm, thật sự là đầu tư lớn, hiệu quả cao, thành tích cực kỳ nổi bật. Nếu không phải vì cạnh tranh quá gay gắt với thành phố La Nam, Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không đi đến nước này, bây giờ có lẽ hắn không còn biện pháp nào khác, xem như đâm lao phải theo lao mà thôi.

Tào Chân Nhi nghĩ đến người đem đến tốc độ phát triển kinh tế khủng bố cho thành phố La Nam, thế nên có thêm một phần thấu hiểu với Nguyễn Chấn Nhạc. Nàng trầm ngâm giây lát rồi ân cần hỏi han:

– Anh chuẩn bị xử lý vấn đề này như thế nào?

– Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, có một số việc chỉ cần có người phụ trách là được.

Nguyễn Chấn Nhạc nói giống như đã suy tính trước mọi việc.

Tào Chân Nhi chợt cảm thấy tim mình run lên, đó cũng không phải là vì nàng quan tâm đến Nguyễn Chấn Nhạc, mà nàng quan tâm đến vị trí của hắn. Dù thế nào thì lúc này nàng cũng không muốn Nguyễn Chấn Nhạc mất luôn vị trí hiện tại.

Nếu như gánh trách nhiệm về việc này thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ bị trễ nãi vài năm, vài năm như vậy chính là thời điểm hoàng kim trong sự nghiệp của Nguyễn Chấn Nhạc.

– Chấn Nhạc, khi phân định trách nhiệm thì anh cũng không thể bày ra bộ dạng anh hùng nghĩa hiệp, nhất định phải nghĩ chu đáo, ít nhất cũng phải trưng cầu ý kiến các trưởng bối trong nhà.

– Thật sự buồn cười, điều này em cũng không cần phải dạy anh.

Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng khinh thường nói, tuy không lời nói như vậy làm cho Tào Chân Nhi bực bội, thế nhưng dù sao thì cũng xem như phát tiết một câu.

Hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi tuy là đồng sàng dị mộng nhưng dù sao cũng đã sống bên nhau nhiều năm. Hai năm qua số lần cãi nhau liên tục tăng tiến, nhiều lúc ồn ào dữ dội, hôn nhân cũng không còn mặn nồng. Nhưng có một vấn đề mà Tào Chân Nhi rất tự tin, đó là nàng vẫn cảm thấy Nguyễn Chấn Nhạc vẫn còn là một người đảm đương. Bây giờ xem ra hắn cũng không phải là người đại công vô tư, chính mình xem ra đã tôn trọng hắn rồi.

– Chân Nhi, anh là bí thư thị ủy, là người nắm phương hướng, còn phương diện tiến cử hạng mục gì, xí nghiệp gì kinh doanh ra sao, anh sao có thể tự làm được? Sao có thể trông nom tất cả được?

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì giọng điệu càng trở nên nhẹ nhàng hơn:

– Em chờ mà xem tivi, nhất định sẽ có tin tức tốt.

– Anh định xử lý trưởng phòng tài nguyên môi trường và chủ nhiệm ban quản lý khu công nghiệp sao?

Tào Chân Nhi khẽ hỏi.

– Xử lý bọn họ căn bản không vượt qua được vụ này, phải đặt nó lên người có trách nhiệm, như vậy mới có thể bình hòa được.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì nở nụ cười thoải mái nói:

– Anh đã làm thì em cứ yên tâm.

“Cần đặt nó lên người có trách nhiệm!”

Tào Chân Nhi đã hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc muốn làm thế nào, lúc này nàng thật sự không khỏi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Đàn ông như vậy thật sự quá đáng sợ, không ngờ khi bắt đầu xây dựng khu công nghiệp Lam Hà thì Nguyễn Chấn Nhạc đã tính sẵn đường lui về sau này cho mình.

Nguyễn Chấn Nhạc là bí thư thị ủy nắm công tác nhân sự và phương hướng phát triển của thành phố, nếu khu công nghiệp Lam Hà có thể phát triển tốt, như vậy kinh tế của thành phố Đông Bộ sẽ tăng trưởng mạnh, hắn sẽ có được thành tích; nếu có chuyện gì xảy ra, hắn có thể lấy từ trong nhóm người phụ trách ra một kẻ để chịu tội thay, chính hắn có thể chạy đi với kế kim thiền thoát xác…

Tào Chân Nhi nghĩ đến điều ày thì trầm lặng nói:

– Nếu như vậy là anh vẫn còn hy vọng với vị trí thường ủy tỉnh ủy?

– Không có hy vọng quá lớn.

Nguyễn Chấn Nhạc thở dài một hơi rồi thản nhiên nói:

– Tuy anh có thể chính nghĩa xử lý sự việc này, thế nhưng dù sao cũng phải có chút trách nhiệm.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì lại trầm ngâm lên tiếng:

– Chân Nhi, thành phố Hồng Đảo còn thiếu một vị trí chủ tịch, anh muốn đến đó.

Thành phố Hồng Đảo có cấp phó bộ, nếu như có thể đến đó nhận chức chủ tịch thành phố, như vậy vẫn có được chức vụ phó tỉnh.

Dù vị trí phó bộ như vậy căn bản không có một người nào có đủ lực bằng một vị trí thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng đó lại là bậc thang cuối cùng. Sau khi nghe kế hoạch của Nguyễn Chấn Nhạc, Tào Chân Nhi có một hy vọng sinh tồn trong cửa tử. Thế nhưng nàng cũng cảm thấy rất bi ai, chính mình thật ra cũng không phải là người hiểu quá rõ về Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc là người căn bản luôn biểu hiện cực kỳ bình thường, thế nhưng thực tế đã sớm chuẩn bị tất cả. Chỉ sợ rằng những ngày tốt lành của đám người đang làm việc kiếm tiền cho hắn sẽ kết thúc.

– Anh sợ sao?

Không biết vì sao mà Tào Chân Nhi chợt cho ra một câu hỏi như vậy. Đầu dây bên kia chợt trầm mặc, không khí trầm mặc làm cho Tào Chân Nhi sinh ra xúc động muốn cúp điện thoại.

“Sợ sao? Sợ người kia sao?”

Tào Chân Nhi rất muốn biết đáp án, vì vậy nàng không cúp điện thoại.

Bên trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc, giọng nói của Nguyễn Chấn Nhạc lại vang lên:

– Kẻ không mưu cầu toàn cục sẽ không đủ lực để đảm đương việc lớn, kẻ không mưu cầu tương lai sẽ không đủ mưu để xử lý việc nhất thời. Anh không phải sợ hắn, anh cảm thấy không nên tiếp tục dông dài mất thời gian.

– Con đường tương lai còn xa vời vợi, còn tiếp tục nâng cao một bước. Anh thề, chờ một ngày anh tiến lên bậc thang mới, anh sẽ quay trở lại.

– Chủ tịch Trình, đến giờ uống thuốc rồi.

Nữ thư ký trưởng Cam Tiểu Quyên bưng ly nước đến khẽ nói với Trình Hiểu Bình.

Trình Hiểu Bình đang trầm tư, nàng giống như căn bản không nghe được lời nói của thư ký trưởng. Cam Tiểu Quyên do dự một chút, sau đó khẽ nhắc nhở:

– Chủ tịch Trình, ngài nên uống thuốc.

Trình Hiểu Bình bị người ta làm ảnh hưởng đến khả năng suy tư, thế là ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cam Tiểu Quyên. Nhưng lúc này nàng cố gắng áp chế lửa giận, lại phất phất tay nói với Cam Tiểu Quyên:

– Hôm nay không uống thuốc.

– Chủ tịch Trình, đây là lời phân phó của bác sĩ, còn nói…

Cam Tiểu Quyên không thuận theo lời Trình Hiểu Bình mà tiếp tục mở miệng khuyên nhủ.

Nhìn bộ dạng không đạt mục đích không bỏ qua của Cam Tiểu Quyên, Trình Hiểu Bình nở nụ cười, nàng nói:

– Được rồi, lấy thuốc ra.

Cam Tiểu Quyên vội vàng đưa thuốc cho Trình Hiểu Bình, đồng thời khóe miệng nàng nở nụ cười nhàn nhạt. Sở dĩ nàng kiên trì như vậy chỉ là vì suy xét cho sức khỏe của lãnh đạo, cho dù nói vài câu cũng không lưu lại di chứng.

Sau khi phục vụ Trình Hiểu Bình uống thuốc xong, Cam Tiểu Quyên nói:

– Chủ tịch Trình, ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi nửa giờ, như vậy thuốc mới hiệu quả.

Trình Hiểu Bình khoát tay áo nói:

– Lúc này thành phố có nhiều công tác như vậy, tôi sao có thể nghỉ ngơi chứ?

Cam Tiểu Quyên nhìn bộ dạng bận rộn của Trình Hiểu Bình, nàng vội vàng cầm lấy bình thủy châm nước vào ấm trà cho lãnh đạo. Trình Hiểu Bình cười cười nói với Cam Tiểu Quyên:

– Tiểu Quyên, em thông báo cho trưởng phòng Triệu và chủ nhiệm Lý, mời bọn họ đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Cam Tiểu Quyên chợt sững sờ, hai họ Triệu và Lý là thế gia vọng tộc, trong thành phố Đông Bộ này cũng không phải có ít những vị trưởng phòng Triệu và chủ nhiệm Lý.

– Là trưởng phòng Triệu phòng tài nguyên môi trường và chủ nhiệm Lý của hiệp hội quản lý khu công nghiệp Lam Hà.

Trình Hiểu Bình thấy Cam Tiểu Quyên có chút sững sốt, thế là khoát tay thản nhiên nói.