Chương 603: Cố một loại tình yêu gọi là buông tay

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

(p1): Có một loại tình yêu gọi là buông tay.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu dùng giọng trịnh trọng nói:

– Tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo.

Quá trình biện luận kết thúc, tất cả được tiến hành quanh cơ sở công bình công chính, hai bên tham gia biện luận đều rất căng thẳng, điều này không khỏi làm cho hội nghị biện luận càng thêm viên mãn.

Nhưng nếu so sánh với kết quả tốt đẹp của hội nghị biện luận vừa kết thúc thì lãnh đạo thành phố Đông Bộ căn bản càng thêm coi trọng những lời truyền đạt của trưởng ban Trần thông qua bí thư Hào Nhất Phong, điều này làm cho người ta cảm thấy nguy cơ treo trên đầu ban ngành thành phố Đông Bộ đã mất đi hơn phân nửa.

Phương án xử lý Đảng Hằng cũng đã được chứng thực, cũng vì hội nghị biện luận đã cho ra chế độ đúng đắn về công tác kiểm tra sức khỏe cán bộ, thế cho nên hắn chỉ bị xử phạt cảnh cáo mà thôi.

Sau hội nghị biện luận, thành phố Đông Bộ hầu như biến thành một màu trắng, năm hết tết đến, chỉ cần ló mặt ra đường sẽ cảm thấy không gian lạnh lẽo, tuyết rơi dày cũng làm cho hương vị cuối năm thêm nồng nặc. Đến cuối năm thì Vương Tử Quân cũng không quá chú trọng phương diện chúc tết, thế nhưng khi hắn ngồi càng vững trên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ, lúc này từng đợt từng đợt người đến chúc tết giống như đại quân kéo đến tập kích.

May mà Vương Tử Quân chỉ ở một mình, không làm ảnh hưởng đến người khác, nhưng dù là như vậy thì bên ngoài nhà vẫn dừng đầy xe.

Vương Tử Quân có những sắp xếp khác nha với những người khác nhau, nếu mình và đối phương có quan hệ bình thường, như vậy hắn có thể tránh thì sẽ cố gắng tránh đi. Nếu là những người có quan hệ thân thiết, Vương Tử Quân sẽ cho Triệu Quốc Lương sắp xếp thời gian để trò chuyện vài câu với đối phương.

Vương Tử Quân là một người trọng sinh, hắn biết rõ tình huống trong nước, nếu mình biểu hiện quá tách rời thì sẽ gây ấn tượng cao ngạo kiêu căng.

Vào thời điểm này sáng sớm Vương Tử Quân thức dậy đều nhanh chóng trốn chạy không gian lạnh lẽo nhanh chóng đi đến ủy ban thành phố, cuộc sống như mặt trời mùa đông. Hắn luôn thầm nói với chính mình, cuộc sống chính là tồn tại, mà tồn tại chính là cuộc sống.

Dù Vương Tử Quân rất hạn chế với quà tặng, thế nhưng trong vài ngày qua những món quà tặng vẫn chất đầy nhà. Khi những người khác chú ý đến chúc tết hắn, lúc này chính hắn cũng bắt đầu hành trình hoạt động của mình. Tuy hắn không giống như các vị lãnh đạo thành phố khác, cũng không chạy một lượt đến nhà các vị lãnh đạo tỉnh, thế nhưng hắn vẫn phải thành thật chạy đến chúc tết các vị lãnh đạo như chủ tịch Thạch Kiên Quân và bí thư Lưu Truyền Thụy. Đến ngày mùng hai thì xem như Vương Tử Quân kết thúc tất cả công tác của mình, hắn về nhà, chủ yếu thời gian là ở bên cạnh Mạc Tiểu Bắc. Lúc này Mạc Tiểu Bắc đã khá mập mạp, điều này làm cho một người vốn không thích ra ngoài hoạt động như nàng càng có lý do để ở nhà. Vương Tử Quân bận rộn nhiều ngày cũng xem như có thời gian thanh nhàn, tất nhiên cũng tình nguyện ở trong nhà nghỉ ngơi.

Vì nguyên nhân phóng xạ, Mạc Tiểu Bắc buông tha cho chiếc máy vi tính, thế là chỉ còn cách mua sách về đọc. Chủ tịch Vương lúc này cũng rảnh rỗi không có việc gì, thế cho nên đại đa số thời gian là theo đọc sách với Mạc Tiểu Bắc.

Sáng sớm mùng ba, Vương Tử Quân tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc đang gối đầu lên tay mình ngủ ngon lành mà tràn đầy cảm giác yêu thương. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng lúc này đã mập lên rất nhiều, giống như gương mặt của một cô bé bụ bẫm, làm cho người ta không khỏi sinh ra xúc động muốn véo một cái.

Vương Tử Quân nằm lẳng lặng một lát, sau đó khẽ dịch cánh tay, kê gối lên đầu Mạc Tiểu Bắc. Hắn khẽ mặc quần áo, kéo màn cửa, lúc này thấy bên ngoài khu nhà cho thường ủy tỉnh ủy đã trắng xóa một mảnh. Lúc này tuyết lại rơi, Vương Tử Quân sinh ra cảm giác vui mừng. Hắn đi ra khỏi nhà, chân giẫm lên tuyết phát ra những âm thanh rất dễ nghe. Giọng cười như tiếng chuông bạc từ nơi không xa truyền đến, theo tiếng cười còn có vài âm thanh hoan hô trong trẻo của trẻ nhỏ. Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh của trẻ con thì nhanh chóng cất bước đi đến. Hắn chưa đi được vài bước thì đã thấy vài đứa bé mặc áo bông đang nhảy nhót quanh một người tuyết khá lớn. Bên cạnh đám trẻ chính là Lâm Dĩnh Nhi mặc áo lông trắng giống như công chúa tuyết, nàng đang dí dỏm cắm một củ cà rốt làm mũi cho người tuyết, gương mặt ửng hồng cực kỳ động lòng người.

Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân được gặp Lâm Dĩnh Nhi trong năm nay, hắn nhìn bộ dạng quyến rũ động lòng người của nàng, hắn định nói gì đó, thế nhưng lại chợt phát hiện mình nói không nên lời. Lâm Dĩnh Nhi đang vỗ bàn tay trắng nõn cùng chơi đùa với lũ trẻ giống như cũng cảm ứng được cái gì đó, nàng đột nhiên quay đầu, chợt nhìn thấy Vương Tử Quân đang đứng ngây ngốc nhìn mình.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì tâm tình của Lâm Dĩnh Nhi chợt bị phá hủy. Những ngày này tâm tình của nàng luôn loạn như ma, máu chảy điên cuồng, trái tim đập mạnh bạo.

Lâm Dĩnh Nhi biết rõ Vương Tử Quân về nhà ăn tết, thế nhưng nàng lại không thể nào không cố kỵ mà đến tìm hắn. Nàng ở nhà uống cà phê, uống trà, tìm món ăn vặt, thế nhưng ăn uống thế nào cũng không tìm thấy khẩu vị. Nàng cũng cố gắng đọc sách, thế nhưng lật từ đầu đến cuối mà chẳng đọng lại chữ nào.

Sao vậy, như vậy là sao? Đây là cái quái quỷ gì? Mình phải tỉnh lại đi chứ? Lâm Dĩnh Nhi vừa tỏ ra bực bội vì chính mình, vừa cảm thấy thật sự khó thể nào kiềm nén được. Nàng ngồi trước máy tính, định tìm vài trò gì đó chơi đùa cho đỡ buồn, cho qua thời gian. Thế nhưng ngồi được vài phút thì nàng lại cảm thấy không yên, dứt khoát dựa tay lên bệ cửa sổ dùng ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm ra ngoài.

Lâm Dĩnh Nhi muốn tìm cái gì? Nàng căn bản cũng không cần phải tìm, nàng tự hỏi chính mình, nàng cảm thấy giống như có một cảm giác tuyệt vọng đang ùa đến bao vây lấy mình. Không gian yên tĩnh trong nhà giống như một phần mộ, có phải chính không gian yên tĩnh này làm cho tâm tình của mình trở nên rối loạn không? Lúc này là tết nhất, mình muốn làm gì?

Thời gian luôn là thứ gì đó cực kỳ quỷ dị, khi anh cảm thấy nó giống như ngưng trệ bất động thì thực tế lại trôi qua như bay. Trong cảm giác nhàm chán, Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy mình giống như đang dấn thân vào một vũng lầy, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến hắn, đến người kia, người kia và chỉ người kia. Cảm xúc của nàng rất phập phồng, phiêu diêu bất định, lúc sang đông lúc sang tây giống như một người phụ nữ ngốc nghếch sa chân vào mối tình đầu.

Cảm giác bực bội bất an của Lâm Dĩnh Nhi rõ ràng có liên quan đến người đàn ông kia, nàng hiểu rất rõ, đồng thời cũng không quên tự nói với mình như vậy. Thế nhưng chuyện cũ như nước biển, xôn xao theo thủy triều, liên tục cuốn lên cuốn xuống, những hạt cát như ma xát lên thần kinh của nàng, làm cho nàng cảm thấy đau đớn không chịu đựng được.

Chương 603(p2): Có một loại tình yêu gọi là buông tay.

Đã nhiều năm qua tình cảm của Lâm Dĩnh Nhi với người đàn ông kia luôn sâu như biển, nàng đứng tránh ở góc tối nhìn hắn kết hôn, cảm nhận được nổi đau khi Vương Tử Quân cứ mãi tránh né mình. Nàng biết rõ quan hệ giữa Vương Tử Quân và chính mình vào lúc này, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến người đàn ông làm cho mình khắc cốt ghi tâm, nàng lại cảm thấy mình căn bản không thể nào thờ ơ được.

Trong mắt Lâm Dĩnh Nhi lóe lên những cảm giác vui buồn thất thường, nhưng dưới tình huống trăm mối cảm xúc ngổn ngang như vậy thì nàng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười:

– Anh Tử Quân, anh đã trở lại rồi.

Nhìn ánh mắt ai oán của Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân chợt sinh ra xúc động muốn ôm nàng vào lòng. Thế nhưng hắn lại không có phản ứng, như vậy sẽ là làm hại nàng. Vì thế hắn cố gắng trấn định tâm thần rồi cười nói:

– Anh đã về, các em cứ chơi đùa, anh đi ra chỗ khác một chút.

Những ngày này Vương Tử Quân luôn trốn tránh Lâm Dĩnh Nhi, cho dù đến gặp Lâm Trạch Viễn cũng thừa dịp Lâm Dĩnh Nhi không có ở nhà. Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút đau đớn, nhưng hắn không thể không mặc kệ cảm tình của Lâm Dĩnh Nhi. Quan hệ giữa hắn và nàng căn bản là không thể giải thích được, nếu nói mập mờ thì có mập mờ, nói không hay thì cực kỳ không hay. Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái tốt, đi theo hắn sẽ căn bản là một bất hạnh và không công bằng với nàng. Vì thế sau khi mở miệng thì Vương Tử Quân nhanh chóng đi về một phía khác.

– Này, Vương Tử Quân, chúc mừng năm mới.

Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân quay đầu bước đi thì cảm thấy trái tim như bị xiết chặt, nàng ý thức được hắn đang cố ý tránh mặt mình.

Vương Tử Quân nghiêng đầu đi chỗ khác, hắn cũng nói một câu chúc mừng năm mới rồi chuẩn bị tiếp tục đi về phía khác.

– Anh Tử Quân, hè năm nay em sẽ kết thúc hoạt động tình nguyện ở thành phố Đông Bộ, anh có thể sắp xếp cho đám học sinh kia một giáo viên tốt hay không?

Lâm Dĩnh Nhi cố gắng áp chế để nước mắt không tràn ra, nàng hỏi Vương Tử Quân.

– À, không có vấn đề, anh biết rồi.

Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, sau đó chợt hỏi theo bản năng:

– Dĩnh Nhi, em định đến đơn vị nào? Anh sẽ sắp xếp cho em.

– Không cần, dượng của em kinh doanh ở nước Anh, dượng đang liên lạc với nhà trường, em sẽ sang đó học tập hai năm.

Lâm Dĩnh Nhi cười cười, nàng khẽ nói.

Đi đến Anh? Vương Tử Quân nhìn vào hai con ngươi đen trắng rõ ràng của Lâm Dĩnh Nhi, hắn đột nhiên cảm thấy ánh mắt của nàng tràn đầy chờ mong, một cảm giác chờ đợi mình mở miệng giữ lại.

Vương Tử Quân rất muốn mở miệng, rất muốn giữ Lâm Dĩnh Nhi ở lại, thế nhưng hắn căn bản là không thể. Hắn nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc đang ngủ ở nhà, nghĩ đến Y Phong và Tần Hồng Cẩm ở phương nam, thế là hắn lại lắc đầu. Kinh nghiệm hai đời đã cho hắn biết rõ mình mở miệng sẽ làm cho Lâm Dĩnh Nhi cực kỳ vui sướng, thế nhưng cuối cùng lại đẩy nàng vào một hố sâu cạm bẫy.

Đúng vậy, Vương Tử Quân cần phải nhìn vào mình. Hắn là một người đàn ông đã kết hôn, một người đàn ông có địa vị, một người đàn ông không thể nào tiếp tục ném tình cảm ra khắp nơi được nữa. Nếu như hắn cho Lâm Dĩnh Nhi một hy vọng, như vậy chẳng khác nào trói buộc nàng. Dù sao thì hắn cũng không thể cho nàng một gia đình toàn vẹn, chẳng lẽ sau này cứ để nàng phải sống lẻ loi một mình như vậy sao?

– Khi nào thì em đi?

Vương Tử Quân cố lấy dũng khí để cuối cùng cho ra một câu hỏi như vậy.

Lâm Dĩnh Nhi nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Vương Tử Quân, những giọt lệ trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng nàng cũng nhanh chóng ngẩng đầu, nàng giả vờ nở nụ cười điềm nhiên như không nói:

– Qua hè, có lẽ là tháng chín sẽ đi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói đến lúc đó sẽ tiễn chân Lâm Dĩnh Nhi, sau đó xoay người bỏ đi. Lúc này đám trẻ vẫn nô đùa rộn rã, thế nhưng khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy tất cả cảm xúc trước đó đã bị phá tan. Lâm Dĩnh Nhi phải đi, biết đâu cơn đau ngắn này sẽ là chuyện tốt với nàng?

Vương Tử Quân giẫm lên lớp tuyết dày dưới chân, hắn hít vào một hơi khí lạnh thật sâu, lúc này hắn chỉ có thể làm được như vậy mà thôi. Nếu so với Lâm Dĩnh Nhi thì hắn cũng rất khó chịu, thế nhưng hắn biết lựa chọn của mình là tốt nhất, đó chính là hung hăng chặt đứt cảm tình giữa hai bên. Những lời hứa hẹn của hắn với Mạc lão chỉ là một phương diện mà thôi, hắn lại nghĩ xa hơn một chút, nghĩ đến tương lai của Lâm Dĩnh Nhi. Biết đâu bây giờ nàng hận hắn, thế nhưng vài chục năm sau nàng lại cảm ơn mình thì sao?

Những lời an ủi như vậy thật sự không làm tiêu tán đi cơn đau trong lòng Vương Tử Quân, nhưng dù đau đớn thế nào thì hắn cũng không để mình tùy ý dính vào.

– Chị Tiểu Bắc, chị đi chậm một chút, đường này trơn lắm.

Tiếng cười của Lâm Dĩnh Nhi lại truyền đến, lúc này Mạc Tiểu Bắc mặc áo bầu, cơ thể tuy có biến đổi lớn nhưng giẫm chân lên tuyết đứng cùng với Lâm Dĩnh Nhi vẫn là xuân lan thu cúc, thật sự xinh đẹp. Vương Tử Quân cũng không ngờ hai người lại đi cùng với nhau, hắn chợt ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng đi đến tiếp đón.

– Tử Quân, trò đắp người tuyết này cũng vui đấy chứ, chúng ta cũng đắp một cái đi.

Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân mỉm cười đi trở lại thì nói lời thỉnh cầu. Vương Tử Quân nhìn hai người Lâm Dĩnh Nhi và Mạc Tiểu Bắc đang nghịch tuyết, thế là chợt buông lỏng thể xác và tinh thần nói:

– Được thôi, nhưng em cũng không được đi lung tung, nền tuyết rất trơn, nếu lỡ may ngã xuống thì anh sẽ biến thành tội nhân. Em có thể thành thật ở chỗ này được không?

Lâm Dĩnh Nhi luôn chú ý đến Vương Tử Quân, luôn chú ý đến người đàn ông làm cho mình ngày nhớ đêm mong này. Hắn có gương mặt góc cạnh, có sự kiên nghị, có khí chất, lại giống như hơi nước, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Vừa rồi hắn có biểu hiện rất nhạt với mình, bây giờ lại cực kỳ ân cần đi đến bên cạnh đỡ lấy Mạc Tiểu Bắc, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác chua xót. Lúc này nàng thật sự hy vọng người có thể sóng vai với người đàn ông này chính là mình. Nhưng nguyện vọng này biết đâu cũng chỉ là nguyện vọng mà thôi.

Tết đến có thể nói là những ngày bận rộn với Vương Tử Quân, hắn ở lại nhà hai ngày, sau đó cùng Mạc Tiểu Bắc bay đến thủ đô. Sau những ngày đi thăm hỏi người thân, hắn sinh ra cảm giác cực kỳ mệt mỏi. Mạc lão gia tử tỏ ra rất vui vẻ với hai người Vương Tử Quân, để cho hai người bọn họ ở lại trong khu nhà của mình. Đãi ngộ như vậy của Mạc lão gia tử căn bản làm cho thế hệ trẻ ở Mạc gia tỏ ra cực kỳ hâm mộ, nhưng bọn họ căn bản không thể nào chọc vào một Mạc Tiểu Bắc luôn được Mạc lão sủng ái, vì thế chỉ có thể ném ghen ghét vào trong rượu, dùng đủ biện pháp rót rượu Vương Tử Quân.

Chỉ là nguyện vọng của đám người này cũng không được thực hiện, Mạc lão gia tử ra mặt làm cho bọn họ phải tự uống rượu mời của mình. Vương Tử Quân sao có thể uống rượu? Hắn còn phải chăm sóc cho Tiểu Bắc.

Chương 603(p3): Có một loại tình yêu gọi là buông tay.

Tuy đến mùng tám mới phải đi làm thế nhưng Vương Tử Quân lại tự cho mình thêm một vài ngày, đến tận mười lăm mới từ thủ đô bay về thành phố Đông Bộ. Thời gian ở thủ đô Vương Tử Quân đã gặp rất nhiều thân bằng hảo hữu của Mạc gia, đối với hắn thì đó cũng là một tích lũy quan hệ cực kỳ quan trọng.

Quy hoạch thành phố Đông Bộ trong năm nay đã được chuẩn bị sẵn, các hạng mục công tác cũng đã được sắp xếp đâu vào đấy. Mùa xuân là đẹp nhất trong năm, là mùa mà tất cả vạn vật sinh sôi phát triển, lúc này tỉnh Sơn Nam cũng tổ chức hội nghị kinh tế, đây chính là một hội nghị đầu năm cực kỳ quan trọng. Hội nghị này không những tổng kết những thành tích đạt được trong năm qua, càng xác lập mục tiêu phát triển kinh tế của tỉnh và tất cả thành phố trong năm mới, có thể nói mang tính đại cục rất cao.

Trước kia khi Nhiếp Hạ Quân còn nắm quyền ở tỉnh Sơn Nam, hội nghị này thường được mở vào tháng hai. Nhưng ban ngành tỉnh Sơn Nam mới được bổ nhiệm, là sự kết hợp giữa bí thư Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân, thế cho nên hội nghị được tổ chức vào tháng ba.

Hội nghị bị trì hoãn vì nguyên nhân có quá nhiều công tác cần phải xử lý và đồng bộ, thế nhưng thực tế thì Vương Tử Quân biết rõ nguyên nhân cũng là vì Thạch Kiên Quân và Hào Nhất Phong có lý niệm khác nhau ở phương diện phát triển kinh tế, thế cho nên thời gian mới kéo dài đến tận tháng ba như vậy.

Nhân số tham gia hội nghị cũng không nhiều, có mặt các vị thường ủy tỉnh ủy, các vị phó chủ tịch tỉnh, các vị lãnh đạo mặt trận tổ quốc và hội đồng nhân dân tỉnh. Tất cả các vị lãnh đạo đều ngồi trên đài chủ tịch, bên dưới là lãnh đạo các đơn vị ban ngành và địa phương trong tỉnh. Hội nghị lần này đã thành công xóa đi chữ quyền trong ba chữ quyền chủ tịch của Thạch Kiên Quân, cũng nói rõ tình huống phát triển kinh tế năm trước và nhiệm vụ năm này, có những yêu cầu của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong với công tác năm nay.

Ngoài những lời phát biểu của hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền tỉnh, một hạng mục quan trọng nhất của hội nghị lần này chính là trao thưởng. Năm qua thành phố Đông Bộ có tốc độ tăng trưởng dẫn đầu toàn tỉnh, vì vậy sẽ không thiếu phần thưởng dành cho thành phố Đông Bộ trong hội nghị lần này.

Tiếng nhạc hào hùng vang lên, Đổng Quốc Khánh nhận lấy cúp trong tay của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, đồng thời cũng có ban thưởng số tiền mười triệu cho thành phố Đông Bộ. Thế là Đổng Quốc Khánh vung tay đưa chiếc cúp lên, gương mặt cực kỳ đắc ý.

– Bí thư Đổng, thành phố Đông Bộ các anh dẫn đầu toàn tỉnh, sau này cần phải hỗ trợ thành phố La Nam chúng tôi nhiều hơn mới được. Lần này bí thư Nhất Phong tuy không phê bình chúng tôi, thế nhưng dù thế nào thì chúng tôi cũng thật sự rất ái ngại, có nhiều khó khăn không thể không nói ra.

Trình Tự Học ngồi bên cạnh Đổng Quốc Khánh, thấy Đổng Quốc Khánh tiến lên nhận thưởng quay về thì cười nói lời chúc mừng, cũng không quên mở miệng hóa duyên theo thói quen. Lúc này Đổng Quốc Khánh có tâm tình khá tốt, hắn cười cười nói:

– Bí thư Trình, thành phố Đông Bộ chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là may mắn có được vinh dự mà thôi, nếu như muốn nói dẫn đầu toàn tỉnh thì căn bản là còn kém xa.

– Bí thư Đổng, ngài cũng đừng quá khiêm tốn, người nào không biết tài chính thu vào của thành phố Đông Bộ thật sự giống như ngựa phi ngàn dặm, tốc độ không phải chỉ là một chữ cao mà thôi. Đúng rồi, bí thư Đổng, thành phố chúng tôi cũng có mở một công ty gia công thủy tinh, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ về phương diện kỹ thuật từ thành phố Đông Bộ. Anh xem, anh có nên giúp đỡ chúng tôi một chút không?

Đổng Quốc Khánh dù rất mất vui vì hành vi chiếm tiện nghi của Trình Tự Học, thế nhưng dù sao hai bên cũng là đồng đạo, hắn cũng không muốn đắc tội với Trình Tự Học, thế cho nên chỉ cười cười nói:

– Bí thư Trình, như vậy là rất tốt, ai bảo chúng ta là thành phố anh em, thế cho nên cần hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau thì hay hơn.

Trình Tự Học vốn đang định mở miệng cò kè mặc cả với Đổng Quốc Khánh, không ngờ Đổng Quốc Khánh lại đồng ý sảng khoái như vậy, thế là lão tỏ ra cực kỳ vui sướng, liên tục lắc lắc tay Đổng Quốc Khánh, mãi đến khi mỏi tay mới chịu buông ra.

– Bí thư Đổng, anh xem có nên tranh thủ thời gian nói một câu với chủ tịch Vương hay không, để nhanh chóng chứng thực sự việc này?

Trình Tự Học thật sự có chút do dự khi nói ra lời này, thế nhưng cũng không thể không mở miệng. Đổng Quốc Khánh hiểu câu nói yêu cầu mình liên hệ với Vương Tử Quân của Trình Tự Học, thế là trong lòng sinh ra cảm giác nhục nhã.

Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, là lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ, đáng lý ra phải là một vị lãnh đạo nhất ngôn cửu đỉnh, nói gì cũng sẽ được chứng thật. Nhưng bây giờ ngay cả Trình Tự Học là một người đến từ thành phố bên ngoài cũng phải mở miệng nhắc nhở mình hỏi ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy là có ý gì? Đổng Quốc Khánh hiểu rất rõ, nhưng hắn dù sao cũng là cán bộ công tác nhiều năm, hắn biết rõ lúc nào nên có biểu hiện gì. Vì vậy lúc này hắn cố gắng áp chế cảm giác không vui, vẫn nở nụ cười rạng rỡ nói:

– Bí thư Trình, chuyện này anh cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với chủ tịch Vương.

– Vậy thì quá tốt rồi, vậy thì quá tốt, cám ơn bí thư Đổng, cảm tạ ngài giúp đỡ.

Trình Tự Học chắp tay với Đổng Quốc Khánh, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.

Đổng Quốc Khánh cũng cười, thế nhưng nụ cười của hắn lại có vẻ rất khó chịu. Tuy hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, thế nhưng trong mắt rất nhiều người, hắn không phải là người quyền lợi cao cấp nhất ở Đông Bộ. Điều này hắn không những biết rõ, thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng ở rất nhiều phương diện. Hắn nghĩ đến một cuộc tụ họp giữa những người bạn cũ vào thời điểm trước tết, cũng vì người bạn học là chủ nhiệm khu thường trú của tỉnh Sơn Nam ở thủ đô nói vài câu không đúng, hơn nữa hai bên đã uống vào vài ly, thế cho nên sinh ra lớn tiếng. Người bạn học kia cuối cùng cũng đánh bại chủ đề của Đổng Quốc Khánh, khẳng định người làm chủ thành phố Đông Bộ chính là chủ tịch Vương.

Tuy sự việc đã trải qua được một tháng, thế nhưng Đổng Quốc Khánh vẫn nhớ rõ lời nói của người bạn học cũ kia:

– Bí thư Đổng, anh làm bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, năm nay thành phố Đông Bộ thật sự tiến lên mạnh mẽ, không những có hạng mục bóng đèn tiết kiệm năng lượng được quốc gia liệt vào trọng điểm giúp đỡ, hơn nữa tốc độ phát triển kinh tế còn đi đầu trong tỉnh Sơn Nam, cực kỳ có thể diện trước mặt lãnh đạo tỉnh. Nhưng này anh Đổng, anh cảm thấy đó là thành tích của mình sao?

Dù vị bạn học kia nói chưa hết lời, thế nhưng dù là Đổng Quốc Khánh hay những người còn lại đều biết đối phương đang chuẩn bị nói gì. Vì vậy cuối cùng người này còn chưa nói xong thì đã bị người khác kéo giật lại, thế nhưng cũng vì những lời như vậy mà bầu không khí giảm xuống rõ rệt, cuối cùng làm cho mọi người phải tan rã trong bầu không khí mất vui.