Chương 1874: Không thể thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng với người khác.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hà Kiến Chương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân với tâm tình có chút trầm trọng. Hắn cố gắng ép cảm giác trầm trọng này xuống tận đáy lòng, giả vờ điềm nhiên như không.

Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tất cả đều sẽ qua! Hà Kiến Chương thầm nghĩ như vậy rồi đi xuống dưới lầu.

Hà Kiến Chương vốn có thể đi thang máy thế nhưng lại rất ít khi thích dựa vào công nghệ cao. Chưa nói đến chuyện đi thang máy làm cho người ta hoa cả mắt, hơn nữa đi thang máy sẽ gặp không ít người. Các đồng chí trong văn phòng đều bận rộn, thế nhưng Hà Kiến Chương cảm thấy bọn họ bận rộn có phân nửa là cho lãnh đạo xem. Nếu bọn họ thật sự bận rộn thì có lẽ tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông sẽ vượt qua mức thông thường rất nhiều rồi.

Nhưng Hà Kiến Chương không thể nói ra những lời này, chỉ có thể giấu trong lòng. Hắn nghĩ đến đây và nhớ tới lời dặn dò của Vương Tử Quân: – Chủ tịch Hà, anh là lãnh đạo của ủy ban nhân dân tỉnh, anh nên bỏ nhiều tâm tư ở phương diện này. Anh nên bàn chuyện với chủ tịch Nghiêm ở bên kia, để anh ấy không có những suy nghĩ vướng mắc.

– Vâng, chủ tịch, tôi nhất định sẽ xâm nhập chuyện trò với anh ấy. Khi đó Hà Kiến Chương cũng không từ chối, Vương Tử Quân vừa mới giao nhiệm vụ đề cử thư ký trưởng cho hắn, nếu như hắn không nắm lấy công tác này thì có vẻ không thích hợp.

Nhưng Hà Kiến Chương lại có vài phần lo lắng ở phương diện có thuyết phục được Nghiêm Khâm Binh hay không. Nghĩ lại thì thấy khí thế của chủ tịch Vương đã được thành hình, hơn nữa cục công an phía thành phố Thanh Chuyên đã xuất hiện án lớn, cho dù ra tay cứng nhắc ép Nghiêm Khâm Binh rớt xuống, Nghiêm Khâm Binh cũng không làm gì được.

Còn phương diện liên quan đến Sầm Vật Cương, chỉ sợ cũng không dám chơi trò cao tay với Vương Tử Quân. Dù sao thì khả năng thắng lợi cũng không phải quá lớn, như vậy còn không bằng vững vàng ổn thỏa bảo trì nhất trí hành động với chủ tịch Vương. Nếu không như thế thì Sầm Vật Cương sao có thể biểu hiện ý chí bao la lấy đại cục làm trong của mình ở Mật Đông?

– Chào chủ tịch Hà. Một tiếng chào hỏi vang lên làm Hà Kiến Chương thoát khỏi trạng thái suy nghĩ mông lung. Hắn ngẩng đầu lên thấy giám đốc sở nông nghiệp Loan Quách Quân đang nở nụ cười vui vẻ đi về phía mình.

Loan Quách Quân có quan hệ không tệ với Hà Kiến Chương, năm xưa khi còn công tác ở dưới thành phố, mặc dù hai người không cùng chung ban ngành, thế nhưng lại từng hợp tác với nhau. Chẳng qua bây giờ thế sự thay đổi, hai người vốn có cấp bậc không khác nhau bao nhiêu lại trở nên có khoảng cách.

Hà Kiến Chương nhìn bộ dạng nhiệt tình của Loan Quách Quân, hắn cũng nhanh chóng tiến lên: – Chào giám đốc Loan, mời anh đến phòng làm việc của tôi uống vài ly.

Loan Quách Quân cùng đi với Hà Kiến Chương vào trong phòng, đầu tiên hai bên nói về những chuyện liên quan đến sở nông nghiệp, sau đó hàn huyên về sự kiện chiến đấu ở dưới huyện năm xưa. Hà Kiến Chương là người thông minh, sau khi nghe Loan Quách Quân ôn lại chuyện cũ thì ý thức được đây không phải là người ta ngẫu nhiên gặp mặt mình, rõ ràng là đặc biệt đến bàn chuyện.

Nhưng Hà Kiến Chương đang còn băn khoăn về sự kiện trò chuyện với Nghiêm Khâm Binh, thế nên cũng khong có tâm tư suy đoán ý nghĩ của Loan Quách Quân, hắn nhanh chóng cười nói: – Giám đốc Loan, với giao tình của hai ta thì anh có gì cứ thành thật nói rõ ràng, đừng đi vòng quanh.

– Ha ha ha, chủ tịch Hà, tôi biết ngài là người nhớ tình bạn cũ, tôi cũng không muốn che giấu ngài. Sau khi Trương Tề Bảo thăng chức thì vị trí cũ bỏ trống, à, tôi cũng muốn tiến lên phục vụ lãnh đạo vài ngày để học tập thêm, đề cao trình độ bản thân. Mong ngài cho tôi lời khuyên xem nên ra tay vào điểm nào thì hợp lý nhất? Loan Quách Quân thấy Hà Kiến Chương nói rõ ràng thì không thèm che giấu mà nói ra ý nghĩ của mình.

Hà Kiến Chương có chút sững sốt, hắn chỉ vào Loan Quách Quân rồi nói: – Giám đốc Loan, anh đang làm bá vương ở sở nông nghiệp không tốt sao? Chúng ta có quan hệ không tệ, tôi cũng nói một lời thật lòng với anh, thật ra văn phòng chính là nơi hầu hạ lãnh đạo, thư ký trưởng nhìn qua thì đầy hào quang nhưng thật ra lại không quá tốt, rất vất vả. Anh sao lại cứ muốn chạy đến tìm phiền phức như vậy?

– Chủ tịch Hà, anh nói ra những lời như vậy, tôi biết anh không coi tôi là người ngoài. Tôi cũng nói thật với anh, thật ra tôi công tác ở sở nông nghiệp căn bản là rất tốt, thế nhưng người thường đi chỗ cao, lúc gần về hưu đến nơi thì tôi chỉ cần có được đãi ngộ hơn một cấp. Tôi thấy đồng chí Trương Tề Bảo làm thư ký trưởng được hai năm thì đã được thăng một cấp, tôi nghĩ với trình độ của mình, đi theo chủ tịch Vương công tác hai năm, sau đó lui ra hưởng thụ đãi ngộ tốt không phải là hay hơn sao?

Loan Quách Quân nói rất tiêu sái, loại cảm giác tiêu sái này làm cho Hà Kiến Chương khó thể từ chối được.

Vân Lợi Quảng vừa đi kiểm tra công tác từ thành phố bên dưới quay về, lúc này màn đêm đã buông xuống. Sau khi đi vào thành phố Rừng Mật thì hắn nhìn không gian nhà nhà lên đèn, thế là trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.

Vân Lợi Quảng là một trong các vị phó chủ tịch tỉnh, lúc đầu hắn theo sát tiến độ của bí thư Sầm, thế nhưng bây giờ một vị cán bộ lão thành xảo quyệt trong quan trường lại thay đổi đường lối giữa đường: Bây giờ hắn tích cực phối hợp với chủ tịch Vương, hơn nữa hắn khá linh hoạt, biết lớn biết nhỏ, vì vậy động tác này căn bản không làm cho người ta cảm thấy phản cảm.

Mặc dù Vân Lợi Quảng có ý nghĩ tiến lên một bước nhưng có rất nhiều lần tự báo cho mình không nên tỏ ra quá chủ quan, ít nhất là không làm hỏng việc ở phạm vi mình được phân công công tác, đây là nguyên tắc cơ bản nhất.

Một năm qua xảy ra không ít chuyện, mùa đông lại đến, khi mà Vân Lợi Quảng cho rằng Mật Đông đã vượt qua thời điểm rung chuyển để đến thời kỳ vững vàng, không ngờ sóng gió lại dồn dập. Chủ tịch Vương muốn điều chỉnh phân công của phó chủ tịch tỉnh. Vân Lợi Quảng từng là người làm chủ tịch thành phố, hắn nhớ rõ năm xưa mình chưa lên chức được bao lâu thì tiến hành điều chỉnh phân công phó chủ tịch thành phố.

Tuy kết quả điều chỉnh khi đó không cực kỳ có lợi cho mình, thế nhưng cũng có thể gõ đầu vài người. Hạng mục công tác này là quyền lợi của hắn, tất nhiên hắn hiểu rõ ý nghĩa của nó. Sau khi Vương Tử Quân đi vào Mật Đông thì căn bản không cho ra hành động gì lớn, mãi không động tay. Vân Lợi Quảng vốn cho rằng chủ tịch Vương là người hào sảng mạnh mẽ, nắm lớn bắt nhỏ đều tốt, cũng không tính toán chi li, thế nhưng căn bản là không ngờ chủ tịch Vương đang chờ thời cơ chín muồi.

Vân Lợi Quảng căn bản rất thỏa mãn với phạm vi phân công của mình. Mặc dù bây giờ điều chỉnh phân công cũng không phải là sự kiện hắn thấy thích thú, thế nhưng cánh tay không lay được đùi. Nếu như Vương Tử Quân cố gắng cải cách thì Sầm Vật Cương chỉ sợ khó mà cản được. Dù sao đây cũng là phạm vi quyền lợi của Vương Tử Quân, không đến lượt Sầm Vật Cương khoa tay múa chân.

– Tiểu Đạt, cậu liên lạc với Cổ Dương, xem chủ tịch Vương bên kia đã tan tầm chưa? Vân Lợi Quảng nhìn thoáng qua thư ký ngồi bên cạnh lái xe rồi mở miệng phân phó.

Người được tuyển chọn làm thư ký tất nhiên không dám chủ quan ở phương diện nghiên cứu tâm tư của lãnh đạo. Có câu gần vua như gần cọp, chỉ cần có chút sai lầm là vượt xa ngàn dặm, có ai dám coi thường phân công của lãnh đạo?

– Chủ tịch còn chưa tan tầm sao? Cổ Dương, cậu giúp tôi xin chỉ thị của lãnh đạo, nói tôi có chuyện cần báo cáo. Vân Lợi Quảng nói với giọng điệu cực kỳ ôn hòa.

Cổ Dương đồng ý một tiếng: – Vâng, chủ tịch Vân, tôi sẽ đi qua báo cáo.

Vân Lợi Quảng cúp điện thoại và có vài phần chờ đợi, hắn thật sự muốn bàn bạc với Vương Tử Quân. Hắn tin tưởng ở một số việc thì chủ tịch Vương nhất định sẽ nể mặt mình.

Khi Vân Lợi Quảng đang suy nghĩ miên man, lúc này chuông điện thoại chợt vang lên. Hắn không chờ thư ký nghe máy, trực tiếp cầm điện thoại vào trong tay. Nhưng lần này điện thoại không vang lên giọng nói của Cổ Dương mà hắn chờ đợi.

– Chủ tịch Lợi Quảng có phải không? Tôi là Cố Tắc Viêm, bây giờ anh đã về chưa? Tôi đang chuẩn bị món cá ở khách sạn Hồ Đông, mời anh đến nếm thử. Cố Tắc Viêm nói chuyện bằng giọng điệu cực kỳ thân cận.

Vân Lợi Quảng trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng từ chối cho ý kiến nói: – Chủ tịch Cố, tôi đang vội vàng quay về Rừng Mật, tôi không biết có về kịp hay không, nếu về không kịp thì anh cũng không cần phải chờ.

– Ha ha, chủ tịch Lợi Quảng, cơm ngon không sợ muộn, anh nhất định phải đến, chúng tôi chờ anh. Cố Tắc Viêm nói bằng giọng điệu rất nhiệt tình.

Vân Lợi Quảng đặt điện thoại xuống rồi cau mày, hắn có thể hiểu Cố Tắc Viêm gọi điện thoại cho mình là có ý gì. Hắn không thể không từ chối, thế nhưng từ chối lại giống như sợ đắc tội với người ta.

Dù sao thì Cố Tắc Viêm cũng là phó chủ tịch thường ủy, khi Trương Bản Tiến rời đi thì rõ ràng có vị trí thứ ba trong ủy ban nhân dân tỉnh.

Lần này điều chỉnh phân công phó chủ tịch tỉnh, Vân Lợi Quảng có phân tích qua, chủ yếu là nhằm vào Nghiêm Khâm Binh và Cố Tắc Viêm. Chính mình nếu trộn lẫn vào hai người này, chỉ sợ sẽ bị chủ tịch Vương biết được, khi đó…

Khi Vân Lợi Quảng đang do dự thì điện thoại lại vang lên. Hắn khẽ thở ra một hơi, sau đó nhìn màn hình điện thoại.

Lần này người gọi đến cũng không phải là nhân vật mà Vân Lợi Quảng không thể coi thường, thế nhưng người này không phải là Vương Tử Quân, chỉ là phó chủ tịch Lôi Yên Hồng.

Đây là nữ phó chủ tịch tỉnh duy nhất của Mật Đông, thế cho nên Lôi Yên Hồng có vị trí đặc thù, được phân công giáo dục nên có vài phần yếu thế. Nhưng người phụ nữ này căn bản không tầm thường, tuy không lẫn vào chuyện đại sự, thế nhưng trong tỉnh không ai có thể chen tay vào phạm vi công tác của người này được.

Nếu không thì người phụ nữ này sẽ làm cho anh cực kỳ khó chịu.

– Chủ tịch Lợi Quảng, anh đang bận rộn gì vậy? Lôi Yên Hồng dùng giọng dịu dàng nói.

Vân Lợi Quảng nghe giọng nói này mà không khỏi nghĩ đến một câu chuyện đáng cười hơn chục năm trước. Khi đó hắn không phải là phó chủ tịch tỉnh, Lôi Yên Hồng cũng chỉ là một vị phó giám đốc sở trong tỉnh, lúc đó trong tỉnh có lưu hành câu nói: Tướng mạo của chủ tịch Lôi thật sự phải xin lỗi giọng nói của mình.

Câu nói này nhận được sự thừa nhận của nhiều người, ai cũng cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này rất dễ nghe thế nhưng tướng mạo thì không ra gì.

– Chào chủ tịch Lôi, tôi đang chạy về thành phố Rừng Mật, lại gặp kẹt xe. Vân Lợi Quảng nở nụ cười thoải mái nói.

– Ôi, chủ tịch Vân, ngài đi kiểm tra công tác cũng quá liêm khiết rồi, ngay cả cơm tối cũng không ăn mà chạy về tỉnh ngay sao? Lôi Yên Hồng cười khúc khích trêu chọc Vân Lợi Quảng.

Sau khi nghe tiếng cười như thiếu nữ của Lôi Yên Hồng, Vân Lợi Quảng thầm nghĩ người phụ nữ này thật sự biết cách làm cho người ta cảm thấy rất hay, thế nên cố ý bảo trì giọng nói này. Tuy hắn suy nghĩ miên man nhưng biểu hiện ra lại thuận miệng đáp: – Các đồng chí địa phương thịnh tình mời khách thế nhưng không phải ngày mai có hội nghị quan trọng sao?

– Cũng còn một khoảng thời gian nữa mới đến, chủ tịch Vân ngài dù sao cũng phải dùng cơm, nếu không thì để tôi mời anh? Lôi Yên Hồng tự mình mời khách, Vân Lợi Quảng chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn cười nói: – Tất nhiên tôi tình nguyện dùng cơm với chủ tịch Lôi, nhưng cũng không biết khi nào mới về đến thành phố Rừng Mật.

– Ha ha, khi nào anh về đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi đấy. Lôi Yên Hồng cười cười nói.

– Không dám, chủ tịch Lôi, tôi sợ quá muộn cũng không hay, món ăn cũng mất ngon. Đây là điều cực kỳ tiếc nuối, tôi cũng căn bản không dám chọc vào anh nhà chị. Vân Lợi Quảng nói xong thì cười phá lên ha hả.

– Anh đúng là chỉ biết hồ đồ. Lôi Yên Hồng không những không nổi giận với những lời trêu chọc của Vân Lợi Quảng, ngược lại còn ném cho Vân Lợi Quảng tiếng cười vui vẻ. Nhưng Vân Lợi Quảng căn cứ vào tiếng cười mà không cho rằng người này không có ý kiến gì với mình, quan trọng là hắn còn chưa có suy nghĩ này.

– Được rồi, chủ tịch Vân, tôi hỏi anh một chuyện, vừa rồi anh có nhận được điện thoại không? Lôi Yên Hồng thu hồi nụ cười rồi trầm giọng nói với Vân Lợi Quảng.

Lôi Yên Hồng nói rất hàm hồ, mỗi ngày Vân Lợi Quảng tiếp biết bao nhiêu cuộc điện thoại, thế nhưng người thông minh nói chuyện với nhau thì lại không cần giải thích. Lôi Yên Hồng vừa mở miệng thì hắn đã hiểu ngay.

Vân Lợi Quảng trầm ngâm giây lát rồi nói: – À, tôi có nhận được, còn chị thì sao, cũng vậy sao?

– Đúng vậy, tôi bây giờ còn chưa quyết định có nên đi hay không. Lôi Yên Hồng khẽ cười với Vân Lợi Quảng rồi khẽ nói.

Vân Lợi Quảng trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: – Tôi cũng chưa quyết định.

Lôi Yên Hồng trở nên trầm mặc, thế nhưng Vân Lợi Quảng không cho rằng Lôi Yên Hồng sẽ cúp điện thoại. Hắn biết rõ Lôi Yên Hồng đang chờ đáp án của minnhf, thế nhưng sự kiện này hắn sao có thể mở miệng tỏ thái độ lung tung? Lôi Yên Hồng và mình không có quan hệ quá thân mật.

Hơn nữa cho dù hai bên có quan hệ thân mật thì hai người vẫn có sự cạnh tranh, căn bản không thể nào thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.

Sau khi trầm ngâm khoảng ba mươi giây, Lôi Yên Hồng cuối cùng cũng nói: – Vậy anh cảm thấy chúng ta có nên đi không?

Thật ra Lôi Yên Hồng hỏi câu này và Vân Lợi Quảng cũng muốn hỏi như vậy, thế nhưng đối mặt với một người phụ nữ, hắn thật sự làm không được. Chính mình khó thể nào hỏi trước, mình là một người đàn ông, ở phương diện này cũng không nên hưởng hào quang từ nữ đồng chí của mình được.

– Nếu chị cảm thấy đi có ý nghĩa thì cứ đi, nếu không có ý nghĩa thì ngược lại, cũng đừng đi. Vân Lợi Quảng tuyệt đối không cho ra đáp án khẳng định ở phương diện này, thế nhưng phương diện đưa đẩy cũng không kém.

Vân Lợi Quảng cảm thấy câu trả lời của mình đã đủ, dù sao mình cũng không phải là chồng của Lôi Yên Hồng, có thể cho ra đáp án như vậy cũng quá nể mặt Lôi Yên Hồng rồi.