Chương 1896: Khúc chiết tiến lên.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Bí thư Sầm, tôi cảm thấy đề cử của bí thư Văn trong chuyện này là hợp lý, thế nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta nên chuẩn bị một chút, hay là chờ đến hội nghị thường ủy rồi thảo luận sau? Lý Chinh Siêu trong mắt nhiều người là theo sát Vương Tử Quân, bây giờ hắn lại có thái độ có chút cố kỵ với người sắp tiến lên một bước là Sầm Vật Cương. Thậm chí có thể nói hắn không muốn vì chuyện công tác mà phát sinh tình huống không thoải mái với Sầm Vật Cương.

Hà Kiến Chương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn chuẩn bị mở miệng, hắn biết rõ lúc này Vương Tử Quân không phù hợp mở miệng, dù sao Sầm Vật Cương bên kia còn chưa đả động gì. Nếu như Vương Tử Quân bên này cố gắng phản đối, như vậy tình huống giơ tay biểu quyết là khả năng lớn nhất.

Nếu nhân số tán thành nhiều hơn, như vậy thế cục cân đối vào lúc này sẽ bị đánh phá.

– À, bí thư Chính Siêu nói cũng không phải là không đúng, thế nhưng sự việc này tôi cảm thấy cũng không nên kéo dài. Dù thế nào thì đề cao đãi ngộ và quyền lợi của các đồng chí thành phố Linh Long đã là việc bức thiết, nếu như có đồng chí phản đối, không bằng cứ quyết định như vậy. Sầm Vật Cương nói rồi đưa mắt nhìn bốn phía, bộ dạng kiên cường độc đoán.

Hội nghị nhanh chóng kết thúc, khi nhóm thường ủy tỉnh ủy nối đuôi nhau ra khỏi phòng, tất cả giống như khôi phục lại sự bình tĩnh thường có.

Hà Kiến Chương quay về phòng làm việc nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm ly trà đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi thấy Vương Tử Quân đang mỉm cười uống trà, hắn cảm thấy tâm tư thả lỏng hơn một chút.

– Chủ tịch Vương, tôi đến chỗ ngài kiếm chút trà để uống. Lần trước đến chỗ ngài uống trà, khẩu vị của tôi đã bị đổi khác, uống trà khác cảm thấy khó có được hương vị như trước. Sau khi ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương mỉm cười nói.

Vương Tử Quân hợp tác với Hà Kiến Chương thời gian không ngắn, hai người căn bản đều hiểu rõ tính tình của nhau. Lúc này thấy Hà Kiến Chương nói đùa với mình, Vương Tử Quân nào không rõ Hà Kiến Chương đang đến trấn an mình?

Vương Tử Quân cười cười nói: – Chủ tịch Hà nếu đã thích thì lát nữa tôi cho người đưa đến cho anh một ít, chỗ này của tôi cũng không thiếu.

– Cám ơn chủ tịch. Hà Kiến Chương đặt ly trà xuống rồi cười nói: – Chủ tịch, bí thư Sầm đã làm ra không ít cống hiến cho tỉnh Mật Đông, thượng cấp cũng khẳng định công tác của bí thư Sầm. Tôi có đến trò chuyện với một vị đồng sự cũ, anh ấy nói tuyến trên rất coi trọng bí thư Sầm, cố ý để anh ấy tiến lên nắm công tác ở ban ngành trọng yếu, thế nhưng bí thư Sầm lấy lý do tỉnh Mật Đông đang vào thời điểm quan trọng để từ chối.

– Nhưng người đồng sự cũ của tôi nói thời gian bí thư Sầm ở tỉnh Mật Đông chỉ có hai năm, chúng ta nên nắm bắt thời cơ này để tạo ra cơ sở tốt cho sự phát triển của tỉnh Mật Đông. Hà Kiến Chương vừa nói vừa cười, ý nghĩa của những lời nói này là gì thì Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ràng. Đây là Hà Kiến Chương đang tự nói với chính mình, đó là thời gian Sầm Vật Cương ở tỉnh Mật Đông cũng không còn nhiều, chỉ là hai năm nữa mà thôi, chờ đến khi Sầm Vật Cương rời khỏi Mật Đông thì sẽ là một thiên địa khác.

Đối với người trong quan trường thì lắng đọng hai năm là điều cần thiết, đặc biệt là có một vài chuyện có tranh luận, sau khi lắng đọng hai năm thì tất cả sẽ dễ dàng mà thôi.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Hà Kiến Chương, hắn biết rõ lão trợ thủ này muốn tốt cho mình, thế nên không khỏi gật đầu nói: – Chủ tịch Hà, tôi biết rõ điều này, một ban ngành có sức chiến đấu là cực kỳ cần thiết vào thời điểm quan trọng.

Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn biết rõ Vương Tử Quân nghe và hiểu lời nói của mình, hắn cũng không tiếp tục nói về vấn đề này mà quay sang chuyện công tác.

Nhưng khi nói đến chuyện công tác thì hai người có thể cảm giác được sự không yên lòng của đối phương.

Trên công trường đã xây dựng được hơn một nửa của Phát Ly Cung, lúc này khắp nơi đều là vật liệu xây dựng, có nhiều công nhân đang vận chuyển cát từ bên này sang bên kia. Tuy đã là mùa đông thế nhưng công nhân làm việc vẫn đổ mồ hôi ròng ròng, nhiều người đã cởi áo ấm ra ngoài.

– Trần Lão Tứ, cậu sang bên này giúp đỡ một chút, nhìn bộ dạng của cậu kìa, giống như lãnh đạo xuống kiểm tra công tác vậy. Một viên công nhân hơn ba mươi tuổi dùng giọng vui vẻ nói với một người hơn hai mươi tuổi ở gần đó.

Viên công nhân kia đang hút thuốc, sau khi nghe người bạn của mình lên tiếng thì cười lớn nói: – Đại ca, anh đúng là làm việc không biết mệt, tôi đang hút thuốc mà anh cũng không chịu bỏ qua.

– Được rồi, đứng nói nhiều nữa, hai tháng sau vợ của cậu sinh con, cậu không cố gắng làm việc thì lấy đâu ra tiền mua sữa cho con? Lúc đầu bố cậu có nói với tôi rồi, đó là yêu cầu tôi nhìn chằm chằm vào cậu. Người công nhân được gọi là đại ca nói đến đây thì không khỏi hạ giọng: – Tôi nghe nói tối qua cậu qua đêm trong một con hẻm có phải không?

Lời nói của người này không khỏi làm cho đám công nhân nở nụ cười. Con hẻm mà vị đại ca này nói cách không xa hạng mục Phát Ly Cung, bên trong có nhiều người phụ nữ làm việc kiếm tiền, vì thu phí không cao nên chất lượng hơi kém.

Người đi làm việc bên ngoài đôi khi cũng cần có sự an ủi, thế cho nên nhiều công nhân lén đi vào vụng trộm trong con hẻm kia. Mà con hẻm nhỏ kia cũng là tiêu điểm trong lời trò chuyện của đám công nhân này.

– Hì hì, ai mà không có lúc sốt ruột? Tự mình giải quyết thì đỡ tốn tiền, thế nhưng làm như vậy sẽ tổn thương cơ thể, tôi cũng chỉ là vì suy xét với hạnh phúc lâu dài của vợ mà thôi. Trần Lão Tứ căn bản không tức giận vì đại ca phơi bày chuyện của mình, hắn không khỏi gãi gãi đầu nói.

Lời nói của hắn làm cho đám đông chung quanh nở nụ cười, dù sao thì mọi người cùng làm việc với nhau một thời gian cũng đã thân quen, thế nên hai bên cũng không có nhiều điều che lấp.

Khi mọi người đang cười nói vui vẻ thì vị đại ca bên kia lên tiếng: – Tôi không phản đối tiểu tử cậu đi tìm nguồn vui, thế nhưng cậu cũng không thể tiêu phí quá đi được. Tôi đề tỉnh cậu một câu, tháng này cậu đã ứng năm trăm đồng từ ông chủ Thái, bây giờ còn mười ngày trong tháng thì cố gắng vượt qua đi.

– Tôi biết rồi, sau này nhất định sẽ chú ý. Mong đại ca yên tâm, tôi không phải là người không có chữ tín. Trần Lão Tứ ném điếu thuốc xuống đất rồi nhanh chóng đi đến xúc cát.

Trần Lão Tứ vừa xúc được hai xẻng cát thì khẽ nói với vị đại ca bên kia: – Đại ca, hai ngày trước tôi đến ứng tiền chỗ ông chủ Thái, hình như ông chủ Thái cũng không được thoải mái cho lắm.

– Không thể nào, ông chủ Thái là người làm việc thoải mái, hơn nữa cậu còn có mười ngàn tiền công chưa lấy, ứng chút tiền thì có là vấn đề gì? Vị đại ca dùng giọng không đứng đắn mắng một câu, sau đó nói tiếp: – Anh Thái chỉ sợ cậu tiêu xài lãng phí tốn tiền mà thôi.

– Không phải, trước kia ông chủ Thái cho ứng tiền rất sảng khoái. Đúng rồi, hôm qua tôi còn gặp mặt ông chủ Thái. Trần Lão Tứ nói đến đây thì giọng điệu có vài phần trầm thấp: – Đại ca, không phải anh nói ông chủ Thái thích xài hàng sao sang sao? Thế nhưng em thấy anh ta cũng rất lợi hại với Diễm Hồng.

Vị đại ca này từng đến chỗ của Diễm Hồng, thế cho nên biết rõ Diễm Hồng kia có chất lượng thế nào, hắn nhìn Trần Lão Tứ rồi lớn tiếng nói: – Không thể nào, tôi không biết nhiều về ông chủ Thái, thế nhưng những chuyện này là cực kỳ nghiêm túc. Cậu không nhớ rõ anh ấy từng nói, đời này chủ yếu là ném tiền lên người phụ nữ sao?

– Cậu có nhớ rõ lần trước ông chủ Thái mời nhóm đốc công chúng tôi ăn uống hay không? Cũng vì người ta đưa đến vài cô gái không được tốt, thế là ông chủ Thái vung tay lên, trực tiếp đuổi đi. Chỉ một lần đi vui vẻ mà anh ấy đã ném ra vài ngàn rồi. Vị đại ca nói đến chuyện ăn cơm với ông chủ Thái mà tỏ ra rất vui vẻ, vẻ mặt sung sướng, đây là một sự việc đáng khoe khoang nhất của cả đời hắn.

Trần Lão Tứ tỏ ra cực kỳ hâm mộ, hắn cố nuốt nước miếng nói: – Đại ca, khi nào chúng ta nhận được tiền công, anh dẫn em đến chỗ kia thử một chút.

– Chỗ kia? Hai chúng ta sao? Cậu bỏ ý nghĩ này đi, khổ sở kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đến chỗ kia tiêu tiền là không đáng. Tôi nói cho cậu biết, đó là nơi mà chỉ những người như ông chủ Thái mới dám vào thôi. Vị đại ca nhìn Trần Lão Tứ rồi dùng giọng không cho là đúng nói.

Trần Lão Tứ là người có tính tình bướng bỉnh, hắn nhìn qua viên đốc công của mình rồi nói: – Đại ca, mặc kệ anh có tin hay không, hôm qua em thấy rõ đó là ông chủ Thái, à…Khi đó anh đi đi vào phòng của Diễm Hồng.

– Được, được rồi, xem như cậu thấy ông chủ Thái, mau làm việc đi. Vị đại ca cũng không muốn dây dưa ở sự việc này, hắn dùng ánh mắt không vui nhìn Trần Lão Tứ rồi trầm giọng nói.

Trần Lão Tứ cũng không dám tranh luận nhiều, dù sao đốc công cũng quyết định hắn làm được bao nhiêu tiền công, thế nên hắn nhanh chóng xúc cát, nhưng sau đó lại đột nhiên nói: – Đại ca, tôi nói một câu không hay, có phải là ông chủ Thái đã hết tiền rồi không?

– Sao có thể như vậy được? Ông chủ Thái mà không có tiền sao? Ông ta lấy ra một cọng lông cũng đủ lớn hơn người cậu, cậu đừng nó gở. Vị đại ca dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Lão Tứ, thật sự muốn tiến lên cho hắn vài xẻng.

Trần Lão Tứ cũng không nói gì thêm, tiếp tục chổng mông xúc cát.

Vị đại ca nhìn Trần Lão Tứ làm việc mà không khỏi nở nụ cười, tiểu tử kia căn bản là thiếu liên hệ, sau này mình nên tìm thời gian liên lạc nhiều hơn.

Sau khi châm một điếu thuốc thì vị đại ca chợt nhớ đến câu nói của Trần Lão Tứ, ông chủ Thái không phải là hết tiền rồi đấy chứ?

Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất, dù sao thì hắn cũng thấy ông chủ Thái rất có khí phách, ai cũng có thể không có tiền, thế nhưng đây là chuyện không thể đối với ông chủ Thái.

Ông chủ Thái là ai chứ, căn bản là người cực kỳ có tiền! Vị đại ca thầm cảm thán một câu, sau đó nghĩ đến phương diện báo cáo tiến độ cho ông chủ Thái. Hắn không khỏi buông xẻng, sau đó đi đến phòng làm việc của ông chủ Thái.

Vị đại ca này là đốc công thế nên mọi việc có thể sắp xếp người khác, cũng không có người sắp xếp công tác cho hắn, hắn muốn đi thì cũng không ai dám lên tiếng.

Phòng làm việc của ông chủ Thái có hai gian, nhìn qua thì có vẻ đơn sơ thế nhưng bên trong giống như một thế giới khác. Chưa nói đến một chiếc tivi rất lớn, máy điều hòa nhiệt độ cũng làm cho người ta hâm mộ.

Khi đi đến bên ngoài phòng làm việc của ông chủ Thái, máy điều hòa vang lên o o. Điều hòa là thứ thật sự rất tốt, bầu không khí bên trong ấm áp như mùa xuân.

Có người đến đời này giống như trời sinh làm chỉ huy người khác, cả đời ăn mặc ngăn nắp, ăn sơn hào hải vị; cũng có người đến đời này một lần nhưng chịu khổ lao lực. Ôi, cũng là con người sao có sự chênh lệch lớn như vậy?

Khi vị đại ca đang cảm thán số mệnh của mình không được tốt, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh hổn hển: – Ông chủ, tiền công trình lúc nào thì được đưa đến? Mong anh cho tôi một tin tức chính xác. Tôi nói cho anh biết, nếu kéo dài thêm một ngày, tôi căn bản không thể nào nói gì hơn được, chỉ có thể đình công mà thôi.

– Hạng mục trọng điểm sao? Cái quái gì mà hạng mục trọng điểm? Tôi không cần, tôi nói cho anh biết, các anh em trên công trình đều đang chờ tiền, nếu như anh không đưa tiền đến, đừng hòng mong tiến độ công trình được đảm bảo.

Đây cũng không phải lần đầu tiên vị đại ca đến phòng và gặp ông chủ Thái gọi điện thoại, thế nhưng trước kia ông chủ Thái gọi điện thoại cho ai cũng cười hì hì, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy ông chủ Thạch thở phì phò như vậy.

Tiền công trình? Vị đại ca chợt sinh ra cảm giác xấu, chuyện mà Trần Lão Tứ đang lo lắng rất có thể là hiện thực.

Khi vị đại ca đang suy nghĩ mông lung, lúc này chợt nghe ông chủ Thạch bên trong thở phì phò cúp điện thoại: – Con bà nó, nếu không có tiền, ông cũng không cần làm nữa.

– Cậu Trần, có chuyện gì không? Khi viên đốc công đang do dự xem có nên đến vào lúc khác hay không, đúng lúc này ông chủ Thái đẩy cửa đi ra.

Tuy được gọi là ông chủ thế nhưng ông chủ Thái căn bản không phải là một người bụng phệ như trong suy nghĩ của người khác, ngược lại còn có dáng người gầy gò. Theo như lời của một số người, giống như người này bị phụ nữ hút khô mất rồi, nếu không thì sao lại gầy như vậy?

– Ôi, ông chủ, tôi đến hỏi xem tiền thưởng tiến độ khi nào thì nhận được? Vị đại ca có chút sững sôt, sau đó xoa xoa tay nói.

Ông chủ Thái nghe người kia nói đến chuyện tiền thưởng tiến độ thì gương mặt chợt trở nên âm trầm, nhưng sau đó hắn đã cười nói: – Ngân hàng bên kia có chút chuyện, tôi sẽ tiếp xúc rồi trả lời cậu sau. Hạng mục Phát Ly Cung là trọng điểm của thành phố Linh Long, người đầu tư là thương nhân nước ngoài, anh nói xem người ta sẽ để cho cậu thiếu đi một phần tiền sao? Đúng rồi Trần Đại, tôi nói cho cậu biết, cậu nên để cho người bên dưới chuẩn bị một chút, mười giờ hôm nay bí thư Đồ và chủ tịch Miêu sẽ đến xem xét tiến độ công trình.

– Ông chủ Thái cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao, cũng không phải bọn họ mới đến một hai lần. Trần Đại vỗ vỗ ngực rồi lớn tiếng đảm bảo.

Nếu như là trước kia thì Trần Đại nhất định sẽ trò chuyện với ông chủ Thái về chuyện liên quan đến phụ nữ, vì nghe những lời nói của một người có nhiều kinh nghiệm thực chiến như ông chủ Thái sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Nhưng bây giờ hắn cũng không dám hỏi, hắn nói xong thì xoay lưng rời đi.