Chương 1481: Khi ánh rạng đông sáng chói lóa lại xuất hiện chuyển biến đột ngột.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói thật ra thì Vương Tử Quân cũng không phải là người lăng nhăng hoa bướm, hơn nữa vị trí của hắn cũng không dám đưa những chuyện này lên mặt bàn, hắn cần phải cố kỵ sức ảnh hưởng của nó. Mỗi lần nghĩ đến câu nói “một người nếu không quản được đũng quần của mình thì sao làm tốt việc quản cả thiên hạ” thì hắn đều sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.

Có một lần Trương Thiên Tâm tìm Vương Tử Quân uống rượu, hai người uống rượu chưa đủ độ, lúc này Trương Thiên Tâm lại mở miệng truyền cho Vương Tử Quân một lý niệm mới, đó là phương diện lăng nhăng hoa bướm của đàn ông là khác biệt. Ví dụ như hai người bọn họ, đối với Trương Thiên Tâm thì một cô gái như dép lê trong nhà khách, thích đi thì đi thích đổi thì đổi, thậm chí có ngày đi vài loại khác nhau, muốn đi đôi nào phải xem tâm tình của hắn là như thế nào, còn có muốn tiếp tục giữ lại nữa hay không.

Nhưng đối với Vương Tử Quân thì một cô gái tốt như một ngọn gió mát, một phong cảnh đẹp, luôn làm cho người ta lưu luyến. Đặc biệt là đối với những người phụ nữ có yêu cầu cao, bản thân giống như một vùng đất tươi tốt, nếu rơi vào trạng thái khô nước cần mưa móc, ngẫu nhiên có một cơn mưa sẽ làm cho mảnh đất càng thêm phì nhiêu. Ngược lại nếu như một mảnh đất thường xuyên khô hạn, như vậy rất có thể sẽ hóa đá, nhìn từ góc độ này thì Vương Tử Quân rõ ràng là ánh mặt trời, là mưa móc. Hơn nữa một cô gái tốt cũng phải cần đàn ông, giống như một mảnh đất tốt nhất định phải trồng một loại hoa màu, không phải củ lạc thì phải là củ cải, không phải bông vải thì là táo hồng, tóm lại không nên để hoang vu, vì hoang vu sẽ là hoang phí tài nguyên.

Những lời ngụy biện của Trương Thiên Tâm không khỏi làm cho Vương Tử Quân há hốc mồm, thế nhưng nghe như vậy hắn lại cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu như nói Tần Hồng Cẩm là một ly rượu mạnh, thậm chí là luôn tràn đầy, luôn làm cho người ta bùng phát tình cảm nồng cháy, như vậy thì Lâm Dĩnh Nhi là một đóa hoa nho nhỏ luôn tỏa hương, luôn xuất hiện vào đúng lúc mà Vương Tử Quân đang cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Người phụ nữ này giống như một giọt nước long lanh no đủ, giống như một trái chín trên cành, cực kỳ hấp dẫn hắn, cực kỳ dụ hoặc.

Vương Tử Quân vừa tự an ủi mình vừa ôm lấy người đang ở trong lòng, hắn khẽ vỗ lên tay của nàng: – Dĩnh Nhi, đây là nơi công chúng, đừng làm như vậy được không?

– Em muốn ôm anh một cái mà thôi, nhìn anh kìa, đúng là sợ đến mức mặt không còn giọt máu. Lâm Dĩnh Nhi đeo khẩu trang có họa tiết phim hoạt hình dùng ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn Vương Tử Quân, trong mắt bùng cháy một khát vọng mãnh liệt. Nàng khẽ nhún mũi bàn chan, sau đó ghé vào lỗ tai của hắn rồi nói một câu: – Ôm em một cái đi.

Vương Tử Quân có chút do dự, hắn nhìn chung quanh theo bản năng, sau đó duỗi hai tay của mình ra khẽ ôm lấy vai của Lâm Dĩnh Nhi. Lúc này Lâm Dĩnh Nhi dán mặt lên người hắn, khẽ nói một câu bên tai hắn: – Anh đúng là người làm cho người ta sinh ra những cảm giác cực kỳ khác biệt, em nhớ anh chết đi được.

– Anh đưa em đi tìm món ngon gì đó nhé? Vương Tử Quân khẽ an ủi Lâm Dĩnh Nhi, sau đó thuận tiện lấy tay của nàng ra khỏi người mình. Lâm Dĩnh Nhi làm nũng gãi lên lòng bàn tay của hắn, sau đó nở nụ cười đắc ý.

Hai người lên xe, Vương Tử Quân vừa cởi khẩu trang thì Lâm Dĩnh Nhi đã nhào vào trong lòng. Hắn vừa ôm lấy Lâm Dĩnh Nhi vừa hỏi: – Sao em không đưa con đến?

Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng cả giận nói: – Anh chỉ nghĩ đến con của mình, lại ném mẹ của nó lên chín tầng mây rồi.

Vương Tử Quân bị Lâm Dĩnh Nhi trách móc một phen, hắn cảm thấy rất áy náy, thế là vỗ vỗ nàng vài cái, cũng không nói thêm điều gì.

– Được rồi, anh cũng đừng giận, em chỉ muốn trêu chọc anh một chút mà thôi. Em biết rõ bây giờ anh là người thân bất do kỷ, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Tiểu Thụ Nha thật tốt. Lâm Dĩnh Nhi biết mình chạm vào nổi đau của Vương Tử Quân, nàng tranh thủ thời gian an ủi hắn.

[CHARGE=4]

Lần này Lâm Dĩnh Nhi đến Nam Giang cũng muốn đưa Tiểu Thụ Nha đi cùng, thế nhưng Lâm phu nhân lại kiên quyết phản đối.

Lúc này người có vị trí cao nhất ở Lâm gia đã chuyển sang cô bé Tiểu Thụ Nha, tuy tiểu tử kia vừa mới biết đi thế nhưng đã thành công ở phương diện chiếm lấy vị trí được mọi người sủng ái nhất trong nhà.

– Mẹ nói bây giờ không nên đến Nam Giang, hình như có loại dịch gì đó đang bùng phát rất mạnh, người lớn còn có thể chống đỡ được một chút, thế nên Tiểu Thụ Nha phải ở lại thủ đô. Lâm Dĩnh Nhi học bộ dạng của mẹ để lên tiếng, căn bản cũng có bảy phần giống.

Vương Tử Quân thật sự cảm thấy tiếc khi không được gặp Tiểu Thụ Nha, thế nhưng hắn vẫn rất tán thành thái độ và quyết định của mẹ vợ hờ. Trẻ con sức đề kháng kém, nếu con gái đi theo Lâm Dĩnh Nhi, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

– Mẹ em nói đúng, nếu lúc này đưa con đến Nam Giang thì căn bản là không thích hợp, vài ngày nữa anh đến thủ đô họp, đến lúc đó sẽ đến thăm con gái. Lâm Dĩnh Nhi nghe nói vài ngày nữa Vương Tử Quân về thủ đô thì hai mắt căn bản lóe lên, nhưng sau đó nàng lại hừ một tiếng nói: – Lần trước anh cũng tranh thủ thời gian đến gặp em và con, thế nhưng mãi mà không thấy đến.

Vương Tử Quân nghĩ đến lần trước mình đến thủ đô mà không khỏi đổ mồ hôi hột, ngày đó hắn vừa đi đến cửa thì phát hiện Lâm Trạch Viễn có mặt ở nhà, không những có mặt Lâm Trạch Viễn, còn có cả vài vị lãnh đạo khác.

Như vậy hắn nào dám chui đầu vào?

– Tử Quân, gần đây tình hình ở Nam Giang thế nào vậy? Không phải chỉ là một loại virus thôi sao? Đáng giá chú ý cao độ như vậy à? Hai ngày trước em có tham gia một hoạt động từ thiện, có không ít người nghị luận về điều này, nghe nói có nhiều người vốn muốn đến Nam Giang hoạt động, thế nhưng cũng vì sự kiện này mà hủy bỏ. Lâm Dĩnh Nhi cũng không biết Vương Tử Quân là người chủ đạo trong công tác phòng chống dịch ở Nam Giang, thế cho nên mở miệng oán giận nói.

Vương Tử Quân không nghe những lời oán trách của Lâm Dĩnh Nhi, chủ yếu là nghe nội dung câu nói trước đó. Tuy Lâm Dĩnh Nhi bây giờ là một biên tập viên ở tòa soạn, thế nhưng vị trí của Lâm Trạch Viễn lại quyết định có vài sự kiện mà nàng không thể không tham gia, những hoạt động lặt vặt này cũng không phải chỉ có những nhân vật tầm thường đi đến.

– Phương án hiện tại của tỉnh Nam Giang được chuyên gia cho ra đề xuất, hơn nữa phương diện tính mạng con người là quan trọng nhất. Vương Tử Quân dùng giọng trịnh trọng phản bác làm cho Lâm Dĩnh Nhi cứng họng. Khi nàng chuẩn bị lý luận với Vương Tử Quân, đúng lúc này Vương Tử Quân lại lên tiếng làm cho nàng nuốt lời vào bụng: – Anh là người phụ trách chủ yếu của công tác lần này.

Bầu trời đêm của thành phố Đông Hồng vẫn rất đẹp, với thân phận hiện tại của Vương Tử Quân, tất nhiên bọn họ sẽ không dám xuất hiện ở những nơi có quá nhiều người. Vì vậy mà hai người bọn họ chọn một nhà hàng nấu những món Chiết Giang, chọn một phòng ăn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Món ăn được dọn lên rất nhanh, hầu như chỉ mất mười phút thì những món ăn ngon ở tỉnh Chiết Giang đã được dâng lên. Lâm Dĩnh Nhi ăn rất ngon miệng, nàng vừa ăn vừa nói lời tán thưởng với nhân viên phục vụ: – Nhà hàng này không lớn nhưng món ăn rõ ràng là đệ nhất, tốc độ làm thức ăn lại rất nhanh, nếu cứ thế này thì không thể không phát tài.

– Cám ơn ngài đã kích lệ nhà hàng, bây giờ trong tỉnh đang chú trọng công tác vệ sinh phòng dịch, nhân tâm không ổn, thế nên tất cả các cơ sở kinh doanh duy trì được một phần ba thực khách như ngày thường đã là rất tốt rồi.

Lâm Dĩnh Nhi căn bản cũng không quá quan tâm đến lời nói phàn nàn của nhân viên phục vụ, thế nhưng hai hàng chân mày của Vương Tử Quân không khỏi cau lại.

– Có lẽ ngài cũng là người có kinh nghiệm, sự kiện lần này căn bản là không lớn thế nhưng tuyến trên nắm quá căng, không phải buộc chúng tôi đóng cửa sao? Ông chủ của chúng tôi đã lên tiếng, nếu như sự kiện này kéo dài một tháng không chấm dứt, như vậy chúng tôi cũng không thể nào tiếp tục kinh doanh được nữa. Nhân viên phục vụ nói hai câu ai oán rồi rời khỏi phòng, Lâm Dĩnh Nhi đặt một dĩa cá nấu cay trên trước mặt Vương Tử Quân, lúc này nàng mới chợt phát hiện Vương Tử Quân đang sững sờ nhìn dĩa thức ăn trước mặt, còn chưa động đũa.

Lâm Dĩnh Nhi trố mắt một lát rồi vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó nàng khẽ an ủi: – Tử Quân, bố em nói chỉ cần nắm chắc phương hướng thì không nên lo trước sợ sau, sầu lo nặng nề, vì thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy cũng không làm cho tâm tình của Vương Tử Quân tốt hơn. Lúc này phương diện dịch bệnh được khống chế rất tốt, sắp thấy ánh mặt trời chói lọi, thế nhưng bây giờ xu thế phát triển kinh tế đang quá mạnh, trước tình thế như vậy thì liệu có sinh ra nguy cơ về kinh tế hay không? Vương Tử Quân căn bản là vô kế khả thi, hắn căn bản không thể nào nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn.

Biết đâu trong mắt người ngoài thì Vương Tử Quân huy động nhân vật lực để nắm bắt thật chặt công tác phòng chống dịch chính là cố gắng làm ra một sự kiện cực kỳ lớn, thành tích lớn, nhưng rõ ràng là đần độn u mê, cố gắng làm chuyện ngu xuẩn? Kết quả của nó rõ ràng là lấy đá đập chân mình. Vào thời điểm mấu chốt nếu tiếp tục khăng khăng cố chấp, tiếp tục giữ ý kiến của mình, như vậy rõ ràng sẽ làm hỏng đường đi trong tương lai.

Khi thấy vẻ mặt ân cần của Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân cố gắng ép chế chuyện công tác vào trong lòng. Lâm Dĩnh Nhi từ thủ đô chạy đến thăm mình, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng sầu khổ hiện tại của mình.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, hai người ở vào trạng thái khô hạn từ khá lâu, cơn mưa hôm nay căn bản là thấm đất mát rượi, cực kỳ sảng khoái.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên mặt làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác lười biếng, Lâm Dĩnh Nhi ở trên người của hắn lại giống như một con gấu bông, cứ mãi ở trên người hắn không chịu xuống. Tuy nàng cũng không phải quá nặng, thế nhưng bảo trì tư thế này cả đêm cũng không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác mệt mỏi.

Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi ngủ say mà muốn dùng tay nhéo mũi của nàng, hắn nghĩ đến tình cảnh điên cuồng tối qua, thế là chủ động thu tay về, để cho nàng được ngủ thêm một chút.

Vương Tử Quân xuống giường tắm nước nóng, sau đó bắt đầu đi xuống bếp bận rộn công tác nấu nướng. Tuy nửa đời này hắn ít khi xuống bếp, thế nhưng tay nghề của hắn vẫn bảo lưu rất tốt, chỉ mất nửa giờ thì một bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng đã xuất hiện trên bàn.

Mùi thơm của các món điểm tâm làm Lâm Dĩnh Nhi thức tỉnh, nàng vừa rửa mặt đánh răng vừa nói đến bộ dạng của Tiểu Thụ Nha vào mỗi buổi sáng, hai người căn bản cảm thấy thời gian này cực kỳ ấm áp hạnh phúc.

– Tút tút tút. Khi hai người đang dùng điểm tâm thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện người gọi điện thoại đến chính là bí thư Chương Hữu Quang của thành phố Loa Hồ. Hắn khoát tay áo với Lâm Dĩnh Nhi rồi nghe máy: – Chào bí thư Chương, tôi là Vương Tử Quân.

– Trưởng phòng Vương, tôi là Chương Hữu Quang, tôi cảm thấy xấu hổ vì quấy rầy ngài vào lúc này. Chương Hữu Quang dù là một bí thư thị ủy cực kỳ có danh vọng thế nhưng căn bản luôn bảo đảm sự tôn trọng và kính cẩn với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: – Bí thư Chương không cần khách khí, có gì thì anh cứ nói, không cần đi đường vòng với tôi.

Với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, hắn căn bản khá tùy ý khi nói chuyện với Chương Hữu Quang. Chương Hữu Quang nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy đắc ý vì đãi ngộ của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy dành cho mình. Ít nhất thì điều này cũng nói rõ trưởng phòng Vương không coi mình là người ngoài, vì vị trí của Vương Tử Quân khá đặc biệt, có không ít người đang rất muốn trưởng phòng Vương không coi mình là người ngoài. Có đôi khi thường là kỳ quái như vậy, lãnh đạo nói nhanh với vẻ mặt nghiêm nghị cũng không nhất định là có chuyện xấu, ngược lại lãnh đạo càng khách khí thì càng lạnh nhạt với anh.

[CHARGE=4]- Trưởng phòng Vương, tôi có tình huống quan trọng cần báo cáo với ngài, sáng hôm nay mong ngài cho tôi thời gian hai mươi phút. Vương Tử Quân lưu luyến rời khỏi vòng tay của Lâm Dĩnh Nhi, hắn lái xe về nhà. Sau khi dừng xe lại ở bên cạnh nhà, hắn nhìn đồng hồ thấy vẫn còn mười phút nữa Du Giang Vĩ mới đến đón, thế là tự tay pha cho mình một bình trà.

Lúc này trong đầu Vương Tử Quân vẫn là bộ dạng tràn đầy tình cảm dịu dàng của Lâm Dĩnh Nhi, hắn uống trà mà nghĩ đến những tình huống trong chuyện mình kết giao với Lâm Dĩnh Nhi, một cảm giác ấm áp bùng lên trong lòng hắn.

Sau khi uống xong một ly trà thì đã muộn hai phút so với dĩ vãng, Vương Tử Quân đặt ly trà xuống, sau đó xách cặp đi xuống lầu.

– Trưởng phòng! Du Giang Vĩ đã chờ ở bên dưới bên cạnh xe, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng mở cửa xe, nhận lấy cặp tài liệu, đưa Vương Tử Quân ngồi vào bên trong.

Sau khi trở thành thư ký cho Vương Tử Quân thì Du Giang Vĩ sinh ra một loại cảm nhận thắm thiết, chính là cảm giác của mình ngày càng tăng tiến, tai thính mắt tinh, căn bản càng thuận tay phục vụ cho lãnh đạo. Thư ký căn bản có mối liên hệ mật thiết với lãnh đạo, vị trí xa hoa, nếu may mắn sẽ tìm được lãnh đạo tốt, kết quả sau đó cũng cực kỳ tốt. Vì chủ nhân liên tục thăng tiến, như vậy thư ký cũng được đi theo làm quan to. Du Giang Vĩ không chỉ một lần nghĩ rằng chỉ sợ nhiệt độ của mình ở Nam Giang đã đạt đến đỉnh phong rồi.

Vương Tử Quân lên xe không nói lời nào, Tiểu Hà lái xe rất thuần thục, chiếc xe giống như một con cá bơi giữa dòng nước, chạy nhanh về phía trước giữa dòng xe cộ đông đúc.

– Trưởng phòng, sáng nay chủ nhiệm Trì có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Sau khi xe chạy ra đường lớn thì Du Giang Vĩ nghiêng đầu nói với Vương Tử Quân.

Trì Hoa Trục có chuyện cần báo cáo với mình, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói: – Anh ấy có nói là chuyện gì không?

– Cũng không nói gì, thế nhưng giọng điệu của anh ấy chứng tỏ sự việc không nhỏ.

Câu trả lời của Du Giang Vĩ giống như làm cho Vương Tử Quân nắm được đầu mối vấn đề, nhưng nếu hắn đi theo đầu mối này cũng không thể dễ dàng làm rõ được sự việc.

– Những ngày qua Trì Hoa Trục đến giám sát nơi nào? Vương Tử Quân nhìn ra con đường ngoài cửa sổ rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

Du Giang Vĩ đã sớm có chuẩn bị ở phương diện này, hắn căn bản không ngừng lại mà nói ngay: – Đi đến thành phố Loa Hồ.

Sáng sớm bí thư thị ủy Loa Hồ là Chương Hữu Quang đã gọi điện thoại cho mình, bây giờ Trì Hoa Trục cũng gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ yêu cầu muốn được gặp mình, nếu trong sự kiện này không có việc gì, Vương Tử Quân căn bản là không thể tin.

Vương Tử Quân không lên tiếng, Du Giang Vĩ và Tiểu Hà càng không dám mở miệng, cũng không dám hỏi thêm điều gì. Sau khi xe đi vào khu văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy thì Vương Tử Quân nói với Du Giang Vĩ: – Cậu sắp xếp cho Trì Hoa Trục gặp tôi sau nửa giờ tới.

Du Giang Vĩ có tình cảm khá tốt với Trì Hoa Trục, hắn biết rõ Trì Hoa Trục nóng lòng muốn được gặp mặt trưởng phòng Vương căn bản là có việc gấp, bây giờ có được kết quả này thì không khỏi vui thay cho Trì Hoa Trục.

Nhưng khi hắn cùng Vương Tử Quân đi lên lầu lại phát hiện có một người đứng đợi sẵn, tiếng bước chân làm cho người kia chợt bừng tỉnh. Du Giang Vĩ phát hiên gương mặt người đến giống như đã lâu không ngủ đủ giấc, có vẻ rất mệt mỏi, gương mặt có che một tầng sương mù, hai mí mắt khô khốc, có vẻ nặng nề. Nhưng khi người này thấy Vương Tử Quân và Du Giang Vĩ đi lên thì nhanh chóng mỉm cười tiến lên chào đón.