Chương 1083: Lãnh đạo yếu thế

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy ở bệnh viện thế nhưng chánh án Lưu vẫn luôn quan tâm đến tình thế đang xảy ra. Sau khi có người báo có những chỉ thị của Vương Tử Quân ở tòa án quận Hạ Phòng, hắn nhanh chóng tiến hành báo cáo cho chánh án Chu, nhưng kết quả cuối cùng giống như suy đoán của hắn, chánh án Chu căn bản không cho ra chỉ thị gì.

Sáng sớm ở thành phố Đông Hồng căn bản là rất mát mẻ, Du Giang Vĩ dụi dụi mắt, sau đó đi đến phòng làm việc của bí thư Vương. Hôm nay hắn không đến đón bí thư Vương, hắn có nhiệm vụ quét dọn vệ sinh trong phòng làm việc của lãnh đạo.

Sau khi nghiêm túc quét dọn một lần thì Du Giang Vĩ đã đầm đìa mồ hôi, mỗi lần dọn phòng cho bí thư Vương thì hắn luôn làm cực kỳ cẩn thận, ngay cả mặt ghế ở bên dưới không ai động đến cũng được lau chùi sạch sẽ, không để lại chút vết bẩn. Vì vậy mỗi lần Vương Tử Quân đến phòng làm việc thì đều cảm thấy sàn nhà và vật dụng đều bóng loáng, căn bản không thấy được hạt bụi nào.

– Trưởng khoa Du, anh thật sự quá cẩn thận, đây là báo hôm nay.

Lý Tiểu Yến phụ trách phát báo trong văn phòng ủy ban tư pháp ôm chồng báo đi đến, khi thấy Du Giang Vĩ dùng khăn lau tay cầm cánh cửa thì nàng vừa mở miệng chào hỏi vừa nở nụ cười thản nhiên.

Lý Tiểu Yến đến nhận công tác sau Du Giang Vĩ vài năm nhưng lại là người cực kỳ giỏi trong phương diện quan sát nét mặt kẻ đối diện, dựa vào chút thông minh của mình mà phát triển hòa đồng ở trong đơn vị, có mối quan hệ rộng hơn cả Du Giang Vĩ, được nhiều người nể mặt.

Lúc bắt đầu thì Lý Tiểu Yến thấy Du Giang Vĩ đều dùng giọng mềm mại dịu dàng gọi một câu anh Giang Vĩ, thế là làm cho người trong văn phòng cười vang dội, biểu hiện cũng mập mờ, điều này làm cho nàng khó thể giải thích được cho rõ ràng.

Tất cả mọi người căn bản không cho nàng giải thích, vì vậy mà Lý Tiểu Yến vẫn tiếp tục đần độn u mê gọi là anh Giang Vĩ. Sau khi biết rõ nguồn cơn, nàng có chút thẹn quá hóa giận, trong cơn tức giận dứt khoát không gọi theo kiểu cũ, trực tiếp gọi là Tiểu Du. Nhưng sau khi Du Giang Vĩ là thư ký cho bí thư Vương Tử Quân, vô tình nàng muốn tăng tiến quan hệ với Du Giang Vĩ.

Tuy Du Giang Vĩ căn bản không có ý kiến gì với Lý Tiểu Yến, thế nhưng một cô gái thanh xuân gọi mình là anh thì cũng có chút hưởng thụ. Hơn nữa trong quá trình phát triển của một người đàn ông thì bên cạnh phải có nhiều phụ nữ, tóm lại đó là một kinh nghiệm tốt để thể hiện.

Có một thời gian Du Giang Vĩ uống nhiều rượu, hắn cảm thấy Lý Tiểu Yến như đang nhìn mình, bị ánh mắt đó cổ vũ thì hắn sinh ra những ý nghĩ xấu xa. Cô gái này căn bản là có chút tình cảm với mình, biết đâu vào thời điểm nào đó có thể vung tay làm loạn một tí.

Nhưng bây giờ Du Giang Vĩ căn bản không có tâm tư với Lý Tiểu Yến, hắn nhanh chóng nhận lấy báo và lật ra xem.

Đập vào mắt Du Giang Vĩ là tin tức lãnh đạo quốc gia tiếp tân khách nước ngoài, đây là báo chí cấp quốc gia, hắn không cần xen vào. Hắn tiếp tục tìm báo tỉnh Nam Giang, lôi ra tờ nhật báo Khương Thủy, trang đầu tiên là ảnh Vương Tử Quân bắt tay ông lão Khâu Triều Quế, tin tức tiêu đề làm cho người ta nhìn vào mà giật mình: Ai đúng ai sai?

Phải nói là bài viết này rất bay bổng, thiên mã hành không, nhiều chữ mà căn bản đều là châu ngọc. Nhưng nói tóm lại thì vẫn là tin tức chính diện, nói rõ bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân đến hiện trường bồi tường, cũng cho ra chỉ thị rõ ràng, nhất định phải điều tra đến cùng.

Du Giang Vĩ nhìn những dấu chấm than mà trái tim dâng lên cổ họng, tuy hắn đã có tiên đoán về sự việc này, thế nhưng bây giờ thấy bài báo, trong lòng vẫn có chút chấn động.

Tối qua Du Giang Vĩ căn bản không ngủ ngon, hắn nghĩ đến sự việc này. Sau khi về nhà hắn cẩn thận suy xét về hậu quả trước sau, mỗi lần suy xét lại thấy đây là hành vi gõ đầu Chu Tiến Liên của bí thư Vương.

Nhưng Chu Tiến Liên là người dễ dàng để người ta gõ lên đầu mình sao? Tên kia công tác trong hệ thống tư pháp lâu năm, căn bản là bộ hạ cũ của chủ tịch Chử trong tỉnh Nam Giang, bí thư Vương mới đến, căn bản chưa kịp đánh thì đã bị đánh lại nứt đầu rồi.

Nếu bí thư Vương bị Chu Tiến Liên cắn trúng, chỉ sợ càng khó triển khai mở rộng công tác của khối tư pháp trong tỉnh Nam Giang. Nếu bí thư Vương không thể triển khai mở rộng công tác, như vậy sẽ bị chuyển dời vị trí trong thời gian không xa mà thôi.

Một bản tin nhanh chóng đưa Vương Tử Quân và Chu Tiến Liên lên hai vị trí không thể lùi bước, chính mình nên làm gì bây giờ? Những năm qua các vị lãnh đạo luôn tỏ ra rất tốt với Du Giang Vĩ, luôn vui vẻ hòa thuận, cùng nhau dùng cơm rượu. Nhưng tất cả chỉ là biểu hiện bề ngoài, thế cho nên hắn dù cố gắng đi nịnh bợ thì lãnh đạo cũng trừng mắt nhìn vào đề phòng, giống như đang nhìn vào một tên cướp.

Du Giang Vĩ biết những năm qua mình bị ghẻ lạnh, căn bản không còn nhiều ý nghĩ, thành một người mệt mỏi chán nản. Hắn sinh ra cảm giác lười biếng, không phải là lười vì thể lực, căn bản là lười về tinh thần. Một người nếu như lười biếng về tinh thần, căn bản chỉ có thể chờ tinh thần tử vong, đây là một trạng thái rất đáng sợ. Du Giang Vĩ biết trạng thái này đáng sợ thế nhưng căn bản không thể nào thay đổi được, đành phải làm hòa thượng một ngày thì gõ chuông một ngày, trạng thái như vậy cứ mãi duy trì đến khi bí thư Vương nhận công tác ở khối tư pháp tỉnh Nam Giang.

Ngày đó chủ nhiệm văn phòng Vu Trường Long đến thông báo, nói rằng bí thư Vương triệu kiến Du Giang Vĩ, điều này giống như gõ trống trong lòng hắn. Lãnh đạo đứng đầu đơn vị muốn gặp mình làm gì? Địa vị hai bên cách xa quá lớn, bí thư Vương là lãnh đạo tỉnh, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp nới chủ nhiệm văn phòng là được, cần gì phải tự mình gặp mặt hắn? Đây không phải là dùng pháo cao xạ bắn ruồi sao?

Mãi đến khi chủ nhiệm Vu tuyên bố tin tức hắn sẽ đến làm thư ký cho bí thư Vương, hắn chợt cảm thấy đó là cơ hội để xoay mình. Lúc đó tâm tình của hắn vốn là một vùng đất khô cằn trong hoang mạc, chỉ sau phút chốc đã hóa thành ốc đảo xanh tươi. Nhưng hắn vừa tiến vào trạng thái thư ký thì gặp phải tình huống này, mình nên làm ra lựa chọn thế nào?

Lúc này bầu không khí trong khu văn phòng khối tư pháp tỉnh Nam Giang khá ngưng trọng, dù là những vị cán bộ ngày thường thích nói đùa cũng căn bản không dám có biểu hiện khác thường, ai cũng chuyên chú nghiêm túc, bộ dạng chăm chỉ công tác. Nhưng khi có tiếng bước chân vang lên, dù là ai cũng không tự chủ được phải nhìn ra bên ngoài.

– Anh Triệu, anh nói tòa án nhân dân tỉnh sẽ có động tác gì không?

Một người đàn ông hơn hai mươi khẽ hỏi người bên cạnh.

Anh Triệu đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó mới hạ thấp âm thanh nói:

– Có động tác mới là lạ, tôi nghe nói những ngày qua Chu Tiến Liên luôn chạy về phía chủ tịch và bí thư tỉnh, nhìn giống như là muốn tố cáo ai đó vậy.

– Hừ, tố cáo cái gì, bí thư Vương nói không sai, anh mở miệng nói một câu mình làm sai thì xem như mọi việc đã xong, không phải chịu trách nhiệm gì nữa sao? Chấp pháp mà phạm pháp, phải truy cứu trách nhiệm mới được. Chẳng lẽ Chu Tiến Liên còn muốn được lãnh đạo khen ngợi vì đã biết sửa sai sao? Thật sự là đáng chê cười.

Tuy không tiếp xúc nhiều với bí thư Vương, thế nhưng bí thư Vương dù sao cũng là lãnh đạo đơn vị, thế cho nên Tiểu Lưu căn bản là có hảo cảm với bí thư Vương hơn Chu Tiến Liên.

Anh Triệu khẽ vỗ vỗ lên vai của Tiểu Lưu, sau đó nói:

– Cậu em, nói thì là như vậy, thế nhưng Chu Tiến Liên căn bản là có bản lĩnh rất lớn. Tôi nghe nói hắn đã đẩy chỉ thị của bí thư Vương lên đội cao mới, đó là đả kích tính tích cực công tác của nhân viên chấp pháp, hơn nữa bây giờ có nhiều phương diện công tác của đơn vị của bọn họ phải dừng lại.

– Đả kích tính tích cực công tác của nhân viên chấp pháp sao?

Tiểu Lưu rõ ràng không nghĩ đến phương diện này, hắn chợt dùng giọng kinh ngạc nói.

– Đây là chuyện trên người của người ta, không phải thích nói sao thì nói được.

Anh Triệu hếch miệng lên dùng giọng khinh thường nói.

– Có lãnh đạo giúp đỡ hắn sao?

Tiểu Lưu dùng giọng nghi hoặc hỏi anh Triệu.

– Cái này còn chưa thể nói cho rõ được.

Anh Triệu càng hạ thấp âm thanh:

– Cậu cũng không phải không biết Chu Tiến Liên là thuộc hạ cũ của chủ tịch Chử, nếu hắn lên tiếng kêu khổ thì chỉ sợ chủ tịch Chử sẽ mở miệng. Nếu có chủ tịch Chử tham gia, chỉ sợ sẽ là khoảng thời gian không dễ chịu của bí thư Vương.

– Không phải còn bí thư Diệp sao?

Tiểu Lưu chợt có chút gấp gáp, hắn căn bản là có hảo cảm với bí thư Vương, cũng không hy vọng bí thư Vương té ngã trên lĩnh vực của mình. Tuy hắn tham gia công tác chưa lâu, thế nhưng lại biết rõ đây là thời điểm quan trọng của bí thư Vương, nếu như chưa kịp ra tay đã bị cấp dưới đánh vào mông, như vậy sẽ chẳng còn được mấy thể diện đối với đám đơn vị lệ thuộc của mình.

Nếu lãnh đạo căn bản không còn uy tín với đơn vị cấp dưới, như vậy sẽ càng khó triển khai mở rộng công tác. Tiểu Lưu nghĩ đến tình cảnh của vị bí thư tiền nhiệm của ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, hắn không khỏi cảm thấy có chút ảm đạm.

– Bí thư Diệp có thái độ gì, chúng ta nào đoán được?

Anh Triệu nói, sau đó lấy bút hý hoáy trên mặt giấy, lại khẽ lên tiếng:

– Được rồi, chúng ta cũng nên giữ cho lòng dạ thanh thản, hôm nay cục công an mời khách, cậu đi với tôi.

– Ôi, anh Triệu, cảm ơn anh, tôi không muốn đi.

Tiểu Lưu cầm lấy văn kiện trên bàn, hắn cố gắng làm ra vẻ chăm chỉ công tác.

– Thế nào, lại cãi nhau với bạn gái sao? Tôi nói cho cậu biết, phụ nữ thích nói ngọt, thích mềm không thích cứng. Đi thôi đi thôi, lúc này đám anh em trong cục công an nói có vài đóa hoa cảnh sát tham gia, quen biết một chút cũng tốt, biết đâu chuyện trăm năm sẽ được giải quyết vào lúc này?

Anh Triệu rất muốn Tiểu Lưu đi với mình, thế cho nên mới nói ra những lời như vậy. Vì hoa hồng cũng cần phải có lá xanh, nếu như có một người đi theo thì uy thế lãnh đạo của hắn sẽ tăng lên vài phần.

Tối hôm nay Tiểu Lưu cũng không có việc gì, hắn do dự một chút rồi lại lắc đầu:

– Anh Triệu, hay là chính ngài đi thôi, tôi không đi đâu, lần trước ăn cơm với vài người của cục công an mà tôi cảm thấy không thoải mái. Nhìn vẻ mặt hất hàm sai khiến của bọn họ, giống như bọn họ là đơn vị thượng cấp của chúng ta vậy. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

– Được rồi, được rồi, đừng so đo như vậy, những người này có tình huống công tác đặc thù, quen biết nhiều thì có thêm nhiều đường để đi thôi.

Anh Triệu vẫn tiếp tục mở miệng không ngừng nghỉ.

Khi Tiểu Lưu chuẩn bị lên tiếng thì tiếng bước chân vang lên, hắn nhìn ra ngoài rồi vội vàng bày ra bộ dạng chuyên chú công tác. Anh Triệu ngồi ở đối diện cũng bắt đầu chăm chú ghi chép nhưng dư quang khóe mắt lại nhìn ra bên ngoài.

Dưới ánh mắt của anh Triệu, bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân đang đi qua hành lang. Dù không thấy rõ vẻ mặt của bí thư Vương, thế nhưng anh Triệu vẫn phải vội vàng cúi đầu.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ căn bản không thể nào biết được suy nghĩ của hai nhân viên văn phòng ủy ban tư pháp, trong đầu hắn nghĩ đến những báo cáo tình huống vài ngày qua của Du Giang Vĩ.

Chu Tiến Liên kia bây giờ đang nhảy múa rất hăng say, liên tục chạy đi kêu oan, căn bản không có ý chứng thực chỉ thị của mình.

Hạ cấp không chứng thực chỉ thị của thượng cấp, đây rõ ràng là một lời khiêu chiến với quyền uy của lãnh đạo. Lúc này Chu Tiến Liên đã đẩy khiêu chiến lên mức cực đại, vì vậy mà cả tỉnh Nam Giang đều biết Chu Tiến Liên đang tiến hành chơi trò lật cổ tay với bí thư ủy ban tư pháp vừa đến nhận chức.

Nếu như Vương Tử Quân thua trong trận chiến không tiếng động này, như vậy sẽ là đả kích rất lớn đến uy tín của lãnh đạo. Dù sao thì tòa án cũng không phải là đơn vị mạnh nhất trong bốn bộ ban ngành công an – kiểm sát – tư pháp – tòa án của ủy ban tư pháp, nếu như Vương Tử Quân không thu phục được Chu Tiến Liên, như vậy vị trí chỉ còn lại con bù nhìn mà thôi.

Tuy nhiều người căn bản không mở miệng, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ đám người kia đang đứng bàng quan trợ giúp. Người khác căn bản không muốn có thêm một mẹ chồng trên đầu, biện pháp hữu hiệu nhất chính là chờ mẹ chồng còn chưa dựng lên được uy nghiêm của mình thì trực tiếp đánh ngã xuống đất là xong.

– Bí thư Vương, vừa rồi cục công an vừa gọi điện thoại đến, nói là cục trưởng Chân sáng hôm nay có hội nghị quan trọng cần về thủ đô tham gia, thế cho nên nói lời xin nghỉ.

Du Giang Vĩ cúp điện thoại của Vương Tử Quân, hắn báo cáo với Vương Tử Quân bằng vẻ mặt rất khó coi.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt đầy ý nghĩ sâu xa nhìn Du Giang Vĩ, sau đó gật đầu không nói lời nào, trực tiếp leo lên xe.

Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của bí thư Vương, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Hắn thấy hôm nay bí thư Vương không nên đi đến kiểm tra giám sát cục công an tỉnh, vì cục trưởng Chân mặc dù không công khai tiến lên tham chiến, thế nhưng lại giữ thái độ không mặn không nhạt với bí thư Vương.

Thật ra khi Chu Tiến Liên vung tay làm loạn, chạy vạy khắp nơi thì bí thư Vương Tử Quân nên chủ động đến tìm bí thư Diệp để tranh thủ sự giúp đỡ, như thế mới có thể đứng vững gót chân.

Nhưng bây giờ vài ngày trôi qua mà Vương Tử Quân căn bản không đến gặp bí thư Diệp, cũng chưa từng nói điều gì, giống như sự việc chưa từng phát sinh. Chu Tiến Liên bên kia chỉ cần đơn giản không quan tâm đến chỉ thị của Vương Tử Quân, tiếp tục như vậy thì sự việc căn bản sẽ không thể giải quyết, có lẽ sẽ có nhiều người chê cười Vương Tử Quân, chờ Vương Tử Quân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.