Chương 1604: Chân tình ấm dân tâm. ​

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hậu sinh khả úy!” Sầm Vật Cương nghĩ đến câu nói này mà càng không thoải mái. Trong lúc tiếp xúc với Vương Tử Quân thì Sầm Vật Cương biết rõ đây là một vị trợ thủ với tâm trí kiên định, dù là chính mình cũng không thể làm cho đối phương phải cúi đầu. Những kẻ thích dùng âm mưu thì căn bản không nhất định có thể lên cao tiến xa, thế nhưng nếu là người có thể sử dụng dương mưu, căn bản không thể nào xem thường.

Trong khoảng thời gian này thường có gió thổi đến tai của Sầm Vật Cương, đơn giản là vì Vương Tử Quân cực kỳ có tinh thần thủ lĩnh, cũng không phải là vùi đầu khổ sở công tác, chính là làm việc rất sảng khoái thoải mái. Sầm Vật Cương cảm thấy cùng chung gánh công tác với một trợ thủ có tài cán như vậy, căn bản không phải là chuyện gì làm cho người ta cảm thấy vui sướng. Trừ khi anh đã làm tốt công tác cùng nhau phát triển, thế nhưng Sầm Vật Cương gần đây luôn đặt mình lên vị trí cao vời, căn bản khó thể nào tiếp nhận sự thật như vậy được.

Nếu đã khó thể tiếp nhận, như vậy sau này những chuyện làm cho Sầm Vật Cương không vui sẽ còn kéo đến, mình và đối phương căn bản không thể nào ở chung hài hòa vui vẻ, điều này thật sự đáng lo lắng. Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Sầm Vật Cương, vì vậy mà tối qua Sầm Vật Cương cứ như bánh nướng đặt lên lò, liên tục lật qua lật lại mà căn bản không thể nào ngủ được.

Sáng sớm thức dậy Sầm Vật Cương cảm thấy đầu óc khó chịu, nhưng điều làm lão cảm thấy khó chịu chính là khi mình chuẩn bị đi làm, vợ lấy ra hơn một ngàn yêu cầu mình quyên tặng cho những đứa trẻ ngoan ngoãn là con em của người lao động đến từ bên ngoài.

Sầm Vật Cương cảm bản không thể nào từ chối lời yêu cầu của vợ, cuối cùng đành phải cầm số tiền kia đi đến phòng làm việc của mình. Nhưng một ngàn đồng này giống như một cây gai đâm vào lòng lão, làm cho lão chợt cảm thấy mình khó thể nào vung tay vung chân được.

Khi Sầm Vật Cương đang lẳng lặng suy nghĩ thì điện thoại đặt trên bàn chợt vang lên, lão cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi đến là trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa.

– Chào trưởng phòng Xà. Sầm Vật Cương ném những tâm tư rối loạn của mình sang một bên, lão dùng giọng tràn đầy uy nghiêm nói với Xà Lê Hoa.

Xà Lê Hoa căn bản còn có chút sợ hãi với Sầm Vật Cương, mỗi lần gặp mặt thì không nói được mấy câu đã cảm thấy mồ hôi vã ra như tắm, thế nhưng bây giờ trò chuyện điện thoại thì tỏ ra cực kỳ thân cận. Sau khi ân cần thăm hỏi Sầm Vật Cương hai câu thì mới trầm giọng nói: – Bí thư Sầm, anh có xem qua đoạn phim tuyên truyền của đài truyền hình tỉnh chúng ta vào ngày hôm qua hay không?

– Tôi đã xem rồi, rất tốt, phản ứng của xã hội là rất tốt. Sầm Vật Cương cảm thấy trong lòng lạnh lẽo thế nhưng giọng điệu lại không có gì thay đổi.

– Bí thư Sầm, vừa rồi tôi vừa nhận được điện thoại của ban tuyên truyền trung ương, lãnh đạo tiến hành khen ngợi công tác tuyên truyền của chúng ta, yêu cầu chúng ta không ngừng cố gắng để tạo ra thành tích mới. Xà Lê Hoa giống như không nghe rõ những lời nói không đúng từ trong miệng Sầm Vật Cương, thế là bây giờ lên tiếng với giọng điệu rất hưng phấn.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão biết rõ Xà Lê Hoa công tác không có điểm nào yếu kém, bây giờ khoe thành tích với mình, tất nhiên chờ mình khen ngợi. Nếu như là trước đó thì lão có thể đã khen ngợi hết lời với Xà Lê Hoa, nhưng bây giờ khi lão chuẩn bị mở miệng thì nuốt lời xuống bụng.

Dù sao thì Xà Lê Hoa cũng là một thường ủy tỉnh ủy dựa vào mình, nếu bây giờ mình nói lời nào làm khó cho Xà Lê Hoa, như vậy cũng không có gì là hay. Sầm Vật Cương thầm hạ quyết tâm, sau đó trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: – Trưởng phòng Xà sau này nên bỏ thêm sức ở công tác tuyên truyền, tôi tin tưởng chị có thể cho ra thành tích.

Sầm Vật Cương buông điện thoại của Xà Lê Hoa, lão thật lòng cũng có chút bực bội, căn bản có chút chướng mắt về khả năng mẫn cảm chính trị của Xà Lê Hoa.

Nửa giờ đầu tiên của ngày công tác căn bản không có ai dám đến quấy rầy Sầm Vật Cương, nhưng Sầm Vật Cương căn bản không muốn xem những văn kiện kia, lúc này thậm chí còn có ý nghĩ mong chờ người ta đến báo cáo công tác. Trước kia những người cố gắng tìm đến báo cáo công tác với mình giông như ngày càng biến mất.

– Tút tút tút. Chuông điện thoại lại vang lên, Sầm Vật Cương lần này không thèm nhìn người gọi đến mà nghe máy ngay. Lão vừa báo danh thì chợt nghe người bên kia nói: – Chào bí thư Sầm, tôi là Tiểu Lý của văn phòng quốc hội, thủ trưởng có việc cần trò chuyện với ngài.

Sầm Vật Cương hiểu rõ Tiểu Lý kia là ai, lão lên tiếng nói: – Cậu Lý, có phải lãnh đạo có chuyện gì cần tìm tôi không?

Sầm Vật Cương nói những lời này có ý nghĩ thăm dò, thế nhưng cũng khó xác định được có nhận được tin tức gì từ miệng Tiểu Lý kia hay không. Dù sao thì Tiểu Lý cũng là người nổi tiếng nghiêm túc cẩn trọng, muốn tìm được đáp án từ trong miệng người này thì rất khó khăn.

– Bí thư Sầm, đó là chuyện tốt. Giọng nói của Tiểu Lý khá thấp, thế nhưng lại căn bản cho ra đáp án rõ ràng.

Một phút sau đầu dây bên kia vang lên âm thanh rất lớn: – Vật Cương, lần này tỉnh Mật Đông các anh làm rất tốt, hôm qua tôi có xem phim tuyên truyền, thật sự rất cảm động. Các anh có thể quan tâm đến con em lao động đến từ bên ngoài, điều này nói rõ cấp ủy chính quyền các anh có phương châm chính trị rất tốt, chân tình sẽ làm ấm dân tâm, điều này là cực kỳ khó có được.

Sầm Vật Cương trước nay đều luôn hy vọng có được lời nói khích lệ của lãnh đạo, mỗi lần được khích lệ thì lão luôn cảm thấy vui sướng. Nhưng lúc này lãnh đạo mở miệng khích lệ với giọng điệu còn thân thiết hơn trước, thế nhưng lời nói này rơi vào trong tai lại làm cho Sầm Vật Cương sinh ra đủ mọi hương vị khác thường.

Nhưng dù thế nào thì lúc này cũng là lãnh đạo gọi điện thoại đến khen ngợi, vì vậy Sầm Vật Cương chỉ có thể giữ vững tinh thần, mỉm cười báo cáo vài chỉ thị tinh thần của Vương Tử Quân ở sự kiện này cho lãnh đạo.

– À, tỉnh Mật Đông các anh làm rất tốt. Tôi đã liên hệ với bí thư Trạch Viễn, chuẩn bị dùng hành động của các anh ở Mật Đông làm cơ sở để đẩy mạnh phong trào quan tâm đến người lao động. Bí thư Lâm cũng đã nói để cho các anh tổng kết kinh nghiệm công tác của mình, sau đó mở rộng sang các tỉnh thành khác.

Mười phút sau Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống, lão cảm thấy lúc này gương mặt có nhiều nếp nhăn của mình chợt căng cứng. Vương Tử Quân làm việc này chủ yếu xem đó là một công cụ để có được danh vọng, không ngờ bây giờ lại cho ra lực ảnh hưởng sâu xa như vậy.

Tuy Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, công lao không thiếu phần của lão, thế nhưng càng là như vậy thì lão càng không thoải mái. Dù sao thì trên người mình cũng có ký hiệu rõ ràng, đám người trong văn phòng cấp ủy chính quyền đều biết Vương Tử Quân là người thúc đẩy sự kiện này, chính mình không công mà tiếp nhận một phần công lao của người ta, người khác sẽ nhìn mình như thế nào?

Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu làm cho Sầm Vật Cương càng thêm nhíu mày. Lão trầm ngâm giây lát, đột nhiên kéo ra một phần văn kiện ở ngăn kéo cuối cùng trên bàn làm việc của mình. Không phải, đây là một túi văn kiện, nó rất bình thường như những túi văn kiện khác, chẳng qua bên trên được viết một dòng chữ khá lớn: Tập đoàn Thần Phương.

Sầm Vật Cương nhìn văn kiện này mà gương mặt liên tục biến đổi, cuối cùng lão cắn răng nói: – Chuyện này tóm lại thì phải giải quyết, nếu anh đã đến tỉnh Mật Đông, như vậy anh cũng không thể chối bỏ một phần trách nhiệm được.

Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên ý nghĩ như vậy, lão đặt túi văn kiện xuống rồi gọi điện thoại cho Phương Anh Hồ: – Thư ký trưởng Anh Hồ, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Năm phút sau Phương Anh Hồ đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Sau khi Sầm Vật Cương đặt túi văn kiện vừa lấy ra vào trong ngăn cuối cùng của bàn làm việc, lão lại cầm điện thoại lên, thế nhưng sau đó lại có chút do dự.

Sau đó Sầm Vật Cương vẫn bấm máy, lão cười nói với người bên kia: – Chủ tịch Tử Quân, tôi là Sầm Vật Cương.

Sau khi Sầm Vật Cương báo danh thì bên kia truyền đến tiếng cười cởi mở: – Chào bí thư Sầm, ngài gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò sao?