Chương 1429: Tôi là thế lực thứ ba ở giữa Diệp Chử

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không chờ Vương Tử Quân nói ra nghi hoặc của mình, Diệp Thừa Dân cười lớn nói: – Tôi vì sao mà biết được? Tôi tất nhiên là biết rõ điều này, hai năm trước tôi cũng vừa mới về trường cũ tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.

– Nhìn trường xưa và thầy cô giáo, cũng không thể không cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh. Tuy Diệp Thừa Dân gọi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình có mục đích riêng, thế nhưng lão cảm khái căn bản là thật lòng.

Dù sao thì điều này cũng động chạm đến kinh nghiệm của Diệp Thừa Dân. Sau khi hai bên cảm khái vài câu, mối quan hệ giữa hai người giống như được kéo gần không ít.

Sau khi nói vài câu buôn chuyện thì Diệp Thừa Dân thay đổi chủ đề: – Truy cứu trách nhiệm của Thích Phúc Lai đưa đến những ảnh hưởng không nhỏ rtong xã hội, thượng cấp căn bản cực kỳ đồng ý với phương án xử lý của tỉnh Nam Giang. Ngày hôm qua tôi nhận được điện thoại của trưởng ban Dương, anh ấy nói lãnh đạo cảm thấy rất vui mừng vì chúng ta có thể thực hiện phương án truy cứu trách nhiệm cán bộ, hơn nữa còn là lớn mật truy cứu trách nhiệm. Lãnh đạo hy vọng chúng ta có thể tiến thêm một bước để thành lập và kiện toàn quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ, cố gắng cho ra một sự chèo chống mạnh mẽ đối với quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ sắp được cho ra lò.

Diệp Thừa Dân nói những lời này thì trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng khi thật lòng thì lão có chút ghen ghét với người cho ra quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ là Vương Tử Quân.

Diệp Thừa Dân cũng nhận thức được tầm quan trọng của quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ, nhưng lão càng biết rõ phổ biến nó là khó khăn thế nào. Vì vậy trong hội nghị thường ủy trước đó, khi Vương Tử Quân đề xuất tiến hành truy cứu trách nhiệm của Thích Phúc Lai, lão nhanh chóng cho ra phiếu chống.

Nhưng khi mà kẻ gây hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ bị bắt về, trách nhiệm của Thích Phúc Lai là quá rõ ràng. Dưới áp lực của cấp trên, không thể không tiến hành truy cứu trách nhiệm của Thích Phúc Lai. Vì nguyên nhân trước đó Diệp Thừa Dân đã tỏ thái độ quá rõ ràng, thế cho nên trong mắt thượng cấp thì quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ này không chút liên quan đến lão.

Nếu như ngay từ lúc đầu mà Diệp Thừa Dân thông qua ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy công lao của công tác này căn bản khó thoát khỏi tay một người đứng đầu tỉnh ủy như lão. Nhưng bây giờ dù thượng cấp có mở lời khen thì lão cũng không có được chút vinh dự nào.

Tuy Diệp Thừa Dân cũng đã suy nghĩ thông suốt, thế nhưng mỗi khi có người nói đến quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ, đặc biệt là khi lãnh đạo tán thưởng về chế độ này, lão càng cảm thấy không thoải mái.

– Mong bí thư Diệp yên tâm, phòng tổ chức chúng tôi sau này công tác nhất định sẽ đẩy mạnh truy cứu trách nhiệm cán bộ. sẽ thỏa mãn bài toán của tỉnh ủy. Vương Tử Quân không cảm ứng được biến hóa trong lòng Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn biết rõ Diệp Thừa Dân gọi mình đến cũng tuyệt đối không phải chỉ là khen ngợi như vậy.

Nếu như vì khen ngợi mình, Diệp Thừa Dân chỉ sợ cũng không nóng lòng như vậy, mình mới quay về thì đã bị gọi đến ngay.

Vương Tử Quân tỏ thái độ đoan chính làm cho tâm tình của Diệp Thừa Dân thả lỏng hơn một chút. Lão nhì Vương Tử Quân đang ngồi cực kỳ bình tĩnh, thế là trong lòng lóe lên cảm giác đáng tiếc. Người này là nhân tài khó có được, nhưng cuối cùng lại giống như không cùng thuyền với mình.

Trước đó mình đã thật sự xem thường người này! Bây giờ Diệp Thừa Dân cảm thấy Vương Tử Quân căn bản chưa thể so sánh với mình và Chử Vận Phong, thế nhưng cũng không ai phủ nhận người này đã có tư thái của riêng mình, trở thành lực lượng thứ ba ở Nam Giang.

Là một lực lượng thứ ba chen giữa mình và Chử Vận Phong.

Nếu như Vương Tử Quân có thể nhào vào lòng mình, như vậy mình muốn phổ biến công tác ở Nam Giang cũng không khó khăn như vậy. Nguyên nhân mình và Vương Tử Quân đi mỗi người một ngã cũng xuất phát từ vị trí của Diêu Trung Tắc.

Lúc đó nếu như mình giúp đỡ Vương Tử Quân trở thành phó bí thư tỉnh ủy, có phải hai bên sẽ có mối quan hệ khác?

Diệp Thừa Dân ném ý nghĩ này ra khỏi đầu, lão là người làm việc lớn, dù biết rõ sự việc có tồn tại vài vấn đề, thế nhưng lão nghĩ lại mà cũng không hối hận.

– Tử Quân, thành phố Lâm Hồ vì sự kiện Thích Phúc Lai bị truy cứu trách nhiệm mà căn bản có hơi rối, bây giờ Thích Phúc Lai chính thức từ chức, nhìn qua có hơi loạn. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì nhìn Vương Tử Quân rồi nói: – Thế nên chúng ta cần phải nhanh chóng xác định chủ soái cho thành phố Lâm Hồ.

Tuy mục đích của Diệp Thừa Dân không phải chỉ đơn giản là như vậy, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn đồng ý với ý nghĩ của bí thư Diệp. Thành Phố Lâm Hồ lúc này cần ổn định, nhanh chóng điều phối người đến làm bí thư thị ủy Lâm Hồ căn bản là lựa chọn tốt nhất.

– Bí thư Diệp, phòng tổ chức chúng tôi cũng có vài ý nghĩ về việc tìm nhân tuyển cho bí thư thị ủy Lâm Hồ, thế nhưng với tình huống hiện tại của thành phố Lâm Hồ, cần phải có người có năng lực, có quyết đoán, có lực chấp hành đến nhận chức. Như vậy nếu muốn tuyển ra một người làm bí thư thị ủy Lâm Hồ cũng không dễ dàng chút nào. Vương Tử Quân nói đến đây thì đặt vở lên bàn, sau đó khẽ nói với Diệp Thừa Dân: – Mong bí thư Diệp cho ra nhiều chỉ thị hơn với chúng tôi ở sự kiện này.

Diệp Thừa Dân đã có quyết đoán, thế nên phương diện này cũng không cần khách khí với Vương Tử Quân. Lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó lấy ra một gói thuốc từ trong ngăn kéo, ném cho Vương Tử Quân một điếu rồi nói: – Nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ căn bản không dễ tuyển chọn, nhưng nếu chúng ta có thể chọn một người thích hợp làm bí thư thị ủy Lâm Hồ, như vậy sẽ làm cho thành phố Lâm Hồ phát triển lên độ cao mới.

Vương Tử Quân gật đầu, bây giờ thành phố Lâm Hồ thật sự cần một vị bí thư có thể nắm vững đại cục. Vương Tử Quân thông qua Hoắc Quang Lĩnh mà biết rõ bí thư Diệp Thừa Dân đang nhằm vào ai, thế nên khi Diệp Thừa Dân hỏi thì hắn cũng không trực tiếp đi vào trong vấn đề, nhanh chóng bày ra thái độ của mình với Diệp Thừa Dân,.

Vương Tử Quân cũng không hoàn toàn tán thành Cổ Hoằng Tắc, dù sao thì Cổ Hoằng Tắc tiến lên nhận chức sẽ không có chút lợi nào cho Vương Tử Quân.

– Anh cảm thấy Cổ Hoằng Tắc ở thành phố Hoa Dục như thế nào? Diệp Thừa Dân cũng không đi đường vòng quá nhiều với Vương Tử Quân, lão trầm ngâm giây lát rồi đưa Cổ Hoằng Tắc lên cao.

Vương Tử Quân cũng không hề bối rối với lời thẳng thắn của Diệp Thừa Dân. Hắn giả vờ suy tư giây lát, sau đó nói: – Cổ Hoằng Tắc có năng lực mạnh, là nhân tuyển tốt, nhưng lúc này anh ấy mới mở ra cục diện ở thành phố Hoa Dục, nếu như đưa anh ấy đến thành phố Lâm Hồ, như vậy chỉ sợ ảnh hưởng đến công tác mà anh ấy đang triển khai mở rộng ở thành phố Hoa Dục.

Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt Vương Tử Quân trong thời gian nửa phút, lão cũng không lập tức tranh thủ cho Cổ Hoằng Tắc, chỉ cười nhìn Vương Tử Quân rồi nói: – Trưởng phòng Vương có phải có nhân tuyển nào hợp ý hơn cả Cổ Hoằng Tắc hay không?

Vương Tử Quân cười cười dùng giọng có chút tùy ý nói: – Nếu muốn bảo trì sự ổn định của thành phố Lâm Hồ, tốt nhất nên chọn bí thư thị ủy là người Lâm Hồ.

Chọn bí thư thị ủy là người Lâm Hồ, rõ ràng là đề bạt cán bộ thành phố Lâm Hồ, đây không khác nào đẩy cán bộ Lâm Hồ tiến lên, để lực lượng của Chử Vận Phong trong thành phố Lâm Hồ thêm cứng nhắc như thép. Tất nhiên Diệp Thừa Dân căn bản không muốn nhìn qua kết quả thế này.

Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng lạnh nhạt nói: – Tôi rất tán thưởng công tác của các cán bộ thành phố Lâm Hồ, thế nhưng vụ hỏa hoạn 12 tháng 7 còn chưa trải qua quá lâu, nếu như chúng ta tiếp tục tuyển người trong thành phố Lâm Hồ, sau này nhất định sẽ làm cho công tác của chúng ta thêm bị động.

Diệp Thừa Dân cũng không nói làm sao rơi vào bị động, Vương Tử Quân cũng không hỏi, hai người chỉ đưa ánh mắt thấu hiểu nhìn lẫn nhau mà thôi. Vương Tử Quân chợt nói tiếp: – Bí thư, nếu như tuyển người từ trong tỉnh, căn bản còn không tìm ra được nhân tuyển tốt. Anh xem thế này được không? Lúc này tuyến trên đang phái ba đồng chí đến tỉnh Nam Giang chúng ta rèn luyện bồi dưỡng, để một người trong số bọn họ nắm quyền ở thành phố Lâm Hồ, anh thấy thế nào?

Lúc này có ba đồng chí từ bên trên xuống rèn luyện, đầu óc Diệp Thừa Dân chợt khẽ vận chuyển, lý lịch của đám cán bộ kia ánh lên trong lòng lão. Trong ý nghĩ của lão thì tuyệt đối không cho người của Chử Vận Phong nắm thành phố Lâm Hồ, mà Chử Vận Phong cũng không lùi, sẽ không bỏ cuộc. Như vậy kết quả là mình và Chử Vận Phong sẽ phải tham chiến.

Diệp Thừa Dân không sợ đánh lớn, nhưng lão cần suy xét xem trận chiến này có giá trị, có đáng hay không? Sự kiện hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ đang bị người ta xào nấu, nếu sau đó mình thắng lợi thì ban ngành Lâm Hồ cũng rất rối, thế nên sẽ sinh ra trạng thái bị động.

Diệp Thừa Dân là người chuẩn bị tiến lên, lão không muốn để lại bất kỳ manh mối nào cho người ta nhìn vào. Vương Tử Quân cho ra đề nghị đẩy một người không có căn cơ đến nắm công tác đứng đầu thành phố Lâm Hồ, lão thấy nó là biện pháp giải quyết không tồi.

Thứ nhất có thể làm cho mình và Chử Vận Phong không tranh chấp quá nặng, thế hai còn mở cánh cửa sắt của thành phố Lâm Hồ ra ngoài. Chỉ cần người đến nắm công tác ở thành phố Lâm Hồ không phải phe phái của Diệp Thừa Dân, như vậy phản ứng của Chử Vận Phong cũng sẽ không quá mức.