Chương 1727: Có ý kiến ghi lại.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Uông Thanh Minh khẽ ho khan một tiếng, sau đó mới trầm giọng nói: – Bí thư Sầm, phòng tổ chức đã trải qua thảo luận và nghiên cứu, cảm thấy bí thư Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long và bí thư Lý Hanh Dư của thành phố Kim Hà đều có năng lực rất mạnh, hơn nữa phù hợp với điều kiện.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Văn Thành Đồ: – Bí thư Văn, anh có nhân tuyển nào không?

– Vài ngày trước tôi có đến thành phố Linh Long, cảm thấy thành phố Linh Long phát triển rất tốt. Hơn nữa hai ngày trước tôi có xem qua báo cáo phát triển kinh tế của thành phố Linh Long, năm nay tốc độ trưởng phòng của thành phố Linh Long là đứng đầu cả nước. Văn Thành Đồ nói rồi không khỏi đưa mắt nhìn Hà Kiến Chương.

Vì giọng điệu của Văn Thành Đồ hầu như là xác định nên sau khi bị nhìn qua thì Hà Kiến Chương cũng không thể không trả lời, hắn không khỏi lên tiếng: – Thật sự là ở vị trí hàng đầu.

– Có thể thúc đẩy thành phố Linh Long phát triển nhanh chóng như vậy thì hai đồng chí Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ căn bản là công tác không dễ dàng. Tôi cảm thấy đối với sự phát triển của thành phố Linh Long thì chúng ta nên có chính sách nghiêng, đồng chí Đồ Phấn Đấu cực kỳ tốt, tôi cảm thấy đồng chí này được đề cử là phù hợp. Văn Thành Đồ lên tiếng làm cho bầu không khí trong phòng họp cực kỳ bình tĩnh, tuy Uông Thanh Minh và Văn Thành Đồ nói có chút khác biệt, thế nhưng lại giống nhau ở phương diện đề cử Đồ Phấn Đấu. Hai người cũng xem như là hai vị lãnh đạo đứng đầu ở phương diện nhân sự, đồng thời còn có sự coi trọng của Sầm Vật Cương với Đồ Phấn Đấu, thế cho nên chuyện này căn bản sẽ được xác định.

Hà Kiến Chương uống một ngụm nước, hắn không khỏi nhìn sang Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân chưa từng nói với hắn điều gì, thế nhưng hắn biết rõ chủ tịch Vương không muốn đề cử Đồ Phấn Đấu. Vì hắn cảm thấy nếu như Đồ Phấn Đấu tiếp nhận vị trí của Tiết Xuyên Cường, điều này căn bản không có lợi cho công tác của chủ tịch Vương ở tỉnh Mật Đông.

Hà Kiến Chương trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: – Tốc độ phát triển của Linh Long là rất nhanh, tôi cho rằng đồng chí Đồ Phấn Đấu công tác vẫn còn tồn tại một vài vấn đề, thế nên hãy để cho đồng chí Đồ Phấn Đấu công tác ở Linh Long thêm vài năm nữa thì hơn.

Hà Kiến Chương vừa nói xong thì Cố Tắc Viêm đã lên tiếng: – Đồ Phấn Đấu làm việc thật sự có tồn đọng vài vấn đề, thế nhưng chủ tịch Hà, tôi cảm thấy chúng ta nhìn vấn đề phải toàn diện, mỗi người đều có ưu khuyết điểm. Vừa rồi bí thư Sầm đã tổ chức tổng kết cuối năm, tôi cảm thấy như vậy là rất tốt. Con người không toàn vẹn, chúng ta cần nghiêm khắc yêu cầu chính mình, đồng thời cũng phải chỉ ra những điểm sai sót cho đồng chí của mình sửa đổi, như vậy thì khả năng chúng ta phạm sai lầm sẽ càng ngày càng nhỏ xuống.

– Đối với những đồng chí có khuyết điểm, chúng ta nên giúp bọn họ xử lý khuyết điểm, thế nhưng đối với đồng chí Đồ Phấn Đấu, tôi vẫn cảm thấy khuyết điểm không che lấp ưu điểm. Cố Tắc Viêm nói không nể mặt Hà Kiến Chương, tuy lời lẽ uyển chuyển thế nhưng giọng điệu lại không khách khí chút nào.

Hà Kiến Chương nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm, hắn định lên tiếng thì đã nghe trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa nói: – Tôi có cùng ý kiến với chủ tịch Cố, chúng ta phải nhìn vào mặt chủ lưu khi xem xét các đồng chí của mình, cũng không nên cứ chăm chăm vào một vài phương diện nhỏ. Tôi cảm thấy đồng chí Đồ Phấn Đấu có năng lực mạnh mẽ, có đầu óc phát triển, tiếp nhận khối công tác của đồng chí Tiết Xuyên Cường là cực kỳ phù hợp.

Xà Lê Hoa lên tiếng làm cho số thường ủy tỉnh ủy trong hội nghị thường ủy giúp đỡ Đồ Phấn Đấu đã vượt qua hơn phân nửa, còn có Phương Anh Hồ chưa lên tiếng, thế cho nên dù Vương Tử Quân có phản đối cũng không có tác dụng gì, dù sao thì số ít cũng phải phục tùng đa số.

Sầm Vật Cương mỉm cười nhìn tất cả, bây giờ tiết tấu của hội nghị thường ủy nằm trong bàn tay của lão. Đề tài thảo luận về Đồ Phấn Đấu xem như đã được thông qua, dù Vương Tử Quân có phản đối thì cũng không có tác dụng gì.

Hơn nữa Sầm Vật Cương cảm thấy Vương Tử Quân không nên phản đối, dù sao thì trước đó đã có nhiều người cho ra nhiều ý kiến phê bình về Vương Tử Quân, lão cảm thấy lúc này Vương Tử Quân sẽ không đứng ra.

Dù sao thì đối với một người có lý trí, khi biết mình sẽ thất bại thì cũng không nên tiến lên làm gì cho mất thể diện.

– Nếu đại đa số các đồng chí đã đồng ý, như vậy chúng ta tiến hành chọn đồng chí Đồ Phấn Đấu làm đối tượng được đề cử, tiến hành đề cử với thượng cấp. Sầm Vật Cương cũng không nhìn Vương Tử Quân mà trầm giọng nói.

Khi Sầm Vật Cương nói xong thì Vương Tử Quân mới lên tiếng: – Bí thư, tôi cho rằng đồng chí Đồ Phấn Đấu không phù hợp với chức vụ này.

Gương mặt Sầm Vật Cương có hơi co giật, cuối cùng lão vẫn áp chế cơn giận trong lòng: – Anh Hồ, anh ghi lại ý kiến của đồng chí chủ tịch Tử Quân.

Hội nghị cứ như vậy mà giải tán, tin tức Đồ Phấn Đấu trở thành nhân tuyển cho vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh căn bản đã mọc cánh bay ra ngoài. Lúc này những gì phát sinh ở hội nghị thường ủy cũng không còn là bí mật, hầu như mọi người đều biết trong hội nghị thường ủy đã phát sinh chuyện gì.

Trong hội quán Kim Bảo Thạch ở đường Tây Giao thành phố Linh Long, lúc này Đồ Phấn Đấu không thể ức chế nổi cảm giác hưng phấn nói: – Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác, sẽ không để cho ngài mất mặt.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì hắn đi lại vài bước trong phòng, sau đó mới áp chế được cảm giác kích động của mình. Tuy sự việc này nằm trong dự liệu của hắn, thế nhưng sau khi nghe được tin tức được đề cử, hắn không khỏi không kích động.

Dù sao có một số việc nếu hy vọng quá lâu một khi được thực hiện sẽ khó thể tránh khỏi cảm giác không kìm nén được.

– Cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Miêu, nói anh ấy đến đây một chuyến. Đồ Phấn Đấu đi ra khỏi phòng rồi nói với thư ký đang nói chuyện bên ngoài.

Thư ký đồng ý một tiếng, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện thoại, chợt có người nói: – Bí thư Đồ, có phải có chuyện gì vui cần chia xẻ với tôi không?

Miêu Dược Hổ lúc này cũng cực kỳ vui vẻ, gương mặt này làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Đồ Phấn Đấu nhìn gương mặt của Miêu Dược Hổ rồi cười ha hả nói: – Là chuyện tốt, chỉ là không phải chia xẻ, mà là cùng cộng hưởng.

Hai người nói rồi đi vào trong phòng, sau khi thư ký đi vào rót trà rồi đi ra, Miêu Dược Hổ cười ha hả nói: – Bí thư Đồ, à không, sau này phải là chủ tịch Đồ, kính mong sau này nếu công tác của tôi xuất hiện sai lầm thì ngài phê bình nhiều hơn.

– Anh đấy, thích làm những chuyện quái dị, sự việc này căn bản còn chưa có kết quả chính thức, có được hay không còn chưa nhất định. Đồ Phấn Đấu nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói với Miêu Dược Hổ.

Miêu Dược Hổ cười hì hì nói: – Bí thư Đồ, hội nghị thường ủy đã thông qua, hơn nữa tôi còn nghe nói phòng tổ chức tỉnh ủy đã nhanh chóng tiến hành đề cử với đơn vị trung ương, thượng cấp lại rất coi trọng ý kiến của tỉnh ủy, anh còn gì phải lo lắng nữa?

Đồ Phấn Đấu cười cười mà không nói gì thêm. Miêu Dược Hổ lại cười nói: – Lần này hội nghị thường ủy thật sự rất đặc sắc, bí thư Sầm quả nhiên là bí thư Sầm, tôi nghĩ rằng đã có vài người đập đầu vào tường sắt rồi.

Đồ Phấn Đấu nhìn bộ dạng cười vui hớn hở của Miêu Dược Hổ thì không khỏi cười nói: – Anh đấy, nói chuyện cần chú ý một chút, sau này tôi cũng không còn ở tại thành phố Linh Long, cũng không có người nói với anh. Bây giờ tôi nói thẳng, tôi không hy vọng nhìn thấy anh trong số những người bị bí thư Sầm phê bình.

– Bí thư Đồ, tôi cũng chỉ là nói với anh như vậy mà thôi, còn những người khác thì tôi căn bản tỏ ra rất cung kính. Miêu Dược Hổ nói đến đây thì khẽ hạ giọng: – Tôi vốn cho rằng sự kiện này cũng phải có chút tranh chấp, không ngờ bí thư Sầm chỉ sử dụng chút thủ đoạn nhỏ thì giải quyết xong sự việc.

– Cái này cũng không phải là vấn đề của chúng ta, chủ tịch Dược Hổ, bây giờ điều quan trọng của chúng ta chính là phải làm tốt công tác của mình, càng về sau này càng không nên làm cho bí thư Sầm phải xấu hổ. Đồ Phấn Đấu khoát tay áo trầm giọng nói.

– Điều này thì anh yên tâm, tôi biết mình nên làm gì bây giờ. Miêu Dược Hổ uống một ngụm trà rồi dùng giọng tự tin nói.

Hai người trò chuyện vài câu, Đồ Phấn Đấu cười nói: – Vài ngày nữa là đến tết, ngày mai tôi chuẩn bị đến nhà bí thư Sầm, anh nên đi cùng tôi, bí thư Sầm rất hài lòng với công tác của anh.

Miêu Dược Hổ tuy đã sớm có tính toán, thế nhưng lúc này nghe Đồ Phấn Đấu nói sẽ dẫn mình cùng đi đến nhà của bí thư Sầm, thế là không khỏi có vài phần kích động. Hắn biết rõ biểu hiện của Đồ Phấn Đấu như vậy căn bản là chuyện của mình cũng không là vấn đề.

Tuy Miêu Dược Hổ vào Đồ Phấn Đấu có quan hệ không tệ, thế nhưng làm trợ thủ cho người ta cũng sinh ra cảm giác rất ngột ngạt.

Làm một người cấp phó căn bản là không dễ dàng, vì quản ít chuyện, không có nhiều uy tín trong ban ngành, cấp dưới có khi không chịu nghe lời mình; nếu mình quản được nhiều thì lãnh đạo đứng đầu sẽ cho rằng mình có cử động không hay, có ý nghĩ với vị trí của lãnh đạo. Nếu muốn làm cấp phó đúng chỗ mà không việt vị thì căn bản là rất khó khăn. Sau vài năm công tác thì Miêu Dược Hổ cảm thấy có nổi khổ khó nói, bây giờ Đồ Phấn Đấu phải ra đi, hắn sao không nhịn được hưng phấn?

Hơn nữa bây giờ lại có nhiều người nói bí thư thị ủy Linh Long sẽ tiến vào ban ngành thường ủy, nếu như thật sự như vậy, biết đâu một vài năm sau hắn có thể vượt qua Đồ Phấn Đấu?

– Được, cần chuẩn bị thứ gì tôi sẽ đi sắp xếp. Biểu hiện của Miêu Dược Hổ làm cho Đồ Phấn Đấu không khỏi cười thầm, hắn khoát tay áo nói: – Dược Hổ, anh cũng không phải không biết tính tình của bí thư Sầm, anh càng cầm theo nhiều thứ thì bí thư càng mất hứng. Tôi nói cho anh biết, chúng ta lần này nên làm theo quy củ, tôi đã cho Tiểu Trúc sang bên kia sông mua vài cân cá chép sông đưa đến cho bí thư Sầm, anh ấy thích cá chép này.

– À, nếu bí thư Đồ không nói thì tôi căn bản là quá choáng váng đầu óc rồi. Miêu Dược Hổ nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo của Sầm Vật Cương mà không khỏi lạnh cả người.

Hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ nhắc đến Sầm Vật Cương, cũng không quên nhắc đến những người khác. Sau đó chuyện liên quan đến Vương Tử Quân cũng trở thành chủ đề của hai người bọn họ.

– Cũng nên đi sang thăm hỏi chủ tịch Vương một chuyến, tuy anh ấy có ý kiến phản đối; thế nhưng theo chỉ thị của bí thư Sầm, tôi cũng nên báo cáo công tác với anh ấy nhiều hơn. Đồ Phấn Đấu khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi dùng giọng tự đắc nói.

Miêu Dược Hổ nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi có chút ghen ghét, nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả nói: – Bí thư Đồ, đây là anh lòng dạ rộng lớn, nếu như tôi cũng không nên đến làm gì để sinh phiền.

– Có nên chuẩn bị thứ gì cho anh ấy không? Miêu Dược Hổ thấy Đồ Phấn Đấu không nói lời nào thì hỏi.

– Tùy tiện đưa theo vài thứ là được, anh cũng nên đi theo tôi, chúng ta không trông cậy gì vào anh ta, chỉ là chút lễ tiết mà thôi. Đồ Phấn Đấu lấy cắt móng tay ra giọt giũa móng tay của mình rồi thuận miệng nói.