Chương 1813: Tay của anh duỗi quá dài.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cố Tắc Viêm bay bổng đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, những ngày qua cuộc sống của hắn rất thoải mái, không những cảm thấy thoải mái vì công tác của mình ở nhiệm kỳ mới, còn cảm thấy hưng phấn vì sự khó chịu của Vương Tử Quân.

Tuy Vương Tử Quân vẫn biểu hiện cực kỳ trôi chảy, thế nhưng Cố Tắc Viêm cảm thấy người này chỉ đang gắng gượng mà thôi. Vương Tử Quân có thể làm được gì? Người này cực kỳ yếu ớt ở phương diện nhân sự, thế nhưng phương diện nhân sự mới là quan trọng nhất trong thiên hạ.

Tin chắc chỉ cần điều chỉnh cán bộ nhiệm kỳ mới lần này được thông qua, như vậy lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân sẽ giảm xuống rất mạnh, cục diện ngang hàng với bí thư Sầm ở trong Mật Đông sẽ không còn.

– Ha ha, trưởng phòng Uông, tôi đang nghĩ lát nữa sẽ đi gặp ngài, không ngờ vừa nghĩ đến đã gặp, căn bản là hai chúng ta có duyên phận rất mạnh. Cố Tắc Viêm ngẩng đầu thì thấy Uông Thanh Minh đang cầm theo một quyển sổ nhỏ đi phía trước. Hắn tuy không phục Uông Thanh Minh, thế nhưng bây giờ Uông Thanh Minh là người chạm tay có thể phỏng, căn bản không nên đắc tội.

Uông Thanh Minh cũng không ngờ chính mình lại gặp mặt Cố Tắc Viêm ở nơi này, thế nên chỉ sững sốt giây lát rồi cười nói: – Chào chủ tịch Cố.

– Anh đây muốn báo cáo công tác với bí thư Sầm sao? Cố Tắc Viêm đã biết rồi vẫn cố gắng dò hỏi.

Uông Thanh Minh cười cười nói: – Đúng vậy, nhưng tôi cũng đang muốn báo cáo cho bí thư Văn trước, sau đó mới đến phòng bí thư Sầm, chủ tịch Cố cũng đến báo cáo công tác sao?

– Đây thật sự chỉ là trùng hợp, tôi đến báo cáo công tác với bí thư Sầm. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì kéo tay của Uông Thanh Minh rồi nói: – Trưởng phòng Uông, anh em kính nhờ anh vài chuyện, cũng không làm khó anh đấy chứ?

Uông Thanh Minh không thích người ta níu kéo mình, thế nhưng lúc này Cố Tắc Viêm không phải là người thường, dù hắn không thích thì cũng không dám nói ra: – Chủ tịch Cố, anh cứ khách khí rồi, tôi chỉ là tiện tay mà thôi.

Uông Thanh Minh nói khách khí như vậy nhưng Cố Tắc Viêm căn bản không lĩnh tình. Hắn nghĩ đến sự việc mà mình long trọng lên tiếng chỉ là người ta tiện tay làm ra, hắn chợt có chút không thoải mái. Thầm nghĩ tôi và anh cấp bậc ngang nhau, anh giả vờ mạnh mẽ cái quái gì? Rõ ràng chỉ là cố gắng ra vẻ mà thôi.

Cố Tắc Viêm thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì lại biểu hiện mỉm cười thân mật nói: – Ha ha, tốt, vậy thì quá tốt, cảm tạ anh Uông.

Hai người cùng nhau lên lầu, Cố Tắc Viêm chợt nói: – Trưởng phòng Uông, lần này anh ra tay thật sự làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Anh có biết không, phía ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi có vài vị phó thư ký trưởng được điều chỉnh, hôm nay bọn họ đã kéo đoàn thể đến báo cáo công tác với lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh.

Uông Thanh Minh có chút sững sốt, cũng không ngờ có chuyện như vậy xảy ra. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: – Chủ tịch Cố, tôi cảm thấy nên giáo dục một chút với những chuyện thế này, tuyệt đối không nên để cho nó tiếp tục diễn ra.

– Đúng vậy, vẫn là trưởng phòng Uông đứng cao thấy xa, nhưng tôi đến quá nhanh, cũng không biết bây giờ có kết quả gì rồi.

Uông Thanh Minh không nói gì thêm, tuy hắn có thể thấy vài phần hả hê trên mặt Cố Tắc Viêm, thế nhưng hắn không biết vì sao mình lại có vài phần lo lắng.

Đây là sao vậy? Mình sao lại có chút lo lắng như thế? Uông Thanh Minh lắc đầu nặng nề, hắn cảm thấy mình thật sự là buồn lo vô cớ, những chuyện này có liên quan gì đến mình, chính mình cần gì phải lo lắng?

Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Văn Thành Đồ. Thực tế hắn tình nguyện đi đến phòng làm việc của bí thư Sầm hơn, nhưng khi hắn gọi điện thoại cho Sầm Vật Cương, khi đó Sầm Vật Cương yêu cầu hắn nên đến găp Văn Thành Đồ. Mặc dù thật lòng hắn cũng không sảng khoái gì, thế nhưng hắn hiểu ý của bí thư Sầm, cũng biết mình không từ chối được, thế cho nên cũng đến tìm Văn Thành Đồ.

Thư ký của Văn Thành Đồ giống như đã được phân phó sẵn, khi Uông Thanh Minh đi đến thì nhanh chóng đưa vào trong phòng của Văn Thành Đồ. Văn Thành Đồ cực kỳ nhiệt tình với Uông Thanh Minh, vừa vào cửa thì đã cười nói: – Trưởng phòng Uông, hôm nay tôi vừa đi làm thì đã nghe tiếng chim khách, thì ra hôm nay có khách quý đến nhà.

– Bí thư Văn, tôi cũng không phải là khách quý gì cả, ngài nghe thấy tiếng chim khách có thể là vì có chuyện tốt sắp kéo đến. Uông Thanh Minh ngồi xuống đối diện với Văn Thành Đồ, hắn nhìn Văn Thành Đồ đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn làm việc, thế là không khỏi có chút không thoải mái.

Dù sao thì trước đó vị trí này phải dành cho hắn.

Nhưng sự thật chứng minh chiếc ghế kia không phải của hắn.

Sau khi cười cười thì Uông Thanh Minh trầm giọng nói với Văn Thành Đồ: – Bí thư Văn, hôm nay tôi đến muốn báo cáo với ngài về công tác trong nhiệm kỳ mới lần này.

Văn Thành Đồ khoát tay áo nói: – Cái gì mà báo cáo hay không? Hai chúng ta cũng không phải là người ngoài, phải nói là thương lượng một chút thì hay hơn.

Văn Thành Đồ nói rất khách khí, bộ dạng thành thật với Uông Thanh Minh. Nhưng hắn càng như vậy thì Uông Thanh Minh càng cảm thấy không như vậy. Dù sao thì Văn Thành Đồ cũng là phó bí thư chuyên trách, là lãnh đạo của hắn, dù hắn có không thoải mái thì cũng phải chịu đựng mà thôi.

Khi Uông Thanh Minh chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại trên bàn làm việc của Văn Thành Đồ chợt vang lên. Văn Thành Đồ cười cười với Uông Thanh Minh rồi nhấc điện thoại lên nói: – Tôi là Văn Thành Đồ.

Trong điện thoại không biết vang lên câu nói gì mà Văn Thành Đồ có chút ngạc nhiên, sau đó cười nói biết rồi, cuối cùng khẽ cúp điện thoại.

Uông Thanh Minh có một xúc động muốn biết nội dung cuộc điện thoại của Văn Thành Đồ, thế nhưng hắnn biết Văn Thành Đồ sẽ không nói cho mình biết.

– Bí thư Văn, đây là phương án mới của phòng tổ chức tỉnh ủy, kính mong ngài xem qua. Uông Thanh Minh đưa cho Văn Thành Đồ phương án mới được chỉnh sửa, thực tế thì nó cũng không thay đổi gì nhiều, nếu như muốn nói rõ ràng nhất thì chỉ là sự thay đổi liên quan đến Triệu Hiểu Bạch.

Vương Tử Quân từ chối lời đề nghị điều động với Triệu Hiểu Bạch, thế nên bây giờ Triệu Hiểu Bạch vẫn là cán bộ cấp phòng, nếu là điều động cán bộ cấp cục thì phòng tổ chức tỉnh ủy không cần quá quan tâm.

Văn Thành Đồ tiếp nhận văn kiện, hắn cũng không xem ngay mà khẽ nói: – Trưởng phòng Uông, vừa rồi tôi nghe nói có vài vị phó thư ký trưởng đến phản ánh vấn đề với chủ tịch Vương phải không?

– À, có chuyện vậy sao? Uông Thanh Minh tuy đã nghe từ miệng Cố Tắc Viêm thế nhưng vẫn biểu hiện rất ngạc nhiên.

Văn Thành Đồ khẽ cười mà cũng không nói rõ ràng.

Văn Thành Đồ không lên tiếng, Uông Thanh Minh cũng giả vờ như không biết.

Văn Thành Đồ mở phương án ra xem và khẽ đặt lên bàn, sau đó dùng giọng đề nghị nói: – Trưởng phòng Uông, các ban ngành khác cũng có sự thay đổi, phòng tổ chức các anh cũng nên có sự điều động, như vậy mới có tác dụng làm tấm gương dẫn đầu, anh nói xem có đúng không?

Tác dụng làm tấm gương dẫn đầu? Uông Thanh Minh nghe Văn Thành Đồ nói thì hiểu vấn đề, đây là Văn Thành Đồ muốn đưa tay vào trong phòng tổ chức tỉnh ủy, mà hắn cảm thấy rất phẫn nộ với điều này.

Dù sao Uông Thanh Minh cũng là lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn không hy vọng có người nhúng tay vào thế lực của mình. Nhưng trước đó Sầm Vật Cương yêu cầu hắn đến báo cáo công tác với Văn Thành Đồ, thế nên hắn áp chế cảm giác không thoải mái của mình: – Bí thư Văn ngài nói rất đúng, phòng tổ chức cũng cần phải có điều chỉnh trong nhiệm kỳ mới lần này.