Chương 1736: Một lớp lên, một lớp xuống(Trung).

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cậu nghe điện thoại đi, tôi ra ngoài nghênh đón. Lỗ Đỉnh Thành nhanh chóng đi ra cửa, lúc này phó chủ tịch thường ủy Vưu Kim Đỉnh sải bước đi vào, cơ thể mập mạp to lớn làm cho người ta sinh ra cảm giác tràn đầy lực lượng.

Khi thấy Vưu Kim Đỉnh thì Lỗ Đỉnh Thành nhanh chóng tiến lên nghênh đón: – Chủ tịch Vưu, những ngày qua ngài đã liên tục chiếu cố, ngay cả toi cũng cảm thấy có chút đau lòng, khi nào gặp mặt bí thư Đồ thì tôi sẽ nói cho anh ấy vài lời, nào có được một người trợ thủ như anh.

– Ha ha, anh Lỗ cũng không phải không biết tính tình của bí thư Đồ, nói như vậy cũng như không mà thôi. Vưu Kim Đỉnh lúc này căn bản không còn bộ dạng cực kỳ chú ý giống như đứng bên cạnh Đồ Phấn Đấu, nhìn qua càng có phong thái lãnh đạo hơn cả Đồ Phấn Đấu.

Lỗ Đỉnh Thành cười ha hả nói: – Chủ tịch Vưu ngài là người có cảnh giới cao, tôi cảm thấy tất cả công nhân viên chức trong công ty của mình chỉ cần học được một nửa tinh thần của ngài, như vậy tôi là giám đốc cũng có được nhiều tiền hơn.

Hai người nói cười vài câu rồi đi vào trong phòng.

Căn phòng này cũng không phải quá lớn thế nhưng sắp xếp cực kỳ tinh xảo, đồ sứ trắng nõn càng thêm đẹp đẽ dưới ánh đèn, những nhân viên phục vụ yểu điệu xinh đẹp càng nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn.

– Chủ tịch Vưu, mỗi ngày ngài đều vội vàng công tác, ngay cả những người như chúng tôi nhìn vào cũng cảm thấy ngài quá khổ cực rồi. Tôi cũng không nói những lời gì khác, bây giờ kính ngài một ly, cũng mong muốn được học tập nhiều điều. Lỗ Đỉnh Thành nâng ly rượu lên cười nói với Vưu Kim Đỉnh.

Vưu Kim Đỉnh căn bản bảo trì thái độ cực kỳ tôn trọng Lỗ Đỉnh Thành, khi Lỗ Đỉnh Thành nâng ly lên thì hắn cũng nâng ly cạn chén.

Sau khi uống vào bụng vài ly rượu thì bầu không khí trong phòng trở nên vui vẻ hơn. Lỗ Đỉnh Thành nâng ly rượu nói: – Chủ tịch Vưu, lần này tôi cực kỳ cảm tạ anh, nếu như không phải là anh, chi rsowj lần này tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi sẽ té ngã rất đau.

– Giám đốc Lỗ, hai người chúng ta kết giao nhiều năm, Vưu Kim Đỉnh tôi là hạng người gì thì không phải anh không biết. Anh em gặp nạn thì tôi nào dám khoanh tay đứng nhìn? Vưu Kim Đỉnh cười hì hì dùng giọng đắc ý nói.

Lỗ Đỉnh Thành mặc dù có chút không thoải mái với biểu hiện của Vưu Kim Đỉnh, thế nhưng lão vẫn cố gắng tỏ ra thật sự vui vẻ. Sau khi cười cười vài tiếng thì lão khẽ nói: – Chủ tịch Vưu, tôi nghe nói ở Thành Bắc có một mảnh đất sắp bán đấu giá có phải không?

Vưu Kim Đỉnh gật đầu nói: – Đã có chỉ thị như vậy, tập đoàn Đỉnh Duyệt các anh có hứng thú với khu đất đó sao?

– À, chúng tôi chuẩn bị tranh thủ khu đất này. Lỗ Đỉnh Thành cười cười dùng giọng cực kỳ tự tin nói.

– Anh Lỗ là người có khả năng ở Linh Long, chỉ là những thứ anh muốn có được, căn bản không thể không lọt vào trong tay. Vưu Kim Đỉnh cười cười dùng giọng tràn đầy ẩn ý nói.

– Đây cũng không phải nhờ vào sự giúp đỡ của ngài sao? Lỗ Đỉnh Thành nói rồi cười: – Nhưng lần này tôi tuyệt đối không làm cho ngài phải khó xử.

]Vưu Kim Đỉnh uống vào một ngụm rượu rồi mới nói: – Cũng không phải có gì khó xử, tôi cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn sắp tới họ Vương kia tuyệt đối không gây phiền toái cho thành phố Linh Long chúng ta. Người này vừa mới đụng đầu vào tường, phái ra một tổ điều tra xuống Linh Long khua chiêng gióng trống, thế nhưng không có kết quả đành xám xịt quay về.

– Hừ hừ, hôm nay mở hội nghị thường ủy và bí thư Đồ tỏ ra rất vui, vì chuyện này mà bí thư Đồ đã nói hơn nửa giờ. Yêu cầu ban ngành thành phố Linh Long không phụ lòng coi trọng của bí thư Sầm, đẩy mạnh kinh tế Linh Long tiếp tục tiến lên.

Lỗ Đỉnh Thành cười cười nói: – Bí thư Đồ cũng rất tức giận, bây giờ cũng nên phát tiết một chút.

– Đúng vậy, mà họ Vương kia cũng rất đáng giận, chuyện của bí thư Đồ đã được xác định, không ngờ lại bị đâm một đao, đúng là con bà nó. Vưu Kim Đỉnh mở miệng mắng tuy có bộ dạng cực kỳ khí thế và công chính, thế nhưng Lỗ Đỉnh Thành là người hiểu rõ vấn đề, nguyên nhân của điều này là vì Vưu Kim Đỉnh sắp tiến lên theo chân của Đồ Phấn Đấu, thế nhưng bây giờ căn bản là không có chuyện gì biến hóa.

– Tôi nghe nói người kia cực kỳ có cá tính, anh nghĩ xem người ta sẽ còn ra tay nữa không? Lời nói của Lỗ Đỉnh Thành làm cho Vưu Kim Đỉnh không khỏi nở nụ cười vui vẻ thêm: – Anh Lỗ, nếu là sự việc này đặt lên người anh, anh có thể biết rõ tình huống này làm mình không thể làm mà vẫn cố gắng ra tay không?

– Tôi tất nhiên là không làm. Lỗ Đỉnh Thành uống một hớp nước rồi nói: – Nhưng người kia không phải là người thường.

– Không phải người thường thì làm được gì? Anh ta không phải thằng ngu, tôi tin tưởng sau chuyện này thì phải hiểu ra vấn đề, dù bản thân có lợi hại thế nào thì tiến lên cũng đụng đầu vào đinh mà thôi. Vưu Kim Đỉnh cười cười rồi khoát tay nói: – Đừng nói ra những lời như vậy, hãy nói ra những tính toán của anh đi.

– Chủ tịch Vưu, tôi cảm tạ hảo ý của anh, thế nhưng lúc này thật sự không cần anh hao tâm tổn trí, tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng tôi biết thị ủy cần tiền để làm việc lớn, cho nên chúng tôi sẽ cố gắng ném ra tất cả sức lực của mình, tôi chuẩn bị tăng giá những khu đất kia.

Vưu Kim Đỉnh có chút sững sốt, hắn nhìn bộ dạng chăm chú của Lỗ Đỉnh Thành, biết là đối phương không nói đùa. Nhưng bây giờ giá nhà đất đã quá đắt, nào có chuyện rẻ gì cho cam? Trong đầu Vưu Kim Đỉnh lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến mức giá nhà đất hiện tại.

Vưu Kim Đỉnh chỉ vào Lỗ Đỉnh Thành rồi nói: – Anh Lỗ, anh quả nhiên không phải là người thường. Đúng rồi, tôi nghe nói tất cả những khu đất chung quanh khu đất kia đã thuộc về tập đoàn Đỉnh Duyệt rồi có phải không?

– Cám ơn chủ tịch Vưu đã giúp đỡ công ty của tôi, chúng tôi chuẩn bị xây dựng khu dân cư cao cấp ở tỉnh Mật Đông, xem như là lễ vật tặng cho thị ủy Linh Long.

Vưu Kim Đỉnh gật đầu nói: – Tôi tin tưởng bí thư Đồ sẽ rất hưng phấn với lễ vật của anh.

Hai người trò chuyện với nhau một lúc, chai rượu đã hết hơn phân nửa. Hai người cũng không phải hạng tham rượu, sau khi cảm thấy đã đủ độ thì không tiếp tục mời rượu lẫn nhau.

– Chủ tịch Vưu, lúc này cũng không còn sớm nữ, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa… Lỗ Đỉnh Thành còn chưa nói hết lời thì thư ký Tiểu Tiêu đi vào. Tiểu Tiêu nhìn Vưu Kim Đỉnh rồi trầm giọng nói: – Chủ tịch Vưu, vừa rồi bí thư Đồ bên kia gọi điện thoại đến, nói là có hội nghị cần ngài tham gia.

– Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao còn mở hội nghị nữa? Vưu Kim Đỉnh có chút mất hứng, lúc này hắn thật sự không muốn đi họp hành gì cả.

– Tôi nghe thư ký Mã nói là tuyến tỉnh cực kỳ tán thưởng những thành tích mà chúng ta đạt được trong công tác xây dựng thành phố, thế nên tuyến tỉnh quyết định mở hội nghị về phương diện xây dựng đô thị ở Linh Long, chuẩn bị tiếp thu kinh nghiệm tiên tiến của Linh Long. Tiểu Tiêu lên tiếng làm cho Vưu Kim Đỉnh có chút sững sốt, sau đó cười nói: – Có biết ai đến tham gia hội nghị này không?

– Nghe nói đó là chủ tịch Vương. Tiểu Tiêu dùng giọng chú ý nói.

Ba chữ chủ tịch Vương làm cho Vưu Kim Đỉnh ngây cả người, gương mặt có vài phần men say chợt tan biến.

Vương Tử Quân đến, có phải vì hội nghị xây dựng đô thị lần này hay không? Nếu như Vưu Kim Đỉnh thật sự không có gì phải sợ thì đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng khi nghĩ đến chuyện kia thì hắn không khỏi cảm thấy bực mình.

Lỗ Đỉnh Thành nhìn bộ dạng của Vưu Kim Đỉnh, sau khi trầm ngâm giây lát thì nói: – Chủ tịch Vưu, có câu binh tới tướng đỡ nước đến đắp đê, Vương Tử Quân đến đây thì làm được gì? Không phải chỉ có thể mở miệng khen ngợi công tác của Linh Long thôi sao? Không có chuyện gì cả, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.

– Giám đốc Lỗ, vậy thì kính nhờ anh. Lúc này gương mặt Lỗ Đỉnh Thành mới bình thản hơn một chút.

– Chủ tịch, những ngày tới tôi chuẩn bị lắp đặt thiết bị cho phòng con trai, nghe nói tranh thư pháp của ngài rất đẹp, khi nào thì ngài tặng cho tôi một chữ, tôi cũng muốn treo trong nhà cho người ta hâm mộ. Hải Bác ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của hải bác, hắn đặt phần văn kiện còn chưa xem xong trong tay xuống bàn, sau đó nói: – Viết chữ thì đơn giản thôi, thế nhưng lại cần bàn về chuyện nhuận bút. Tôi cũng không đòi tiền của anh, anh chỉ cần để cho chị nhà nấu một bữa cơm là được, tôi nghe nói vợ anh nấu nướng rất ngon.

Sau khi nghe Vương Tử Quân khen thưởng khả năng nấu nướng của vợ mình, Hải Bác giống như tìm được tri âm, hắn cười ha hả nói: – Chủ tịch Vương, nếu bà nhà tôi biết ngài khen ngợi như vậy, còn không biết sẽ vui vẻ thế nào nữa. Thế này nhé, khi nào ngài có thời gian rảnh, tôi có thể đãi ngài bất cứ lúc nào.

– Một lời đã định, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không khiêm tốn khi dùng cơm ở nhà anh, tuyệt đối còn dẫn theo con sâu nhà tôi đi cùng. Vương Tử Quân nói rồi giống như nghĩ đến điều gì đó: – Con của anh bao nhiêu tuổi rồi? Khi nào thì cưới xin?

– Hai mươi bốn tuổi! Hải Bác nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vương Tử Quân thì gãi gãi đầu nói: – Năm xưa tôi kết hôn khá sớm.

– Ha ha ha, tôi cảm thấy như vậy rõ ràng là không muộn. Vương Tử Quân cười hai tiếng rồi khẽ nói: – Khi nào anh tổ chức hôn lễ cho con thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đi đón khách cho anh.

Hai người nói đùa vài câu, bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ sinh động. Vương Tử Quân căn bản khá hài lòng với chủ tịch Hải Bác, tuy thành phố Rừng Mật không có nhiều động tác lớn và liên tục như Linh Long, thế nhưng cũng không thiếu thành tích.

– Lãnh đạo, ngài sắp đi Linh Long mở hội nghị về phương diện xây dựng đô thị, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Hải Bác lấy ra gói thuốc chuẩn bị châm lửa, thế nhưng nghĩ đến tin tức hạn chế thuốc lá của Vương Tử Quân, thế là lại đặt vào trong túi.

Nếu như là người khác thì Vương Tử Quân sẽ nói hai câu khách khí, thế nhưng khi nhìn thấy Hải Bác thu hồi gói thuốc, hắn lại cười nói: – Hút ít đi một chút mới có lợi.

– Phương diện xây dựng đô thị ở Rừng Mật vẫn như trước, hơn nữa phần lớn chỉ là các căn hộ cho thuê, nếu như bây giờ đẩy mạnh xây dựng nhà cửa cũng không phải là dễ dàng gì. Hải Bác cau mày nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tương đối hiểu rõ công tác xây dựng đô thị ở thành phố Rừng Mật.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: – Xây dựng đô thị là công tác cần phải làm. Bây giờ mỗi phường trong thành phố đã có hơn năm mươi ngàn người, thậm chí có nơi là một trăm ngàn người, mật độ dân cư quá lớn nếu như không có phương thức quản lý hợp lý, chỉ sợ sẽ sinh ra những nhân tố bất ổn.

Hải Bác thừa nhận câu nói của Vương Tử Quân, thế nhưng có một số việc không phải mình nhìn thấy rõ thì có thể phổ biến được, dù sao thì ra tay cũng là bứt dây động rừng.

Hai người trầm ngâm giây lát, Hải Bác chợt chuyển chủ đề: – Chủ tịch, lần này tôi đến để phản ánh công tác nhất thể hóa Rừng Mật.

Vương Tử Quân không lên tiếng, tỏ ý cho Hải Bác nói tiếp.

– Thành phố Rừng Mật chúng tôi sẽ giúp đỡ mạnh mẽ nhất để phát triển phương án nhất thể hóa Rừng Mật, chúng tôi không những chú trọng hoàn cảnh, hơn nữa ở nhiều phương diện còn vượt qua khả năng và phạm vi đầu tư của chúng tôi.

– Thế nhưng phía thành phố Kim Hà căn bản càng không coi trọng phương án nhất thể hóa, những hạng mục đáng lý phải hoàn thành từ năm ngoái, thế nhưng đến bây giờ còn chưa có bất kỳ kết quả gì. Bây giờ phía thành phố chúng tôi căn bản có nhiều đồng chí tỏ ra oán hận, thậm chí còn có nhiều người cho ra những lời không hay.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ tình huống của phương án nhất thể hóa Rừng Mật, trước sau hắn cũng phái chuyên gia tiến hành đốc xúc phía Kim Hà, thế nhưng tình huống không được lý tưởng. Bí thư thị ủy Kim Hà là Lý Hanh Dư tuy tỏ thái độ rất tốt, thế hơn nữa mở miệng cực kỳ kiên quyết, thế nhưng lại không cho ra động tác gì khác.

Nếu anh cứ lên tiếng ép buộc, người ta sẽ cho ra một nhóm nan đề, bộ dạng còn nóng vội hơn cả anh.

– Tôi biết rồi, chuyện này còn phải nghĩ biện pháp, phương án nhất thể hóa Rừng Mật có liên quan đến bố cục kinh tế toàn tỉnh, chủ tịch Hải Bác dù có khó khăn lớn thì cũng phải đứng vững trước áp lực, làm tốt công tác của mình.

Hải Bác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân rồi gật đầu nói: – Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, thành phố Rừng Mật chúng tôi sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng nếu như chỉ có một mình thành phố Rừng Mật lo lắng cho phương án này, như vậy cuối cùng chỉ sợ phương án sẽ bị gác lại vô thời hạn.

Vương Tử Quân tiễn chân Hải Bác mà không khỏi nghĩ đến phương diện nhất thể hóa Rừng Mật. Phương án nhất thể hóa Rừng Mật có liên quan đến Rừng Mật và Kim Hà, bây giờ Rừng Mật tuy cực kỳ quan tâm thế nhưng nếu không có sự giúp đỡ của phía Kim Hà, phương án nhất thể hóa Rừng Mật không có tác dụng quá lớn.

Không thay đổi được tư tưởng thì thay người, Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hai bàn tay xiết chặt lại với nhau. Lý Hanh Dư đi rất gần Sầm Vật Cương, mình dễ dàng di chuyển người này khỏi thành phố Kim Hà như vậy sao?

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân không khỏi nhớ đến chủ tịch Lữ Nhạc Ngũ của thành phố Kim Hà, đây chính là vị chủ tịch được Đường Chấn Huy đề bạt lên. Khi Lý Hanh Dư được điều đến thành phố Kim Hà, chính mình nghĩ rằng người này có thể thúc đẩy phương án nhất thể hóa Rừng Mật, không ngờ người ngày càng ngày càng không phải đối thủ của Lý Hanh Dư ở Kim Hà. Bây giờ trong thành phố Kim Hà người này thậm chí còn không làm chủ được các công tác thuộc về mình.