Chương 1007: Một cây dao trên đầu cần phải nhẫn, nhịn được quá khứ mới là anh hào

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hôm nay Nguyễn Chấn Nhạc suất lĩnh những cán bộ lãnh đạo có liên quan ở thành phố Đông Bộ gồm hai vị chủ nhiệm văn phòng, bảo vệ môi trường, các vị trưởng phòng ban ngành vệ sinh và chủ nhiệm Lý đến hiện trường khu công nghiệp Lam Hà, hơn nữa đi theo còn có một đám phóng viên.

Đám phóng viên đều là những người có thể quản được, là người đến từ các tạp chí lớn ở thành phố Đông Bộ, là người sinh trưởng ở địa phương, không phải đến từ nơi khác. Nguyễn Chấn Nhạc nói cho đám phóng viên biết, hôm nay hắn dẫn theo một đám quan viên đến quan sát tình huống ô nhiễm ở khu công nghiệp Lam Hà, muốn cho mọi người thấy sự coi trọng cao độ của mình. Lúc này đám cán bộ tạo thành một ban ngành rất có lực, tiến hành xâm nhập điều tra tình huống ô nhiễm của dòng sông Lam Hà, vì muốn thẩm tra giải quyết vấn đề một cách triệt để mà không tiếc bất kỳ cái giá nào.

Sau khi sự kiện ô nhiễm sông Lam Hà được truyền thông đưa tin thì nhận được sự chú ý cao độ từ cao đến thấp. Nguyễn Chấn Nhạc là người chủ trì ở thành phố Đông Bộ cần phải cho ra quyết sách, cũng cần phải làm cho người bên ngoài biết rõ, chính mình cực kỳ coi trọng sự kiện này. Thế nên hắn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, đeo cà vạt chạy đến hiện trường ô nhiễm ngút trời, hôi thối nồng nặc mà chẳng mấy quan tâm, điều này thật sự tạo ra hiệu quả rất lớn. Nguyễn Chấn Nhạc còn đặc biệt giao cho thư ký nhiệm vụ mời phóng viên của đài truyền hình Đông Bộ, đưa theo máy ghi hình tốt nhất, hắn cường điệu:

– Phải yêu cầu bọn họ đưa các thiết bị chiếu sáng đến.

Hiện trường phỏng vấn nhất định phải là lộ thiên, đã có ánh sáng tự nhiên, điều này không khỏi làm cho thư ký cảm thấy buồn bực, vì sao lại phải mang theo cả thiết bị chiếu sáng? Nguyễn Chấn Nhạc nói, tốt nhất là phải làm cho chung quanh phát sáng, phải làm nổi bật một dòng sông Lam Hà đen đúa hôi thối lên màn hình tivi.

Chắc chắn trước kia Nguyễn Chấn Nhạc sẽ căn bản không biết nói những lời thế này, bây giờ hắn có thể đứng trước mặt mọi người và nói ra những lời như thế. Hắn nói với phóng viên tối nay sẽ khó thể ngủ được, vì nghĩ đến phương diện dòng sông Lam Hà bị ô nhiễm mà trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn là lãnh đạo đứng đầu thế nhưng thiếu quan tâm xem xét, thật sự phải xin lỗi nhân dân. Đài truyền hình là một đơn vị chân thành, phái ra hai đồng chí quay phim lão luyện, còn mang theo cả thiết bị chiếu sáng, thế cho nên vận chuyển khí tài rất vất vả. Sau khi sắp xếp trang thiết bị ra hiện trường, lại tiếp tục khổ sở xem xét, cuối cùng mới cho lên màn ảnh tivi một khung cảnh tuyệt vời. Bí thư Nguyễn xuất hiện với bộ dạng cực kỳ phấn chấn, khí độ bất phàm, bí thư mở miệng hiệu triệu cán bộ quần chúng phải hành động triệt để vì ô nhiễm, vừa có được núi vàng núi bạc vừa phải bảo vệ non xanh nước biếc.

Cuối cùng bí thư Nguyễn Chấn Nhạc mở miệng cường điệu:

– Cần phải chú trọng phương thức phát triển kinh tế, trong hoàn cảnh và tài nguyên năng lượng ngày càng khan hiếm, hoàn cảnh sinh thái ngày càng kém đi thì phương diện phát triển xanh luôn được chú ý cao độ. Ai vừa phát triển xanh sạch vừa đẩy mạnh kinh tế đi lên, như vậy người đó sẽ chiếm tiên cơ, sẽ có chuyền chủ động.

Nguyễn Chấn Nhạc rất hài lòng với đợt phỏng vấn lần này, hắn nói như vậy sẽ đẩy mạnh độ tin cậy của lãnh đạo với quần chúng. Trên thực tế thì mọi người đều hiểu rõ, hành động của hắn chỉ là biểu hiện một tư thái, lúc này hắn không phải làm việc gì lớn, chỉ là toàn lực ngăn cản những tiếng nói ồn ào từ bên ngoài.

Sông Lam Hà có bị ô nhiễm hay không thì Nguyễn Chấn Nhạc căn bản hiểu rất rõ. Ai là người khởi xướng? Hắn là lãnh đạo đứng đầu thì căn bản khó thể nào chạy thoát được. Lúc này từ trên xuống dưới đều chú ý, hắn không thể không nhanh chóng hành động, cố gắng ứng phó, phải có những hành động đủ lớn. Đây đều là những động tác cần phải có, nếu không có cách nào đáp lại, hắn căn bản khó thể nào trả lời được câu hỏi khó từ lãnh đạo tỉnh ủy.

Nguyễn Chấn Nhạc là người tham chính nhiều năm, hắn lại là người được chọn nối nghiệp cho một gia tộc ở thủ đô, thế nên kinh nghiệm công tác không phải là thứ mà đám quan viên bình thường có thể so sánh được. Dựa theo tố chất của mình, hắn biết rõ lúc này mình nên làm những gì. Có đôi khi anh phải làm những việc mà mình không muốn, hơn nữa anh phải làm cho nó càng thêm lớn mạnh, càng phải gióng trống khua chiêng, phải làm sao để diễn cho đủ, tất nhiên cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi. Sau khi anh biểu hiện thái độ kiên quyết và cực kỳ cố gắng, sau đó vì nhiều nguyên nhân khách quan, sự việc khó giải quyết này sẽ bị đẩy dời, người bên ngoài sẽ chú ý đến những phương diện khác. Khi đó anh có thể lén lút làm cho các hạng mục công tác có liên quan bị gác lại, bị làm nhạt, không giải quyết được gì, vì vậy mà mây đen tan biến, bóng tối bị đẩy lùi.

Nguyễn Chấn Nhạc là người công tác lâu năm trong quan trường, sao hắn không hiểu rõ thủ đoạn này cho được? Vì vậy Nguyễn Chấn Nhạc ở trường hợp công khai cho ra chỉ lệnh, yêu cầu công tác xử lý ô nhiễm được đẩy mạnh, còn biểu hiện tâm tư của mình ở sự kiện này, đó là cực kỳ quan tâm xử lý, giống như đã thực sự nắm bắt được sự việc.

Vương Tử Quân xem bản tin Nguyễn Chấn Nhạc đi thị sát khu công nghiệp Lam Hà, ngay lúc đó đã nghĩ thông suốt. Nguyễn Chấn Nhạc đang bày tỏ một loại tư thái của mình với công chúng. Với vị trí của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc này không nói như vậy thì sao được? Cũng không thể công khai tỏ thái độ, mặc kệ nó từ từ sẽ đến. Vì mọi người biết rõ dòng sông Lam Hà ô nhiễm như thế nào, nếu một chỉ lệnh của Nguyễn Chấn Nhạc đưa ra và tất cả mọi thứ được quay lại vị trí ban đầu, như vậy thì chẳng phải quá toàn diện rồi sao?

Nguyễn Chấn Nhạc này đã đi một nước cờ tốt, chỉ là không biết lấy ai làm vật hy sinh. Dù đã xa rời thành phố Đông Bộ một thời gian khá dài, thế nhưng trong lòng Vương Tử Quân vẫn liên tục lóe lên hình ảnh nhiều vị cán bộ nơi này.

– Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nở nụ cười vui vẻ nói:

– Quốc Lương, bây giờ có bận rộn gì không?

Triệu Quốc Lương nghe thấy Vương Tử Quân xưng hô mật thiết thì lên tiếng:

– Bí thư Vương, bây giờ ngài có rảnh để trò chuyện không?

Vương Tử Quân rất có cảm tình với viên thư ký trước kia của mình, hắn cười cười nói:

– Tôi đang rảnh, cậu cứ nói đi.

– Bí thư Vương, hôm nay tôi vô tình thấy chủ tịch Trình Hiểu Bình rời khỏi phòng làm việc của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, nhìn bộ dạng thật sự giống như mất hết hồn vía.

Triệu Quốc Lương là người rất mẫn cảm chính trị, tuy đây chỉ là một tin tức đơn giản, thế nhưng người hữu tâm nghe thấy lại có thể sinh ra nhiều liên tưởng từ đơn giản đến phức tạp.

Vương Tử Quân không thể nghi ngờ là một người hữu tâm như vậy, lúc này nghe Triệu Quốc Lương báo cáo, hắn đã hiểu điều mà Nguyễn Chấn Nhạc đang làm.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Nguyễn Chấn Nhạc trên tivi, hắn lắc đầu mà căn bản không nói gì, tiếp tục nghe Triệu Quốc Lương lên tiếng.

– Bí thư Vương, chiều này tôi đi đến phòng tài liệu kiểm tra về những văn kiện có liên quan đến khu công nghiệp Lam Hà, phát hiện tất cả văn kiện đều có chữ ký của chủ tịch Trình Hiểu Bình. Hơn nữa ngay cả trong hội nghị thường ủy Đông Bộ thì bí thư Nguyễn Chấn Nhạc cũng căn bản không cho ra bất kỳ chỉ thị gì liên quan đến khu công nghiệp Lam Hà.

Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ, địa vị của một người ở lại như Triệu Quốc Lương căn bản là ngày càng kém. Nhưng dù sao thì Vương Tử Quân để lại ở thành phố Đông Bộ khá nhiều thủ hạ, Triệu Quốc Lương tuy phát triển kém nhưng muốn biết được một việc gì đó thường khá dễ dàng.

Phản ứng của Triệu Quốc Lương căn bản chứng minh ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn chưa từng bỏ qua sự quan tâm đến Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng lúc này căn bản không khỏi bội phục vì những suy tính sâu xa của đối phương.

Người này dù căn bản không có khả năng ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng phương diện mưu mô và cao tay thì không kém bất kỳ ai, bản lĩnh ôm công chối bỏ trách nhiệm là cực kỳ đệ nhất, người như vậy mới là cao thủ trong quan trường.

– Quốc Lương, tôi biết rồi, cậu nếu không thích ở lại thành phố Đông Bộ, có thể đến đây giúp tôi, chỗ này của tôi còn thiếu một vị chủ tịch huyện.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thay đổi chủ đề.

– Bí thư Vương, bất cứ lúc nào tôi cũng chờ đợi sự triệu hoán từ ngài.

Triệu Quốc Lương nghe rõ sắp xếp của Vương Tử Quân thì trong lòng cảm thấy ấm áp.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và mắt đầu suy xét về những lời nói của Triệu Quốc Lương, xem ra trước kia Nguyễn Chấn Nhạc cũng có suy xét về tình hình và những tồn tại của khu công nghiệp Lam Hà, đã chuẩn bị đủ đường về, đến nổi bây giờ có thể thoải mái thoát thân.

Nếu Trình Hiểu Bình nhận lỗi từ chức, Nguyễn Chấn Nhạc sẽ đi ra thu thập cục diện, những hành động hiên ngang lẫm liệt như vậy biết đâu sẽ tạo ra cho đối phương chút danh tiếng.

Người này thật sự quá tinh quái.

– Bố à, chơi với con một lát đi.

Tiểu Bảo Nhi đã gần ba tuổi, nó mặc một chiếc quần yếm chạy đến lao vào lồng ngực Vương Tử Quân theo thói quen, sau đó hai bàn tay mập mạp ôm lấy cổ bố rồi dùng giọng làm nũng nói.

– Chơi cái gì đây bảo bối? Nói đi, bây giờ bố có thời gian rảnh!

Vương Tử Quân nhéo lên gương mặt con trai với lòng yêu thương vô hạn, hắn thả lỏng tâm thần nói.

– Chơi đoán chữ được không?

Hai ngày trước Chúc Vu Bình từ thành phố Tam Hồ đi đến có đưa đến cho Tiểu Bảo Nhi một đống đồ chơi, trong số đó có một món đồ chơi đoán chữ.

Từ sau khi có món đồ chơi này thì Tiểu Bảo Nhi chăm học hỏi coi nó làm bảo bối, mỗi ngày đều quấn lấy Tiểu Na và Mạc Tiểu Bắc để giải đố cho mình, sau đó lại tìm Vương Tử Quân để thách đố.

Vương Tử Quân căn bản ứng phó rất dễ dàng với trò chơi nhỏ này, nhưng hắn không làm như vậy. Mỗi ngày đều phải giả vờ phải mất rất nhiều sức lực, phải suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn cũng không đoán ra, phải nhờ Tiểu Bảo Nhi giải đáp. Mạc Tiểu Bắc cũng có tham gia, nàng dán một tờ giấy lên mặt Vương Tử Quân, bộ dạng buồn cười làm cho con trai liên tục cười ha hả.

Lúc này thấy con trai quấn lấy mình, Vương Tử Quân vui sướng đồng ý:

– Con trai ngoan, hôm nay nếu bố không đoán ra được, con nên thể theo yêu cầu của bố, không nên gián giấy lên mặt để bố làm người giấy, được không?

– Bố, thứ gì mà ban ngày đi được mà buổi tối không đi được? Thứ gì buổi tối đi được mà ban ngày không đi được?

Tiểu Bảo Nhi chợt ngồi thẳng người, nó dùng giọng chăm chú và nghiêm nghị nói.

Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ câu đố này, trước đó vài ngày thì Vương Tử Quân có thời gian rảnh, hắn đã lật sách xem qua đáp án một lần, thế là nhớ kỹ tất cả.

Nhưng Vương Tử Quân lại giả vờ như trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, thế nhưng vẫn chưa cho ra đáp án. Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng khó xử của bố, thế là nói lớn, nhờ mẹ ra dán giấy lên mặt bố.

Khi Vương Tử Quân đã làm đủ công tác chuẩn bị, đang định cho ra đáp án thì điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.

Chiếc điện thoại này căn bản là bí mật với đại bộ phận cán bộ thành phố La Nam, người biết được ít nhất phải trên cấp phó giám đốc sở, bây giờ là lúc tan tầm, gọi điện thoại có việc gì?

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi lấy điện thoại thì Tiểu Bảo Nhi nhanh chóng bò xuống khỏi đùi, nó nhấc điện thoại lên, dùng ngón tay mâp ấn nút nghe, sau đó dùng giọng trong trẻo nói:

– Alo, chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai? Muốn tìm Vương Tử Quân sao?

Người ở đầu dây bên kia cũng biết đó là Tiểu Bảo Nhi, thế là nói vài câu trêu chọc. Quả nhiên Tiểu Bảo Nhi đang định cầm điện thoại đưa sang cho Vương Tử Quân, thế nhưng lại dùng giọng khó hiểu nói:

– Đúng, cháu là Tiểu Bảo, ngài không tìm Vương Tử Quân mà tìm Tiểu Bảo sao?

– À, chào ông Đường, ngài chờ một lát, Vương Tử Quân sẽ lập tức đến nghe máy.

Tiểu Bảo Nhi di chuyển hai chân mập mạp, cũng không biết được cái gì khích lệ mà nhanh chóng chạy đến đưa điện thoại cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bị con trai chọc cười, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua số người gọi đến, sau đó cười nói:

– Chào bí thư Đường.

Người gọi điện thoại thật sự là Đường Cảnh Ung, sau khi nghe thấy Vương Tử Quân tiếp điện thoại thì hắn cười lớn nói:

– Tử Quân, con trai cậu thật sự rất thông minh, mới hơn hai tuổi mà đã đáng yêu như vậy rồi. Ngày nào đó cậu đưa cháu đến Sơn Viên, nhất định phải cho tôi được gặp nó mới được.

– Bí thư Đường, ngài cũng đừng khen tiểu tử này, bây giờ địa vị của nó trong nhà liên tục tăng tiến, vị trí đứng đầu của tôi đang lung lay sắp đổ rồi.

Con nhím cũng khen con mình láng bóng, chồn hôi cũng khen con mình thơm, điều này được biểu hiện cực kỳ tinh tế trên người những bậc làm cha làm mẹ trong nước. Đường Cảnh Ung là một người am hiểu sâu sắc nhân tình thế thái, thế nên việc khen ngợi một đứa bé chỉ là mở miệng vài cái mà thôi.

Dù biết Đường Cảnh Ung khen ngợi Tiểu Bảo Nhi cũng là vì mình, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy rất vui.

– Ha ha, điều này là tất nhiên rồi, tôi cũng là người ở trong thời đại như vậy mà.

Đường Cảnh Ung dùng giọng điệu của một người từng trải cười nói với Vương Tử Quân vài câu về kinh nghiệm với con cái. Sau đó thay đổi chủ đề:

– Tôi nhận được tin tức từ một người bạn, bí thư Nguyễn rất có thể sẽ đến thành phố Hồng Đảo nhận chức chủ tịch thành phố.

Vương Tử Quân từng một lần đi đến thành phố Hồng Đảo, khi đó còn công tác ở thành phố Đông Bộ và đến Hồng Đảo để kêu gọi đầu tư. Hắn rất hiểu về thành phố Hồng Đảo, vì nơi đó là thành phố cấp phó bộ, hơn nữa bí thư thị ủy kiêm nhiệm vị trí phó bí thư tỉnh ủy.

Nếu như Nguyễn Chấn Nhạc đến Hồng Đảo tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố, không những cấp bậc hành chính tăng tiến, hơn nữa còn có tương lại tương sáng đón chào. Tuy Vương Tử Quân không biết vị bí thư thị ủy thành phố Hồng Đảo đã bao nhiêu tuổi, thế nhưng tối đa thì hai ba năm nữa sẽ về hưu mà thôi.

Nguyễn Chấn Nhạc rõ ràng là một người mưu sâu tính xa, sắp xếp bố cục cũng không đơn giản như những gì người khác suy tính được.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân thầm sinh ra cảm giác không cam lòng. Chính hắn bố trí tất cả để chuẩn bị cho đối phương một đòn đau, thế nhưng không ngờ khi mà hành động của mình được áp dụng thì đối phương vỗ mông an toàn rời đi.

Đường Cảnh Ung cũng hiểu tâm tình của Vương Tử Quân, hắn cười cười nói:

– Tử Quân, người ta vốn cũng không phải đến vì tỉnh Sơn Nam, bây giờ bị ép phải bỏ đi thì căn bản là ngột ngạt lắm rồi.

– Có thể rời đi trong tình huống ngột ngạt thế này, hèn gì hắn được nhiều người coi trọng như vậy.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nở nụ cười nói.

Đường Cảnh Ung cười ha hả rồi thay đổi chủ đề:

– Tử Quân, nếu cậu ta phải đi thì cứ để cho đi, dù sao bây giờ cũng là thời điểm quan trọng của cậu, ổn định là được.

Đường Cảnh Ung nói gì thì Vương Tử Quân nghe và hiểu rõ, đối với một người đang trong trạng thái được đề bạt thì quan trọng nhất là phải ổn định. Chỉ cần ổn định không có vấn đề gì xảy ra, như vậy sẽ coi như giải được bài thi.

Lúc này Vương Tử Quân gặp phải tình huống như vậy, hắn còn chưa là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, có một số việc nếu phát sinh sẽ ảnh hưởng đến quá trình bổ nhiệm của hắn.

– Tôi hiểu rõ điều này.

Vương Tử Quân cười cười rồi trầm giọng nói.

– Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc đang cầu mong yên ổn, hắn sẽ không tiếp tục gây óối.

Đường Cảnh Ung dùng giọng cực kỳ tự tin nói, sau đó nói vài câu với Vương Tử Quân, hai người cúp điện thoại sau hơn mười phút trò chuyện.