Chương 1283: Tiến thì gà chó lên trời, lui thì tan đàn xẻ nghé.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dù cây cỏ mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật gốc rể, sau khi Vương Tử Quân đi vào Nam Giang, nếu như hắn chỉ là một tượng gỗ cho người khác thích làm gì thì làm, hoặc thế cục chính trị của Nam Giang yên tĩnh sóng sau vỗ sóng trước mà không phải tình huống gà bay chó chạy như lúc này, biết đâu hắn sẽ sống yên tĩnh hơn một chút.

Nhưng Vương Tử Quân là người thích làm việc độc hành, chưa nói đến chuyện không giống người thường, còn lấy xu thế không ai cản nổi để đứng vững bàn chân, càng làm cho người ta không thể tha thứ chính là hắn căn bản có danh tiếng và lực lượng mạnh mẽ. Lúc mới bắt đầu thì Vương Tử Quân căn bản đã là như vậy, biết đâu trong tương lai không xa trong lúc phân phối quyền lực ở tỉnh Nam Giang, ngoài hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, hắn có thể chiếm được miếng bánh to nhất? Khó trách đám người cộng sự luôn lau mắt mà nhìn hắn, đám người này không thể nào ngủ ngon, lo sợ bất an, vô tình biến hắn thành kẻ thù giả tưởng, căn bản đều muốn ra tay ngăn cản hắn ở mọi phương diện.

Nhưng lãnh đạo bình thường dù có đấu đá với nhau thế nào thì đơn giản cũng không sử dụng thủ đoạn cực đoan, dù sao thì giết địch một ngàn mà tổn hại năm ngàn cũng không hay ho chút nào. Vì vậy Vương Tử Quân xuất hiện mà Nam Giang cũng không xuất hiện tình huống khói thuốc súng nồng nặc, khác biệt là vẫn sóng yên biển lặng. Bây giờ thì ngược lại, Vương Tử Quân căn bản kiên trì người mình chọn ở sự kiện bổ nhiệm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, dù biết đó là hố sâu cũng cố gắng tiến lên, những người đang cực kỳ ghen ghét hắn sao không vỗ tay khen hay cho được?

Đối với một người bình thường, nếu không nhìn rõ một người thì căn bản chỉ bị nói là không có ánh mắt, thế nhưng đối với một người làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, căn bản là liên quan đến năng lực. Chưa nói đến những thứ khác, sau này nếu có người được đề cử, anh sẽ bị người ta nắm lấy chuyện cũ để công kích, anh còn chưa tỏ thái độ thì lập tức rơi xuống thế hạ phong, thậm chí thượng cấp cũng vì điều này mà bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành điều chỉnh vị trí của anh. Một vị trưởng phòng tổ chức căn bản là không có ánh mắt nhìn người, như vậy sao có thể làm tốt công tác của mình, tìm kiếm nhân tài cho thể chế?

Lưu Thành Lâm cũng không quá quen thuộc chuyện quan trường, thế nhưng hễ là những chuyện có liên quan đến quan trường thì hắn luôn chú ý và tỏ ra thận trọng. Với tâm tính kính sợ quan trường, hắn tất nhiên sẽ sợ chuyện này mang đến ảnh hưởng tiêu cực mặt trái cho trưởng phòng Vương. Lúc này Lưu Thành Lâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn không ngờ Vương Tử Quân vì muốn đẩy mình tiến lên mà chịu một gánh nặng lớn như vậy. Lúc này hắn chợt cảm thấy rất đau lòng.

Vốn Lưu Thành Lâm còn muốn đến gặp trưởng phòng Vương, hắn còn có chút do dự, nhưng lúc này hắn đã nhanh chóng hạ quyết tâm. Hắn cũng không còn tâm tư uống rượu, sau khi nói vài chuyện cũ với các bạn học, hắn nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Lưu Thành Lâm biết khá rõ vị trí của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn leo lên một chiếc taxi, sau đó nói vị trí cần đến, cuối cùng khẽ mở cửa sổ xe.

Tuy Nam Giang ở phương nam nhưng lúc này đã đến cuối năm, bầu không khí vẫn rất lạnh. Gió lạnh thấu xương thổi vào trong xe làm cho nhiệt độ trong xe chợt hạ thấp, tài xế có chút không vui, nhưng khi nhìn gương mặt rầu rĩ của Lưu Thành Lâm, hắn đành phải không nói gì.

Lưu Thành Lâm được gió lạnh gột rửa, hắn đã giảm bớt đi vài phần men say. Mặc dù cơ hội tiếp xúc với trưởng phòng Vương là không nhiều, thế nhưng hắn căn bản bội phục sát đấu với vị lãnh đạo trẻ tuổi này. Chưa nói đến phương diện gì khác, Vương Tử Quân căn bản là người không quản vinh nhục của mình trong sự kiện điều động nhân sự tiến lên vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, dám cổ vũ và động viên một tên lính quèn như Lưu Thành Lâm, rõ ràng là lãnh đạo có phong thái lớn.

[CHARGE=3]Hơn nữa khi vị lãnh đạo này đi đến thì giống như rót một luồng gió mát vào quan trường Nam Giang, làm cho tỉnh Nam Giang biến đổi khá lớn. Một người tương lai vô hạn như vậy, Lưu Thành Lâm sao có thể nhẫn tâm vì chuyện của mình mà làm tổn thương lãnh đạo? Nhưng đến lúc này thì hắn làm được gì cho Vương Tử Quân đây?

Lúc mới bắt đầu leo lên xe đi tìm trưởng phòng Vương thì Lưu Thành Lâm căn bản là tràn đầy nhiệt huyết, thế nhưng lúc này tâm tình của hắn dần bình tĩnh trở lại. Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn chợt có một ý nghĩ.

Chỉ cần mình làm như vậy thì áp lực của trưởng phòng Vương sẽ biến mất, mặc dù như vậy có chút không muốn, thế nhưng hắn không thể vì tư lợi bản thân mà để mặc trưởng phòng Vương phải khổ sở.

Mười phút sau xe dừng bên ngoài văn phòng tỉnh ủy, Lưu Thành Lâm thanh toán tiền xe, sau đó cất bước đi về phía văn phòng của phòng tổ chức. Hắn rất ít khi đến văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng đã đến phòng làm việc của Vương Tử Quân một lần, thế cho nên cũng khá quen việc dễ làm. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy một cảm xúc hy sinh bi tráng, vì vậy bây giờ hắn đến khu văn phòng đầy uy nghiêm này mà căn bản không còn chút sợ hãi.

Cửa phòng làm việc của Du Giang Vĩ mở rộng, lúc này Du Giang Vĩ giống như đang xem văn kiện. Lưu Thành Lâm nhanh chóng đi vào rồi dùng giọng cung kính nói: – Trưởng ban Du, tôi là Lưu Thành Lâm của công ty xe hơi Đông Hồng, tôi muốn gặp trưởng phòng Vương, xin hỏi bây giờ trưởng phòng Vương có rảnh không?

Khi Lưu Thành Lâm đi vào thì Du Giang Vĩ đã nhận ra ngay. Hắn là thư ký cho Vương Tử Quân, hắn căn bản là người có thính giác linh mẫn nhất với mọi chuyện đang diễn ra. Hắn cũng biết rõ nội dung của hội nghị thường ủy tỉnh ủy, bây giờ có nhiều người đang muốn chờ xem trưởng phòng Vương bị người ta chê cười.

Có người nói trưởng phòng Vương lúc này nói quá vẹn toàn, Triệu Hòa Duyệt những năm qua thật sự như một tên cướp ở công ty xe hơi Đông Hồng, mãi mà vẫn trơ mắt nhìn công ty lụn bại. Người tài giỏi như vậy còn thúc thủ vô sách, anh nói xem một vị trợ lý giám đốc có thể làm cho xí nghiệp khởi tử hồi sinh, sống động một lần nữa hay không? Căn bản là rất khó có thể.

Nhưng một sự việc căn bản là nhìn thấy quá thấu đáo dễ dàng như thế lại được Vương Tử Quân nói lời cam đoan, kiên định đẩy Lưu Thành Lâm tiến lên, cho rằng đối phương nhất định sẽ làm sống dậy công ty xe hơi Đông Hồng.

Nhìn lầm người căn bản là không đáng sợ, điều quan trọng là sự việc này có lực ảnh hưởng và thế cục khó thể vãn hồi. Theo lời một viên cán bộ có quan hệ không tệ với Du Giang Vĩ trong cơ quan thì rõ ràng lần này trưởng phòng Vương đang tiến hành một việc cực kỳ nguy hiểm.

Ai có thể khẳng định Lưu Thành Lâm này có thể một tay thay đổi càn khôn? Đến khi đó không những ảnh hưởng đến uy tín của trưởng phòng Vương ở Nam Giang, quan trọng là nhất định sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của lãnh đạo cao tầng với trưởng phòng Vương. Không biết rõ con người, chỉ điểm lung tung, đây chính là điều tối kỵ với một vị lãnh đạo.

Vì sự kiện này mà Du Giang Vĩ mãi không vui, trưởng phòng Vương vốn là người phát triển rất tốt ở Nam Giang, vì sao vì một người như Lưu Thành Lâm mà lại để xảy ra hiện tượng thế này? Quan trường thường là như vậy, lãnh đạo gặp chuyện không may thì thư ký căn bản khó tránh khỏi số kiếp. Dù thư ký căn bản không liên quan, thế nhưng không có bao nhiêu người sẽ tin dùng hắn. Nói một câu khó nghe thì sau khi trở thành thư ký, hắn đã là người của người khác, gà chó lên trời cùng nhau sung sướng. Thế nhưng cũng có một ngày nào đó anh bị người ta cho ra rìa, đau khổ tan đàn xẻ nghé. Tất nhiên tất cả mọi thứ có liên quan mật thiết đến lãnh đạo của mình.

Vì vậy khi Lưu Thành Lâm đi vào trong phòng thì Du Giang Vĩ giả vờ như không nhìn thấy, mãi đến khi Lưu Thành Lâm lên tiếng thì hắn mới ngẩng đầu lên nhìn. Du Giang Vĩ căn bản không dám tự tiện quyết định với Lưu Thành Lâm, dù sao thì Lưu Thành Lâm cũng không phải là người thường, là người được trưởng phòng Vương đề cử làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Du Giang Vĩ cười nói: – Giám đốc Lưu, anh chờ một chút, tôi đi xem trưởng phòng Vương thế nào.

Du Giang Vĩ mỉm cười rồi rời đi, Lưu Thành Lâm mơ hồ người kia có chút cảm xúc với mình, giống như có chút địch ý với mình. Một phút sau Du Giang Vĩ quay về, hắn nói với Lưu Thành Lâm: – Giám đốc Lưu, ngài đến rất đúng lúc, trưởng phòng Vương đang có thời gian. Nhưng hai mươi phút sau trưởng phòng Vương sẽ tham gia một hội nghị, anh nên nhanh chân lên.

– Cám ơn, tôi biết rồi. Lưu Thành Lâm khẽ gật đầu rồi cùng Du Giang Vĩ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hắn đi vào trong phòng của Vương Tử Quân, cũng không thấy lãnh đạo đang xem xét văn kiện như thường.

Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi phơi nắng trên ghế sa lông, khi thấy người đi vào thì vẫy tay với Lưu Thành Lâm: – Thành Lâm, anh đến rất đúng lúc, tôi vừa định pha chút trà hưởng thụ hương vị, bây giờ có anh thì san sẻ được một nửa.

Lưu Thành Lâm nghe lời mời của Vương Tử Quân, hắn có chút do dự, sau đó vẫn ngồi xuống. Lúc này Du Giang Vĩ cũng đi đến châm trà cho Lưu Thành Lâm.

Nghỉ ngơi bên cạnh cửa sổ chính là một thói quen gần đây của Vương Tử Quân, coi như cũng có được chút thời gian rảnh rỗi.

– Thành Lâm, đã có kết quả rồi, tôi định ngài mai sẽ trò chuyện với anh, bây giờ anh đến thì căn bản đúng lúc quá. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: – Trà này pha vừa đủ độ, nên uống lúc còn nóng, nếu không hương vị sẽ nhạt đi mất.

Lưu Thành Lâm nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân, lời nói đã có sẵn trong đầu chợt khó ra khỏi miệng. Lúc này người ngồi bên cạnh hắn giống như không phải là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng không phải là thượng cấp của hắn, lại giống như một người bạn bè bình thường.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong đầu Lưu Thành Lâm, mặc dù trưởng phòng Vương tỏ ra bình tĩnh tự nhiên nhưng chính hắn thì khó thể nào yên tâm thoải mái được.

– Trưởng phòng Vương, tôi muốn báo cáo với ngài một chuyện. Lúc bắt đầu thì Lưu Thành Lâm cảm thấy giọng nói của mình có vài phần đông cứng, nhưng sau đó hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: – Trưởng phòng Vương, tôi căn bản cực kỳ cảm kích vì ngài đã nâng đỡ, thế nhưng…nhưng tôi căn bản không thể làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.

Vương Tử Quân không ngờ Lưu Thành Lâm nóng lòng đến tìm mình là vì điều này, hắn đưa mắt nhìn Lưu Thành Lâm, gương mặt cực kỳ nghiêm túc.

[CHARGE=3]

Lưu Thành Lâm có chút nghẹn lời, giống như đã đến nước này thì căn bản không còn dư âm quay về. Hắn chợt nói tiếp: – Trưởng phòng Vương, tôi…Tôi có một người bạn đang công tác ở nước Pháp cho ra lời mời, nói tôi đến công ty của anh ấy làm phó giám đốc, đãi ngộ là rất cao, nhưng lại có cổ phần, thế nên tôi đã đồng ý. Thật xin lỗi vì đã phụ lòng tín nhiệm của ngài.

Vương Tử Quân uống trà mà không nói lời nào. Câu nói của Lưu Thành Lâm rõ ràng đã được trải qua suy tính sâu xa, nhưng ánh mắt của đối phương có vài phần không ổn định, Vương Tử Quân suy tư giây lát thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Lưu Thành Lâm khá hoang hang không yên, nếu như Vương Tử Quân dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép để mắng thì căn bản sẽ làm hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng Vương Tử Quân căn bản không nói lời nào, chỉ vui vẻ uống trà, đây là thái độ gì?

Lưu Thành Lâm dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bàn tay của mình ướt đẫm mồ hôi, thế là cắn răng nói tiếp: – Trưởng phòng Vương, tôi đã phụ lòng coi trọng của ngài, tôi làm như vậy thật sự rất xin lỗi ngài, nhưng người đi chỗ cao nước chảy chỗ trũng, tôi cũng là bị hấp dẫn với điều kiện của người bạn mà thôi…

– Thành Lâm, anh không có lỗi gì với tôi cả. Vương Tử Quân cắt ngang lời nói của Lưu Thành Lâm rồi nhìn chằm chằm lên tiếng: – Tôi nên cảm ơn anh mới đúng, dù anh phải rời khỏi nhà máy, thế nhưng anh đi vì bên kia đãi ngộ cao hơn, điều này nói rõ anh có năng lực.

– Nếu như anh đi như vậy thì nói rõ tôi không nhìn lầm người, mà chủ yếu là công ty xe hơi Đông Hồng không giữ được nhân tài. Vương Tử Quân nói tuy không nhiều nhưng rơi vào trong tai lại làm cho Lưu Thành Lâm sinh ra cảm giác như sấm bên tai, hắn thật sự cảm thấy có chút không nỡ, biết bí mật của mình đã bị Vương Tử Quân khám phá ra.

– Nhưng này anh Lưu Thành Lâm, anh làm như vậy không phụ lòng tôi, nhưng anh không phụ lòng bồi dưỡng nhiều năm của giám đốc Triệu Hòa Duyệt sao? Không phụ lòng bí thư Hùng Nghiêu Đống đã chạy qua chạy lại mệt mỏi vì anh sao? Anh cho ra một quyết định qua loa chẳng khác nào phán án tử hình cho công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy tương lai của công ty sẽ coi như xong. Vương Tử Quân dùng ánh mắt không khách khí nhìn Lưu Thành Lâm, điều này làm cho Lưu Thành Lâm cảm thấy da đầu tê dại. Dưới tình huống mặt đỏ tía tai, hắn vô thức khua tay nói: – Trưởng phòng Vương, tôi biết làm vậy là không tốt, thế nhưng tôi cảm thấy nếu so sánh với công ty xe hơi Đông Hồng cần tôi, thì rõ ràng là Nam Giang cần ngài hơn…

Vương Tử Quân nhìn vào mắt Lưu Thành Lâm và thấy được sự chân thành, cũng chính là ánh mắt này làm cho hắn sinh ra chút cảm động.

Nhưng càng như vậy Vương Tử Quân càng không cho Lưu Thành Lâm rời đi.

– Thành Lâm, anh có lòng tin đẩy mạnh phát triển công ty xe hơi Đông Hồng hay không?

Lưu Thành Lâm có chút sững sốt, sau đó trầm giọng nói: – Trưởng phòng Vương, tôi tin mình có thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng tiến lên giai đoạn mới.

– Vậy là anh không có lòng tin với đề xuất về xe hơi gia đình sao? Vương Tử Quân tiếp tục khẽ nói.

Lưu Thành Lâm trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng chém đinh chặt sắt nói: – Khi kinh tế trong nước ngày càng phát triển, thu nhập của quần chúng cũng dần tăng theo, mua xe hơi cũng là xu thế của thời đại. Lúc này giá dầu thô trên thế giới liên tục tăng mạnh, giá cả tiêu thụ xe hơi trong nước cũng tăng theo, thế nên những ọoại xe tốt cho môi trường, tiêu thụ ít nhiên liệu sẽ là thứ được người dân ưu tiên mua đầu tiên.