Chương 1793: Căng nhưng không tranh, bầy nhưng không đảng.​

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tổng giám đốc Bạch, nếu ngài đã hào sảng như vậy, tôi cũng nói lời thật lòng. Có một số việc chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Nếu như có nguy hiểm thì trả giá là rất lớn. Tất nhiên để tỏ lòng thành ý của Mật Đông, chúng tôi sẽ cho ra mười vị trí tốt nhất để cho quý công ty lựa chọn. Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng kiên định tiếp tục lên tiếng: – Chúng tôi sẽ cố gắng cho ra những ưu đãi lớn nhất trong phạm vi chính sách cho phép với quý công ty.

Nụ cười trên mặt Bạch Hoa Niệp chậm rãi biến mất, ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tử Quân có thêm vài phần đạm bạc: – Cám ơn chủ tịch Vương đã bớt chút thời gian công việc đến gặp tôi, ngài là người quyết định chính sách ưu đãi ở Mật Đông, thế nhưng chúng tôi xây dựng khu vực sản xuất ở nơi nào, trong điều kiện ngang nhau thì do ban giám đốc của chúng tôi cho ra quyết định.

– Điều này tôi biết rõ, nhưng cũng nói với giám đốc Bạch để biết rõ thành ý lớn nhất của chúng tôi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Bạch Hoa Niệp và vẫn nở nụ cười dùng giọng bình tĩnh nói.

– Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể tỏ ra chút tiếc nuối, chủ tịch Vương, đúng rồi, mong anh chuyển lời của tôi đến bí thư Sầm, những ngày nay tôi rất bận rộn, căn bản là chỉ có thể xin lỗi với lời mời của anh ấy. Bạch Hoa Niệp dùng giọng cực kỳ bình thản giống như đang nói về một việc gì đó không mấy quan tâm, nhưng lại là một câu nói êm tai mang đến uy hiếp cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân lập tức cười nói: – Tôi sẽ chuyển cáo lời nói của giám đốc Bạch với bí thư Sầm, thế nhưng kính mong tổng giám đốc Bạch lo lắng nhiều hơn cho tỉnh Mật Đông. Tôi tin tưởng dù xuất phát từ phương diện nào, tỉnh Mật Đông cũng luôn là địa phương thích hợp nhất đối với xí nghiệp của ngài.

– Ha ha, cám ơn chủ tịch Vương, nhưng ban giám đốc của chúng tôi đã cho ra định luận, đó là khu sản xuất phải cùng một chỗ với khu vực an dưỡng. Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì thản nhiên nói tiếp: – Chủ tịch Vương, nếu như ngài có ý gì khác thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

“Ý gì khác?” Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trịnh trọng của Bạch Hoa Niệp, hắn tất nhiên nghe và hiểu rõ ràng. Hắn nở nụ cười thận trọng rồi bắt tay cáo biệt với Sầm Vật Cương.

– Hừ, đúng là không biết xấu hổ, anh dùng sức ép tôi, sớm muộn gì cũng có ngày phải cầu cạnh tôi. Bạch Hoa Niệp nhìn Vương Tử Quân bình tĩnh rời đi mà không khỏi cảm thấy rất tức tối.

Vị chủ nhiệm văn phòng nhìn thấy gương mặt Bạch Hoa Niệp trở nên đen nhẻm, hắn không dám thở mạnh một cái.

– Chủ tịch Trần Vũ Tường hội kiến đoàn đại biểu của tập đoàn Thần Khí do tổng giám đốc Bạch Hoa Niệp đi đầu, hai bên tiến hành hội đàm. Chủ tịch Trần Vũ Tường nói rằng với lực ảnh hưởng của tập đoàn Thần Khí ở vùng châu Á và thậm chí cả toàn cầu, khi tập đoàn Thần Khí đầu tư vào tỉnh Trịnh Thanh Tuyền sẽ đưa đến hiệu ứng làm mẫu, như vậy kinh tế tỉnh Tây Tường sẽ nhanh chóng tiến lên bậc thang mới; tổng giám đốc Bạch Hoa Niệp cảm thấy rất hài lòng với sự tiếp đón nhiệt tình chu đáo… Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc xem xét thông tin từ trên máy tính. Bây giờ cũng không phải là thời điểm phát thời sự, sở dĩ có thể thấy được những thông tin này chủ yếu là vì có internet.

Vương Tử Quân thuận tay tắt trang web kia đi, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Bạch Hoa Niệp đi đến tỉnh Tây Tường hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Bạch Hoa Niệp không phải muốn dùng trò này để gây áp lực cho tỉnh Mật Đông sao? Tuy một khu vực sản xuất của một tập đoàn lớn là rất quan trọng, thế nhưng cũng không thể mang tính nguyên tắc ra trao đổi được.

– Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân khẽ xoa mặt, cố gắng làm cho chính mình có bộ dạng cực kỳ tinh thần.

– Chủ tịch Vương, trưởng phòng Uông đã đến. Triệu Hiểu Bạch khẽ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chú ý báo cáo với Vương Tử Quân.

Triệu Hiểu Bạch nói đến trưởng phòng Uông, tất nhiên sẽ là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh. Vương Tử Quân gật đầu nói: – Mời trưởng phòng Uông vào.

Lần này Uông Thanh Minh đi đến chủ yếu là vì Vương Tử Quân chủ động gọi điện thoại cho ra lời mời. Lúc này nhiệm kỳ mới sắp đến, vài vị phó thư ký trưởng trẻ tuổi bên phía ủy ban nhân dân tỉnh đã rục rịch. Trong khoảng thời gian công tác ở Mật Đông thì Vương Tử Quân đã có bình phán của mình với năng lực của vài vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế cho nên cũng đồng ý cho những vị cán bộ này đi rèn luyện một phen.

– Chủ tịch Vương. Khi thấy Vương Tử Quân ra tận cửa đón mình, Uông Thanh Minh cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Hắn cố gắng nở nụ cười khoa trương, sau đó tiến lên duỗi hai tay chào đón Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bắt tay thật chặt với Uông Thanh Minh, lúc này mới nói: – Trưởng phòng Thanh Minh, vì có chuyện cần trưng cầu ý kiến của anh, thế cho nên làm phiền anh đến một chuyến, tôi không làm chậm trễ công tác của anh đấy chứ?

Uông Thanh Minh vội vàng cười nói: – Tôi bất cứ lúc nào cũng nghe theo lời chỉ bảo của lãnh đạo, đó là công tác của tôi.

Hai người nói rồi cùng nhau ngồi xuống ghế sa lông.

Vương Tử Quân tuy biểu hiện vô cùng khách khí nhưng lúc này Uông Thanh Minh không thể nào thoải mái được, hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, nhìn gương mặt trẻ tuổi của vị lãnh đạo trước mặt, cơ thể căng cứng như một dây cung.

Vương Tử Quân tìm mình vì cái gì? Uông Thanh Minh căn bản có thể đoán được điều này, tuy chuyện này hắn không làm chủ được, thế nhưng cửa ải này nhất định phải đi.

Mình căn bản là càng chạy càng xa vị lãnh đạo này, nhưng Uông Thanh Minh hắn còn có lựa chọn nào khác được nữa sao?

– Mời trưởng phòng Thanh Minh nếm thử trà của tôi, tuy không tính là đỉnh cấp, thế nhưng hương vị cũng không tệ. Khi Triệu Hiểu Bạch rót trà, Vương Tử Quân nở nụ cười mời Uông Thanh Minh.

Uông Thanh Minh nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn chợt cười nói: – Trà của chủ tịch căn bản là hương vị nồng đậm, là trà ngon hiếm có.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nói chuyện vài câu với Uông Thanh Minh, sau đó đi thẳng vào vấn đề: – Nhiệm kỳ mới lần này căn bản là chuyện đại sự trong sinh hoạt chính trị của tỉnh Mật Đông, anh là người nắm giữ đại cục công tác trong tỉnh, trưởng phòng Uông, trọng trách trên vai của anh là rất nặng.

– Mong chủ tịch Vương yên tâm, phòng tổ chức chúng tôi nhất định sẽ ra sức lớn nhất để làm tốt công tác chứng thực ở nhiệm kỳ mới lần này.

Vương Tử Quân gật đầu nói: – Bí thư Sầm và tôi căn bản là rất tin tưởng năng lực của trưởng phòng Uông. Tôi hy vọng trưởng phòng Uông có thể công bình công chính trong nhiệm kỳ mới lần này, sẽ đẩy những cán bộ có khả năng lên những vị trí thích hợp, hình thành cơ chế đối với cán bộ trong tỉnh, như vậy mới có thể đề cáo tính tích cực công tác của các cán bộ đảng viên được.

Khi thấy Vương Tử Quân nói đến nhiệm kỳ mới thì Uông Thanh Minh tỏ ra cực kỳ cẩn thận, hắn không dám phản bác lời nói của Vương Tử Quân, vì vậy mà nhanh chóng đồng ý: – Phòng tổ chức chúng tôi sẽ cố gắng kiên trì nguyên tắc công bình công chính ở sự kiện nhiệm kỳ mới lần này, những cán bộ có năng lực và cần cù công tác nhất định sẽ đi về phía vị trí phù hợp hơn, sẽ cố gắng sử dụng nhân tài.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nhấp một ngụm trà, sau đó bắt đầu hàn huyên với Uông Thanh Minh. Trong thời gian nửa giờ nói chuyện, Vương Tử Quân căn bản đã nói ra vài vị phó thư ký trưởng có khả năng trong ủy ban nhân dân tỉnh.

Uông Thanh Minh lẳng lặng lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân, hắn cũng nói không ít lời khen ngợi đối với những người mà Vương Tử Quân tán thưởng, bầu không khí trong phòng càng thêm hài hòa.

– Được rồi, trưởng phòng Uông, tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của anh, sau này có thời gian thì chúng ta sẽ xâm nhập trao đổi sâu hơn. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, hắn bắt tay với Uông Thanh Minh, sau đó mỉm cười nói với Uông Thanh Minh.

Uông Thanh Minh bắt tay cáo từ Vương Tử Quân, sau khi tiễn Uông Thanh Minh ra đến cửa thì Vương Tử Quân cau mày lại. Tuy Uông Thanh Minh nói lời đồng ý, thế nhưng hắn biết rõ đối phương đồng ý như vậy chỉ là nói nhảm, cũng không có ý nghĩa thực tế. Cuối cùng là như thế nào thì còn cần phải xem phòng tổ chức bên kia cung cấp phương án ra sao.

Rõ ràng là thiếu quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự thật sự làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Sầm Vật Cương trầm mặt nhìn vào máy tính, bên trong đang phát tin tức chủ tịch Trần Vũ Tường của tỉnh Tây Tường tiếp đón đoàn người Bạch Hoa Niệp của tập đoàn Thần Khí. Lão nhìn Trần Vũ Tường vui vẻ bắt tay với Bạch Hoa Niệp, thế là không khỏi vỗ tay thật mạnh lên bàn.

– Lôi Hợp Tuấn có đến không? Sầm Vật Cương nhìn viên thư ký đang đứng bên cạnh giúp mình điều khiển máy tính rồi giận dữ nói.

Thư ký biết rõ lãnh đạo nổi giận cũng không phải vì kỹ năng sử dụng máy tính của mình quá kém, sau khi nghe Sầm Vật Cương hỏi như vậy thì hắn dùng giọng chú ý nói: – Bí thư Sầm, vừa rồi tôi đã liên hệ với bí thư Lôi, anh ấy đang trên đường cao tốc.

– Hừ, làm việc chậm chạp, không làm được thì thay người. Sầm Vật Cương đứng lên khỏi ghế, lão hung hăng nói: – Một hạng mục đầu tư tốt đẹp lại bị người tỉnh Tây Tường lấy đi, đây không phải là đun nước sôi thì vịt bay mất sao?

– Có một vài người không biết đang suy nghĩ cái gì, tính toán chi li đối với những chuyện nhỏ nhặt, biểu hiện thì đường hoàng nhưng rõ ràng là không có gan đảm đương. Sầm Vật Cương thiếu chút nữa thì mắng cha mắng mẹ.

Thư ký là người đi theo Sầm Vật Cương từ khá lâu, tất nhiên biết rõ bí thư Sầm đang mắng ai, thế nhưng đó là chuyện giữa các vị lãnh đạo, hắn không dám chen vào. Vì vậy hắn chỉ có thể thành thật đứng trên vị trí của mình, căn bản nghe lãnh đạo nổi giận lên tiếng mà thôi.

– Cốc cốc cốc. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, thư ký đi ra mở cửa thì thấy trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh đi đến.

Viên thư ký tất nhiên không dám không cung kính với Uông Thanh Minh, tuy hắn chủ yếu nghe theo lệnh của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn cảm thấy người là trưởng phòng tổ chức nắm vận mệnh của quan viên trong tỉnh như Uông Thanh Minh căn bản không có gì là không cần nịnh bợ.

– Chào trưởng phòng Uông. Viên thư ký lên tiếng đổi lấy nụ cười thân thiện của Uông Thanh Minh. Thế nhưng tinh lực của Uông Thanh Minh chủ yếu đặt lên người của Sầm Vật Cương, bây giờ thấy vẻ mặt của Sầm Vật Cương không tốt thì chợt cảm thấy mình đến không đúng lúc.

Nhưng dù thế nào thì Uông Thanh Minh hắn cũng đã đi đến, thế nên bây giờ lui ra ngoài căn bản đã quá chậm.

Uông Thanh Minh cười cười với Sầm Vật Cương rồi nói: – Bí thư Sầm, tôi có chuyện cần báo cáo với anh.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: – Trưởng phòng Thanh Minh, anh đến chỗ tôi cũng không cần khách khí như vậy, anh ngồi đi.

Sầm Vật Cương và Uông Thanh Minh cùng ngồi xuống ghế sa lông, sau khi thư ký châm nước trà đi ra ngoài thì Uông Thanh Minh khẽ nói: – Bí thư Sầm, vừa rồi tôi mới từ bên phía chủ tịch Vương quay về, chủ tịch Vương rất quan tâm đến công tác trong nhiệm kỳ mới lần này.

– À, chủ tịch Vương là phó bí thư tỉnh ủy, anh ấy quan tâm cũng là đương nhiên. Sầm Vật Cương lúc này đã áp chế cơn giận của mình, thế nên giọng điệu tỏ ra không nóng không vội.

Uông Thanh Minh là người thông minh, hắn biết rõ Sầm Vật Cương không phải là người thường, dù có ý kiến không đồng nhất với Vương Tử Quân, thậm chí có một số việc là bất đồng làm cho mối quan hệ hai bên như giương cung bạt kiếm, thế nhưng vẻ bề ngoài thì vẫn cố gắng giữ gìn đại cục. Điều này không khỏi làm cho Uông Thanh Minh cực kỳ bội phục. Hắn thầm nghĩ Sầm Vật Cương chính là Sầm Vật Cương, chỉ cần nhìn vào tư tưởng lấy đại cục làm trọng này, nhìn vào ý chí tha thứ cho người khác cũng đủ với danh xưng đại tướng một phương.

Uông Thanh Minh nghĩ đến đây mà không khỏi cười cười, sau đó báo cáo lại nội dung trò chuyện giữa mình và Vương Tử Quân cho Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương chỉ lẳng lặng lắng nghe mà không tỏ thái độ. Lúc này Uông Thanh Minh ngồi đối diện tỏ ra cực kỳ thành thật, giống như đang chờ đợi chỉ thị của Sầm Vật Cương.

– Anh cảm thấy ý kiến của chủ tịch Vương là thế nào? Khi Uông Thanh Minh đang chờ Sầm Vật Cương cho ra chỉ thị, lúc này Sầm Vật Cương chợt trầm giọng nói.

Uông Thanh Minh căn bản đã chuẩn bị kỹ càng với câu hỏi của Sầm Vật Cương, hắn cười nói: – Bí thư Sầm, bây giờ nhiệm kỳ mới cần phải thống nhất nghe theo lời chỉ huy của tổ chức.

Sầm Vật Cương nở nụ cười hài lòng, Uông Thanh Minh nói đến hai chữ tổ chức khá nặng nề, ý nghĩa của nó là quá rõ ràng, đó chính là Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: – Trưởng phòng Thanh Minh, anh biết vì sao chủ tịch Vương lại gọi anh đến không?

– Bí thư, mong ngài chỉ điểm một chút, tôi căn bản là nghĩ mãi không thông. Uông Thanh Minh tuy đã có đáp án của mình thế nhưng vẫn không chịu phá hư hào hứng của Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương giống như hồn nhiên không biết những lời nịnh nọt này của Uông Thanh Minh, lão vỗ đùi nói: – Đây chính là mượn miệng anh để truyền đạt lại cho tôi.

Uông Thanh Minh gật đầu nói: – Bí thư ngài nói như vậy thì tôi mới hiểu ra vấn đề.

– Thanh Minh, ở phương diện công tác cán bộ cần phải chú ý cao độ, dùng đúng cán bộ thì sẽ có thể thúc đẩy phát triển, thế nhưng nếu như dùng sai, căn bản là một tuần hoàn ác tính, sẽ làm ra những ảnh hưởng mặt trái.

– Vì vậy ở phương diện dùng người thì tổ chức các anh cần phải quan tâm cho sâu sát, tuyệt đối không để xuất hiện bất kỳ vấn đề gì. Tuy Sầm Vật Cương nói có vài phần khách sáo nhưng Uông Thanh Minh vẫn hiểu ý nghĩa của nó. Hắn do dự một chút, sau đó dùng giọng muốn nói lại thôi lên tiếng: – Bí thư Sầm, nếu như quá mức huyên náo, như vậy có phải là…

– Có một số việc mà anh không cần suy xét. Sầm Vật Cương khoát tay chặn lời Uông Thanh Minh rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Uông Thanh Minh quen thuộc tính cách của Sầm Vật Cương, hắn biết rõ Sầm Vật Cương đã nói đến mức độ như vậy thì chính mình không nên tiếp tục mở miệng. Nhưng hắn biết rõ quyết định này của Sầm Vật Cương sẽ mang đến những ảnh hưởng gì trong công tác của mình sau này.

Trong quan trường có câu một thời đại mới có một triều thần mới, vì vậy anh không thể đi quá gần bên cạnh lãnh đạo, cũng không nên đi quá xa. Quá thân cận chỉ sợ đứng sai đội ngũ, nếu có chuyện gì xảy ra, đại nạn sẽ ập lên đầu; nhưng nếu anh rời đi quá xa, những lợi ích lớn nhất sẽ không dành cho anh, chuyện xấu thì không thiếu phần anh, trái thì không phải mà phải lại càng không phải. Hơn nữa nếu anh giữ đạo trung dung, không tranh chấp, không bầy đảng, nhìn thì giữ mình trong sạch thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, sẽ bị cho ra rìa.

Nếu như chủ tịch Vương bên kia phát sinh nghi vẫn với phương án của mình, khi đó mình sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử. Nhưng tình huống dù có khó xử thì hắn là người theo sát Sầm Vật Cương, hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Chẳng lẽ?” Uông Thanh Minh nghĩ đến những tin đồn mà mình nghe được trước đó, hắn không khỏi cảm thấy chấn động. Hắn nhìn về phía Sầm Vật Cương, ánh mắt có vài phần ước mơ. Mỗi một người đứng vào một hàng ngũ đều có tư tưởng đánh bạc, nếu thành công thì lên như diều gặp gió, nếu như anh đặt sai tiền, anh sẽ gặp đại họa. Hắn chỉ mong sao ánh mắt của mình là đúng đắn, nhìn chuẩn bí thư Sầm.

Nếu như sự việc thật sự phát triển như tin đồn, như vậy bí thư Sầm thật sự có thực lực làm như vậy.

Uông Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà không khỏi có hàng trăm ý nghĩ, khi hắn suy tư xem nên tìm anh để thỉnh giáo cho rõ ràng, hắn chợt gặp một người đang đi tới