Chương 1461: Nhân tâm không thể loạn, đội ngũ không thể tán

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chử Vận Phong cũng không mời Vương Tử Quân đến địa điểm được ủy ban tỉnh xác định dùng để chiêu đãi là khách sạn Nam Giang, chỉ là một nhà hang không quá lớn nhưng chủ yếu bán các món ăn đặc sản của thành phố Lâm Hồ.

Vương Tử Quân dựa theo chỉ dẫn của chủ tịch Chử Vận Phong mà đi đến nhà hàng mang hương vị Lâm Hồ, lúc này thư ký Xà Tiểu Cường của Chử Vận Phong đã chờ sẵn bên ngoài. Xà Tiểu Cường tuy vẫn sạch sẽ lịch sự như trước, thế nhưng bây giờ lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ chán chường.

Trước kia Xà Tiểu Cường là người duy nhất có thể đứng sóng vai với Khuất Chấn Hưng, thậm chí lời nói của Xà Tiểu Cường còn có uy lực hơn cả Khuất Chấn Hưng, nhưng bây giờ hắn căn bản rơi xuống tình cảnh phượng hoàng trụi lông không bằng gà.

– Trưởng phòng Vương, mời ngài đi bên này.

Tất cả biểu hiện của Xà Tiểu Cường được đều bị Tử Quân nhìn thấu. Mặc dù mỗi động tác của Xà Tiểu Cường vẫn rất quy củ, rất có lễ phép, thế nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được cảm giác địch ý quá sâu của đối phương với mình.

Vương Tử Quân cũng không phải cảm thấy khó hiểu với phản ứng của Xà Tiểu Cường, mối quan hệ giữa thư ký và lãnh đạo là như vậy, tính phụ thuộc quá mạnh, hai bên cùng chung vinh nhục. Bây giờ Chử Vận Phong càng ngày càng kém, Xà Tiểu Cường tất nhiên cũng không sống tốt. Nhìn từ góc độ này thì rõ ràng thấy Vương Tử Quân là người hủy hoại tương lai tốt đẹp của đối phương.

Trong một gian phòng nhẹ nhàng khoan khoái, Vương Tử Quân đi vào thấy Chử Vận Phong đang yên lặng ngồi tĩnh tọa. Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân gặp mặt chủ tịch Chử sau hội nghị thường ủy trước đó, đây là một tồn tại giống như hổ ở Nam Giang, thế nhưng bây giờ nhìn qua lại có chút suy sụp tinh thần.

Vương Tử Quân có chút không đành lòng, vô tình chưa hẳn là chân hào kiệt, đối mặt với rắc rối của người con trai mình gây ra, tất nhiên người làm cha phải trả tiền. Vương Tử Quân không khỏi mỉm cười, hắn đi về phía Chử Vận Phong.

Lúc này chử vận phong đứng lên chỉ vào chỗ ngồi nói: – Trưởng phòng Tử Quân, mời anh ngồi.

Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Chử Vận Phong, quanh bàn chỉ có hai cái ghế, rõ ràng lần này Chử Vận Phong mời khách cũng không muốn có người thứ ba.

– Trưởng phòng Tử Quân, con người của tôi quen sống ở Lâm Hồ, quen ăn món đặc sản Lâm Hồ, nhà hàng này không lớn nhưng lại có hương vị khá chính tông. Chử Vận Phong dù sao cũng là Chử Vận Phong, uy phong không giảm đi, khi nói chuyện đã tìm lại được phong độ trước đó của mình.

Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong đang giới thiệu thức ăn Lâm Hồ cho mình, hắn có chút trầm ngâm, sau đó cười phụ họa: – Bất kể là nấu theo kiểu cách nào thì món ăn thành phố Lâm Hồ vẫn cực kỳ đặc sắc, không cay không ngon, mềm nhưng nồng hương, cá nhân tôi cũng rất thích. Có đôi khi ăn thức ăn Lâm Hồ mà không khỏi chảy cả nước mắt, thế nhưng cay mới sảng khoái, cay mới đã nghiền.

Chử Vận Phong nhìn Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng mà không thể không thừa nhận một điều, mặc dù người này đôi khi góc cạnh rõ ràng, cá tính rất mạnh thế nhưng lại căn bản có biểu hiện không bao giờ khoa trương. Anh cứ nhìn anh ta mà xem, chỉ vài câu đánh giá về thức ăn Lâm Hồ mà đã làm cho người ta cho ra nhận định ngược lại với cá tính hiện có. Anh lúc này nhìn vào vương tử quân giống như thấy một viên đá cuội bóng loáng, sờ lên thấy nhẵn mịn sướng tay là đằng khác.

Hai người nói vài câu không quá chủ lưu, sau đó nhân viên phục vụ dâng thức ăn lên. Xà Tiểu Cường mở nắp một chai rượu gạo, sau đó đi sang phòng bên cạnh dùng cơm với Du Giang Vĩ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân, hai bên càng thêm trầm mặc, chợt nghe Chử Vận Phong nói: – Trưởng phòng Vương, lúc này tôi mời anh dùng cơm, anh có phải cảm thấy bất ngờ không?

– Cũng có chút bất ngờ. Vương Tử Quân cầm chai rượu rót cho mình và Chử Vận Phong, sau đó dùng giọng khẳng định nói.

– Con cá này được nuôi ở một dòng suối nhỏ trong thành phố Lâm Hồ, ăn mềm mại sướng miệng, cay béo nhưng không ngán, hương vị không tồi, anh thử mà xem. Chử Vận Phong cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, lão chỉ vào món cá trên bàn rồi mời Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không quá khách khí với Chử Vận Phong, hắn gắp một miếng cá bỏ vào miệng, chợt sinh ra cảm giác cực kỳ ngon miệng.

– Món cá này rất ngon. Vương Tử Quân đặt đũa xuống rồi lên tiếng tán dương.

Chử Vận Phong cũng gắp một miếng cá, tinh tế thưởng thức, sau đó đột nhiên nói: – Tôi đã đệ trình đơn từ chức lên thượng cấp.

Tuy Chử Vận Phong rời khỏi cương vị công tác là kết cục đã định, thế nhưng những lời này được Chử Vận Phong nói ra không khỏi làm cho Vương Tử Quân có chút kinh dị. Hắn không ngờ Chử Vận Phong lại nhanh chóng nộp đơn từ chức như vậy.

Vương Tử Quân thật sự có tác dụng rất lớn trong phương diện Chử Vận Phong từ chức, nếu như không phải hắn chọc ra sự kiện Chử Ngôn Huy, như vậy Chử Vận Phong bây giờ vẫn là một ngọn núi sừng sững ở Nam Giang.

Lúc này cho dù trong lòng Vương Tử Quân có nhiều điều để nói thế nhưng lại không biết nói ra cái gì, làm sao để an ủi Chử Vận Phong? Nhiều ít cũng có vẻ giả mù sa mưa, hơn nữa với lòng dạ của Chử Vận Phong thì cũng không cần mình an ủi làm gì.

Khi Vương Tử Quân đang trầm mặc thì Chử Vận Phong đã nói tiếp: – Khi chuyện này phát sinh thì tôi có chút hận anh, thế nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy chuyện này cũng không thể trách anh. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không quản bọn họ làm gì và tự nhận mình sạch sẽ, thế nhưng cẩn thận mấy cũng có cơ sở, có lỗ thủng, chân tướng bị vạch ra chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

– Vì vậy nói trắng ra thì chuyện này tôi nên cảm ơn anh. Đứng ở góc độ của người làm cha, chuyện này nên sớm bị ngăn lại, cuối cùng cũng là một chuyện tốt. Chử Vận Phong nói rồi nâng ly rượu lên với Vương Tử Quân, sau đó uống cạn ly.

Vương Tử Quân cũng uống cạn ly rượu của mình, cảm thấy có hơi cay cay. Hắn lại cầm chai rượu rót cho Chử Vận Phong một ly đầy tràn.

– Với tính tình của tôi, nếu như là chuyện của tôi, tất nhiên tôi sẽ tuyệt đối không mời anh uống rượu. Chử Vận Phong dù mới uống hai ly, thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào ánh mắt của Chử Vận Phong để thấy nó có vài phần men say.

Vương Tử Quân muốn cản không cho Chử Vận Phong uống tiếp, thế nhưng hắn vô tình thấy được mái tóc hoa râm của chủ tịch Chử, thế là nuốt lời nói vào trong bụng.

– Sở dĩ tôi không mời anh, cũng không phải là vì Ngôn Huy mà hận anh, mà là vì không muốn người ta ở phía sau nói rằng tôi đang nịnh nọt anh. Chử Vận Phong nói đến đây thì cười ha hả, nụ cười này có vài phần bi thương.

Vào lúc này Vương Tử Quân căn bản sinh ra cảm giác thấu hiểu với Chử Vận Phong, mặc dù người ra tay công kích hắn thuộc về phía Chử Vận Phong, thế nhưng với bản tính của chủ tịch Chử, Vương Tử Quân vẫn cảm thấy nó tràn đầy nhân cách và lực quyến rũ. Dù nói thế nào thì Chử Vận Phong cũng là một người có khả năng sáng tạo sự nghiệp.

Sự phát triển của tỉnh Nam Giang có thể nói không ly khai khỏi bàn tay của chủ tịch Chử Vận Phong, công lao của chủ tịch Chử là khó thể xóa đi được.

– Tôi biết rõ điều này, nếu như là chính ngài, cho dù cầu xin thì ngài cũng không nể mặt tôi. Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn chân thành kính rượu Chử Vận Phong, uống ly này có say hay không cũng không còn là vấn đề.

Chử Vận Phong cũng không nâng ly rượu lên, lão khoát tay nói với Vương Tử Quân: – Lời này của anh nói là sai rồi, nếu như anh mời cơm, tôi nhất định sẽ đến tham gia.

Chử Vận Phong nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: – Vì anh là một trong những người tôi cực kỳ tán thưởng trong Nam Giang, khoảng thời gian qua anh cũng chịu nhiều uất ức. Cũng may bây giờ tất cả đã qua, chúc mừng anh đã mở ra một trang mới của cuộc đời.

– Cám ơn chủ tịch Chử đã coi trọng. Vương Tử Quân dùng giọng trịnh trọng nói với Chử Vận Phong.

– Ha ha ha, anh không cần cảm tạ tôi, tôi tán thưởng là vì anh có năng lực, có bản lĩnh, hơn nữa luôn lấy đại cục làm trọng. Chử Vận Phong khoát tay áo cười nói: – Khi anh đến thì Nam Giang có thế cục gì, tôi và anh đều hiểu rõ ràng. Tuy tôi không muốn thừa nhận, thế nhưng anh đã sớm là một kiêu binh hãn tướng, anh có thể làm cho bọn họ loay hoay khốn khổ tâm phục khẩu phục, tất nhiên đáng được tán thưởng.

Chử Vận Phong nói căn bản không cần Vương Tử Quân khuyên nhủ, lão nâng ly rượu lên uống cạn, bộ dạng cực kỳ hào sảng.

Sau khi uống cạn thêm vài ly thì ánh mắt của Chử Vận Phong càng thêm sáng, lão nhìn Vương Tử Quân rồi đột nhiên nói: – Trong mắt tôi thì Ngôn Huy luôn là đứa bé biết nghe lời, tôi căn bản không ngờ nó sẽ làm ra chuyện lớn như vậy. Người ta nói dạy con không tốt là lỗi của cha, tôi căn bản phải gánh trách nhiệm ở sự kiện này, điều này là đương nhiên.

Nếu như là chuyện khác thì Vương Tử Quân có thể nói được vài lời, nhưng sự việc liên quan đến Chử Ngôn Huy, hắn là người có liên quan, tất nhiên không thích hợp lên tiếng.

– Làm gì sẽ có kết cục tương ứng, làm người cũng phải chú trọng đạo lý này, cần phải phụ trách những gì mình đã làm. Chử Vận Phong nở nụ cười khổ sở, sau đó thản nhiên nói: – Tôi rất quan tâm đến chuyện xử lý Ngôn Huy như thế nào, dù sao nó cũng là con tôi, tôi không phải là thánh nhân. Khi tôi còn trẻ thì bận rộn công tác, cũng không quan tâm đến gia đình. Tôi muốn khi mình về già thì cả gia đình cùng nhau hạnh phúc vui vẻ, có thể được hưởng hạnh phúc của người bình thường là quá tốt rồi.

Đời người thật sự rất bất đắc dĩ, rất nhiều người nhìn thì có vẻ sung sướng nhưng trong lòng căn bản cất giấu nhiều khổ sở, người ngoài sao có thể nhìn thấy được? Điều này không khỏi làm cho người ta cảm khái.

– Nhưng anh yên tâm, tôi cũng không tranh thủ tìm quan hệ để giúp nó. Chử Vận Phong nói đến đây thì khoát tay áo nói: – Tôi phát hiện mình đã già rồi, thế nên bây giờ đã rời xa chủ đề cần tâm sự với anh.

– Chúng ta nên nói về Nam Giang, tôi đã xác định rời khỏi vị trí, bây giờ khoa chân múa tay một phen, có nhiều người nhìn vào thì thấy giống như vẽ rắn thêm chân, nhưng tôi không thể nhịn được. Trưởng phòng Tử Quân, lúc này nhân tâm Nam Giang không thể tản, bây giờ là cục diện làm cho lòng người bàng hoàng, cực kỳ bất lợi cho sự phát triển của Nam Giang. Chử Vận Phong nsoi đến hai chữ Nam Giang thì vẻ mặt có chút hào quang, lúc này lão ở bên dưới vầng hào quang kia căn bản không còn là một người cha thương con đọa đày lao tù, phải là một chủ tịch Chử đang bày mưu nghĩ kế cho sự phát triển của Nam Giang.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn nâng ly lên, sau đó cùng cạn ly với Chử Vận Phong. Lúc này hắn ngồi xuống hỏi: – Ý kiến của ngài là muốn trao đổi với bí thư Diệp sao?

– Bí thư Diệp chú trọng phương án không phá thì không xây được, tôi nói với anh ấy chỉ tốn công phu miệng lưỡi, anh biết tôi căn bản không thích làm những chuyện thế này. Chử Vận Phong gắp một miếng cá rồi thản nhiên nói.

Trên thế giới này người hiểu anh nhất không phải là bạn bè, mà chính là đối thủ của anh. Chử Vận Phong cho ra phán đoán thế này là cực kỳ chính xác. Vương Tử Quân nghĩ lại những gì mà Diệp Thừa Dân đã nói với mình sáng nay, thế là không khỏi cảm khái.

– Chủ tịch Chử, chuyện này cũng không thể làm. Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong, hắn do dự giây lát rồi khẽ nói.

Chử Vận Phong cười cười, lúc này nụ cười của lão cực kỳ sáng lạn, giọng nói có chút đừa giỡn chính mình: – Chính vì làm không tốt nên mới tìm anh, nếu không tôi mời Đậu Minh Đường dùng cơm không phải sung sướng hơn sao? Nói thật mời anh dùng cơm cũng không phải là tính cách của tôi.

Vương Tử Quân căn bản có chút bội phục lời nói rõ ràng của Chử Vận Phong, hắn dùng giọng trịnh trọng nói: – Chủ tịch Chử, ngài nói như vậy là đả kích quyết tâm của tôi khi quản việc này.

– Làm sao thì tùy anh, vì chuyện này chỉ tìm anh thì tôi mới yên tâm. Với vị trí của tôi hiện tại, căn bản không quản được hướng đi của Nam Giang nữa rồi. Chử Vận Phong nói đến đây thì nâng ly lên uống một ngụm, sau đó đứng lên khỏi ghế sa lông nói: – Tôi có việc, cũng không cùng uống rượu với anh nữa.

Chử Vận Phong đi, Vương Tử Quân tiễn chân chủ tịch Chử ra đến cửa, hắn đưa mắt nhìn chiếc xe Audi mang biển số hai tỉnh ủy dần rời xa. Hắn thật sự muốn chửi một câu chó má, người này sao lại như vậy, chỉ nói vài câu rồi chạy đi như dưới mông đốt lửa, giống như chuyện mời mình dùng cơm làm đối phương cực kỳ khó chịu vậy.

Chử Vận Phong mời cơm một người đã vung tay đưa con mình vào vòng lao lý, tất nhiên khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái, nhưng dù là thế nào thì Chử Vận Phong cũng là lãnh đạo nhiều năm, lòng dạ sâu như biển, sao không bỏ ra thêm chút thời gian, để sau này gặp lại càng vui vẻ dễ dàng hơn?

Tuy Vương Tử Quân thầm oán Chử Vận Phong thế nhưng trong lòng lại tràn đầy chua xót. Chút chua xót này thấm sâu vào trong lòng, không khỏi làm hắn cảm thấy khó chịu.

Chỉ có những người có quyết tâm mới mất đi nhiều cố kỵ, cũng chỉ có những người mà trong lòng không suy nghĩ nhiều mới được tiêu sái như vậy. Khốn nổi Chử Vận Phong tuy tiêu sái nhưng nói như vậy thì dựa vào cái gì để ném sự việc kia lên người tôi? Cho dù tôi đưa con anh vào vòng lao lý thì cũng không cần gánh trách nhiệm như vậy.

Vương Tử Quân hút thuốc, hắn nhìn dòng xe cuồn cuộn bên dưới, tình cảnh gặp mặt hai vị lãnh đạo nổi tiếng Nam Giang chợt xuất hiện trong đầu. Tuy Chử Vận Phong bây giờ có tình hình xấu, thế nhưng cho dù lão rời khỏi Nam Giang thì lực ảnh hưởng vẫn còn, không ai có thể xóa đi được.