Chương 391: Tôi muốn chính là thiên thời địa lợi nhân hòa

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đến bây giờ có lẽ không chỉ là bố vợ của Vương Tử Quân, chỉ sợ tất cả lãnh đạo tỉnh đều đã đổ dồn về phía Bái Tổ Đài.

Khi Vương Tử Quân đang thầm suy nghĩ, nếu như mình ở vào vị trí của Nhiếp Hạ Quân thì sẽ nên làm thế nào để hóa giải nguy cơ lần này, đúng lúc Trương Lộ Giai buông điện thoại xuống.

– Tử Quân, cậu nói xem Bái Tổ Đài làm bằng thép rắn chắc như vậy sao lại sụp được?

Vương Tử Quân nghe những cơn gió thổi ào ào ngoài cửa, hắn nghĩ đến vị trí của Bái Tổ Đài rồi nói:

– Em không nên xem thường sức gió, bây giờ gió lớn, hơn nữa nó có vị trí đặc thù, nếu như chất lượng thép không quá tốt, như vậy sập là đương nhiên.

Vương Tử Quân tuy giải thích với Trương Lộ Giai như vậy nhưng trong đầu lại nghĩ đến một người, trong lòng thầm nghĩ công ty Thần Đằng tiếp nhận Bí thư Dương, chỉ sợ bây giờ xảy ra chuyện thì cũng không dễ khai báo.

Vương Tử Quân suy đoán thật sự không sai, lúc này Tần Vân Hán cảm thấy trong lòng như bị mèo cào.

Sau nhiều năm lập nghiệp thì Tần Văn Hán lúc này đã không còn là thiếu niên trẻ tuổi đến Thượng Hải làm ăn trước kia, hắn và công ty Thần Đằng có danh tiếng trên cả tỉnh và thậm chí là cả nước. Quy mô của công ty thật sự đáng để kiêu ngạo, phạm vi nghiệp vụ cũng không ngừng mở rộng, văn phòng của công ty và sân bãi cũng liên tục thay đổi, cuối cùng cũng chuyển đến một khu vực làm việc hơn ba trăm mét vuông, văn phòng rộng thùng thình và cực kỳ khí phái. Công ty càng lúc càng tiếp đón nhiều đơn hàng, càng nhiều hạng mục, tất cả những thứ này đều thể hiện rõ thực lực mạnh mẽ của công ty Thần Đằng. Bây giờ không còn ai khinh thường tên tiểu tử năm xưa từng đi khuân vác kia nữa, Tần Văn Hán đã trở nên trưởng thành và vững vàng, đã đưa công ty Thần Đằng tiến lên con đường kiêu ngạo, đã sải bước đi về phía trước cực kỳ mạnh mẽ.

Lẽ ra chính mình không nên tỏ ra hoảng loạn tâm lý như vậy, không nên hoang mang lo sợ. Công trình nhận thầu lần này quá lớn, sau khi gọi điện thoại khẩn cấp đến công trình thì Tần Văn Hán trước tiên là đi đến Bái Tổ Đài. Khi hắn nhìn thấy Bái Tổ Đài đã nghiêng và sập, thế là khoảnh khắc này hắn giốn như muốn chết ngất ngay tại chỗ.

Cũng không phải Tần Văn Hán không thể bồi thường được công trình này, mà công trình này quá quan trọng đối với hắn, nếu công trình này có vấn đề thì thật sự làm hắn khó thể nào thừa nhận được. Trước khi nhận thầu công trình này, khứu giác nhạy cảm đã làm hắn cảm nhận được ý nghĩa thật sự của công trình, chẳng những nó có thể đẩy danh tiếng của công ty Thần Đằng lên một bước mới, hơn ữa hắn có thể mượn cơ hội lần này để làm quảng cáo cho công ty ra khắp cả nước.

Khi Tần Văn Hán đang cảm thấy tự hào vì ánh mắt nhìn xa trông rộng của mình, đúng lúc công trình hắn đang thiết tha kỳ vọng lại xảy ra vấn đề.

Dù sao thì đây cũng là công trình cực kỳ quan trọng của tỉnh ủy, vào ngày lễ tế tổ còn mời không ít khách có danh dự trong và ngoài nước, hầu như sẽ diễn ra một lễ hội văn hóa thu hút ánh mắt của quần chúng nhân dân trong tỉnh và cả nước, nhưng khốn nổi đúng vào lúc mấu chốt này thì công trình lại sập đổ.

Nếu không còn sân khấu thì lấy đâu ra chỗ cho diễn viên? Nếu không thể nào biểu diễn được, chẳng những làm mất mặt Nhiếp Hạ Quân, còn làm cho tất cả lãnh đạo tỉnh Sơn Nam mất hết thể diện.

Nếu truy cứu trách nhiệm thì sao? Hình như trách nhiệm của mình là không quá lớn; vì đó là thiên tai, mình cũng không phải là thần tiên, nào có biện pháp đối phó với thiên tai? Dù dựa theo giá trị công trình để xử phạt thì chính mình cũng chỉ bỏ ra chút tiền mà thôi.

Nhưng nếu có thể dùng tiền để che kín tất cả thì quá tốt. Nếu như chuyện này xử lý không tốt, không biết có bao nhiêu quan viên phụ trách công trình này bị xử phạt, nếu có liên lụy đến quan viên, như vậy công ty Thần Đằng sẽ khó thể nào chạy thoát. Đám quan viên kia vì sợ rớt mũ ô sa của mình, bọn họ nhất định sẽ chụp tất cả rác rưởi lên đầu công ty Thần Đằng.

Mặt khác những người kia cũng không phải hạng người có thể đắc tội, tuy hắn và công ty Thần Đằng trước nay luôn kinh doanh thành tín, thế nhưng người đi bên bờ sông thì sao giày không ẩm ướt? Công ty Thần Đằng cũng không phải doanh nghiệp khăng khăng tuân thủ tất cả quy định và luật lệ, nếu như bị người hữu tâm lợi dụng, đây rõ ràng là tình huống mà mọi người cùng đẩy một bức tường, cho dù hắn có ngăn cản thế nào thì cũng không thể cứu vãn được.

– Tần Văn Hán, đây là anh làm thế nào vậy? Một Bái Tổ Đài làm bằng thép mà anh làm cho nó sập xuống được sao?

Khi giám đốc Tần đang cảm thấy thật sự rối loạn thì trưởng phòng xây dựng thành phố Sơn Viên đã đi đến trước mặt, vị trưởng phòng xây dựng thành phố Sơn Viên này vốn có quan hệ không tệ với Tần Văn Hán, hai người mỗi khi uống rượu cùng nhau đều xưng huynh gọi đệ rất thân mật.

Nhưng lúc này trên mặt trưởng phòng xây dựng thành phố Sơn Viên lại treo một lớp sương lạnh, hắn hổn hển chất vấn Tần Văn Hán.

Tần Văn Hán đối mặt với tình huống nổi giận của trưởng phòng xây dựng thì vội vàng giải thích:

– Trưởng phòng Triệu, chuyện này cũng không trách được chúng tôi, cũng không phải tôi trốn tránh trách nhiệm. Chúng tôi thi công đều dựa theo tiêu chuẩn của quốc gia, cũng không ai ngờ lúc này lại có gió lớn như vậy. Hơn nữa Bái Tổ Đài được xây trên núi, nơi này núi cao gió lớn, bây giờ sập xuống thì tôi cũng không ngăn được…

– Anh đừng nói với tôi những lời này, tôi bây giờ không muốn nghe anh phân tích nguyên nhân, tôi chỉ muốn tìm biện pháp giải quyết. Tần Văn Hán, tôi nói cho anh biết, nếu chuyện này không giải quyết được, như vậy thì công ty Thần Đằng của anh…

Trưởng phòng Triệu phòng xây dựng thành phố Sơn Viên cũng không chờ Tần Văn Hán nói xong, hắn nhanh chóng biểu đạt ý nghĩ của mình. Tất nhiên lúc này Tần Văn Hán cũng nghe và hiểu ý nghĩa ẩn giấu bên trong lời nói của trưởng phòng Triệu.

Tần Văn Hán thầm ca thán một tiếng, trong đầu nhanh chóng tìm phương án giải quyết vấn đề, nhưng dù hắn nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy đầu óc minh rối như tơ vò, không tìm ra được kế sách nào phù hợp.

– Trưởng phòng Triệu, là xe của chủ tịch Ngụy.

Thư ký đứng bên cạnh trưởng phòng Triệu nhìn thấy một chiếc xe chạy đến, hắn vội vàng khẽ lên tiếng nhắc nhở lãnh đạo của mình.

Trưởng phòng Triệu mới vừa rồi tỏ ra cực kỳ khí thế, hùng hổ đến mức muốn nuốt Tần Văn Hán vào trong bụng, bây giờ nghe thấy thư ký lên tiếng nhắc nhở như vậy thì gương mặt và cơ thể chợt ngưng tụ và cực kỳ nghiêm túc. Hắn cũng bất chấp gió lớn thổi rát mặt mà nhanh chóng đi về phía chiếc xe của chủ tịch Ngụy.

– Tần Văn Hán, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi theo tôi.

Tần Văn Hán dùng ánh mắt sững sờ nhìn trưởng phòng Triệu bước đi với bộ dạng hoang mang. Hắn thầm cảm thấy rất bi ai, quan trường phản ứng dây chuyền là như vậy. Đúng lúc này thư ký của trưởng phòng Triệu đã dùng giọng căm tức nói.

Tần Văn Hán đã từng gặp qua tên thư ký này rất nhiều lần, dựa vào quan hệ giữa hắn và trưởng phòng Triệu thì tên thư ký kia luôn đón chào hắn với gương mặt tươi cười hớn hở. Mỗi lần hai bên gặp mặt đều phải chào giám đốc Tần, thật sự rất tốt, nhưng bây giờ đối phương gọi thẳng tên mình, thay đổi quá chóng vánh, có lẽ đối phương đã đại khái cảm nhận được lần này mình căn bản không còn cơ hội xoay người được nữa.

“Tiểu nhân!”

Tần Văn Hán thầm mắng một câu, sau đó nhanh chóng đi theo trưởng phòng Triệu. Nhưng khi hắn đi đến bên cạnh trưởng phòng Triệu, vị trưởng phòng Triệu vừa rồi còn hùng hổ mắng mình, bây giờ đối phương lại đang nghênh đón một cơn thịnh nộ từ lãnh đạo cấp cao hơn.

– Anh nói xem, đây là có chuyện gì xảy ra? Triệu Hạc Minh, tôi đã nhắc nhở anh rồi, chuyện này có ý nghĩa trọng đại, cả tỉnh đều nhìn vào chằm chằm. Chúng ta nhất định phải dùng tài liệu tốt nhất, phải mời đội ngũ thi công tốt nhất, phải làm sao hoàn thành công trình một cách mỹ mãn. Tôi còn nghĩ nhờ vào anh có thể tìm ra hào quang cho thành phố Sơn Viên trong tỉnh, bây giờ anh nói tôi nghe xem, đây là hào quang mà anh mang về cho thành phố chúng ta sao?

Chủ tịch Ngụy đeo một cặp kính gọng vàng với thân hình cao lớn, hắn dùng ngón tay chỉ thẳng vào mũi trưởng phòng Triệu, dùng giọng hung hăng mắng lớn.

Trưởng phòng Triệu Hạc Minh lúc này giống như một con chuột gặp mèo, bộ dạng ngoan ngoãn cung kính, tuyệt đối không dám mở miệng. Nhưng dù hắn là như vậy thì chủ tịch Ngụy vẫn không có ý muốn dừng lại, chủ tịch mắng trưởng phòng Triệu bốn năm phút đồng hồ, sau cùng mới dừng lại giống như không còn sức để tiếp tục mắng.

Giám đốc Tần cũng có chút quan hệ với chủ tịch Ngụy, trước kia gặp mặt thì nhiều lần chủ tịch Ngụy xưng anh em với hắn. Nhưng bây giờ Bái Tổ Đài sập xuống, chủ tịch Ngụy căn bản không quan tâm đến vấn đề mặt mũi, trực tiếp mắng trưởng phòng Triệu như xối máu chó lên đầu.

Hai bên có giao tình, nhưng chút tình cảm giữa mình và hai người bọn họ đều được thành lập trên phương diện tiếp nhận công trình. Bây giờ hai người kia đang quá cấp bách, đối phương có vì bo bo giữ mình mà trực tiếp đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Tần Văn Hán hắn không? Nếu là như vậy thì lần này hắn thật sự gặp phải nguy hiểm khủng bố.

– Triệu Hạc Minh, anh nói tôi nghe xem, anh còn cần bao nhiêu thời gian để tu sửa lại Bái Tổ Đài? Anh nghe cho kỹ đây, ba ngày sau là ngày tế tổ, đến lúc đó có rất nhiều đồng bào từ bốn phương tám hướng chạy đến tế tổ, sự việc này không có dư âm quay về thì trong tỉnh sẽ không bao giờ bỏ qua, mà người đầu tiên không thể bỏ qua chính là anh, Triệu Hạc Minh.

Chủ tịch Ngụy dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói, những lời ra khỏi miệng hầu như là truy cứu trách nhiệm, làm cho Triệu Hạc Minh cảm thấy run sợ khắp toàn thân.

Đầu óc Tần Văn Hán chợt xoay chuyển, hắn chuẩn bị đứng ra nói những khó xử của mình. Nhưng hắn còn chưa kịp bước về phía chủ tịch Ngụy thì một đoàn xe từ đằng xa chạy đến như bay.

Xe cảnh sát mở đường chạy một vòng thì dừng lại, sau đó từng chiếc xe dừng lại xếp hàng dài sau chiếc xe cảnh sát, ở bên cạnh Bái Tổ Đài.

Xe cảnh sát mở đường, người đến là ai? Tần Văn Hán nhìn từng chiếc xe ở phía bên kia, hắn giống như cảm nhận được trái tim của mình đang gia tốc và dần treo lên đến cuống họng. Con bà nó, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mới đó thì đám người kia đã biết hết rồi.

Lúc này gió bắt đầu giảm bớt, nhưng gió thổi vào mặt vẫn giống như dao cắt, làm cho người ta cảm thấy đau rát. Tần Văn Hán nhìn từng gương mặt tái nhợt bước xuống xe, hắn cảm thấy chút đau đớn ngoài da của mình đã biến mất, lúc này hắn đang cố suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Nhiếp Hạ Quân, Lưu Truyền Thụy, Tề Chính Hồng…Một đám lãnh đạo mà trước đó chỉ có thể được thấy trên chương trình thời sự chợt xuất hiện ngay tại đây. Nếu như trước kia Tần Văn Hán thấy một nhóm lãnh đạo tỉnh ủy đi đến công trường với quy cách cao vời như vậy, hắn nhất định sẽ sắp xếp phóng viên, sắp xếp ghi hình chụp ảnh. Đây rõ ràng là một cơ hội để công ty Thần Đằng lấy làm kiêu ngạo, sự coi trọng của lãnh đạo chính là một cơ hội quảng cáo cực kỳ tuyệt vời.

Chủ tịch Ngụy và trưởng phòng Triệu lúc này đã không còn tâm tư để quan tâm đến một giám đốc công ty Thần Đằng như Tần Văn Hán, hai người nhanh chóng chạy về phía nhóm lãnh đạo Nhiếp Hạ Quân, chỉ sợ đi muộn một giây sẽ có người vung roi lên mông.

Gió núi vẫn gào thét, bốn phía giống như chợt tĩnh lặng vào đúng khoảnh khắc này. Nhiếp Hạ Quân không nói gì, những lãnh đạo khác cũng không nói gì, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ trầm trọng vì sự kiện Bái Tổ Đài sụp đổ, ít nhất cũng có người thấy đó là niềm vui, nhưng bọn họ sẽ không dám biểu hiện ra ngoài.

Tế tổ, dùng văn hóa làm bàn đạp phát triển kinh tế, đây chính là một hạng mục công tác cực kỳ quan trọng của Nhiếp Hạ Quân vào năm nay, hơn nữa còn là một công tác có thể làm nổi bật danh tiếng và vinh dự của tỉnh Sơn Nam. Thông qua sự kiện này thì Nhiếp Hạ Quân có thể đề cao khả năng khống chế, quyền lực và uy tín của mình trong tỉnh, đó chính là thứ mà không phải tất cả mọi người đều thích thú.

Bây giờ thì quá tốt, Bái Tổ Đài sập, nếu như không có Bái Tổ Đài, như vậy trò tế tổ lần này sẽ là trò cười lớn. Nhiếp Hạ Quân là người khởi xướng và chủ trì hạng mục, tất nhiên uy vọng và danh tiếng sẽ giảm sút. Con bà nó, đây không phải là trời giúp người sao?

Nhiếp Hạ Quân nhìn về phía địa phương sụp đổ mà trong lòng cực kỳ bực bội, nhưng dù lão có bực bội thế nào thì cũng là bí thư tỉnh ủy, lão phải bảo trì sự trấn định của mình. Lão là người đứng đầu, nếu người đi đầu đã loạn thì phía dưới sẽ lộn xộn. Lão cố gắng khắc chế cơn tức giận của mình, lão trao đổi vài câu với Lưu Truyền Thụy ở bên cạnh, sau đó nhìn về phía cán bộ lãnh đạo thành phố Sơn Viên:

– Trong số các anh thì ai là người chịu trách nhiệm công trình này? Là ai thì đi ra đây.

Tuy tỉnh ủy là người đề xuất hạng mục nhưng thao tác cụ thể lại là người của thành phố Sơn Viên. Lúc này các vị lãnh đạo của thành phố Sơn Viên cũng cảm thấy rất không thoải mái, dù sao thì ai cũng có một phần trách nhiệm, đặc biệt là bí thư La. Lúc này bí thư La cũng không dám chậm trễ, trước kia mọi việc đều nhờ vào thư ký, nhưng bây giờ lão không quan tâm quá nhiều thứ như vậy, lão tự mình đi đến trước mặt chủ tịch Ngụy và trưởng phòng Triệu, lão phất tay cho bọn họ đi đến tiếp chuyện với bí thư Nhiếp Hạ Quân.

Chủ tịch Ngụy lúc này cũng không còn uy phong như lúc răn dạy trưởng phòng Triệu Hạc Minh, hắn tranh thủ thời gian bước đi, trên người vã đầy mồ hôi.

Khi đi đến trước mặt Nhiếp Hạ Quân thì chủ tịch Ngụy cảm thấy mình giống như bị chuột rút, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì đáng khoe khoang, mà hắn đi lên cũng không phải là khoe thành tích với bí thư Nhiếp Hạ Quân.

Nhiếp Hạ Quân khẽ gật đầu không chút biểu cảm, lúc này lão mới trầm giọng nói:

– Anh là phó chủ tịch chuyên trách công trình này sao? Anh nói cho tôi rõ, hôm nay xuất hiện tình huống như vậy thì vấn đề nằm ở đâu? Anh đã tìm ra biện pháp khắc phục chưa?

Vẻ mặt Nhiếp Hạ Quân đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng lúc này bộ dạng và giọng điệu âm trầm không khỏi làm cho người ta cảm thấy phát lạnh.

Tất cả các vị lãnh đạo lúc này đều ném ánh mắt về phía chủ tịch Ngụy, đây chính là phó chủ tịch thành phố Sơn Viên nắm công tác xây dựng. Lúc này trên trán hắn vã đầy mồ hôi lạnh, hắn biết nếu bây giờ mình trả lời không tốt, chưa nói đến tương lai, dù là vị trí phó chủ tịch này cũng khó thể giữ lại. Hắn biết rõ quy củ quan trường, nếu truy cứu trách nhiệm thì nhất định phải có một kẻ chịu tội thay.

Nhiếp Hạ Quân nổi giận cũng không phải là một chuyện gì tốt đẹp.

– Bí thư…Bí thư Nhiếp, chủ yếu là vì gió…Gió quá lớn gây ra tổn thất, anh xem, ngọn núi này…

Chủ tịch Ngụy cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, thế nhưng lúc này tình thế cấp bách, thật sự có chút lắp bắp.

Đáng lý ra chủ tịch Ngụy lăn lộn quan trường nhiều năm sẽ không có biểu hiện kém cỏi như vậy, nhưng bây giờ đối mặt với câu hỏi thăm của bí thư Nhiếp Hạ Quân, hắn thật sự rối loạn, cảm thấy sự việc quá nghiêm trọng, cho nên khó thể giữ được bình tĩnh.

Bí thư La thật sự phải hừ hừ mũi vì biểu hiện quá kém cỏi của tên thuộc hạ dưới tay mình, trong lòng thầm mắng, vào đúng thời điểm thì lại co vòi mất bình tĩnh như vậy. Mình còn chuẩn bị sau này sẽ đề bạt hắn, bây giờ mới thấy rõ ràng chỉ là một đống bùn nhão, không thể nào làm ra trò trống gì.

Bí thư La thầm nghĩ như vậy, lão thầm cho một định luận với chủ tịch Ngụy nhưng dù lão có suy xét thế nào cũng không thể nói lời trợ giúp cho thủ hạ đắc lực này của mình.

– Tôi không cần anh nói nguyên nhân, tôi muốn biết các anh đã nghĩ ra biện pháp khắc phục hay chưa, cần tốn bao lâu? Ba ngày sau là đến lúc tế tổ, anh cũng không để cho đám người chúng tôi đứng ở Bái Tổ Đài sụp đổ này nghênh đón khách đến từ khắp nơi chứ?

Nhiếp Hạ Quân khoát tay chán ghét, rõ ràng lão không muốn nghe lời giải thích của chủ tịch Ngụy.

Bao lâu? Cần bao lâu thời gian? Chủ tịch Ngụy rất muốn nói trong ba ngày sẽ hoàn thành nhiệm vụ, rất muốn trả lời gọn gàng như vậy, cũng không muốn để cho bí thư Nhiếp nổi giận. Thế nhưng hắn không dám nói lời đảm bảo như vậy, nếu như hắn nóng đầu nói lời khẳng định, cuối cùng không hoan thành sẽ gánh chịu hậu quả nặng nề hơn rất nhiều.

– Điều này…Điều này…

Chủ tịch Ngụy vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Triệu Hạc Minh, muốn vị trưởng phòng Triệu phòng xây dựng kia cho mình một ý kiến.

Trưởng phòng Triệu cũng không phải là kẻ ngu, hắn biết rõ lúc này tuyệt đối không nên bày tỏ thái độ, nếu không chỉ sợ sau này sẽ liên lụy đến mình. Như vậy đừng nói là mất vị trí, chỉ sợ ngay cả công chức còn giữ được hay không cũng là vấn đề.

Làm cho tỉnh ủy mất mặt, hơn nữa còn làm mất mặt trước quá nhiều du khách thập phương, trách nhiệm như vậy là quá nặng nề, một trưởng phòng xây dựng như hắn thật sự không đủ lực để gánh. Nhưng hắn không thể tỏ ra như không thấy ánh mắt của chủ tịch Ngụy, khốn nổi hắn cũng không có hành động gì mà lại đưa mắt ép bức Tần Văn Hán.

– Được rồi, được rồi, nếu các anh không dám tỏ thái độ thì tôi cũng chỉ có thể ra lệnh cho các anh. Sự kiện tế tổ lần này là hoạt động cực kỳ lớn và quan trọng của tỉnh Sơn Nam chúng ta, bây giờ dù gặp khó khăn nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải làm tốt công tác. Mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ cũng không quá muộn. Bí thư La, Bái Tổ Đài ở trên địa bàn thành phố Sơn Viên, tôi cũng tin tưởng vào sức chiến đấu của anh và ban ngành thành phố Sơn Viên, tôi tin các anh nhất định sẽ cho ra một kết quả hài lòng trước lúc làm lễ.

Nhiếp Hạ Quân dùng giọng điệu nghiêm nghị nói với bí thư La, lời nói thật sự không cho phép người ta từ chối.

Bí thư La ở trong quan trường nhiều năm, lão cũng là thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên cũng không quá cố kỵ lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng lúc này Nhiếp Hạ Quân đặt sự việc lên độ cao tuyệt đối, lão căn bản không có lý do từ chối.

– Bí thư Nhiếp, ngài yên tâm, thành phố Sơn Viên chúng tôi nhất định sẽ vượt qua khó khăn, sẽ dùng toàn lực để ứng phó.

Bí thư La chỉ có thể trả lời như vậy, lão trầm giọng đảm bảo với bí thư Nhiếp Hạ Quân, lúc này lão cũng là người bị ép lên Lương Sơn, không nói lời đảm bảo là không được.

Nhiếp Hạ Quân coi như thỏa mãn với câu trả lời như vậy của bí thư La, lão chuyển ánh mắt lên người Tề Chính Hồng, sau đó trầm giọng nói:

– Chủ tịch tỉnh đi họp ở thủ đô, chủ tịch Tề, công tác đốc xúc chỉ có thể chuyển lên người anh. Tôi không biết anh áp dụng biện pháp gì, anh cần toàn lực công tác, cần phải dồn sức xử lý, cần người cho người, cần tiền xuất tiền.

Tề Chính Hồng vốn còn chưa kịp hả hê vì sự việc xảy ra, bây giờ nghe thấy Nhiếp Hạ Quân sắp xếp như vậy thì thật sự trợn tròn mắt, vì sao lại kéo cả mình vào?

Sau khi sự kiện Dương Quân Tài phát sinh thì Nhiếp Hạ Quân càng cường thế trong ban ngành tỉnh ủy, có một khoảng thời gian dài Tề Chính Hồng tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng thật ra vẫn rầu rĩ không vui.

Có một ngày Tề Chính Hồng xem tạp chí và vô tình đọc được một mẩu truyện cười, đó là vịt và cua thi chạy, hai bên cùng chạy đến đích một lượt, bất phân thắng bại. Vậy là trọng tài cho ra lời đề nghị: Các người đến kéo tảng đá đi. Con vịt tức giận nói: “Ông chơi tôi sao? Tôi vừa kéo thì đã bị hắn cắt đứt lông rồi!” Sau đó tác giả còn nói một câu: Một trận đấu cần phải nhìn vào thiên phú. Chủ tịch huyện chợt hiểu một vấn đề, con bà nó, Dương Quân Tài rõ ràng là một con vịt, mà đối thủ một mất một còn Vương Tử Quân là một con cua, điều này có liên quan gì đến chuyện Tề Chính Hồng hắn đề nghị cho Dương Quân Tài xuống tuyến dưới rèn luyện?

Nói thì như thế nhưng nhìn Nhiếp Hạ Quân cho ra nhiều quyết nghị, hơn nữa bí thư Nhiếp còn tỏ ra cường thế trong lúc tập trung dân chủ thì Tề Chính Hồng cảm thấy rất mắc nghẹn và không thoải mái. Hắn luôn trông mong Nhiếp Hạ Quân sai lầm một lần, cho ra một hạng mục gì đó không ra thể thống gì.

Khi Tề Chính Hồng đang rất oán giận thì thật sự trời cao có mắt, một ngọn gió lớn bùng lên, cuối cùng đã đẩy đổ tất cả những gì mà Nhiếp Hạ Quân đang chủ trì. Bây giờ vấn đề đã xảy ra, Tề Chính Hồng có cơ hội phản kích, vì đây là một trò cười cực lớn, Nhiếp Hạ Quân ít nhất cũng mất danh dự và uy tín trong ban ngành. Tề Chính Hồng nghĩ như vậy, hắn thấy nó giống như bên ngoài có tình nhân mà vợ lại không biết còn mua thuốc bổ thận tráng dương cho mình, cảm giác sung sướng này thật sự khó nói nên lời.

Nhưng bây giờ Nhiếp Hạ Quân lại dựa vào quyền uy của bí thư tỉnh ủy để trực tiếp chỉ mặt điểm tướng, ném một trò khốn khổ khốn nạn lên vai Tề Chính Hồng. Con bà nó, Nhiếp Hạ Quân ơi là Nhiếp Hạ Quân, anh làm vậy rõ ràng là muốn kéo tôi vào vòng tròn liên lụy. Nhưng không sao, việc đến nước này thì Tề Chính Hồng hắn cũng không thể nào cố ý không tiếp nhận được.

– Bí thư Nhiếp cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ phối hợp tốt công tác với bí thư La, sẽ làm tốt mọi việc.

Tề Chính Hồng tỏ ra thái độ, cũng đẩy cả bí thư La ra phía trước.

Bí thư La sao không thấy rõ chút thủ đoạn trốn tránh trách nhiệm của Tề Chính Hồng, thế nhưng lúc này tình thế quá gấp, lão dù mất hứng cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng mà thôi.

Gió đã không còn thổi mạnh, lúc này bầu không khí u ám dần tiêu tán, bầu trời chậm rãi khôi phục như thường.