Chương 1262: Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiểu Trần chạy xe vào một khúc rẽ, đi đến một khu dân cư đầy khí tức của niên đại tám mươi. Nói thật thì những khu dân cư thế này căn bản không còn nhiều ở thành phố Đông Hồng, người nơi đây phần lớn chỉ là gia đìnhh trung bình, gia đình có tiền đã đến những khu dân cư cao cấp hơn.

Khi xe rẽ vào thì Trì Hoa Trục thấy được một cái bảng hiệu đầy dấu tích thời gian, hăn căn cứ vào vết sơn loang lổ để cố gắng tìm ra sáu chữ: Khu dân cư nhà máy Miên Phưởng.

Không phải nhà máy Miên Phưởng đã đóng cửa rồi sao? Trưởng phòng Vương sao lại chạy đến đây? Không phải muốn khảo sát nghiên cứu thứ gì đấy chứ? Trì Hoa Trục thầm cân nhắc mình nên chuẩn bị bản thảo như thế nào, đúng lúc xe dừng lại.

Là một chiếc Santana bình thường nên cũng không kinh động đến người trong khu dân cư. Khi nhóm người Vương Tử Quân bước xuống xe thì có vài người đi qua bên cạnh khẽ đưa mắt nhìn, thế nhưng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

– Bố, chỗ này sao có chút rối loạn như vậy? Tiểu Bảo Nhi nhìn khoảng sân lộn xộn rồi quệt miệng hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kỳ quái của con trai, hắn cười cười nói: – Đây là một khu dân cư cũ, căn bản là quy hoạch không được tốt.

Vương Tử Quân nói rồi quay sang Tiểu Trần ở bên cạnh: – Cậu xác định là chỗ này sao?

– Trưởng phòng Vương, là chỗ này, bạn của tôi nói người ở trên lầu hai. Tiểu Trần vừa lấy chiếc máy mát xa và rửa chân vừa mới mua ra khỏi xe rồi dùng giọng khẳng định nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: – Vậy chúng ta đi.

Trì Hoa Trục cảm thấy đầu óc mình khó theo kịp, hắn chưa từng nhớ rõ có vị lãnh đạo nào ở chỗ này. Vương Tử Quân đến thăm ai, hắn cảm thấy nghi hoặc không khỏi nhìn thoáng qua Du Giang Vĩ, thế nhưng Du Giang Vĩ cũng cực kỳ nghi hoặc.

Đi lên lầu hai, tìm đúng phòng, Tiểu Tâần gõ cửa chống trộm đã cũ theo thời gian. Sau khi gõ vài tiếng thì bên trong có người nói: – Ai vậy?

Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu ra, hắn đánh giá đám người Vương Tử Quân một lượt rồi dùng giọng kỳ quái hỏi: – Các anh tìm ai?

Trong suy nghĩ của đám người Trì Hoa Trục thì trưởng phòng tổ chức là một vị quan viên có thực quyền trong đám thường ủy tỉnh ủy sau bí thư tỉnh ủy. Vì người này nắm trong tay mũ quan của tất cả quan viên trong tỉnh, có ai có ý nghĩ cầu tiến mà không kiêng kỵ vài phần? Nếu muốn vơ vét một chút, cho dù không công khai ra giá với mũ quan, thế nhưng mỗi năm cũng đủ tiền để vài chục năm thoải mái; dù tay áo đầy gió sương cũng là người đầy lực lượng, một vị trí chạm tay có thể phỏng như vậy thì hầu như mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, căn bản chạy đến đây làm gì?

– Chúng tôi là… Lái xe Tiểu Trần vừa định giới thiệu thân phận của Vương Tử Quân, lại bị Vương Tử Quân cản: – Chúng tôi là bạn của Chính Tân, hôm nay đến thăm các cụ.

“Là bạn của Niên Chí Tân?” Người đàn ông trung niên kia chợt cau mày, sau đó vẫn mở cửa ra: – Mọi người vào đi.

Người đàn ông trung niên nói xong thì quay vào phòng ngủ nói: – Bố, bạn của đại ca đến đây.

Đây là một căn hộ ba gian, cũng chỉ vài chục mét vuông, trong phòng khách là bộ ghế sa lông từ những thập niên chín mươi, nhìn khá cũ kỹ nhưng được thu dọn khá sạch sẽ.

Sau khi nhóm người Vương Tử Quân đi vào cửa thì một ông lão mái tóc hoa râm đi ra phòng khách, sau khi đưa mắt nhìn nhóm người Vương Tử Quân thì nhàn nhạt nói: – Các anh là bạn của Chính Tân sao?

– Chào bác, cháu họ Vương, là bạn của Chính Tân. Cháu vẫn muốn đến nhà thăm ngài, nhưng mãi mà không có cơ hội, hôm nay mới được như ước nguyện. Vương Tử Quân vừa nói vừa vươn tay ra theo thói quen.

Không ngờ ông lão cực kỳ lạnh lùng, lão dùng giọng thản nhiên nói: – Đến thăm ông lão như tôi làm gì? Không có việc gì thì đi đi, nhà tôi còn có việc.

Trì Hoa Trục lúc này chợt bừng tỉnh, nơi này là nhà bố Niên Chí Tân. Trưởng phòng Vương tự mình mua đồ đến, cũng là vì hôm nay sinh nhật ông cụ, xem ra trong mắt trưởng phòng Vương thì Niên Chí Tân có độ nặng khá lớn.

Khi thấy cánh cửa sắp đóng sập lại thì Trì Hoa Trục có chút xấu hổ, không ngờ Vương Tử Quân lại tùy tiện đi vào rồi ngồi xuống: – Ông cụ, vài người chúng tôi từ nơi xa đến, thật sự khát nước, chẳng lẽ ngài không cho uống ly nước nào mà đuổi đi ngay sao?

Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Vương Tử Quân thấy thế thì tiến lên cầm lấy cánh tay ông cụ nói: – Ông, cháu muốn uống nước, cho cháu uống nước nhé?

Đôi môi ông cụ khẽ giật giật, lão không có ác cảm với người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã kia, hơn nữa còn có một đứa bé mập mạp, thế là nói: – Bà đâu rồi, ra mời nước cho khách.

Một người phụ nữ trung niên đi ra, trên tay cầm theo một phích nước nóng, nàng khẽ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói: – Bố, mẹ đang bận nấu cơm.

Người phụ nữ kia rót nước xong thì thuận tiện cầm lấy vài cái kẹo trong dĩa trái cây đưa cho Tiểu Bảo Nhi.

Mạc Tiểu Bắc khá nuông chiều Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng có một phương diện căn bản không chịu dung tình đó chính là đồ ăn thức uống cực kỳ có ít đường, sợ đường ảnh hưởng đến sự phát triển của con trai. Vì vậy mà chiêu cho kẹo cực kỳ có hiệu quả với Tiểu Bảo Nhi, một khi thấy được kẹo thì có biểu hiện cực kỳ thèm muốn như người đi trên sa mạc nắng cháy thấy được nước.

Tiểu Bảo Nhi thấy có kẹo ăn thì lập tức dùng giọng ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn dì, làm cho người phụ nữ trung niên kia khẽ nở nụ cười.

– Bác, cháu nghe Chính Tân nói năm xưa ngày là trưởng khoa bảo vệ của nhà máy Miên Phưởng, xem ra Chính Tân có thể được làm cảnh sát cũng là hổ phụ không có khuyển tử, dưới tay tướngmạnh không có binh hèn.

Ông cụ nghe thấy khách nói về con thì khóe miệng có hơi run, thế nhưng ngay sau đó vẻ mặt đã hòa hoãn hơn: – Tiểu tử kia không có nhiều bản lĩnh, chỉ là có năng lực gây chuyện.

– Bác trai, Chính Tân có được như ngày hôm nay mà ngài còn chưa cảm thấy thỏa mãn sao? Nếu ngài có thời gian chỉ bảo thêm, như vậy anh ấy sẽ càng thành công lớn, càng bận rộn công tác. Vương Tử Quân là người ở địa vị cao nhiều năm, vì vậy căn bản không nói được nhiều lời nịnh hót. Trì Hoa Trục thấy Vương Tử Quân nói vài câu đã làm cho ông cụ cảm thấy nở mày nở mặt, hớn hở khoái chí, trong lòng không khỏi cảm thán vì đã làm khó trưởng phòng Vương.

– Tiểu Vương, không phải tôi nói khoác với anh, năm xưa Miên Phưởng thật sự là nhà máy lớn. Tôi là trưởng khoa bảo vệ nổi tiếng vùng này, đám côn đồ gây chuyện thấy tôi đều sợ một phép. Ông cụ nhắc đến khoảng thời gian năm xưa thì giọng nói được đề cao hơn.

Nhưng người phụ nữ trung niên rất giống Niên Chí Tân lại dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân, thấy đối phương trò chuyện nhiệt tình với bố mình thì ánh mắt càng bất thiện.

Sau khi chờ bố nói xong chuyện năm xưa, người phụ nữ trung niên chợt chen lời: – Anh nói anh là bạn của Chính Tân sao? Thế nào tôi lại chưa từng được gặp anh?

– Chúng tôi mới quen biết được bốn tháng, tôi cũng chưa đến nhà anh ấy lần nào.

“Mới quen bốn tháng?” Người phụ nữ trung niên càng cảm thấy khó tin, nàng nhìn thoáng qua những gì mà Vương Tử Quân đưa đến, càng thêm lo lắng hơn. Nàng nháy mắt với bố mình, sau đó cười nói: – Thật xin lỗi, Chính Tân không có ở nhà, ngài có gì cứ nói, chúng tôi sắp phải đi ra ngoài rồi.

Khi thấy người phụ nữ trung niên hạ lệnh đuổi khách thì Du Giang Vĩ và Trì Hoa Trục đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy cần phải mở miệng một chút.

Chỉ là động tác của hai người bị Vương Tử Quân cản lại, hắn cười nói: – Chị gái, có câu người từ phương xa đến là khách, tôi bây giờ nghe thấy mùi thơm, ngài cũng không thể đuổi chúng tôi đi được. Bác trai, ngài không ngại lấy thêm vài đôi bát đũa đấy chứ?

Người phụ nữ trung niên kia bực mình đỏ mặt tía tai, người này nhìn thì hào hoa phong nhã nhưng sao da mặt lại dày như vậy?

Khi người phụ nữ trung niên cảm thấy rất bực bội thì ông cụ đã mở miệng: – Cơm nước xong rồi đi, cũng không có gì là ngon, chỉ là có thêm vài đôi bát đũa mà thôi.

– Nhưng cháu còn chưa trò chuyện đủ với bác. Vương Tử Quân nhìn gương mặt của người phụ nữ trung niên rồi dùng giọng biết thời thế nói.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đi vào, trên tay còn có một chiếc bánh ngọt.

Người thanh niên đến giao bánh, sau khi người phụ nữ trung niên ký tên thì đặt bánh ngọt lên bàn. Vương Tử Quân nhìn chiếc bánh ngọt rồi cười nói: – Bác trai, đến sớm không bằng đến đúng lúc, hôm nay là sinh nhật ngài sao?

– Mẹ, con thấy người kia căn bản không tốt. Chính Tân là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, một người không rõ lai lịch tự nhiên đến nhà tán gẫu với bố nhất định là có chuyện cần nhờ đại ca. Bác gái tuy không đi ra ngoài nhưng từ trong miệng co rể cũng biết được khách đến nhà, sau khi nghe người phụ nữ trung niên nói như vậy thì cũng không thể không lo lắng: – Chính Hồng, nếu không con gọi điện thoại cho anh xem, để anh ấy đến một chút.

– Cho anh ấy đến sao? Mẹ cũng không phải không biết con của mẹ đã sớm bán thân cho đơn vị, có sinh nhật nào của bố mà anh ấy về được? Không phải tham gia công tác thì cũng là họp hành, hừ, con cũng không muốn lãng phí tiền điện thoại vì người bác sĩ nham hiểm này.

– Em có thể bớt tranh cãi được không? Đừng làm cho bố nghe thấy được. Người đàn ông trung niên bên cạnh chợt: – Người đến nhà cũng không nhất định là có việc cần nhờ vả đại ca của em.

Người đàn ông trung niên không nói thì không sao, vừa nói thì làm bùng nổ tính tình của vợ. Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó dùng giọng không khách khí nói: – Làm sao anh biết hắn ta không phải? Trên mặt hắn ta có khắc chữ sao? Cũng chỉ có ánh mắt anh sắc như đao mới phân biệt được à? Đúng là…

Hào Nghị Thổ rõ ràn không có bãn lĩnh nói năng bằng vợ, bây giờ bị vợ phản bác thì chỉ có thể buồn bực không lên tiếng mà thôi. Bác gái thấy không hay nên trừng mắt nhìn con gái: – Con vẫn cái tính tình này, cũng chỉ có Nghị Thổ mới nhường được con thôi.

Niên Chính Hồng là một người thẳng tính, khi thấy mẹ nói như vậy thì ngượng ngùng dùng giọng có chút uất ức nói: – Mẹ, không phải con sợ gây ra chuyện cho anh sao?

– Được rồi, bàn tay không đánh lên mặt người cười, mời bọn họ dùng cơm một bữa là được. Những thứ bọn họ mang đến thì cho bọn họ đưa về, đừng gây phiền toái cho anh của con. Bác gái vừa chăm chút cho nồi súp vừa dặn dò.

Niên Chính Hồng vừa giúp mẹ việc bếp nức vừa quan sát động tĩnh trong phòng khách. Lúc này Vương Tử Quân đang trò chuyện với bố nàng về những chuyện năm xưa, liên tục làm cho ông cụ cười vui vẻ, thế là không khỏi làm cho nàng thầm nghĩ đối phương đến đây làm gì?

– Vương tiên sinh, xin hỏi ngài công tác ở đơn vị nào? Niên Chính Hồng thừa dịp đi ra rót nước thì mỉm cười nói.

Vương Tử Quân cũng không ngẩng đầu lên, hắn dùng giọng không quan tâm nói: – Tôi công tác ở cơ quan chính quyền.

Niên Chính Hồng nghe Vương Tử Quân nói như vậy mà có chút hèn mọn, thầm nghĩ người kia thật sự biết giả vờ, cơ quan nhà nước các anh có ai không vểnh mặt lên trời chứ? Thế là nàng căn bản không khách khí hỏi Vương Tử Quân: – Vương tiên sinh còn trẻ như vậy chắc chắn phát triển đầy hứa hẹn, có lẽ là một trưởng khoa rồi chứ?

“Trưởng khoa sao? Chị gái kia có ánh mắt thế nào vậy?” Du Giang Vĩ thầm nghĩ, Trì Hoa Trục thì lại cảm thấy buồn cười.

Vương Tử Quân dùng giọng nghiêm trang nói với chị Niên: – Cũng giống như vậy.

Niên Chính Hồng căn bản không chịu buông tha: – Anh sao biết anh trai tôi? Có phải có chuyện muốn tìm anh ấy không?

Vương Tử Quân ngược lại lắc đầu: – Không phải, chúng tôi quen biết nhau vì được bạn bèn giới thiệu.

Khi Niên Chính Hồng định hỏi tiếp thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi cười cười xin lỗi, sau đó nhận điện thoại: – Anh Đoạn, các anh đến đâu rồi?

– Báo cáo trưởng phòng Vương, chúng tôi đã đi, mười phút nữa sẽ đến.

– Vậy thì tốt rồi. Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.

Niên Chính Hồng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại màu đen của Vương Tử Quân, nàng càng cảm thấy đối phương rất khả nghi. Chiếc điện thoại kiểu kia căn bản đã là quá lạc hậu, xem ra người này có việc cần nhờ anh mình, vì đám trưởng khoa phát triển bừng bừng sao lại dùng điện thoại như vậy.

Đúng lúc này chồng của Niên Chính Hồng đi ra nói: – Bố, chúng ta dùng cơm nhé?

Bác Niên định lên tiếng nhưng lại bị Vương Tử Quân cắt ngang lời: – Chờ một chút, vài phút nữa có thêm vài người bạn của tôi đi đến.

Niên Chính Hồng vừa nghe thấy như vậy thì thiếu chút nữa đã tức ói máu, có người tự chủ trương như vậy sao? Nàng càng ghét người đàn ông vô lễ này, nhưng ông cụ bên kia lại gật đầu nói: – Cũng không có gì, mọi người chờ thêm một lát nữa.

Vì vài người xa lạ có việc cần nhờ anh mà bố mìn đánh mất cả nguyên tắc, điều này làm cho Niên Chính Hồng cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.

Nhưng lần này Niên Chính Hồng tỏ ra rất vui: – Ôi, chị gái và Hoan Hoan đến, mời vào mời vào, vừa rồi bố còn nhắc đến hai người.

Dưới sự hoan nghênh của Niên Chính Hồng thì một người phụ nữ trung niên đưa theo một cô gái đi vào trong nhà. Người phụ nữ kia bắt chuyện với ông cụ, sau đó kéo con gái đến bảo chào ông, nhưng cô gái kia có chút sợ hãi, nó đứng đằng sau mẹ, căn bản cái gì cũng không dám nói.

Ông cụ cực kỳ vui vẻ, lại dùng giọng từ ái hỏi: – Tiểu Hoan Hoan sao lại gầy thế? Mau đến đây ông xem nào, có phải học tập mệt chết người không?

Cô gái kia không chịu tiến lên, nàng cúi đầu loay hoay quần áo. Ông cụ nhìn thấy cháu gái nhăn nhó không chịu lên tiếng, thế là lại chỉ huy cho vợ mau lấy thứ gì đó cho cháu gái.

Vì chị dâu đến nên Niên Chính Hồng căn bản không còn tâm tư truy vấn Vương Tử Quân, nàng ôm lấy cháu rồi nói: – Hoan Hoan, cô cô vừa mua cho cháu vài món đồ chơi.

Tiểu Bảo Nhi vừa rồi còn tỏ ra như một người lớn, nhưng vừa nghe nói có đồ chơi thì tỏ ra tràn đầy hứng thú: – Có gì chơi sao? Cháu cũng muốn xem một chút, cô giáo cháu nói thứ tốt phải chia xẻ mới vui.

Niên Chính Hồng bị cậu bé kia chọc cười, lúc này mẫu tính chợt bùng phát, nàng vẫy vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi, đưa hai cô cậu bé đi.

Ông cụ vừa trò chuyện vui vẻ chợt có chút u buồn, người đàn ông trung niên từ phòng bếp đi ra thấy như vậy thì chợt khẽ an ủi: – Bố à, tất cả sẽ khá hơn thôi.

Vương Tử Quân giống như cũng thấy rõ tâm sự của ông cụ, hắn cố gắng an ủi: – Bác trai, đều là người nhà cả, nào có lúc đầu lưỡi không đụng răng?

Ông cụ căn bản không trả lời câu nói của con rể, nhưng lão lại mở lòng với một người đàn ông trẻ tuổi mới đến nhà như Vương Tử Quân: – Cũng không biết có nghiệp chướng gì, là một gia đình tốt bị Chính Tân làm cho tan tác. Cậu xem cô bé kìa, căn bản không thể cười, tôi đây cảm thấy rất khó chịu.

– Ông cụ, đại thế thiên hạ là như vậy, hợp rồi phân, phân lâu rồi cũng hợp, ngài cứ yên tâm.

Ông cụ lắc đầu dùng giọng giận dữ nói: – Biết con không ai bằng cha, tôi biết rõ tính tình của Chính Tân, nó căn bản là như lừa, anh nói xem, sao lại không hiểu nhân tình như vậy?

Khi hai người trò chuyện với nhau thì bác gái đi ra dọn bàn, Chử Ngôn Huy và chị gái nhanh chóng đặt bánh ngọt lên bàn.

– Ăn bánh ngọt sao? Tiểu Bảo Nhi từ trong phòng chạy ra ngoài nó hoan hô như chim sẻ nói.

Bánh ngọt được cắt, tiếng gõ cửa vang lên. Du Giang Vĩ đứng bên ngoài cửa, hắn thấy cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng là Đoạn Văn Đống đi vào, Đoạn Văn Đống vừa đi vào đã cười nói: – Chào chú, chúc chú sinh nhật vui vẻ.

Đoạn Văn Đống không phải đến một mình, sau lưng hắn còn có một Niên Chí Tân đang rất xấu hổ.

Khi thấy con trai thì ông cụ căn bản có tâm tình kích động, lão chỉ vào Niên Chí Tân rồi nói: – Cậu đến làm gì? Tôi không có con như cậu, cái nhà này có tôi thì không có cậu, có cậu thì không có tôi.

Niên Chí Tân cúi đầu không biết làm sao cho phải, Vương Tử Quân lại lên tiếng trấn an ông cụ: – Bác trai, xin ngài bớt giận, cục trưởng Đoạn đưa con trai của ngài về nhà, chính là đang bắt anh ấy nhận trừng phạt. Ngài nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, tóm lại cũng là con cái trong nhà, dù sao thì bàn tay cũng đều là thịt.

Niên Chí Tân ngẩng đầu nhìn lên chợt giật mình phát hiện người đang khuyên can bố mình là trưởng phòng Vương. Trì Hoa Trục đang đứng bên cạnh căn bản không biết rõ tâm lý của Niên Chí Tân lúc này là thế nào, thế nhưng hắn có thể dự đoán. Dù đối phương có giật mình thế nào thì trong lòng cũng nhất định là cảm xúc ngổn ngang.

Khi thấy Niên Chí Tân trợn mắt há mồm thì Vương Tử Quân chợt cười nói: – Nghe cục trưởng Đoạn nói hôm nay là sinh nhật bố anh, tôi chạy đến góp vui một chút. Chính Tân, anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh là một nhân vật lớn trên công tác, nhưng cũng chính là một bao cỏ.

Ông cụ biết rõ tính nết con trai mình, chúc mừng thì tốt nhưng nói khích thì sẽ như lửa cháy đồng cỏ. Khi thấy cậu thanh niên kia nói khích thì lão không khỏi lo lắng, chỉ sợ con trai nổi nóng thì căn bản là phá hư mọi chuyện.

Mặc dù có chút lạnh lùng với Niên Chí Tân, thế nhưng dù thế nào thì đó cũng là con mình, không thể nào thay đổi được, ông cụ chợt nói: – Bạn của con nói rồi đấy, con đúng là ngốc nghếch.

“Bạn của con? Đó là trưởng phòng Vương!”

– Bác trai, Chính Tân phạm sai lầm, nhưng dù thế nào cũng là đồng chí tốt. Bác, chúng ta nên căn cứ phương châm hốt thuốc cứu người, nên cho anh ấy một cơ hội, bác thấy thế nào?

Ông cụ tuy tức đứa con vì ly hôn trong yên lặng nhưng cũng chưa đến mức đoạt tuyệt tình cảm, bây giờ nghe Vương Tử Quân khuyên như vậy thì ánh mắt đầy thiện cảm hơn.

Dưới ánh mắt soi mói của Vương Tử Quân, Niên Chí Tân đi đến trước mặt bố rồi nói: – Bố, con sai rồi.

Ông cụ căn bản là rơi nước mắt đầy mặt với hành động của con trai, lão không khỏi thổn thức nói: – Người mà con cần nhận sai không phải là bố, mà là vợ con.

Khi Vương Tử Quân rời đi thì cả nhà Niên Chí Tân mới biết Vương Tử Quân là ai. Chử Ngôn Huy nghĩ đến tình huống mình liên tục dò xét trưởng phòng Vương, nàng cảm thấy hỗ thẹn, đồng thời rất tự hào.

Là một người công nhân bình thường căn bản không phải ai cũng có cơ hội này, thế nên Niên Chính Hồng cảm thấy rất hưng phấn, thật sự tiếc rằng không mang theo máy ảnh, nếu không thì sẽ chụp được vài tấm.

Nhưng khi Niên Chính Hồng đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười của bố mẹ, lại thấy đại ca đại tẩu và Hoan Hoan đứng chung với nhau, nàng cảm thấy tất cả không còn quan trọng. Lúc này quan trọng nhất không phải là người nhà hòa thuận vui vẻ sao?

– Hèn gì người ta nói không ngờ trưởng phòng Vương còn trẻ mà làm quan lớn như vậy, ý chí của người ta rõ ràng rất mạnh mẽ. Ông cụ đưa mắt nhìn con trai rồi dùng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Niên Chí Tân hôm nay có tâm tình bay nhảy, hắn căn bản không ngờ Vương Tử Quân lại đến nhà mình, điều này làm cho hắn cảm động, đồng thời cũng có chút cảm khái. Một vị lãnh đạo tính tình như hổ lại có tâm tư như vậy, căn bản là quá khó tìm.

So sánh với người nhà của Niên Chí Tân, Đoạn Văn Đống đã sớm biết điều này, hắn lại nở nụ cười vui mừng nói: – Trưởng phòng Vương, điều này đúng là quá tốt, ngài xuất hiện coi như giải quyết một sự việc khó khăn, nếu không có ngài chỉ sợ không trấn an được tiểu tử Niên Chí Tân kia.

Vương Tử Quân cười cười, thật lòng thì hắn thật sự thích nghe ngóng những chuyện thế này. Hắn tận mắt thấy một gia đình gương vỡ lại lành, dù là nhìn từ góc độ nào cũng làm cho người ta cảm thấy vui sướng.

Đoạn Văn Đống cảm khái từ tận đáy lòng, Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói: – Cục trưởng Đoạn, anh cũng đừng cứ mãi nói đến chuyện này, không bằng cố gắng làm tốt công tác cho tôi.

– Trưởng phòng Vương, ngài yên tâm, chuyện ngài đã sắp xếp, Đoạn Văn Đống tôi căn bản không dám không chú trọng. Đoạn Văn Đống nói rồi càng thêm đoan chính hơn: – Trưởng phòng Vương, những ngày qua chúng tôi đã thâm nhập điều tra, bây giờ trong thành phố Đông Hồng thật sự có một con cá lớn, tuy bọn họ ngụy trang rất giỏi nhưng tôi tin tưởng không đến một tháng nữa bọn họ sẽ giấu đầu lòi đuôi mà thôi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Đoạn Văn Đống do dự một chút rồi tiếp tục lên tiếng: – Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy có vài người ở cục công an tỉnh đang cố gắng tạo chướng ngại cho chúng tôi ở phương diện xét xử, không muốn cho chúng tôi tiếp tục chú trọng điều tra vụ này.

– Là người nào, anh có thể xác định được thân phận của bọn họ không? Vương Tử Quân đã sớm có suy đoán về điều này, sau khi nghe Đoạn Văn Đống nói như vậy thì trầm giọng hỏi.

Đoạn Văn Đống không trả lời ngay, hắn nhìn lái xe Tiểu Trần và Du Giang Vĩ ngồi trên ghế lái phụ, sau đó giơ lên một ngón tay cái.

Hành động như vậy của Đoạn Văn Đống làm cho Vương Tử Quân chợt nhíu mày, tuy hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này xác định thật sự có vài phần đắng lòng. Hắn biết rõ ràng, nếu như thật sự là người kia, như vậy cứ chờ xem Nam Giang chấn động đi.

Đó sẽ là một cơn động đất ở Nam Giang, căn bản là Nam Giang có thể chịu đựng được, nhưng dư âm của nó sẽ lan đến nơi đâu? Nếu thật sự lan gần đến người kia, như vậy sẽ có kết quả thế nào?