Chương 659: Quan lại đến tham gia dạ yến.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua tờ giấy chứng nhận kia, hắn căn bản không biết bên trên ghi là gì, thế nhưng lại có dòng chữ đại học Newcastle. Hắn không khỏi thầm nghĩ xem đó là thứ gì, nhưng hắn biết có một số việc mình không nên biết thì hay hơn.

Tinh La là khách sạn đỉnh cấp ở thành phố La Nam, dù xét ở phương diện danh tiếng thì kém hơn khách sạn La Nam, thế nhưng xét ở phương diện trang thiết bị và phục vụ lại chỉ hơn chứ không kém. Thậm chí có người nói nếu khách sạn La Nam không phải là của chính quyền, chỉ sợ đã bị khách sạn Tinh La đánh bại từ lâu.

Ông chủ khách sạn Tinh La có họ Lý, tên là Lý Uyển Xương, là một người mập mạp béo tốt với gương mặt núng nính thịt luôn mang theo nụ cười, giống như đến bây giờ cũng chưa từng gặp chuyện gì phiền não. Nhưng có rất ít người biết rõ Lý Uyển Xương căn bản chỉ có mười phần trăm cổ phần ở khách sạn Tinh La mà thôi, ông chủ thật sự cũng không phải là hắn.

Trong phòng tổng giám đốc ở tầng bảy khách sạn Tinh La, lý uyển xương đang cung kính đứng một bên, ngồi ngồi sau bàn làm việc rộng rãi của hắn chính là Trịnh Khiếu Nam.

– Anh Lý, anh của tôi nói bữa tiệc rượu hôm nay không cần ngại dùng tiền, nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, phải làm sao cho thật sự hoành tráng.

Trịnh Khiếu Nam nói rồi nhấc chai bia lên uống một ngụm, lại nói tiếp:

– Anh có hiểu anh trai tôi tổ chức bữa tiệc hôm nay là có ý gì không?

– Nhị thiếu gia, xem ngài nói kìa, tôi dù không có đầu óc cũng hiểu ý của ông chủ. Ngài cứ yên tâm, dù tôi đập nồi bán sắt cũng nhất định sẽ tổ chức tiệc rượu sao cho cực kỳ phong phú hoành tráng, không nói trong vòng mười năm, thế nhưng trong thời gian ba năm thành phố La Nam này sẽ căn bản không thể nào có bữa tiệc thứ hai nào như vậy, nếu không thì ngài cứ lấy tôi đi mà chiên dầu.

Lý Uyển Xương dùng giọng điệu nịnh hót khẽ nói với Trịnh Khiếu Nam.

Trịnh Khiếu Nam cảm thấy rất thỏa mãn với lời nịnh hót của Lý Uyển Xương, hắn vỗ vỗ bờ vai mập mạp của Lý Uyển Xương nói:

– Anh Lý, tôi biết anh là người có tâm, con bà nó, tên họ Vương kia chơi ông, để ông phải vào trong ngục giam, thế nhưng ông muốn cho nó xem, bây giờ ông tiêu dao tự tại thế nào.

– Ông đây bị bệnh tâm thần, ha ha ha, anh nói xem, bây giờ tôi cầm dao đâm thằng khốn họ Vương kia, có người đứng ra phán tội tôi không?

Lý Uyển Xương nhìn vẻ mặt điên cuồng của Trịnh Khiếu Nam mà trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn biết rõ tên họ Vương mà Trịnh Khiếu Nam nhắc đến là ai, càng là như vậy hắn càng không biết trả lời thế nào cho phải.

– Sao ngây cả người ra rồi, ha ha ha, tôi biết ngay anh căn bản không có lá gan như vậy.

Trịnh Khiếu Nam vỗ hai cái lên gương mặt mập mạp của Lý Uyển Xương, sau đó hắn cười nói:

– Anh yên tâm, Nhị thiếu gia sẽ không làm khó anh, thế nhưng hôm nay anh phải chuẩn bị tiệc rượu cho tốt, Nhị thiếu gia muốn chúc mừng thật vui vẻ.

– Nhị thiếu gia cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến ngài thỏa mãn.

Lý Uyển Xương lau mồ hôi trán, hắn liên tục nói.

Trịnh Khiếu Nam cười ha hả hai tiếng, sau đó tiện tay ném chai bia còn hơn phân nửa xuống đất, lại cười nói:

– Anh Lý, tối nay anh chuẩn bị cho tôi hai cô nàng, để cho Nhị thiếu gia thoải mái một chút.

Đây chính là sở trường của Lý Uyển Xương, thế cho nên hắn nhanh chóng quạt mát cho Trịnh Khiếu Nam, lại vỗ ngực nói:

– Nhị thiếu gia cứ yên tâm, cứ để đó cho tôi, đến lúc đó ngài không hài lòng thì cứ đến tìm tôi.

– Hừ, tìm anh làm cái quái gì, toàn thân toàn là mỡ, nhìn mà ê cả răng.

Trịnh Khiếu Nam nói đến đây thì chỉ vào hình bóng tên truyền hình rồi nói:

– Nếu anh đưa tiểu tử kia đến cho tôi hành hạ thì tốt quá.

Lý Uyển Xương nhìn thấy tình huống Vương Tử Quân đang thị sát trên truyền hình, thế là thầm nghĩ Trịnh Khiếu Nam này xem ra càng ngông cuồng hơn cả trước đó.

Lý Uyển Xương ở trước mặt Trịnh Khiếu Nam chẳng khác nào một con chó, thế nhưng hắn thật sự là một nhân vật nói một không hai trong khách sạn Tinh La. Vì hoàn thành nhiệm vụ mà Trịnh Khiếu Đống đã phân công, hắn ra lệnh một tiếng, tất cả nhân viên trong khách sạn đều phải bận rộn công tác.

Đèn đường bừng sáng, khách sạn Tinh La càng có vẻ rạng rỡ hơn. Tám cô gái mặc sườn xám xẻ tà chia làm hai hàng đứng ở cổng khách sạn Tinh La, không biết vô tình hay cố ý mà tám chiếc chân dài trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn trông cực kỳ chói mắt.

– Cục trưởng Triệu, chào mừng ngài đại giá quang lâm, mời vào mời vào, đại ca của tôi đang ở bên trong.

Trịnh Khiếu Nam mặc một bộ tây trang có vẻ cực kỳ tinh thần, hắn lớn tiếng cười nói với một người đàn ông trung niên đang đi vào cổng khách sạn Tinh La.

Người đàn ông trung niên này có dáng người cao béo, khóe miệng còn có nốt ruồi. Khi hắn thấy Trịnh Khiếu Nam thì cười ha hả nói:

– Khiếu Nam, chúc mừng chúc mừng, cậu thoát được đại nạn này thì xem như hạnh phúc vô tận đến cuối đời.

– Ha ha ha, cảm ơn lời nói cát tường của cục trưởng Triệu, con bà nó có vài người muốn ông phải chết khổ sở, bây giờ xem ra giống như nhai phải đá, thật sự tê cả răng.

Trịnh Khiếu Nam vừa nói vừa đưa tay bắt chặt tay cục trưởng Triệu.

Cục trưởng Triệu tất nhiên biết người làm Trịnh Khiếu Nam tê răng là ai, thế nhưng hắn chỉ cười ha hả nói:

– Tất nhiên rồi, cũng không biết nhìn xem cậu là ai.

Trịnh Khiếu Nam rất thỏa mãn với câu trả lời của cục trưởng Triệu, hắn vỗ mạnh lên vai cục trưởng Triệu rồi nói:

– Anh Triệu đúng là bạn bè tốt, chút nữa anh có rảnh không, chúng ta lên lầu tám vui vẻ một chút.

– Tôi từ chối thì bất kính, ha ha ha.

Cục trưởng Triệu tất nhiên không phải là lần đầu tiên lên lầu tám vui vẻ một chút với Trịnh Khiếu Nam, sau khi nghe được lời nói của Trịnh Khiếu Nam thì vẻ mặt chợt tươi cười như đóa hoa nở rộ.

Khi cục trưởng Triệu đi đến thì càng có nhiều người từ bốn phương tám hướng kéo đến, đủ mọi loại xe xuất hiện, bãi đậu xe khách sạn Tinh La căn bản không thể nào chứa hết được, thế cho nên hai bên đường được tận dụng xếp đầy xe.

Trịnh Khiếu Nam luôn mở miệng xưng anh em với đám người đến chúc mừng, lúc này gương mặt hắn đỏ bừng đắc ý. Khi người ta nói hắn gặp đại nạn không chết chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời, hắn thật sự trở nên hiên ngang giống như một vị tướng quân thắng trận quay về làm lễ kháng công vậy.

– Muốn ép ông vào đường chết sao? Không có cửa đâu. Hừ, con bà nó, mày mà cũng bắt tao? Không nhìn xem chính mình là cái thá gì à?

Khi đội trưởng La Thường Minh đội cảnh sát giao thông thành phố La Nam đi đến, Trịnh Khiếu Nam dùng giọng không chút cố kỵ nói với đội trưởng La.

La Thường Minh có quan hệ rất tốt với Trịnh Khiếu Nam, hắn cười ha hả nói:

– Khiếu Nam, anh biết cậu sẽ không có việc gì, người có thể gây sự với cậu ở thành phố La Nam này còn chưa được sinh ra.

Chương 659(p2): Quan lại đến tham gia dạ yến.

Hai người nói với nhau rồi cười lớn, khi tiếng cười vang lên thì Hà Tiến Chung đi đến. La Thường Minh thấy Hà Tiến Chung thì vội vàng tiến lên dùng giọng cung kính chào cục trưởng Hà.

Hà Tiến Chung khẽ gật đầu với La Thường Minh, sau đó đưa mắt nhìn Trịnh Khiếu Nam. Lúc này Trịnh Khiếu Nam tuy vẫn xưng anh em với người khác rất nhiệt liệt, thế nhưng khi đối mặt với Hà Tiến Chung thì cũng phải cung kính gọi một tiếng cục trưởng Hà.

Hà Tiến Chung nhìn Trịnh Khiếu Nam, sau đó trầm giọng nói:

– Khiếu Nam, tuy cậu đã bước qua cánh cửa lần này, thế nhưng cậu cần phải cẩn thận, có biết không?

– Cục trưởng Hà cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao.

Trịnh Khiếu Nam nói rồi nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình:

– Anh Trương, anh ở đây đón khách, tôi đưa cục trưởng Hà đến gặp anh tôi cái đã.

Hà Tiến Chung khoát tay chặn lại bộ dạng nhiệt tình của Trịnh Khiếu Nam:

– Tôi tự đi vào là được, cậu nên thành thật ở chỗ này đón khách, lát nữa bí thư Lục, chủ tịch Lý, chủ tịch Trình đều sẽ đến, tiểu tử cậu nên biểu hiện sao cho tốt một chút.

Trịnh Khiếu Nam thấy Hà Tiến Chung đi vào cửa chính khách sạn thì mới khôi phục lại diện mạo trước đó, hắn tiếp tục vênh váo đắc ý, nói chuyện với người ta vẫn không quên mở miệng mắng tên khốn dám bắt mình.

– Khiếu Nam, cậu đang mắng ai vậy?

Khi Trịnh Khiếu Nam đang nói chuyện vui vẻ với một vị phó viện trưởng viện kiểm sát, chợt nghe thấy một âm thanh đông cứng vang lên phía sau. Khi nghe được âm thanh này thì hắn có chút sứng sờ, sau đó trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười:

– Bí thư Lục, tôi cũng không mắng ai cả, chỉ là một câu nói thuận miệng thôi.

Chút tâm tư kia của Trịnh Khiếu Nam sao có thể che giấu được Lục Ngọc Hùng, thế nhưng Lục Ngọc Hùng cũng không nói ra, hắn chỉ cười cười nói:

– Lúc này đang đề xướng nói chuyện văn minh, tiểu tử cậu đến bây giờ vẫn ăn nói không sạch sẽ, tốt nhất là cậu nên sửa lại.

– Tôi sửa, nhất định sẽ sửa.

Trịnh Khiếu Nam nói rồi khẽ gật đầu với người bên cạnh, người nọ được phái đến giúp đỡ Trịnh Khiếu Nam, tất nhiên là kẻ thông minh, hắn nhanh chóng chạy vào bên trong khách sạn.

Lục Ngọc Hùng cũng thấy những động tác của hai người Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra như không thấy. Hắn trầm giọng nói với Trịnh Khiếu Nam:

– Khiếu Nam, ngã một lần thì sẽ khôn hơn một chút, tiểu tử cậu trải qua sự kiện lần này thì nhất định phải ghi nhớ thật lâu. Tôi nói trước cho cậu biết, cậu không nên tái phạm vào sai lầm trước đó.

– Bí thư Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của ngài, sẽ tuyệt đối không phạm vào sai lầm.

Tuy trong lòng không thích những lời này, thế nhưng Lục Ngọc Hùng lên tiếng, Trịnh Khiếu Nam cũng không dám nói trái lời.

– Biết rõ sai lầm là tốt, tôi nói với cậu nhé, nếu tiếp tục phạm sai lầm thì căn bản sẽ không ai cứu cậu được nữa đâu.

Lục Ngọc Hùng đen mặt dùng giọng cảnh báo nói với Trịnh Khiếu Nam.

Trịnh Khiếu Nam ngoài sợ anh ruột của mình thì cũng thật sự e ngại Lục Ngọc Hùng mặt đen, thế nhưng hắn vẫn cười nói:

– Có bí thư Lục ở đây, tôi cũng không tin thành phố La Nam này có mấy người làm gì được tôi.

Lục Ngọc Hùng cũng không nói gì thêm, hắn khẽ vỗ vỗ vai Trịnh Khiếu Nam, rõ ràng rất thỏa mãn vì câu nói vừa rồi của Trịnh Khiếu Nam.

– Bí thư Lục, mời ngài vào bên trong.

Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì Trịnh Khiếu Đống được một đám người vây quanh đi đến, hắn vừa cười vừa bắt tay với Lục Ngọc Hùng, lại lớn tiếng mời Lục Ngọc Hùng đi vào bên trong.

Lục Ngọc Hùng cười ha hả cùng Trịnh Khiếu Đống đi vào trong khách sạn, những người đến hơi trễ cũng tự động xếp thành hai hàng sau lưng hai người, giống như sao sánh vây quanh trăng đi vào khách sạn.

– Bí thư Lục, anh nói xem người kia hôm nay có đến không?

Sau khi đi vào khách sạn thì Trịnh Khiếu Đống khẽ hỏi Lục Ngọc Hùng.

Lục Ngọc Hùng cười cười với những người đang chào hỏi khắp bốn phía, sau đó khẽ nói:

– Hắn đến hay không có khác gì nhau sao?

Trịnh Khiếu Đống cười ha hả, hắn bừng bừng hào khí nói:

– Bí thư Lục nói rất đúng, hắn đến hay không cũng là như vậy mà thôi, thế nhưng tôi vẫn hy vọng hắn đến, vì tôi là thương gia, tôi là người mong muốn vui vẻ phát tài.

Khi hai người bọn họ đang nói cười thì chủ tịch Lý Quý Niên và chủ tịch Tề Trình Hào trước sau đi đến, khi hai vị lãnh đạo này đi đến thì xem như các vị khách đã tụ tập đông đủ.

Lục Ngọc Hùng nhìn đám người náo nhiệt khắp bốn phía, hắn nhìn Trịnh Khiếu Đống và khẽ cười, xem như lần này hốt gọn một mẻ lưới tất cả đơn vị ban ngành hiểm yếu của thành phố La Nam. Dựa vào khí thế như thế này, sau này ở thành phố La Nam có ai dám làm gì bọn họ?

Tuy Trịnh Khiếu Đống đã nói rất rõ ràng, hơn nữa tất cả mọi người đều hiểu bữa tiệc hôm nay chính là chúc mừng Trịnh Khiếu Nam được phóng thích, thế nhưng thật ra cũng không phải nói ra bên ngoài như vậy. Thế cho nên Trịnh Khiếu Đống mới đặt một cái tên cho bữa tiệc hôm nay, chính là bữa tiệc từ thiện giúp đỡ xây dựng trường học cho học sinh vùng núi.

Khi đồng hồ chỉ vào đúng tám giờ, Trịnh Khiếu Đống nâng ly rượu lên nói:

– Các vị lãnh đạo, các vị đồng nghiệp, hôm nay tôi chủ trì bữa tiệc từ thiện hôm nay mà cảm thấy cực kỳ kích động. Tôi là người sinh trưởng ở thành phố La Nam, tôi có một tình cảm đặc biệt với vùng đất chôn nhau cắt rốn của mình…

Trịnh Khiếu Nam đứng trong đám người nhìn anh trai chậm rãi lên tiếng, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo. Tuy hắn cảm thấy anh mình chủ yếu là nói nhảm, thế nhưng đôi khi những lời nói nhảm như vậy lại cực kỳ phát huy tác dụng.

Khi Trịnh Khiếu Đống lên tiếng sẽ quyên tiền xây dựng mười ngôi trường cho các xã vùng sâu của thành phố La Nam, tiếng vỗ tay chợt vang lên như sấm, âm thanh vỗ tay càng làm cho đại sảnh của khách sạn Tinh La trở nên náo loạn.

Trịnh Khiếu Đống nghe thấy tiếng vỗ tay mà gương mặt đỏ ửng, hắn biết rõ tiếng vỗ tay đó không phải là vì mình bỏ tiền xây dựng mười ngôi trường tiểu học cho thành phố La Nam, mà là vì Trịnh Khiếu Đống hắn đứng phát biểu ở chỗ này.

Trịnh Khiếu Đống cảm thấy trong lòng tràn đầy mê say, hắn chậm rãi vung tay áp chế tiếng vỗ tay, thế nhưng dưới thao tác của người hữu tâm thì tiếng vỗ tay càng vang lên mạnh mẽ và vang dội.

Một phút sau tiếng vỗ tay mới dừng lại, Trịnh Khiếu Đống nhìn đám người đã bình tĩnh trở lại, hắn vừa định mở miệng tuyên bố mời chủ tịch Tề Trình Hào lên phát biểu vài lời thì thấy một vị phó giám đốc chịu trách nhiệm giữ cửa đi đến.

Trịnh Khiếu Đống gọi tên phó giám đốc đến bên cạnh, người kia khẽ ghé tai hắn nói:

– Giám đốc Trịnh, bí thư Vương đến.

Nụ cười trên mặt Trịnh Khiếu Đống càng thêm sáng lạn, hắn vung tay vỗ lên người tên phó giám đốc, sau đó lớn tiếng nói:

– Anh nói gì, lớn tiếng lên, tôi không nghe rõ.

Tên phó giám đốc cũng là một kẻ có ánh mắt tinh anh, khoảnh khắc này hắn đã hiểu ý nghĩ của lãnh đạo. Hắn sao lại không làm cho lãnh đạo của mình hài lòng? Thế là hắn lớn tiếng nói:

– Giám đốc Trịnh, bí thư Vương đến.

– Anh nói bí thư Vương đến sao?

Trịnh Khiếu Đống lớn tiếng hỏi ngược lại, thế là thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình.

Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục thì Trịnh Khiếu Đống dùng ánh mắt bao quát nhìn khắp bốn phía, lúc này mới cười nói:

– Thật không ngờ bí thư Vương lại nhiệt tình vì sự nghiệp công ích như vậy, các vị, chúng ta cùng nhau đi ra nghênh đón bí thư Vương, các vị thấy thế nào?