Chương 1270: Đại thánh hiền không ngu dốt hủ lậu, chân hào kiệt quyết không qua loa.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Trong mắt anh Triệu thì cậu chính là nhân tuyển tốt nhất có thể thay đổi khốn cảnh của nhà máy, vì vậy anh ấy luôn bồi dưỡng cậu, cũng là vì muốn giao công ty cho cậu, để cậu có thể trừ tất cả bệnh tật, đưa công ty xe hơi Đông Hồng dần tiến lên thành công ty xe hơi hành đầu trong nước. Đây chính là chuyện đại sự của công ty xe hơi Đông Hồng, tất cả những việc gì khác đều căn bản không thể áp chế được.

– Nếu cho anh Mã hoặc anh Tần tiến lên, cậu cảm thấy bọn họ sẽ còn tín nhiệm mình như với giám đốc Triệu sao? Giám đốc Mã thì khá tốt, nhưng nếu như Tần Dũng Khải tiến lên, tôi cảm thấy chuyện tốt anh ấy làm đầu tiên chính là điều cậu đi.

Lưu Thành Lâm cúi đầu không nói, tuy hắn căn bản là người cực kỳ có trình độ trong phương án phát triển công ty, thế nhưng nói về thủ đoạn tham chính thì hắn căn bản kém xa bí thư Hùng. Sau khi Hùng Nghiêu Đống khiển trách Lưu Thành Lâm một lúc, lão chợt thở dài rồi dùng giọng như có chút tiếc hận nói: – Cơ hội hôm nay cực kỳ tốt, thế nhưng cậu lại bỏ lỡ, căn bản không còn cơ hội để cậu tiến vào trong mắt trưởng phòng Vương.

– Chuyện công ty xe hơi Đông Hồng của chúng ta sẽ do trưởng phòng Vương kia quyết định sao? Lưu Thành Lâm biết rõ địa vị của công ty xe hơi Đông Hồng, thế cho nên trầm giọng hỏi Hùng Nghiêu Đống.

– Như thế nào lại không? Cậu biết không, vị trưởng phòng Vương này là lãnh đạo tỉnh ủy, những gì mà anh ấy đã quyết định thì có hơn phân nửa căn bản không thể thay đổi được. Hùng Nghiêu Đống nói đến đây thì có chút cảm khái: – Thật hy vọng trưởng phòng Vương có thể giống như lời đồn, có thể tìm được người tốt có năng lực.

Lưu Thành Lâm và Hùng Nghiêu Đống đi vào trong phòng bệnh, lúc này Triệu Hòa Duyệt đang nằm trên giường. Nếu như không phải đầu giường đang truyền dịch, căn bản rất nhiều người cho rằng đó là một thi thể nằm trên giường.

Giống như tình huống trò chuyện với Vương Tử Quân trước đó đã làm tiêu hao hết sức lực của Triệu Hòa Duyệt, lúc này Triệu Hòa Duyệt nằm trên giường căn bản không có chút phản ứng với Hùng Nghiêu Đống và Lưu Thành Lâm.

Con trai cả của Triệu Hòa Duyệt nói hai câu với Hùng Nghiêu Đống, sau đó lại nói với Lưu Thành Lâm: – Thành Lâm, lần này anh không nên đến muộn như vậy, trưởng phòng Vương là ai? Anh đến chậm, làm cho lãnh đạo có cái nhìn thế nào về anh đây?

Lưu Thành Lâm không nói gì, ánh mắt hắn nhìn Triệu Hòa Duyệt trên giường. Hắn là người công tác lâu năm ở công ty xe hơi Đông Hồng, hắn có thói quen với giọng nói khá lớn và khí phách của giám đốc Triệu. Khi giám đốc Triệu đang thông qua báo cáo về chuyển hình xí nghiệp của Lưu Thành Lâm, khi đó giám đốc Triệu đang xoa xoa tay chuẩn bị lên tiếng với lãnh đạo tỉnh ủy, đúng lúc này lại ngã xuống vì bệnh.

Lưu Thành Lâm nhìn Triệu Hòa Duyệt vẫn đang không nhúc nhích trên giường, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng. Tuy Hùng Nghiêu Đống là người giúp đỡ hắn tiến lên vị trí giám đốc công ty, thế nhưng hắn biết rõ mình căn bản là lý lịch quá mỏng, hơn nữa ở phương diện quan hệ cũng không bằng Mã Vi Hồng và Tần Dũng Khải, căn bản không phải là đối thủ trong cạnh tranh lần này với hai người kia.

Dù là bất kỳ vị lãnh đạo nào cũng sẽ không đề cử Lưu Thành Lâm, dù sao nếu đề cử hắn là người lãnh đạo công ty, căn bản giống như gánh vác trách nhiệm quá lớn.

Nhưng những điều này Lưu Thành Lâm căn bản không nói cho Hùng Nghiêu Đống, càng không muốn nói cho Triệu Hòa Duyệt đang nằm trên giường. Hắn nghĩ rằng nếu cứ để cho giám đốc nằm trên giường bệnh với tâm bệnh trong lòng, khong bằng để cho ngài thoải mái hơn.

Vương Tử Quân từ trong bệnh viện đi ra căn bản nghĩ đến nhiều nhất chính là những câu nói căn bản không quá rõ ràng của Triệu Hòa Duyệt. Tuy Triệu Hòa Duyệt cũng không nói liền mạch, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản đã hiểu, cũng biết ý nghĩ của đối phương: Giám đốc Triệu muốn đề cử Lưu Thành Lâm.

Vương Tử Quân căn bản không biết cái tên Lưu Thành Lâm, hắn nghĩ đến tình huống Lưu Thành Lâm vội vàng chạy đến, thế là đầu óc không khỏi thầm tính toán. Lưu Thành Lâm là trợ lý giám đốc, nếu như được đề cử theo lời của Triệu Hòa Duyệt, như vậy nguy hiểm là rất lớn, nhưng mình nếu cố gắng đạt được điều này, chỉ sợ kết quả…

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, khi xe chạy được nửa đường, hắn chợt nói với Du Giang Vĩ ngồi ở ghế lái phụ phía trước: – Giang Vĩ, chiều nay cậu không cần đi làm, cậu đến công ty xe hơi Đông Hồng xem xét tình hình.

Du Giang Vĩ có chút sững sốt, hắn chợt phát hiện trọng trách trên vai mình là không nhẹ. Từ khi đi theo làm thư ký cho Vương Tử Quân, hắn biết rõ trong lòng trưởng phòng Vương đang quan tâm những thứ gì. Hơn nữa bây giờ khi mà Triệu Hòa Duyệt ngã xuống, nếu như hắn không hiểu rõ ý nghĩ của trưởng phòng Vương, thật ra cũng không khác gì kẻ ngu đần.

– Trưởng phòng Vương, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này. Du Giang Vĩ trả lời làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất hài lòng, hắn khẽ gật đầu, đang chuẩn bị nói hai câu với Du Giang Vĩ thì chuông điện thoại chợt vang lên. Du Giang Vĩ cầm lấy điện thoại nghe máy, chợt nghe bên trong có người nói: – Trưởng phòng Du, chào anh, tôi là Triệu Kỳ Tường của ủy ban cải cách tỉnh ủy, tôi có một số việc muốn báo cáo với trưởng phòng Vương, anh xem có thể sắp xếp một chút thời gian cho tôi được không?

Du Giang Vĩ khách khí ứng phó hai câu, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân: – Trưởng phòng Vương, chủ nhiệm Triệu của ủy ban cải cách tỉnh ủy nói có vài công tác muốn đến báo cáo với ngài.

Vì làm tốt công tác của một trưởng phòng tổ chức mà Vương Tử Quân phải làm tốt công tác tìm hiểu tất cả cán bộ cấp sở trong tỉnh, Triệu Kỳ Tường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy, căn bản không có chút công tác nào liên hệ với phòng tổ chức, đối phương tìm mình báo cáo công tác gì?

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ nhưng Vương Tử Quân vẫn trầm giọng nói: – Cậu sắp xếp thời gian cho tôi, tôi cảm thấy nên gặp vị chủ nhiệm Triệu này một chút.

Thật ra Vương Tử Quân cũng không biết, khi hắn quyết định muốn gặp Triệu Kỳ Tường, vị phó chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy này đang ngồi trong phòng làm việc của phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên. Sau khi đặt điện thoại xuống thì Triệu Kỳ Tường cười nói với Lý Thừa Uyên: – Lão lãnh đạo, chuyện này ngài cực kỳ có quyền, làm gì phải để tôi dán mặt nóng lên mông lạnh của anh ta?

Lý Thừa Uyên căn bản cũng không nổi giận vì câu nói căn bản không kiêng nể gì của Triệu Kỳ Tường, hắn nâng ly trà lên uống một hớp, sau đó mới cười nói: – Cậu đấy, sao lại nói chuyện không che đậy miệng như vậy? Nếu như không làm thêm vài phần công tác, sao có thể bớt lo cho được?

Triệu Kỳ Tường căn bản có quan hệ khá sâu xa với Lý Thừa Uyên, tuy hắn không phải là thư ký của Lý Thừa Uyên, thế nhưng lại là cán bộ được Lý Thừa Uyên quan tâm và xem xét. Lúc này sau khi Triệu Hòa Duyệt phải nằm viện, Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch chủ quản kinh tế, người đầu tiên được hắn nghĩ đến chính là Triệu Kỳ Tường.

Tuy công ty xe hơi Đông Hồng chỉ là doanh nghiệp nhà nước nhưng cấp bậc rất cao, nếu như Triệu Kỳ Tường có thể đến và tạo nên chút thành tích, như vậy càng thuận lợi để sau này tiến lên. Hành động lần này có thể nói là đường cong cứu quốc, vị trí kia căn bản tốt hơn chịu khổ trong ủy ban cải cách tỉnh ủy rất nhiều.

Triệu Kỳ Tường tất nhiên cũng động tâm với lời đề nghị của Lý Thừa Uyên, hắn căn bản được Triệu Kỳ Tường bao phủ ở ủy ban cải cách tỉnh ủy, hế nên công tác căn bản là xuôi chèo mát mái. Vì hắn không phải là lãnh đạo đứng đầu ủy ban cải cách nên căn bản là nhiều chuyện bị hạn chế, khó thể được ra tay toàn diện.

– Chủ tịch Lý, tôi tiếp nhận lời phê bình của ngài, ngài cứ yên tâm, sau này ngài chỉ cần chỉ dạy, tôi căn bản sẽ cố gắng sửa sai. Triệu Kỳ Tường thu hồi gương mặt tươi cười, hắn giả vờ tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng bộ dạng chăm chú của Triệu Kỳ Tường căn bản làm cho nụ cười trên mặt Lý Thừa Uyên tăng thêm vài phần, hắn chợt cười nói: – Tiểu tử này, còn ở đây diễn trò gì nữa? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ cắt đứt chân cậu.

Triệu Kỳ Tường thấy Lý Thừa Uyên bày ra quan uy thì căn bản không dám mở miệng trêu đùa. Hắn ngồi đường hoàng trên ghế, bộ dạng giống như đang chờ đợi.

– Kỳ Tường, cậu là người làm việc có tính độc đáo của mình, thế nhưng phương diện đối nhân xử thế lại căn bản phải học thêm vài thứ. Cậu tiến lên không chậm, thế nhưng căn bản kém hơn Vương Tử Quân rất nhiều. Cậu đừng không phục, cậu cho rằng Vương Tử Quân phát triển đến ngày hôm nay là nhờ có người dẫn đường, thế cậu thì sao? Chẳng lẽ tôi không phải luôn chỉ đường đưa lối cho cậu sao? Lý Thừa Uyên nói đến đây thì thở dài nói: – Cậu công tác trong tỉnh nhiều năm, căn bản biết rõ tình hình ở tỉnh Nam Giang, cậu cho rằng chỉ cần mất thời gian ngắn như vậy thì có thể đứng vững bàn chân sao?

Triệu Kỳ Tường trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu, tuy hắn tự cho rằng mình là người rất cao độ, thế nhưng cũng không phải biết nhìn mình nhìn người. Hắn nghĩ về tình huống của tỉnh Nam Giang, hắn cảm thấy mình tuyệt đối không thể đạt được yêu cầu như Lý Thừa Uyên.

Lỗ Kính Tu là một ví dụ sờ sờ trước mắt, nếu so với Lỗ Kính Tu thì hắn không cao siêu hơn. Nhưng sau lưng Lỗ Kính Tu căn bản có thế lực gia đình giúp đỡ, thế mà còn cất bước gian nan như vậy.

Nếu như không phải cuối cùng Vương Tử Quân ra tay, chỉ sợ Lỗ Kính Tu trở thành một vị bí thư ủy ban tư pháp có thời gian nhận chức ngắn nhất ở tỉnh Nam Giang, có thể so sánh với Vương Tử Quân. Thế nhưng Vương Tử Quân nắm chức bí thư ủy ban tư pháp thời gian ngắn rồi được đề bạt, thế nên không có vấn đề, còn Lỗ Kính Tu thì căn bản không may như vậy.

– Chủ tịch Lý cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ cố gắng học tậptrưởng phòng Vương. Lúc này vẻ mặt Triệu Kỳ Tường thật sự nghiêm túc, không có ý nói đùa.

Lý Thừa Uyên khẽ gật đầu, hắn căn bản xem như thỏa mãn với thái độ của Triệu Kỳ Tường. Hắn khẽ cười cười với Triệu Kỳ Tường, sau đó nói tiếp: – Kỳ Tường, cậu là cán bộ hậu bị của tỉnh Nam Giang, ngay cả chủ tịch Chử cũng tán thưởng năng lực của cậu, nhưng chủ yếu là cậu quá kiêu ngạo. Nếu cậu nhanh chóng trừ bỏ căn bệnh này của mình, như vậy cậu cũng không phải ở vị trí này.

– Công ty xe hơi Đông Hồng là hạng mục trọng điểm của tỉnh, những năm qua cấp ủy chính quyền tỉnh luôn có chính sách nghiêng cho công ty, làm nnhw vậy vì cái gì? Không phải muốn công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh mẽ vượt qua khốn cảnh, trở thành nhãn hiệu của tỉnh Nam Giang sao? Triệu Hòa Duyệt trước kia làm rất tốt, thế nhưng những năm qua công ty liên tục xuống dốc, nếu cậu có thể làm cho công ty khởi tử hồi sinh, như vậy sẽ là một đoạn lý lịch cực kỳ dày của cậu cho sự phát triển sau này.

– Chủ tịch Chử căn bản có quyền lên tiếng tuyệt đối ở phương diện lãnh đạo doanh nghiệp, nhưng phía tỉnh ủy cũng không thể không coi trọng. Đồng thời chủ tịch Chử cũng rất coi trọng ánh mắt của Vương Tử Quân, nếu như cậu có thể thông qua khảo nghiệm của trưởng phòng Vương, như vậy vị trí kia sẽ là của cậu.

Triệu Kỳ Tường vốn có chút không phục vị trưởng phòng tổ chức còn trẻ tuổi hơn mình là Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này sau khi nghe lãnh đạo phân tích, hắn căn bản sinh ra cảm giác sợ hãi không yên với Vương Tử Quân.

Sau khi dặn dò Triệu Kỳ Tường thêm hai câu, Lý Thừa Uyên để cho Triệu Kỳ Tường rời đi. Lý Thừa Uyên yêu cầu Triệu Kỳ Tường xem xét tư liệu về công ty xe hơi Đông Hồng, tranh thủ tạo nên ấn tượng tốt cho lần đầu tiên gặp mặt Vương Tử Quân.

Sau khi tiễn chân Triệu Kỳ Tường thì Lý Thừa Uyên thở dài một hơi, hắn đặt ly trà xuống bàn, sau đó cầm một phần văn kiện đi đến phòng làm việc của Chử Vận Phong.

Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, thế nên phòng làm việc của hắn khá gần với phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong. Thực tế thì phòng của vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh trước kia ở đầu phía bên kia tầng hai so với phòng làm việc của Chử Vận Phong, thế nhưng khi Lý Thừa Uyên làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, văn phòng dựa theo yêu cầu của chủ tịch Lý, căn bản sắp xếp gần bên cạnh phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong.

Trước khi đi vào trong phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong, Lý Thừa Uyên đi đến phòng Xà Tiểu Cường. Lúc này Xà Tiểu Cường đang cúi đầu xem văn kiện, hắn vội vàng đứng lên nhường chỗ cho Lý Thừa Uyên.

Lý Thừa Uyên và Xà Tiểu Cường có quan hệ khá tốt, nhưng dù thế nào cũng có chút uất ức với Lý Thừa Uyên, vì hắn có cấp bậc cao vời so với Xà Tiểu Cường, tại sao lại chịu thiệt trong quan hệ với Xà Tiểu Cường như vậy? Nguyên nhân là Lý Thừa Uyên vô tình phát hiện được một chi tiết, có một lần hắn cùng Chử Vận Phong đi họp ngoài tỉnh, khi trở về trời mưa rất lớn, Chử Vận Phong vô tình nói một câu, đó là đã tối rồi, trời mưa lại lớn trong khi Xà Tiểu Cường còn ở nhà. Lý Thừa Uyên nghe mà thầm giật mình, đãi ngộ như vậy căn bản là một thư ký khó có được. Hắn đã hạ quyết tâm sau này nhất định phải làm tốt công tác đặt quan hệ với thư ký Xà Tiểu Cường của Chử Vận Phong, thế cho nên ngay sau đó đã cho ra hành động, tiến hành làm thân cận với Xà Tiểu Cường.

Lý Thừa Uyên là người có tâm tư kín đáo, hắn thầm phân tích qua thế cục chính trị ở Nam Giang, dựa theo hình thức quan viên địa phương câu kết với nhau, như vậy tương lai quan trường sẽ đi về một hướng, thế nên cũng không thể lường trước được đám cán bộ được điều động đến từ bên ngoài, thế nhưng nhân tố lớn nhất vẫn là người ở vị trí trung tâm. Hắn tin tưởng Chử Vận Phong là người cường thế, nếu như hắn đoán không sai thì vài năm nữa Chử Vận Phong sẽ là người tiến lên vị trí bảo tọa quyền lực đỉnh phong ở Nam Giang. Tuy nói sau này tương lai của mình đã được khẳng định, thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải càng ngày càng tăng tiến quan hệ với lãnh đạo.

Lý Thừa Uyên mỗi lần đến phòng làm việc của Chử Vận Phong đều phải đi qua ngồi trong phòng làm việc của Xà Tiểu Cường. Hôm nay hắn cũng không ngoại lệ, sau khi ngồi xuống ghế thì cười nói: – Tiểu Cường, cậu đang xem văn kiện gì vậy?

– Chủ tịch Chử thường có nhiều phát biểu trong hội nghị, tôi căn bản là chưa đủ trình độ lý luận, thế nên phải thường xuyên học tập. Lúc này đối diện với Lý Thừa Uyên thì Xà Tiểu Cường tỏ ra cực kỳ an phận.