Chương 1169: Miếng ngon rơi vào miệng.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Buổi tối Mạnh Chí Đạo nằm mà căn bản cảm thấy khó thể vỗ giấc, hắn thầm hận chính mình. Chẳng lẽ giống như lời nói của vợ mình, mình chỉ là một người dám nghĩ không dám làm sao? Nhưng hắn đường đường là phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta đùa giỡn như khỉ. Hắn thật sự bức bối, lại an ủi chính mình, cần gì phải khổ sở cho tổn hại sức khỏe, có lẽ kinh nghiệm như vậy cũng làm cho mình trưởng thành hơn.

Hội nghị thường ủy lần này Mạnh Chí Đạo sẽ cùng bảng tranh chấp với vài người, hắn chỉ mong sao hội nghị thường ủy không nói về mình, để cho mình an toàn vượt qua cửa ải đáng xấu hổ này.

Vì có tâm sự nên gương mặt Mạnh Chí Đạo căn bản rất âm trầm, đám nhân viên tổ giám sát thường thích nói đùa cũng bày ra gương mặt căng cứng, không dám nói lời nào.

Nhưng trạng thái này rơi vào trong mắt Uông Rừng Minh, rơi vào mắt những người luôn quan sát gương mặt của đám nhân viên tổ giám sát của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, bọn họ lại sinh ra những ý nghĩ khác biệt. Khi đám người này nói ra những gì mình thấy được cho người nhà Uông gia, không khỏi làm cho đám người Uông gia kinh hoàng.

– Bí thư Mạnh, nếu không thì ngài nghỉ ngơi một chút đi. Tôi nghe nói Lâm Hồ có nhiều món đặc sản, hay là chúng ta đi nếm thử một chút nhé?

Một vị tổ trưởng tổ giám sát có quan hệ tốt với Mạnh Chí Đạo chợt dùng giọng đề nghị nói.

Mạnh Chí Đạo nào không hiểu rõ tâm tư của đồng sự? Thế nhưng lúc này hắn thật sự không có tâm tư như vậy, hắn uyển chuyển từ chối:

– Thôi khỏi đi, hai ngày này tôi hơi mệt, không muốn đi đâu cả, các anh cứ tùy tiện ra ngoài đi dạo cho vui.

Tuy Mạnh Chí Đạo nói lời thật lòng nhưng không ai dám đi ra ngoài. Dù sao thì Mạnh Chí Đạo là phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, khi tỏ ra khó chịu nếu anh làm ra chuyện gì không đúng, căn bản đừng hòng sống yên ổn.

Mạnh Chí Đạo rầu rỉ ngồi trong phòng làm việc, hắn bắt đầu chú ý đến hồ sơ vụ án. Lúc này cơ bản đã xác định rõ hành vi hành hung của Uông Kính Đỗ, nhưng còn chưa đủ, vì còn cần có câu trả lời rõ ràng cho hành vi tìm người gánh tội thay cho Uông Kính Đỗ.

Nhưng điều tra phương diện này cũng không thích hợp với tổ giám sát của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.

– Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Mạnh Chí Đạo nhìn thoáng qua dãy số rồi tùy ý nói:

– Alo, chào anh, tôi là Mạnh Chí Đạo.

– Bí thư Mạnh, chúc mừng chúc mừng, anh thật sự tiến bộ quá nhanh, bây giờ cũng không để lộ ra chút tin tức nào. Tôi nói cho anh biết, tôi còn chưa đi đến thành phố Ô Phổ của các anh, nhưng nghe nói nơi đó có khách sạn Thiên Ngoại Thiên tiêu chuẩn năm sao, tôi phải đến đó làm thịt anh mới được.

Một giọng nói vui mừng truyền vào trong tai của Mạnh Chí Đạo.

Mạnh Chí Đạo nghe giọng nói này và biết đó là một người bạn của mình, hắn cũng biết đối phương thích nói đùa, thế nên cười nói:

– Anh muốn đến khách sạn Thiên Ngoại Thiên của thành phố Ô Phổ thì tôi không chắc có thể mời được, nhưng nếu ăn sủi cảo ở thành phố Đông Hồng thì dễ dàng mà thôi.

– Này bí thư Mạnh, tôi biết anh vừa mới lên chức cần chú ý lực ảnh hưởng, thế nhưng dù anh có chút ý giữ gìn hình tượng của lãnh đạo thành phố, tôi cũng sẽ phải làm thịt anh.

Mạnh Chí Đạo nghe thấy người bạn nói như vậy thì căn bản mất kiên nhẫn, hắn nói thẳng:

– Anh à, tôi có một hội nghị cần tham gia ngay, lát nữa tôi gọi điện thoại lại cho anh.

Mạnh Chí Đạo cúp điện thoại và trở nên trầm tư, người bạn lên tiếng làm cho hắn cảm thấy có chút buồn bực, chính mình căn bản không thể tiến lên, chẳng lẽ đối phương chúc mừng mình vì vẫn còn là phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy? Chuyện này thật sự có chút khó khăn, Mạnh Chí Đạo từng nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình cho Uông Kính Đỗ, như vậy hắn sẽ có hy vọng tiến lên, thế nhưng sự kiện đã đến tình trạng này, Lục Trạch Lương sẽ đề bạt mình sao? Không căm hận mình là may lắm rồi.

Còn bí thư Vương, tất nhiên bí thư Vương sẽ mở miệng cho Mạnh Chí Đạo hắn, thế nhưng vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ căn bản là không tầm thường, đừng nói là bí thư Vương, cho dù là bí thư Diệp cũng khó nắm bắt được.

– Tút tút tút.

Mạnh Chí Đạo còn chưa kịp làm gì khác thì chuông điện thoại lại vang lên. Hắn nhìn qua dãy số gọi đến, là một số lạ, hắn trầm ngâm rồi nhận điện thoại.

– Chào chủ tịch Mạnh, tôi là Trần Tinh Lược của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.

Điện thoại vừa nối thông thì một giọng nói hoan hỉ truyền đến.

Mạnh Chí Đạo nghe được âm thanh này và biết không phải gọi cho mình, hắn nào có tâm tư lải nhải với người ta? Hắn nói một câu anh đã gọi lộn số, sau đó cắt điện thoại.

Nhưng điện thoại của Mạnh Chí Đạo lại giống như biến thành đường dây nóng, hắn vừa cúp điện thoại thì tiếng chuông lại vang lên, nhưng lúc này là một số máy lạ lẫm khác.

Mạnh Chí Đạo căn bản cảm thấy rất phiền phức với những số lạ gọi đến vào lúc này, hắn nhét điện thoại vào trong ngăn kéo, mãi đến khi âm thanh kia dừng lại thì thôi. Nhưng tiếng chuông lại vang lên ngay sau đó, phải nói là liên tục vang lên không ngừng.

Không phải là một người gọi điện thoại đến, Mạnh Chí Đạo nhìn những dãy số gọi đến, trong đó có không ít người quen. Sau khi một số điện thoại quen thuộc gọi đến thì hắn nghe máy.

– Chủ tịch Mạnh, điện thoại của ngài thật sự là quá khó liên lạc, tôi gọi điện thoại hơn mười phút mới được.

Điện thoại vừa nối thông thì phó giám đốc công ty điện lực tỉnh Nam Giang Viên Quảng Duy đã cười nói.

Mạnh Chí Đạo và Viên Quảng Duy là bạn học, hắn không khách khí với Viên Quảng Duy mà nói ngay:

– Viên Mập, anh có phải ăn thịt nhiều quá béo nên nhàm chán muốn giễu cợt tôi không? Tôi nói cho anh biết, đừng dùng cách xưng hô như vậy để trêu đùa tôi, nếu không thì đừng trách tôi nổi nóng.

– Ôi, anh xem mình kìa, quan lớn thì nóng tính, bây giờ ngài là chủ tịch thành phố, sau đó tiến lên làm bí thư thành phố cũng không là vấn đề. Thôi thì tôi dứt khoát gọi theo kiểu cũ vậy. Xin hỏi bí thư Mạnh tối nay có rảnh không? Tôi chuẩn bị vài ly rượu nhạt ở khách sạn mời anh đến chúc mừng.

Viên Quảng Duy cười lớn trêu chọc.

Mạnh Chí Đạo căn bản không làm gì được người bạn học cũ của mình, nhưng lúc này lời nói của Viên Quảng Duy lại tác động sâu vào trong đầu của hắn. Chủ tịch? Đây là có chuyện gì? Mình sao có liên hệ với hai chữ chủ tịch kia?

Mình là một trong những đối tượng được khảo sát làm bí thư thị ủy Ô Phổ, nhưng hắn hiểu rõ điều này có ý nghĩa là gì. Bây giờ sao người ta lại gọi mình là chủ tịch thành phố? Người ta có thể gọi điện thoại lộn số, nhưng Viên Mập thì không thể.

– Này anh Viên, tôi không có mặt ở Đông Hồng, anh nói xem có chuyện gì xảy ra?

– Này anh Mạnh, tôi biết rõ gần đây anh thích đùa cho vui, thế nhưng việc này căn bản là ai cũng biét, anh cũng đừng giả vờ như không biết gì.

Mạnh Chí Đạo càng nghe càng khó hiểu, cảm thấy như lọt vào sương mù. Hắn tranh thủ thời gian nói:

– Này anh Viên, tôi giả vờ với ai cũng không giả vờ đùa với anh. Tôi nói cho anh biết, tôi đang đi công tác, còn đang ở thành phố Lâm Hồ, anh nói cho tôi nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

– Anh không biết thật sao?

Viên Quảng Duy thật sự rất kinh ngạc, thế mới biết Mạnh Chí Đạo không giống như một người đang giả vờ.

– Thật sự không biết, có chuyện gì xảy ra?

– Ha ha ha, bí thư Mạnh, tôi thật sự phục anh, anh chưa biết mình đã là quyền chủ tịch thành phố Ô Phổ rồi sao? Điều này căn bản là quá quái dị rồi.

Quyền chủ tịch thành phố Ô Phổ? Mạnh Chí Đạo chợt cảm thấy đầu óc nổ ầm lên. Nếu so sánh với vị trí hiện tại, vị trí quyền chủ tịch thành phố Ô Phổ ăn bản là có thể ngộ mà không thể cầu, mặc dù không bằng bí thư thị ủy Ô Phổ, thế nhưng cũng là lãnh đạo đỉnh cấp, ai ném cái mũ này cho hắn?

– Anh biết chuyện gì xảy ra không?

Viên Quảng Duy biết rõ Mạnh Chí Đạo không nói đùa, thế là chợt tỏ ra hào hứng, hắn cười nói:

– Chuyện này căn bản rất thú vị, thực tế lại đơn giản, đó là hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam Giang đều xem trọng anh, thế nên anh là quyền chủ tịch thành phố Ô Phổ.

Đồng thời xem trọng mình? Mạnh Chí Đạo dần hiểu ra vấn đề, mình không tiếp xúc nhiều với hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, bây giờ nhận được sự tán thưởng của hai vị lãnh đạo này, chắc chắn có người đứng đẩy phía sau.

Mạnh Chí Đạo đặt điện thoại xuống mà cảm thấy vui mừng, hắn hít vào một hơi, chuẩn bị gọi điện thoại cho bí thư Vương, biểu hiện lòng biết ơn của mình. Nhưng khi hắn chuẩn bị gọi điện thoại đi, đột nhiên tiếng chuông vang lên. Hắn nhìn qua dãy số, sau đó nhận điện thoại.

– Chào anh, tôi là Mạnh Chí Đạo.

– Ha ha ha, chào chủ tịch Mạnh, tôi là Khổng Bỉnh Cương, anh đang ở nơi nào vậy, sau này hai chúng ta sẽ cùng chung gánh, kính mong anh giúp đỡ công tác của tôi nhiều hơn.

Giọng nói này là của Khổng Bỉnh Cương, Mạnh Chí Đạo loại bỏ đi những nghi ngờ của mình, hắn lên tiếng chặn lời:

– Bí thư Khổng, anh là lãnh đạo thành phố Ô Phổ, sau này anh nên giúp đỡ công tác của tôi mới đúng.

– ha ha ha, hai người chúng ta cũng không nên quá khách khí, sau này nên giúp đỡ hỗ trợ nhau trong công tác là được.

Khổng Bỉnh Cương nói vài lời thân cận rồi mới cúp điện thoại.

Lục Trạch Lương đi vào trong phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc đang cúi đầu xem văn kiện. Sau khi thư ký nhắc nhở là trưởng phòng Lục đã đến, Diêu Trung Tắc mới ngẩng đầu buông văn kiện.

– Trưởng phòng Lục, hôm nay sao lại đến tìm tôi thế này?

Diêu Trung Tắc ngồi xuống chiếc ghế sa lông không cách quá xa Lục Trạch Lương, hắn khẽ cười nói.

Lúc này gương mặt Lục Trạch Lương đã khôi phục lại vài phần bình tĩnh, hắn cười nói với Diêu Trung Tắc:

– Bí thư Diêu, tôi cảm thấy gần đây công tác huấn luyện trong trường đảng có chút nới lỏng, cần phải xiết chặt lại. Đây là phương án của phòng tổ chức, mong ngài phê chỉ thị.

Phần văn kiện này căn bản chỉ là công tác theo thông lệ, cũng không cần Lục Trạch Lương tự mình phải đi đến đưa tận tay của Diêu Trung Tắc. Lúc này Diêu Trung Tắc sao không hiểu Lục Trạch Lương đưa văn kiện đến chỉ là ngụy trang? Mục đích của Lục Trạch Lương rõ ràng là khác hẳn.

Tuy biết rõ nhưng Diêu Trung Tắc vẫn cười cười nhận lấy văn kiện, hắn nhìn qua một chút rồi trầm giọng nói:

– Trưởng phòng Lục, tôi rất đồng ý với phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy, càng vào thời điểm mấu chốt để phát triển kinh tế thì càng phải tăng cường giáo dục cán bộ, hai tay đều phải nắm, tay nào cũng phải chắc…

Diêu Trung Tắc cho chỉ thị cực kỳ có trình độ, càng có vẻ cứng rắn mạnh mẽ. Nhưng đáng tiếc là Lục Trạch Lương đến đây cũng căn bản không có tâm tư thảo luận về văn kiện này với Diêu Trung Tắc. Sau khi cất kỹ văn kiện thì Lục Trạch Lương trầm giọng nói:

– Bí thư Diêu, tôi cảm thấy có vài người bàn tay quá dài, sao có thể thò tay ăn trong nồi của người khác được?

Lục Trạch Lương tuy không nói rõ, thế nhưng hắn tin Diệp Thừa Dân nghe và hiểu.

Diêu Trung Tắc tất nhiên biết rõ Lục Trạch Lương đang nói điều gì, hắn nhìn gương mặt bình tĩnh và ánh mắt lạnh lẽo của Lục Trạch Lương, trong lòng thầm cười lạnh. Hắn thầm nghĩ gần đây anh tổn thất nặng mới tìm đến một minh hữu như tôi, nếu biết vậy thì gắng gượng làm gì? Rõ ràng hành vi trước đó của anh là không tôn trọng hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, cơ bản cũng không xem tôi ra gì.

Diêu Trung Tắc tuy thầm nghĩ như vậy, thế nhưng Lục Trạch Lương đã chủ động đi đến, hắn cũng phải hoan nghênh. Dù sao thì hắn là phó bí thư nắm công tác tổ chức, có thể nắm chắc trưởng phòng tổ chức trong lòng bàn tay, như vậy cũng là xúc tiến lớn với công tác của mình.

– Có vài đồng chí không quá chú ý vị trí của mình, sau này tôi sẽ phản ánh với bí thư Diệp về vấn đề này.

Diêu Trung Tắc lên tiếng, Lục Trạch Lương có hiểu hay không cũng không phải là vấn đề. Lúc này hắn tất nhiên sẽ không thể nào nói tùy ý với Lục Trạch Lương, vì mỗi ngày đều có chuyện, mỗi ngày đều mở miệng, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ nói hớ. Có một số việc hắn dù nói như vậy nhưng cũng không làm như thế; cũng có vài lời mặc kệ hoàn cảnh là thế nào thì hắn cũng không nói.

Diêu Trung Tắc mặc dù nói rất nghiêm túc thế nhưng thực tế thì có gì khác đâu? Lục Trạch Lương nhìn ánh mắt có chút dao động của Diêu Trung Tắc, hắn cắn răng nói:

– Bí thư Diêu, tôi căn bản có chút vấn đề ở phương diện khảo sát cán bộ cho đợt điều động lần này. Sau này tôi công tác kính mong bí thư Diêu và tổ chức phê bình nhiều hơn, chỉ thị nhiều hơn.

Diêu Trung Tắc nhìn vẻ mặt hổn hển của Lục Trạch Lương, hắn thầm vui mừng. Lục Trạch Lương tuy không dám biểu hiện phản cảm với hai vị lãnh đạo đứng đầu trong tỉnh, thế nhưng ít nhất cũng có ý nghĩ dựa vào mình. Trên quan trường có nhiều chuyện không nói thì không sao, một khi đã nói thì giống như đặt xuống quân cờ vây, đủ hương vị, đủ không gian.

Lục Trạch Lương căn bản sợ mất đi quyền lợi nhân sự của mình, nếu trưởng phòng tổ chức mất đi quyền lợi, như vậy căn bản không cần tiếp tục đảm nhiệm công tác nữa. Lúc này sự việc điều động nhân sự cho thành phố Ô Phổ phát sinh sự kiện bất ngờ, làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Diêu Trung Tắc thật lòng xem thường Lục Trạch Lương thế nhưng ngoài miệng lại cười nói:

– Trưởng phòng Trạch Lương, anh cứ yên tâm, những gì nên nói thì tôi sẽ nói. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ những chuyện của phòng tổ chức các anh.

Lục Trạch Lương thở dài một hơi, mặc dù trước khi đến thì hắn biết mình chỉ cần dựa vào, Diêu Trung Tắc sẽ không từ chối. Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc, điều này làm cho tâm tình căng cứng của hắn mới thả lỏng một chút.

Đối với Lục Trạch Lương thì bây giờ một ngày ba bữa đều không thoải mái. Những chuyện trong hội nghị thường ủy làm cho hắn cảm thấy bức bối, thế nhưng một cuộc điện thoại trưa hôm nay càng làm cho hắn cảm thấy thêm kinh hãi.

Là người quen gọi điện thoại đến cho Lục Trạch Lương, vị trí của đối phương không cao, thế nhưng lại cực kỳ quan trọng. Lục Trạch Lương đã nghĩ nhiều biện pháp mới có được mối quan hệ tốt với người này.

Trả giá luôn có hồi báo, Lục Trạch Lương dùng trăm phương ngàn kế nịnh bợ một thời gian, cuối cùng cũng có hồi báo. Mặc dù Lục Trạch Lương không muốn đối phương hồi báo, thế nhưng sớm biết trước vẫn là cực kỳ quan trọng.

Tuyến trên đang suy xét điều chỉnh vị trí của Lục Trạch Lương, hắn có khả năng rời khỏi tỉnh Nam Giang. Tuy người kia nói đây chỉ là tin tức vỉa hè không đáng tin, không nên cho rằng đó là thật, thế nhưng hắn biết rõ quan trường không có lửa thì sao có khói? Tin tức này có tám phần là thật, thậm chí hắn còn nghĩ ra người cho ra yêu cầu điều động mình là ai.