Chương 1391: Tôi không làm kẻ địch giả tưởng của an.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thuyền khẽ tách ra, Vương Tử Quân nhìn con thuyền chậm rãi rời đi, thế là cực kỳ cảm khái. Chỉ sợ lần này Diêu Trung Tắc đi thì khả năng hai người gặp lại là không lớn, con thuyền từ từ biến mất, cũng đại biểu cho Diêu Trung Tắc một đi không quay lại.

Khi mà bố cục cuối cùng của Diêu Trung Tắc ở Nam Giang căn bản đã thất bại, xem như Nam Giang căn bản biến mất trong trí nhớ của Diêu Trung Tắc, cũng không còn liên hệ gì với nhau. Nhưng đây là một trí nhớ khắc cốt ghi tâm, Diêu Trung Tắc có muốn xóa đi cũng khó thể nào thờ ơ được.

– Giang Vĩ, cậu đi tìm hiểu xem, còn những chuyện gì mà bí thư Diêu cần làm không? Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt của mình rồi phân phó với Du Giang Vĩ ở bên cạnh.

Du Giang Vĩ căn bản rất tò mò với tình huống lãnh đạo của mình gặp mặt bí thư Diêu, lúc này nghe thấy lãnh đạo hỏi thì vẻ mặt không khỏi có chút nghi hoặc. Nhng hắn căn bản là nói gì nghe nấy với sắp xếp của Vương Tử Quân, thế cho nên có chút khó hiểu vẫn phải chấp hành. Khi hắn xoay người rời đi thì chợt nghe Vương Tử Quân nói: – Cố gắng hoàn thành cho bí thư Diêu.

Lúc này Đậu Minh Đường vẫn hẹn gặp mặt Vương Tử Quân ở đập nước cũ, tuy phong cảnh nơi này kém hơn khu du lịch mà Vương Tử Quân vừa gặp mặt Diêu Trung Tắc, thế nhưng những làn gió mát nơi đây căn bản không kém.

Khi Đậu Minh Đường nhìn thấy Vương Tử Quân thì nở nụ cười sáng lạn, hắn nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói: – Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay đập nước mới câu được con cá chép chục cân, hai người chúng ta xem như có lộc ăn.

Nụ cười của Đậu Minh Đường rất sáng lạn, nhìn qua thì thấy cực kỳ nhiệt tình hiếu khách.

Vương Tử Quân cười cười nói: – Như vậy xem như tôi cũng được hưởng lộc từ bí thư Đậu.

Hai người vẫn giống như dĩ vãng, vẫn ngồi trên ghế dưới bóng cây, không còn gì khác biệt, nhưng hai vị thư ký của Vương Tử Quân là Du Giang Vĩ và thư ký của Đậu Minh Đường lại cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Vì vậy khi hai vị lãnh đạo đang câu cá thì vẻ mặt hai người cực kỳ nghiêm túc, căn bản không nói nhiều lời.

Cá của đập nước giống như được truyền chỉ lệnh gì đó, căn bản rất dễ mắc câu. Dù kỹ thuật câu cá của Vương Tử Quân căn bản không ra gì, thế nhưng sau nửa giờ vẫn có thể cất cần được ba con cá khá lớn.

– Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay xem như vận khí của anh là rất tốt, những con cá này giống như quen biết anh, rõ ràng cứ chạy sang cắn vào lưỡi câu của anh. Đậu Minh Đường lại ném cần ra xa rồi cười lớn nói với Vương Tử Quân.

Lời nói của Đậu Minh Đường không thể không làm cho Vương Tử Quân nở nụ cười chuyên tâm, nếu như hắn không cho ra quyết định, hắn căn bản cũng không mất thời gian đến câu cá với đối phương. Nhưng bây giờ hắn đã cho ra quyết định, thế cho nên cũng không tiếp tục làm người xấu. Lúc này hắn cười nói: – Bí thư Diêu phải đi, bí thư Đậu có tính toán tiến lên một bước hay không?

Đậu Minh Đường tuy từ trước đến nay căn bản hợp tác khá tốt với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết rõ Vương Tử Quân căn bản là một nhân tuyển cực kỳ mạnh mẽ trong cạnh tranh vị trí phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang. Lần này hắn hẹn Vương Tử Quân ra câu cá, ý nghĩ lớn nhất là muốn thuyết phục Vương Tử Quân giúp đỡ mình ở sự kiện này.

Dù sao thì có nhiều người tranh đoạt vị trí phó bí thư, nếu như Đậu Minh Đường đơn thương độc mã đứng ra đối chiến, chỉ sợ sẽ là cánh chim gãy cánh. Nhưng nếu muốn thuyết phục Vương Tử Quân bỏ qua chức vụ mà mình rất có thể sẽ nắm được, Đậu Minh Đường thấy đây cũng là là chuyện cực kỳ khó khăn.

Dù sao thì chức quan cũng giống như bãi đậu xe, khi nào có xe chạy đi thì sẽ có xe khác tiến lên chiếm chỗ. Càng khó nói chính là khi anh muốn dịch chuyển vị trí, những người khác chắc chắn cũng nhìn về phía vị trí anh mong muốn, kết quả là người nào cũng muốn chiếm tiên cơ, nếu anh rơi vào xu thế tiến lùi khó khăn thì sẽ là trò cười cho thiên hạ.

Vì vậy Đậu Minh Đường quyết định dù kéo một người minh hữu như Vương Tử Quân đến bên mình là khó khăn cỡ nào, hắn cũng phải cố gắng thử một lần. Dù đường khó đi thì hắn vẫn phải tiến lên mà thôi.

Vương Tử Quân tuy rất khó thuyết phục nhưng cũng không phải không có hy vọng, thế cho nên những ngày qua hắn căn bản trăm phương ngàn kế và suy nghĩ rất nhiều, vì sao để cho Vương Tử Quân có thể tiếp nhận lời cầu viện của mình để rồi ra sức giúp đỡ đây?

Phải nói là từ khi Đậu Minh Đường đi đến đập nước thì căn bản luôn cảm thấy tâm tình như sóng cồn, cực kỳ không yên tĩnh. Hắn biết rõ Vương Tử Quân là người cực kỳ có ý nghĩ, không phải anh nói xạo vài câu là thay đổi được. Khi hắn đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, không ngờ Vương Tử Quân lại trắng trợn hỏi một câu như vậy.

Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề làm cho Đậu Minh Đường có chút xấu hổ, một tình huống bất ngờ như vậy căn bản làm cho hắn cứng họng.

Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: – Trưởng phòng Vương, tôi bây giờ đã năm mươi sáu tuổi, căn bản không còn được mấy cơ hội tiến lên. Lúc này tôi cũng không che giấu, tôi căn bản thật sự có tâm tư đánh cược một lần với chức vụ này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy hai người có quan hệ không tầm thường, thế nhưng trên vấn đề chức vụ, đặc biệt là khi mà hai bên có thể là đối thủ, không có người nào tình nguyện để lộ ra vấn đề trước đối phương. Đậu Minh Đường có thể nói như vậy, cũng xem như thẳng thắn và thành khẩn.

Vương Tử Quân vừa nghĩ như vậy thì không khỏi gật đầu tán thành ý nghĩ của Đậu Minh Đường. Lúc này Đậu Minh Đường đã năm mươi sáu tuổi, nếu như không tiến lên một bước, cơ hội tiến lên sau này càng thêm xa vời. Nhưng nếu Đậu Minh Đường tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ khác biệt hẳn, con đường tiến lên sẽ càng thông thuận hơn. Dựa theo cách nói dân gian, những tình huống như thế này là cơ hội khó có được, nếu có được vị trí tốt đẹp, như vậy sau này tiến lên làm lãnh đạo tỉnh ủy thì sẽ càng thuận lợi hơn.

Nhưng Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không vì Đậu Minh Đường nói ra quá rõ ràng mà chủ động lui bước, cạnh tranh trong quan trường cực kỳ tàn khốc, có tôi thì không có anh, có anh thì không có tôi. Hơn nữa Đậu Minh Đường cảm thấy với tính cách của Vương Tử Quân, chỉ cần vừa ý vị trí nào đó, nhất định sẽ toàn lực đối phó, ngạo thị quần hùng.

Đừng thấy Vương Tử Quân còn trẻ mà xem thường, cả ngày người này cười tủm tỉm, gương mặt như ánh nắng, thế nhưng thủ đoạn chua ngoa, phương thức độc đáo, bản lĩnh cực kỳ cao. Đậu Minh Đường tin tưởng vững chắc người kia đối mặt với cạnh tranh và am hiểu nhất cũng không phải là tâm lý đồng tình lan tràn, ngược lại thì của tôi là của tôi, của anh cũng là của tôi, chỉ cần tôi coi trọng thì vị trí còn tống phải là dành cho tôi.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó mới khẽ nói: – Anh có tâm tư như vậy thì nên tranh thủ, dũng cảm nhận lấy gánh nặng cũng là chuyện tốt.

Đậu Minh Đường thật sự không tin vào lỗ tai của mình, Vương Tử Quân sao có thể chọn cách thức sảng khoái đồng ý với mình như vậy? Sao lại giúp đỡ mình đánh cược một lần? Nói thật thì trước khi đến Đậu Minh Đường cũng nghĩ ra không ít biện pháp, cũng là vì muốn thuyết phục Vương Tử Quân. Nhưng vấn đề mà hắn đang cảm thấy cực kỳ nhức đầu lại được một câu nói của Vương Tử Quân giải quyết hoàn toàn.

Vương Tử Quân nói những lời này căn bản truyền đến một tin tức cực kỳ rõ ràng, đó là bản thân hắn cũng không phải kẻ địch giả tưởng của mình, hơn nữa còn có vài phần mong đợi với mình. Trong quan trường căn bản vô cùng ảo diệu, Vương Tử Quân nói như vậy thì đã làm cho người ta suy nghĩ ngàn vạn, điều này căn bản làm cho Đậu Minh Đường càng sinh ra nhiều toan tính.

Lúc này Đậu Minh Đường cũng xem như mở cửa sổ lòng mình ra nói thẳng: – Thật ra nhìn vào sức cạnh tranh thì anh mạnh hơn tôi rất nhiều.

Tuy Đậu Minh Đường cực kỳ không muốn thừa nhận thế nhưng lại căn bản không thể lảng tránh sự thật, đó là bây giờ dù nhìn từ phương diện nào thì Vương Tử Quân cũng mạnh hơn so với mình.

Nếu như toàn lực thúc đẩy Vương Tử Quân tiến lên một bước làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ càng có hy vọng thành công hơn so với Đậu Minh Đường. Trước khi đến thì hắn chuẩn bị thuyết phục Vương Tử Quân giúp đỡ mình, thé nhưng lúc này Đậu Minh Đường lại cảm thấy chính mình có chút ích kỷ.

Vương Tử Quân khẽ nhấc cần lên, lại một con cá rời khỏi mặt nước. Sau khi bỏ con cá vào thùng thì Vương Tử Quân cười nói: – Tôi còn đang muốn ở trên vị trí trưởng phòng tổ chức vài năm, dù sao thì cũng phải có người xuất lực vì công tác cải cách nhân sự.

Đậu Minh Đường nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh r vài ý nghĩ khó dứt. Hắn thấy Vương Tử Quân nói lời này là nhắc nhở mình, tất cả cũng không phải là vì Đậu Minh Đường anh, nhưng nhìn từ vị trí phó bí thư tỉnh ủy, anh hoàn toàn có thể thúc đẩy phương diện cải cách nhân sự.

Nhưng có vài lời chỉ nên nói đến đúng điểm thì dừng, hai bên ngầm hiểu nhau là được.

Gió nhẹ khẽ thổi lên, hai người vẫn không nói thêm điều gì. Nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy ánh mắt của Đậu Minh Đường nhìn mình có thêm vài phần thân cận. Vương Tử Quân có chút cảm ngộ, nếu muốn trở thành một nhân vật trung tâm thì không những cần năng lực, còn phải có ý chí rộng lớn. Nếu như không có ý chí bao dung, như vậy dù anh tài trí hơn người cũng khó thể nào tụ tập được những lực lượng phục vụ cho mình.

Trong đầu Vương Tử Quân liên tục léo lên nhiều ý nghĩ, nụ cười trên mặt càng thêm bình thản. Nhưng hắn tuy cảm thấy mình muốn đẩy Đậu Minh Đường tiến lên, căn bản cũng không phải chuyện dễ dàng.

Dù là Diệp Thừa Dân hay là Chử Vận Phong thì căn bản đều có tính toán của mình ở sự kiện này. Khi mà chỉ tiêu của vị trí này rơi vào trong tay Nam Giang, như vậy ý kiến của tập thể tỉnh ủy Nam Giang là cực kỳ quan trọng.

Mỗi lần hai người Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường đến đây thì ông chủ đập nước sẽ cho ra món canh cá hấp bánh ngô. Loại bánh này căn bản làm cho người ta cảm nhận được mùi hương thơm ngát, vài người ngồi chung quanh một bàn uống canh cá cũng là một loại hưởng thụ khác biệt.

Vương Tử Quân uống một chén canh cá, sau đỏ chủ đập nước đưa đến một mâm hoa quả. Mâm hoa quả này đủ màu sắc, nhìn qua khá tinh xảo, đánh vào thị giác của người khác. Nhóm người không khỏi đưa tay cầm lấy đưa lên miệng, sau đó đưa mắt nhìn nhau, hương vị rất tuyệt.

– Súp cá rất ngon, lần sau cũng nên đến học hỏi một chút. Vương Tử Quân đi bên cạnh Đậu Minh Đường, hắn dùng giọng cảm khái nói.

Nếu so với Vương Tử Quân thì lúc này vẻ mặt của Đậu Minh Đường càng có vài phần hưng phấn và do dự. Đậu Minh Đường hưng phấn vì cái gì thì Vương Tử Quân biết rõ ràng, nhưng do dự là gì thì cũng dễ hiểu.

Khi cùng đi với Vương Tử Quân ra bờ nước, Đậu Minh Đường chợt ngẩng đầu lên nói: – Trưởng phòng Tử Quân, tôi cảm thấy anh nên nắm chắc tiến lên, không bằng chuyện này do anh nắm bắt thì hay hơn.

Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn biết rõ đây là lời nói thật lòng của Đậu Minh Đường, nhưng sau khi xem xét lợi hại thì quyết định không tham dự vào cạnh tranh lần này, hắn cũng không thay đổi vì một câu nói của Đậu Minh Đường.

– Bí thư Đậu, anh là lão lãnh đạo ở Nam Giang, cũng công tác nhiều năm ở Nam Giang, có vài ưu thế mà không ai thay thế được, hoàn toàn có thể thử một lần. Mặt khác tôi tin tưởng một câu, đó là anh em đồng tâm thì kết quả thành công, ngài nói xem có đúng không? Vương Tử Quân nhìn Đậu Minh Đường do dự một lúc, sau đó khẽ cười nói lời an ủi.

Vương Tử Quân chia tay Đậu Minh Đường ở bên đập nước, tâm tình của hắn vẫn dừng lại ở tình thế hiện tại ở Nam Giang. Nếu như để cho Lý Thừa Uyên hay Hoắc Quang Lĩnh trở thành phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn.

Lý Thừa Uyên thì không cần phải nói, người này được Chử Vận Phong toàn lực giúp đỡ, sẽ tuyệt đối không cho mình nhiều quyền lực ở phương diện công tác tổ chức. Đến lúc đó mình không thể không vì đối kháng với Lý Thừa Uyên mà phải dựa vào lòng Diệp Thừa Dân.

Còn Hoắc Quang Lĩnh, tuy Vương Tử Quân cảm thấy tình cảm của mình và đối phương không tệ, thế nhưng Hoắc Quang Lĩnh căn bản có quan hệ vững chắc với Diệp Thừa Dân còn hơn cả mình. Sau khi Hoắc Quang Lĩnh tiến lên, như vậy Hoắc Quang Lĩnh sẽ nhất trí một lòng với Diệp Thừa Dân, như vậy tính tự chủ của mình sẽ ngày càng nhỏ.

Sau khi đi vào Nam Giang, sách lược của Vương Tử Quân vẫn là dựa vào Diệp Thừa Dân, cố gắng tranh thủ cho mình không gian lớn nhất. Nhưng khi mà Diêu Trung Tắc rời đi, cục diện trước đó bị uy hiếp rất mạnh.

Diêu Trung Tắc tuy đi khá gần với Chử Vận Phong nhưng vẫn có sự khác biệt căn bản với Lý Thừa Uyên, đó chính là hai bên có đứng cùng một phái hay không, Diêu Trung Tắc không thể nào theo sát tiến độ của Chử Vận Phong như đám người Lý Thừa Uyên.

Có người nói tình thế tốt đẹp nhất chính là một mối quan hệ hình tam giác, nếu có Diêu Trung Tắc thì hình tam giác tồn tại ở Nam Giang, chính Vương Tử Quân có thể lợi dụng quan hệ này để tiếp tục duy trì tình thế có lợi cho mình ở Nam Giang. Nếu Lý Thừa Uyên hoặc Hoắc Quang Lĩnh tiến lên, như vậy tam giác quan hệ mầ mình vất vả lợi dụng đã không còn, chỉ còn là sự đối kháng giữa hai bên.

Quan trường cực kỳ nguy hiểm, ai cũng cực kỳ cẩn thận khi đứng thành hàng, nhưng nếu không đứng thành hàng thì sao? Di chứng của nó là gì thì không cần nói cũng biết.

Vương Tử Quân áp dụng lý niệm này nên vị trí của mình thì sinh ra những ý nghĩ khác biệt, đó là sẽ có một lý niệm khác khi có người không đứng thành hàng, nhưng trong một ban ngành không cho phép có quá nhiều lý niệm cùng tồn tại. Người trong nước chú trọng tập trung dân chủ, nhưng theo những gì Vương Tử Quân hiểu, chế độ tập trung dân chủ chính là ngàn người một mặt nhưng lãnh đạo chỉ cần nói một tiếng mà thôi.

Nếu là một người cực kỳ siêng năng bò lên cao, nếu như có phe phái nào đó chiếm thượng phong, anh không thể không vứt bỏ lý niệm của mình để cùng bên kia tiến lên. Vì trước mặt đại cục thì anh căn bản không có lựa chọn nào khác hơn.

Ví dụ như hiện tại, Vương Tử Quân cố gắng thúc đẩy cải cách nhân sự, tương lai một ngày nào đó nếu như Lý Thừa Uyên hoặc Hoắc Quang Lĩnh tiến lên, thế cục chính trị của Nam Giang sẽ biến đổi. Mặc dù trong thời gian ngắn khong ai chối bỏ hạng mục công tác này, thế nhưng có một điều cực kỳ xác định, đó là sẽ có nhiều ảnh hưởng đến ý nghĩ và quyết sách của Vương Tử Quân.

– Tút tút tút. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, gương mặt có vài phần vui mừng.