Chương 1448: Thế cuộc xoay vần.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tên tài xế thấy Trịnh Uy Quân không nói lời nào mà leo lên xe, thế là cực kỳ căm tức, không khỏi mở miệng mắng những lời không sạch sẽ, vừa muốn đuổi Trịnh Uy Quân xuống xe. Lúc này Trịnh Uy Quân cực kỳ cấp bách, hắn móc một khẩu súng bên hông ra nghiến răng nghiến lợi quát lên: – Mày làm ảnh hưởng đến con tao, tao cho mày biết tay. Cây súng này là hàng thật hay hàng giả, để tao dùng mày thử nghiệm xem thế nào.

Viên tài xế kia thấy tình huống giương cung bạt kiếm, thé là không khỏi bị bộ dạng hung thần ác sát của Trịnh Uy Quân làm cho hoảng sợ, hắn lắp bắp cầu xin tha thứ: – Không cần phải…Anh đừng nóng, anh chỉ đường cho tôi, tôi sẽ đưa cha con anh đến bệnh viện.

– Anh chờ chút. Trịnh Uy Quân nói rồi vẫy vẫy tay với một cô gái mặc đồ ngủ ở bên đường, cô gái cũng leo lên xe, hai mắt cô gái sưng đỏ, giống như vừa mới khóc.

Tên tài xế nhanh chóng cho xe chạy đi, vài phút sau đã đi đến bệnh viện. Con trai của Trịnh Uy Quân nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, lúc này Trịnh Uy Quân giống như đã quá mệt mỏi, hắn co quắp ngồi xuống bên ngoài căn phòng đã đóng cửa.

– Người nhà của bệnh nhân giường bốn lẻ hai, trước tiên đóng tiền lệ phí. Một y tá đeo khẩu trang đi ra ngoài cửa hét lớn.

– Bao nhiêu tiền? Trịnh Uy Quân ngẩng đầu nhìn cô y tá rồi trầm giọng hỏi.

– Trước tiên đóng mười ngàn, ngày mai phải đóng thêm. Con trai anh sao lại thành ra như vậy? Bỏng nặng có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Mười ngàn? Lúc này Trịnh Uy Quân không có dù chỉ là một trăm đồng. Hắn nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô y tá, thế là không khỏi cảm thấy trong lòng cực kỳ ngột ngạt.

– Được, tôi sẽ đi đóng ngay. Trịnh Uy Quân dùng giọng mất hết sức lực nói.

– Bố, nếu không ngài tìm người bán con đi, người ta nói bây giờ con nít rất đáng tiền. Khi Trịnh Uy Quân đang cực kỳ lo lắng thì cô gái ở bên cạnh lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Uy Quân nghe cô bé gọi mình là bố, hắn không khỏi choáng váng, hai mắt chợt đỏ hoe. Hắn vuốt ve đầu cô bé, sau đó giả vờ điềm nhiên như không nói: – Con nói gì vậy? Bố nói cho con biết, chúng ta có rất nhiều tiền, nhất định sẽ cứu được em.

Cô gái nức nở đi đến gần, Trịnh Uy Quân càng cảm thấy cực kỳ khốn khổ. Lý trí nói cho hắn biết điều mình cần làm bây giờ là nhanh chóng rời đi. Căn nhà đã bị đốt cháy, thi thể của Mai Linh căn bản không còn nguyên vẹn, còn có dấu vết của những viên đạn được bắn ra, đám cảnh sát sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm đến nơi này.

Nhưng Trịnh Uy Quân có thể đi được sao? Hắn có thể vứt bỏ hai người con, mặc kệ chúng, đặc biệt la Tiểu Đôn Tử đã sắp chết đến nơi để cao chạy xa bay, để cho mình rời khỏi địa phương nguy hiểm này, như vậy mà được sao? Sau nhiều ngày ở cùng một gia đình có vợ có con, lúc này vị trí mềm mại nhất trong lòng hắn đã bị kích hoạt quá nặng nề.

[CHARGE=4]Trịnh Uy Quân nhớ mỗi lần mình từ quán cơm về nhà muộn, Mai Linh căn bản khá tức giận, nổi nóng với hai người con, lại mắng Tiểu Đôn Tử nhiều nhất. Vì Tiểu Đôn Tử căn bản không nghe lời nàng, bị sai đến gọi bố về nhưng luôn chạy ra ngoài chơi cùng chúng bạn, căn bản quên luôn lời dặn của mẹ.

Mai Linh mắng rất lớn, cái gì cũng có thể mắng được, nhưng sau khi mắng được nửa giờ thì căn bản có thể quay về trạng thái ôn hòa. Khi tâm tình của nàng như mây đen thì căn bản sẽ có mưa gió sấm sét, thế nhưng mưa gió đến nhanh thì rút đi cũng nhanh, khi mọi người còn đang choáng váng vì bị mắng xối xả thì mây gió đã tản đi. Người phụ nữ này cho người ta một cảm giác gia đình ấm áp, hạnh phúc này có thể động chạm vào được, nàng rất yêu người đàn ông vừa mới đi vào đời mình là Trịnh Uy Quân.

Lúc này Trịnh Uy Quân ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt khá hoảng hốt, bên trai liên tục vang lên những âm thanh xột xoạt, giống như những lời nỉ non lẩm bẩm của Mai Linh. Những chuyện đã trải qua trước kia và bây giờ giống như những con sâuchui vào trong lỗ chân lông của hắn, bây giờ hắn rất muốn nghe hơi thở của Mai Linh, nghe tiếng nói của nàng, thật ra từ đầu đến cuối nàng cũng chưa từng nói đã yêu hắn.

Nhưng yêu thương của Mai Linh dành cho Trịnh Uy Quân là khá nặng, rất đặc. Thời gian qua thật sự quá đẹp, đẹp đến mức có thể che đậy tất cả máu tanh, đến nổi Trịnh Uy Quân đã dung nhập vào cuộc sống mới của mình, tình nguyện bỏ qua những ký ức lộn xộn trước đó, hắn ném bỏ tất cả để tiếp nhận một cuộc sống như trang giấy mới trắng tinh của mình.

Những gì nên đến thì sớm muộn cũng sẽ đến, không bằng để cho nó có giá trị một chút. Mặt đất bệnh viện rất cứng nhưng Trịnh Uy Quân ngồi mà không cảm thấy khó chịu, trong lòng hắn có một ý nghĩ thần thánh, cây đuốc thần thánh này làm cho toàn thân hắn cháy lên hừng hực.

Trịnh Uy Quân cầm ra chiếc điện thoại đã tắt máy từ lâu của mình, hắn bấm một số máy vốn đã được mình cất giấu vào sâu trong ký ức.

Trịnh Uy Quân biết rõ mình sẽ gặp phải kết quả gì khi gọi điện thoại đi, thế nhưng hắn không hối hận. Hắn cảm thấy đời mình chỉ có một kết cục, mặc dù kết cục này không hoàn mỹ, thế nhưng nó cũng không tồi. Ít nhất khi những tên cảnh sát tuyên cáo án tử, hắn sẽ là một tên hung ác không gì không làm, nhưng cuối cùng hắn cũng có chút lương thiện, vẫn cứu sống được hai người con.

Dù thế nào thì quảng đời sau này của mình còn có chút giá trị, mặc dù người kia sẽ cho mình chết, thế nhưng trịnh uy quân tin tưởng nếu như giao hai người này vào rong tay đối phương, như vậy sẽ là lựa chọn cực kỳ yên tâm.

– Xin hỏi ai đang gọi điện thoại cho tôi vậy? Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông lạ lẫm và thân thiết, Trịnh Uy Quân lập tức bị chinh phục bởi lời nói cực kỳ có sức cuốn hút của đối phương, hắn tin tưởng mình sẽ sắp xếp tốt cho hai người con của mình.

Sáng sớm mặt trời nhô lên cao, đối với những người mà mọi ngày vẫn phải lo toan cuộc sống của mình, luôn luôn lo lắng cải thiện bữa cơm của mình như dân chúng bình thường, bọn họ cảm thấy mặt trời hôm nay ngoài việc gay gắt hơn thì không có chút phương diện động lòng người.

Nhưng đối với những người đang công tác trong đơn vị nhà nước, hôm nay làm cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực, rất nhiều người tới lui với gương mặt trầm trọng, giống như có người đang nợ tiền bọn họ vậy.

Ngay cả những người quen biết nhau gặp mặt cũng chỉ khẽ gật đầu, cũng không dám nói nhiều đến những thứ khác. Bầu không khí thần bí và nặng nề này không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác bị đè nén.

– Chị Triệu, chị nói thật sao? Cục công an thành phố Đông Hồng chúng ta thật sự ra tay rồi sao? Trong phòng nghiên cứu chính sách của tỉnh Nam Giang, một nhân viên tuổi trẻ vừa mới thi đậu công chức không khỏi dùng giọng tò mò nói.

Người phụ nữ kia không thích thái độ hoài nghi của cậu cán bộ trẻ, nàng cười nói: – Thế nào? Ngay cả câu nói của chị Triệu mà cậu cũng không tin sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, Tiểu Lưu, cậu nghe vào tai cũng đừng nghi vấn lời nói của chị.

– Kiểm tra mà không có chứng cứ rõ ràng, đúng là quá không may. Tên cán bộ trẻ lắc đầu thở dài nói.

– Không may? Hì hì, đây cũng không phải chỉ là không may mà thôi, cái này gọi là động vào hồ ly làm cho thế cục rối loạn. Nghe nói người ta căn bản không chịu buông tha, đã phản ánh lên lãnh đạo thượng cấp. Vừa rồi tôi đi đến ban sự vụ cơ yếu, vô tình thấy một văn bản đốc thúc, đó là yêu cầu phải điều tra ra nguyên nhân, hơn nữa phải xử lý thích đáng những người có trách nhiệm.

– Cục trưởng Đoạn Văn Đống công tác cực kỳ tốt, tình hình trật tự trị an trong thành phố được đảm bảo, nếu đổi lại là người khác thì cũng không thể làm tốt hơn được. Một cán bộ lão thành ngồi trong phòng nãy giờ vùi đầu vào báo chí, bây giờ chợt cảm thán nói một câu.

Chị Triệu bĩu môi, sau đó dùng giọng không cho là đúng nói: – Anh Kỷ, Đoạn Văn Đống có năng lực cá nhân, thế nhưng có ai làm việc mà không đắc tội với người? Hơn nữa bây giờ chỗ dựa của anh ta sắp cuốn gói ra đi, tôi thấy cục trưởng Đoạn rõ ràng là người không may, anh nghĩ mà xem, vào thời điểm mấu chốt không thành thật cúi đầu rụt tay làm rùa đen, không chịu hưởng bình an, cần gì phải chọc lỗ thủng? Đây không phải là thò đầu ra cho người ta đánh sao?

Chị Triệu nói làm cho hai người đồng sự đều gật đầu, bọn họ trà trộn quan trường nhiều năm, phải có chút tâm tư và ánh mắt như vậy. Bọn họ lắc đầu cho rằng Đoạn Văn Đống sẽ bị đánh cho bầm dập mặt mũi, đầu rơi máu cháy, mà hiện tượng này lại quá bình thường.

– Chị Triệu, anh Kỷ, hai anh chị đến phòng làm việc của chủ nhiệm văn phòng một chuyến, lãnh đạo có chuyện cần sắp xếp. Một nhân viên công tác hơn ba mươi tuổi đẩy cửa đi vào phòng rồi trầm giọng nói.

Chị Triệu và anh Kỷ đưa mắt nhìn người vừa đến, trên mặt bày ra biểu hiện không thèm quan tâm. Anh Kỷ càng không khách khí nói: – Trưởng khoa Ngưu, có chuyện gì mà vội vàng như vậy? Anh không nói rõ thì vỗ mông rời đi được sao? Anh đúng là quá bận rộn rồi.

– Có thương nhân nước ngoài nghi vấn về hoàn cảnh phát triển của chúng ta, phản ánh lên bí thư Diệp, tình huống rất khó giải quyết. Cục công an thành phố Đông Hồng cũng đúng là, chỉ là một con thuyền hàng, cần gì phải làm ra động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng là quá điên khùng.

– Đúng là làm bừa. Diệp Thừa Dân nện nắm đấm lên mặt bàn, biểu hiện cực kỳ hổn hển. Lão là bí thư tỉnh ủy Nam Giang, lão là người có khí độ mỗi khi gặp chuyện lớn đều bình tĩnh không chút sợ hãi, nhưng chuyện này lại làm cho lão cực kỳ xúc động.

Diệp Thừa Dân là người đứng đầu một tỉnh, lão là người được trao quyền lực, đồng thời cũng phải gánh trách nhiệm tương ứng. Nếu có một vấn đề nào đó ở phương diện công tác, như vậy trách nhiệm của lão là khó thể nào cứu chữa được.

Khuất Chấn Hưng đứng đối diện với Diệp Thừa Dân, hắn cẩn thận nhìn gương mặt và cơ thể đang phát run của lãnh đạo. Hắn là thư ký cho Diệp Thừa Dân, căn bản ít khi thấy bí thư Diệp nổi cơn thịnh nộ như vậy.

– Cậu đi gọi thư ký trưởng đến đây một chuyến. Diệp Thừa Dân phất phất tay với Khuất Chấn Hưng rồi trầm giọng nói.

[CHARGE=4]

Sau khi nghe Diệp Thừa Dân nói mình đi tìm Đào Nhất Hành, Khuất Chấn Hưng giốn như được đại xá. Hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, chạy như bay đến phòng của thư ký trưởng Đào Nhất Hành.

Diệp Thừa Dân đã phát giận xong, lão uống một ngụm nước, vẻ mặt càng thêm trầm thấp. Dựa vào khả năng nắm chặt thế cục của lão ở Nam Giang, lão mẫn cảm thấy được mấu chốt của sự việc ở nơi nào.

Xem ra Vương Tử Quân này không phải là một cây đèn cạn dầu, không cam lòng ảm đạm xuống đài, nếu trước khi rời đi mà không nắm được ai đó thì căn bản không thoải mái, thế cho nên mới không khách khí mà đánh cược một lần.

Diệp Thừa Dân nghĩ đến Vương Tử Quân, hai mắt không khỏi nhắm lại, lão không nhịn được phải lẩm bẩm: – Cho dù anh muốn ra tay thì cũng phải biết cho rõ ràng tình thế, bây giờ thì tốt, xem như lấy đá đập chân mình.

– Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang vọng trong phòng, Diệp Thừa Dân nhìn qua số gọi đến, lão không khỏi đứng lên khỏi ghế. Lão cung kính nói hai câu với đầu dây bên kia, sau khi nghe được sắp xếp thì gương mặt càng thêm nghiêm túc.

Khi Đào Nhất Hành đi vào trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này bí thư Diệp đã nghe điện thoại xong, lão ngẩng đầu nhìn Đào Nhất Hành rồi trầm giọng nói: – Thư ký trưởng Nhất Hành, anh có nghe chuyện xảy ra tối qua chưa?

Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn yêu cầu mình phải là mắt diều hâu và miệng cọp, đồng thời phải có cái đầu khỉ và cặp chân thỏ. Lúc này hắn biết rõ bí thư Diệp nói về chuyện gì, thế nên không chút do dự mà nói với Diệp Thừa Dân: – Bí thư Diệp, tôi cũng đã nghe qua, thật sự không ngờ được.

Diệp Thừa Dân không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đào Nhất Hành. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng, hắn mặc dù là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng căn bản lại có liên quan mật thiết đến sự tín nhiệm của bí thư Diệp Thừa Dân, nếu không có được sự tín nhiệm của bí thư Diệp Thừa Dân, hắn căn bản không thể nào triển khai mở rộng công tác.

Lúc này Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt kia nhìn Đào Nhất Hành, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ áp lực. Hắn vừa phỏng đoán thái độ của bí thư vừa dùng giọng cẩn thận nói: – Bí thư Diệp, chuyện này tổn hại đến hình tượng của tỉnh Nam Giang chúng ta, tôi cảm thấy nên điều tra rõ nguyên nhân, để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Đào Nhất Hành nói những lời này rõ ràng là ngoài miệng bôi vôi, nói cũng như không, nhưng xem như tự dựng lên đường lui cho mình.

Chim khôn biết chọn cây mà đậu, Đào Nhất Hành theo sát tiến độ của Diệp Thừa Dân, khi còn chưa hiểu thái độ của Diệp Thừa Dân ở sự kiện này, hắn căn bản không dám tùy tiện tỏ thái độ của mình. Nếu hắn không nhất trí với lãnh đạo, như vậy chính bản thân sẽ rơi vào thế bị động.

Diệp Thừa Dân hiểu rõ tập tính của Đào Nhất Hành, lão cau mày nhìn thoáng qua đối phương, trong lòng có chút bức bối. Thư ký của lãnh đạo có tác dụng gì? Chính là phục vụ cho quyết sách của lãnh đạo. Nếu như anh chỉ là một người truyền lời, phải nhìn qua lãnh đạo mới có thể cho ra câu trả lời phù hợp, như vậy anh còn ý nghĩa gì nữa?

Điều này thì Du Giang Vĩ làm rất tốt, hắn luôn định đoạt các công tác của Vương Tử Quân, luôn tóm tắt đại khái vấn đề, sau đó đề xuất phương án giải quyết cụ thể để cho Vương Tử Quân tham khảo. Nhìn vào phương diện này thì Diệp Thừa Dân cảm thấy Du Giang Vĩ căn bản là người có tiềm lực để đào bới.