Chương 592: Phân chia một chén canh trên bữa tiệc

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

(p1): Phân chia một chén canh trên bữa tiệc.

Trước nay phụ nữ trên bàn tiệc luôn có tác dụng điều tiết bầu không khí, đặc biệt là Đỗ Ức Lăng, nàng thật sự là một người cực kỳ phù hợp cho nhiệm vụ này. Mỗi ngón tay của nàng đều trơn láng tinh xảo, đều giống như sinh trưởng ở vị trí cực kỳ tốt đẹp, dù nhìn từ góc độ nào thì nàng cũng giống như một đóa sen, bùng ra mùi hương thơm ngát. Hơn nữa Tần Vĩnh Cách rất giỏi nói đùa, bầu không khí cực kỳ hài hòa. Vu Thế Tiến càng muốn nhân cơ hội để đẩy mạnh quan hệ với Vương Tử Quân, thế cho nên mọi người nâng ly uống đến mức núi thở biển gầm, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt.

Rượu uống được vài vòng thì Tào Kiến Thư nâng bình rượu lên cười nói với Vương Tử Quân:

– Chủ tịch Vương, tôi và ngài giống như bạn tri kỷ từ lâu, sau này còn phải kiếm ăn dưới sự lãnh đạo của ngài, kính xin chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.

Vương Tử Quân cũng nâng ly rượu lên nói:

– Giám đốc Tào, sau này mong quan tâm nhiều hơn.

Hai người nâng ly cụng một cái, sau đó uống cạn ly trong tay.

– Chủ tịch Vương, huyện Cảnh Tùng chúng tôi có nhiều công tác không làm tốt, kính mong sau này lãnh đạo chỉ đạo nhiều hơn.

Vu Thế Tiến vừa kính rượu Vương Tử Quân vừa cười tủm tỉm nói.

Vu Thế Tiến có thể tiến lên làm bí thư huyện ủy thì cũng không phải hạng người đơn giản, hắn rót đầy ly cho Vương Tử Quân rồi nói tiếp:

– Chủ tịch Vương, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ những lời của ngài trước kia, ngài nói đến thành phố Đông Bộ để làm người kéo thuyền, lời này làm cho người ta cảm thấy phấn chấn tinh thần, lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cảm động. Ngài đến thành phố Đông Bộ chúng tôi chưa được hai năm, thế nhưng thành phố Đông Bộ đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngày hôm qua tôi cùng dùng cơm với cục trưởng Mục của cục thống kê, anh ấy nói tốc độ tăng trưởng kinh tế của thành phố Đông Bộ năm nay hơn năm trước 0.05%, nhìn vào đó cũng thấy được thành phố Đông Bộ gần như có thể nói là đi đầu trong tỉnh.

– Huyện Cảnh Tùng chúng tôi tuy còn nghèo khó, thế nhưng dưới ý thức vượt mức quy định của chủ tịch Vương, chúng tôi phải có can đảm thay đổi, tinh thần đi trước thiên hạ. Tôi tin tưởng huyện Cảnh Tùng nhất định sẽ có thể vứt bỏ chiếc mũ là huyện nghèo cấp tỉnh, sẽ vì chủ tịch Vương mà tìm về nhiều vinh quang hơn.

Vu Thế Tiến nói tràn đầy ý nghĩ muốn dựa giẫm, hắn nói ra rất rõ ràng, đó cũng không phải là hắn không biết nói theo kiểu ẩn giấu, mà hắn biết rõ khi nào thì nên nói những lời như thế nào cho phù hợp.

Vương Tử Quân biết rõ lời nói của Vu Thế Tiến một nửa có thể tin và một nửa không thể tin.

Vu Thế Tiến công tác ở huyện Cảnh Tùng nhiều năm, tuy không phải là lãnh đạo thị ủy nhưng lại là một trong những vị cán bộ cấp chính cục có tư chất lý lịch rất sâu, nếu như có thể kéo được người như thế này về dưới trướng của mình, thật sự sẽ là một trợ lực không nhỏ.

Sau lưng Vu Thế Tiến chính là Tần Vĩnh Cách và Tào Kiến Thư, sau lưng Tào Kiến Thư càng là Tào gia tiếng tăm lừng lẫy. Vì con đường thế này mà có không biết bao nhiêu người muốn tiến vào, có lẽ đây chính là nguyên nhân có nhiều người biết con đường Trần Vũ ở huyện Cảnh Tùng được xây dựng không hợp cách thế nhưng chẳng có bất kỳ ai dám đứng ra tố cáo.

“Chính mình nên đi theo hướng nào?”

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Vu Thế Tiến, trong lòng chợt lóe lên nhiều ý nghĩ. Trên quan trường xưa nay thêm bạn thêm đường, nếu kết thù oán và muốn hóa giải thì giống như một chiếc gương bị ném vỡ vụn, cho dù anh có dán cho kín kẽ thì những vết nứt vết sẹo sẽ khó thể nào thanh trừ hoàn toàn cho được.

Nhưng chính mình làm quan sẽ phải nhảy vào thùng nước nhuộm như vậy sao? Vương Tử Quân lại phải tự hỏi chính bản thân mình, nếu như mình không có năng lực khống chế sự việc, cố gắng bảo toàn tính mạng của mình theo kiểu nước chảy bèo trôi, ngược lại còn có thể yên tâm thoải mái. Thế nhưng bây giờ hắn hoàn toàn có năng lực ngăn cản sự việc phát sinh, nếu không muốn phiền toái mà tỏ ra thờ ơ, bỏ mặc cho khối u ác tính tiếp tục tồn tại, như vậy mình làm quan còn ý nghĩa gì nữa?

Con người một khi tiến chân vào quan trường thì vấn đề thăng quan sẽ vĩnh viễn không có chừng mực, khi thế giới liên tục thay đổi thì thứ duy nhất không đổi chính là người tham lam. Làm sao có thể đưa tham lam thành sự thật? Hơn nữa làm cho người như vậy công thành danh toại? Đó chính là mục đích cuối cùng của những bữa cơm giống như thế này.

Tần Vĩnh Cách dùng ánh mắt căng thẳng quan sát gương mặt Vương Tử Quân, hắn thật sự sợ hãi theo bản năng đối với vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi ở trước mặt. Hắn là một phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, hắn biết rõ rất nhiều tin tức mà người khác căn bản khó thể biết được.

Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng tuyệt đối không phải là người có thể xem thường, người này không những có hậu trường cứng, bản thân cũng không phải loại người đèn cạn dầu. Người này hai mắt sáng như lửa, nhìn qua là biết cách thức đối nhân xử thế mạnh mẽ thế nào. Mỗi lần gặp mặt đều thấy trên mặt đối phương là nụ cười hiểu rõ thế sự, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, làm cho người ta sinh ra cảm giác không dễ động vào theo bản năng.

Một chính trị gia chỉ nói dương mưu không nói âm mưu, có hại không làm, trong quan trường thì Vương Tử Quân rõ ràng là một diễn viên hành động, biểu hiện thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh yên ổn thế nhưng sau màn lại là vung tay mạnh mẽ, giao dịch đôi bên, điều khiển đối thủ, thật sự rất giỏi tâm kế. Nhớn năm xưa Tề Chính Hồng là một người không ai bì nổi, cuối cùng không phải vẫn đổ trong tay Vương Tử Quân sao?

Bây giờ một con đường của huyện Cảnh Tùng phát sinh vấn đề, sự việc lại lọt vào trong tai của Vương Tử Quân, điều này làm cho Tần Vĩnh Cách nhận được tin mà cực kỳ căm tức. Nhưng hắn có căm tức thế nào thì sự việc vẫn phải tiếp tục, hắn cần phải nghĩ ra biện pháp để bó buộc Vương Tử Quân. Hắn trầm tư suy nghĩ cả ngày, cuối cùng mới cho ra một biện pháp, chính là dùng ích lợi cuộc sống để trói buộc tay chân vị chủ tịch trẻ tuổi và mạnh mẽ kia.

Tần Vĩnh Cách không nóng vội đưa tiền cho Vương Tử Quân, hắn biết rõ Vương Tử Quân không thiếu tiền, cũng sẽ không vì tiền mà hủy đi tương lai tốt đẹp của mình. Gần đây trên quan trường làm việc gì cũng chú ý tìm đúng bệnh hốt thuốc, vì vậy Tần Vĩnh Cách phỏng đoán rất lâu, cuối cùng mới cho ra một hành động mạnh mẽ: Chuẩn bị dâng người cho Vương Tử Quân, đưa ra vài người mà trước nay Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân luôn cố gắng kéo về phía mình.

– Chủ tịch Vương, hôm nay tôi nói vài lời vui đùa với bí thư Vu, anh ấy nói trên đời thật sự không thiếu những chuyện bất ngờ, một người bệnh tâm thần của huyện Cảnh Tùng lại chạy đến tận thành phố, xem ra bệnh nhân tâm thần cũng có chí hướng tự do.

Tào Kiến Thư nâng ly rượu lên cười nói với Vương Tử Quân.

Chương 592(p2): Phân chia một chén canh trên bữa tiệc.

Tào Kiến Thư cười cực kỳ tự nhiên, lời nói ra khỏi miệng giống như chẳng có gì cả, nhưng Đỗ Ức Lăng theo Tào Kiến Thư nửa năm qua, ánh mắt của nàng rơi lên tay Tào Kiến Thư.

Tào Kiến Thư có hai bàn tay được bảo dưỡng cực tốt, vừa thon dài vừa trắng nõn, nếu để cho những người đánh đàn dương cầm nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ nói đây là một người giỏi đánh đàn dương cầm. Nhưng lúc này hai bàn tay kia đang có hơi run rẩy, tuy biên độ rất nhỏ, thế nhưng lại không tránh khỏi ánh mắt của Đỗ Ức Lăng.

Đỗ Ức Lăng là bạn thân thiếtt trên giường với Tào Kiến Thư, tuy Tào Kiến Thư không nói gì nhưng nàng vẫn thông qua quan sát của mình mà phát hiện ra vài vấn đề, ví dụ như khi Tào Kiến Thư căng thẳng thì ngón tay sẽ run rẩy khó chịu nghe lời. Đồng thời khi hắn càng thêm căng thẳng thì ngón tay sẽ càng run rẩy dữ dội hơn.

Tào Kiến Thư thật sự rất căng thẳng, hắn thật sự rất lo lắng về vị chủ tịch trẻ tuổi nổi tiếng kia.

Đỗ Ức Lăng là tình nhân của Tào Kiến Thư, hơn nữa tự thân còn có danh tiếng không kém, thế cho nên nàng là một người đẹp bên cạnh hắn, mỗi khi hắn đi đâu đều đưa nàng theo.

Đỗ Ức Lăng đã từng gặp qua chủ tịch, bí thư thành phố, những vị quan viên với cấp bậc bất đồng này đến trước mặt Tào Kiến Thư đều bày ra bộ dạng bình dị gần gũi, cực kỳ thân thiết, không có kiểu cách nhà quan. Thậm chí bọn họ đứng trước mặt Tào Kiến Thư mà căn bản không sinh ra cảm giác ưu việt. Đại đa số thời điểm thì Tào Kiến Thư thường công khai ngồi trên vị trí chủ tọa.

Lần này đến thành phố Đông Bộ, Đỗ Ức Lăng cảm thấy nó cũng giống như một bữa tiệc mà mình và Tào Kiến Thư nhiều lần tham gia. Nhưng khi Tào Kiến Thư kéo nàng xuống chờ khách, nàng biết người mà hắn đang chờ đợi không phải kẻ bình thường.

Điều làm cho Đỗ Ức Lăng thật sự không ngờ chính là vị chủ tịch thành phố Đông Bộ lại trẻ tuổi như vậy, nhìn tướng mạo giống như còn nhỏ tuổi hơn cả Tào Kiến Thư. Nhưng khi vị chủ tịch kia tiến vào trong phòng, dù là Tào Kiến Thư hay những người khác đều phải nghênh đón như khách quý, tất cả đều đứng lên.

– À, bệnh viện tâm thần huyện Cảnh Tùng nên chú ý đẩy mạnh công tác quản lý, nhưng bí thư Vu cũng không cần phải gấp gáp, chỉnh đốn này không phải một lần là xong, nếu bệnh viện tâm thần của huyện Cảnh Tùng không thể nào thu nhận và chữa trị được, bệnh viện tâm thần thành phố sẽ sắp xếp hỗ trợ.

Vương Tử Quân mỉm cười nâng ly lên dùng giọng tùy ý nói.

Vẻ mặt Tào Kiến Thư chợt biến đổi, hắn vừa rồi nói một câu hai nghĩa, chính là muốn Vương Tử Quân thả Trần Hiểu Ba cho huyện Cảnh Tùng. Như vậy xem như hai bên không cần nói nhiều mà vẫn thầm hiểu nhau và thông qua.

Không ngờ Vương Tử Quân căn bản không ra bài theo như những gì Tào Kiến Thư đã nghĩ tới, mở miệng từ chối yêu cầu, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác bất mãn, đồng thời càng thêm thấp thỏm lo âu. Vương Tử Quân đây là muốn làm gì? Hắn giữ lại người kia, có phải muốn nắm chặt cầu đường Trần Vũ không tha không?

– Chủ tịch Vương, bệnh tâm thần này thật ra đại đa số đều có thể chữa trị cho tốt. Thế này đi, tôi tuy không được phân công quản lý y tế, thế nhưng giám đốc Hà ở y tế có quan hệ rất tốt với tôi. Nếu bệnh viện tâm thần thành phố Đông Bộ có chút căng thẳng, tôi sẽ đưa người bệnh về tỉnh.

Tần Vĩnh Cách mỉm cười khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.

Tần Vĩnh Cách rõ ràng là mở một con đường, Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Tần Vĩnh Cách, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng để mình và người này giảng hòa với nhau. Dù có một vài chuyện Vương Tử Quân căn bản am hiểu câu nói nước quá trong không có cá, nhưng trong lòng Vương Tử Quân lại xuất hiện một âm thanh theo bản năng:

“Không thể thông đồng cùng làm bậy với những người này!”

Trần Hiểu Ba là một người có tinh thần trọng nghĩa, vì vậy mới bị ép làm bệnh nhân tâm thần, nếu như mình giao Trần Hiểu Ba cho bọn họ, như vậy mình có khác gì bọn họ?

“Có cái nên làm, có việc không nên làm!”

Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Tần Vĩnh Cách, hắn khẽ cười nói:

– Chuyện này, nếu có gì cần, tôi sẽ nhất định xin cứu viện với thư ký trưởng Tần.

Thế là tất cả hầu như không còn gì để tô đậm, dù Vu Thế Tiến sau đó vẫn cố gắng níu kéo bầu không khí, thế nhưng dù hắn có dùng thủ đoạn nào thì bữa tiệc giống như một quả bóng cao su xì hơi, dù thế nào cũng không thể nào hòa hoãn lại được. Tào Kiến Thư càng thêm xanh mặt giống như có ai đang thiếu nợ mà không chịu trả tiền vậy.

Một người đàn ông có thể làm chủ bầu không khí bữa tiệc, như vậy mới thật sự là người làm chủ của bữa tiệc hôm nay. Cặp mắt đẹp của Đỗ Ức Lăng liên tục đảo lên người Vương Tử Quân, những ý nghĩ ẩn giấu trong lòng càng thêm mạnh mẽ.

Nửa giờ sau Vương Tử Quân rời khỏi phòng, Tần Vĩnh Cách và Vu Thế Tiến vẫn tươi cười rạng rỡ đưa Vương Tử Quân ra ngoài. Nhưng Tào Kiến Thư thì căn bản không cử động, dù cho Tần Vĩnh Cách có nháy mắt thế nào thì hắn vẫn không nhúc nhích.

– Xoảng!

Sau khi đám người Vương Tử Quân đã đi xa, Tào Kiến Thư thật sự không nhịn được nữa, hắn cầm lấy ly rượu trong tay ném mạnh xuống đất.

– Con bà nó, có cái quái gì đâu chứ? Không phải là một thằng ăn bám Mạc gia sao? Có cái gì mà trâu bò hống hách?

Tào Kiến Thư chụp lấy mái tóc của Đỗ Ức Lăng rồi dùng giọng điên cuồng gầm lên.

Đỗ Ức Lăng không ngờ dưới tình thế như vậy mà Tào Kiến Thư lại không khống chế được tâm tình của mình, mái tóc của nàng bị năm ngón tay của hắn siết chặt, thật sự rất đau đớn. Nàng đau nhưng không dám lên tiếng, vì nàng biết hắn như một con thú bị thương, chỉ cần không thuận theo sẽ có hậu quả càng thêm thảm hại hơn.

Dù mình ở trước mặt người khác thì là một ngôi sao lớn, ăn ngon mặc đẹp, nhưng Đỗ Ức Lăng là một người phụ nữ thông minh, nàng biết ở chỗ này, ở trong lòng Tào Kiến Thư thì mình chỉ là một con đĩ trên giường mà thôi, nếu như mình ngỗ nghịch thì sẽ có đòn roi dạy bảo không chút dễ chịu.

Vì thế Đỗ Ức Lăng cũng chỉ có thể mỉm cười mà không nói lời nào.

– Kiến Thư.

Giọng nói của Tần Vĩnh Cách vang lên từ bên ngoài gian phòng, tuy âm thanh không lớn nhưng lại mang theo vài phần uy thế.

Tào Kiến Thư vốn có gương mặt dữ tợn, bây giờ đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn khẽ buông mái tóc của Đỗ Ức Lăng ra, sau đó khẽ nói:

– Chú Tần, hắn đi rồi sao?

Vu Thế Tiến và Tần Vĩnh Cách cùng quay về phòng, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Ức Lăng rồi ngồi xuống giống như chưa từng có thứ gì phát sinh, còn Tần Vĩnh Cách lại nói:

– Đi rồi.

– Chú Tần, là hắn muốn gì? Chúng ta đã nể mặt hắn, hầu như đã hạ thấp chính mình, hắn còn muốn làm gì? Hắn coi chúng ta là gì? Con bà nó, ông đây cùng lắm thì cùng hắn cá chết lưới rách.

Tào Kiến Thư vỗ mạnh lên bàn, giọng điệu càng lúc càng lớn.

Tần Vĩnh Cách nhìn bộ dạng của Tào Kiến Thư mà trong lòng liên tục cảm khái. Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Tào Kiến Thư tuy cùng tuổi thế nhưng phương diện trầm ổn, bình tĩnh lại kém quá xa chủ tịch Vương.

Chương 592(p3): Phân chia một chén canh trên bữa tiệc.

– Cậu ta thật sự có đủ thực lực để xử lý chúng ta, còn chuyện cá chết lưới rách, cậu nghĩ mình có đủ thực lực để cùng cậu ta cá chết lưới rách sao?

Tần Vĩnh Cách dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tào Kiến Thư rồi lạnh giọng nói.

Tào Kiến Thư không lên tiếng, hắn tuy kiêu ngạo nhưng cũng biết rõ tình huống của mình vào lúc này là gì. Con đường kia nằm trên mặt đất, tình huống là gì thì hắn biết rất rõ. Nếu Vương Tử Quân thật sự ra tay, chỉ sợ hắn khó có cơ hội phản kích.

Làm sao bây giờ? Bây giờ Vương Tử Quân không nể mặt ai, hắn rất có xu thế sẽ vung dao lên người nhóm mình, nếu Vương Tử Quân ra tay thì nhóm mình sẽ ứng phó thế nào?

– Chú Tần, chú nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu không thì chúng ta liên lạc với bí thư Đổng?

Tào Kiến Thư trầm ngâm giây lát rồi khẽ mở miệng đề nghị.

– Liên lạc với Đổng Quốc Khánh cũng không được cái quái gì cả. Tuy Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy Đông Bộ, thế nhưng người làm bố trong ngôi nhà Đông Bộ chính là chủ tịch Vương Tử Quân.

Tần Vĩnh Cách khoát tay áo với Tào Kiến Thư rồi khẽ nói.

Vu Thế Tiến không nói gì, nhưng hắn là một cán bộ cấp dưới ở thành phố Đông Bộ, hắn thật sự rất thừa nhận câu nói của Tần Vĩnh Cách. Đảng ủy và chính quyền nhiều lần tranh chấp, đám người bên dưới cũng nhận thức được ai là người quyết định tất cả vấn đề ở thành phố Đông Bộ.

Trong phòng rơi vào trầm mặc, lúc này Vương Tử Quân giống như một đám mây đen che phủ trên đầu bọn họ.

– Thế Tiến, con đường kia bây giờ đã thông xe rồi sao?

Tần Vĩnh Cách nâng ly nước lên nhấp một ngụm, sau đó khẽ hỏi Vu Thế Tiến.

Vu Thế Tiến vội vàng đứng lên nói:

– Thư ký trưởng, có thể thông xe được rồi.

– Vậy thì tốt rồi, các anh tổ chức nghi thức thông xe, đến lúc đó chúng ta thông qua quan hệ để mời vài vị lãnh đạo tỉnh đến tham gia. Đồng thời, Kiến Thư, cậu mời vài chuyên gia kiến trúc từ thủ đô xuống đây, mời bọn họ cùng tham gia nghi thức thông xe lần này.

Tần Vĩnh Cách khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi trầm giọng nói.

Vu Thế Tiến cũng không phải kẻ ngốc, chỉ sau nháy mắt hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của Tần Vĩnh Cách. Hắn dùng ánh mắt nể phục nhìn thư ký trưởng Tần, sau đó trầm giọng nói:

– Thư ký trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý chuyện này.

– À, điều anh cần làm chính là làm tốt công tác chiêu đãi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều lãnh đạo tham gia nghi thức thông xe, tôi không hy vọng phát sinh bất kỳ sai lầm nào trong quá trình chiêu đãi này.

Tần Vĩnh Cách có thể nói là không cho Vu Thế Tiến chút thể diện nào, trực tiếp trầm mặt lạnh giọng nói. Nếu như không phải là Vu Thế Tiến làm cho sự việc rơi vào tình huống như vậy, còn xuất hiện cục diện bị động ngày hôm nay sao?

– Chú Tần, mời nhiều người như vậy, chú xem…

Tào Kiến Thư thật sự kém Vu Thế Tiến khá nhiều, hắn sau khi nghe lời của Tần Vĩnh Cách thì tỏ ra rất nghi hoặc.

– Dùng quan định luận.

Tần Vĩnh Cách khoát tay áo rồi nói.

Ba ngày có thể phát sinh rất nhiều chuyện, trong thời gian ba ngày này tin tức thành phố Đông Bộ tuyển chọn cán bộ thông qua thi tuyển đã giống như mọc cánh bay đi khắp thành phố.

Đám cán bộ trẻ tuổi có thực lực nghe được thông tin này thì cực kỳ phấn chấn, đối với bọn họ thì đây chính là một cơ hội để mình tiến lên một nấc mới, chỉ cần nắm chắc cơ hội lần này thì bọn họ sẽ có con đường khác biệt.

Đổng Quốc Khánh tuy thật sự không quá ưa thích Vương Tử Quân, thế nhưng hắn căn bản không phản đối sự kiện này. Nhưng khi Tưởng Tuệ Minh đến báo cáo công tác, hắn cảm thấy từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác bi thương.

Đổng Quốc Khánh là một cán bộ xuất thân từ phó chủ tịch tỉnh ủy, thế nhưng trên phương diện cải cách nhân sự lại không bằng một Vương Tử Quân xưa nay chưa từng tham gia công tác nhân sự. Điều này làm hắn sinh ra thất ý, cũng cho thấy sự chênh lệch giữa mình và Vương Tử Quân.

Khi phương thức tuyển chọn cán bộ được tuyên bố ra ngoài, lúc này cục nhân sự và phòng tổ chức đã biến thành một mâm bánh trái, tất cả các quỷ thần bắt đầu vận dụng quan hệ của mình để mong muốn có cơ hội và kết quả tốt.

Thái Nguyên Thương đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn đặt một phần văn kiện xuống trước mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:

– Chủ tịch Vương, sau khi tham khảo các văn kiện tương quan, đây là phương án sơ bộ của phòng tổ chức và phòng nội vụ.

Vương Tử Quân nhìn qua văn kiện vài lượt, sau đó trầm giọng nói:

– Lần này chúng ta tuyển chọn chú trọng cơ sở văn hóa, đồng thời cũng phải chú trọng năng lực cá nhân. Lần này tuyển chọn chia làm hai giai đoạn là thi viết và phỏng vấn, chỉ thi viết không là không được.

Thái Nguyên Thương khẽ gật đầu, phương án này dù bọn họ đã dốc hết tâm huyết, bỏ ra rất nhiều tâm tư mới có được như vậy, nhưng chỉ cần chủ tịch Vương có chút bất mãn thì phải nhanh chóng sửa lại. Hơn nữa hắn cũng chẳng phải chưa từng gặp người thi giỏi nhưng năng lực lại kém, trước kia không lâu khi hắn vẫn còn là phó thư ký trưởng thì đã từng điều đến phòng văn thư một thầy giáo trẻ, người này viết bản thảo cực kỳ tốt thế nhưng khi xử lý sự việc lại rối tinh rối mù. Cuối cùng hắn vẫn phải cố gắng nhịn đau ném đi thứ mình yêu thích, tiếp tục cho thầy giáo kia tiếp tục sự nghiệp giáo dục vinh quang của mình.

– Chủ tịch Vương, tôi sẽ liên lạc với trưởng phòng Tưởng, yêu cầu phòng tổ chức và phòng nội vụ chế định ra một trình tự phù hợp hơn.

– Đúng rồi, sự kiện này anh cũng liên hệ với ban ngành kiểm tra kỷ luật, để cho bọn họ theo sát hành trình tuyển chọn cán bộ. Tuyển chọn lần này chính là bước đầu tiên trong phương án cải cách nhân sự của thành phố Đông Bộ, tôi không hy vọng xảy ra bất kỳ nhiễu loạn gì khác.

Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống bàn rồi trầm giọng nói với Thái Nguyên Thương.

Khi hai người kết thúc nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, Thái Nguyên Thương nói một câu mời vào, Triệu Quốc Lương khẽ đẩy cửa đi vào.

– Chủ tịch Vương, bí thư Vu và chủ tịch Trần của huyện Cảnh Tùng đến.

Triệu Quốc Lương khẽ gật đầu với Thái Nguyên Thương, sau đó báo cáo với Vương Tử Quân.

Vu Thế Tiến của huyện Cảnh Tùng đến đây, điều này làm cho Vương Tử Quân khẽ cau mày, những ngày nay hắn luôn sắp xếp phòng giám sát thị ủy tiến hành điều tra cầu đường đi qua huyện Cảnh Tùng, bây giờ Vu Thế Tiến đến đây muốn làm gì?

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cười cười nói:

– Để cho bọn họ vào.

Thái Nguyên Thương thấy Vương Tử Quân có khách khí chuẩn bị rời đi, Vương Tử Quân phất tay nói:

– Nguyên Thương, anh chờ chút.

Thái Nguyên Thương có chút sững sốt, hắn cũng không hỏi nguyên nhân gì mà ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân. Một phút sau Vu Thế Tiến và chủ tịch Tquan trường của huyện Cảnh Tùng cùng nhau đi vào phòng. Trần Quý Tân và Vu Thế Tiến với bộ dạng cao gầy thật sự có khác biệt quá lớn, Trần Quý Tân cao chưa tới mét sáu nhưng cơ thể giống như một thùng nước, khi cười hai mắt híp lại thành một đường mảnh.

Hai người kia đi cùng một chỗ thật sự làm cho người ta muốn bật cười, Vương Tử Quân đến huyện Cảnh Tùng kiểm tra thị sát đã từng nghe qua vài câu nói vui, đó chính là hai vị lãnh đạo huyện Cảnh Tùng giống hệt như hai vị đầu đà béo gầy trong Lộc Đỉnh Ký.

– Chủ tịch Vương!

Vu Thế Tiến và Trần Quý Tân vào cửa thì khẽ cười chào hỏi Vương Tử Quân. Vu Thế Tiến giống như căn bản chưa từng tham gia bữa tiệc rượu mất vui ngày trước, trên gương mặt gầy gò là nụ cười tươi rói, căn bản không có gì khác, không có chút bất thường.

Sau khi Triệu Quốc Lương dâng trà thì Vương Tử Quân cười nói:

– Hai vị đến nơi này của tôi là có chuyện gì sao?