Chương 1696: Nói nguyên tắc mới bàn đoàn kết. ​

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tháng mười gió nhẹ thổi qua kèm theo chút hơi lạnh, giữa trưa ánh nắng khá ấm áp, nắng vàng chiếu lên bãi cỏ xanh, bầy cừu lười biếng gặm cỏ, khắp nơi tràn đầy hương vị cuối thu.

Đồng ruộng trải dài trước mắt, mùa thu hoạch xuất hiện trước mắt mọi người, những quả táo đỏ, lê xanh mướt mắt, không khí sinh động.

Vương Tử Quân đứng ở đầu một mảnh ruộng với gương mặt tràn đầy nụ cười. Lúc này hắn cũng không phải dùng thân phận của một vị chủ tịch tỉnh đi thị sát địa phương, chỉ là dùng thân phận của một vị phụ huynh đi tham gia cắm trại dã ngoại với con trai Tiểu Bảo Nhi.

Mặc dù lúc này chương trình giáo dục vẫn tồn tại rất nhiều tệ đoan đáng giá thương thảo, thế nưhng Vương Tử Quân căn bản vẫn đồng ý với hoạt động tổ chức dã ngoại cho học sinh của nhà trường. Dù sao thì cho trẻ nhỏ tiếp xúc nhiều hơn với cuộc sống, với thiên nhiên, như vậy sẽ rất tốt cho sự phát triển của trẻ.

Vì để cho học sinh cảm nhận được bầu không khí của mùa thu hoạch, nhà trường đã thuê vài mẫu ruộng ở vùng ngoại thành, thế là đám trẻ bắt đầu phải quơ xẻng làm nhiều công tác vụn vặt nhưng khá hưng phấn.

Tiếng cười vang lên kèm theo đó là những gương mặt ngây thơ chất phác, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có vài phần ấm áp. Đối với những học sinh luôn học tập sinh hoạt trong thành phố như thế này, hôm nay căn bản là một kỷ niệm khó quên.

Đáng ly hôm nay Mạc Tiểu Bắc phải tham gia hoạt động này, thế nhưng thời điểm lại đúng vào cuối tuần, Vương Tử Quân bình thường không có thời gian ở bên con, thế nên lần này hắn vội vàng cướp lấy đặc quyền từ trong tay Tiểu Bắc.

– Không biết thầy cô giáo nghĩ thế nào mà lại cho bọn trẻ đi làm công tác của nhà nông thế này. Một người phụ nữ mập mạp dùng giọng ai oán nói.

Người phụ nữ cầm trong tay một ấm nước khá lớn, đang nhìn đám trẻ vung xẻng cuốc làm việc mà không khỏi cảm thấy đau lòng. Vương Tử Quân hoàn toàn có thể hiểu tâm lý này của các bậc phụ huynh, vì bọn họ đều không muốn con cái mình chịu khổ.

Vương Tử Quân căn bản giữ im lặng với lời oán trách của người phụ nữ kia. Người phụ nữ này thấy Vương Tử Quân không hưởng ứng thì dùng giọng ai oán nói: – Anh nói xem, để cho bọn trẻ tham gia cắm trại dã ngoại thế này thì có gì tốt, hoàn toàn có thể mang theo thức ăn từ trong nhà, ra đây chỉ cần nấu cơm là xong, cần gì phải lao động khổ cực như vậy? Con trai tôi nào phải trải qua những việc lặt vặt mệt nhọc thế này? Tôi đoán là nhà trường tám phần đã thu tiền của người ta, để cho con cái chúng ta đến đây lao động miễn phí.

– Không phải như thế, ngày xưa tôi cũng từng sinh hoạt ở nông thôn, nếu đám trẻ đào xới thế này, căn bản sẽ làm cho mảnh vườn đậu phộng kia bị tổn hại không nhỏ. Vương Tử Quân vung tay lên với người phụ nữ kia, sau đó nói tiếp: – Để cho con trẻ biết được quá trình lao động, biết được kiếm lương thực cũng không dễ dàng, như vậy mới làm cho chúng tạo nên thói quen tiết kiệm. Vài mẫu ruộng này chính là tài liệu dạy học.

Vương Tử Quân mặt một bộ trang phục thường ngày nhìn qua còn trẻ hơn cả người phụ nữ kia. Người phụ nữ thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì nở nụ cười quẫn bách nói: – Anh đúng là cái gì cũng nói được, căn bản là còn nói nhiều hơn cả thầy cô giáo trong trường.

Đàn ông thích trò chuyện với những người phụ nữ xinh đẹp, câu nói này cũng có tác dụng trên người một vài người phụ nữ. Vương Tử Quân là người có tướng mạo đường hoàng, anh tuấn, lại có khí thế, khi hắn ngồi trên đài chủ tịch thì biết đâu không có người để ý đến tướng mạo của hắn, thế nhưng giữa đồng ruộng phì nhiêu thế này, nụ cười của hắn lại giống như mùa thu tỏa nắng.

– Anh bạn, con của anh học lớp mấy rồi?

Vương Tử Quân đối mặt với câu hỏi của người phụ nữ, hắn chỉ vào Tiểu Bảo Nhi đang đào lạc ở bên cạnh một cô bé rồi cười nói: – Đó là con tôi, vừa mới học lớp hai.

– Con của anh đã học lớp hai rồi? Tôi đoán có lẽ anh là người tảo hôn. Người phụ nữ giật mình nhìn Vương Tử Quân rồi nở nụ cười nói.

Vương Tử Quân căn bản không hiểu người phụ nữ này căn cứ vào cái gì mà lại cho ra phán đoán như vậy. Phải biết rằng khi hắn kết hôn với Mạc Tiểu Bắc, tuy không tính là kết hôn quá muộn nhưng hai bên cũng là trưởng thành.

– Ha ha. Vương Tử Quân chỉ có thể gật đầu nở nụ cười với người phụ nữ mình vừa quen mà thôi.

– Ôi, đứa bé này, sao lại ra kia rửa, nước sông rất bẩn. Khi người phụ nữ còn đang định trò chuyện với Vương Tử Quân, chợt nghe có người lên tiếng nói với con mình.

Âm thanh này làm cho bầu không khí đầy tiếng cười nói chợt bình tĩnh lại, hầu như có không ít ánh mắt nhìn về phía bên kia.

Thì ra có vài cậu bé nóng vội, sau khi đào được một mớ lạc thì khó dằn được tâm lý thèm ăn, thế nên đưa lạc ra sông rửa, phụ huynh nhìn thấy như vậy thì không khỏi hét lên.

Khi tiếng hét vang lên, lại có vài vị phụ huynh chạy đến bên cạnh con mình. Đối với bọn họ thì con mình là bảo bối quan trọng nhất, cho dù chỉ là một chút nguy hiểm cũng không muốn con mình bị liên quan.

– Nước sông bây giờ rất ô nhiễm, các con cũng đừng rửa dưới sông, bố có đem theo nước khoáng, chúng ta dùng nước khoáng mà rửa.

– Con nên nhớ kỹ không nên dùng những loại nước khác lạ ở bên ngoài, các con không xem tivi sao? Bây giờ cá cũng đã bị nhiễm độc rồi.

– Nhớ kỹ lời nói của dì Trương, không nên lỗ mãng như vậy, đặc biệt là lúc này.

Đám phụ huynh bắt đầu lên tiếng, bọn họ nhanh chóng vây quanh con cái của mình, có người lấy nước khoáng ra rửa lạc.

– Các anh là người thành phố cũng không nên nói lung tung, nước sông của chúng tôi ở đây cũng không ô nhiễm. Nếu không các anh lại mà xem, nước này mà ô nhiễm sao? Chủ nhân của mảnh vườn đứng bên cạnh một vị giáo viên sau khi nghe được lời nghị luận của đám gia trưởng thì không khỏi có chút mất hứng, hắn nhanh chóng dùng giọng nông thôn chất phác để bảo toàn sự tôn nghiêm của mình.

– Chú à, ngài có lẽ không hiểu, nước trong xanh cũng không nhất định là sạch. Tôi có xem qua một chương trình thời sự, nói là có một vài xí nghiệp lòng dạ hiểm độc cũng không phải xả ra nước thải ô nhiễm đục ngầu, nước bọn họ xả ra rất trong xanh, thế nhưng lại chứa nhiều kim loại nặng, căn bản là mắt thường khó nhìn thấy được. Một người đàn ông khá nho nhã khẽ nâng cặp kính của mình lên rồi cười ha hả nói với lão nông ở phía bên kia.

Người đàn ông này vừa lên tiếng lại có người nối lời: – Bây giờ phương diện nước uống an toàn thật sự rất quan trọng, tôi nghe nói có nhiều thành phần trí thức chỉ sử dụng nước khoáng trong sinh hoạt mà thôi.

– Tôi cũng không nói để cho bọn trẻ uống nước sông, tôi nói là nước này rất sạch, nếu không thì các anh nhìn mà xem. Lão nông nói rồi kéo người đàn ông đeo mắt kiếng đi về phía bờ sông.

Người đàn ông đeo kính trẻ hơn lão nông kia khá nhiều, thế nhưng căn bản không có lực lượng mạnh mẽ, thế nên bất đắc dĩ bị kéo đến bờ sông.

Một vài cô cậu học sinh và phụ huynh cũng vội vàng đi theo, bọn họ đi đến bên cạnh bờ sông, nhìn vào dòng nước đang chảy bên dưới, anh cũng tỏ ra không thể tin.

Người đàn ông đeo kính khẽ dùng tay vốc nước lên ngửi một chút, sau đó dùng giọng kinh ngạc nói: – Nước này thật sự rất tốt, rất thơm mát, căn bản không có ô nhiễm.

– Tôi nhớ năm vừa rồi có đi qua đây một lần, khi đó ở ven đường đã ngửi được mùi khó chịu, sao bây giờ lại là như vậy? Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có thân hình lực lưỡng dùng giọng nghi hoặc nói.

– Đúng vậy, năm ngoái tôi về thăm quê có đi đến hồ nước trong thôn, định đi câu cá ôn lại cảm giác năm xưa, thế nhưng khi ra đến bờ hồ thì căn bản là hôi thối buồn nôn. Cũng không biết người trong thôn vì sao chịu được mùi khủng khiếp như thế.

– Có phải các anh thay đổi nguồn nước rồi không? Lão nông bị một đám người thành phố vây quanh không khỏi cười thêm rạng rỡ, lão cười đắc ý nói: – Chúng tôi cũng không đổi nguồn nước.

Lão nông vừa nói vừa chỉ vào dòng nước đang chảy: – Các anh nhìn mà xem, không phải dòng sông đang chảy đó sao?

– Được rồi, chú à, chú cũng không nên che giấu như vậy, chú nói xem có chuyện gì xảy ra được không? Người đàn ông đeo kính lớn tiếng hỏi lão nông.

– Chuyện gì xảy ra sao? Sự việc thật ra rất đơn giản, vào thời điểm tháng sáu thì huyện chúng tôi căn bản xử lý những nhà máy gây ô nhiễm, không cho bọn họ tiếp tục xả thải ra môi trường, thế nên nước của chúng tôi đẹp tốt hẳn lên. Lão nông nói đến đây thì dùng giọng cảm khái nói; – Trước kia tôi cũng không dám dùng nước sông để làm bất kỳ việc gì, thế nhưng dùng nước giếng rửa hoa màu lại tốn tiền, bây giờ chúng tôi dùng nước sông cho sinh hoạt, căn bản là giảm đi nhiều chi phí.

– Xem như lãnh đạo huyện các anh làm được chuyện tốt, nếu huyện chúng tôi cũng làm được như vậy thì thật sự cám ơn trời đất. Người đàn ông vừa rồi nói về quê định đi câu cá không khỏi dùng giọng hâm mộ nói với lão nông.

Người đàn ông này vừa nói xong thì chợt nghe một người đàn ông ăn mặc như cán bộ cơ quan nói: – Anh cũng đừng nên cảm khái, có lẽ một thời gian ngắn rồi anh chưa về nhà, bây giờ nếu anh về nhà, chưa nói đến những phương diện gì khác, muốn câu cá căn bản không còn gì là khó khăn.

– Thật vậy sao? Người đàn ông muốn câu cá nhìn người đàn ông có dáng vẻ cán bộ cơ quan, thế là không khỏi có chút kích động.

– Tất nhiên, tôi còn nói đùa với anh sao? Người đàn ông kia nói bằng giọng điệu rất tự đắc: – Có lẽ gần đây anh không chú tâm xem xét báo chí, gần đây chủ tịch Vương thúc đẩy công tác chú trọng môi trường trong tỉnh, tiến hành xử lý chỉnh đốn và cải cách cực kỳ nghiêm túc đối với những doanh nghiệp gây ô nhiễm.

– Tôi có xem qua chương trình thời sự, nghe nói có một khu công nghiệp ở thành phố Linh Long phải đóng cửa.

– Chủ tịch Vương thật sự là quá tốt, đã làm được việc tốt cho chúng ta. Đủ mọi âm thanh nghị luận vang lên, Vương Tử Quân vẫn đứng bên trên kia không đi xuống. Dù sao thì bây giờ nghe thấy người ta tán thưởng mình, hắn vẫn cảm thấy có chút sung sướng.

– Nếu như chủ tịch Vương đến tỉnh Mật Đông chúng ta sớm hơn thì có phải tốt rồi không? Khi lão nông lên tiếng cảm khái thì vị cán bộ cơ quan khẽ thở dài một hơi: – Đáng tiếc là người tốt giống như không có được kết quả tốt, chủ tịch Vương biết đâu sẽ rời khỏi Mật Đông.

Người đàn ông này lên tiếng giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt tập trung lên người hắn.

– Anh đúng là, không biết thì đừng nên nói bậy bạ, cái gì mà chủ tịch Vương rời khỏi Mật Đông? Chủ tịch Vương là người công tác tốt, tôi cảm thấy anh ấy nên ở Mật Đông thêm vài năm, như vậy Mật Đông mới có được phúc khí. Một người đàn ông trung niên có hơi béo lớn tiếng nói.

Người này vừa lên tiếng thì có người tiếp lời: – Đúng vậy, người như chủ tịch Vương nên công tác ở Mật Đông thêm vài năm nữa, anh cũng đừng nói gở làm cho tâm tình mọi người không được tốt.

– Hì hì, các anh nghĩ rằng tôi không muốn để chủ tịch Vương công tác ở Mật Đông thêm vài năm nữa sao? Thế nhưng có một số việc mà chúng ta căn bản không thể nào quyết định được. Các anh có lẽ còn không biết, tốc độ phát triển kinh tế nửa năm này của tỉnh Mật Đông chúng ta thật sự rất kém, chưa nói đến phương diện xếp hạng đầu trong nước, bây giờ có lẽ đã rơi xuống những vị trí cuối cùng. Thậm chí có một vài thành phố căn bản không có tăng trưởng. Người đàn ông này lên tiếng sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua những người đồng hành với mình, hắn lại nói tiếp: – Một người làm chủ tịch huyện có làm tốt công tác hay không, cần phải nhìn vào phương diện tăng trưởng kinh tế trong thời gian mình nhận chức. Tuy với cấp bậc của một người như chủ tịch Vương thì ảnh hưởng là không quá lớn, thế nhưng cũng không phải không có ảnh hưởng.

– Chẳng lẽ chủ tịch Vương thật sự phải đi sao? Người đàn ông đầu tiên đề xuất nghi vẫn cũng không khỏi mở miệng hỏi.

– Tuy không thể khẳng định thế nhưng có mười phần khả năng là như vậy. Tôi nghe trưởng ban của chúng tôi nói báo cáo thống kê năm nay đã được đưa đến cho bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm thật sự giận tím mặt. Người đàn ông cố ý giảm thấp âm thanh giống như sợ người khác nghe thấy được vậy.

Vương Tử Quân nghe mọi người bàn luận thì tâm tình tốt đẹp đã tan biến. Hắn không tự chủ nhớ lại một sự việc mới phát sinh. Khi mà lý niệm của hai bên càng khác biệt, sự khác biệt giữa hai bên càng lúc càng lớn.

Đặc biệt là sau khi một khu công nghiệp lớn ở thành phố Linh Long được coi là mảnh đất của bí thư Sầm Vật Cương bị cưỡng chế đóng cửa, Sầm Vật Cương càng ít trao đổi công tác với mình. Theo lời của Triệu Hiểu Bạch, vì mối quan hệ giữa hai người trở nên lạnh nhạt, thế cho nên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh và văn phòng tỉnh ủy cũng giống như có một hào sâu ngăn cách.

Chỉ cần không có chuyện gì thì rất ít có nhân viên của hai đơn vị trò chuyện với nhau, hai người Trương Tề Bảo và Phương Anh Hồ là thư ký trưởng của hai đơn vị cũng ít khi nở nụ cười.

– Tôi nghe nói mối quan hệ giữa chủ tịch Vương và bí thư Sầm căn bản là không tốt có phải không? Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi khẽ hỏi.

– Không phải vậy đâu, tôi có xem qua chương trình thời sự về hội nghị cán bộ trong tỉnh, tôi thấy hai vị ấy đứng bên cạnh nhau rất vui vẻ.

– Đúng rồi, tôi cũng thấy như vậy. Người phụ nữ kia giống như không chuẩn bị sẵn sàng với những lời nghị luận như vậy, thế là lúc này người đàn ông đầu tiên lên tiếng bắt đầu đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân: – Các anh thì biết gì? Có một số việc không nên nhìn vào vẻ bề ngoài. Nói ra thì các anh cũng không tin, bây giờ chủ tịch Vương và bí thư Sầm căn bản là rất ít khi nói chuyện với nhau.

– Tôi nghe một vị đồng sự công tác trong văn phòng tỉnh ủy nói, vì mối quan hệ giữa hai vị lãnh đạo khá căng thẳng, thế cho nên hai khu văn phòng căn bản cũng ít trao đổi với nhau.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của người đàn ông kia, hắn thật sự không biết nên khóc hay cười. Hắn và Sầm Vật Cương tuy ít trao đổi với nhau, thế nưhng hai người gặp mặt nhau lại nói không ít chuyện.