Chương 1251: Dừng cương trước bờ vực hay dũng cảm tiến tới.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ngày mai quay về? Không phải ở lại Nam Giang chơi vài ngày sao? Tào Kha Nhi kéo cánh tay của Lỗ Kính Liên với giọng điệu có vài phần làm nũng.

Lỗ Kính Liên đến thật sự có ý nghĩ dạo chơi một vòng ở Nam Giang, nhưng bây giờ tình huống ở Nam Giang đã là như vậy, hắn nào có tâm tư tiếp tục ở lại? Hắn cười cười nói với Tào Kha Nhi: – Để lần sau đi, khi đó cậu nhất định sẽ nhờ cháu đưa mợ đi chơi một vòng.

Tào Kha Nhi là người thông minh, nàng thấy bộ dạng uể oải của Lỗ Kính Liên, đoán được có chuyện không vui phát sinh. Nàng có chút trầm ngâm, sau đó chợt dò hỏi: – Có phải có chuyện gì xảy ra với cậu út rồi không?

Lỗ Kính Liên căn bản cũng không muốn gạt Tào Kha Nhi, khi thấy nàng đoán được thì cũng không muốn che giấu: – Không ngờ sự việc này lại phát sinh, hèn gì người ta thường nói thứ làm cho người ta căn bản khó thể nhìn rõ chính là vấn đề về nhân sự, cũng không biết khi nào thì xảy ra vấn đề.

– Cậu, cậu không phải đã liên hệ với Vương Tử Quân rồi sao? Tào Kha Nhi nhớ đến bữa tiệc tối qua, nàng chợt cố ý hỏi.

Lỗ Kính Liên cười cười nói: – Tuy Tử Quân có lực ảnh hưởng rất lớn ở Nam Giang, thế nhưng chuyện này chủ yếu phải nhìn vào thái độ của tuyến trên cùng với Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong. Cậu vốn cảm thấy có bảy phần thắng, nhưng bây giờ đã có phương án sơ bộ, lãnh đạo thượng cấp tôn trọng đầy đủ ý nghĩ của tỉnh ủy Nam Giang, vì vậy mà xem như những tính toán của cậu đã tan thành mây khói.

Lỗ Kính Liên đến lúc này còn cười được thì cũng xem như nhân vật không tầm thường. Tào Kha Nhi căn bản hừ một tiếng với lời giải thích của Lỗ Kính Liên: – Cậu còn không chịu thừa nhận mình tìm lầm người sao?

– Được rồi, nha đầu, đừng nói những thứ này nữa, sự việc đã được xác định, chúng ta cũng không nên nói về nó. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của cháu là đưa mợ đi chơi cho vui vẻ, thả lỏng một chút. Lỗ Kính Liên đứng lên khỏi ghế rồi nói với Tào Kha Nhi.

Trong phòng họp số 3 tỉnh ủy Nam Giang, ngoài hai vị thường ủy tỉnh ủy đang đi công tác bên ngoài, các vị thường ủy tỉnh ủy phụ trách công tác chủ yếu ở tỉnh Nam Giang đều có mặt. Lúc bắt đầu hội nghị thì bí thư Diệp Thừa Dân dùng giọng điệu bình tĩnh nói về những công tác gần đây ở trong tỉnh.

Mặc dù đa số thường ủy đều có vẻ lắng nghe lời nói của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nhưng thực tế thì tâm tư của mọi người cũng không nằm trên phương diện này. Đặc biệt là Diêu Trung Tắc, ánh mắt không ngừng di chuyển từ Diệp Thừa Dân sang Chử Vận Phong.

Lúc này gương mặt Chử Vận Phong cực kỳ bình tĩnh, liên tục cầm bút ghi chép thứ gì đó. Nhưng Vương Tử Quân ngồi nghiêng ở một phía rõ ràng biết tâm tư của Chử Vận Phong lúc này đang rất phức tạp, thậm chí Vương Tử Quân là người tham dự hội nghị cũng cầm bút, bộ dạng chăm chú lắng nghe lời nói của lãnh đạo.

Diệp Thừa Dân căn bản cũng không có quá nhiều hứng thú với những lời bình luận về công tác thời gian qua, sau khi nói vài phút thì buông bút lên tiếng: – Các vị, dựa theo chỉ thị của thượng cấp, căn bản là tôn trọng ý kiến của tỉnh ủy về nhân tuyển cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp. Lúc này lãnh đạo cực kỳ quan tâm đến công tác này, trưởng ban Dương càng nói rõ sẽ tôn trong đầy đủ ý kiến của tỉnh ủy Nam Giang về sự kiện này.

Mặc dù tâm tình của bí thư Diệp Thừa Dân căn bản không có thể nào bình hòa, thế nhưng lúc này không thể không thừa nhận lời nói của bí thư can bản là cực kỳ bay bổng du dương và tràn đầy lý trí. Chưa nói đến những phương diện gì khác, mỗi lần có chuyện lớn xảy ra, dù bí thư Diệp thật lòng không nắm chắc nhưng Vương Tử Quân vẫn căn bản sinh ra cảm giác bội phục.

– Thượng cấp đã tín nhiệm chúng ta như vậy, đó là một sự khẳng định và tán thành với công tác của tỉnh Nam Giang. Chúng ta căn bản không thể sinh ra cảm giác kiêu ngạo và tự mãn với điều này, ngược lại còn phải nhanh chóng giải bài toán, cho lãnh đạo thượng cấp một câu trả lời thỏa đáng. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì nhìn về phía Chử Vận Phong, sau đó nói tiếp: – Lần này chúng ta đề cử nhân tuyển của vị trí bí thư ủy ban tư pháp với thượng cấp, chúng ta tuy chỉ có quyền đề nghị, thế nhưng dù thế nào cũng phải thận trọng xem xét, chăm chú phụ trách. Chỉ như vậy thì mới không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức, không phụ lòng với đồng chí của mình.

Chử Vận Phong luôn giữ vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, rất nhiều người đều cho rằng sau khi Diệp Thừa Dân nói xong thì Chử Vận Phong sẽ lên tiếng, thế nhưng bất ngờ là Chử Vận Phong lại không nói gì. Điều này làm cho mọi người chợt sinh ra cảm giác tẻ ngắt khi mà Diệp Thừa Dân thông báo sẽ đề cử nhân tuyển cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp.

Súng thường bắn chim đầu đàn, người dẫn đầu thường phải chịu nhiều tổn thất, đám thường ủy tỉnh ủy đều là lão quan trường, căn bản chỉ cần nghe qua đã hiểu. Nếu sự kiện đã không liên quan đến lợi ích của bản thân mình, như vậy cần gì phải đứng lên đón đầu nguy hiểm?

Trong lúc trầm mặc thì Diệp Thừa Dân nhìn về phía Vương Tử Quân: – Trưởng phòng Vương, anh là người từng đảm nhiệm công tác ở ủy ban tư pháp, bây giờ là trưởng phòng tổ chức, anh có đề cử nào thích hợp hay không?

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, lại nhìn những gương mặt tươi cười đang tham gia hội nghị. Mặc dù hội nghị chỉ mới bắt đầu thế nhưng ai cũng cơ bản đều tỉnh táo và sớm có một nhận thức, đó chính là sự kiện này nhìn qua tuy có vẻ đầy sương mù, thực tế đã được quyết định từ sớm rồi.

Chử Vận Phong hướng về phía Thích Phúc Lai, người duy nhất có thể chơi trò lật cổ tay lúc này với Chử Vận Phong là Diệp Thừa Dân lại căn bản không chịu tỏ thái độ, trên cơ bản giống như đã tiếp nhận lời đề cử Thích Phúc Lai của Chử Vận Phong. Đối mặt với sự kiện này, cho dù mình có ý nghĩ khác cũng sẽ không tự đứng lên rước nhục.

Vương Tử Quân dù là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy nhưng nếu người mình đề cử ra bị Thích Phúc Lai đánh ngã, như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt. Nếu như hắn đề cử Thích Phúc Lai, như vậy một khi Thích Phúc Lai xảy ra chuyện, như thế hắn là trưởng phòng tổ chức phải chịu trách nhiệm nhất định.

Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt của mọi người, hắn khẽ đặt bút xuống rồi trầm giọng nói: – Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, phòng tổ chức chúng tôi thật sự đã có vài nhân tuyển cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp, nhưng cuối cùng tôi quyết định không đề cử với hội nghị thường ủy.

Vương Tử Quân nói ra những lời này thì toàn thân chợt thả lỏng hơn. Mặc dù vừa rồi hắn có biểu hiện rất nhàn nhã nhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng. Hắn là người tiến vào quan trường nhiều năm, hắn đã thấy nhiều mưa gió, nhưng trước khi tổ chức hội nghị thường ủy hôm nay thì hắn thật sự quá cân não, cực kỳ lo lắng về phương diện mình sẽ mở miệng thế nào ở hội nghị lần này.

Nhưng lúc này sau khi lời ra khỏi miệng thì Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ thả lỏng, hắn căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác mà trầm giọng nói: – Cũng không phải là phòng tổ chức không chuẩn bị đề cử những đồng chí có năng lực phù hợp, ngược lại là mỗi đồng chí đều có năng lực mạnh, làm việc càng tạo ra thành tích rõ ràng. Tôi sở dĩ không tiến hành đề cử cũng là vì cảm thấy những đồng chí này không thích hợp với vị trí bí thư ủy ban tư pháp.

– Trưởng phòng Vương, như vậy lần này phòng tổ chức không đề cử nhân tuyển nào sao? Kim Hành Thuấn nghe lời nói của Vương Tử Quân thì trong lòng sinh ra sự cảm không tốt.

Vương Tử Quân lắc đầu, hắn dùng giọng nghiêm trang nói: – Cũng không phải là như vậy, bản thân tôi đang định đề xuất ý kiến với hội nghị thường ủy.

Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, sau đó mới nói tiếp: – Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, lúc này tỉnh Nam Giang đang ở vào trong giai đoạn phát triển kinh tế, thế nhưng mọi người có chú ý không, chúng ta vừa phải phát triển kinh tế, đồng thời cũng không thể đặt công tác bảo đảm trật tự trị an vào vị trí cuối cùng.

Vấn đề này không cần trả lời, những người nơi đây đều hiểu rõ cả. Vương Tử Quân cũng không chờ ai lên tiếng, hắn nói tiếp: – Vì vậy tôi cho rằng vị trí bí thư ủy ban tư pháp thật sự là trách nhiệm rất lớn, muốn là nhân tuyển cho vị trí này thì trước tiên phải là người có điều kiện kiên quyết là công tác mạnh mẽ, có trí có thủ đoạn, dám nghĩ dám làm, dám làm người.

Tình huống tư pháp của tỉnh Nam Giang là quá rõ rang,f Vương Tử Quân nói lời này căn bản là dùng chuyện nói người, tất nhiên là công khai không có gì để phản đối.

Nhưng sau khi Vương Tử Quân cho ra đề xuất thì Diêu Trung Tắc đang ngồi thản nhiên tự đắc xem cuộc vui đã có chút không thoải mái. Hắn đã có quyết định với hội nghị thường ủy hôm nay, hắn sẽ cổ vũ cho Thích Phúc Lai, căn bản là cố gắng tạo thanh thế, để đối phương đi về bến bờ thắng lợi mơ ước. Chưa nói đến phương diện Diệp Thừa Dân chuẩn bị lui bước ở sự kiện này, cho dù Diệp Thừa Dân không lui bước thì hắn cũng sẽ tỏ thái độ, cố gắng chứng minh sự hiện hữu của mình.

Nhưng vương tử quân nói như vậy căn bản làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy điều này giống như nhắm vào Thích Phúc Lai. Tư chất lý lịch của Thích Phúc Lai là rất lớn nhưng công tác trật tự trị an của thành phố Lâm Hồ thật sự có không ít vấn đề. Mặc dù lúc này còn chưa có căn cứ chính xác, thế nhưng không ít lời đồn đãi đã cho rằng thành phố Lâm Hồ là địa phương buôn lậu chủ yếu ở tỉnh Nam Giang.

Không, thậm chí có người nói thành phố Lâm Hồ là trung tâm của buôn lậu, nếu như Thích Phúc Lai là người có thủ đoạn, có khả năng công tác mạnh, như vậy đã sớm xử lý, không phải là sóng yên gió lặng như lúc này.

Nếu như điều này được người ta chú trọng, như vậy con đường tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp của Thích Phúc Lai sẽ bị chắn lại hơn phân nửa, giấc mộng vị trí bí thư ủy ban tư pháp cũng xem như khó thực hiện được. Chỉ là Diêu Trung Tắc muốn phản bác nhưng lúc này căn bản khó tìm được lời nào phù hợp. Dù sao thì Vương Tử Quân không rõ ràng đặt nghi vấn với Thích Phúc Lai, hắn cũng không thể nào chủ động đứng lên công kích được. Như vậy không phải nói bản thân Thích Phúc Lai có sự thiếu hụt, tự nhận không đủ điều kiện sao?

Diêu Trung Tắc mang tâm tình cực kỳ phẫn uất, hắn cố gắng ép mình phải nuốt cơn tức này xuống. Hắn không tin lời nói của Vương Tử Quân ngay sau đó sẽ là cực kỳ kín kẽ, không có lỗ thủng, hơn nữa Chử Vận Phong cũng căn bản không ngồi yên mặc kệ.

Khi Diêu Trung Tắc nhìn về phía Chử Vận Phong, lúc này Chử Vận Phong đang nâng ly uống trà. Diêu Trung Tắc là người mẫn cảm, thấy trên mặt Chử Vận Phong có chút xấu hổ, thậm chí cũng có chút giận dỗi chợt lóe lên rồi biến mất. Chỉ là hắn không biết Chử Vận Phong căn bản có chút bất ngờ với lời nói của Vương Tử Quân, đồng thời trong lòng cũng có vài phần thừa nhận.

Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh Nam Giang, lão căn bản hiểu rõ Nam Giang còn hơn cả Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nói đến phương diện buôn lậu ở tỉnh Nam Giang, điều này Chử Vận Phong căn bản là biết rất rõ. Lão cũng không chỉ một lần giao trách nhiệm cho cơ quan công an, yêu cầu bọn họ thực hiện hết chức trách, thế nhưng hiệu quả lại không khả quan.

– Đồng thời tôi thấy tình huống trước mắt căn bản có một điều kiện cực kỳ quan trọng cho nhân tuyển làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, chính là người này không có liên quan quá nhiều đến Nam Giang. Tuy không muốn thừa nhận nhưng đạo lý đối nhân xử thế của chúng ta là như vậy, có đôi khi nó sẽ cản trở cho sự triển khai mở rộng công tác. Nếu muốn thay đổi tình hình trật tự trị an ở tỉnh Nam Giang, tôi cảm thấy điều này căn bản là không thể thiếu được. Tuy Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng giọng điệu là chém đinh chặt sắt, căn bản không cần hoài nghi. Cán bộ xuống nhận chức căn bản là phải được thượng cấp đề xướng, mặc dù thượng cấp không có yêu cầu về vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, thế nhưng Vương Tử Quân nhắc đến phương diện quan hệ xã hội đối nhân xử thế với công tác đảm bảo trật tự trị an, đây là lý do làm cho người ta phải tin phục.

Chỉ là Vương Tử Quân nói xong thì đã có người không yên, phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên đặt ly nước trong tay xuống rồi thản nhiên nói: – Trưởng phòng Tử Quân, anh nói đến phương diện điều động cán bộ ngoài địa phương, tôi không dám gật đầu bừa bãi. Nưhng chủ yếu của phương pháp điều động cán bộ này chủ yếu nhắm vào vị trí lãnh đạo đảng ủy và phòng tổ chức, vị trí bí thư ủy ban tư pháp cũng không nằm trong số đó. Trưởng phòng Vương nói như vậy chẳng phải làm ảnh hưởng đến cảm tình của đại bộ phận đồng chí Nam Giang sao? Bọn họ đã hết lòng công tác vì Nam Giang, đã đổ nhiều mồ hôi, làm nhiều việc khó, vì sao hết lần này đến lần khác đến khi muốn cầu tiến thì lại bị gông xiềng bó chặt chứ?

– Nhưng, chủ tịch Chử là người công tác nhiều năm ở tỉnh Nam Giang, đã cho ra nhiều cống hiến cho Nam Giang, anh nói xem tiêu chuẩn như vậy không phải là cố ý làm khó, ông say không phải vì rượu sao? Lý Thừa Uyên nói đến chủ tịch Chử Vận Phong thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, bộ dạng kích động không thôi.

Chử Vận Phong dù có khuyết điểm nhưng cực kỳ có uy vọng ở Nam Giang, căn bản là khó ai bằng. Những năm qua chủ tịch Chử cũng công tác khó nhọc, lao tâm lao lực vì Nam Giang là điều quá rõ ràng. Lúc này Lý Thừa Uyên đặt tiêu chuẩn tuyển cán bộ của Vương Tử Quân lên người Chử Vận Phong, điều này làm cho nhiều người nhìn về phía Vương Tử Quân với ánh mắt không tốt.

Diệp Thừa Dân trầm mặc khá lâu, lão cũng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Lão nhạy cảm ý thức được Vương Tử Quân đang ở trên vách núi, chỉ cần không cẩn thận sẽ biến thành người bị đám đông công kích.

Nếu như là chính mình bị công kích như vậy, mình nên làm gì bây giờ? Diệp Thừa Dân không khỏi đổ mồ hôi hột cho Vương Tử Quân.