Chương 1306: Một nước cờ mưu đồ.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thẩm Tiềm Thiết có quan hệ khá tốt với Phòng Quảng Thắng, hắn không thể không thừa nhận Phòng Quảng Thắng là cao thủ, dù Phòng Quảng Thắng nói những lời kia căn bản là cố gắng mở miệng, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra vài phần thân cận theo bản năng.

Khi hai người Thẩm Tiềm Thiết và Phòng Quảng Thắng đang trò chuyện với nhau thì một nhân viên phục vụ đi đến hỏi: – Xin hỏi lãnh đạo có phải nên dọn thức ăn ra rồi không?

Phòng Quảng Thắng vung tay lên nói: – Dọn thức ăn lên.

Phòng Quảng Thắng nói rồi vung tay chỉ vào một người đàn ông trung niên hơn năm mươi ở bên cạnh: – Anh Thẩm, hôm nay bạn học cũ của tôi đến Đông Hồng, tôi đưa anh ấy đi đón gió tẩy trần, những người này đều là bạn của bạn tôi.

Phòng Quảng Thắng lại chỉ về phía người đàn ông trung niên kia: – Đây là Chí Giang, bạn học của tôi thời cấp hai, bây giờ đang là giáo sư ở quê.

Lý Chí Giang, Thẩm Tiềm Thiết lần đầu tiên nghe thấy cái tên này. Hắn là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hăn căn bản biết rõ những học giả nổi tiếng của tỉnh, lúc này lại không có ấn tượng với Lý Chí Giang, điều này nói rõ đối phương còn chưa có tư cách được lọt vào mắt mình.

Nhưng dù người này như thế nào thì Phòng Quảng Thắng đã dùng giọng trịnh trọng giới thiệu với mình, chính mình nên tiếp đãi cho tốt, dù sao cũng xem như nể mặt Phòng Quảng Thắng.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Thẩm Tiềm Thiết vươn tay nói: – Chào giáo sư Lý, sau này còn phải thỉnh giáo anh nhiều hơn.

Lý Chí Giang cũng nhanh chóng bắt tay với Thẩm Tiềm Thiết: – Thư ký trưởng, ngài quá khách khí rồi, nói ra thì tôi mới phải là người thỉnh giáo ngài.

Khi hai bên bắt tay với nhau thì Thẩm Tiềm Thiết cảm thấy Lý Chí Giang dùng lực khá mạnh, điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác khinh thường. Đúng lúc này Phòng Quảng Thắng lại tiếp tục giới thiệu: – Vài vị này đều là bạn của Chí Giang đến tham gia tiệc đón gió tẩy trần, gặp mặt không bằng gặp ngẫu nhiên, anh Thẩm, tôi giới thiệu từng người cho anh.

Phòng Quảng Thắng nói rồi chỉ vào một ông lão mái tóc hoa râm: – Vị này chính là giáo sư Lưu Tư Liễm của trường đảng tỉnh ủy, anh ấy là chuyên ggia nghiên cứu cải cách kinh tế ở trong tỉnh, là người mà chủ tịch Chử cực kỳ bội phục.

Lưu Tư Liễm? Ba chữ này rơi vào trong tai làm cho Tái Tái không khỏi chấn động. Cũng không phải hắn bất ngờ vì câu nói được chủ tịch Chử cực kỳ bội phục của Phòng Quảng Thắng, mà hắn bất ngờ vì đây là cái tên trong danh sách những vị giáo sự đến kiểm tra công ty xe hơi Đông Hồng mà mình được xem qua.

Nếu như Thẩm Tiềm Thiết nhớ không lầm, vị giáo sư này là chuyên gia xếp ở vị trí thứ hai, có thể nói là người quan trọng. Lúc này một người nổi tiếng như Lưu Tư Liễm vừa mới đi làm về sao lại xuất hiện trước mặt mình?

Đây là gặp mặt ngẫu nhiên sao?

Thẩm Tiềm Thiết tuy kinh hoảng nhưng cũng không phải người tầm thường, hắn cười vươn tay với Lưu Tư Liễm: – Chào giáo sư Lưu, đã nghe qua đại danh của ngài, hôm nay được gặp mặt thật sự rất vinh hạnh.

Giáo sư Lưu tuy thanh danh khá lớn nhưng cũng không dám bày ra cái giá quá cao, bây giờ ở trước mặt Thẩm Tiềm Thiết tỏ ra cực kỳ thân mật. Lão vừa bắt tay Thẩm Tiềm Thiết vừa cười nói: – Thư ký trưởng, tôi căn bản là ngưỡng mộ ngài đã lâu, người nào không biết ngài là lãnh đạo chuyên gia trong tỉnh? Tôi căn bản đã đọc đi đọc lại hơn mười lần về bài viết hoàn thiện thị trường của ngài rồi.

Thẩm Tiềm Thiết căn bản không nhớ rõ bài viết được giáo sư Lưu nhắc đến là gì. Hắn sao nhớ rõ cho được? Vì hắn cũng không viết ra, đó chính là một thư ký chủ động ra tay mà thôi.

Thẩm Tiềm Thiết mỉm cười nói không dám nhận với Lưu Tư Liễm, thế là đề tài này đã trôi qua, nhìn qua hai bên khá hài hòa. Thẩm Tiềm Thiết bắt tay giáo sư Lưu, chợt nghe Phòng Quảng Thắng tiếp tục giới thiệu: – Vị này chính là giáo sư Từ Hoằng Bác của học viện kinh tế Nam Giang, anh ấy xưa nay chú trọng nghiên cứu kinh tế, tôi đã từng tham gia một khóa của anh ấy, thu được nhiều lợi ích rất lớn.

Sau khi Phòng Quảng Thắng giới thiệu thì Thẩm Tiềm Thiết căn bản đã xác định cuộc gặp hôm nay không phải ngẫu nhiên, là là tất nhiên. Thẩm Tiềm Thiết đến nay chưa từng gặp qua giáo sư Từ, nhưng trước đó hắn đã được biết được tên của đối phương.

Nguyên nhân biết được tên của vị giáo sư này cũng không cần phải nói ra.

Sau khi bắt tay đơn giản với giáo sư Từ, Phòng Quảng Thắng lại giới thiệu người khác. Những người này tuy có hai người không nằm trong danh sách, thế nhưng điều này càng làm cho Thẩm Tiềm Thiết cho ra nhiều suy đoán.

Thẩm Tiềm Thiết ngồi bên cạnh Phòng Quảng Thắng, hắn chợt nghĩ đến lời nói của Kim Hành Thuấn trước khi mình đến đây, lại liên hệ với thân phận của người ở đây, hắn biết mình không còn đường lui. Sau đó Phòng Quảng Thắng bắt đầu nâng bình rượu lên rót vào ly, bắt đầu mời rượu.

Tuy nhiều người lần đầu gặp mặt nhưng bầu không khí là khá tốt, sau một giờ thì bốn chai rượu gạo đã hết sạch. Lúc này bàn rượu tiến vào giai đoạn xưng hô anh em với nhau.

Đám người bọn họ chủ yếu bàn về các chuyện lạ ở Nam Giang, căn bản không nói đến phương diện công tác.

Sau đó nửa giờ thì đám người rời đi, sau khi tiễn chân nhóm giáo sư Lưu lên xe, Phòng Quảng Thắng quay sang nói với Thẩm Tiềm Thiết: – Anh Thẩm, có muốn ngồi cùng xe với tôi không?

Thẩm Tiềm Thiết cũng rất tò mò với những gì đang được che giấu, hắn căn bản không từ chối lời mời của Phòng Quảng Thắng.

– Anh Thẩm, anh uống cảm thấy thế nào, còn thêm được nữa không? Sau khi xe chạy thì Phòng Quảng Thắng cười hỏi Thẩm Tiềm Thiết.

Thẩm Tiềm Thiết có tửu lượng khá tốt, hắn cười nói” – Tửu lượng của tôi cũng bình thường, nếu không có thư ký trưởng chống đỡ, chỉ sợ tôi đã ngã rồi. Các vị giáo sư kia cũng không phải bình thường, lực lượng tri thức rất mạnh.

Phòng Quảng Thắng nhìn thoáng qua lái xe rồi dùng giọng trầm bổng nói: – Trước mặt là một công viên nhỏ, tôi và thư ký trưởng Thẩm đến đó hút thuốc một chút.

Lái xe của Phòng Quảng Thắng là một người hơn hai mươi tuổi, tuy Phòng Quảng Thắng phân phó có chút bất ngờ, thế nhưng hắn cũng không nhiều lời mà dừng xe bên cạnh công viên.

Hai người Thẩm Tiềm Thiết và Phòng Quảng Thắng xuống xe, lúc này trong công viên không còn được bao nhiêu người, tuy nói là hút thuốc nhưng không ai đốt điếu nào. Sau khi đi năm sáu chục bước thì Phòng Quảng Thắng chợt nói: – Anh Thẩm, nếu như nói trước bữa tiệc hôm nay tôi cũng không biết được bao nhiêu người trong số đó, anh có cảm thấy bất ngờ không?

Thẩm Tiềm Thiết không cảm thấy bất ngờ vì lời nói của Phòng Quảng Thắng, hắn ngược lại cảm thấy bình thường, thế là gật đầu nói: – Điều này tôi tin tưởng.

Phòng Quảng Thắng cười ha hả hai tiếng, sau đó vỗ tay lên vai Thẩm Tiềm Thiết: – Anh Thẩm, lần này anh có trách nhiệm khá nặng, nếu như làm tốt, tôi tin anh sẽ là người tương lai vô hạn.

Đối với cấp bậc như Thẩm Tiềm Thiết thì căn bản không còn nhiều tư tưởng vào bốn chữ tương lai vô hạn, thế nên hắn khẽ cười nói: – Anh Quảng Thắng, ngài cũng đừng nói những lời đó với tôi, tôi không đảm đương nổi. Nhưn ngài lại chủ trì bữa tiệc lần này, như vậy nói rõ điều gì? Loại tín nhiệm này căn bản không phải ai cũng có thể nhận.

Phòng Quảng Thắng cười cười cũng không nói gì thêm, sau đó mới vỗ vỗ vai của Thẩm Tiềm Thiết: – Ngày mai điều tra thì anh nên can đảm lên, anh yên tâm, tôi chỉ làm công tác mặt ngoài, còn bên trong thì nhờ vào anh.

Thẩm Tiềm Thiết khẽ gật đầu, hắn không nói thêm điều gì. Hai người đi đến một bóng cây lớn dưới ánh đèn mờ ảo, sau đó lại quay về xe. Sau khi lên xe thì Phòng Quảng Thắng không nói thêm điều gì, giống như hai người đang dần trở nên xa lạ.

Xe đưa Thẩm Tiềm Thiết đến tận cửa nhà, hắn loạng choạng xuống xe. Dù hắn có hơi say thế nhưng đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo, những gì hắn đã suy nghĩ bây giờ lại càng thêm rõ ràng.

Đây là một tấm lưới lớn, mưu đồ đã lâu, đã sớm được người ta dệt tốt. Thẩm Tiềm Thiết là người trong tấm lưới, nhưng hắn chỉ là một mắt xích nhỏ, không phải là người thao túng nó. Còn đối tượng cần thu lưới là ai thì quá rõ ràng rồi.

Nếu như nói trước đó Thẩm Tiềm Thiết cảm thấy căn bản là khó chịu và sợ hãi vì nhiệm vụ này, bây giờ hắn lại có chút hưng phấn. Thẩm Tiềm Thiết rõ ràng dự cảm được đây là mối phân tranh cao thấp giữa hai người, kết quả cuối cùng căn bản là khó phán đoán. Dù thế nào thì chủ tịch cũng ngồi trên ghế chủ tịch, Vương Tử Quân thì căn bản sẽ phải ngồi lên ghế lạnh, căn bản rất khó chịu.

Thẩm Tiềm Thiết có gì để sầu lo? Nếu như không nắm chắc thắng lợi trong tay mà tổ chức điều tra như vậy, chẳng phải nói rõ Chử Vận Phong là một người tràn đầy trí tuệ có đôi khi cũng không khỏi hành động theo cảm tính sao? Không khả năng này là không tồn tại. Nếu đã như vậy thì hắn sẽ cố gắng công tác, như vậy tương lai không xa sẽ là cá trong biển, chim trên trời, tha hồ bơi lượn vung cánh.