Chương 1353: Giỏi đào hầm.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dù sao thì chuyện này cũng có sự tham dự của Chử Vận Phong và Vương Tử Quân, cũng xem như là quá đủ rồi. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão còn nhiều chuyện lớn cần cho ra quyết sách, nếu như suốt ngày la sầy vào tranh đấu nhỏ nhặt như vậy, căn bản là thất sách, có thái độ quá chú trọng tiểu tiết.

– Xem ra chuyện này cần phải chăm chú điều tra cho thật kỹ càng mới được. Diệp Thừa Dân đặt tư liệu lên mặt bàn rồi trầm giọng nói.

Đào Nhất Hành gật đầu nói: – Tuy chân tướng sự việc còn chưa rõ ràng, thế nhưng bên trong nhất định có cất giấu nhiều vấn đề. Theo dự cảm của tôi, tôi cảm thấy cục công an quận Tây Thành của thành phố Lâm Hồ có liên quan rất nặng nề với sự kiện này.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Đào Nhất Hành rồi nói: – Lúc này phía cục công an tỉnh có phản ứng gì hay không?

– Còn chưa có tin tức gì, nhưng nghe nói bí thư Lỗ đã đi đến cục công an tỉnh. Đào Nhất Hành đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân rồi dùng giọng chú ý nói: – Tỉnh ủy có nên tỏ chút thái độ gì không?

– Nếu bí thư Lỗ đã đi qua, như vậy cứ để anh ấy đốc xúc sự việc. Diệp Thừa Dân do dự giây lát rồi nhanh chóng cho ra quyết định.

Đào Nhất Hành cũng không cảm thấy bất ngờ với lời nói tỏ thái độ của Diệp Thừa Dân, với vị trí của bí thư Diệp, căn bản chỉ chú trọng đến đại cục. Nếu đại cục ở Nam Giang ổn định, kinh tế phát triển mạnh mẽ, như vậy dù hai vị lãnh đạo đứng đầu có chút mâu thuẫn thì không có vấn đề. Nhưng bây giờ không thể phủ nhận hai vị lãnh đạo đứng đầu đã ma xát rất nhiều, đang cùng nhau đưa con thuyền Nam Giang tiến ra biển rộng, thế cho nên lúc này bí thư Diệp Thừa Dân cũng không muốn phát sinh thêm nhiều ma xát với Chử Vận Phong để rồi ảnh hưởng đến sự phát triển của tỉnh Nam Giang.

– Bí thư Diệp, trưởng phòng Vương ở bên kia… Đào Nhất Hành nói một nửa lời, thế nhưng ý nghĩa lại rõ ràng. Hắn biết rõ mình chỉ cần nói đến đúng điểm thì dừng là tốt nhất, vì bí thư Diệp cũng nghe và hiểu rất rõ.

Quả nhiên Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: – Trưởng phòng Vương cũng sẽ không có ý kiến gì, anh ấy vốn không kiêng nể gì mà đứng ra bảo toàn vị trí cho một vị thủ hạ, lúc này không những không mất mặt, thậm chí còn chiếm thế thượng phong, còn có gì không hài lòng mà lên tiếng nữa?

Đào Nhất Hành cười cười, hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn có thể thấy nhiều người căn bản không chờ đợi được, điều này liên quan đến ánh mắt chính trị của từng người. Nhưng Vương Tử Quân lại khác, sau khi nghe thông tin về Vương Tử Quân tham gia hội nghị ở thành phố Đông Hồng, Đào Nhất Hành căn bản đã hiểu rõ vấn đề.

Một người có thể quan tâm đến cấp dưới của mình như vậy là không dễ dàng, khi trời nắng thì ban ánh sáng cho anh; khi trời mưa sẽ là cây dù che chắn cho anh, một lãnh đạo như vậy sao anh không mang ơn cho được? Đào Nhất Hành căn bản cảm thán vì phúc khí của Niên Chí Tân, đồng thời lại cảm thấy Vương Tử Quân có chút lỗ mãng. Dù sao thì uy tín của Vương Tử Quân dựng lên trong thời gian qua là không dễ dàng gì, tuy làm vậy không phát sinh tổn thương lớn, thế nhưng sẽ làm cho sự việc mang tính phức tạp.

Chỉ là sự việc phát triển quá bất ngờ, khi Đào Nhất Hành nhìn thấy bài báo này thì căn bản thiếu chút nữa nghi ngờ Vương Tử Quân nắm chặt tất cả trong tay, thay đổi kết quả của sự việc gây bất lợi cho mình, căn bản là quá lợi hại.

– Bí thư Diệp, ngài có cảm thấy trước khi tham gia hội nghị ở thành phố Đông Hồng thì trưởng phòng Vương đã nắm chắc tất cả rồi không? Đào Nhất Hành cố gắng tìm từ, sau đó nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Đào Nhất Hành cảm thấy sự việc quá kỳ quặc, sao lại trùng hợp như vậy? Hơn nữa rõ ràng là bệnh tình của viên cảnh sát trẻ kia không tiện nói ra, những chuyện thế này khó thể làm giả được. Hơn nữa dựa vào hàng loạt biểu hiện trước đó của Vương Tử Quân ở Nam Giang, có thể thấy những sự kiện mà Vương Tử Quân tham dự đều có kết quả khác thường.

Người này căn bản là công nhân kỹ thuật giỏi đào hầm cho người ta nhảy vào sao? Nếu như thật sự là Vương Tử Quân biết trước tất cả, như vậy rõ ràng là đào hầm cho Chử Vận Phong nhảy vào.

– Không, cậu ấy cũng không phải là thần tiên. Diệp Thừa Dân vung tay lên dùng giọng quả quyết phủ nhận suy đoán của Đào Nhất Hành.

Đào Nhất Hành cười cười tự giễu mình quá nhạy cảm. Chuyện này Vương Tử Quân có lẽ là không thể biết trước được, nếu như thật sự là như vậy thì trưởng phòng Vương căn bản là quá khủng khiếp rồi.

Khi Đào Nhất Hành đang báo cáo công tác với Diệp Thừa Dân, lúc này Kim Hành Thuấn cũng ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong, đang tiến hành hỏi những câu tương đối giống như của Đào Nhất Hành.

Câu trả lời của Chử Vận Phong cũng không cần nghĩ ngợi như Diệp Thừa Dân, lão không cho rằng Vương Tử Quân là người biết rõ vấn đề. Sau khi lão biết rõ thông tin từ Xà Tiểu Cường, lão cảm thấy cực kỳ áy náy.

Vì rửa sạch tội danh cho chồng mà người phụ nữ kia đã chịu đựng quá lâu, bây giờ cuối cùng nói ra bí mật của mình, chắc chắn là sẽ cực kỳ khó chịu. Giống như lột sạch quần áo trên người ra ngoài, anh xem như lỏa lồ trước mặt toàn dân thiên hạ, tình cảnh như vậy sao có thể làm cho một người phụ nữ chịu đựng được? Có lẽ trước đó nàng cũng đã nghĩ rõ ràng, chỉ cần mình nói ra sự thật, chính mình sẽ bị dư luận đưa lên đầu sóng ngọn gió.

Mà người phụ nữ kia cuối cùng lại cho ra quyết định như vậy, xem ra nó có liên quan mật thiết đến chỉ thị của Chử Vận Phong.

Đứng từ góc độ của Chử Vận Phong, lão chỏ ra chỉ thị như vậy là không chút sai lầm, vì lão cần phải nhanh chóng cho ra kết luận xử lý với vụ việc kia, không để nó kéo dài làm ảnh hưởng đến hình tượng và xu thế phát triển của Nam Giang.

Lúc này Chử Vận Phong cực kỳ áy náy với người phụ nữ kia, cảm giác áy náy này căn bản xuất phát từ chính bản thân.

– Chủ tịch Chử, ngài nói xem, nếu như Vương Tử Quân níu kéo không tha, nhất định phải nắm bắt Hồng Lỗi, như vậy phải làm sao bây giờ? Ngài nên sớm ra tay, phải biết rằng mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Hồng Lỗi luôn không được tốt, bây giờ có cơ hội tốt, hắn sẽ không nhân cơ hội mà trả thù sao? Kim Hành Thuấn nâng ly trà Xà Tiểu Cường đưa đến lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng có chút lo lắng nói với Chử Vận Phong.

Tuy Chân Hồng Lỗi là một cán bộ cấp giám đốc sở, thế nhưng vị trí của hắn trong phe phái của Chử Vận Phong là cực kỳ quan trọng. Nếu như Vương Tử Quân thay thế Chân Hồng Lỗi bằng một người khác, như vậy là cực kỳ khó tiếp nhận đối với đám người đi quanh Chử Vận Phong.

– Không biết. Chử Vận Phong nói đến đây thì trầm giọng với Xà Tiểu Cường: – Cậu gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương, tôi có vài việc cần liên hệ với anh ấy.

Xà Tiểu Cường đồng ý một tiếng, sau đó bấm điện thoại của Vương Tử Quân. Kim Hành Thuấn ngồi bên cạnh mà trong lòng lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn là bộ hạ nhiều năm qua của Chử Vận Phong, hắn biết rõ tính cách của Chử Vận Phong, bây giờ Chử Vận Phong gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, rõ ràng là một biểu hiện thỏa hiệp.

Ít nhất cũng là bày tỏ thái độ thỏa hiệp.

Chử Vận Phong luôn là một người cứng rắn mạnh mẽ ở Nam Giang, bây giờ vì chuyện này mà chủ động liên hệ với Vương Tử Quân. Thứ nhất là Chử Vận Phong cảm thấy Vương Tử Quân có tư cách để cho mình chủ động liên hệ, thế hai là chính lão quá lỗ mãng ở sự kiện này.

Tuy Kim Hành Thuấn không muốn thừa nhận câu nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế nhưng hắn không khỏi không cảm khái về sự thật quá rõ ràng này. Hắn là người công tác ở Nam Giang lâu năm, có thể nói là tiến lên từng bước, thế nhưng Vương Tử Quân là cán bộ vừa đi vào Nam Giang đã có được vị trí và uy vọng cao vời vượt qua mình.

– Trưởng phòng Tử Quân, tôi là Chử Vận Phong. Sau khi Xà Tiểu Cường nối thông điện thoại, Chử Vận Phong trầm giọng nói với Vương Tử Quân ở phía bên kia.

Vương Tử Quân ở phía bên kia cực kỳ nhiệt tình với Chử Vận Phong: – Chủ tịch, ngài gọi điện thoại đến cho tôi vào lúc này, có phải là có chỉ thị gì cần phân phó hay không?

Chử Vận Phong cười cười, lão cũng không khách sáo với Vương Tử Quân: – Tôi có chút lỗ mãng ở sự kiện liên quan đến đồng chí Khương Tồn Minh, cũng không ngờ sự việc lại thật sự là như vậy.

Vương Tử Quân cầm điện thoại mà cảm xúc bành trướng, tuy hắn không bao giờ nói mình luôn đứng ở vị trí đối lập với Chử Vận Phong, thế nhưng lúc này Chử Vận Phong đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát thừa nhận mình vội vàng lỗ mãng, dũng khí này căn bản làm cho hắn cực kỳ bội phục.

Tuy Vương Tử Quân căn bản rất mất mặt vì chỉ thị của Chử Vận Phong, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng Chử Vận Phong căn bản không có sai lầm gì lớn ở sự kiện này. Nếu như Chử Vận Phong nói rằng mình vì sự phát triển của Nam Giang mà cho ra quyết định như vậy, cũng không ai dám phản đối, càng không ai dám nói chủ tịch Chử không đúng.

Lúc này Chử Vận Phong thừa nhận sai lầm của mình, chưa nói đến những thứ khác, phần ý chí này căn bản là người thường khó thể nào nghĩ đến. Vương Tử Quân tràn đầy cảm xúc, hắn nói: – Chủ tịch Chử, chuyện này cũng không ai ngờ có ẩn tình như vậy. Nói thật, khi đó tôi nghe báo cáo mà cảm thấy đầu óc tê dại.

Chử Vận Phong cười cười, cũng không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này. Lão chỉ truyền đạt vài lời thăm hỏi đến gia đình Tiểu Khương, sau đó cúp điện thoại.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn nhìn Du Giang Vĩ rồi cười cười nói: – Cậu nói xem tôi thật sự là người thích chơi trò bỏ đá xuống giếng sao?

Trần Gia Hòa tuy đi đến phòng họp với bộ dạng cực kỳ phấn chấn tinh thần nhưng trong lòng không chút thoải mái. Khốn nổi dù thế nào thì hắn cũng phải tươi cười, hắn cần để cho mọi người biết mình cũng không ngã xuống dễ dàng như vậy được.

Sự kiện của Trần Gia Hòa và Vương Tử Quân giống như được gió truyền đi, bây giờ đã lan khắp quan trường thành phố Đông Hồng. Tuy Trần Gia Hòa biết rõ cấp dưới sẽ không dám nói gì trước mặt mình, thế nhưng người ta sẽ cười vào mặt hắn.

Trần Gia Hòa có chỗ dựa cực kỳ tốt là chủ tịch Chử Vận Phong, thế nhưng hắn lại đào hầm cho chủ tịch Chử ngã ngựa, những tin đồn này mà truyền ra ngoài thì sau này hắn khó thể nào phát triển ở Nam Giang. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể vứt bỏ uy phong của mình.

– Trong thời buổi kinh tế khắp nơi phát triển mạnh mẽ, thành phố Đông Hồng nhất định phải tự thân vận động, dựa vào tiềm lực của bản thân để đẩy mạnh phát triển kinh tế, đi đầu trong tỉnh Nam Giang… Những lời nói dõng dạc liên tục được phát ra từ miệng Trần Gia Hòa, hắn cảm thấy gương mặt của mình không chút biến đổi. Nhưng lúc này vẻ mặt đám người đang ở bên dưới lắng nghe rơi vào mắt làm hắn cảm nhận được ý nghĩ đùa cợt.

Ngoài việc mất mặt thì sự kiện này còn làm cho Trần Gia Hòa có một lo lắng, chính là thái độ của Chử Ngôn Huy ở sự kiện này. Hắn là bạn thân của Chử Ngôn Huy, hắn tuy không tham dự vào việc làm của đối phương, thế nhưng hắn cũng hiểu vài phần về những gì mà Chử Ngôn Huy đang làm.

Tuy Chử Ngôn Huy không nói vì sao cần nhờ Trần Gia Hòa hỗ trợ, thế nhưng căn cứ vào chuyện này, Trần Gia Hòa cảm thấy Chử Ngôn Huy nhất định là có tham dự vào bên trong, thậm chí có thể nói là đang che giấu chuyện gì đó. Nếu như sự việc được điều tra rõ ràng, như vậy Chử Ngôn Huy căn bản là không sạch sẽ chút nào.

Nếu Chử Ngôn Huy xảy ra chuyện, như vậy…

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Trần Gia Hòa chợt cảm thấy sốt ruột. Hắn cố gắng chống đỡ cho hết hội nghị, sau đó nóng lòng chạy ngay về phòng làm việc của mình. Thư ký Tiểu Tôn đi theo phía sau lãnh đạo cũng không dám nói lời nào.

Tiểu Tôn luôn là người thận trọng trước mặt Trần Gia Hòa. Hắn là người thông minh, hắn biết rõ lãnh đạo đang mất hứng, càng không nên làm cho lãnh đạo tức giận.

– Chủ tịch, vừa rồi tôi có liên hệ với thư ký của cục trưởng Chân, cậu ấy nói cục trưởng Chân đang báo cáo công tác với bí thư Lỗ. Lúc này bí thư Lỗ cho ra không ít ý kiến với cục công an tỉnh, mặc dù không nói lời phê bình, thế nhưng gương mặt cục trưởng Chân căn bản là không được tốt cho lắm. Sau khi Tiểu Tôn đi vào phòng thì khẽ báo cáo với Trần Gia Hòa.

Trần Gia Hòa khẽ gật đầu, hắn biết lần này Chân Hồng Lỗi căn bản khó vượt qua kiểm tra. Chân Hồng Lỗi là một người mà công tác không thèm quan tâm đến Lỗ Kính Tu, căn bản không chú ý đến chỉ thị của Lỗ Kính Tu. Vì Lỗ Kính Tu là người mới đến Nam Giang, chủ yếu dựa vào lực lượng của Vương Tử Quân để đứng vững trên vị trí bí thư ủy ban tư pháp Nam Giang. Bây giờ Lỗ Kính Tu không ra tay thì không phải bị người ta chửi quá ngu sao?

– Tôi biết rồi. Trần Gia Hòa nói ra ba chữ rồi khoát tay áo với Tiểu Tôn. Thư ký Tiểu Tôn vốn định nói thêm vài lời với lãnh đạo của mình, bây giờ thấy Trần Gia Hòa khoát tay thì nhanh chóng rời đi.

Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, Trần Gia Hòa trầm ngâm giây lát, sau đó nhấc chiếc điện thoại màu đỏ bí mật lên. Nhưng khi hắn bấm được hai số thì lại đặt điện thoại xuống.

Trần Gia Hòa cảm thấy mình không gọi đi thì hay hơn. Hắn thầm nghĩ đến nụ cười của Chử Ngôn Huy, gương mặt của đối phương căn bản rất hòa ái dễ gần, thế là không khỏi nở nụ cười.