Chương 1809: Kiến nghị điều chỉnh làm cho người ta lo lắng.​

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, nụ cười trên mặt biến mất hơn phân nửa. Mặc dù người ngoài nhìn vào giống như thấy hắn giành được thắng lợi, thế nhưng thực tế hắn biết trong quá trình lần này mình rơi vào thế hạ phong.

Sầm Vật Cương mặc dù muốn sửa đổi phương án thế nhưng quyền lợi vẫn nằm trong tay, mặc dù Vương Tử Quân đã gây ra vài phiền toái cho Sầm Vật Cương, thế nhưng thực tế thì những phiền toái này là rất nhỏ, thậm chí là nhỏ đến mức không đáng kể đối với sự phân phối quyền lực vào lú cnafy.

Tránh được một lần không tránh được mười năm, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn suy tư xem công tác kế tiếp nên làm như thế nào. Vấn đề nhân sự luôn chú ý phương diện cân đối, Sầm Vật Cương muốn trồi lên là hợp tình hợp lý, thế nưng nếu cường thế quá mức bằng phương án bá đạo, điều này là thứ mà Vương Tử Quân không thể chịu đựng được.

Một quá trình thay đổi nhân sự sắp bắt đầu, lúc này mọi người sẽ được sắp xếp ghế, sẽ được ăn thành quả mà mình cố gắng bấy lâu nay. Nếu căn cứ vào chiến tích và năng lực thì căn bản khó thể nào cho ra sự thay đổi toàn diện, vì những người có thể tiến vào danh sách điều chỉnh đều có năng lực và thành tích tốt, nếu muốn tìm ra vấn đề thì quá khó khăn.

Hơn nữa trong quan trường có truyền miệng một câu đánh giá cán bộ như thế này: Nói đi thì anh đi cũng được mà không đi cũng được; nếu nói anh không được đi, anh căn bản không thể cất bước. Tuy những lời này có vài phần cực đoan nhưng cũng phản ánh được một khía cạnh.

Khi Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, lúc này có người đang chờ đợi, đó là bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu, người này đang mỉm cười chờ mình trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch.

Vương Tử Quân căn bản sẽ rất nhiệt tình với vị bí thư ủy ban tư pháp có quan hệ tốt với mình, thế nên hắn nhanh chóng duỗi hai tay ra nói: – Chào bí thư Lý, anh đúng là khách quý.

Lý Chinh Siêu mỉm cười bắt tay Vương Tử Quân, trên mặt hắn là nụ cười nhàn nhạt, sau đó hắn cùng đi với Vương Tử Quân về phòng. Sau khi Triệu Hiểu Bạch đi vào rót trà và lui ra, bí thư Lý cười nói: – Chủ tịch Vương, tôi có nghe nói hình như vừa rồi anh đến phòng làm việc của bí thư Sầm thì phải?

Những chuyện này không thể giấu diếm, sau khi nghe Lý Chinh Siêu hỏi như vậy thì Vương Tử Quân thản nhiên nói: – Là bí thư gọi điện thoại cho tôi đến.

– À. Lý Chinh Siêu cũng không nói gì thêm, hắn chuyển chủ đề lên người Tiểu Bảo Nhi: – Hôm trước tôi ở đi trong sân khu nhà thường ủy tỉnh ủy thấy cậu bé nhà anh đi học về, tiểu tử kia thật sự rất đáng yêu, hơn nữa tri thức lại rất rộng. Đúng rồi, tôi nghe nói hai ngày trước gia đình anh và gia đình bí thư Văn đi dã ngoại nướng thịt có phải không?

Vương Tử Quân cười cười nói: – Con gái của bí thư Văn thích chơi với Tiểu Bảo Nhi, lần này là cô ấy tự mình tổ chức, tôi cảm thấy như vậy cũng có thể làm cho người ta thả lỏng một chút.

– Đúng vậy, chúng ta bình thường cứ bận rộn công tác, đến khi thích hợp phải thả lỏng một chút, đây gọi là giảm sức ép. Chủ tịch Vương, lần sau nếu như ngài còn đi dã ngoại như vậy nhất định phải gọi cả tôi, tôi cũng rất muốn hòa mình vào thiên nhiên.

Vương Tử Quân nghe bí thư Lý cứ mãi nói ra chuyện mình đi dã ngoại với Văn Thành Đồ, lại giống như cực kỳ muốn biết kết quả, thế là hắn do dự giây lát rồi cười nói: – Tốt, như vậy thì chúng ta một lời quyết định, sau này chúng ta sẽ cùng đi cho thêm vui. Anh Văn hầu như tất cả phương diện đều không tệ, thế nhưng có đôi khi tâm sự quá nặng, làm cho bầu không khí cũng không quá rộn rã.

– Ha ha ha, bí thư Văn chính là như vậy. Lý Chinh Siêu càng cười thêm vui vẻ, nhưng Vương Tử Quân lại thấy được vẻ thất vọng của Lý Chinh Siêu.

Lần này Lý Chinh Siêu đi đến cũng là vì chuyện nhiệm kỳ mới, tuy bây giờ chỉ có mình, Sầm Vật Cương, Văn Thành Đồ và trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh là biết rõ ràng nội dung của phương án, thế nhưng những sự việc liên quan đến nhân sự trước nay căn bản không phải là tường kín gió. Bí thư Lý mặc dù không phát triển quá mạnh mẽ ở Mật Đông, thế nhưng dù sao vẫn có con đường nhận tin của mình.

Sau khi trò chuyện một lúc thì Lý Chinh Siêu đứng lên chuẩn bị cáo từ, nhưng trước khi đi thì Lý Chinh Siêu do dự giây lát rồi nói: – Chủ tịch Vương, tôi nghe nói bây giờ phòng tổ chức đã cho ra phương án về nhiệm kỳ mới rồi có phải không?

– À, hai ngày trước tôi có xem qua phương án trưởng phòng Uông đưa đến, chỉ là biết đại khái, thế nhưng nếu muốn thông qua còn chờ một thời gian nữa. Vương Tử Quân dùng giọng trịnh trọng nói với Lý Chinh Siêu.

Lý Chinh Siêu khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, nhưng hắn lại cực kỳ phẫn nộ với nội dung phương án điều chỉnh cán bộ trong nhiệm kỳ mới lần này của phòng tổ chức tỉnh ủy. Hắn nhìn vào phương diện tin tức nhận được, hắn biết Sầm Vật Cương quyết tâm muốn lập uy, những cán bộ có quan hệ thân cận và được Sầm Vật Cương xem trọng đều có bước nhảy vọt lớn trong nhiệm kỳ mới lần này, càng được điều chỉnh lên vị trí quan trọng.

Lý Chinh Siêu hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì. Trước nay hắn là người có cực kỳ ít quyền lên tiếng ở trong phương diện nhân sự, nhưng hắn có thể quan tâm một chút, lo lắng một chút cho người của mình. Thế nhưng lần này hắn căn bản không làm gì được.

Lần này Lý Chinh Siêu đến tìm chủ yếu là thám thính tin tức từ phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy khẳng định là người chủ động ở sự kiện này, thế nhưng Vương Tử Quân là phó bí thư kiêm chủ tịch tỉnh, tuyệt đối không phải là người đứng ngoài nhìn vào.

Hơn nữa dựa vào những gì mà Lý Chinh Siêu hiểu về Vương Tử Quân, chủ tịch Vương sẽ tuyệt đối không im lặng ở sự kiện này, người này căn bản còn chú ý đến phương diện phân phối cán bộ trong nhiệm kỳ mới còn hơn cả mình.

Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, đám cán bộ cần được giúp đỡ nhiều hơn mình.

– Vâng, chủ tịch Vương, tôi tin tưởng chỉ cần thông qua một thời gian ngắn thì phương án điều chỉnh cán bộ trong nhiệm kỳ mới sẽ càng vững chắc hơn. Lý Chinh Siêu là người rất thông minh, hắn vừa nói vừa bắt tay thật chặt với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân có thể cảm ứng được độ mạnh yếu của cái bắt tay của Lý Chinh Siêu, hắn chợt nói: – Bí thư Lý, trong thời điểm nhiệm kỳ mới, có một vài tình huống mà chúng ta cần nên chú ý.

Vương Tử Quân cũng không nói chú ý điều gì, bí thư Lý không khỏi trố mắt giây lst, nhưng khi thấy Vương Tử Quân khẽ nháy mắt thì thầm hiểu vấn đề. Hắn chợt gật đầu nói: – Chủ tịch Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú công tác trong thời gian diễn ra sự kiện này.

Lý Chinh Siêu rời đi, Vương Tử Quân vào trong phòng và cảm thấy tâm ý có vài phần rối loạn. Mặc dù Lý Chinh Siêu tỏ ra giúp đỡ mình, thế nhưng bây giờ người này lại tỏ ra không tập trung để đi đến thám thính thông tin, điều này đã nói rõ khó thể ngồi yên được nữa. Một người vừa mới đó đã rơi vào tình huống sợ tê cóng tay chân, như vậy sao có thể làm được chuyện đại sự gì nữa?

Bây giờ có lẽ vì chuyện của nhiệm kỳ mới mà có nhiều người ngồi không yên rồi.

Vương Tử Quân rút gói thuốc đã bỏ vào ngăn kéo từ khá lâu ra, hắn rút ra một điếu. Sau khi đắn đo một lúc, hắn lại đặt thuốc vào trong bao. Hắn đã quyết định từ bỏ thì không nên tùy tiện phá giới.

– Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Triệu Hiểu Bạch đi vào nói: – Chủ tịch, vừa rồi sở xây dựng có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài về phương diện xây dựng đô thị.

– Để cho bọn họ đến vào ngày mai. Vương Tử Quân suy tư giây lát rồi nói với Triệu Hiểu Bạch.

Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng chuẩn bị rời đi, lúc này chợt nghe Vương Tử Quân nói: – Hiểu Bạch, vừa rồi tôi mới từ chối cho cậu làm phó chủ tịch thành phố, cậu căn bản không còn cơ hội đến thành phố Linh Long làm phó chủ tịch thành phố nữa rồi.

Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, hắn chưa từng nhận được văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy, tất nhiên không hiểu rõ sắp xếp của mình, nhưng hắn nghĩ lại thì biết đây là Sầm Vật Cương đang đẩy mình lên.

Nhưng Sầm Vật Cương làm như vậy cũng không phải là tán thưởng mình, sau đó nhất định phải đẩy mình lên. Ngược lại hành vi của người này càng giống như dùng Triệu Hiểu Bạch làm một lá bài, ý nghĩa rất sâu xa. Nếu như chủ tịch Vương đồng ý lời đề nghị của Sầm Vật Cương, như vậy Sầm Vật Cương có thể mượn lá bài tẩy của mình để tiến hành trao đổi quyền lực với chủ tịch Vương. Chỉ cần suy nghĩ giây lát thì thấy rõ mục đích của Sầm Vật Cương: – Bí thư Sầm muốn dùng phương thức đánh bài như vậy để đổi lấy sự gật đầu cho phép của chủ tịch Vương, sau đó thuận lợi thông qua kiến nghị điều chỉnh lần này.

Nếu như Vương Tử Quân đồng ý như vậy, Sầm Vật Cương sẽ là người thắng. Lùi một bước thì thấy Vương Tử Quân nếu không đồng ý thì Sầm Vật Cương sẽ không tổn hao thứ gì, không những không mất mát, thậm chí còn có nhiều chỗ tốt, vì dù sao Triệu Hiểu Bạch cũng không thể được nhét vào thành phố Linh Long.

Triệu Hiểu Bạch là người tâm phúc của chủ tịch Vương, Sầm Vật Cương ném một người như hắn vào trong địa phương mà chính mình chú trọng, như vậy Triệu Hiểu Bạch còn có thể phát ra hào quang sao? Điều này là căn bản không thể được. Trong mắt nhiều người thì vị trí phó chủ tịch thành phố Linh Long căn bản là cực kỳ động tâm, nhưng Triệu Hiểu Bạch biết rõ Linh Long là thành phố được Sầm Vật Cương coi trọng cao độ, chính mình đến nơi này sẽ không có mấy cơ hội. Đối với hắn thì Linh Long chính là lò luyện đan của Thái Thượng lão quân, một khi hắn tiến vào nếu như không trải qua chín chín tám mươi một cửa ải, chỉ sợ khó thể nào đắc đạo thành tiên. Không, cho dù hắn có gian khổ rèn luyện và cố gắng phát triển, chỉ sợ cũng chưa hẳn đã thành tiên.

– Cám ơn chủ tịch Vương, tôi sẽ cố gắng đi theo ý nghĩ của ngài, tôi cảm thấy mình rèn luyện ở cơ sở sẽ tốt hơn, khởi điểm thấp thì sẽ khó vấp ngã hơn. Triệu Hiểu Bạch nói lời này cũng không phải không thật lòng, hắn biết rõ càng xuống cơ sở gian khổ càng dễ làm ra thành tích làm cho người ta lau mắt nhìn. Hơn nữa chỉ cần Vương Tử Quân còn ở lại Mật Đông, chính mình muốn tiến lên không phải điều gì khó khăn.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.

Trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Uông Thanh Minh nghiêm túc ngồi trên ghế. Hắn đã biết chuyện Vương Tử Quân gặp mặt trò chuyện cùng Sầm Vật Cương, đồng thời còn biết hai người trao đổi về phương diện thay đổi nhân sự.

Uông Thanh Minh biết rõ dựa theo phương án mà chính mình đề ra thì Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương gặp mặt nhau sẽ tan rã không vui.

– Vừa rồi tôi vừa gặp mặt chủ tịch Vương. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh rồi thản nhiên nói.

Uông Thanh Minh không lên tiếng, hắn biết Sầm Vật Cương cố gắng nói rồi dừng cũng không phải chờ nghe ý kiến của mình, thế nên chỉ có thể chờ mà thôi.

– Chủ tịch Vương căn bản cho ra vài nghi vấn làm cho tôi không dễ nói chuyện. Anh ấy cho rằng có vài điểm trong phương án mà phòng tổ chức các anh cần sửa đổi.

“Sửa đổi phương án?” Uông Thanh Minh nhìn biểu hiện gương mặt của Sầm Vật Cương giống như đã đồng ý với yêu cầu của Vương Tử Quân. Đây là có chuyện gì? Uông Thanh Minh thầm cảm thấy hoài nghi, hắn không khỏ lên tiếng: – Bí thư Sầm, phương án này cần sửa đổi chỗ nào?

– Chúng ta nên xem xét lại phương diện nhận chức của đồng chí Triệu Hiểu Bạch. Theo lời của chủ tịch Vương, không nên cho cậu ấy đi quá nhanh, nên rèn luyện thêm ở cơ sở. Sầm Vật Cương nói đến đây thì vỗ đầu mình nói: – Khi đó vì anh ấy lên tiếng như vậy, tôi cũng không thể lấy cớ gì khác.

Mặc dù Sầm Vật Cương vỗ đầu thế nhưng Uông Thanh Minh cũng nhìn ra chút ão nảo của lãnh đạo. Hắn hiểu Sầm Vật Cương căn bản cũng không quá tức giận, thế nên mới khẽ cười nói: – Bí thư Sầm, tất cả đều theo sóng tiến về phía trước, mặc dù quá trình có vài phần phập phồng lên xuống, thế nhưng dù là ai cũng không thể ngăn cản được.

Sầm Vật Cương rất quen thuộc những lời nói theo kiểu này của Uông Thanh Minh, bây giờ Uông Thanh Minh tiếp tục nói như vậy làm cho lão không khỏi có chút buồn cười. Lão vốn cảm thấy có chút bực mình, thế nhưng lúc này chợt nhanh chóng tiêu tán.

Sầm Vật Cương cười ha hả nói: – Trưởng phòng Uông, anh làm trưởng phòng tổ chức lại quá quen thuộc nghiệp vụ của trường đảng, tôi thấy anh thích hợp làm hiệu trưởng trường đảng.

Hiệu trưởng trường đảng trước nay đều là do phó bí thư chuyên trách kiêm nhiệm, bây giờ hiệu trưởng trường đảng chính là phó bí thư tỉnh ủy Văn Thành Đồ. Sầm Vật Cương nói những lời này có ý đùa giỡn, thế nhưng Uông Thanh Minh nghe vào tai mà hai mắt không khỏi lóe lên vài phần hy vọng.

– Cám ơn bí thư Sầm đã coi trọng tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của bản thân, căn bản không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Sầm. Tuy Uông Thanh Minh không biết rõ bí thư Sầm có phải là vui sướng nhất thời hay không, thế nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài thì Uông Thanh Minh không dám ăn nói hàm hồ, càng có thêm vài phần chém đinh chặt sắt.

Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh rồi khoát tay áo nói: – Được rồi, chuyện này tôi biết rõ, điều quan trọng nhất của chúng ta bây giờ làm làm tốt công tác của nhiệm kỳ mới.

Vương Tử Quân ngồi trong xe và nghĩ đến tình cảnh vừa gặp mặt Kim Chính Thiện. Lúc này Kim Chính Thiện đã hiểu quá rõ ràng về tình huống của nhiệm kỳ mới, thế cho nên vừa rồi có vài phần bực tức.

Kim Chính Thiện không bực tức mới là quá bất ngờ. Dù sao thì Kim Chính Thiện cũng là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Rừng Mật, nhưng lại không có quyền lên tiếng với việc điều động ban ngành trong nhiệm kỳ mới, điều này hầu như là một khiêu chiến quá lớn với uy tín của hắn.

Tuy điều này cũng không thể nào làm dao động vị trí của Kim Chính Thiện ở thành phố Rừng Mật, hơn nữa chủ tịch Hải Bác ở thành phố Rừng Mật lại cực kỳ phối hợp với công tác của hắn, thế nên phương diện công tác không xảy ra vấn đề. Thế nhưng những người được hắn đề cử lại không thể tiến lên, điều này sao có thể làm cho hắn bình tâm tĩnh khí cho được?

Thế cho nên Kim Chính Thiện tỏ ra cực kỳ căm tức, thậm chí không tiếc lời nói rằng sẽ lấy danh nghĩ thị ủy Rừng Mật để làm tốt công tác với các vị đồng chí có khả năng được điều động.