Q.8 - Chương 91: Cố Ý Bồi Dưỡng, Đặc Thù Đãi Ngộ

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cái kết quả này đại khái là hai bên đều mong muốn: Hoa tứ gia thấy vậy thì không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra… Khởi đầu khá tốt đẹp, kế tiếp xem một chút, mình an bài một cơ hội trị liệu bệnh kín cho thành chủ đại nhân, chỉ cần thành công thì mục đích của mình có hi vọng rồi…

Lúc này, Kim gia cùng Ngô gia người hai nhà cũng lục tục tới, đối với hai nhà thành chủ đại nhân này cũng chỉ là lãnh đạm bắt chuyện rồi ngay sau đó lại chào hỏi mọi người vào nhập tiệc.

“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.

Vừa ăn vừa nói chuyện đi?

Gia chủ 2 nhà cũng như rơi vào trong mộng. Tiến vào phòng khách lại càng lấy làm kinh hãi.

Bên trong tổng cộng cũng chỉ có một cái bàn nho nhỏ, trên mặt bàn bày biện mấy cái bát chén nho nhỏ. Trong mâm toàn bộ đều là các món rau cỏ.

Dường như 1 chút váng dầu mỡ cũng không có, về phần các tùy tòng, sớm được người thành chủ phủ đuổi ra ngoài nói: “Chẳng lẽ ở chỗ này còn lo lắng bị ám sát sao? Về đi thôi, trở về đi thôi…”.

Trong dĩ vãng, Văn thành chủ có thể là người rất thích đùa bỡn nhưng đám tùy tòng bọn cận vệ đều có tiệc rượu chiêu đài, hôm nay có chuyện gì à? Gia chủ hai nhà trong lòng âm thầm giật mình.

Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà chúng ta không biết rồi?

“Gia yến nho nhỏ thật sự là không được kính ý”. Thành chủ Văn Đông Lai nhiệt tình nâng chén nói nhưng tất cả mọi người trong lòng đều thầm cau mày.

“Thật sự là không được kính ý”… Tuyệt đối là không được kính ý.

Nhìn một bàn rau cỏ này, ngay cả thức ăn mặn cũng không có, mẹ kiếp, tin tưởng là đứa đầy tớ đê tiện nhất ở nhà ta so sánh với bữa ăn này cũng hơn… Chẳng lẽ là bỗng nhiên muốn ôn nghèo kể khổ…

“Ừ, để tỏ lòng thân cận ý của bổn thành chủ đối với chư vị, đây là món rau cải xanh xào do đích thân phu nhân làm”. Văn thành chủ sảng khoái cười nói: “Chư vị, đã tới đây thì cũng không phải là ngoại nhân, chư vị ở đây trừ ta ra đều chưa được nếm thử trù nghệ của tiện nội…”. Mời, mời… Ngàn vạn lần không nên khách khí”.

Không hổ là thành chủ, một câu nói không chỉ đem sự quẫn bách che dấu đi, hơn nữa thoáng cái kéo đám đông thành “Thân bằng hảo hữu”.

Kim gia gia chủ là một người trung niên nhân mi thanh mục tú, diện mục phương chính, chợt nhìn qua đó là một người thân đầy chánh khí, khí độ nghiễm nhiên nhưng đáy mắt thỉnh thoảng lại hiện lên âm lãnh phong mang, nói toạc ra là hắn tuyệt không hiền hòa chánh nghĩa như ngoài mặt vậy.

Mà Ngô gia gia chủ là một lão già có chòm râu dê, tiểu lão đầu còm nhom nhưng trên người tự nhiên có một loại khí độ của cấp trên hay vênh mặt hất hàm sai khiến.

Sở Dương chỉ nhìn lướt qua, đối với gia chủ hai nhà này có ấn tượng đại khái rồi cúi đầu. Nhưng ngay sau đó thành chủ đại nhân nhiệt tình tự mình giới thiệụ dần dần lời nói thật vui. Nhất là Hoa tứ gia ở chỗ này cũng được nhận lấy lễ ngộ phá lệ của gia chủ hai nhà.

Sở Dương là tân tấn nhân tài mới xuất hiện nên gia chủ hai nhà cũng có ít nhiều đề phòng, cử chỉ có lẽ độ nhưng khách khí có thừa, mơ hồ còn có sự đề phòng.

“Lần này mời chư vị đến là vì Trong Tử Hà thành gần đây phát sinh một ít chuyện…”. Rượu không quá ba tuần, thành chủ đại nhân nói ra mục đích triệu tập hội nghị lần này.

Vốn là nội dung hội nghị dĩ nhiên không phải là như bây giờ nhưng có chuyện xảy ra làm cho thành chủ đại nhân nghèo rớt mông tơi, chân chính hai tay áo đầy thanh phong cho nên kế vốn sớm định ra bị buộc phải hủy bỏ. Về phần mục đích tối trọng yếu dưới mắt tự nhiên là vơ vét của cải mà thôi…

“Chuyện thứ nhất, chính là Lý gia bị tiêu diệt”. Thành chủ đại nhân nhìn Sở Dương một chút nói: “Lý gia bị tiêu diệt rồi, như vậy một tòa nhà lớn cũng không thể để trống không… Không biết chư vị, người nào có hứng thú tiếp nhận không

Nói là Người nào có hứng thú” nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn Sở Dương. Kim gia, Ngô gia gia chủ hai nhà cũng là rất thức thời không có tiếp lời.

Hai nhà cũng biết nếu là mình tiếp nhận, không những nhà kia tuyệt đối sẽ không vui mừng mà Thành chủ đại nhân cũng chắc là không đồng ý. Hiện tại thành chủ đại nhân nói rõ là đang bồi dưỡng vị Sở thần y này thượng vị, khiến cho cục diện các gia tộc ở Tử Hà thành dựng lại thế chân vạc.

Sở Dương ho khan một tiếng nói: “Thành chủ đại nhân, tại hạ cũng có Ý định này nhưng hiện tại cũng không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy… Khụ khụ, Tử Hà Tệ”.

Văn Đông Lai mỉm cười nói: “Nhưng không biết Sở huynh đệ có thể lấy ra được bao nhiêu?”.

“Xin hỏi tòa nhà kia, quân gia định bán bao nhiêu?”. Sở Dương cũng không ngu hỏi giá trước.

“Bốn mươi vạn Tử Hà Tệ Thành chủ đại nhân vươn ra bốn ngón tay nói. Đây là sư tử há mồm hoặc là nói rao giá trên trời.

Kim gia gia chủ cùng Ngô gia gia chủ không khỏi đều bĩu môi. Quan phủ coi Lý gia còn gia sản không bằng, chỉ là một cái xác nhà không mà lại đòi bán bốn mươi vạn Tử Hà Tệ? Đây chính là bốn mươi vạn ức Thủy vân Tệ đó!

Tòa nhà kia có định giá cao hơn cũng tuyệt đối bán không được hơn mười vạn Tử Hà Tệ nhưng Sở Dương rõ ràng là đang trầm ngâm, dường như là có ý động,

Gia chủ hai nhà không khỏi trong lòng có chút hả hê: Chẳng lẽ thằng ngốc coi tiền như rác này muốn mua?

Quả nhiên, Sở Dương nói: “Bốn mươi vạn thì chỉ sợ là có chút hơi mắc… Bất quá nếu có thể kết hợp với thổ địa chung quanh cùng bán… Còn có các cửa hàng mà Lý gia vốn làm ăn mua bán… Cùng nhau tiếp nhận lại thì số tiền này cũng có thể xem xét được…”. Sở Dương trầm ngâm rồi nói.

Cho dù cộng thêm những thứ kia nữa cũng không đáng giá mười vạn Tử Hà Tệ huống chi là bốn mươi vạn! Sở thần y này xem ra chính là kẻ ngu! Hơn nữa còn muốn theo cao đuổi xa, vọng tưởng muốn cùng sánh vai với 2 gia tộc chúng ta!

Ngươi cái gì cũng không có, ngay cả một thủ hạ cũng không, cho dù về danh nghĩa có những thứ kia thì có ích lợi gì chứ? Người nào thay ngươi quản lý đây?

Gia chủ hai nhà trong lòng mắng to nhưng ngoài mặt tự nhiên là cái gì cũng không nói.

“Ừ, nếu Sở huynh đồng ý, cứ như vậy mà quyết định đi…”. Văn thành chủ thật cao hứng. Căn nhà tổng cộng trị giá mấy vạn Tử Hà Tệ thoáng cái bán được bốn mươi vạn, vừa lúc có thể giải quyết được nhu cầu khẩn cấp nên tâm tình tự nhiên là sảng khoái vô cùng.

“Nhưng ta hiện tại không có nhiều tiền như vậy… Dưới mắt nhiều nhất chỉ có thể lấy ra… Mười vạn Tử Hà Tệ”. Sở Dương vẻ mặt làm khó nói: “Những thứ khác chỉ sợ phải cần có một khoảng thời gian để kiếm thêm, không biết cho ta nợ 1 số tiền có được không?”.

Mọi người đều ngạc nhiên nhưng ngay sau đều hiểu ý tứ của Sở Dương: Con hàng này, rõ ràng chính là nghĩ lấy mười vạn Tử Hà Tệ ăn hết bất động sản của Lý gia. Đánh phiếu nợ ba mươi vạn còn lại chỉ sợ là tính toán chối bỏ.

Gia chủ hai nhà trong lòng nhìn có chút hả hê: Thằng ngốc này muốn thiếu nợ, ngươi còn không biết tính tình thành chủ đại nhân sao? Phiếu nợ? Ngươi chỉ cần để xuống phiếu nợ thì cũng chỉ có thể lấy ra mà tuyệt đối không thể nào quỵt nợ thành công được!

Chúng ta cùng vị thành chủ đại nhân này đã bao nhiêu năm giao tế rồi”…

“Không thành vấn đề!”. Văn thành chủ rất sảng khoái nói: “Ta tin ngươi!”. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ta tin được ngươi nhưng thủ hạ ta không tin được ngươi, một tuần qua đòi nợ một lần… Có bao nhiêu đòi bấy nhiêu, năm này tháng nọ đừng nói ba mươi vạn mà ba trăm vạn cũng đòi được về.

“Như thế, đa tạ thành chủ đại nhân tín nhiệm…”. Sở Dương rất cao hứng tạ ơn, trong lòng một tảng đá cuối cùng đã rơi xuống. Lão tử cuối cùng đã chân chính có một chỗ đật chân rồi.

Hơn nữa còn là chỗ khá lớn hơn nữa còn giáp mục tiêu cuối cũng là Tử Hà vương phủ!

Nhưng ngay sau đó, thành chủ đại nhân tiến hành một phen phân chia thế lực trước mặt, hắn theo lệ nói mấy câu cảnh cáo sau đó còn nói thành chủ phủ hiện tại đang chuẩn bị mở mấy công trình nên thiếu tiền…

Thành công lấy của Kim gia cùng Ngô gia ngoài mấy ngàn Tử Hà Tệ. Mục đích đạt thành rồi, Văn thành chủ không chút khách khí hạ lệnh trục khách nói: “Ai, ta đây đột nhiên hơi mệt, Sở huynh đệ, lưu lại ta có mấy lời muốn dặn dò ngươi”.

Đúng vậy, chỉ để Sở thần y lưu lại còn những người khác cút nhanh đi. Hoa tứ gia mục tiêu đã thành, chuyện này sau hãy nói, hắn rất dứt khoát đứng lên cáo biệt rồi nghênh ngang rời đi. Kim gia Ngô gia hai vị gia chủ cũng như bị đuổi ra khỏi cửa đi ra ngoài mà cũng không ai đưa tiễn…

“Kim huynh, chuyện này là như thế nào?”.

“Mà nhìn xem Sở Dương này… Chỉ sợ là dã tâm không nhỏ”.

“Ha hả… Có lòng thì sợ cũng uổng công thôi”.

“Đúng vậy đúng vậy!”.

Hai người ha ha cười một tiếng rồi mỗi người đi một ngả.

“Sở huynh đệ, nghe nói ngươi đối với trị liệu bệnh kín rất mát tay?”. Sau khi vội vã lôi Sở Dương kéo đến thư phòng, câu nói đầu tiên của Văn thành chủ là câu này.

Muốn làm cho một thành chủ không cần phong độ không để ý lễ phép như thế chỉ là chuyện nam nhân mà thôi, cái này thì vẫn thông cảm được.

Sở Dương sờ sờ lỗ mũi, nói: “Đối với cải này thì Sở mỗ coi như là có chút tâm đắc thôi”.

Văn thành chủ cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Sở Dương nói: “Hậu sanh khả úy, hậu sanh khả úy!”.

Thân thiết với người mới quen, nhất là lần đầu gặp mặt đã làm ra cử động thân mặt như thế, chỉ có thể nói rõ giờ phút này thành chủ kích động như thế nào, cảm xúc mênh mông không thể kiềm chế. Sở Dương nháy mắt mấy cái rồi cũng cười theo.

“Tiểu huynh đệ, nghe nói ngươi gần đây mới từ phía dưới phi thăng đi lên hả?”. Văn thành chủ thái độ thân thiết hơn. Đừng xem Lý, Kim, Ngô Tam gia đối với lai lịch của Sở Dương thủy chung vô năng xác nhận còn thành chủ đối với lai lịch Sở Dương thì biết rất rõ. Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, chứng minh thân phận vô luận cao cấp cỡ nào thì vẫn chỉ có một tờ, Sở Dương là ở Tử Hà thành làm chứng minh thân phận nên lai lịch của hắn đối với Văn thành chủ tự nhiên không là cái gì cơ mật.

“Đúng vậy, ta mới tới bổn địa, lúc ấy còn làm ra không ít chuyện đáng chê cười, chuyện lúc trước nghĩ lại mà kinh”.

“Tiểu huynh đệ là từ vị diện nào tới đây?”. Văn thành chủ cười híp mắt hỏi nói: “Nói không chừng, lão ca ca còn có người quen…”.

“Ừ, ta là từ Cửu Trọng Thiên đại lục phi thăng lên”. Sở Dương dứt khoát nói, cái này không có gì phải giấu diếm cả.

“Là Cửu Trọng Thiên đại lục sạo?”. Văn thành chủ sắc mặt đột nhiên biến đổi hỏi.

“Đúng vậy, thành chủ có nghe nói qua sao?!”.

Văn thành chủ sắc mặt rõ ràng trịnh trọng lên nói: “Là Cửu Trọng Thiên đại lục của Thần Phong và Lưu Vân sao?”.

Sở Dương ngẩn ra, không nghĩ tới hai nhân vật truyền kỳ này ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng nổi danh như vậy nói: “Chính là vậy, thành chủ chẳng lẽ biết hai vị tiền bối sao?”.

“Không biết tiểu huynh đệ có biết một người gọi là Vô Cực Tuyệt Đao Lưu Vĩnh Tường tiền bối hay không, nghe nói hắn cũng xuất thân từ Cửu Trọng Thiên đại lục?”. Văn thành chủ thở ra một hơi nói.